top of page

[Shortfic] Nothing you can't do - Chap 3

Title: Nothing you can't do Author: linndechir Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: Batman v Superman: Dawn of Justice; DC Cinematic Universe Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne Additional Tags: Competence Kink; Getting Together; 5+1 Things; Hand & Finger Kink Link gốc: https://archiveofourown.org/works/8776453

3. Trẻ con Phần lớn thời gian, Bruce Wayne và Batman là hai thực thể hoàn toàn tách biệt, trái ngược nhau ở mọi khía cạnh có thể nghĩ đến. Bruce Wayne cười rất nhiều và nói còn nhiều hơn, trong khi Bat thì lúc nào cũng cau có và lầm lì ít nói. Bruce Wayne là kiểu công tử bột quyến rũ chẳng có tài cán gì, Bat thì quá giỏi trong nhiều lĩnh vực hơn Clark có thể đếm. Bruce Wayne luôn hào hứng, còn Bat thì lại lạnh lùng. Bruce Wayne là con người hướng ngoại, Bat thì lại là một con sói đơn độc, và ở cạnh anh không dễ chịu cho lắm.

Nhưng có một lĩnh vực, rất hiếm hoi, khi mà họ giống nhau – đó là khi nhắc đến trẻ con. Dù Clark không phải là người đầu tiên biết đến điều đó.

Có lẽ đến cả Bruce cũng không nỡ diễn vai Bruce Wayne trước những đứa trẻ mắt to tròn, cô đơn khi anh đến thăm một trại trẻ mồ côi anh tài trợ. Có lẽ vì không khó để tin vào việc dù anh có là một tên tỉ phú nông cạn, kiêu căng thì anh vẫn có một chút lòng trắc ẩn trước những đứa trẻ có cùng số phận với anh khi còn là một cậu bé. Suy cho cùng thì theo như ghi nhận của công chúng, Bruce từng nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi khi anh còn trẻ. Clark không nghĩ Bruce lại tàn nhẫn đến mức dùng những đứa trẻ đó để đánh bóng tên tuổi của mình hay chỉ coi chúng là đề tài cho cuộc tán gẫu. Anh nghĩ lần đó, Bruce thật sự chân thành.

Và trong một thời gian dài, Clark nghĩ sự dịu dàng kì lạ của Bruce Wayne với trẻ nhỏ không thể dung hòa được với danh tính bí mật của anh. Mọi người đều biết Batman luôn giận dữ, cộc cằn và bạo lực. Người ít dịu dàng nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra. Đó là những gì Clark nghĩ.

Phần lớn thời gian khi anh thấy Bruce lên đồ, họ thường đang phải chiến đấu với một mối nguy ngoài trái đất hay một kẻ có siêu sức mạnh nào đó, hay chiến đấu với những tên tội phạm hết sức bình thường nhưng vẫn nguy hiểm đáng sợ. Clark thậm chí còn chưa từng thấy Bat trò chuyện với một đứa trẻ cho đến khi – cho đến đêm đó khi mà họ cuối cùng cũng tìm được phòng thí nghiệm chợ đen mà Clark đã điều tra nhiều tuần liền. Họ không biết ai đứng đằng sau giật dây vận hành mọi thứ, chỉ biết rằng kẻ đó đang sản xuất – và thử nghiệm – một vài loại thuốc phiện và hóa chất nào đó ở một nhà máy bỏ hoang ngoại ô Metropolis.

Trẻ em đã biến mất hàng tuần liền, đó là khi Clark bắt đầu nghe đến vụ việc này, và ưu tiên hàng đầu của họ khi phá hủy phòng thí nghiệm là đưa những đứa trẻ đó đến nơi an toàn. Nhưng cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến, sau trận quyết chiến giữa Clark, Diana và đám robot an ninh, nhà máy trở thành một đống đổ nát.

Sau đó, cả Clark lẫn Bruce đều rà soát quanh khu nhà đổ nát để tìm xem mình có bỏ sót ai không. Clark nghe thấy một nhịp tim nhanh, run rẩy – một đứa trẻ, và là một đứa trẻ sợ hãi. Và ngay bên cạnh đó là tiếng tim Bruce đập, vững chãi, đều đặn. Clark bay nhanh hơn. Không một đứa trẻ hoảng loạn, tổn thương nào nên ở gần một người đàn ông có khả năng khiến những tên tội phạm máu mặt nhất phải sợ hãi. Anh rẽ sang và thấy một cậu bé co ro phía sau một mái vòm đổ. Không hơn sáu tuổi, tóc đen xoăn, mắt đen. Cậu bé đang khóc và gương mặt hốc hác hơn hẳn so với bức ảnh mà Clark còn nhớ, nhưng đây chắc hẳn phải là Terry Young, một trong số những nạn nhân mới bị bắt cóc gần đây. Bat đang ngồi trên sàn cạnh cậu bé và ghim vào Clark cái lườm tóe lửa. “Lùi lại,” Anh khẽ gầm gừ. “Anh đang làm nó sợ.”

Chỉ khi đó Clark mới nhận ra cậu bé đang nhìn anh bằng cặp mắt mở to sợ hãi. Một phần trong anh muốn phản đối – Superman không đáng sợ, Superman giúp đỡ mọi người chứ - nhưng anh nhớ ra lần cuối cùng cậu bé thấy anh, có lẽ tia nhiệt của Clark đã hủy diệt phần này của tòa nhà. Nên Clark lùi lại ra sau cánh cửa bật khỏi bản lề để cho cậu bé không gian, nhưng anh không rời đi. Anh tò mò, và nhà máy tĩnh lặng – họ đã đưa tất cả mọi người ra ngoài kịp lúc và giờ Clark không cần phải giúp thêm ai nữa.

“Chú ấy sẽ không hại con đâu,” Bruce nói với câu bé. Giọng anh vẫn bị biến đổi bởi bộ máy, vẫn là tiếng gầm gừ mà Clark quen thuộc, nhưng dù vậy, tông giọng của anh vẫn nhẹ nhàng hơn hẳn mọi khi. Và rồi Bruce nói thêm, “Chú ấy là một người bạn. Con an toàn rồi.”

Clark không nghĩ – không, Clark chắc chắn hoàn toàn là Bruce chưa bao giờ, không bao giờ coi anh là bạn. Anh còn không dám nghĩ đến Bruce như vậy, vì anh có thể tưởng tượng ra việc Bruce sẽ khó chịu như thế nào với việc đó. “Trông chú ấy đáng sợ,” Cậu bé nói, giọng nói lí nhí và khàn đặc vì khóc.

“Phải có ai đó dọa kẻ xấu chạy đi chứ,” Bruce nói, khóe môi chỉ hơi cong lên một chút, như thể đó không phải là việc anh làm vậy. “Trông có vẻ đau.” Anh đưa bàn tay lên để chỉ vào vết cắt trên lông mày cậu bé. Theo những gì Clark thấy, nó không nghiêm trọng, nhưng cũng như phần lớn vết thương trên đầu khác, nó chảy máu khá nhiều. Cử động của Bruce chậm rãi, tinh tế, được suy tính trước cẩn trọng, để không làm cậu bé giật mình hay sợ hãi, Clark nhận ra.

“Chú xem một chút có được không?” Cậu bé chần chừ, nhưng rồi gật đầu, ngồi yên khi Bruce thận trọng thấm khô máu đi. Vẫn là những động tác chính xác mà Clark vốn quen thuộc, nhưng chậm hơn, dịu dàng hơn rất nhiều. Trấn an. Một sự tương phản trái ngược với chiếc mũ trùm cau có, nhưng cậu bé vẫn chẳng hề tỏ ra bị đe dọa bởi anh. Clark có thể nghe thấy nhịp tim sợ hãi kia chậm lại một chút. “Con sẽ ổn thôi,” Bruce nói sau một lúc, “Nhưng con sẽ cần phải khâu nó lại.”

“Con ghét khâu lắm,” Cậu bé đáp lại, giọng đã gần giống một đứa trẻ bướng bỉnh bình thường hơn là một người vừa bị bắt cóc cho một phòng thí nghiệm thuốc phiện hai tuàn. Clark tưởng Bruce sẽ nói một vài câu cứng rắn về việc cậu bé nên dừng kêu ca và đàn ông lên, nhưng thay vào đó anh chỉ nhún vai.

“Ai cũng vậy.” Bruce quay người sang bên để cậu bé có thể nhìn thấy cánh tay anh, vết cào xuyên qua bộ giáp đen, rướm máu. “Chú cũng cần phải khâu nữa.” Cậu bé trông có vẻ khá ngờ vực về chuyện đó, nhưng giờ cậu đã hướng toàn bộ sự chú ý của mình vào Batman thay vì sự hoang tàn đổ nát xung quanh họ, hay bất cứ kí ức nào mà cậu phải chịu đựng trong hai tuần ở đây.

“Chú và chú ấy sẽ đưa con xuống chỗ bác sĩ ngay, nhưng con nghĩ con có thể trả lời cho chú vài câu hỏi trước không?” Trong một khoảnh khắc, Clark muốn tỏ ra bực mình vì Bruce ưu tiên việc điều tra hơn là việc đưa đứa trẻ này ra khỏi đây, nhưng thật sự thì cả Bruce và anh đều có thể thấy cậu bé không cần sự trợ giúp y tế khẩn cấp lắm. Và Clark có thể nghe thấy âm thanh hỗn độn từ ngoài đường, tiếng còi xe cảnh sát, tiếng dịch vụ cấp cứu, cánh báo chí và máy ghi hình cùng những người qua đường tò mò, và anh nghĩ rằng thêm một vài phút trên này có lẽ sẽ bớt áp lực đối với cậu bé.

Terry suy nghĩ một lúc trước khi cậu bé cắn môi, bướng bỉnh và kiên quyết dù nước mắt vẫn lăn dài trên má, và gật đầu. Giọng Bruce điềm tĩnh và khiêm nhường khi anh bắt đầu hỏi, không hề có chút ra lệnh hay dọa dẫm. Những câu hỏi đơn giản để không làm cậu bé choáng váng, hỏi xem cậu bé có thấy mặt ai không, có thể miêu tả những kẻ bắt cậu bé đến đây không, có nghe tiếng chúng gọi tên nhau không, nhưng anh chưa bao giờ hỏi những câu hỏi đó như thể anh nghĩ cậu bé ngốc nghếch. Clark nhớ mình từng đọc một bài báo viết bởi một thanh tra cảnh sát đã nghỉ hưu. Ông ta viết rằng việc lấy một lời khai từ nhân chứng là trẻ em, nhất là trẻ em vừa trải qua những sự kiện ám ảnh, vô cùng khó khăn. Việc khiến chúng hoảng hốt hay vô tình dẫn dắt chúng nói những điều mà sĩ quan cảnh sát lấy lời khai muốn nghe thay vì sự thật lại quá dễ xảy ra.

Bruce có lẽ đã dạy một lớp về cách lấy những lời khai chi tiết, chính xác từ nhân chứng là trẻ em dưới mười tuổi. Và anh làm việc đó quá sức cẩn trọng. Thậm chí còn dịu dàng. Khi nước mắt tràn lên trong mắt cậu bé, Bruce dịu lại, khẽ dỗ dành cậu. Anh không ôm cậu bé, chỉ đưa tay ra và – Clark hết sức kinh ngạc khi Terry lao vào lòng Bat. Ôm hai cánh tay bé nhỏ quanh cổ anh khi anh ôm cậu lại gần, cẩn thận xoay người để những góc sắc nhọn của bộ giáp hướng ra xa khỏi da thịt cậu bé. Anh vuốt tóc cậu bé, những cái chạm nhẹ nhàng, an ủi dù vẫn đeo đôi găng tay dày.

“Không sao cả.” Anh thì thầm. “Con giỏi lắm. Những gì con vừa kể cho chú sẽ giúp chú tìm được những người này, chắc chắn sẽ ngăn được chúng làm như vậy với những người khác.” Clark nhìn anh trong sự kinh ngạc và say đắm. Bruce Wayne ân cần với những đứa trẻ anh gặp, nhất là trẻ mồ côi, nhưng vẫn có vẻ xa cách, khách sáo. Lần này thì chân thành hơn nhiều. Như một tia sáng lóe lên từ bên dưới hai chiếc mặt nạ của Bruce Wayne và Batman. Ánh mắt Bruce chạm Clark qua vai cậu bé, và gương mặt anh không giấu nổi sự giận dữ, dù bàn tay anh trên tóc cậu bé vẫn vô cùng dịu dàng. Việc đó chỉ kéo dài một lúc trước khi anh quay lại sự chú ý của mình vào cậu bé, cậu hơi đứng thẳng lên, tay quệt ngang mắt.

“Con xin lỗi,” Cậu bé nói, cố gắng tỏ ra dũng cảm. “Bố con nói con trai không được khóc.” “Chú nghĩ khi cha con gặp lại con hôm nay, ông ấy cũng sẽ khóc.”

Clark thấy tim mình thắt lại khi chợt nhớ về cha mình, và rồi – và rồi anh choáng váng khi nhận ra Bruce cũng đã mất một đứa con trai, rằng Bruce không có cơ hội khóc những giọt nước mắt hạnh phúc khi đoàn tụ, mà chỉ là những giọt nước mắt đau khổ ở đám tang. Khó mà có thể tưởng tượng ra cảnh Bruce khóc, nhưng chắc chắn anh đã khóc. Nhưng giờ nhìn thấy Bruce xoa đầu Terry lần cuối trước khi đứng lên, cách mà Bruce chẳng hề giật mình khi cậu bé nắm chặt lấy tay anh, Clark nhận ra nỗi mất mát quá lớn mà Bruce đã phải trải qua. Không chỉ là cảm giác tội lỗi và tủi nhục khi phụ lòng cậu bé đã chiến đấu bên cạnh mình, nỗi tủi nhục dồn nén vào bộ đồ đẫm máu mà anh không chịu mang ra khỏi Hang, mà còn là nỗi đau buồn không thể bù đắp nổi của một người cha đã phải chôn con của mình.

“Superman sẽ bế con bay xuống xe cứu thương.” Nghe đến tên mình, Clark mới giật mình thôi suy nghĩ. Anh còn không nhận ra Bruce và cậu bé đã bước về phía mình. “Sẽ an toàn hơn chú bế con đi qua gạch đá này.” Cậu bé nhìn lên Clark, sự sợ hãi và nghi ngờ lẫn lộn trong đôi mắt vẫn còn ướt của cậu bé, rồi nhìn lại Bruce. “Chú chắc chứ?”

“Chú chắc chắn.” Bruce nói, nhưng anh cũng không hối thúc cậu bé, mà chỉ chờ đợi kiên nhẫn cho đến khi Terry buông tay anh và bước một bước nữa về phía Superman. Clark nở nụ cười trấn an trước khi anh bế cậu bé lên, anh và Bruce nhìn nhau một giây và anh bay lên. Anh mang cậu bé đến nơi cấp cứu, đảm bảo là cậu bé được chăm sóc cẩn thận trước khi quay lại nhà máy. Bruce đã di chuyển đến văn phòng còn nguyên vẹn nhất ở hai tầng trên và đang rà soát qua những tập tài liệu, mắt lướt qua các văn bản. Anh còn không để ý đến sự hiện diện của Clark.

Nếu là một vài tháng trước, Clark sẽ bỏ đi và tìm đến nơi khác cần sự giúp đỡ của anh hơn. Nhưng từ khi anh dành ra nhiều thời gian hơn với Bruce, và, nếu Bruce coi anh là bạn, dù chỉ là để trấn an một cậu bé, Clark nhất định sẽ coi đó là một lời mời để nói chuyện với anh nhiều hơn.

“Tôi không biết anh lại giỏi chăm sóc trẻ con như vậy đấy,” Anh nói. Đó không thật sự là ý anh – chỉ là một phần thôi, nhưng việc Batman giỏi chăm sóc trẻ con đáng ra cũng phải bình thường và dễ hiểu như việc anh giỏi khiến tội phạm sợ hãi đến mức khai hết cho anh những gì anh muốn biết, hay việc Bruce Wayne có thể quyến rũ người ta và dụ dỗ họ làm mọi thứ. Đôi khi Bruce dường như đã thuần thục mọi kĩ năng mà anh cần đến. Nhưng dù vậy, dù cách Bruce hỏi cậu bé hết sức cẩn trọng, Clark không có cảm giác như anh vừa nhìn thấy thêm một kĩ năng nữa của Batman được phô diễn. Đây không phải là Batman đang lạnh lùng vô cảm thao túng một người khác để có được điều mình muốn.

Nhưng không còn cách nào để nói rằng đây là khoảnh khắc con người nhất mà Clark nhìn thấy ở anh kể từ trận chiến đầu tiên của họ, kể từ khi Bruce hứa với anh rằng sẽ cứu mẹ anh bằng giọng nói xóa sạch mọi nghi ngờ trong tâm trí Clark. Anh đã hứa sẽ cứu bà, và Clark tin anh không phải vì kĩ năng và sức mạnh của anh, mà vì Clark thấy rõ ràng rằng anh quan tâm. Đó không phải điều mà Clark suy nghĩ tới nhiều lắm kể từ khi anh quay lại, nhưng có lẽ anh nên nghĩ về nó.

Nhưng tất cả những gì anh nói được là, “Tôi không biết anh giỏi chăm sóc trẻ con như vậy đấy,” và Bruce thậm chí còn không thèm nhìn lên khỏi tủ hồ sơ, chỉ hừm một tiếng.

“Những nhân viên y tế đang băng bó cho Terry và những đứa trẻ khác. Cha mẹ chúng đang được gọi đến.” Thêm một tiếng hừm vô thưởng vô phạt khác, nhưng thật sự Clark không kể cho Bruce điều gì không hiển nhiên cả. Clark im lặng một lúc rồi lại hỏi, “Anh có nghĩ nó sẽ ổn không? Nó và những đứa trẻ khác?”

“Tôi không biết,” Anh nói sau một hồi lặng im. Trong khoảnh khắc, trông anh như thể đang muốn nói thêm gì đó, nhưng nghĩ lại thôi. Thay vào đó, anh nghiến răng và quay lại với tủ hồ sơ. “Điều đó không phụ thuộc vào chúng ta. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tìm ra kẻ đứng đằng sau vụ này, tìm xem chúng có thêm những phòng thí nghiệm khác như thế này không.”

“Những gì con vừa kể cho chú sẽ giúp chú tìm được những người này, chắc chắn sẽ ngăn được chúng làm như vậy với những người khác.”

Clark lại thấy cảm giác khó thở đó. Trong suốt nhiều năm trời, anh luôn nghĩ Bat chỉ đơn thuần săn đuổi tội phạm để được thấy chúng bị trừng phạt, để đảm bảo rằng chúng phải nhận những gì chúng đáng phải chịu vì những tội lỗi của mình. Không hiểu sao anh chưa bao giờ nghĩ đến mặt kia của câu chuyện – rằng Bruce làm những gì anh làm vì anh quan tâm đến những nạn nhân của những tên tội phạm đó. Rằng anh không chỉ có động cơ duy nhất là lý tưởng trừu tượng về công lý của mình, mà còn là muốn những người vô tội không bị tổn thương. Bằng cách muốn những người khác không phải trải qua cảnh tượng kinh khủng, chôn cha mẹ bị giết của mình, chôn người con trai bị giết của mình. Việc đó hiển nhiên đến nỗi dường như trở thành một đặc trưng giữa cả hai chiếc mặt nạ Bruce đeo mà Clark chưa từng thấy.

Tất nhiên anh không định nói gì về chuyện đó, bởi anh biết Bruce ghét việc Clark hiểu hơn về mình đến mức nào. Với một nụ cười trên môi, Clark bước đến gần hơn và đưa bàn tay gần đến khuỷu tay người kia.

“Tay trái anh làm sao thế?” Sự khó chịu trên mặt Bruce chỉ khiến nụ cười giãn rộng hơn. Nhưng mức độ cáu bẳn kia của Bruce chỉ ngang với bình thường, chứ không phải như khi anh lập tức lùi lại ra xa khỏi Clark như Clark nhớ lần trước. “Anh thật sự cần khâu đấy. Anh sẽ chảy máu hết lên những tài liệu đó mất.”

Bruce suy nghĩ, rồi cuối cùng hỏi, thái độ hợp tác hơn nhiều so với mong đợi của Clark, “Nếu tôi để anh khâu nó lại, anh sẽ im miệng và để yên cho tôi làm việc chứ?” Anh cũng chưa hề nghĩ đến lời đề nghị này. Anh mở miệng định nói rằng có nhiều người phù hợp với việc băng bó cho Bruce hơn, nhưng Bruce chắc chắn sẽ không liều lĩnh để một nhân viên y tế có được mẫu máu của anh, hay tốn thời gian bay về Gotham chỉ để nhờ Alfred chăm sóc vết thương cho mình. Hoặc là Clark giúp anh, hoặc là Bruce sẽ tiếp tục chảy máu một cách không cần thiết, và lựa chọn đó thì chắc chắn không được.

“Được rồi.” Anh cười tươi, cảm giác như mình hơi bất cần. “Nhưng tôi không thể hứa là tôi chăm sóc cho dơi giỏi như anh chăm sóc cho trẻ con đâu.” Ánh mắt Bruce ném cho anh bực bội đến mức Clark tưởng Bruce sẽ đổi ý và quay lại làm việc, nhưng thay vào đó anh ngồi xuống chiếc ghế duy nhất không bị lật úp, tay lục tìm bộ sơ cứu trong thắt lưng. “Anh thật sự, thật sự không giỏi đâu.” Và có lẽ Clark không giỏi thật, nhưng anh vẫn nghĩ anh có thể thuyết phục được Bruce dần dần. ~ To be continued ~

SUPERBAT HEAVEN ON EARTH

WARNING

Đây là trang web tổng hợp tài nguyên của một couple duy nhất: Clark Kent x Bruce Wayne aka Superman x Batman  với mục đích phi thương mại.
 

Trang quảng bá, kinh doanh sản phẩm phụ kiện có liên quan đến SuperBat.

Không được phép mang tài nguyên ra khỏi trang này khi chưa có sự cho phép.

NO SWITCH: BOTTOM!BRUCE, TOP!CLARK
NO BOTTOM!CLARK

 

RECENT POSTS

CATEGORIES

Đăng kí để không bỏ lỡ bài viết mới!

bottom of page