top of page

[Oneshot] Embracing destiny

Title: Embracing Destiny Author: Mithen Translator: Nguyễn Phương Thảo Rating: Explicit Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandom: DCU - Comicverse Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne Additional Tags: Time Travel; Mistaken Identity; First Time; First Kiss; Pre-Capes; Legion of Super-Heroes Link gốc: http://archiveofourown.org/works/125504?view_adult=true

Tóm tắt: Là một thành viên của Quân đoàn Siêu Anh hùng trong thế kỉ 31, thiếu niên Clark phát hiện một bí mật đáng kinh ngạc về tương lai của chính cậu: cậu và một người nào đó gọi là “Batman” sẽ trở thành người tình truyền kỳ. Chính truyện: Ngoài cửa số của trụ sở Quân đoàn, thành phố Metropolis của thế kỉ 31 hiện lên lấp lánh và rực rỡ dưới ánh đèn neon sáng như ban ngày. Clark Kent chống cằm lên tay rồi nhìn ngắm cảnh ấy. Trụ sở ồn ào xung quanh cậu, đầy những thiếu niên trẻ tuổi, tràn trề nhiệt huyết với những sức mạnh kỳ lạ, cam kết sẽ làm cho thế giới trở nên tốt đẹp hơn. Ở đây, tại tương lai, Clark cuối cùng cũng được ở giữa những người bạn, những người giống như cậu, những người mà cậu không cần phải giấu giếm nguồn gốc bí mật của mình. Vậy thì tại sao cậu vẫn cảm thấy thật cô độc?

Có thể là vì ở đây cậu là “Superboy”, không phải Clark Kent. Tất cả mọi người đều thần tượng cậu – không phải cậu, mặc dù, không hẳn. Họ thần tượng hình tượng người mà họ nghĩ cậu sẽ trở thành khi lớn – một người Clark thỉnh thoảng nghi ngờ rằng chỉ là một truyền thuyết từ nghìn năm trước. Nhưng đôi khi mọi người hình như không thể xuyên qua bộ trang phục mà nhìn đến đứa trẻ bên dưới.

Ở Smallville cậu cảm thấy như một tên người ngoài hành tinh. Ở tương lai cậu cảm thấy như một đứa trẻ lạc. Có lẽ chẳng có cách nào để dung hòa hai nửa cuộc sống của cậu cả. Clark nhìn qua cửa sổ xuống thành phố lấp lánh bên dưới, và đột nhiên một ý nghĩ nảy ra. Không có tình huống gì khẩn cấp ngay lúc này, vậy sao cậu không thể là Clark tại đây?

Vài khắc sau, Clark đã đi bộ dưới những con phố của Metropolis, quấn chặt một chiếc áo khoác ngoài của Brainy để che chiếc khiên vàng trên ngực, trên mũi là cặp kính. Người xung quanh bắn cho cậu những ánh mắt kì quái – kính mắt có vẻ không bình thường trong một nghìn năm sau – nhưng vì không ai hỏi xin chữ kí, cậu có vẻ đã thoát.

Cậu cảm thấy hồi hộp kì lạ khi một mình bước trên phố ở Metropolis, ngước nhìn những tòa nhà cao tầng – cậu chưa bao giờ nhìn thấy Metropolis của thời mình, nhưng cậu khá chắc nó sẽ không làm cậu choáng ngợp sau khi cậu đã thấy cảnh này. Ôi, cậu biết cậu sẽ không nhớ rõ, nhờ có năng lực phong tỏa tâm trí của Saturn Girl, nhưng cảm xúc kinh ngạc và kì diệu, cậu chắc chắn sẽ nhớ. Cậu vẫn đang tròn mắt nhìn xung quanh khi cậu rẽ qua một lối ngoặt và tự thấy mình nhìn chăm chú vào một bức tranh khổng lồ treo trên một tòa nhà. Một bức tranh vẽ chính cậu – một phiên bản người lớn của cậu, nhưng mặc trang phục anh hùng. Một bức tranh vẽ chính cậu đang hôn một người nào đó. Một bức tranh vẽ chính cậu đang hôn một chàng trai.

Cậu và người kia quấn chặt vào nhau, đam mê và mãnh liệt trong từng đường nét. Người kia đang mặc một bộ trang phục màu đen làm từ chất liệu gì đó trông như là da, áo choàng của y uốn lượn xung quanh họ. Bộ đồ có một loại mũ trùm gì đó mà đáng ra phải che mặt, nhưng nó được kéo ra để tay của Clark – của Superman – có thể luồn vào mái tóc vàng tỏa nắng của y. Clark dường như không thể rời mắt khỏi khuôn mặt của y – khung xương khéo léo nhưng mạnh mẽ, với hàng mi vàng dài gần như quét xuống gò má. Y trông như vị thần mặt trời, ôm lấy Superman, và cách Superman ép vào y –

Clark biết cậu đáng lẽ nên cảm thấy kinh tởm hay cự tuyệt ý nghĩ muốn hôn một chàng trai. Má và Ba đã từng bảo cậu đó chỉ là tình yêu thôi, giống như tất cả những tình yêu khác, nhưng cậu đã nghe những điều lũ con trai ở trường nói về đàn ông không thích phụ nữ theo cách đó. Clark thích tụi con gái bình thường.

Nhưng nhìn nụ hôn trong bức tranh làm cậu cảm thấy những thứ cậu chưa từng cảm nhận khi hôn Lana hay Tinya. Nó mang lại cảm giác hồi hộp và kì lạ và cực kì đúng. “Tuyệt đẹp, đúng không? Làm ta phải nín thở,” một ai đó gần cậu nói. Clark ngoái lại nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trong thứ có vẻ như là quầy bán vé đang mỉm cười với cậu. Cậu ép mình rời mắt khỏi nụ hôn để đọc dòng chữ in phía dưới: Chủ đề nghệ thuật Cặp đôi đẹp nhất Thế giới: Triển lãm về Superman và Batman qua các Thế kỉ.

“Ai – Batman là ai?” Clark nặn ra được một câu hỏi qua tiếng trống ngực đang đập thình thịch. Người phụ nữ nhếch lông mày. “Cậu chắc không phải người quanh đây,” bà nói. “Không, cháu lớn lên từ một – một nơi cách rất xa đây.” Rõ ràng là tiếng-Anh-một-nghìn-năm-tuổi của cậu nghe đủ kì lạ để thuyết phục bà. “Tôi không nghĩ là có bất kì một hành tinh nào đủ xa xôi để không biết đến Cặp đôi đẹp nhất Thế giới. Ý tôi là, nó là chuyện tình duy nhất nổi tiếng nhất mọi thời đại.”

Clark nghi ngờ cậu sẽ cảm thấy xấu hổ về chuyện này lúc sau, nhưng bây giờ cậu chỉ cảm thấy sự cần thiết đến tuyệt vọng phải tìm hiểu thêm về chàng Adonis mà cậu đang hôn. “Cô có thể kể thêm cho cháu được không?”

Người phụ nữ cười rạng rỡ. “Chuyện Superman và Batman là chuyện tình siêu anh hùng nguyên mẫu điển hình: đồng chí, anh em chiến đấu, người tình.” Giọng bà nghe như tua lại cuốn băng giới thiệu viện bảo tàng. “Triển lãm của chúng tôi có bức tranh nổi tiếng vẽ bởi Maji Morl, về sau trở thành khuôn mẫu cho cách mà cặp tình nhân được miêu tả trong văn hóa đại chúng.” Bà chỉ vào bức tranh. “Nó có tên là ‘Mặt trời tăm tối như Bóng đêm, Mặt trăng tỏa sáng huy hoàng,’ và Morl nắm bắt hoàn hảo sự cân bằng và sự căng thẳng giữa hai vị anh hùng, cách mà họ đối lập và bao dung lẫn nhau, như vòng tròn âm dương cổ xưa.” “Họ gặp nhau như thế nào?”

Một ánh nhìn thích thú. “Có hàng ngàn dị bản. Phiên bản phổ biến nhất là họ gặp nhau ở Gotham, lãnh thổ của Batman. Nhưng một số người bảo rằng họ gặp trong một chuyến du lịch kì lạ trên tàu, những người khác bảo rằng khi họ còn là trẻ con ở Smallville.” Ừm, ít nhất, Clark có thể gạch đi ý tưởng thứ hai. Cậu sẽ phải nhớ gặp người đó. “Một số câu chuyện trong đó Batman đe dọa giết anh nếu Superman dám chạm vào người y, trong khi những câu chuyện còn lại nói rằng họ trở thành bạn bè nhanh chóng ngay khoảnh khắc gặp mặt. Nhưng tất cả đều thống nhất – bất kể họ gặp mặt với tư cách kẻ thù hay bạn bè, họ trở thành những người anh hùng và tình nhân vĩ đại nhất mà thế giới từng biết đến.”

Clark cảm thấy như cậu có thể nhìn bức tranh này mãi mãi. Những chi tiết mới nhảy ra mỗi lần cậu nhìn lại – như là một bàn tay của Batman bị che bởi chiếc áo choàng đỏ của Superman. Chính xác thì bàn tay đó để vào đâu? Những khả năng làm cậu bắt đầu cảm thấy căng thẳng mà thích thú. “Cậu có muốn xem cả triển lãm không? Đẹp lắm.”

“Ô, không, không.” Clark nghi ngờ nếu cậu xem hết cả phòng tranh về hai bọn họ, cậu chắc sẽ tắt thở tại chỗ mất. Mình sẽ quên hết mấy thứ này, cậu đột nhiên giật mình nhận ra. Phong tỏa của Saturn Girl sẽ ngăn cậu nhớ diện mạo của mình. Cậu thấy ý nghĩ này bắt đầu không chịu nổi. Cậu muốn luôn luôn giữ hình ảnh này trong tâm trí mình. Cậu nhìn chăm chú gương mặt ấy, những sợi tóc chảy qua khe ngón tay của Superman như ánh mặt trời, khắc sâu những chi tiết vào trong tâm trí cậu. Và khi cậu quay lại Smallville, cậu phát hiện ra là hình ảnh ấy vẫn ở lại với cậu, kí ức duy nhất đó tỏa sáng rõ ràng và sống động trong tâm trí cậu: cậu và định mệnh của cậu khóa chặt vào nhau trong một cái ôm, tình yêu tóc-vàng-như-nắng của cậu đang chờ cậu… ở một nơi nào đó.

***

Đoàn tàu thổi một hồi còi dài và chầm chậm chuyển bánh khỏi sân ga, Clark nhấc balo lên và bắt đầu bước xuống cầu thang. Anh nhìn thấy những chiếc bưu thiếp trên một cái giá xoay và tự động nghĩ đến việc mua một chiếc cho ba má trước khi nhớ ra là họ vẫn tưởng anh đang nghỉ xuân và học ở Kansas. Anh không thật sự nói dối ba má, chỉ giải thích là anh không thể về nhà vì anh còn nhiều thứ phải bắt kịp. Nếu họ kết luận là anh đang ở trong khuôn viên trường, thì ờm, anh không chịu trách nhiệm.

Tuy nhiên, tội lỗi vẫn nhấm nháp theo gót chân khi anh bước đi trên đường phố Gotham. Anh đã từng nhìn ngắm những con phố lấp lánh của Metropolis thế kỉ 31 từ nhiều năm trước và từng thề không gì có thể gây ấn tượng với anh nữa, nhưng Gotham là một trải nghiệm hoàn toàn khác biệt. Thay cho những đường nét sạch sẽ và đèn điện sáng choang, những tòa nhà ở đây hầu hết xây từ gạch và đá, mang trên mình bầu không khí trang trọng nhàn nhạt. Những con phố là một mê cung chằng chịt ngõ cụt và những con hẻm loằng ngoằng, chật hẹp – và tất cả đều đầy người, nhanh nhanh chóng chóng đi đâu đó, không thèm nhìn anh lấy một cái.

Anh biết đây là nỗ lực tuyệt vọng, nhưng anh không thể ngừng tìm kiếm một ánh tóc vàng trong đám đông, tìm kiếm gương mặt anh đã giữ trong tim suốt hai năm qua. Mải săm soi những gương mặt lướt qua, anh hầu như không nhận ra mình đang bỏ lại phía sau khu vực tồi-tàn-nhưng-lịch-sự để đến với khu vực thuần-túy-tồi-tàn, rồi hoàn toàn đen kịt. Những tình cảm con người ập đến như cơn lũ, và anh cảm thấy sự thất vọng bắt đầu đeo bám bước chân mình. Khi bóng tối bắt đầu len lỏi qua những ngóc ngách của con hẻm, đổ đầy chúng như dòng rượu vang tím đậm, anh thừa nhận anh đã nghĩ, bằng một cách nào đó, rằng đây sẽ là nó, cuộc gặp gỡ định mệnh giữa anh và Batman. Nhưng đó là mơ mộng hão huyền, đương nhiên. Anh đã nghĩ gì vậy, rằng mình có thể đến Gotham và tình cờ đâm vào y đâu đó trong hàng triệu người ở đây –

“Này, nhìn xem anh đang đi đâu chứ,” một giọng nói gắt gỏng vang lên, và Clark nhận ra anh vừa đâm vào một người đang đứng bên rìa đường và làm cho cả hai loạng choạng. “Ôi, tôi rất xin lỗi,” anh lắp bắp. “Tôi đã không nhìn xem mình đang đi đâu.” “Rõ ràng,” người đó – gần như vẫn còn là một cậu bé, khoảng tuổi Clark, với mái tóc tối màu rối bù và đôi mắt nhìn gần như là màu tím trong bóng tối của con hẻm. “Chắc anh không phải người ở đây.” “Làm sau cậu biết?”

Biểu cảm của cậu thiếu niên rõ ràng là thích thú. “Không ai đến từ Gotham sẽ đi loanh quanh trong Hẻm Tội ác sau hoàng hôn – đặc biệt còn mang balo và mặc một chiếc áo khoác trường Đại học bang Kansas.” Sự thích thú chuyển thành một thứ gì đó nghiêm túc hơn. “Anh không nên ở đây. Đây là phần nguy hiểm của thành phố.”

Không còn lo lắng vớ vẩn, Clark nhìn xung quanh và nhận ra điều mà cậu đang nói đến. Trong lúc không nhận ra, anh đã lang thang vào một khu vực của Gotham trông như phim trường của những bộ phim giết người giật gân. “Ồ,” anh nói, cảm thấy thật ngu ngốc. “Để tôi đưa anh ra khỏi đây,” cậu trai nói, đặt bàn tay của cậu vào khuỷu tay anh và hướng anh về lại hướng những con phố sáng sủa hơn.

Một khi họ đã đứng dưới ánh sáng của những chiếc đèn đường, Clark có thể nhìn thấy cậu đang mặc quần jean và áo len màu xanh đậm to sụ. Có phải cậu sống ở gần đây không? Cậu có vẻ biết rõ khu này. “Cảm ơn,” Clark nói. “Tôi đoán là tôi bị choáng ngợp một chút. Tôi chưa từng đến nơi nào giống Gotham.” “Chẳng có nơi nào giống Gotham đâu,” bạn đồng hành của anh nói với một chút tự hào. “Vậy, anh sẽ ở đâu?”

“Tôi –” Anh chưa nghĩ đến một kế hoạch cụ thể nào, có thể bởi vì điều đó buộc anh thừa nhận mình đang làm một việc ngu ngốc cỡ nào. “Tôi không biết.” “Trời đang hơi quá tối cho việc không có nơi nào để ở qua đêm đấy, Quý ngài Đại học bang Kansas ạ.” “Là Clark. Clark Kent.” Không hề suy nghĩ, Clark đưa tay ra.

“Bruce,” cậu thiếu niên nói, nắm lấy tay anh. Một quãng ngắt dài. “Bruce… Wayne,” cuối cùng cậu chốt lại, giống như là không tình nguyện nói ra họ của mình. Cậu cắn môi dưới, với một ánh mắt mong chờ Clark sẽ phản ứng lại theo một cách nào đó. Khi biểu cảm của Clark vẫn trống trơn, sự thận trọng trên gương mặt cậu được thay thế bởi một tia vui vẻ và một chút tò mò. “Anh có muốn tôi làm hướng dẫn viên đưa anh đi tham quan thành phố tối nay không? Tôi có thể dẫn anh đi quanh thành phố và tìm một chỗ để anh nghỉ lại.”

“Ừm.” Clark do dự. “Tôi không thể trả cậu nhiều tiền đâu, tôi xin lỗi.” Một cách khó hiểu, Bruce ngửa đầu ra sau và cười lớn như thể Clark đã nói gì đó hay ho. “Thế cũng được,” cậu nói. “Coi như tôi đãi anh.”

***

Clark quan sát trong khi Bruce uống hết ly sữa lắc một cách vui vẻ. Clark khăng khăng mời bữa tối nếu Bruce đã đưa anh đi thăm thú xung quanh, và Bruce chấp nhận sau một khắc do dự. Từ cái cách cậu cuốn sạch chỗ đồ ăn, Clark tự hỏi có phải cậu chưa được ăn một thời gian rồi chăng. Cậu nói về xuất thân của mình rất mơ hồ, thích hỏi Clark những câu hỏi về cuộc sống ở Kansas hơn, và Clark không muốn xoi mói. Anh bắt đầu cảm giác Bruce như một con thú hoang nhỏ, cảnh giác cao độ và rất nhanh nhẹn, và anh không muốn xâm phạm vào bức tường chắn vô hình bảo vệ sự riêng tư mà cậu xây nên và mang theo bên mình.

“Vậy, anh muốn xem cái gì ở Gotham?” Bruce hỏi trong lúc đẩy chiếc ly sữa lắc – giờ đã rỗng – ra xa và thở dài.

“Ờm…” Anh nên bỏ ý nghĩ đó đi, thật sự nên bỏ. Rõ ràng là anh sẽ không gặp được Batman trong chuyến đi này. Nhưng… “Tôi đã nghe nói rất nhiều về cuộc sống về đêm của Gotham. Tôi biết họ sẽ không cho chúng ta vào câu lạc bộ, nhưng chúng ta có thể chỉ xem bên ngoài một số nơi nổi tiếng một chút chứ?” Đôi mắt của Bruce lấp lánh tinh nghịch và cậu rướn người qua bàn sang phía Clark như thể muốn kể một bí mật. “Hãy xem chúng ta sẽ thoát được tới đâu nào.”

***

Những bóng đèn đỏ nhấp nháy xếp thành hàng chữ “Ngôn ngữ Cơ thể” phía trên mặt tiền sáng loáng kim loại của một tòa nhà. Những người ăn mặc ít tới nỗi không còn gì để tưởng tượng như dòng suối chảy ra chảy vào hai bên cửa, lắc lư xuống phố theo từng nhóm, cười ha hả và bá vai bá cổ nhau theo kiểu bạn bè xuồng xã.

“Chào mừng tới Thành phố Tội lỗi, phiên bản Bờ Đông,” Bruce nói qua mớ âm thanh lộn xộn. “Wow,” Clark nói. Anh bị những ngọn đèn sáng lóa làm chói mắt đến nỗi chẳng nghĩ ra được câu đáp nào phù hợp hơn. “Có muốn xem bên trong không?”

“Chúng ta không thể –" nhưng Bruce đã đang đi về phía cánh cửa rồi, liếc một ánh mắt cười cợt với Clark vẫn còn cứng đờ ở bên đường. Cậu lấy ví ra và cho tên bảo vệ đang lườm cái gì đó, rồi vẫy tay với Clark. Tên bảo vệ nhớn mày lên và nhìn hơi hơi nghi ngờ, nhưng vẫn gật đầu. “Đi nào,” Bruce cao giọng với Clark. “Chúng ta vào thôi.”

Âm nhạc mở lớn điếc tai – thứ gì đó không có cảm âm và ầm ĩ với rất nhiều âm bass. “Cậu cho hắn xem cái gì thế?” Clark hét lên để át tiếng ồn ào.

“Chỉ là ID của tôi thôi. Hắn bảo nếu anh đi cùng tôi thì không sao đâu.” “Cậu bao nhiêu tuổi?” Cậu chắc chắn trông không lớn hơn Clark, nhưng –

“Mười tám.” Bruce ngồi xuống bên quầy rượu. “Vậy cậu làm giả ID hả?” “Không.” Bruce nhe răng cười như thể cậu vừa ra một câu đố đặc biệt khó nhằn, nhưng đáng tiếc Clark không hứng thú với việc chơi cùng cậu.

“Vậy là trò điều khiển tâm trí trong Star Wars hả? Đây không phải những thiếu niên mà ngươi đang tìm kiếm?” “Cũng gần như vậy.”

“Và không phải thường thì phải cải trang sao? Cậu không phải –” “– Clark, cứ thư giãn đi. Mọi thứ đều ổn thỏa rồi,” Bruce nói, nhìn gần như khó chịu, và Clark quyết định không nói về chuyện này nữa.

Người pha chế đến và nhìn họ nghi vấn. “Ừm. Cola,” Clark nói. Không phải là đồ uống có cồn sẽ ảnh hưởng đến anh, mà là anh đã gần phá quá nhiều luật rồi. “Cho hai ly,” Bruce nói. Người pha chế nhún vai và đi. Bruce nhìn Clark, người đang quét mắt qua đám đông đang nhảy – ờm, cọ sát – và tán tỉnh nhau. “Không phải kiểu Kansas, hả?”

“Chúng tôi cũng có câu lạc bộ đêm ở Kansas, cậu biết đấy.” Batman trông lớn hơn anh ở trong tranh, y có thể hai mốt tuổi, y có thể đang trên sàn nhảy ngay lúc này. Nhưng không ai lọt vào mắt xanh của anh, anh không bị cuốn hút bởi một ai. Trên sàn nhảy có nhiều mái tóc vàng, đương nhiên, nhưng không ai có vẻ đẹp hoàn mĩ tỏa sáng như Batman, không ai có thần thái tự tin như người hùng. Bruce phát ra một âm thanh chế giễu. “Không cần phải chơi trò thành-phố-hiện-đại-hơn. Gotham thuộc về một đẳng cấp riêng.” Cậu bắt đầu tuôn ra hàng tá những câu chuyện sống động về lịch sử và kiến trúc của Gotham, vẫy vẫy đôi tay như thể làm thế thì anh sẽ nghe rõ hơn trong mớ ồn ào này. Clark có thể nghe cậu nói tốt, đương nhiên. Anh không thể ngăn mình mỉm cười; Bruce gần như không kể cho anh bất kì điều gì về cậu, nhưng cậu lại rất vui vẻ kể cho anh tất cả mọi thứ về Gotham. Và từ cách cậu nói, Clark đổi lại, bắt đầu hiểu thêm nhiều đều về cậu hơn: đam mê, nói chuyện có hệ thống, một chút câu nệ tiểu tiết; tối tăm và nhiệt huyết như chính thành phố mà cậu yêu thương quá nhiều.

“– Thậm chí tôi còn chẳng nghe thấy chính mình nói gì,” Bruce đột nhiên nói. “Anh chỉ đang tỏ ra lịch sự thôi đúng không, thừa nhận đi.”

“Không, không!” Clark phản bác, cúi gần hơn để Bruce có thể nghe anh. “Cậu đang nói về Miagani. Tiếp tục đi.” Thật ra, anh đột ngột nhận ra, anh đã quá chìm sâu vào bài học lịch sử của Bruce đến mức anh đã ngừng quét mắt qua quầy rượu tìm kiếm một người nào đó có thể là Batman. Ờm, dù vậy thì cũng chẳng ai ở đây có vẻ đúng. “Hay chúng ta có thể đi ra chỗ nào đó yên tĩnh hơn?” Nụ cười của Bruce hơi mơ hồ và mang một chút tự giễu. “Anh thật sự muốn nghe tôi vo ve bên tai rõ hơn à? Vậy thì, được thôi.”

Trở lại với bầu không khí mùa xuân hơi lạnh, Bruce tìm thấy một vườn hoa bé tí tẹo trong góc của một khu phố sầm uất, một băng ghế đơn dưới một tàng cây rộng. Họ ngồi xuống và Clark quan sát những đám đông chảy xuôi chảy ngược trên phố, những cặp đôi nắm chặt tay, cười đùa. Anh đợi Bruce tiếp tục nói về Gotham lần nữa, nhưng thay vào đó, cậu nhìn lên cành lá đang đung đưa trong gió nhẹ, chiếu những hoa văn kì lạ từ bóng tối lên gương mặt cậu. “Tại sao anh lại đến Gotham?” cậu hỏi sau một lúc.

Clark nhún vai, đổ người về phía trước, chống tay lên đầu gối, hai bàn tay chụm vào nhau. “Tìm kiếm một điều gì đó,” anh nói. “Tôi cũng không biết nữa. Ngu ngốc lắm. Tôi đoán là tôi đã hy vọng tôi có thể ép tương lai tới nhanh hơn. Tôi biết mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đấy, nhưng tôi đã quá mệt mỏi vì phải chờ đợi rồi. Quá mệt mỏi vì không biết làm gì trong lúc chờ đợi.”

“Ừ,” Bruce nói, chỉ thế thôi, đối mắt cậu ánh lên mãnh liệt. Hai nắm tay cậu nắm chặt trên đầu gối; cậu nhìn Clark với một thứ gì đó như sự kinh ngạc, như niềm vui chiến thắng. Anh cũng vậy, đôi mắt cậu nói. Anh cũng vậy.

Sau một khoảnh khắc dài, gió thổi khe khẽ vào những cành cây phía trên họ và những chiếc xe hơi bấm còi trên con phố gần đây, tiếng còi xe cảnh sát như gần như xa xuyên qua màn đêm, ánh mắt đầy đam mê của Bruce chuyển thành một nụ cười ngốc ngốc ngây thơ. “Nhưng anh không đến đây để nghe tôi lảm nhảm về Gotham, tôi khá chắc đấy.” Cậu phất tay. “Đêm chơi bời phung phí của chúng ta tiếp tục nào! Chọn một quán khác đi, bất kì quán nào,” cậu nói. “Đời là hưởng thụ, Clark Kent.”

Clark dừng lại một chút, quét mắt qua đám đông, nhìn xem ai đang đi đâu. “Chỗ kia,” anh nói, chỉ tay vào một lối vào với cánh cửa sơn đỏ trên nền tường gỗ đen, không có cửa sổ. “Điểm đến” được viết theo kiểu chữ vàng đơn giản. “Đó là…” Bruce do dự. “Clark, tôi phải nói với anh là đó là –”

“Chúng tôi cũng có gay bar ở Kansas, cậu biết không,” Clark nạt lại, một luồng nhiệt nóng dâng lên hai má anh. “Cậu nghĩ tôi thế nào, mù và ngu à?” anh thêm vào, trong lúc đó thêm hai người đàn ông đi ra khỏi quán bar, tay trong tay.

“Không,” Bruce nói, giọng cậu hòa lẫn vào bóng đêm. “Không phải.” “Vậy có phải – cậu có vấn đề với nó hay không?” Clark rời mắt khỏi Bruce. Câu trả lời của cậu dường như đột nhiên trở nên cực kì quan trọng. Clark cảm thấy tâm hồn mình run lên trước ý nghĩ sẽ nghe thấy những từ ngữ độc ác hay thờ ơ từ Bruce – từ một người anh mới chỉ biết chưa đầy năm giờ đồng hồ, một người mà anh sẽ không bao giờ gặp lại sau đêm nay, anh tự nhắc nhở mình. Nhưng khoảng trống giữa câu hỏi của anh và câu trả lời của Bruce dường như kéo dài ra mãi mãi, lo lắng đong đầy.

“Không hề,” Bruce nói, và Clark nhận ra là chẳng có khoảng trống nào cả, chẳng có một khắc tạm ngưng nào. Bruce đứng lên và nhe răng với Clark, không có sự xa cách trong giọng của cậu, không có sự khinh bỉ trong cử chỉ của cậu. “Không hề,” cậu nhắc lại, và điều dễ dàng nhất trên thế giới này là đứng lên và bước theo nụ cười của cậu đến cánh cửa đỏ sậm, lướt qua tên bảo vệ mặt đầy thắc mắc vừa nhìn vào ID của Bruce và vẫy tay cho họ qua, mời họ vào.

Trong này giống một lounge hơn là bar: yên tĩnh hơn, tối hơn, gợi cảm hơn. Bruce chọn một ghế lô uốn cong ở trong góc và Clark trượt vào ngay sau cậu cho đến khi họ ngồi sát cạnh nhau, nhìn ra toàn cảnh câu lạc bộ. Nhạc kiểu jazz đang chơi – piano và đàn dây, Clark không biết bài này. Bồi bàn nhận lấy yêu cầu của họ, nhớn mày khi họ muốn virgin pina coladas nhưng không nói gì.

Clark nhìn quanh quán và cảm thấy lòng dũng cảm lại rời bỏ anh lần nữa. Tất cả mọi người ở đây đều tinh tế và rất đẹp. Cảnh hai người đàn ông ôm nhau công khai hay chậm rãi nhảy múa, tay họ quấn lấy nhau và cơ thể họ áp sát vào nhau – anh nhìn xuống ly đồ uống của mình, đột nhiên cảm thấy bị choáng ngợp và không chắc chắn. Anh quan sát đôi tay mình chậm chạp mở giấy ăn xung quanh ly cocktail nho nhỏ. Anh đã nghĩ cái gì vậy? Người đàn ông trong mơ của anh sẽ cứ tự đi đến trước mặt mình và bế bổng mình lên, cuốn mình vào một đêm làm tình đầy đam mê – Clark nhận ra rằng anh chắc hẳn phải trông như thằng ngốc, một tên nhà quê vụng về, một tên hoàn toàn –

“Xem này.” Clark liếc sang Bruce, chớp mắt hai lần rồi không thể kìm được mà phì cười ra. Bruce đã lấy chiếc ô giấy nực cười (chắc chắn là mỉa mai) màu hồng từ ly của mình và gài vào sau tai. “Tôi không biết, anh có nghĩ nó hợp với màu mắt tôi không?” đuôi mắt cong cong, Bruce hỏi, hàng mi chớp chớp. “Hay là thế này hơi nhiều quá?”

Clark với tay và lấy chiếc ô đi khỏi mặc cho Bruce phản đối, đặt nó lên trên đầu và xoay xoay nó như thể một chiếc ô che nắng tí hon. Bruce cuỗm mất chiếc ô màu cam trong ly của Clark để trả đũa; cuối cùng họ đấu kiếm bằng những chiếc ô bé tí, thấp giọng cười khúc khích và đá chân nhau dưới gậm bàn như trẻ con, và Clark phát hiện sự cảnh giác của mình đã bị hòa tan đâu đó dọc đường mất rồi. Anh nhấp một ngụm từ ly đồ uống của mình sau khi tiếng khúc khích cuối cùng phai nhạt và nhìn quanh quán bar bình tĩnh hơn một chút. Sự khó chịu trong dạ dày của anh đã chuyển từ lo lắng thành một thứ gì đó khác, một loại thích thú. Một cặp đôi trên sàn nhảy đang chậm rãi đung đưa, ôm nhau xoay tròn nhiều hơn là nhảy, và khi Clark nhìn thấy tay một trong hai người trôi xuống thắt lưng người bạn nhảy rồi hạ cánh một cách chiếm hữu xuống – ờm, mông của người kia, Clark ép mình nghĩ, ngại ngùng không muốn dùng mấy từ trẻ con như “phía dưới” hay “phía sau”. Mông người kia. Anh tưởng tượng một người nào đó làm thế với mình, bóp và áp sát vào người mình, và loay hoay không thoải mái trên chiếc ghế da. Batman mặc đồ da, một ý nghĩ vụt qua tâm trí anh không hề báo trước, và anh cắn môi dưới và kiềm chế sự thôi thúc muốn uốn éo trên ghế thử nghiệm thêm một chút.

“Chỗ vừa rồi quá ồn ào và quá nhiều đèn nhấp nháy,” Bruce nói bên cạnh anh. “Chỗ này… hợp phong cách của tôi hơn.”

Clark ngoái lại nhìn cậu, ngạc nhiên – có phải trong giọng cậu có một chút ẩn ý muốn tìm đồng phạm hay không? – nhưng Bruce còn đang bận xoay qua xoay lại chiếc ô giữa các ngón tay. “Nó cũng hợp phong cách của tôi nữa,” Clark nói, và mắt Bruce ngước lên gặp ánh nhìn của anh trong một khắc, rồi lại cúi xuống. Chỉ một khắc thôi, nhưng cũng đủ rồi.

Như thể vừa lướt qua một cánh cửa không khóa, Clark đột nhiên muốn phá vỡ bức tường vô hình ngăn cách sự riêng tư giữa hai bọn họ. Cậu thiếu niên này là ai? Kì lạ, tối tăm, xinh đẹp – đúng vậy, cậu rất xinh đẹp, Clark nghĩ với một cơn đau âm ỉ trong trái tim bắt đầu hình thành – cậu thiếu niên xinh đẹp, ung dung trong những con hẻm tồi tệ nhất cũng như những câu lạc bộ hào nhoáng nhất Gotham? Anh mở miệng ra để hỏi điều gì đó, anh không chắc là gì, nhưng Bruce lại nhìn lướt qua anh với ánh mắt báo động. “Ôi chết tiệt,” cậu rít lên. “Tôi đã sợ điều này.”

Clark theo ánh nhìn của cậu nhìn thấy một gã đàn ông khoảng năm mươi tuổi với bộ suit tối màu và nụ cười như cá mập đang quan sát họ từ quầy rượu. Gã nhìn thấy Clark đang nhìn và nâng cốc, nụ cười của gã càng rộng hơn. “Sao thế?” “Đó là – anh không muốn sự chú ý của gã đâu, Clark.”

“Sao thế?” Clark cảm giác như anh đang chậm một bước so với tất cả những người còn lại trong chuyện này, nhưng một sự nghi ngờ không thoải mái bắt đầu gặm nhấm anh.

“Gã ta nghĩ chúng ta ở đây để – anh biết đấy, về nhà với một đại gia lớn tuổi,” Bruce nói trong lúc gã đàn ông uống hết rượu của mình và đặt cốc xuống. “Tôi không quan tâm nếu anh muốn, nhưng anh không muốn gã đâu, tin tôi đi.”

Gã đàn ông đang bước gần đến ghế lô của họ, khuôn mặt gã hoang dại và khao khát. “Chúng ta làm thế nào bây giờ?” Clark thì thầm. “Phải làm sao thì gã mới đi?”

Bruce thu hết biểu cảm hoảng loạn của Clark vào mắt và có vẻ, vì một lí do nào đó, nhẹ nhõm. Rồi cậu luồn một tay vào người Clark và rướn người về phía trước để thì thầm vào tai anh. “Diễn theo tôi,” cậu nói trong khi Clark cố không biểu hiện ra ngoài cơn giật mình ngạc nhiên chạy khắp toàn thân khi hơi thở của Bruce chạm vào da anh. “Chúng ta phải thể hiện ra là chúng ta đã tìm thấy thứ mình cần đêm nay rồi.”

Cậu liếm mút vành tai của Clark và Clark cảm thấy một cơn run rẩy chạy từ đầu đến chân. Cố gắng tập trung lại, anh đưa tay ra bắt lấy bàn tay rảnh rỗi của Bruce và đưa lên miệng, hôn hôn vào đầu ngón tay. “Ô,” Bruce thổi vào tai anh. “Thế… thế tốt đấy.” Quý ngài Cá mập giờ đang đứng giữa quán bar, nhìn họ với một biểu cảm khó hiểu và giận dữ. Clark luồn một ngón tay của Bruce vào trong miệng. Nó vẫn còn mang hơi lạnh và ẩm ướt từ chiếc cốc và có vị muối mằn mặn và một chút dừa thoang thoảng. Clark dùng lưỡi liếm theo chiều dài ngón, cuốn lấy nó vào sâu hơn, và rồi Bruce thả một âm trầm vào tai anh. Cậu cắn nhẹ vào vành tai Clark, rút ngón tay ra, mặc kệ sự thất vọng của Clark. “Tôi nghĩ… tôi nghĩ, có thể hôn là một ý tưởng không tồi,” cậu nói. Clark nghĩ đây là một ý tưởng cực kì tốt.

Anh xoay đầu sang và gặp khuôn miệng của Bruce trong một mớ hỗn độn hết hơi, vụng về của răng đánh vào nhau và mũi nghiền vào nhau mà đáng lẽ ra phải xấu hổ nhưng bằng một cách nào đó lại không hề một chút nào. Sau một lúc – một lúc khá dài, nếu nói thật lòng – mọi thứ tự cân bằng thành một thứ gì đó chậm rãi và mềm mại và quay cuồng. Tay Bruce đặt trên hông anh và ngón cái của cậu đang – đang rất, rất gần với khóa quần của Clark, và sự thật này đáng lẽ ra phải là điều quan trọng nhất trên thế giới này nếu miệng và lưỡi của Bruce ngay lúc này không chiếm vị trí số một và số hai.

Nụ hôn tách ra sau một lúc, sau một vài lần kết thúc giả mà trong đó một người hay người kia sẽ tự nhiên rướn về phía trước để nếm thêm một chút hương vị của đối phương và cả quá trình quay cuồng hưng phấn không thể tưởng tượng sẽ lại bắt đầu một lần nữa. Bruce liếc sang bên và mỉm cười nhẹ nhàng. “Gã đi rồi,” cậu rì rầm.

“Ai cơ?” Clark đang hôn hôn vào cổ của Bruce, ước gì chiếc áo len đừng che đậy nhiều da thịt như vậy. “Ồ.” Anh nhìn lên và thấy Quý ngài Cá mập đã biến mất. “Tôi… quên mất gã ta,” anh nói, cảm thấy mình thật ngu ngốc ngay bây giờ khi màn giả vờ đã kết thúc.

“Tôi cũng vậy,” Bruce nói, và hôn Clark một lần nữa, và bằng một cách nào đó nó còn tuyệt hơn cả vừa rồi. Giữa nụ hôn, Bruce đột nhiên dịch người, một cử chỉ gần như nôn nóng, và Clark bất ngờ cảm thấy tay mình đang đặt ngay ngắn trên một mảnh vải denim với khóa kéo được kéo xuống và một thứ sưng to không dễ nhầm lẫn. Anh di ngón tay nhẹ nhàng theo hình dạng cương cứng của Bruce dưới lớp vải denim, rồi bớt nhẹ nhàng hơn, và rồi Bruce phát ra một âm thanh kiềm nén nho nhỏ. “Chúng ta vẫn chưa tìm một nơi để anh nghỉ chân đêm nay,” cậu thì thầm. “Chúng ta có nên… chúng ta có nên làm thế tiếp theo không?” “Tôi sẵn sàng đi,” Clark nói.

***

Cho đến khi họ tìm thấy một nhà nghỉ đủ rẻ vừa với cái ví tiền suy dinh dưỡng của Clark, thì, bầu không khí lành lạnh ban đêm đã làm đầu óc mơ hồ vì ham muốn của Clark rõ ràng hơn một chút. Anh thấy bản thân đang nhìn xung quanh căn phòng trống rỗng, đồ đạc thưa thớt với một cảm giác sững sờ đang nảy mầm. Anh đã đến Gotham để tìm kiếm tình yêu định mệnh của đời mình, không phải thu nhặt một người lạ ngẫu nhiên gặp trên đường.

Ý nghĩ làm anh nhăn mày ngay lập tức: bất kể Bruce là ai, cậu cách rất xa cụm từ “người lạ ngẫu nhiên gặp”. Cậu thông minh và vui tính và cuốn hút – Clark có thể nhìn thấy điều đó trong đôi mắt của cậu, ánh nhìn thường trực của một con người sẽ làm gì đó với cuộc sống của họ, một con người với mục tiêu và mục đích. Và Clark không thể – sẽ không – kết thành với cậu. Bruce ngồi xuống rìa giường, nhưng ánh nhìn của cậu có một sự không chắc chắn lẩn khuất. “Tới đây?” cậu nói, giọng trầm thấp.

Mọi bộ phận của Clark – phần này nhiều hơn phần kia – khát khao đến với cậu trên chiếc giường, lột sạch quần áo cậu và khám phá cơ thể xinh đẹp của cậu với hai bàn tay và chiếc lưỡi của anh, muốn cho và nhận khoái cảm. Cứ coi như là tập dượt đi, một phần lãnh đạm, thực dụng trong tâm trí bảo anh như vậy. Mày không muốn là một thằng trai tân vụng về khi mày gặp Batman đâu. Tận hưởng và học hỏi.

Nhưng anh không thể. Bruce là một người làm tất cả mọi thứ cậu muốn làm với tất cả mọi thứ mình có, với nhiệt huyết mãnh liệt nhất. Nếu họ chỉ có đêm nay, cậu vẫn sẽ dâng hiến tất cả bản thân mình cho Clark dù chỉ là một đêm, không giữ lại điều gì. Cậu xứng đáng nhiều hơn so với một người không thể làm điều tương tự cho cậu. “Cậu có tin vào số phận không?” Clark hỏi, và mắt Bruce nheo lại. “Kiểu định mệnh ư? Ý tưởng mà tương lai đã được định trước và không thể thay đổi?” Clark gật đầu, còn cậu thì lại lắc đầu. “Tôi nghĩ đó là điều vớ vẩn. Chúng ta có thể tự mở ra con đường riêng cho mình, tự tạo nên tương lại cho bản thân.”

Clark cắn môi dưới. “Nhưng nếu cậu đã nhìn thấy tương lai, cách mà mọi thứ đã được định mệnh sắp đặt sẵn thì sao?” Bruce nhăn nhó. “Vậy thì chúng ta đang nợ chính mình quyền con người được đấu tranh lại, được tự mở ra con đường cho mình.” Clark nhớ lại niềm đam mê cuồng nhiệt trong gương mặt của chàng Batman tóc vàng, cái ôm chặt chẽ của họ. “Kể cả khi đó là định mệnh tốt?”

Một nụ cười nhạt. “Có lẽ đặc biệt là khi đó.” Mắt cậu sáng lên với Clark, và sự cám dỗ – lên giường cùng cậu, ôm chặt lấy cậu và hôn cho đến khi tiếng cười chế giễu đó chuyển thành tiếng thở hổn hển – đã đủ mạnh mẽ đến mức là anh phải há miệng thở dốc. Và thở dốc thêm lần nữa trước mối đe dọa mới: nhỡ đâu vì đến Gotham để tìm kiếm tình yêu định trước của mình, Clark đã thay đổi tương lai theo cách nào đó? Anh đáng ra chưa nên ở đây lúc này, anh chỉ đến đây bởi vì anh đã mang về tri thức bị cấm từ thế kỉ ba mốt. Clark cảm giác như mình đang loạng choạng trên rìa vách đá, chơi với ngọn lửa có thể đốt tương lai cháy thành tro, ngay cả khi khát khao tiếp tục giằng xé anh từ bên trong.

Ánh nhìn của Bruce chậm chạp chuyển từ cười đùa thành một thứ gì đó trầm lặng hơn và tự giễu hơn khi cậu đọc thấy biểu cảm trên mặt Clark. “Đây là lời từ chối thực dụng nhất mà tôi từng nhận được,” cậu lầm bầm, đứng lên. “Tôi đoán là tôi tự biết đường ra –”

“– Đợi đã,” Clark thều thào, bắt lấy cánh tay cậu khi cậu đi qua. “Làm ơn đừng đi. Tôi không thể – tôi không thể cùng với em làm chuyện đó tối nay. Tôi không thể giải thích tại sao. Nhưng tôi không… muốn em đi.” Chỉ cần nghĩ đến cậu sẽ bước đi là anh không chịu nổi, ý nghĩ Clark không thể nói chuyện cùng cậu lâu thêm một chút khiến anh bị đánh bại. “Xin em,” anh nói, giọng khẩn cầu không che giấu, anh không quan tâm.

Bruce đối mắt với anh một khoảnh khắc dài. Clark có thể nhìn thấy cậu đang nín nhịn. Rồi cậu nhún vai. “Tình dục chỉ giống như phần kem phủ trên chiếc bánh,” cậu nói nhẹ nhàng. “Tôi rất vui khi nói chuyện với anh. Ý tôi là, không có nhiều người sẽ tình nguyện nghe tôi nói về Gotham từng thời thuộc dân.”

“Em đẹp lắm khi em nói về Gotham,” Clark buột miệng, và ngạc nhiên là hai má Bruce ửng hồng. Rồi cậu nhe răng. “Vậy có ổn không nếu tôi tiếp tục tán tỉnh anh?” “Em đã tán tỉnh tôi bao lâu rồi?” Nụ cười càng sâu hơn. “Từ khi anh vấp vào người tôi ở Hẻm Tội ác tối hôm nay.” “Vậy thì được,” Clark nói, mặc dù nụ cười đáp lại của anh cực kì khát khao được trở thành một nụ hôn.

Bruce lững thững đi đến bên cửa sổ và mở rèm ra. “Anh có tầm nhìn tuyệt vời tới… ờm, tới bức tường của nhà kho,” cậu nói, nhìn chằm chú vào đám gạch. Rồi cậu lại cười lớn, lần này không có sự đắng chát trong đó. “Thế cũng tốt, tôi nghĩ thế,” cậu nói. “Tôi không có bôi trơn hay gì cả.” Họ nói chuyện xuyên cả đêm, cho tới khi bức tường gạch trơn bên ngoài cửa sổ bắt đầu ửng lên bình minh. Clark ngồi trên giường và Bruce trên chiếc ghế tựa nhỏ tồi tàn, và họ nói về chính trị và đạo đức, sách và tâm lý học và lịch sử. Họ bất đồng ý kiến đôi khi – Bruce nghĩ Hamlet là kiệt tác xuất sắc nhất của Shakespeare, trong khi Clark cứng đầu bám chặt vào As You Like It, Bruce khăng khăng thiên tài là Lennon trong khi Clark cãi là McCartney – nhưng thậm chí sự tranh cãi của họ cũng thú vị. “Tôi chưa từng gặp ai mà tôi có thể nói chuyện cùng thế này,” Clark nói lúc gần bốn giờ sáng, giữa tiếng mèo kêu trong con hẻm.

Nụ cười của Bruce còn gợi cảm hơn đụng chạm. “Thừa nhận đi, thế này vui hơn là tình dục lóng ngóng đầy mồ hôi, đúng không?”

“Ừm…” Clark chớp mắt trước hình ảnh vừa trồi lên trong tâm trí anh và chật vật kiềm chế hơi thở. “Ừ, tôi cũng không nghĩ thế,” Bruce bình tĩnh thêm vào, và Clark không thể ngăn mình phì cười. Nhưng cậu ngồi yên trên ghế của mình và giữ khoảng cách với Clark, cho tới khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã quá chói để làm ngơ. “Tôi phải về nhà,” cậu nói, giọng nói miễn cưỡng. “Tôi.. không muốn nhắc đến chuyện này lúc trước, nhưng tôi sẽ rời thành phố chiều nay. Alfred sẽ lo lắng đến phát bệnh về tôi mất. Mặc dù ông ấy cũng nên quen với điều đó rồi,” cậu nói với một cái xoắn môi đầy giễu cợt. “Ồ,” Clark nói, chật vật giữ kín sự cô đơn đột ngột xuất hiện khỏi giọng nói của mình.

Bruce đứng lên. “Chỉ có một điều cuối cùng tôi muốn biết,” cậu nói. Rồi với một chuyển động đột ngột, cậu đã ngồi trên người Clark, đè anh xuống đệm. Clark thở dốc trong khi thân dưới cương cứng lên đòi hỏi sự chú ý của thân thể của Bruce đang áp sát trên người anh. “Ưm,” Bruce gừ lên trong họng, cọ sát vào anh. “Tôi chỉ cần chắc chắn một lần cuối cùng là anh thực sự bị hấp dẫn. I muốn mang điều đó theo bên mình.”

Miệng của cậu lơ lửng trên miệng Clark, và Clark ưỡn lên trên để bắt lấy nó vào một nụ hôn hoang dại có thể làm cho họ kết thúc ở trên trần nhà nếu anh không ghìm lại giây cuối cùng. “Tôi muốn em,” Clark rên rỉ. “Tôi muốn em. Rất nhiều. Tôi xin lỗi.”

“Chết tiệt,” Bruce thở vào miệng anh. “Anh là đối tượng trêu chọc tuyệt vời nhất.” Nhưng cậu là người rời ra trước, cậu là người đứng lên trước, bỏ lại Clark cháy rụi và đau khổ. “Tôi sẽ không quên anh,” cậu nói, quay đầu lần cuối trước khi ra khỏi cửa. “Chúc may mắn với định mệnh của anh.” Và rồi cậu đi mất.

Khi Clark cảm nhận những cái móc của sự hối hận đầu tiên khoét vào trái tim anh, anh cố tự nhắc mình rằng anh đã làm điều đúng đắn. Anh đã làm điều đúng đắn. Khi anh lang thang ở một Gotham nhàm chán và trống trải một mình, anh tự an ủi chính mình rằng trong trường hợp tốt nhất, anh đã làm tổn thương Bruce sâu sắc trong một khoảng thời gian dài (anh không bao giờ nghi ngờ dù chỉ một khắc là Bruce sẽ kỳ vọng một mối quan hệ lâu dài nếu họ ngủ với nhau). Trong trường hợp tệ nhất, anh có thể đã thay đổi tương lai không thể vãn hồi. Nôi đau này chỉ là nỗi đau thuần túy vì mong muốn sinh lý bị cản trở. Nó sẽ phai nhạt. Dần dần Clark sẽ tỉnh táo lại, sẵn sàng đón lấy định mệnh của mình, sẵn sàng khi số phận vươn bàn tay với anh.

Khi anh nhận ra anh không còn quét mắt tìm kiếm một người tóc vàng lạ mặt, mà là một cái lướt qua của mái tóc đen và nụ cười mỉa mai, Clark đơn giản đi đến ga tàu và trở lại miền tây. Quá muộn rồi, bánh xe tàu chế nhạo, suốt con đường dài trở về.

***

“—Anh có thể tin được Lombard sẽ không để yên không? Tôi cứ nghĩ cuộc họp sẽ kéo dài thêm ba tiếng nữa chứ! Perry trông như thể ông ấy sẽ sa thải hắn ta ngay tại chỗ ấy, anh có nghĩ thể không?” Đôi giày cao gót của Lois Lane phát ra những tiếng lách cách ngắt quãng trên nền đá hoa của sảnh tòa nhà văn phòng.

“Chúa ơi, Lois, tôi không chú ý.” Thật ra, Clark nghĩ đánh giá của Lois hoàn toàn chính xác, nhưng nghĩ đến đây là buổi họp nhân viên chính thức đầu tiên của anh tại tờ Planet, anh không cảm thấy phù hợp khi nói thế. Anh để cô đi qua cửa xoay trước, rồi theo sau.

“Ôi trời, Clark, anh chắc là người không nhạy cảm nhất trên Trái đất,” Lois nói, đảo mắt. “Vậy, muốn mua đồ Thái ở cửa hàng góc phố không?” “Thật ra,” một giọng nói mềm mại vang lên, “tôi khuyên nên mua đồ Trung Quốc cách đây hai dãy phố. Tôi biết chủ nhà hàng ở đó.” Một thân hình dựa lên tường, gấp lại tờ báo đang che lấp khuôn mặt y, và Clark sốc đến ngốc, nhìn vào đôi mắt cười xanh thẩm của Bruce Wayne.

“Ôi chúa,” Lois nói. “Anh là – anh là –” Cô quay sang người bạn đi cùng. “Clark, ngay cả anh cũng phải biết đây là ai chứ.” Cô liếc mắt với Clark, người đang nhìn chăm chăm vào Bruce. “Anh biết… Bruce Wayne ư? Anh ấy chỉ xuất hiện trên trang bìa của mục Xã hội mỗi nửa hai tuần một lần thôi.”

“Tôi chưa bao giờ thích thú đọc tin lá cải cả,” Clark nói. Không bao giờ cho đến khi tôi phát hiện ra mình đã dành cả đêm nói chuyện với ai, anh thành thật thêm vào trong đầu. Có một chiếc hộp đầy những mảnh báo cắt ra từ những tờ báo lá cải trong căn hộ đạm bạc của Clark – cũng là chiếc hộp đựng bộ đồ xanh đỏ, vẫn-chưa-được-sử-dụng – đó không phải là điều anh cảm thấy cần thiết phải chia sẻ.

Nụ cười của Bruce càng sâu. “Tôi cũng nghĩ thế.” Y vẫn không rời mắt khỏi Clark. Lois vuốt chỉnh lại tóc. “Vậy, Ngài Wayne, cái gì đã đưa ngài đến Metropolis?” Bruce giơ tờ báo của mình lên. “Viết bởi Clark Kent,” một dòng ghi chú tên tác giả. “Tôi thấy anh Kent làm việc tại tờ Planet và quyết định tới

SUPERBAT HEAVEN ON EARTH

WARNING

Đây là trang web tổng hợp tài nguyên của một couple duy nhất: Clark Kent x Bruce Wayne aka Superman x Batman  với mục đích phi thương mại.
 

Trang quảng bá, kinh doanh sản phẩm phụ kiện có liên quan đến SuperBat.

Không được phép mang tài nguyên ra khỏi trang này khi chưa có sự cho phép.

NO SWITCH: BOTTOM!BRUCE, TOP!CLARK
NO BOTTOM!CLARK

 

RECENT POSTS

CATEGORIES

Đăng kí để không bỏ lỡ bài viết mới!

bottom of page