[Shortic] Dilectus Meus Mihi... - Chap 1
Title: Dilectus Meus Mihi... Author: Mithen Translator: Nguyễn Phương Thảo Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandom: DCU Animated Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Diana (Wonder Woman); J'onn J'onzz; Wally West Additional Tags: Amnesia; Secret Relationship Link gốc: https://archiveofourown.org/works/301669/chapters/482974
Chương 1: Dilectus Meus Mihi… Căn phòng màu trắng. Clark đang ở trong một căn phòng màu trắng. Đầu anh đau. Đây là một căn phòng trong bệnh viện. Đại loại thế. Ngồi bên cạnh giường anh là một người đàn ông mặc áo cổ lọ màu đen và quần màu be. Y có mái tóc đen dày hơi rủ xuống mắt một chút. Đôi mắt xanh sâu thẳm. Y trông lo lắng. “Tôi đang ở đâu?” Clark gắng gượng nói ra. Người kia nhìn anh cảnh giác. “Anh đang ở trong trạm y tế, Clark.” Clark cố ngồi dậy. “Làm sao anh biết tên tôi? Anh là ai?” Người kia đột ngột nhìn xuống. Khi y nhìn lên gương mặt của y không còn lo lắng nữa, nó khép kín và che giấu hết thảy. “Clark. Anh… đã có một tai nạn.” Clark nhận ra mình đang mặc một chiếc áo bệnh nhân. “Có phải chuyện gì đã xảy ra ở tờ Planet không? Anh có phải là bác sĩ không?” “Không, em là… đồng nghiệp của anh.” Clark lắc đầu và căn phòng xoay mòng mòng quanh anh. “Không. Anh không làm việc ở tờ Planet.” Anh bắt đầu ra khỏi giường. “Và tôi muốn gặp bác sĩ. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra…” Người kia vươn tay ra và ấn anh lại xuống giường. “Clark, không, hãy để em giải thích…” Bực bội, khó chịu, và bắt đầu hơi hơi cảnh giác, Clark tức giận đẩy người đàn ông tóc đen ra. Nó không hẳn là một cú đẩy quá mạnh, nhưng người kia bay về phía sau và đập vào tủ đầu giường như thể y vừa bị một chiếc xe tải tông vậy. Dụng cụ y tế bay ra khắp nơi, và người kia tiếp đất bằng chân như một chú mèo, và gầm gừ trong cố họng gần như mèo thật vậy. Clark nhìn đôi tay của chính mình đầy khiếp sợ. Chuyện gì thế này? Anh nhìn qua đôi tay run rẩy của mình tới chỗ người kia, y vẫn đang cố bình tĩnh lại, khuôn mặt đẹp đẽ của y cực kì giận dữ. Y hùng hổ với Clark, chọc một ngón tay vào ngực anh. “Anh. Ở đây. Và đừng chạm vào bất kì cái gì.” Y đi mất, cửa phòng đóng sập sau lưng. Tới thời điểm này thì Clark không vui vẻ gì khi phải tuân lệnh người kia cả. Anh đã bắt được biểu cảm trên gương mặt người kia khi Clark đẩy y, và nó là một sự giận dữ chết chóc được dồn nén. Không, trước đó nữa cơ. Ban đầu nó không phải là sự giận dữ, mà là một thứ gì khác nữa. Một thứ gì đó như sốc chẳng hạn, có thể lắm. Clark không dám di chuyển hay động vào bất cứ thứ gì. Anh nằm lại lên giường. Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của người kia rầm rập đầy tức giận trên một hành lang nào đó. Một cánh cửa khác đóng sầm, và Clark có thể nghe thấy giọng người kia, gắt gỏng. “Tìm ai khác mà chơi trò y tá, Công chúa! Tôi không biết tại sao cô lại chọn tôi làm việc này nữa, anh ta có khả năng giết chết tôi trước khi tôi huấn luyện lại anh ta.” Một giọng nữ trầm trả lời y. “Bruce, làm ơn đi. Chúng ta đã biểu quyết rồi mà, và chúng ta đều đã đồng ý anh là người tốt nhất cho công việc này.” Giọng nữ dừng lại và cô tiếp tục, lần này do dự hơn. “Bruce… Tôi biết hai người là…” Cô ngắt lời và Clark có thể nghe thấy nhịp tim của người kia nhảy lên, hỗn loạn và đập mạnh vào lồng ngực một khắc trước khi cô tiếp tục, “…không phải lúc nào cũng là bạn tốt, nhưng anh biết anh ấy rõ hơn ai hết…” Giọng nói trầm trầm vẫn tiếp tục, nhưng não bộ của Clark không thể xử lý những câu chữ của cô nữa bởi vì một cơn sốc chạy qua cơ thể anh. Anh có thể nghe thấy nhịp tim của người kia! Nhưng đó là chuyện không thể - không thể. Clark đột nhiên phát hiện ra một cách khủng khiếp là anh có thể nghe thấy cả nhịp tim của người phụ nữ kia nữa, chỉ là trước đó anh không lắng nghe nó thôi. Như mở cửa đập xả lũ, tất cả các âm thanh anh đã nghe thấy và không chú ý đến đổ ập vào anh. Những cuộc nói chuyện ngắt quãng – “Cậu nghĩ anh ấy sẽ ổn không//Không thể làm chuyện này, Diana//Anh ấy sẽ qua khỏi, tôi biết mà//cần anh ngay bây giờ, Bruce//nhưng Blood nói là có thể mất mãi mãi” – tiếng kin kít của hàng trăm động cơ đang chuyển động, tiếng rè rè của đèn – vẫn là Superman, thậm chí nếu//nếu nhỡ anh ấy không bao giờ - một mỡ hỗn tạp nhịp tim, tiếng thở, quần áo ma sát vào nhau, tiếng canh cách từ những phân tử hay một thứ gì đó đập vào bức tường kim loại của tòa nhà họ đang ở - quá nhiều. Clark co cụm lại trên giường, mất trí trong mớ âm thanh hỗn độn, bám chặt vào sự tỉnh táo như cọng rơm cứu mạng. Lờ mờ xuyên qua sự hỗn tạp anh nghe thấy giọng người đàn ông kia thật gần bên cạnh, gắt lên với một ai đó – “Bảo tất cả mọi người ra khỏi trạm! Tất cả mọi người! Ngay lập tức! Anh ấy không quen với siêu thính giác nữa, anh ấy không thể - hãy cứ đi đi! Tôi sẽ tắt tất cả mọi thứ trừ hệ thống duy trì sự sống…” Những giọng nói và nhịp tim ngẫu nhiên bắt đầu khẩn cấp đến tuyệt vọng – “Chúng ta phải//Anh ấy không thể//Nhanh lên Wally” – rồi người kia lại xuất hiện bên cạnh anh lần nữa, tay y nắm chặt lấy tay Clark, giọng y truyền vào tai Clark. “Clark, hãy nghe em. Em biết là mọi thứ đều choáng ngợp, em biết là mọi thứ đều đáng sợ, nhưng hãy chỉ tập trung vào giọng em thôi.” Giọng y trầm, khẩn cấp nhưng dịu dàng. “Chỉ nghe giọng em thôi, cố gắng lên, Clark. Nghe em này, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Anh có thể vượt qua chuyện này mà, anh đã trải qua những chuyện còn tồi tệ hơn nhiều, chỉ là siêu thính giác thôi mà, hãy nghe em, chỉ em thôi, đừng quan tâm đến những thứ khác.” Những từ ngữ chẳng quan trọng; Clark bám víu vào tay của y và hướng về giọng y như đi theo tia sáng của ngọn hải đăng, dẫn lối cho anh vượt qua vùng biển bão táp. “Ổn rồi, Clark. Anh có thể làm được mà. Hãy… tin em. Tập trung vào giọng em. Em xin lỗi.” Khi cơn co giật tán đi cơ thể Clark bắt đầu thả lỏng dần dần, người kia tiếp tục. “Đúng rồi. Tốt. Tốt lắm. Nào, cứ thả lỏng và hãy… mở rộng ra một chút. Để cho một chút âm thanh khác tràn vào.” Những người khác đều đã đi hết, tiếng máy móc chạy cũng giảm đi, và Clark dần dần thấy mình có thể mở mắt ra được rồi. Người kia thở dài một tiếng khi Clark nhìn vào mắt y, và đôi vai y chùng xuống một chút. “Khá hơn chưa?” “Anh… anh đã làm gì tôi?” Clark thấy xấu hổ vì tiếng nức nở trong giọng mình, sự sợ hãi và sự mù mờ, nhưng người kia chỉ siết tay anh một lần rồi bỏ ra. “Chúng tôi chẳng làm gì anh cả.” “Nghe này,” Clark vật lộn ngồi dậy, cố gắng làm cho người kia hiểu. “Tên tôi là Clark Kent và tôi là một phóng viên ở tòa soạn Daily Planet của Metropolis. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với tôi, nhưng tôi đáng lẽ ra không thể… ném anh từ đầu này đến đầu kia căn phòng như thế. Hay nghe thấy… mọi thứ.” Người kia che mắt lại một giây, sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Y nhìn Clark, nhăn mặt, tay vẫn để trên trán. “Đúng, Clark, anh là một phóng viên ở tờ Planet. Anh đến từ Smallville, con trai của Jonathan và Martha Kent.” “Anh biết tất cả mọi thứ về tôi…” “Nhưng anh còn hơn thế nhiều,” người kia nói, cắt ngang lời anh. “Anh là…” Y đứng dậy. “Ờm, tôi sẽ cho anh xem.” Y đi đến một trong những chiếc màn hình gắn trên tường, nhập vào đó vài dòng lệnh. Trên màn hình, là một video về Clark. Mặc một bộ đồ màu xanh và đỏ. Và đang bay. Đạn bắn ngược lại khỏi người anh, và một luồng sáng phát ra từ mắt anh và nung chảy súng ống thành một đống bùn. Người kia đứng quay lưng lại với Clark, nhìn chăm chú vào màn hình. “Đó không phải là tôi. Đó là một người trông giống tôi thôi. Tôi…” Clark không thể tìm thấy từ phù hợp để diễn tả hình ảnh này làm anh cảm thấy sai trái đến thế nào. Video kết thúc. Người kia vẫn tiếp tục nhìn vào màn hình trống rỗng. “Có một trận chiến. Dr.Destiny. Một phép thuật phản vệ. Nó… lấy đi tất cả kí ức của anh về mọi thứ trừ việc anh là một phóng viên bình thường. Chúng tôi đã quét tâm trí anh, đã nhờ những người có quyền năng phép thuật nhất kiểm tra anh. Họ đều đồng ý: Có khả năng anh sẽ không bao giờ nhớ lại phần này cuộc sống của mình nữa.” Người kia quay lại, đôi mắt xanh như giông bão của y đau đớn. “Vậy nên Liên minh đã bầu tôi để huấn luyện anh sử dụng siêu năng lực, cũng như học lại kí ức của anh, quá khứ của anh, đồng đội của anh. Giúp anh… bắt kịp lại lần nữa.” “Tại sao không buông tha tôi? Tại sao không để tôi sống cuộc sống bình thường?” “Cuộc sống bình thường ư?” Người kia cười buồn. “Cuộc sống của anh sẽ bình thường đến thế nào khi anh mất kiểm soát siêu thính giác của mình? Hay – chúa tha lỗi cho con – tia heat vision? Không, Clark, thế giới cần Superman. Đội của anh cần anh. Và anh chưa bao giờ có một ‘cuộc sống bình thường’, và sẽ không bao giờ có, bất kể anh có lấy lại được kí ức hay không.” Y hơi cúi về phía trước, đôi mắt xanh như mắt sói chế nhạo, tay y giơ ra. “Clark Kent, tôi là Bruce Wayne. Tôi sẽ là huấn luyện viên của anh cho tới khi anh tự điều khiển được siêu năng lực của mình.” Clark đưa tay ra bắt lấy tay y. Không hề suy nghĩ kĩ, anh nói, “Rất vui được gặp anh, ngài Wayne.” Y cau mày. “Ờm. Ít nhất, hãy gọi tôi là Bruce.” *** Bruce bật công tắc cuối cùng lên. “Anh vẫn ổn chứ?” Clark nuốt khan. Những cỗ máy móc rè rè bắt đầu chạy xung quanh họ từng cái từng cái một làm cho anh mất phương hướng, nhưng chầm chậm anh đã cố điều chỉnh được thính giác của mình cho đến khi anh buộc mình chỉ tập trung nghe những gì quan trọng nhất. Tiếng réo ầm ầm của những thiên thạch nhỏ đập vào thành trạm vũ trụ - và đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể tin là anh đang ở trong một cái trạm vũ trụ - chúng nhòa dần vào những âm thanh nền. Anh vẫn cố chống lại ý kiến cho rằng mình là một tên người ngoài hành tinh có siêu năng lực, nhưng khi Bruce thử đâm một cái dao mổ vào cổ tay anh – và nó gãy làm đôi kể cả khi Clark chẳng làm gì – anh bị ép phải tin rằng người kia cũng có lý. Sau khi y kết nối cho Clark nói chuyện với mẹ anh thì chẳng còn chống chế được nữa. Thậm chí cả sự dễ dàng khi anh giành lại quyền điều khiển thính giác của mình cũng dường như ám chỉ là anh có kinh nghiệm làm chuyện này nhiều lần rồi. Nhưng mọi thứ dường như quá kì lạ. Bruce vẫn nhìn anh, chờ đợi một câu trả lời. “Được rồi. Được rồi, tốt thôi.” Bruce mâm mê môi dưới của mình một lúc. “Tôi nghĩ tôi sẽ mạo hiểm đưa anh đến Pháo đài. Ở đó có điều kiện cho anh tập luyện hơn – ví dụ như, tôi không phải lo anh sẽ đấm thủng một lỗ trên tường và làm cho chân không bên ngoài hút ra. Và máy tính của anh có dữ liệu nữa…” Y dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Clark và thở dài. “Anh có một Pháo đài. Của sự Cô độc. Dưới lớp băng ở Nam Cực. Đó là nơi anh cất giữ hầu như mọi thứ liên quan đến nguồn gốc người Krypton của mình.” Y bước đến một cỗ máy khác. “Chúng ta có thể dùng bệ truyền tống ở đây. Nếu thính giác của anh có bất kì vấn đề gì, báo cho tôi và chúng ta sẽ truyền tống trở lại ngay.” Clark gật và theo y bước lên một kiểu bệ phóng gì đó. Cảm giác mất phương hướng kì lạ ập đến, và đột nhiên anh thấy mình… đang ở một nơi khác. Ở đó ầm ĩ hơn nhiều, và anh phải đứng im nhắm mắt một vài phút, làm quen với những âm thanh mới lạ, tiếng sóng vỗ, tiếng sinh vật biển, và tiếng gió vù vù bên tai. Khi anh mở mắt ra lần nữa, Bruce đang quan sát anh cẩn thận. “Ổn không?” “Ừ. Tôi nghĩ là tôi đang quen dần rồi.” “Tốt.” Lông mày của y nhớn lên. “Anh sẽ chẳng có tích sự gì cho chúng tôi nếu anh không chịu được âm thanh của một cuộc chiến.” Y quay lại và bước dọc xuống một hành lang, và Clark đuổi theo, cảm thấy bị động chạm và cự tuyệt ghê gớm. “Có tích sự cho chúng tôi” – người kia nói như thể Clark là một món đồ chơi xinh đẹp để trưng diện mà hiện tại đang bị hỏng hóc đâu đó, và y là người thợ bị phân công phải làm cho những bánh răng tiếp tục xoay. Clark đáng lẽ đã bỏ y đi rồi – nhưng anh không biết dùng bệ truyền tống như thế nào và cũng chẳng biết mình đang ở đâu. Tuyệt thật. Cam chịu, anh theo chân Bruce vào một đại sảnh lớn gắn đầy những màn hình máy tính trên tường. Bruce mở ra một vài cửa sổ. “Được rồi,” y nói khi Clark bước đến sau lưng y. “Hãy bắt đầu với siêu năng lực của anh.” Một danh sách gạch đầu dòng xuất hiện trên một của sổ: “Siêu năng lực của Superman.” “Với tư cách là Superman, siêu năng lực của anh rất nhiều và đa dạng: không thể bị thương, siêu khỏe, siêu thính giác, tất cả những thứ đó điều có sẵn và không cần huy động, còn những thứ khác như bay, thở ra băng, heat vision, x-ray vision, thì anh phải điều khiển chúng xuất hiện.” “Anh chuẩn bị cả một bài thuyết trình Powerpoint về tôi.” Bruce khoanh tay và gật đầu về phía danh sách, cảm thấy rất hài lòng. “Nó là phần mềm tối tân hơn Powerpoint nhiều, nhưng mà hiểu thế cũng được. Tôi làm cái đó khi anh hôn mê. Nó có ba phần chính: sức mạnh, lịch sử, và…” giọng nói lạnh lùng hơi ngắc ngứ một chút, “…những mối quan hệ. Rõ ràng là sức mạnh của anh phải được đặt lên hàng đầu, nhưng tôi nghĩ rằng chúng ta sẽ lướt qua những phần khác khi chúng ta…” “Tôi không phải chuột thí nghiệm, anh biết không.” Bruce nhìn khó hiểu. “Cái gì cơ?” “Tôi không phải một cái máy mà anh cứ nhét dữ liệu vào là lại… chạy ngon ơ! Không phải như kiểu dự án chuyên ngành xin vốn hay đấu thầu hay gì đó tương tự. Tôi không thể tin là anh dành thời gian ra để bẻ từng phần cuộc sống của một con người thành những phần nhỏ xinh gọn ghẽ, như kiểu… một bài đăng chết tiệt trên Wikipedia vậy!” Bruce nhìn màn hình và lơ đãng gõ gõ một ngón tay vào cục điều khiển. “Nó chỉ là… một vài thứ tiêu khiển giết thời gian thôi. Trong khi chúng ta chờ đợi.” Clark đến bên cạnh người kia. Anh thật muốn đâm y bằng một ngón tay, nhưng anh hơi lo là siêu sức mạnh của anh sẽ gây ra hậu quả gì đó. “Tiêu khiển giết thời gian? Tôi đã mất cả một cuộc đời, còn anh thì chỉ muốn tiêu khiển giết thời gian thôi hả?” Anh giơ tay lên và lùi ra xa. “Nếu tôi không muốn làm những việc siêu anh hùng này nữa thì sao? Có lẽ tôi không muốn làm việc cho các người. Các người có bao giờ cân nhắc khả năng đó chưa?” Không nhìn anh, Bruce mở một video lên màn hình, những ngón tay của y gõ cành cạch giận dữ trên bàn phím điều khiển. Clark lại đang mặc bộ đồ xanh đỏ, đang cứu người. Ngăn chặn dòng nham thạch đang chảy cuồn cuộn, sông vỡ đê, cứu mèo con trên cây, đỡ lấy người đang rơi. Bruce xoay đầu chỉ đủ để nhìn vào mắt Clark. “Đây là những thứ mà Superman đại diện. Nếu anh không muốn dùng sức mạnh của anh để cứu giúp mọi người, vậy thì anh đã mất đi nhiều thứ hơn là kí ức của mình.” Y để video tiếp tục chạy, cả màn hình thuyết trình nữa, rồi bước đến một cánh cửa ở đầu bên kia của căn phòng. Trước khi bước vào, y dừng lại, vẫn không xoay người lại. “Khi nào sẵn sàng huấn luyện thì bảo tôi. Muốn làm gì sau khi đã điều khiển được sức mạnh là chuyện của anh.” Vài giờ sau, Clark đi vào căn phòng bên cạnh. Bruce đang chống đẩy bên cạnh một cái giường xếp, chuyển động như máy móc, hơi thở của y sâu và đều đặn, mắt y không rời nền đất bên dưới. Trông y như thể y đã làm việc này vài tiếng đồng hồ rồi và có thể sẽ tiếp tục mãi mãi. Clark đằng hắng và người kia dừng lại ngay giữa một cái chống đẩy và ngước lên nhìn anh, mắt như tóe ra lửa. “Tôi đã đọc phần lịch sử và tiểu sử. Về Kal-El. Tôi… đã sẵn sàng huấn luyện sử dụng năng lực, nếu anh tình nguyện muốn giúp.” Bruce không mỉm cười. Y đứng dậy, phủi phẳng áo len của mình, và gật đầu. “Tôi luôn luôn tình nguyện giúp anh, Clark.” *** “Chuyện này thật điên rồ. Người không thể bay được.” “Anh không phải ‘người.’ Anh là Superman. Tôi vẫn nghĩ là anh nên mặc bộ đồ vào thì hơn, có thể nó sẽ giúp đấy.” Clark lại nhảy lên thăm dò thêm lần nữa, rồi lại đáp xuống đất lần nữa. “Không thể nào. Tôi không để anh cười nhạo tôi đâu. Và anh còn chẳng thèm cho tôi một lời khuyên nào hữu ích từ khi chúng ta bắt đầu tập cái này.” Bruce xoa xoa cằm, đăm chiêu. “Đó là bởi vì tôi cũng không biết. Tôi nghe đồn là cách tốt nhất để tập bay là cứ nhảy rồi ngã đến khi nào được thì thôi.” “Tuyệt nhỉ.” Clark thu người vào để chuẩn bị dồn hết sức lực vào cú nhảy lần này, lưng cúi xuống. “Anh có thể thử nói là ‘Bay cao, cao, cao mãi.’ Có thể sẽ giúp được đấy.” “Đm anh, Bruce.” Clark nhảy cao nhất có thể… và rồi hạ cánh bằng bụng trên sàn đá với một tiếng thịch rung chuyển. Anh lăn ngược lại và lườm người kia. “Có lẽ chúng ta nên thử tập heat vision trước nhỉ,” Bruce gợi ý. “Hơi thở băng dễ lắm cơ mà, tôi không hiểu tại sao bay lại khó thế.” Clark thở dài và tự ngồi dậy. “Anh đang cố quá. Và cũng muộn rồi, và anh vẫn còn đang hồi phục sau chấn thương nữa. Có lẽ chúng ta nên nghỉ ở đây thôi và anh sẽ được nghỉ ngơi một chút.” “Tôi không muốn nghỉ, tôi muốn bay cơ,” Clark than, nhưng lại rồi lại tự làm mình xấu hổ khi ngáp một cái rõ to ở cuối câu. “Được rồi, có thể ngủ một chút sẽ làm cả hai ta khá hơn.” Bruce phủi phủi tay. “Được rồi, khoảng sáu tiếng nữa tôi sẽ quay lại.” Y bắt đầu quay bước về phía bệ truyền tống. “Anh sẽ bỏ tôi lại đây một mình sao?” Bruce xoay lại và nhìn anh ngạc nhiên. “Cho tôi về căn hộ của tôi ở Metropolis được không?” “Không thể cho đến khi tôi thấy sự điều khiển năng lực của anh ổn hơn.” Clark nhìn xuống mũi giày của mình. “Anh không thể, ừm, ở lại đây sao? Lỡ đâu có gì đó không ổn với siêu thính giác của tôi, hay cái gì đó tương tự thì sao?” Anh ngước lên và thấy Bruce đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt của y không biểu lộ tí gì. Anh thấy hai má nóng ran, nhưng cuối cùng vẫn nói. “Nơi này rất cô đơn và tôi cảm thấy rất… cô đơn.” “Đó là lí do mà nó được gọi là Pháo đài Cô độc, không phải Pháo đài Đồng hành.” Clark phớt lờ giọng chế giễu của y và thay vào đó lên tiếng vì anh đã nhìn thấy một điều gì đó ẩn sâu trong mắt người kia, một thứ gì đó khó nắm bắt xẹt qua nhanh như chớp. “Làm ơn ở lại đây.” Đến lượt Bruce cụp mắt xuống. “Được rồi.” Một ánh nhìn vô sỉ lướt qua thật nhanh. “Nếu anh thực sự cần một người trông trẻ đến thế.” Clark quyết định lờ câu đó luôn. “Ờ, chúng ta ngủ ở đâu bây giờ?” Bruce chỉ vào căn phòng có cái giường xếp. “Tôi ngủ ở đó. Phòng của anh ở bên kia.” Y dẫn Clark vào một căn phòng lớn với một chiếc giường lớn hình tròn. Chăn nệm đều là tơ bạc. “Nhìn như kiểu phòng tân hôn vậy.” Bruce mím môi và đảo mắt quanh phòng. “Gu của người ngoài hành tinh thì tôi làm sao mà biết được.” Y đến và chạm vào một chỗ trên tường; nó trượt mở ra và bên trong là một ngăn kéo đầy chăn gối mềm mềm. Y ném cho Clark một chiếc chăn màu đỏ và tự lấy một chiếc màu đen cho mình. Y dừng lại ở cửa, quay lại nhìn Clark, bị bỏ rơi trước chiếc giường lớn lấp lánh. “Ngủ ngon, Clark.” “Mơ đẹp, Bruce.” Người kia thở dài và dựa trán vào thành cửa một khắc. “Ừ. Mơ đẹp.” Rồi y đi mất, tiếng bước chân của y vang vọng trên hành lang, xa dần khỏi Clark. *** Thêm một vệt cháy sém trên tường khi Clark tập trung vào đó. “Làm tốt lắm, Clark,” Bruce nói, đầy tán thành. “Thấy chưa, một khi anh đã tìm được cách để tập trung tầm mắt của mình thì cũng không khó lắm đâu nhỉ. Anh có nghĩ là anh đã sẵn sàng thử x-ray vision chưa?” Clark liếc bức tường. “Làm thế nào để đổi?” Bruce nhăn mặt. “Tôi nghĩ anh đã từng miêu tả lại là cảm giác như kiểu có… mí mắt thứ hai? Có một nhóm cơ ở khóe mắt anh, ở đây và ở đây,” y với tay chạm nhẹ vào mắt Clark. “Nếu anh căng chúng ra, bằng cách nào đó…” Y dừng lại, nhìn hơi hơi khó chịu. “Tôi biết rồi,” y tự lẩm nhẩm một mình, “Hãy để tên người phàm chẳng có siêu năng lực gì huấn luyện anh ta! Hoàn toàn hợp lý đấy nhỉ!” Clark đảo mắt để tập trung, lờ đi những lời lầm bầm của Bruce. “Tôi nghĩ…” Anh chớp mắt vài lần. “Đợi chút.” Cảm giác rất kì lạ, nhưng anh có thể thực sự cảm thấy những thớ cơ đó hiện tại khi Bruce đã chỉ chúng ra. Anh tập trung… và làm cháy sém bức tường thêm lần nữa. Bruce lùi lại vài bước. “Được rồi, không, lần này tôi nghĩ là tôi thực sự sẽ làm được.” “Tôi hi vọng thế.” Phải tốn thêm khoảng hai mươi phút nữa, cứ nheo mắt rồi lại tập trung lại, nhưng rồi có cảm giác một thứ gì đó kì lạ dịch chuyển quanh mắt anh, và anh có thể nhìn xuyên qua bức tường vào phòng ngủ phía sau. Anh thở dài nhẹ nhõm. “Tôi làm được rồi, Bruce! Tôi có thể nhìn thấy phòng bên cạnh!” Bruce nhìn vẫn còn hoài nghi. “Tôi không để anh thoát dễ thế đâu. Chứng minh đi.” “Ờm… giường của tôi chưa trải.” Bruce khịt mũi. “Điều đó thì anh biết thừa rồi còn gì.” Khó chịu, Clark quét xung quanh tìm cái gì đó có thể chứng minh là anh đúng. “Ừm, có một con hải cẩu đang bơi bên ngoài phía bên kia bức tường… Tôi có thể thấy mạch điện của máy tính…” Anh liếc nhìn Bruce. “…Và anh đang đeo một chiếc nhẫn trên sợi dây chuyền quanh cổ, dưới lớp áo, với dòng chữ khắc tiếng Latin: Dilectus meus mihi, et ego illi.” Anh cười vui sướng vì thắng lợi của mình trước người kia. “Thế nào?” Nhìn Bruce hơi tái đi một chút. Y đưa tay lên chạm vào nơi mà chiếc nhẫn đang nằm, ẩn bên dưới. “Được rồi, Clark, tôi tin anh.” Y xoay người đi, về phía chiếc máy tính. “Có lẽ đã đến lúc anh học thêm một số điều về đồng đội của mình rồi, vì anh sẽ bắt đầu làm việc chung với họ sớm thôi.” Y mở lên màn hình có năm gương mặt trên đó, đeo mặt nạ và mặt trang phục. “Đây là những thành viên của Liên minh Công lý. Tất cả họ đều có những năng lực và khả năng đặc biệt. Cùng nhau, chúng ta tạo nên một trong những đội mạnh nhất trong vũ trụ đã biết.” Clark nhăn mặt. “‘Chúng ta’? Anh cũng ở trong đội sao?” “Không thì anh nghĩ tôi làm gì?” “Ờm, thật ra tôi cứ nghĩ anh là kiểu một… chuyên viên gì đó, được mời đến để đặc biệt huấn luyện tôi.” Bruce nhún vai. “Tôi không có siêu năng lực như những người các anh, nhưng có, tôi có ở trong đội.” Clark nhìn năm gương mặt. “Anh là người mặc đồ đen.” Người kia có vẻ hơi ngạc nhiên. “Làm sao anh biết?” Clark cười ra tiếng. “Thì, anh không phải người da xanh, cũng không phải da đen, và tôi khá chắc anh không phải phụ nữ. Loại trừ hết ra thì chỉ còn người mặc đồ đỏ và người mặc đồ đen. Và người mặc đồ đỏ thì đang cười. Vì thế, có thể kết luận rằng, anh phải là người mặc đồ đen, bởi vì tôi chưa từng thấy anh cười bao giờ.” Anh nhìn những bức hình lần nữa, lờ đi tiếng hừ của Bruce. “Vậy là chúng ta làm việc chung với nhau sao? Anh và tôi? Chúng ta có… thân thiết không?” “Chúng ta đã làm việc cùng nhau khoảng một thập kỉ, tính đến thời điểm hiện tại. Và chúng ta… không phải lúc nào cũng thân thiết, không. Không hẳn. Nhưng thỉnh thoảng thì chúng ta có,” Bruce thêm vào nhẹ nhàng. Ý nghĩ anh và người này đã từng có cả một quá khứ bên cạnh nhau mà anh chẳng nhớ gì làm Clark tức giận với chính mình. Và chuyện này lại dẫn đến một câu hỏi khác… anh buột thốt ra trước khi anh có thể suy nghĩ kĩ hơn. “Tôi – Kal ấy – có đang hẹn hò ai không?” Bruce không có vẻ gì là bất ngờ hay thấy câu hỏi đó buồn cười. “Theo như Liên minh được biết, anh đang không hẹn hò với ai cả,” y nói, như thể y đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước rồi. Y tiếp tục nhanh chóng, “Chúng ta sẽ đi sâu hơn vào tiểu sử và năng lực của những người này khi anh thuộc lòng bọn họ. Anh cần phải biết vai trò của mỗi người khi chúng ta chiến đấu nếu trong tương lai anh tham gia lại với chúng tôi.” Y lơ đãng với tay lên chạm vào nơi mà chiếc nhẫn đang nằm trên ngực, tiếp tục giảng bài. Clark đột nhiên nhận ra là anh đã từng nhìn thấy Bruce làm hành động vô thức đó nhiều lần trước đây rồi, nhưng anh chưa từng nhận ra y đang chạm cái gì, như thể một cái bùa vậy. Clark cố gắng hết sức để tập trung. *** “Chết tiệt, Clark, bay rất quan trọng.” “Tôi biết là nó quan trọng, Bruce! Có khi đó là lý do tại sao tôi không làm được.” Suốt mấy ngày qua, Clark đã học thuộc hết các năng lực và chiến thuật của Liên minh Công lý đến mức mà anh có thể hình dung lại những đợt diễn tập của họ trong mơ. Anh đã có thể liên tiếp chuyển qua lại giữa heat vision và x-ray vision mà không có khó khăn gì. Và anh đã điều khiển siêu sức mạnh của mình tốt hơn nhiều, đến mức anh có thể cẩn thận đấu võ với Bruce mà không làm y bị thương. Tập luyện những bài quyền phức tạp với người kia, như một điệu nhảy mà cơ thể anh tự nhớ từ lúc nào, là phần anh thích nhất trong cả quá trình huấn luyện. Vào đêm muộn, khi anh kiệt sức trôi dần vào giấc ngủ, anh sẽ gần như tự thú nhận với bản thân là anh thích cảm giác cơ thể của Bruce ép vào người anh, những thớ cơ kéo căng và dãn ra cùng nhau, và tia sáng lấp lánh trong mắt y khi y thách thức anh. Gần như. Nhưng việc bay vẫn không có tiến triển gì. Bruce cứ khăng khăng ép anh mặc bộ đồ xanh đỏ, và Clark vẫn cứ khăng khăng từ chối. Và anh vẫn dính liền với mặt đất, và bực bội. “Có thể nếu tôi đi ra ngoài, thì có nhiều không gian để tập hơn.” Bruce nhún vai ra ý là tùy anh. “Đến nước này rồi thì cái gì tôi cũng thử.” Chỉ một lúc sau, họ đã đứng trên một rặng vực băng trong suốt, lấp lánh xinh đẹp dưới ánh trăng Nam Cực. Những dải cực quang uốn lượn trên đầu họ cùng với màn sao dày đặc tỏa sáng rực rỡ trong khi Clark thu mình và nhảy lên, thu mình và nhảy lên lần nữa, cố gắng với đến chúng. Cuối cùng, anh bước đến bên bờ vực và nhìn xuống. Khoảng mười mét phía dưới, đá băng lấp lánh. Nuốt khan – anh biết anh không thể bị thương, nhưng mà khó lòng tự nhủ được như vậy vào những lúc quan trọng – anh nhảy. Và anh đập cả người vào những khối đá bên dưới, một vài viên vỡ vụn. “Tôi nghĩ có lẽ trong lúc rơi anh có bay được một chút đấy,” một giọng nói vang lên từ trên đỉnh vực, rất có ích chỉ ra. “Anh biết gì không? Anh là cổ động viên tồi nhất tôi từng biết đấy,” anh gào lại, và bắt đầu trèo lại lên đỉnh vực. Ở phía trên, anh ngồi xuống và tựa đầu lên gối. “Tôi sẽ chẳng bao giờ học được. Tôi bỏ cuộc.” Bruce ôm lấy cánh tay của mình để che bớt gió lạnh. Y thở dài. “Được rồi, Clark.” Clark nhìn lên khi nghe thấy giọng y, một tổ hợp kì lạ của sự cam chịu và khó chịu. Rồi Bruce đi đến bờ vực và nhảy xuống. Clark bắt được Bruce an toàn khi chỉ còn ba mét nữa là chạm đất. Anh cảm nhận được lực hấp dẫn của trái đất đang bao trọn lấy anh, đẩy anh lên và nâng đỡ anh như một người bạn, và anh vươn lên nhờ nó. Những ngôi sao phóng điên cuồng bên trên họ, anh đang bay và cảm giác như mỗi phút giây đều là tự do và niềm sung sướng anh chưa từng trải nghiệm hay tưởng tượng, mọi giấc mơ đẹp đẽ đều có thể trở thành sự thật… anh bắt đầu cười to và dường như không thể ngừng lại. Bruce ấm áp và chắc chắn trong vòng tay anh – cuối cùng, cuối cùng, tâm trí của anh ngân nga – và khi anh dừng lại giừa không trung, anh kéo lỏng cái ôm chặt chẽ của người kia để cười với y, nhẹ nhõm và hạnh phúc. Khuôn mặt không biểu cảm của Bruce nhìn lại anh. “Anh đã sẵn sàng rồi. Đáng lẽ tôi không phải dùng đến cách ấy.” Một ít vui vẻ tiêu tán khỏi chuyến bay của Clark, và anh nhìn lại. “Em biết không, tôi chưa bao giờ thấy em cười. Không bao giờ vì bất cứ cái gì. Em bị mắc cái chứng quái gở gì vậy?” Bruce trông như thể đang cân nhắc lựa chọn giữa một tập vô hạn các câu trả lời. “Bố mẹ tôi bị giết trước mặt tôi khi tôi còn nhỏ.” Clark chớp mắt. “Tôi rất tiếc khi nghe điều đó. Nhưng em không thể nói với tôi là em không có bất kì một lý do nào để cười từ đó đến giờ chứ.” Anh thấy chân mình lại chạm vào bờ vực băng giá lần nữa; anh đã trôi xuống chầm chậm như một quả bóng bay bị xì hơi sau khi nhìn thấy mặt Bruce. Anh thả Bruce xuống và người kìa lùi lại, rồi quay mặt đi không đối diện với Clark. “Tôi mất đi một người mà tôi quan tâm. Gần đây.” Giọng y gần như chỉ là một hơi thở. “Chúng tôi đã cãi vã – có thể anh không để ý chuyện này, Clark, nhưng tôi là loại được chiều chuộng từ bé – và anh ấy nói.” Y dừng lại. “Anh ấy nói rằng anh ước gì anh chưa từng yêu tôi, rằng anh sẽ không bao giờ làm thế nữa nếu anh có cơ hội được chọn lại. Và rồi anh ấy bỏ đi. Và rồi anh đi mất.” Y quay lại và nhìn về phía Clark, nhưng dường như y nhìn xuyên qua anh, nhìn một thứ gì đó đứng ngay sau vai trái của Clark. “Anh ấy làm cho tôi cười, thậm chí cả khi tôi không muốn,” y nói thẳng băng. Nó nghe như một khúc ca tán dương. Y xoay bước về phía cổng vào của Pháo đài, nhưng dừng lại khi anh sóng vai với Clark. “Tin tôi đi, tôi rất vui là cuối cùng anh đã bay được. Làm tốt lắm.” Rồi y tiếp tục đi về phía trước, hướng cổng vào, bỏ lại Clark một mình với những vì sao. *** Clark tìm thấy y một lúc sau, lại đang tập chống đẩy, mắt nhìn chăm chăm xuống sàn nhà. Y không nhìn Clark. “Em không nên giận hắn ta, người đã chết ấy,” Clark nói nhẹ nhàng. Bruce vẫn tiếp tục tập luyện. “Mọi người đôi khi nói những lời ngu ngốc mà họ không cố ý. Tôi chắc chắn là hắn ta sẽ rút lại lời đó nếu hắn có cơ hội. Ý tôi là, hắn ta chắc đã quen với việc em cư xử kiểu thất thường rồi nếu hắn ta có thể hẹn hò với em lâu đến thế.” “An ủi ghê,” Bruce nói, tỉnh khô, vẫn không nhìn lên. Clark thở dài. “Tôi chỉ muốn nói là…” anh ngừng lại, không chắc chắn. “Là một khi có ai đó bỏ công sức ra để tìm hiểu em, một khi người đó đã thực sự yêu em, tôi không nghĩ là hắn sẽ có suy nghĩ muốn làm lại khác đi đâu. Tôi nghĩ là em giành được niềm tin và sự trung thành rất lớn từ bạn bè và đồng đội của em. Ý tôi là, tôi chỉ mới biết em bốn ngày thôi mà em đã thuyết phục được tôi mặc cái này.” Bruce nhảy lên thành tư thể đứng thẳng khi nghe đến đó, và nghiêm nghị nhìn Clark đang mặc bộ đồ màu chói. Clark cảm thấy cực kì xấu hổ khi phải đối diện với ánh nhìn soi mói đó, nhưng cuối cùng thì Bruce chỉ đơn giản gật một cái. “Anh trông…” y ngưng lại như thể đang tìm từ nào cho hợp, “đúng đắn.” “Tôi cảm thấy thật nực cười,” Clark càu nhàu. Bruce lại gần hơn. “Thế… cũng… đúng đắn,” y nói nhẹ như gió thoảng, vừa nói vừa phủi phủi những hạt bụi vô hình trên cầu vai sáng loáng. Y liếc mắt nhìn gương mặt của Clark. “Nhưng anh không đeo kính, bởi vì anh không cần đến nó,” y nói, vươn tay ra và dịu dàng tháo chúng ra. “Và anh vuốt tóc theo kiểu khác. Như thế… này.” Những ngón tay thon dài vươn ra và luồn vào tóc của Clark cho đến khi anh có thể cảm thấy vài sợi đang rủ trước trán. Anh nhắm mắt lại, lạc lối trong cảm xúc từ sự vuốt ve trong một khoảnh khắc. Anh không muốn nó dừng lại, anh nhận ra. Anh muốn… Anh biết mình muốn cái gì, nhưng nỗi đau khổ trần trụi anh đã thấy trong mắt của Bruce lúc ở ngoài kìm anh lại. Người kia không cần anh khoét sâu và nỗi xót xa của y thêm nữa. Clark bước một bước lùi lại khỏi tay Bruce, ngắt đoạn sự đụng chạm giữa họ. Bruce nhìn anh chằm chằm, khuôn mặt y vô cảm. Trong lúc yên lặng như tờ, máy tính đột nhiên hú còi và bật đèn báo động khẩn cấp. Khuôn mặt một người phụ nữ xuất hiện trên màn hình. Clark nhận ra cô từ trong ảnh: Wonder Woman, Công chúa Diana của xứ Themyscira. Khi cô nhìn thấy anh trong bộ đồ, đôi mắt lam nhạt của cô sáng lên. “Kal – Superman,” cô nói vui vẻ. “Chắc cô là Diana,” anh nói, và nhìn thấy hy vọng tán đi trong mắt cô. “Ừ,” cô nói, hơi chán nản. Cô nhìn Bruce, và Bruce lắc đầu rất nhẹ. “Anh ấy có vẻ có thể điều khiển được sức mạnh rồi, Công chúa. Chưa kiểm tra thực nghiệm, đương nhiên.” “Anh có nghĩ là anh ấy sẵn sàng rồi không? The Key và Luthor đang làm loạn ở Metropolis, và chúng tôi rất cần trợ giúp. Ít nhất là một trong hai người.” Bruce đã đi được nửa đường trở về phòng. “Chúng tôi sẽ đến đó ngay.” Diana nhìn nghi ngờ. “Cả hai người sao?” “Cả hai chúng tôi.” Cánh cửa trượt đóng lại. Wonder Woman gật đầu. “Tôi sẽ gặp lại anh sớm thôi, Superman. Thật… tốt vì anh đã trở lại.” Anh cũng muốn nói là thật tốt khi được trở lại, nhưng anh vẫn chưa cảm thấy mình “trở lại” chỗ nào. Mà cũng chẳng thấy tốt. Cảm giác như thể đây là lần đầu tiên anh đi chiến đấu vậy, và trong bụng anh đang quặn lên vì lo lắng. “Cảm ơn,” anh chỉ nói được có thế trước khi cô ngắt kết nối. Cửa phòng mở và Batman đi ra, áo choàng bay phấp phới quanh y trong luồng gió lạnh lẽo của Pháo đài. Clark chớp mắt nhìn y. Y nhìn chết chóc hơn khoảng một trăm lần khi nhìn ngoài đời thực so với trên ảnh, tất cả những chi tiết xinh đẹp mà nguy hiểm Clark đã từng hơi hơi cảm nhận từ Bruce giờ được trưng diện hết cỡ, khắc sâu vào như màn đêm đen kịt. Y lướt qua Clark tới bệ truyền tống, nói nhanh. “J’onn sẽ đặt đường truyền tống khác khi chúng ta đến đó, đưa chúng ta đến chỗ những người còn lại. Cảm giác sẽ hơi… khó chịu, ở trong đầu ấy, nhưng đừng để điều đó làm anh phân tâm. Quá trình tác chiến cơ bản ở đây là những người còn lại chúng tôi sẽ xử lí The Key và anh sẽ tập trung vào Luthor. Gã ta có một bộ đồ nâng cấp làm cho gã khá đáng dè chừng. Tôi gợi ý là chúng ta làm khác đi một chút và nhờ Green Lantern trợ giúp cho anh trong khi chúng ta xem anh có thể điều khiển năng lực của mình đến đâu. Nếu anh thấy có gì khó khăn, đừng làm gì ngu ngốc và khăng khăng đòi ở lại – hãy rút lui và để chúng tôi xử lí. Chúng tôi không muốn anh làm ảnh hưởng đến kết quả của cuộc chiến. Hay tự làm mình bị thương,” y miễn cưỡng thêm vào. Ở trên bệ truyền tống, y liếc nhìn mặt Clark, rồi đột nhiên đặt tay y lên tay anh. “Anh sẽ ổn thôi, Clark. Anh là Superman. Anh sẽ không làm chúng tôi thất vọng đâu.” Clark muốn hé miệng phản bác, nhưng rồi họ bắt đầu truyền, và anh không có thời gian mà tranh luận sau đó nữa. *** Bruce lột mũ trùm ra khi họ xuất hiện lại trong Pháo đài, rõ ràng là đang bốc khói. “Tôi đã bảo anh là tập trung vào Luthor cơ mà!” “Bọn em không biết là con khỉ cũng sẽ ở đó… Tôi đã đánh giá tình hình và đến giúp Flash xử lí gã.” “Gorilla Grood không chỉ là một con khỉ. Anh có thể sẽ phá hỏng mọi thứ. Nếu nhỡ như gã…” “Nhưng tôi không phá hỏng cái gì cả.” “Flash có thể sẽ không đồng ý đâu.” “Anh ta sẽ nhận được nhiều hơn là một cái tay gãy nếu không được trợ giúp kịp thời, Bruce!” Bruce rít lên một tiếng giận dữ. “Anh! Tôi đã hi vọng tai nạn này sẽ làm thay đổi phong cách của anh một chút, nhưng anh vẫn chỉ là tên đầu đất tự phụ luôn tự cho mình là nhất như trước mà thôi.” “Tôi mất trí nhớ, không phải mất nhân cách, Bruce. Tôi chắc rằng em thà muốn tôi trở thành một thứ siêu-thú-cưng đần độn, dễ bảo, dễ dạy, nhưng tôi vẫn là tôi.” Bruce hừ mũi. “Trời ạ, cảm ơn chúa.” Clark không chắc là y có đang mỉa mai hay không. Tông giọng thì đầy tràn chế giễu, rõ ràng rồi, nhưng một điều gì đó trong mắt y lại nói lên điều ngược lại. “Tôi thấy bất ngờ khi anh không muốn về Tháp Canh để dự tiệc ‘Chào mừng Superman trở lại’ đấy,” Bruce nhanh chóng tiếp tục. “Tôi… muốn nghỉ ngơi. Tôi phải trở về cuộc sống của người bình thường vào ngày mai sau khi giấy phép nghỉ ốm mà em xoay xở cho tôi hết hạn.” Thực ra, anh cảm thấy luống cuống và choáng ngợp bởi sự nhẹ nhõm và hồ hởi của những thành viên còn lại trong JLA vì Superman đã “trở lại”. Anh không muốn làm họ cụt hứng vì phát hiện ra anh vẫn chẳng nhớ gì về bọn họ chỉ trừ một chút được dạy. Hơn nữa anh có thể cảm nhận rõ ràng là Batman đang giận và anh muốn kết thúc bài ca la rầy không thể tránh khỏi càng sớm càng tốt. Và có lẽ anh muốn có thêm một chút thời gian với Bruce. Bruce nói, “Vậy thì, tôi sẽ để anh nghỉ ngơi.” Y trông hơi có lỗi, dù chỉ là một chút. “Tôi có rất nhiều việc phải làm ở chỗ tôi. Tôi đã để quá nhiều việc dồn đống vào trong khi huấn luyện anh rồi.” Câu đó có thể đã làm anh thấy chột dạ, nhưng cách mà y nói không có một chút trách cứ nào trong đó. Clark nhìn y, cố gắng ghi nhớ từng đường nét trên mặt y để ôm ấp trong lòng đêm nay. “Chúng ta gặp nhau ở đây ngày mai được không? Để tập thêm?” Bruce khịt khịt. “Tôi không nghĩ là sau hôm nay anh vẫn cần đến nó đâu. Nhưng được,” y thêm, nhìn thẳng vào Clark, “Tôi sẽ trở lại vào ngày mai. Nếu anh không phiền.” “Tôi rất hân hạnh.” Bruce gật đầu, lại lơ đãng chạm vào ngực lần nữa. “Được rồi.” Bruce yêu cầu Tháp Canh truyền tống thẳng về chỗ y, rồi đứng đợi yêu cầu được truyền đi. “Bảo trọng nhé, Bruce,” Clark nói. Rồi thứ gì đó lướt qua tâm trí anh, cực kì khó nắm bắt… anh bắt lấy nó. “Và gửi lời chào đến Alfred hộ tôi.” Đôi lông mày bay cao lên thẳng tắp như hai cánh chim. “Tôi chưa từng nhắc đến Alfred với anh. Ông ấy cũng không ở trong hồ sơ.” Clark lắc đầu. Nó lại vuột đi mất rồi, mọi thứ, chỉ trừ… “Ông ấy làm bánh quy cho tôi, thỉnh thoảng.” Bruce đứng yên như tượng trên bệ truyền tống một khắc. Rồi đột nhiên mỉm cười với Clark, gương mặt của y chuyển biến thành một điều gì đó đáng yêu và tươi sáng và, lần đầu tiên, thân thuộc đến ám ảnh. Khi Clark hít một ngụm, nó tan biến thành một luồn ánh sáng xanh rồi biến mất hẳn. ***