[Shortfic] Habits of Bruce Wayne - Chap 1
Title: Habits of Bruce Wayne Rating: Mature Author : Batsymomma11 Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: Batman - All Media Types, Batman (Comics), Superman - All Media Types, Superman (Comics), Superman/Batman (Comics) Relationships: Clark Kent/Bruce Wayne, Superman/Batman Characters: Clark Kent, Bruce Wayne, Alfred Pennyworth Additional Tags: Fluff and Angst, Family Feels, Long-Term Relationship(s), MarriageHabits
1. Bỏ bữa Thật hiếm khi Clark không thấy Bruce bỏ bữa. Bruce không chỉ rất cứng đầu khi nhắc đến chuyện đó, mà thậm chí còn nổi cáu lên nữa. Nếu anh chỉ cần nghĩ rằng ai đó đang cố ép buộc mình, anh sẽ chẳng ngần ngại mà nhe nanh xòe vuốt ngay tức khắc. Nếu anh chỉ cần có cảm giác rằng ai đó đang bắt anh ăn một calorie nhiều hơn lượng anh muốn ăn, thì Bruce sẽ thu mình lại và không ăn gì cả. Nhất nhất phải theo luật. Nhưng sự thất thường ngốc nghếch trong việc ăn uống đó của Bruce không phải là điều làm Clark lo lắng nhất. Điều làm Clark lo lắng không nguôi, là việc Bruce bỏ bữa nhiều như thế nào. Bruce luôn duy trì khối lượng cơ thể hai trăm mười pound. Clark có thể xác định chính xác tỉ lệ mỡ trên cơ bắp, lượng nước, và những vết rạn nứt trên khung xương của Bruce. Nếu có người thật sự hiểu rõ cơ thể Bruce, cách nó hoạt động và những gì nó cần, thì đó là Clark. Clark có thể biết khi nào lượng đường huyết của Bruce giảm xuống quá thấp. Anh cũng sẽ biết nếu Bruce đang nói dối rằng cơ thể anh chỉ hơi mệt mỏi do thay đổi thời tiết, vì Clark quá đồng điệu với Bruce. Tất cả những gì anh cần làm là nhìn Bruce và anh có thể biết được huyết áp, hô hấp và nhịp tim. Những điều đó làm Bruce khó chịu. Vì vậy, phần lớn thời gian, Clark giữ những gì mình biết trong đầu. Không cần thiết phải gây thêm rắc rối trừ khi Bruce đang gặp nguy hiểm. Và thường thì anh không gặp nguy hiểm. Tất nhiên, anh bỏ bữa dù cơ thể anh cần thức ăn. Anh uống nhiều hỗn hợp protein tổng hợp hơn là đồ ăn thật sự. Nhưng Bruce không quá gầy, và anh tập luyện với mức độ tương quan với lượng calorie thu nạp vào, thay vì thường xuyên đẩy bản thân vượt quá giới hạn. Bruce tương đối cẩn trọng. Cho đến một ngày anh bất cẩn. Đó là những lần Clark được giao trọng trách cao cả, là nói gì đó. Để ép, để dọa nạt, nịnh nọt và/hoặc dùng vũ lực để ép Bruce ăn ‘bất cứ thứ gì, thưa cậu Clark. Bất cứ thứ gì.’ Giờ là một trong những khi đó. Bruce đang ngồi với chiếc laptop đặt trên chân và đang nguệch ngoạc những dòng ghi chú trên tập giấy nhớ cũ kĩ, khi Clark tìm được anh. Có một vết cà phê trên mép và một vết rất có thể là máu in trên bìa. Clark không muốn nghĩ về việc đó. Tập giấy nhớ không được phép vứt bỏ. Họ đã từng nói chuyện với nhau về nó và Clark đã phải lo một cuộc chiến khác rồi. Không có gì ngạc nhiên khi thấy Bruce vùi mình trong phòng với hàng chồng sách bao quanh anh và ánh sáng yếu đến nỗi nhất định sẽ hại đến mắt anh. Anh đáng lẽ cũng nên dùng kính, nhưng rõ ràng anh đã bỏ cuộc với nó từ lâu. Clark có thể thấy cặp gọng kính nằm dưới một vài mảnh giấy vo tròn. Tóc Bruce đang dựng đứng và trông anh có một chút điên rồ khi ánh nhìn của anh rời khỏi màn hình máy tính và nhìn thấy Clark đang đứng đó. “Oh,” Bruce lầm bầm, chuyển mình trên sofa, “Mấy giờ rồi?” “Muộn rồi. Tầm 10 giờ.” Bruce chớp mắt, liếc xuống đồng hồ trên cổ tay và gõ nhẹ lên mặt kính. “Có lẽ tôi—không để ý thời gian.” “Em đang điều tra một vụ án?” Hiển nhiên là vậy. Bruce đang hoàn toàn bật chế độ điều tra. Chỉ cần nhìn tình trạng của anh lúc đó là đủ để nhận ra mà không cần thêm dấu hiệu nào khác. Bruce đang lật tung từng cuốn sách trong thư viện, sắp xếp chúng theo thứ tự phù hợp nhất, viết ra vô số những ghi chú, và in ra những trang sách để bổ sung vào nguồn tin. Sau bao nhiêu năm họ cùng làm việc bên nhau, Clark đã hết sức quen thuộc với từng giai đoạn của công việc điều tra của Bruce. Đây hiện giờ là giai đoạn thu thập thông tin, thường đi kèm ngay sau đó là giai đoạn săn lùng thường kéo dài nhiều đêm, gần như không ngủ, và một vài cuộc cãi vã về việc anh không biết cách tự chăm sóc bản thân mình. “Ừ,” Bruce vùi mặt vào hai lòng bàn tay. “Vụ này hơi phức tạp.” “Anh không cần biết thêm chi tiết về nó nữa đâu. Anh chỉ biết là em đang mệt mỏi. Anh đến để giúp em dọn dẹp các thứ sang bên và nghỉ ngơi. Em cần phải ăn gì đó.” Khuôn mặt Bruce, mọi khi vốn rất thần thái quý tộc, ngay lập tức chuyển từ bơ phờ mệt mỏi sang biểu cảm của một đứa trẻ chống đối. Phải khó khăn lắm anh mới không bật cười. “Phải, em nghe đúng rồi đấy. Em cần hoàn thành công việc. Và em cần ăn. Alfred nói em chưa ăn gì cả ngày nay rồi. Em quá bận bịu với công việc. Chuyện đó không sai, nhưng em cần ăn gì đó.” “Clark—“ Quai hàm Bruce nghiến lại, cơ mặt anh căng thẳng. “Tôi không thích bị đối xử như một đứa trẻ.” “Anh chỉ đang quan tâm đến em thôi.” “Tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân.” “Tuyệt vời, vậy thì anh không phải bế em ra phòng ăn rồi. Anh đã làm sandwich thịt nguội và phô mai cho em. Em sẽ rất thích nó.” “Tôi không thích thịt nguội.” “Có, em có thích. Anh thấy em ăn nó một tháng trước.” “Clark, chuyện này thật vớ vẩn. Hơn nữa, tôi không đói và tôi vẫn còn nhiều việc để làm. Tôi không thể ngưng giữa chừng—“ Bruce cứng người lại khi Clark bước đến gần hơn. “Chết tiệt—cho tôi một lát để tôi dọn dẹp mọi thứ.” Clark cho Bruce năm phút không hơn không kém để sắp xếp lại những ghi chép, tắt máy tính, và thêm thắt mỗi chỗ một ít trước khi dọn dẹp xong. Dù Bruce trước đó vẫn còn hậm hực và chống đối, nhưng anh vẫn dịu dàng ấm áp khi Clark tranh thủ đánh cắp một nụ hôn khi chồng mình cuối cùng cũng chịu rời khỏi công việc. “Xin chào,” Clark cười toe toét, lùi lại để thấy Bruce cố rướn người lên đuổi theo nụ hôn của anh. “Anh rất vui khi được gặp lại em, chồng yêu của anh. Hôm nay em thế nào?” Bruce cau mày. “Ổn. Còn anh?” Clark cười. “Rất tuyệt vời. Giờ hãy đi ăn tối và kể cho anh nghe đi.” Bruce chỉ ăn một nửa chiếc sandwich, nhưng cuối cùng cũng chịu ăn kem cùng Clark, nhưng cũng chỉ ăn được một phần. Não anh vẫn đang bận rộn, suy nghĩ và phân tích những số liệu mà anh thu thập được, nên việc hấp thu dinh dưỡng không phải ưu tiên hàng đầu của anh. Clark để anh suy nghĩ cho đến khi Clark dọn dẹp xong căn bếp, rồi nắm lấy tay Bruce và kéo anh lên cầu thang. Bruce nằm xuống giường ngay khi họ cởi đồ, và Clark nằm xuống cạnh anh. “Hôm nay anh nhớ em lắm.” Mắt Bruce đang nhắm, nhưng miệng anh hơi cong lên. “Tôi cũng nhớ anh.” “Nói dối. Em chỉ mải suy nghĩ đến vụ án, còn chẳng nhớ đến chuyện ăn uống, nói gì đến nhớ anh.” Bruce mở một mắt ra, “Tôi luôn nghĩ đến anh. Có một phần trong tâm trí tôi hoàn toàn thuộc về Clark Kent.” “Vậy à?” Clark hừm một tiếng, dụi vào cổ Bruce và hít sâu mùi hương của da thịt Bruce. Mùi hương giống như ở nhà. Ấm cúng và dễ chịu. Mềm mại. “Vậy đấy.” “Em buồn ngủ à?” “Mmm.” Clark vòng tay xung quanh Bruce, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. “Sáng mai, em sẽ phải ăn một bữa sáng đầy đủ tử tế trước khi quay lại làm việc.” “Clark—“ Giọng nói phụng phịu quá sức dễ thương của Bruce không thể nhầm lần vào đâu được. “Không cãi.” Sau đó là một vài tiếng lầm bầm. Một vài câu nguyền rủa. Và rồi Bruce nằm yên, thiếp đi. Clark để âm thanh đều đặn ấy kéo mình vào giấc ngủ. Một cuộc chiến khác, để dành cho một ngày khác. 2. Ám ảnh với việc dọn dẹp khi bị áp lực Bruce dọn dẹp khi anh gặp stress. Nếu có một thương vụ sáp nhập đáng giá hàng triệu, hay thậm chí hàng tỉ đô la, nếu có một vụ án làm Bat đặc biệt khúc mắc, hay nếu Bruce cãi nhau với một trong số đám trẻ--phòng tắm của họ sẽ sạch bóng. Phòng ngủ của họ sẽ sạch đến nỗi có thể ngồi ăn trên sàn. Mọi thứ sẽ nồng nặc mùi thuốc khử trùng, thuốc tẩy và nước lau sàn mỗi khi Bruce đi qua. Nếu Clark về nhà từ tòa soạn và thấy mùi axit của thuốc tẩy thoang thoảng trong không khí nhưng không thấy Alfred đâu, anh sẽ biết Bruce đang gặp vấn đề. Nhiều năm kinh nghiệm khiến Bruce đến kiểm tra phòng ngủ của họ trước tiên. Bruce thường bắt đầu cuộc tổng vệ sinh ở đó. Anh sẽ cọ những kẽ hở giữa những viên gạch trên tường bằng bàn chải đánh răng cho đến khi chúng trắng lóa đến chói mắt. Anh cũng làm như vậy với sàn phòng tắm, xung quanh bồn cầu và phía sau bồn rửa tay. Trong mắt Bruce, sẽ không bao giờ là đủ sạch. Đủ hoàn mỹ. Đủ sáng bóng. Phòng ngủ của họ thường là nơi được chú ý đặc biệt. Giặt thảm, phủi bụi, giặt ga trải giường, lau cửa sổ kính cho đến khi chúng bóng lên. Nếu Bruce vẫn chưa nguôi dù đã dọn sạch phòng họ, anh thường tấn công sang phòng ngủ của Damian. Hoặc Tim. Phòng của Tim là tệ nhất. Nếu anh sẵn sàng chống chọi với cơn ác mộng bừa bộn trong phòng Timothy, khả năng cao là anh sẽ ngất vì stress. Một thời gian ngắn sau lễ kỉ niệm ngày cưới thứ tư, Clark thấy Bruce ngồi trên sàn phòng tắm, giận dữ kì cọ một khoảnh sàn gạch, những viên gạch không gây nên điều tội lỗi gì ngoài việc tồn tại. Dù là vết bẩn hay bụi bặm, tất cả đều đã biến mất từ lâu, nhưng Bruce vẫn điên cuồng kì cọ. Tay anh đỏ ửng, nứt nẻ vì hóa chất tẩy rửa và cánh tay anh run lên, nhưng trông Bruce kiên quyết như thể anh có thể lau dọn cả đêm nếu cần thiết. Clark đã được Alfred báo rằng Bruce đã lau dọn sáu tiếng đồng hồ liên tục rồi. “Này, B. Em ổn chứ?” “Ổn.” Clark gật đầu, đến gần để ngồi lên phần nắp bồn cầu đã được lật xuống. Mũi anh như bỏng rát vì mùi hóa chất trong không khí. “Em nên mở cửa sổ ra. Như thế này dễ chóng mặt lắm.” “Ừ. Thế nào cũng được.” Clark đứng lên, mở cửa sổ bên trên chiếc bồn tắm, rồi quay trở lại phòng ngủ để mở thêm cửa sổ. Bruce đã dọn trong này rồi. Thảm vẫn còn ẩm, và chăn gối gọn gàng không lệch một li. Nếu có một hạt bụi còn sót lại, Clark không thấy nó. Một vài phút sau, Clark quay trở lại phòng tắm, mặc quần rộng và áo phông. Anh gác chân lên thành bồn tắm và nhìn Bruce dọn dẹp suốt ba mươi phút. Họ không nói gì với nhau, và cũng thật sự không cần nói nhiều. Nếu Bruce muốn nói chuyện, anh sẽ nói. Nếu anh không muốn, anh sẽ tiếp tục dọn dẹp và cuối cùng sẽ lên giường ngủ. Ngày hôm sau, mọi chuyện sẽ như thể chưa từng diễn ra. Anh sẽ quên nó. Clark không nghĩ đó là cách tốt nhất để đối mặt với stress, nhưng đó là việc mà Bruce đã làm rất lâu, lâu đến nỗi nó giúp anh bình tâm lại. Khi Bruce cảm thấy mất kiểm soát, anh sẽ giành lại kiểm soát bằng một chiếc bàn chải trên tay. “Anh nghĩ Alfred đã nấu xong bữa tối rồi đấy.” Bruce nhìn lên, đưa tay lau mồ hôi trán. “Tôi không đói.” “Không sao. Anh có thể mang một đĩa lên cho em khi anh ăn xong, và em sẽ ăn ở trên này được chứ? Nếu em không muốn xuống.” Bruce ngần ngại, chiếc bàn chải tuột ra khỏi tay anh. “Có thể.” “Nếu em muốn thế.” “Thế cũng được.” Clark xuống phòng ăn. Anh xếp thức ăn ra một đĩa và tạm biệt Alfred. Anh cười đùa với Damian trong bữa ăn, anh hỏi về Tim, cậu bé đang học ôn thi cuối kì trong phòng. Cậu cũng không ăn tối. Clark không phiền. Anh thích sự tĩnh lặng của trang viên. Khi Clark quay lại phòng ngủ, đĩa thức ăn nóng trên tay, Bruce đang ngồi ở mép phòng tắm, giao giữa tấm thảm phòng ngủ và nền gạch, ngồi trên bậc cửa. Mắt anh nhắm nghiền, miệng hơi mở, gương mặt thả lỏng. Anh đang ngủ. Với một chiếc bàn chải đánh răng trên một tay, một chai xà phòng cọ rửa, và những ngón tay rướm máu. Clark lắc đầu, xoa tóc Bruce để đánh thức anh. Bruce giật mình bật dậy và chớp mắt. “Xin lỗi. Tôi ngủ quên.” “Ừ. Đứng dậy nào, để anh rửa tay cho em. Trông tay em đau quá.” Bruce liếc xuống bàn tay mình và cau mày. “Tôi không đau.” “Em nên cảm thấy đau.” Clark rửa vết máu đi bằng nước ấm, lau khô tay anh, định băng bó lại, nhưng cuối cùng lại thôi vì Bruce cau có. Thay vào đó, anh bế Bruce lên giường, đưa cho anh đĩa thức ăn mình mang lên, và bật tivi để xem BBC. Bruce ăn trong im lặng, nhích lại ngồi gần anh hơn khi xem được hơn mười phút, rồi cuối cùng tựa vào vai Clark, lơ đãng ăn từng miếng một trong khi xem tivi. “Tôi và Dick vừa cãi nhau.” “Anh rất tiếc.” Bruce nhùn vai, đặt chiếc dĩa xuống đĩa gần như đã hết thức ăn. “Tôi không nên khắt khe với thằng bé quá như thế.” “Nó rất yêu em.” Bruce đặt chiếc đĩa xuống, dụi vào lòng Clark và vươn tay đặt lên bụng anh. “Làm tôi xao nhãng đi.” Clark cười. “BBC không đủ làm em xao nhãng?” Bruce định gầm gừ, nhưng Clark vội vàng cắt ngang bằng cách hôn anh. Bruce đáp lại một cách dễ dàng, như một bông hoa nở trước ánh mặt trời. Anh thở dài trong nụ hôn, cong lưng và thì thầm vài tiếng ‘làm ơn’. Mỗi khi Clark chạm vào anh, trêu chọc anh, Bruce sẽ ngay lập tức thể hiện mình thích việc đó như thế nào. Thể hiện rằng anh hạnh phúc khi có Clark bên cạnh mình là như thế nào. Họ làm nhanh hơn Clark mong đợi, hơi vội vã và dữ dội, nhưng tốt. Anh luôn thích cảm giác có Bruce nằm dưới mình, xung quanh mình, ở bên mình. Clark tận hưởng từng phần da thịt Bruce và Bruce nhẹ nhàng để cho bản thân được âu yếm. Khi Clark thiếp đi với mùi thuốc tẩy vẫn còn vương trên tay Bruce, anh mỉm cười. ~ To be continued ~