[Shortfic] Nothing you can't do - Chap 6 [Chap cuối]
Title: Nothing you can't do Author: linndechir Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: Batman v Superman: Dawn of Justice; DC Cinematic Universe Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne Additional Tags: Competence Kink; Getting Together; 5+1 Things; Hand & Finger Kink Link gốc: https://archiveofourown.org/works/8776453 Note: Sản phẩm đầu tiên của translator fanfic cộng tác với page: Niên Tố <3 Comment ủng hộ bạn ấy nào <3
+1. Sự quyến rũ Những người như Bruce Wayne không cần phải biết gì về nghệ thuật quyến rũ. Tài khoản ngân hàng đã thay họ làm điều đó rồi, và trong khi Clark chưa bao giờ thực sự cảm nhận được xa hoa là thế nào, thì với tất cả những người phụ nữ trẻ xinh đẹp vây quanh Bruce Wayne và những người như anh ấy trong các buổi gala và mọi bữa tiệc sang chảnh tương tự, tiền bạc và quyền lực xem chừng vẫn có đủ sức quyến rũ để bù đắp cho những thứ khác.
Tất nhiên, có vẻ như Bruce Wayne trông hoàn toàn có ích khi khiến phụ nữ dễ dàng quyết định xem nên quyến rũ ai. Giữa đôi gò má góc cạnh, mái tóc dày dặn và đôi bờ vai rộng, cùng với việc anh là một trong những người giàu có nhất nước Mỹ và quan trọng nhất là vẫn chưa kết hôn – Bruce không cần phải nhấc một ngón tay, hay thậm chí là nhếch khóe miệng lên chút nào để có cả đám những con người xinh đẹp – cả đàn ông và phụ nữ đổ gục trước dáng vẻ quyến rũ ấy và bước lên giường anh.
Và chẳng mấy khi anh cần phải cố gắng, theo như những lần hiếm hoi mà Clark thấy được Bruce Wayne trong cuộc sống đời thường. Nét cười không chạm tới đôi mắt, luôn luôn có một vẻ lơ đễnh gì ở anh, như thể anh đang không thực sự lắng nghe xem mình đang nói chuyện với ai, buông những lời khen nông cạn và nhạt nhẽo, và anh rất giỏi trong việc tỏ ra rằng mình đã uống hơi nhiều. Thành thực thì Clark cảm thấy điều đó gây khó chịu một cách ấn tượng. Kể cả khi đã biết được Bruce là ai, kể cả khi ham muốn có được Bruce nhiều như vậy, chiếc mặt nạ thường ngày của người ấy vẫn như tạt một xô nước lạnh vào mặt anh.
Đó là một chiếc mặt nạ, và giống như bao chiếc mặt nạ khác mà Bruce từng khoác lên, nó rất linh hoạt và tiện lợi. Có vô vàn những điều ẩn bên trong Bruce Wayne, như những khuôn mặt diễn xuất khác nhau trên cùng một nhân vật. Clark nghi ngờ rằng liệu có ai đã từng để ý đến điều đó, hoặc nếu có thì họ hẳn rằng cũng sẽ đổ lỗi cho số rượu mà Bruce đã uống vào đêm hôm ấy, hoặc cho rằng anh ấy đang bị phân tâm. Nhưng mỗi khi Clark thấy mình đứng trong cùng một căn phòng với Bruce Wayne, ánh mắt anh sẽ luôn hướng về phía anh ấy, và kết quả là anh sẽ dành nhiều thời gian cho việc ngắm nhìn Bruce hơn là tìm hiểu về bài báo mà Perry muốn anh viết.
Bruce Wayne không cần phải quyến rũ người ta, thường thường là thế, nhưng vậy không có nghĩa là anh không giỏi việc quyến rũ. Anh không ngại ngần trao đổi những lời hẹn, cho những cô nàng xinh tươi đang khoác lấy cánh tay anh, cho những chính trị gia mà anh đã bắt tay trong khi giả vờ rằng mình chẳng nghe họ nói gì. Nhưng rồi có những người có điều mà anh muốn – những góa phụ giàu có trở nên hào phóng với tấm séc từ thiện hơn sau những cuộc trò chuyện mà không nhận ra rằng anh quan tâm đến mức nào; những nữ doanh nhân nói cho anh biết vài thông tin mà Bat cần mà không để họ biết anh đang theo đuổi điều gì; những cô gái phóng khoáng mà nhân tình gần đây nhất của họ là một chính trị gia với những sở thích mà Bat cần phải tìm hiểu rõ hơn. Và đột nhiên, bên dưới vẻ ngoài buồn chán và dễ dàng lơ đễnh của Bruce Wayne, là một sự quyến rũ hoàn toàn giả dối và cũng hoàn toàn đáng tin như mọi điều khác trong cuộc đời anh.
Bỗng nhiên, anh chưa từng thất bại trong việc trao đổi ánh mắt, giữ cái nhìn kiên định của mình với người mà anh đang nói chuyện cùng trước khi liếc mắt sang chỗ khác vào đúng thời điểm để giữ vẻ quan tâm. Bỗng nhiên, cái cười mỉm của anh đầy nét ấm áp và hứng thú, vẻ say rượu giả vờ trở nên đẹp đẽ và cuốn hút nhiều hơn là đáng ghét, vẫn những lời khen trên mây, nhưng uyển chuyển và đầy thuyết phục, khiến người nghe vồ vập lấy chúng như thể họ đang chết vì khao khát những lời khen ấy. Đó vẫn là Bruce Wayne, tay chơi và là nhà tỉ phú, nông cạn và hay thay đổi và dường như thứ gì cũng có nhiều hơn người ta, nhưng đột nhiên lại có thiên khiếu diễn xuất của một diễn viên hàng top chứ không chỉ là một tay nghiệp dư hạng xoàng.
Thật là một khung cảnh hấp dẫn để ngắm nhìn, như thể thấy được những bí mật ẩn giấu phía sau màn kịch của một nhà ảo thuật. Và ai cũng biết rằng trò ảo thuật sẽ không có tác dụng khi người ta đã biết về những sợi dây khuất lấp cùng những tấm bài đã được đánh dấu và những ngăn túi bí mật. “Anh Kent, phải không nhỉ?”
Giọng nói vang lên cùng hương whiskey khiến lưng Clark khẽ giật lên một chút. Âm giọng của Bruce Wayne cao hơn so với Bruce, mượt mà và bớt nặng nề hơn, như thể thuộc về một người khác. Nhưng giọng nói này, dù nghe trầm và đanh hơn một chút, vẫn không phải là giọng thật của anh. Đây chỉ là một màn quyến rũ của Bruce Wayne mà thôi.
Clark chắc chắn đã chỉnh trang lại biểu cảm của mình trước khi quay người lại, vờ ngạc nhiên như thể anh không hề nhận ra giọng nói ấy thuộc về ai. Bruce trông không gì hơn là hoàn hảo, trong bộ suit vừa vặn không chê vào đâu được, chiếc cúc cổ áo lóe sáng phía dưới dòng chữ Windsor được xếp cân đối, phần thoáng bạc trên mái tóc và những nếp nhăn quanh mắt xuất hiện khi anh mỉm cười chỉ nhấn mạnh thêm việc anh trông tuyệt đẹp như thế nào vào tối hôm nay. Trên tay anh giữ hai ly rượu vang và anh đặt một ly vào tay Clark với sự chắc chắn tuyệt đối là Clark sẽ nhận lấy nó, những ngón tay Clark cầm lấy chiếc ly trước cả khi anh nhận ra điều đó. Anh thực sự có nhận ra, rằng những ngón tay của Bruce giữ lấy chiếc ly lâu hơn cần thiết, và chúng lướt nhẹ trên tay Clark. Bruce Wayne có thể vô ý mà làm vậy. Bruce thì không.
“Ngài Wayne,” Clark chậm rãi nói. “Anh chắc là mình không bị lạc chứ?” Bruce thoáng mỉm cười, chỉ là một cái nhếch miệng rất nhanh thôi, nhưng thêm vào đó là sự ấm áp trong đôi mắt mà Clark chưa từng nhìn thấy trên gương mặt Bruce Wayne, hay ít nhất là nụ cười ấy chưa từng hướng đến anh. “Có lẽ là tôi đang cố gắng để mình bị lạc,” người kia đáp với vẻ bí ẩn. “Tối nay dường như ai cũng muốn có điều gì đó từ tôi.”
“Vậy nên anh đến nói chuyện với một nhà báo à?” Clark chau mày. Anh vẫn luôn thích việc ngắm nhìn Bruce chơi trò chơi của anh ấy từ xa, nhưng không hề muốn mình trở thành một phần của nó. Bruce có một sự nhiệt tình ấn tượng đối với công chúng, ngắm nhìn điều đó đôi khi khá thú vị, nhưng sẽ rất mệt mỏi nếu phải tham gia.
“Ít nhất thì anh vẫn thường thẳn thắn về việc anh muốn gì,” Bruce nói với một lời thì thầm bóng gió và nâng cao chiếc ly như để chúc mừng, và Clark thấy mình lặp lại y hệt động tác ấy và chạm hai chiếc ly vào nhau. Anh không biết nhiều về rượu vang, nhưng hương vị của nó thật dễ chịu và cân bằng theo cách mà những loại rượu lấp lánh rẻ tiền không thể có. Bruce không hề rời mắt khỏi Clark khi uống rượu, như thể anh bỗng nhiên tìm thấy điều gì đó đặc biệt thú vị trên gương mặt của Clark. Sau một hớp rượu, anh nói thêm, “Nói thật thì, tôi thấy mệt mỏi với những nụ cười giả tạo tối nay rồi, và anh, anh Kent, chưa bao giờ thất bại khi trao cho tôi cái nhìn thành thực nhất.”
Điều đó nghe thật nhảm nhí khi đến từ một người luôn có nụ cười giả tạo, và đó chính xác là điều mà Clark muốn nghe nhất vào những sự kiện kiểu này. Một nhà ảo thuật chơi đùa với những lá bài của mình – kể cả khi đã biết rõ rằng anh ta đang làm gì, vẫn thật khó để không ngưỡng mộ những ngón tay tài ba của anh ta.
“Không muốn làm anh thất vọng đâu,” Clark đáp, vẫn giữ nguyên cái cau mày với Bruce qua mắt kính, nhưng sau một khoảnh khắc anh không thể cưỡng lại mà nở một nụ cười. Anh không thích Bruce Wayne, cả dáng vẻ lười biếng lẫn sự cuốn hút của anh ta, nhưng thật hiếm hoi để thấy Bruce nở một nụ cười mà đến cả Bruce Wayne cũng chẳng thể nào so sánh được.
Bruce nắm lấy khuỷu tay anh, bàn tay rộng rãi, ấm áp và vững vàng, những vết bầm trên khớp ngón mà Clark vẫn nhớ rõ giờ đã tan đi, nhưng Clark cho phép mình lén nhìn qua làn da ấy, để nhìn thấy vô số những vết rạn xương đã lành qua những lần tập luyện, nom chẳng có vẻ gì ăn nhập bên dưới cổ tay áo màu đen vừa vặn.
“Đi hít thở không khí chút nào,” anh nói, như thể đó là điều gì đó mà Bruce Wayne và Clark Kent sẽ làm. Trong một khoảnh khắc, Clark giật mình khi nhận ra sự thân thuộc này hoàn toàn cách xa việc Bruce luôn khăng khăng giữ danh tính thật của họ cách nhau càng xa càng tốt, nhưng rồi anh nhớ ra rằng anh cũng đã từng trông thấy Bruce làm điều này với những người khác – đối xử với họ công bằng dù cho họ không hề như vậy, bởi vì điều đó khiến họ cảm thấy được tâng bốc và trở nên thoải mái. Bruce Wayne tạo ra ảo tưởng về sự thân thiết, đơn giản chỉ bằng cách giả vờ như sự thân thiết đó vốn đã có sẵn rồi. Điều đó khiến
Clark tự hỏi rằng Bruce định làm cái quái gì vậy. Có lẽ anh cần phải nói gì đó về mấy chuyện-liên-quan-đến-Liên-Minh và cố gắng thật cẩn thận để không nhắc tới Superman, vậy rồi anh chỉ nhún vai. “Chắc rồi. Có thể tôi sẽ có được một câu trích dẫn của anh sau chỗ rượu vang đó.”
Bàn tay của Bruce vẫn bướng bỉnh đặt trên khuỷu tay Clark, dù cho sau một chút không hoàn toàn cố gắng để đẩy bàn tay ấy ra. Anh xem chừng như biết rằng mình đang đi đâu – tất nhiên là vậy rồi – dễ dàng bước qua một đám đông toàn những người giàu có và nổi tiếng, những ngón tay anh siết nhẹ trên cánh tay Clark. Clark đã quá để ý đến mỗi người trong số họ, đến hơi ấm của cái chạm tay, ấm áp hơn nhiều dù bị cách ngăn qua lớp vải áo của Clark. Anh luôn nghĩ rằng xúc giác của mình kém phát triển hơn các giác quan khác, nhưng có thể anh chỉ kìm nén những cảm giác bởi vì anh không muốn bị chúng lấn át mà thôi. Hoặc có lẽ đó không phải do anh, có lẽ đó là do Bruce và cách mà những ngón tay anh tự nhiên rời khỏi khuỷu tay Clark để chạm tới lưng anh ngay sau khi họ vượt qua hết đám đông và bước lên sân thượng. Bruce chạm vào Clark như thể anh được phép làm vậy, như thể những luật lệ thông thường không thể áp dụng được với anh. Thật kì lạ khi điều đó nhắc Clark nhớ tới Bat.
Thật ngạc nhiên khi sân thượng hoàn toàn vắng người, và hiểu được Bruce, Clark không thể không tự hỏi liệu điều này có phải đã được chuẩn bị từ trước rồi không, một câu thì thầm ở đây và một món đút lót dành cho người phục vụ ở kia, đâu phải ai liếc mắt đưa tình với Bruce Wayne cũng có thể ở riêng một chỗ với anh ta được. Điều đó không thay đổi sự thật rằng khung cảnh Metropolis nhìn từ đây thật tuyệt vời, kể cả đối với một người đã từng nhìn thấy thành phố từ trên cao. Bruce dẫn anh tới bên lan can và dịch sang bên cạnh một chút, để họ không đứng trong đúng hướng nhìn từ cánh cửa bằng kính rộng lớn dẫn về sảnh chính. Khung cảnh trước mắt không hề tối đen, không phải đối với một thành phố như Metropolis, nhưng nó trông cũng vắng vẻ như bất kì nơi nào khác trong sự kiện kiểu như thế này.
Bàn tay Bruce vẫn chưa rời khỏi sống lưng Clark. Nếu đó chỉ là một hành động để Clark và anh có thể được ở một mình thì bây giờ đâu còn lí do để làm vậy nữa. “Khung cảnh không tệ, phải không?” Bruce nói sau một ngụm rượu nữa, đôi mắt anh chưa từng rời khỏi Clark khi anh nói. Một lời khen sáo rỗng, nhưng giọng nói của anh vẫn khiến Clark rung động, từ phần cổ đến cái chạm tay ấm áp của Bruce, và đôi mắt người kia tựa như biết thôi miên, khiến anh cảm thấy thật khó khăn khi phải nhìn đi nơi khác.
Nhưng nếu đây chỉ là một trò chơi, Clark xem chừng có thể tham gia lâu hơn một chút nữa. Vậy nên anh tiến lại gần hơn, gần đến độ anh không cần tới các siêu giác quan để thấy được hương cologne ấm áp của Bruce nữa, dù anh có gian lận một chút để ngửi thấy mùi hương thân quen của làn da bên dưới, như thể phía sau tấm mặt nạ quyến rũ kia là một chiếc mũ trùm màu đen quen thuộc. Clark nuốt xuống khi anh nhận ra rằng vài giây đã trôi qua, và nhanh chóng thì thầm bên tai Bruce, “Chúng ta có bị theo dõi không?”
Bruce quay đầu, gò má anh vừa vặn chạm vào má Clark. “Không,” giọng anh mềm dịu, chỉ trên tai Clark thôi – vẫn là giọng của Bruce Wayne, nhưng Bruce sẽ chiếm lấy cơ hội để cảnh báo anh nếu đó là điều cần thiết. Anh ở gần tới mức Clark có thể cảm nhận được phần cơ chuyển động trên má anh khi anh mỉm cười. “Tại sao, anh thích thế à?”
Bruce vẫn diễn trò dù cho không có khán giả, và anh có ý định quái quỷ gì vậy khi mà Clark đã nhìn thấu được diễn xuất của anh rồi? Clark không biết sự bạo dạn đó liệu có khiến mình cáu kỉnh hơn việc nhận ra nó vẫn còn có tác dụng hay không, rằng sự gần gũi của Bruce khiến trái tim anh đập loạn trong lồng ngực và bàn tay anh run rẩy đến độ anh phải đặt chiếc ly trên thành lan can, bởi nếu không thì anh sẽ bóp vỡ nó mất thôi.
“Dừng lại đi,” anh nói. Anh chắc rằng họ đã trải qua chuyện này, sau tất cả những lần anh thấy được con người thật sự của Bruce, hay ít nhất thì cũng là đến gần để anh thấy được, trần trụi và dễ tổn thương và hoàn toàn thành thật với anh. Nhìn thấy con người nông cạn này thật chẳng khác gì một sự lừa dối đối với Clark.
Một thoáng ngần ngại khi Bruce lùi lại, bàn tay trượt xuống bên người Clark, cái chạm vừa đây giờ chỉ còn là một thoáng lướt tay nhẹ bẫng. Sự thành thực mà Clark đã nhớ khẽ chớp qua mắt anh, nụ cười ngập ngừng trong phút chốc tựa như anh không chắc rằng Clark muốn anh dừng việc làm gì. Có lẽ đó chỉ là một trò chơi và Clark đột nhiên thấy hối hận. Hoặc có lẽ Bruce chỉ đơn giản là sử dụng kĩ năng của Bruce Wayne để có được điều mà anh muốn.
Clark đưa tay về phía anh, lấy ly rượu khỏi tay Bruce và bước lại gần hơn, giam lưng anh trên thành lan can. Bruce tựa người về phía sau, thoáng ngờ vực ẩn dưới cái mỉm cười mong đợi.
“Anh thực sự nghĩ mình có thể quyến rũ tôi à, Bruce?” anh hỏi, và đôi mắt Bruce tối thẫm. Clark vẫn chưa muốn buông tha. “Anh nghĩ rằng chỉ cần cười một chút và đưa tôi một ly rượu vang trên tầng thượng và tâng bốc tôi và rồi tôi sẽ ngất xỉu vì xúc động à? Anh nghĩ chuyện này là như vậy hả?” “Tôi không chắc là có thể khiến anh thực sự ngất xỉu vì xúc động, Clark,” giọng Bruce khô khốc. “Vấn đề ở đây là,” Clark bước lại gần hơn, cho đến khi Bruce chẳng còn chỗ nào để đi nữa, và khi mà thân người Bruce chạm vào anh ấm áp hơn nhiều so với tưởng tượng, “và tôi muốn anh hiểu điều này,” anh đặt tay trên hông Bruce, bàn tay kia giữ lấy cằm người trước mặt, cảm nhận sự căng thẳng của Bruce cho dù anh không ngăn Clark lại, “Tôi không làm điều này bởi tất cả những gì mà anh đã làm tối nay đâu.”
Anh đặt môi mình trên trên môi Bruce ngay khi câu nói vừa kết thúc, không hề cho người kia một cơ hội để trả lời. Trong một khoảnh khắc, chẳng hề có phản ứng nào đáp lại anh và Clark nửa lo sợ rằng mình đã đi quá xa – chứ không hẳn là bởi vì anh đã làm điều mà Bruce không muốn, nhưng có lẽ Bruce không muốn tự mình làm. Nhưng rồi Bruce đáp lại nụ hôn của anh, không chậm rãi, không trêu chọc, chỉ là sự dữ dội khiến Clark choáng váng. Anh chẳng chút ngạc nhiên khi nhận ra Bruce hôn rất giỏi, nhưng đôi môi ấy thật mềm mại và Clark thở dốc khi người kia cắn nhẹ vào môi dưới của anh; anh cũng không ngạc nhiên khi bàn tay của Bruce tìm đến gáy Clark mà không chút ngại ngần, như thể biết rõ rằng cái chạm sẽ khiến Clark hoàn toàn đổ gục trước anh.
Clark hôn cho đến khi anh cảm thấy nhịp tim của Bruce tăng vọt trong lồng ngực, cho đến khi anh cảm thấy một tiếng rên khó lòng kìm nén trên môi anh, cho đến khi Bruce cũng căng lên như Clark vậy. Anh lùi lại vừa đủ để đôi môi họ tách ra, hơi thở của anh là hơi thở trên môi Bruce. Bàn tay anh di chuyển từ cằm lên trên mái tóc của Bruce, cuối cùng cũng chạm được vào chúng sau bao nhiêu tháng ngày đã mơ về cảm giác khi những lọn tóc ấy trượt qua những ngón tay anh, dày và mềm mại một cách đáng kinh ngạc, và việc Bruce sẵn lòng để anh chạm vào chúng khiến anh ngạc nhiên. Clark nhấn nhẹ một nụ hôn trên góc miệng Bruce, cảm thấy chúng khẽ cong lên dưới môi anh. Đó không phải là nụ cười của Bruce Wayne, tấm mặt nạ đã chẳng còn nữa vào cái khoảnh khắc mà Bruce quyết định đáp lại nụ hôn của anh.
Đôi môi Bruce lướt từ má lên đến thái dương của Clark, trước khi anh nhỏ giọng lên tiếng, “Điều gì khiến anh nghĩ rằng cho đến tối nay tôi mới bắt đầu quyến rũ anh?”
Clark nhìn anh, hoàn toàn không tin nổi, nhưng chỉ trong một giây thôi. Anh không chắc mình nên cười hay cảm thấy khó chịu. Tất nhiên là Bruce sẽ biến điều này thành lợi thế của mình – tất nhiên là Bruce vẫn sẽ nghĩ rằng mình vẫn còn lợi thế. Bàn tay anh siết nhẹ trên mái tóc Bruce, vừa đủ để nhận lại được một tiếng thở dốc nho nhỏ.
“Bởi vì anh có thể làm điều này từ nhiều tuần trước rồi,” nhiều tháng trước, thực ra là vậy, “mà không cần phải quyến rũ thêm nữa. Khả năng đánh giá tình hình của anh không tệ như vậy đâu, phải không?”
“Có lẽ tôi chỉ đang chờ cho anh theo kịp thôi,” Bruce nói, nhưng nghe chừng chẳng mấy thuyết phục. Anh trông lơ đãng, bởi bàn tay của Clark đang luồn trong mái tóc, bởi cơ thể vững vàng của Clark đặt trước anh – không phải kiểu giả vờ lơ đãng của Bruce Wayne, hay kiểu lơ đãng vì phải giả vờ làm Bruce Wayne. Clark nghiêng người để hôn lên cổ anh, bàn tay rút khỏi mái tóc Bruce và bật cười dịu dàng trên làn da ấm áp của anh. Bruce nửa như cân nhắc xem có nên tranh cãi với anh không, bởi vì nếu có thì cả hai sẽ cãi nhau đến sáng mất, cân nhắc đến việc Bruce luôn là người muốn kết thúc cuộc tranh luận.
Vậy nên thay vào đó, Clark vòng tay ôm lấy hông Bruce, dễ dàng nâng anh đặt trên lan can và khiến một ly rượu vang đắt tiền rơi xuống ba mươi tầng nhà. Đùi Bruce nhấn sát vào hông Clark kể cả khi Bruce xem chừng như không thích bị bế lên cho lắm, nhưng rồi cả người anh run nhẹ khi Clark siết chặt vòng ôm. “Tôi theo kịp rồi đấy,” Clark nói và hôn anh. Lần này, Bruce không tranh cãi nữa.