[Shortfic] Habits of Bruce Wayne - Chap 2
Title: Habits of Bruce Wayne Rating: Mature Author : Batsymomma11 Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: Batman - All Media Types, Batman (Comics), Superman - All Media Types, Superman (Comics), Superman/Batman (Comics) Relationships: Clark Kent/Bruce Wayne, Superman/Batman Characters: Clark Kent, Bruce Wayne, Alfred Pennyworth Additional Tags: Fluff and Angst, Family Feels, Long-Term Relationship(s), MarriageHabits
3. Ngủ nướng Ngủ nướng không còn là một thói quen nữa. Nó đã trở thành một tôn giáo. Bruce ngủ nướng đến tận trưa, ngày nào cũng vậy. Những ngày trong tuần, cuối tuần, hay ngày lễ. Anh sẽ ngủ đến trưa trừ khi phải có mặt ở một cuộc họp lớn của Wayne Enterprises hay một tình huống khẩn cấp cần đến Justice League. Đám trẻ luôn biết điều đó. Và Clark, hơn ai hết, cũng biết rõ thói quen ngủ muộn của Bruce như lòng bàn tay. Và anh cũng là người hay phá bỏ luật lệ này nhất. Và thường anh là người có khả năng gọi Bruce dậy mà vẫn còn toàn mạng đến giờ. Chắc chắn rồi, Clark biết Bruce sẽ gầm gừ và chống đối như một chú mèo hung dữ nếu bị đánh thức mà không phải một lí do khẩn cấp, nhưng đôi khi, như vậy cũng đáng. Đôi khi, phần thưởng đáng giá đến mức anh sẵn sàng bất chấp tất cả mọi phiền thoái. Mặt trời mọc trên Thái Bình Dương là một trong những lúc như thế. Bữa sáng trên đỉnh Sacajawea của dãy Rocky cũng vậy. Tắm khỏa thân trong Công viên băng quốc gia với nhiệt độ thấp đến nỗi không thở được, tất cả đều đáng với Clark. Nhiều năm trời, anh đã dành vô số những khoảnh khắc như thế với Bruce, sẵn sàng phá bỏ một thói quen. Tám giờ ba mươi ba sáng, mặt trời đang dần nhích lên khỏi tầng sương mờ mịt của Gotham và Công viên băng quốc gia đang vẫy gọi. Công viên mở cửa theo giờ địa phương, nên họ đang chậm hai tiếng. Nếu họ rời đi ngay trong năm phút, anh và Bruce có thể đến kịp lúc mặt trời mọc. Anh có thể ngửi thấy mùi băng giá trong trẻo nếu anh nhắm mắt lại. Anh có thể nghe thấy tiếng chim hót và những hàng cây như một lớp rèm che phủ dãy núi. Và anh muốn Bruce ở ngay bên cạnh anh. Đã sáu tháng, hai tuần và một ngày kể từ lần cuối Clark dám phá ngang giấc ngủ của Bruce. Clark nghĩ anh đã chờ đủ rồi. Thay vì cố đánh thức Bruce ở nhà, Clark yên lặng nhấc anh lên, để Bruce tựa đầu vào cổ anh và bay tới đó. Suốt khoảng thời gian bay, hai người đều yên lặng, vòng tay anh mềm mại và ấm áp. Mùa hạ đã căng tràn khắp nước Mỹ, mùi vị mà Clark yêu thích. Khung cảnh tuyệt đẹp. Bruce khẽ càu nhàu trong giấc ngủ và xoay người để nằm dễ chịu hơn, Clark ôm anh thật chặt, đặt một nụ hôn lên trán anh. Đến khi Clark đáp xuống mép hồ, Bruce đã mở to mắt và chớp mắt lia lịa, miệng mở rồi lại đóng như thể anh định nói gì đó nhưng không thể nói thành lời. Và mặt anh đỏ ửng lên, quay ngoắt sang Clark. “Cái gì thế hả, Clark?” “Ngạc nhiên chưa?” Clark nhún vai. “Không, anh không xin lỗi đâu. Nhìn xung quanh đi, Bruce. Nhìn xem chúng ta đang ở đâu.” “Tôi có mắt, đồ ngốc. Tất nhiên tôi thấy!” “Không cần phải nói anh ngốc đâu.” Những ngón chân trần của Bruce co lại trên nền đất, tay anh siết lại. “Clark—Clark, tôi đang cố--Tôi không vui.” “Ừ, anh biết,” Clark xoa dịu, bước lại gần khi cơn giận đáng sợ nhất đã qua đi. Anh không muốn Bruce vô tình làm gãy tay mình vì đập quá mạnh vào mặt anh trong một giây phút bực bội chút nào. “Nhưng nhìn này,” Clark chỉ về phía đỉnh núi. Vầng hào quang màu cam rực rỡ tỏa ra từ đỉnh núi thật sự tuyệt đẹp. Màu sắc ấy khiến ngực Clark như muốn nổ tung, làm anh muốn nhảy múa, muốn xoay tròn thật nhiều đến khi chóng mặt không thể đứng vững nổi. Bruce—trông kém ấn tượng hơn nhiều. Nhưng, trông anh cũng không giận dữ. Nên Clark cho rằng thế là thành công. “Trông nó—đẹp.” Clark mỉm cười, “Nó thật tuyệt vời và em biết điều đó. Đi nào, anh muốn làm việc này khi chưa còn ai khác đến hồ.” “Làm gì?” Clark kéo Bruce đến mép hồ và bắt đầu cởi đồ. Khi mặt Bruce bắt đầu cau lại và anh lùi lại khỏi mép nước, Clark bắt đầu cười phá lên. “Ôi, thôi nào, Bruce. Tính phiêu lưu của em đâu hết rồi?” “Đó là nước băng tan. Lạnh chết đi được.” “Anh biết. Vui mà. Đi nào. Làm vì anh đi. Em sẽ không bao giờ quên được đâu.” Bruce nhăn mặt. “Làm sao quên được? Dễ khi về bi tôi rụng ra mất.” “Hah,” Clark ném quần áo xuống và vươn vai, không một mảnh vải che thân, khi anh quay sang Bruce. “Em cần anh giúp cởi đồ không?” “Không.” Khi Clark không động đậy gì, Bruce nhận ra anh sẽ không bao giờ được về nếu anh không nhúng ngón chân xuống nước, và anh quyết định cởi đồ theo. Khỏa thân, nắm tay anh, Clark vờ như anh sẽ xuống nước thật chậm, nhưng rồi lao xuống nhanh đến mức Bruce không kịp xử lí và kéo Bruce xuống cùng mình. Bruce vùng lên khỏi mặt nước và thở hổn hển như sắp chết đến nơi, còn Clark thì cười đến ná thở. Bruce không chịu cười cho đến khi anh trèo lại lên bờ và bắt đầu run cầm cập. “Người ngoài hành tinh dở hơi.” Clark hét ầm lên và nhảy tùm xuống hồ. Những khoảnh khắc như thế này bên cạnh Bruce, đáng giá hơn bất cứ điều gì.
4. Cà phê Con đường đi vào trái tim Bruce là cà phê. Rất nhiều người đã thử nhiều cách khác nhau, nhưng tất cả đều vô dụng. Cà phê là thứ duy nhất làm anh vui. Anh uống cà phê vào buổi sáng, trưa và tối. Dù anh có uống đến ba bình cà phê, nếu có ai đó mang đến thêm một cốc nữa, anh vẫn sẽ uống nó. Bruce thường uống cà phê đen, nhưng anh sẽ có thể uống với kem hoặc đường. Với siro, kem đánh, và kẹo sprinkles. Anh có thể uống mọi loại cà phê. Anh yêu cà phê ghê gớm. Và nếu có ai đó ngăn cản Bruce đến với cốc cà phê đầu tiên trong ngày của anh, thì xin Chúa cứu rỗi họ, cả địa ngục sẽ đổ sập xuống đầu họ ngay khi đó. Thói quen uống cà phê gần như 24/7 của Bruce đã ăn sâu đến mức anh còn không buồn tự kiềm chế mình. Dừng uống cà phê sẽ khiến thế giới như sụp đổ. Hay ít nhất, Clark nghĩ đó là điều mà bộ não OCD của Bruce tự nghĩ ra khi anh uống cốc cà phê thứ tư hay thứ tám gì đó trong ngày. Clark không phiền khi hấp thụ quá nhiều caffeine như vậy. Thật sự thì việc đó không làm ảnh hưởng gì đến Clark cả. Đồ uống có cồn cũng vậy. Nhưng anh cùng Bruce uống cốc cà phê đầu tiên trong ngày, đơn giản vì anh thích vị của nó. Dù anh thích uống cùng với thật nhiều đường và kem—luôn luôn là vậy. Anh không bao giờ uống cà phê đen như Bruce. Bruce càu nhàu về việc Clark uống nhiều kem như thế nào, và về việc Clark có thể ăn bao nhiêu cũng được mà không tăng cân nào. Điều đó đúng, nhưng Bruce không phải người hay than phiền. Anh đứng thăng bằng trên sợi dây ranh giới của sự hoàn hảo. Hơi gầy quá một chút. Và dù chuyện đó bắt nguồn từ thói quen ăn uống tệ hại của Bruce, thì phần lớn hoàn toàn là do anh bẩm sinh đã có khả năng chuyển hóa tuyệt vời. Cà phê và Bruce đã dần trở thành hình với bóng suốt những năm hai người ở bên nhau, đến mức Clark không bao giờ ghé thăm Bruce ở WE mà đi tay không. Clark sẽ luôn mua hai cốc cà phê giống nhau nếu anh có thời gian dừng lại ở quán cà phê trên đường đến cuộc họp của JLA. Bruce luôn nhận cốc của mình, cười với Clark, và uống hết sạch. Cà phê làm Bruce vui, nên Clark cũng vui vẻ cung cấp cho thói quen khó bỏ ấy. Mãi cho tới khi Kyle, Green Lantern mới, mang tới cho Bruce một cốc cà phê trong cuộc họp chính thức đầu tiên của anh ta với JLA, thì Clark nhận ra rằng việc mang cà phê cho Bruce—là việc của Clark. Không ai được làm việc đó. Và có thể, anh hơi chiếm hữu một chút. Bruce uống cốc cà phê, bàn bạc về những ưu điểm và nhược điểm của việc cập nhật hệ thống an ninh, chào mừng Kyle đến với JLA và hi vọng công việc Green Lantern của anh sẽ cho phép anh ở lại khu vực này thêm nhiều năm nữa. Clark im lặng nhìn Bruce và thận trọng quan sát Kyle. Một tiếng sau, Clark bước đi bên cạnh Bruce và hai người đang trên đường đến ống zeta, chuẩn bị về nhà. “Hôm nay anh ít nói.” Clark chớp mắt nhìn lên. “Vậy à?” “Phải. Anh đã lải nhải cả tháng nay về việc muốn Kyle gia nhập Liên Minh. Anh là người ủng hộ ý kiến đó nhiều nhất.” “Ừ,” Clark gật đầu, cố giữ không biểu lộ cảm xúc gì. “Vậy sao trông anh ỉu xìu thế?” “Anh không—“ Clark ngập ngừng, nhăn mặt nhìn Bruce rồi nhún vai, “Chuyện đó vớ vẩn lắm.” “Nói đi.” “Chỉ là—anh mới là người hay mang—“ Clark thở dài, càng nói ra anh càng cảm thấy xấu hổ. Anh đang hành động hết sức vô lí. “Anh hay mang cà phê cho em. Không ai làm việc đó cả.” Nét mặt của Bruce càng khó đoán hơn phía sau chiếc mũ trùm. “Đúng vậy.” Bruce cười nhẹ nhàng, khoác tay quanh tay Clark khi họ bước lên bậc thềm. “Và cà phê anh mang luôn ngon hơn.” Clark lắc đầu, cố nén sự vui sướng dù biết người kia đang nở một nụ cười ranh mãnh. “Anh quỵ lụy quá đi mất.” “Không,” Bruce vươn người và hôn lên môi Clark. “Như thế này là được rồi.”
5. Giấy nhớ Bruce thích viết tất cả mọi thứ lên giấy nhớ. Một món đồ cần thêm vào danh sách mua sắm? Giấy nhớ. Lấy bữa trưa trong tủ lạnh? Giấy nhớ. Một cuốn ghi chép những việc khẩn cấp quan trọng? Giấy nhớ. Suốt mười năm qua, Clark đã bắt gặp những mẩu giấy dành riêng cho mình trên gương trong phòng tắm, trong xe, trong bếp, dán trên chai nước cam trong tủ lạnh. Bất kì nơi nào Bruce nghĩ Clark có thể nhìn thấy. Bruce không phải một người hay đòi hỏi. Anh thậm chí còn ngược lại. Anh ít đòi hỏi đến mức đôi khi anh quên mất rằng mình không còn đơn độc nữa. Anh là người nội tâm và thường xuyên chìm vào những suy nghĩ của chính mình, đồng nghĩa với việc anh thường ít cần gì nhiều ngoài chính bản thân mình. Nên nếu Bruce nhờ Clark mua thêm trứng ở cửa hàng tạp hóa, viết trên một tờ giấy nhớ màu hồng dán cạnh chìa khóa xe của anh, Clark sẽ mua. Nếu Bruce nhờ Clark hẹn với Dick lịch ăn tiệc nướng cuối tuần, Clark sẽ làm. Không hỏi thêm. Không tự hỏi tại sao Bruce không tự làm lấy. Vì Bruce sẽ không bao giờ hỏi nếu anh không có một lí do đặc biệt, và Clark tin tưởng Bruce. Hoàn toàn. Khoảng một tháng sau khi bắt đầu hẹn hò với Bruce, Clark nhận được bức ‘thư tình’ giấy nhớ đầu tiên. Bruce là người kiệm lời, nên đáng lẽ Clark không nên ngạc nhiên đến thế khi biết phiên bản thư tình theo phong cách của Bruce, là một vài từ nguệch ngoạc trên một mẩu giấy to bằng lòng bàn tay. Nhưng anh ngạc nhiên. Lúc đầu. Clark giữ tờ giấy nhớ, bóc nó ra và đọc đi đọc lại đến khi nó nhàu nhĩ. Nó chỉ ghi vỏn vẹn, Tôi có thể lạc trong mắt anh. Hơi có chất thơ một chút. Hơi sến súa sướt mướt một chút. Clark giữ gìn tờ giấy nhớ như một báu vật, giữ nó trong một chiếc hộp. Khi Bruce tiếp tục việc đó và biến ‘thư tình giấy nhớ’ trở thành một thói quen thực sự, Clark đã vui sướng không tả xiết. Bruce giấu chúng ở những nơi kì lạ. Khi họ hẹn hò, chúng sẽ nằm trong ngăn kéo bàn anh, trong túi đồ ăn trưa của anh, giữa những tập giấy trong cặp của anh. Chồng thư tình của Clark cao dần lên, mỗi ngày càng thêm sâu sắc, ý nghĩa và dịu dàng. Mỗi tờ giấy như thể một lần nhìn vào lồng ngực Bruce và cảm nhận rõ mọi thứ. Họ không nói với nhau về những tờ giấy nhớ đó. Đó mới là điều kì lạ. Clark chưa bao giờ nhắc đến những tờ giấy nhớ vì anh không muốn làm Bruce sợ. Bruce đã rất rụt rè trong những năm đầu của mối quan hệ giữa họ. Nhưng qua nhiều năm, hai người không nhắc đến việc Bruce viết giấy nhớ và Clark nhận được chúng nữa—nên việc đó dần trở thành một trò chơi. Bruce giấu chúng ở khắp mọi nơi. Clark có thể chờ vài ngày mà không thấy một mẩu giấy nào, rồi một hôm khác, lại thấy ba mẩu giấy liền nhau. Tôi yêu anh Tôi trân trọng tất cả mọi thứ thuộc về anh Tôi là của anh mãi mãi Đó thường là những thông điệp tuyệt nhất. Nhưng Clark luôn luôn cực kì phấn khích khi Bruce hứng tình và quyết định viết ‘thư tình’. Vì thường chúng sẽ viết về sex. Và thường lộ liễu và thô tục nhất có thể. Những câu tán tỉnh thường là những câu Clark thích nhất. Mông anh là quyến rũ nhất Nếu anh là cây thì tôi sẽ trèo vào lòng anh Hoặc khi Bruce rải một loạt những mẩu giấy nhớ dẫn lên tận phòng ngủ, Khi anh tìm thấy tôi, chuẩn bị làm tình đi. Một vài thông điệp của Bruce không hề ‘ý tứ’ chút nào. Một số khác thì có. Clark có một bộ sưu tập những mẩu giấy nhớ cũ kĩ đủ màu sắc. Đã nhàu nát vì anh đọc đi đọc lại quá nhiều. Khi Clark nhớ Bruce, anh lấy chúng ra. Khi họ cãi nhau và anh cần nhắc mình rằng mình yêu Bruce như thế nào, Clark cũng lấy chúng ra. Đứng trên ban công, đắm chìm trong ánh trăng và mùi cỏ mới cắt, Clark cầm lên một mẩu giấy nhớ còn mới và tim anh nhói lên. Tôi đang ở trên mái. Tôi cần anh. Sự hứng thú kì lạ của Bruce với giấy nhớ từ lâu đã trở thành những sợi chỉ kéo họ lại gần nhau hơn. Bruce mong muốn được chia sẻ cảm xúc của mình, nhưng theo một cách kín đáo, là điều mà Clark yêu mến nhất ở anh. Những mẩu giấy nhớ là thói quen gắn kết họ với nhau nhiều hơn Clark có thể nhớ. Anh bay lên mái nhà và thấy Bruce ngồi cạnh một ống khói, tựa lưng vào khối gạch, đôi chân trần bám vào mái nhà để giữ thăng bằng. Clark ngồi im lặng cạnh người chồng của mình, quàng tay lên đôi vai bên cạnh anh, và chờ đợi. Bruce là người thích những khoảng lặng. Và thích những người tôn trọng việc đó. “Anh nghĩ tôi đã dùng hết bao nhiêu tờ giấy nhớ rồi?” Clark nhún vai. “Một triệu. Em viết tất cả mọi thứ lên đó mà.” Bruce tựa vào Clark, “Bao nhiêu trong số chúng là thư tình?” Clark nhướn mày, “Hơn một nửa. Sao?” “Tôi chỉ tò mò. Hộp của anh đầy rồi. Anh sẽ cần một chiếc hộp mới.” “Ừ,” Clark mỉm cười, vùi tay vào mái tóc Bruce. Tóc Bruce mềm như lụa trên lòng bàn tay anh. “Anh không nỡ vứt chúng đi đâu. Nên anh cần một chiếc hộp mới. Trừ khi em không định viết chúng nữa.” “Không,” Giọng Bruce khàn đặc. “Tôi sẽ không bao giờ ngừng.” Clark cắn môi, cố giữ im lặng, nhưng cuối cùng vẫn cất tiếng. “B, em yêu, nói với anh đi nào. Nói cho anh biết điều gì làm em buồn.” “Tôi không nghĩ—“ Bruce khó khăn nói từng lời, ôm chặt Clark hơn. “Tôi không nghĩ tôi có thể giải thích.” “Được rồi, vậy cảm giác như thế nào?” Vai Bruce rung lên, anh co người lại và Clark có thể nghe thấy những dòng nước mắt lăn xuống má anh. Tim Clark siết lại. “Tệ lắm.” “Là công việc à?” Bruce khóc trong im lặng. Anh chưa bao giờ là người to tiếng. Nhưng anh cũng hiếm khi khóc. Đó không phải một trạng thái của anh. Những khi anh buồn bã, anh luôn giấu cảm xúc của mình đi. Và anh cũng không khóc trước mặt Clark. Clark, ngược lại, lại là một đứa mít ướt. Anh khóc khi xem phim Hallmark và không xấu hổ chút nào về điều đó. “Jason,” Giọng anh nghẹn lại vì vùi vào áo Clark, nhưng Clark chợt hiểu và trong lòng lại nhói lên. “Tôi—tôi thấy nó khi đang đi tuần tra.” “Em và nó có đánh nhau không?” Clark giật mình, ngay lập tức lo lắng về tổn thương trên cơ thể Bruce. Họ đã cãi nhau rất nhiều trong suốt những năm qua từ khi Jason trở lại. Quá nhiều những trận đánh đẫm máu, sự suy sụp và đau khổ. “Không. Tôi và nó chỉ--nhìn nhau. Tôi thấy nó trên nóc toa tàu của nó và nó cũng thấy tôi và chúng tôi chỉ--nhìn nhau. Cảm giác lạ lắm, vì đáng lẽ tôi phải vui vì chúng tôi không đánh nhau nữa, nhưng tất cả những gì tôi thấy khi nhìn thấy nó là buồn.” “Nó là con người khác rồi. Jason mà em biết đã mất. Em có quyền buồn, Bruce.” “Tôi gây ra điều đó với nó.” “Không,” Clark nói chắc chắn, ôm Bruce chặt hơn. Bruce vẫn đang khóc, ướt đẫm áo Clark, ướt đẫm da thịt anh bằng nỗi đau. Clark muốn hôn lên dòng nước mắt đó. Làm nó biến mất. Nhưng anh không biết làm cách nào. Đôi khi không có cách nào để vượt qua nỗi đau ngoài việc trải qua nó. “Khóc cũng không sao đâu, em yêu.” Bruce khóc to hơn, những tiếng nức nở khiến mắt Clark cay xè và cổ họng anh nghẹn lại. Khi Bruce ngừng khóc, trời đã tối đen. Những vì sao bị che khuất bởi màn sương. Nhưng đây là nhà. Đây là Gotham. “Em muốn đi vào trong chứ?” Bruce gật đầu. Để Clark bế anh. Không nói gì cả. Có những lúc, có nhiều khoảng thời gian, mà Clark quên mất Bruce có thể mong manh đến mức nào. Quên mất rằng anh có trái tim đa cảm như thế nào, phía sau tất cả những lớp bảo vệ và gai góc ấy. Nhưng rồi, anh sẽ để lại một mẩu giấy nhớ với một hình trái tim vẽ bằng bút mực cho Clark. Hay anh sẽ ngồi lên mái nhà và khóc như một đứa trẻ vì đứa con trai của anh bị sát hại, và những kẻ xấu xa vẫn còn tồn tại trên thế giới này. Clark chưa bao giờ biết ơn những mẩu giấy nhớ của Bruce đến thế, và những khoảnh khắc yên lặng mà Bruce để Clark làm tình cùng anh. Khi Clark hôn lên đôi mắt lem nhem và gương mặt ướt đẫm, lờ đi những giọt nước mắt vẫn đang trào xuống dù họ đã xong và nằm cạnh nhau. Clark chưa bao giờ biết ơn những mẩu giấy nhớ của Bruce đến thế. “Em ngủ đi,” Anh thì thầm, hôn lên thái dương Bruce, lau nước mắt. Mắt Bruce nhắm lại, hơi thở sâu dần, và Clark ôm anh chặt hơn, thì thầm những lời hứa. Nếu anh có thể tự viết một bức ‘thư tình giấy nhớ’ của chính mình, anh sẽ viết, Anh sẽ không bao giờ bỏ em.