[Oneshot] His Untamed Heart
Title: His Untamed Heart Author: mithen Translator: Nguyễn Phương Thảo Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandom: DCU (Comics) Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Alfred Pennyworth Additional Tags: Humor; Romance Link gốc: https://archiveofourown.org/works/3334898
“Thưa ngài? Tôi nghĩ có lẽ ngài sẽ muốn xem qua cái này.” Bruce liếc mắt nhìn quyển sách mỏng dính trên tay Alfred Pennyworth. Trên bìa là một người đàn ông mặc một chiếc áo tả tơi để lộ ra cơ bụng săn chắc đáng kinh ngạc. Anh chàng đang chuẩn bị cuốn một mỹ nhân tóc đen như mực vào tay. “Alfred, tôi biết là bác thích đọc tiểu thuyết lãng mạn để giải trí, nhưng tôi không nghĩ là tôi…” “…Tôi có nghĩ là ngài sẽ thấy quyển sách này rất thú vị đấy, thưa ngài.” Mày nhớn cao, Bruce cầm lấy quyển sách khỏi tay ông. ‘Say giấc bên cạnh mối nguy’, tác giả Mallory Capshaw. Y lướt qua mặt sau: ‘Khi chàng điệp viên đẹp trai của một tổ chức quốc tế bị bắt giữ bởi một tên trùm tội phạm với mong muốn bá chủ thế giới, anh tìm thấy một người bạn đồng hành ở nơi không ngờ đến nhất – cô con gái xinh đẹp tuyệt diễm của kẻ thù! Liệu anh có thể tin tưởng giao cả mạng sống của anh cho cô không? Và liệu cô có thể tin tưởng giao cho anh… trái tim của cô không?’ “Trang mười,” Alfred nói. Đoạn văn được gạch chân: [Dale đi qua đi lại trong xà lim của anh liên tục. Sự nhàm chán là mối nguy lớn nhất của anh bây giờ. Công tước Thép sẽ bắt anh đợi ở đây cho đến khi anh phát điên lên. Nên anh cần làm gì đó cho đỡ chán. May mắn thay, Trung tâm đã huấn luyện anh cho những trường hợp thế này. Chậm rãi, Dale bắt đầu phân tích bài hát mà anh thích nhất ra trong đầu – đảo ngược lại, từ cuối lên đầu, tách từng nốt từng nốt ra rồi gọi tên nó. Anh chìm quá sâu vào tâm tưởng của mình đến nỗi không nhận ra có một bóng người bên ngoài xà lim, đang nhìn anh chăm chú bằng đôi mắt to màu lục.] Từ đó trở đi câu chuyện tiếp diễn bằng cảnh chim chuột sến sẩm, nhưng Bruce dừng lại và nhìn Alfred. “Phương pháp của tôi,” y nói, đầy đăm chiêu. “Thậm chí bài hát được nhắc đến sau đó còn là bài ‘Should I Stay or Should I Go’ của the Clash nữa,” Alfred nói, và Bruce nhăn nhó hơn nữa khi tên ban nhạc yêu thích của y được nhắc đến – không phải ban nhạc mà Brucie Wayne yêu thích, Brucie thích bất cứ cái gì thịnh hành nhất bây giờ, mà là ban nhạc yêu thích của y. Mặc dù phải nói là bài “London Calling” hay hơn nhiều… “Chắc là một sự trùng hợp kì lạ thôi?” y nói, nhưng Alfred lắc đầu. “Tôi sẽ không đến làm phiền ngài nếu chỉ có một chuyện cỏn con như thế, thưa ngài,” ông nói, và đưa cho Bruce một quyển tiểu thuyết khác – cũng tác giả Mallory Capshaw, cuốn này tên là ‘Sự ám ảnh duy nhất của anh’, và nó viết về một CEO cuồng công việc dần dần tìm thấy tìm yêu trong vòng tay của nàng thư kí, người đã thầm yêu anh từ lúc họ còn nhỏ. Bruce thấy lông mày của mình sắp nhớn cao quá trán rồi, khi y đọc về ‘Wade Garrison cục cằn, khắc kỉ’ và thói quen chỉ cho phép mình tắm nước nóng mười phút, sau đó bắt buộc là ba phút nước lạnh. “Cái đó… khá chính xác đấy, phải không,” y nói. Số người biết được thói quen tắm rửa của y có thể dùng ngón tay mà đếm. “Mallory Capshaw này là ai?” “Cô ấy có vẻ là một ngôi sao mới nổi trong giới văn học lãng mạn,” Alfred nói. “Cô đã xuất bản ba cuốn tiểu thuyết chỉ trong năm nay, và tất cả đều được viết khá chỉnh chu. Cô đặc biệt được khen ngợi rất nhiều vì khắc họa chân dung nhân vật nam chính của mình. Cuốn tiểu thuyết mới nhất của cô là ‘Liên minh của riêng anh’, viết về một thợ rèn đúc, người quản lý một đội Liên minh Nhí toàn trẻ mồ côi.” Bruce ngửa đầu cười ngặt nghẽo. “Ít ra thì, cái đó không phải là dựa trên tôi đâu nhỉ.” Alfred đằng hắng. “Tôi nghĩ là ngài sẽ phải ngạc nhiên đấy, vì không chỉ sự đặc biệt của Ian Blake, mà còn cả những đoạn miêu tả những cậu bé cô bé may mắn được anh ta huấn luyện trở thành những nhà vô địch.” Ông gần như mỉm cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Bruce. “Anh ta đôi khi nghiêm khắc quá mức trong những lúc huấn luyện, nhưng cách làm khắc nghiệt và thô thiển của anh che giấu một trái tim vàng mà chỉ có Jessie Ross, một phóng viên cho một tuần san nhỏ, có thể thực sự nhìn thấu và trân trọng.” “Một phóng viên cho một tuần san nhỏ,” Bruce nói, một sự nghi ngờ bắt đầu bén rễ trong đầu y. “Cô ‘Mallory Capshaw’ này. Cô ta đã xuất bản ba quyển sách?” “Đúng vậy.” “Và bác sở hữu cả ba quyển?” “Ngài có muốn mượn chúng không?” Alfred nhìn như thể ông đang cố nín cười vậy. Bruce nhăn nhó. “Tôi nghĩ là tôi phải mượn thôi.” Cả ba quyển đều không mất nhiều thời gian để đọc – tất cả đều, đương nhiên, rập từ một khuôn mà ra. Vậy nhưng ‘Mallory Capshaw’ có tài năng dùng từ ngữ khéo léo và những đoạn miêu tả cực kì sáng sẽ làm bạn phải ấn tượng. Và công nhận, không thể nghi ngờ, nam chính của cô là một trong những điểm mạnh - họ mạnh mẽ, phức tạp, tự tin và giỏi giang. Họ đều là một phiên bản nào đó của Bruce Wayne. Ồ, nhưng không có gì có thể liên hệ được đến y cả, chẳng có gì rõ ràng hết; Wade Garrison có một mái tóc đỏ rực lửa; Ian Blake đến từ một gia đình thuộc tầng lớp lao động; Dale Danforth thì là người Anh. Vậy mà Bruce vẫn thấy bóng dáng của mình trong từng nhân vật, như thể ảnh phản chiếu trên một chiếc gương méo mó (bị làm méo đi để y trông anh hùng và lãng mạn đến nực cười, y khó chịu nghĩ). Cách Ian Blake phản ứng khi một vận động viên nhí của đội mình bị trật khớp tay, Bruce có thể thấy âm vang của chính mình khi lần đó Dick bị thương khi đi làm nhiệm vụ với Batman và Superman. Khi Wade Garrison làm việc quá sức đến nỗi gục đầu xuống bàn làm việc mà ngủ và cô nàng Savannah Holt ngọt ngào nhẹ nhàng đắp cho anh một chiếc chăn cho đỡ lạnh, y nhớ đến một lần trong hang động lạnh cóng, được đắp một chiếc khăn choàng aghan mà sau này y biết được là Má Kent đan. Và miêu tả Dale Danforth gần như khớp với Bruce Wayne, trừ việc được lọc qua một lăng kính màu hồng làm nó đẹp hơn nhiều: từ ‘đôi mắt xanh sắc lẹm như sói và đôi chân mày xếch’ tới ‘cơ thể săn chắc đầy sẹo của anh mà Scarlet len lén liếc nhìn khi cô mong muốn được vuốt ve anh, được chạm môi vào những chiến tích đánh dấu sự dũng cảm của anh, được mang lại cho anh sự sảng khoái ở những nơi anh chỉ từng cảm thấy đau đớn…’ “Trong hang quá nóng hay sao, thưa ngài?” Bruce gần như nhảy dựng lên khi giọng Alfred vang lên ngay đằng sau y. “Tôi hỏi vì trông mặt ngài hơi đỏ.” “Tôi ổn,” Bruce nói, đóng sập quyển sách lại. “Tôi nhớ ngài Kent đã từng nhắc đến là ngài ấy đang viết một cuốn tiểu thuyết,” Alfred nói. “Chắc rồi, nhưng tôi cứ tưởng sẽ là thứ gì đó kiểu ‘Giết con chim nhại’ hơn là…” “…‘Hôn chàng triệu phú’?” Khi Bruce gật đầu bất lực, Alfred ôn hòa nói, “Đó là tên tiểu thuyết sắp tới. Tháng sau xuất bản. Tôi nghĩ là nó viết về một cô nàng nhà quê rụt rè cố gắng chiếm lấy trái tim của một chàng dân chơi khét tiếng.” Bruce vuốt mặt. “Phải làm gì đó thôi.” “Tôi chắc là ngài muốn nói chuyện với ngài Kent về khuynh hướng đưa ngài vào làm nhân vật chính trong tiểu thuyết lãng mạn?” Bruce hé mắt nhìn Alfred qua các kẽ ngón tay và cười gian như một bé trai bị bắt quả tang đang trộm một con ếch từ lồng kính trong phòng học. “Nào, thế thì còn gì vui nữa? Không, tôi nghĩ Bruce Wayne cần phải gọi một cuộc gọi nho nhỏ tới người bạn cũ Alison Wu.” Alfred trông như đang cố nén một tiếng thở dài. “Vị Alison Wu mà hiện tại đang làm tổng biên tập ở nhà xuất bản văn học lãng mạn Columbine Romances, nơi từng là Harlequin Romances trước khi họ phải đổi tên vì đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm của Gotham?” “Đúng là Alison Wu đó đấy,” Bruce nói. “Tôi nghĩ là cô ta nợ người bạn cũ này một vài lần – và tôi nghĩ ‘Mallory Capshaw’ sắp có đối thủ trong giới xuất bản rồi.” So với những gì Bruce hình dung thì viết tiểu thuyết lãng mạn dễ hơn nhiều – riêng chuyện có một công thức dựng sẵn để theo đã giúp không ít rồi, và chuyện y có phần mềm chuyển giọng nói thành văn bản tốt nhất mà tiền mua được cũng giúp nhiều không kém. Y có thể đọc chính tả cho máy trong khi y rượt qua những bài tập hàng ngày, hoặc những lúc làm nhiệm vụ theo dõi bí mật nhàm chán. Thật lòng mà nói thì khá là hay ho, khi bạn được tự xây một cây cầu để nối hai trái tim cô đơn lại gần nhau. Kết quả của lần thử đầu tiên của y là ‘Người tình mắt mèo’, trong truyện, nàng kĩ sư thông minh Margaret Clayton gặp Rand Bowen, một chàng phi hành gia đẹp trai. Vẻ ngoài xấu xí của cô ẩn giấu một trái tim chân thành, và khi cô phát hiện ra chàng Rand nhút nhát đã từng là một đứa trẻ cô độc ngước nhìn lên những vì sao từ khung cửa sổ của căn nhà gỗ trên nông trại gia đình anh, cô đã không thể chống lại được sự duyên dáng của anh thêm nữa. Tình yêu của Rand với những vì sao hoàn toàn cuốn hút cô: chòm sao yêu thích nhất của anh là Thiên Miêu, một trong những chòm sao khó tìm nhất, và chi tiết này là mạch máu của cả câu chuyện cùng với bản tính khó nắm bắt, khép kín của anh. Bruce mỉm cười khi y viết đến đoạn đó, nhớ lại cuộc nói chuyện ở Cực Bắc, trong khi chiêm ngưỡng những dải cực quang rực rỡ lóe sáng và lấp lánh trên nền trời. ‘Dùng tôi làm nhân vật chính trong tiểu thuyết lãng mạn hả, anh có thích không Kent? Ông ăn chả bà ăn nem thôi, bạn hiền.’ Clark chớp mắt kinh ngạc trước danh sách tiểu thuyết lãng mạn bán chạy nhất trên Amazon: cô Rebecca Lennox này là ai, và tại sao tự nhiên cô ta lại xếp trên Mallory Capshaw? Anh thấy bất ngờ bởi sự ghen tị đang nhen nhóm trong người – khi anh bắt đầu viết tiểu thuyết lãng mạn, anh đã tự nhủ rằng đây chỉ là “luyện tay” trước khi anh bắt tay vào viết cuốn tiểu thuyết nghiêm chỉnh của mình, nhưng rõ ràng là tại một thời điểm nào đó, anh đã đầu tư nhiều hơn để làm cho Mallory Capshaw có được thành công như hiện tại. Anh liếc qua phần tóm tắt – rồi ngưng lại và lại chớp mắt lần nữa, lần này thì còi báo động trong lòng anh bắt đầu hú. Cái quái gì… Anh nhanh chóng mua bản điện tử và bắt đầu đọc. Đến lúc anh đã đọc đến cuối (Khi cô rướn lên chạm môi mình vào môi anh, Margaret biết rằng từ bây giờ và mãi tận mai sau, trái tim của cô sẽ thuộc về người tình mắt lấp lánh như sao của mình cùng với tâm hồn mộng mơ của anh.) anh tự cười thầm trong bụng. Rõ ràng đây là một lời thách đấu. Vậy thì, đừng bao giờ bảo rằng Clark Kent lùi bước trước một thách thức. “Mallory Capshaw vừa cho ra một cuốn sách mới, thưa ngài.” “A?” Bruce nói, liếc nhìn quyển sách mỏng trên tay Alfred. “Bác đã đọc chưa vậy?” “Tôi đã lướt qua.” Alfred đằng hắng. “Nó khá là… ấn tượng. Có vẻ như cô Capshaw không chịu khuất phục đang muốn lấn sân sang tiểu thuyết lãng mạn lịch sử.” Bruce nhìn tiêu đề cẩn thận hơn. “’Công tước trụy lạc’? Trời ơi.” “Nó viết về tình yêu của một nàng nông dân khiêm nhường với Công tước xứ Westronia, một kẻ vô tích sự và phóng đãng. Tuy nhiên, hóa ra là anh ra thật ra đang cố tình giả vờ là một thằng ăn bám để che giấu những việc từ thiện mà Nhà Vua không cho phép. Ờm… đọc truyện thì sẽ thấy hợp lý hơn,” Alfred nói hơi tội lỗi, và đưa quyển sách ra. “Hừm,” Bruce nói, ngay lập tức quên hết mọi sự và chỉ chăm chú đọc câu chuyện về nàng Arabella thấp kém và Công tước Tristan có-vẻ-như-là tàn ác và lạnh lùng của nàng. Khi y đọc đến đoạn mà Arabella ngưỡng mộ cặp mắt xanh da trời của chàng Công tước, Bruce hừ mũi ra tiếng; khi nàng hùng biện trơn tru về lòng nhân ái và sự hào phóng bị ẩn giấu dưới lớp vỏ ngoài tắc trách của chàng, y đằng hắng và cảm thấy khó ở. Và khi Công tước “áp chặt nàng vào trái tim chàng” và Arabella “đáp lại bằng tất cả mong muốn mà nàng đã phủ nhận quá lâu,” Bruce đã bắt đầu lên kế hoạch cho quyển sách tiếp theo của mình. Rebecca Lennox đã sẵn sàng làm bùng nổ nhà in của nhà xuất bản Comlumbine. “Anh đang đọc cái gì đấy, Clark?” “Không có gì!” Clark nhanh chóng đóng tab của ứng dụng đọc sách trên máy tính khi Lois xuất hiện sau lưng anh. “Ý anh là, mấy cái tin báo lá cải ý mà. Mấy thứ liên quan đến công việc. Em biết đấy.” Đó cũng không hoàn toàn là nói dối, anh tự nhủ với mình như thế khi anh quay lại đọc tiếp ‘Liều mạng’ bởi Rebecca Lennox. Nam chính là một nhà báo, sau đó thì, bị vướng vào mạng lưới âm mưu thủ đoạn xoay quanh một nàng Beth Winchester trẻ trung, giàu có, và quyền lực. Nhưng anh khá chắc là phần lớn những tài liệu báo cáo về ngành báo chí mà người ngoài có thể tìm được sẽ không nhắc đến những mặt lợi hại của việc làm tình điên đảo trên bàn làm việc sau giờ hành chính đâu. [Beth viền theo những đường nét săn chắc trên cơ thể Trey bằng những đầu ngón tay. Cô đã luôn luôn nghi ngờ là bên dưới bộ suit rộng thùng thình chàng phóng viên hay mặc là cơ thể của một vị thần Hy Lạp, nhưng thực sự nhìn thấy làm cho cô phải nín thở. Đôi bàn tay cô chu du trên những bề mặt và những góc cạnh của cơ thể anh, tiến xuống thấp hơn và thấp hơn cho tới khi… Trey khóa cả hai cổ tay của cô lại chỉ bằng một tay, và Beth cảm thấy như mong muốn đang ép từng hơi thở ra khỏi cơ thể cô. “Bây giờ đến lượt anh,” anh trầm giọng, và với tay xuống dưới, anh…] Clark liếc xung quanh văn phòng, cảm thấy hai má mình sắp cháy đến nơi, rồi quyết định để dành cuốn sách để đọc lúc khác. “Nếu em muốn chơi theo cách đó, Wayne” anh lầm bầm. “Vậy thì, hai chúng ta có thể chơi trò chơi của em.” “Với quyển này thì, thưa ngài, tôi sợ là cô Capshaw đã mất đi tôi trong cộng đồng fan,” Alfred buồn buồn nói. “Tôi không có vấn đề gì với tiểu thuyết lãng mạn lịch sử, và cực kì yêu thích tiểu thuyết lãng mạn có chủ đề miền Tây, nhưng tôi phải vạch rõ ranh giới với chủ đề siêu nhiên. Cứ gọi tôi là ông già lạc hậu cũng được, nhưng…” Ông dặng hắng không tán thành thêm một lần nữa khi Bruce lấy quyển sách từ tay ông, xoay gót, và biến mất như một cơn gió. ‘Người bảo hộ bóng đêm’ à – Bruce nhăn mặt nhìn hình bìa, ở bên trên là một vị anh hùng đậm chất thơ Byron và một thiếu nữ tóc vàng mảnh mai yểu điệu. Mà tên nam chính đó có ‘răng nanh’ sao? Y lật quyển sách lại. Ma cà rồng. Đương nhiên rồi. Lông mày của y càng ngày càng cao khi y đọc đến cảnh sex đầu tiên, trong đó, Alexa mềm mại bị trói cứng lại trong khi Dimitri bí ẩn tiến gần đến cô, đôi mắt thường ánh lên thần thái của bậc quân vương giờ ám đầy những dục vọng khi chúng lướt qua lại trên cơ thể cô, chỉ được che đậy bởi một bộ váy lụa mỏng manh, còn cô thì thở dốc… ‘Trời ơi, chúng ta đã thực sự đạt đến cảnh giới nặng đô rồi,’ Bruce nghĩ. Y không chắc là mình nên cười nên khóc nữa – nhưng y phải công nhận là đoạn kết, khi Dimitri hi sinh bản thân mình để cứu Alexa và sau đó lại được cứu sống nhờ sức mạnh tình yêu của cô - ừm, cũng khá là cảm động. [“Nếu em mất anh,” Alexa thì thào, “Em sẽ thấy như ánh sáng của mình đã mất đi bóng tối, giống như ban ngày sẽ không còn ban đêm dịu dàng chờ đợi. Ở lại với em, tình yêu của em, và em sẽ là của người mãi mãi.”] “Bằng một cách nào đó,” Alfred lên tiếng từ bên kia của hang, làm cho y nhảy dựng lên và nhanh chóng quệt mắt, “Tôi luôn luôn nghĩ rằng khi ngài và ngài Kent bắt đầu chuyện tình, hai người sẽ trao đổi những ngôn từ yêu thương dưới dạng những lá thư tay, hoặc có thể là email hoặc cái gì đó mới nổi kiểu như cái thứ Snapchat này mà cậu chủ Tim dạo này đang nói với tôi chẳng hạn.” Ông đặt một tách trà xuống bên cạnh khuỷu tay Bruce. “Việc hai người sẽ viết cả một mớ tiểu thuyết về nhau chưa từng lướt qua trong suy nghĩ của tôi.” Ông cười nhẹ. “Nhưng mà, hai người cũng chẳng phải là loại làm cái gì nửa vời đâu, đúng chứ?” “Hừm,” Bruce nói, suy nghĩ rõ ràng đã bay xa đến tận chín tầng mây rồi. “Bác nghĩ đặt tên nữ chính là Anya thì thế nào?” Alfred nghiêng đầu. “Tôi nghĩ tên đó rất đáng yêu, thưa ngài. Mạnh mẽ mà vẫn mong manh.” “Tốt, tốt,” Bruce lẩm bẩm. Có một sự ngăn cách rõ ràng giữa Superman và Batman, những thành viên khác của Liên minh Công lý đều không thể không thấy. Không đến nỗi thù địch gay gắt, không hẳn, nhưng rõ ràng là có một sợi dây căng thẳng giữa hai người. “Cứ như thể hai người đó thống nhất làm trò gì đó để chơi khăm chúng ta, và họ không muốn nói về chuyện đó xung quanh chúng ta vậy,” Flash nói. (Flash không biết rằng, ‘Khát khao viền bạc’ của tác giả Rebecca Lennox vừa ra tuần trước, và Clark đã đọc, và chấn kinh, về tình yêu nồng cháy của nàng người thường Anya với chàng Hoàng tử xứ Sidhe, Kalestin vừa đẹp vừa hoàn hảo – trong đó có một tòa cung điện làm từ pha lê trên một vùng đất hoang vu băng giá với một kiến trúc khá quen thuộc với Clark mà rất ít “người thường” từng được nhìn thấy). “Không, giống như là họ đang đùa giỡn nhau và cả hai đều nghĩ rằng mình đang hớt tay trên hơn,” Green Lantern nói. (Thậm chí ngay lúc Green Lantern đang nói, “Mallory Capshaw” đang sáng tác một cuốn tiểu thuyết trinh thám lãng mạn về một chàng thám tử nghèo đẹp trai với một chướng ngại tâm lý từ quá khứ - mà chỉ có thể chữa lành bằng tình yêu thương săn sóc của nữ chính – trong một cuộc tìm kiếm một tên giết người hàng loạt với những vụ án man rợ.) “Trời ạ, tôi ước gì họ cứ hôn nhau và làm hòa luôn đi cho rồi,” Wonder Woman nói, làm cho tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô, chớp mắt ngạc nhiên. “Thưa ngài, tôi không nghĩ…” “… Tôi chỉ cần bác đọc riêng phần này thôi, Alfred. Tôi cần phải biết viết như thế có ổn không.” Biểu cảm của Alfred cho thấy rằng ông rất hối hận vì đã từng bảo Bruce là nên có một thú vui gì đó không liên quan đến tẩn-lũ-tội-phạm, nhưng rồi ông thở dài và nhìn vào màn hình và vào file được đặt tên là ‘Tình yêu vươn tới những vì sao’. [Crystal quay mặt đi để Zarlin không thấy được những giọt nước mắt của cô. “Em biết là không thể,” cô cố gắng thốt ra. “Anh phải trở về hành tinh của mình, để phụng sự trong đội Vệ binh của Hoàng đế. Những điều chúng ta đã có tuyệt đẹp…” Giọng cô vỡ ra vì kể cả “tuyệt đẹp” cũng không đủ để hình dung tình yêu của họ, “…nhưng em biết là chúng ta không bao giờ có thể… không bao giờ…” Cô cảm nhận những ngón tay ấm áp của Zarlin trên mặt, xoay cô lại về phía anh như một bông hoa hướng về phía mặt trời. “Crystal yêu quý nhất của anh,” anh nói. “Anh không thể bước tiếp nếu không có em được nữa. Phi thuyền của anh đủ cho cả hai chúng ta. Hãy đi cùng anh và trở thành bầu-bạn-khế-ước của anh mãi mãi.” Niềm vui sướng cuộn lên trong người Crystal, và khi cô quay mặt lại để chạm môi với anh, cô thì thầm câu trả lời của mình bằng thứ ngôn ngữ tuyệt đẹp mà cô chỉ mới học: “Ak-narvin, Zarlin, gaoshhirin thyallt!”] “Cái này… chưa đạt đến trình độ Dickens, nhưng mà cũng tạm ổn,” Alfred nói. “Có phải lời thề nguyện tình yêu của Crystal là tiếng Krypton không?” Bruce cười khúc khích một chút. “Nó đúng là tiếng Krypton, đúng. Nhưng thực sự cô ta nói là – dịch thô là – ‘Này, đồ ngốc, có lẽ chúng ta nên nói chuyện tử tế nhỉ?’” Mắt Alfred nheo lại. “Có phải ngài thực sự đặt tên nam chính…” “Đúng thế đấy, Zarlin hiểu ngắn gọn là ‘đồ ngốc’ trong tiếng Krypton. Tôi nghĩ là anh ấy sẽ bị đả kích rất nặng đấy.” “Tôi ngạc nhiên là tiếng Krypton cũng có từ ‘đồ ngốc’ đấy.” “Tất cả các ngôn ngữ đều có từ ‘đồ ngốc’, Alfred ạ.” Đương nhiên, vẫn còn công đoạn chỉnh sửa và in ấn cần phải thông qua nữa, nhưng chỉ trong vòng vài ngày sau khi ‘Tình yêu vươn tới những vì sao’ được phát hành, có một tiếng gõ vang lên ở cửa dinh thự. “Ngài Kent muốn biết là ngài có rảnh rỗi bây giờ không, hay là ngài đang bận sáng tác… tác phẩm để đời tiếp theo của mình.” “Ồ, tôi nghĩ là tôi có thời gian gặp anh ấy đấy,” Bruce nói nhẹ như không. Vài phút sau, Alfred dẫn Clark vào trong phòng. Clark mặc một chiếc áo len rộng thùng thình và chiếc quần kaki xấu hoắc. Kính của anh thì bẩn nhòe, và dường như anh khó khăn không dám nhìn vào mắt Bruce. “Anh không biết Alfred đọc tiểu thuyết lãng mạn,” anh lầm bầm. “Bác ấy nói với anh cách mà em, em biết đấy,” anh thêm, vẫy tay lơ đãng. “Anh xin lỗi.” Anh trông lơ ngơ và xấu hổ, và Bruce nhận ra là có vẻ hiện tại, y đang nẫng tay trên. Y không chắc là y thích cảm giác này cho lắm, thật kì lạ. “Đình chiến?” y nói. Clark ngẩng đầu lên và anh nhìn vào mắt Bruce qua những lọn tóc tối màu bù xù trước trán. “Đình chiến,” anh nói sau một khoảnh khắc do dự. “Anh chỉ là… em biết đấy anh luôn luôn muốn viết một cuốn tiểu thuyết, và có vẻ như đây là một cách luyện tay viết rất tốt. Và khi anh cố tạo ra hình ảnh một người hùng lãng mạn, thì…” Anh dừng lại với một tiếng cười yếu ớt và xoa xoa gáy. “‘Hướng dẫn viết truyện của Columbine’ nói là nam chính nên là ‘một người đàn ông mạnh mẽ quyền lực và giàu có, hay ra lệnh cho người khác, đôi khi phải ngạo mạn, nhưng bên trong phải ẩn giấu sự mong manh’.” Anh nhún vai. “Bất kể anh cố viết cái gì đi nữa, nó luôn luôn trở thành… em. Đặc vụ bí mật và người cha gà trống nuôi con và thám tử và triệu phú – tất cả những nhân vật mà anh hình dung là nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu… ” Bruce thấy anh nuốt khan, “… tất cả họ đều là em.” “Vậy thì, tôi tin là tôi đã chứng minh được rằng anh cũng là một nam chính đạt chuẩn đấy chứ,” Bruce nói. “Hoàng tử của Vương quốc Tiên nghe có vẻ hơi gượng gạo đấy, em không nghĩ thế sao?” Nụ cười của Clark vẫn hơi méo mó, nhưng sự ảm đạm đã dần dần tán đi. “Ôi, thôi nào, anh thực sự sống trong một cái lâu đài pha lê mà.” “Anh sống trong một căn hộ nhỏ như lỗ mũi thì có.” “Giống y hệt như Trey Morris, chàng phóng viên gan dạ, đúng thế. Anh có thể là cả hai bọn họ. Anh có thể… là tất cả bọn họ.” Bruce đằng hắng, căng thẳng nhận ra giọng mình đã lạc hẳn đi. Clark ngắm khuôn mặt y một lúc lâu. Anh bắt đầu bước một bước về phía tước, rồi dừng lại. Bắt đầu đưa tay ra, rồi do dự. “Những khoảnh khắc như thế này toàn diễn ra rất trôi chảy trong truyện,” anh nói, nhăn nhăn mũi. Bruce hít một hơi rồi bước lại gần, gặp anh ở giữa căn phòng. Y đưa một tay ra và đặt lên vai Clark. “Trong truyện, tôi sẽ nói gì đó lãng mạn và quyến rũ để kết thúc câu chuyện trước khi hôn anh. Nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ bỏ qua phần…” Những lời nói sau đó bị ngăn lại vì Clark gấp gáp chồm về trước và hôn y. Bruce đã viết về nụ hôn đầu tiên bốn lần rồi (không kể bản nháp), và chẳng có lần nào mà đầu gối của nhân vật gục xuống làm cho cả hai người loạng choạng trên sàn đá trơn. Chẳng có lần nào một trong hai nhân vật đụng hông vào đầu bàn làm cho chiếc đèn bên trên rơi xoảng xuống đất. Và cũng chẳng có lần nào mà cả hai người bắt đầu cười khúc khích rồi cười to lên như hai người điên, không thể ngừng lại suốt hai mươi phút đồng hồ, mà trong lúc đó vẫn hôn nhau được. Kết luận lại, Bruce quyết định, tiểu thuyết giả tưởng chẳng liên quan gì đến hiện thực hết. “Anh đoán là đã đến lúc phải nghỉ hưu khỏi sự nghiệp sáng tác văn học lãng mạn rồi,” Clark thì thầm sau đó. Anh nằm cạnh Bruce trên tấm thảm Ba Tư, nhàn nhã chơi đùa vơi cúc áo của Bruce, luồn tay vào những khe hở mong muốn khám phá nhiều hơn nữa. “Anh hết cái để viết về chủ đề này rồi.” “Có thể anh chỉ cần chuyển thể loại thôi,” Bruce nói. “Hừm.” Clark hôn tai của Bruce, nhấm nháp phần vành phía sau. “Em có gợi ý gì không?” Hóa ra, Bruce có. [Trích phần đánh giá về cuốn ‘Chân dung của một Thiên thần’ trên Goodreads] “Cặp tác giả với bút danh Jerome Malone đã tạo ra một làn sóng trong thể loại lãng mạn m/m 18+, và cuốn sách mới nhất của họ sẽ chỉ càng giúp cho danh tiếng của họ bay cao hơn nữa. Fan hâm mộ của phong cách viết khắc họa rõ nét và gợi cảm rất riêng của cặp đôi này sẽ cực kì yêu thích câu chuyện về một họa sĩ thời Phục hưng với một người đàn ông đẹp trai bí ẩn mà anh đã yêu cầu làm người mẫu cho mình vai tổng lãnh thiên thần Michael trong tác phẩm mới nhất của mình. Các nhân vật rất duyên dáng và cuốn hút, và những cảnh sex nóng như nước sôi, tràn đầy những chi tiết đặc tả gợi cảm và tuyệt mĩ mà chúng ta mong đợi từ cặp đôi tác giả này. Những tác phẩm của Malone có thể ra lâu hơn nhiều tác giả khác, nhưng nếu chất lượng được đảm bảo ở mức cao như hiện nay, thì tôi không để ý việc phải đợi sáu tháng để đọc cuốn sách tiếp theo của họ!”