[Longfic] When the hummingbirds return - Chap 9
Title: When the hummingbirds return Author: Emanium Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent Bruce Wayne Diana (Wonder Woman) Dick Grayson Additional Tags: Time Travel Friends to Lovers Angst Depression Reunions Plot-Intensive Hurt/Comfort Humor Smut Emotional Roller Coaster Link: http://archiveofourown.org/works/4633917/chapters/10566369
CHAP 9: Giọng nói của Bruce. Run rẩy. Yếu ớt. Khàn đặc. Im lặng. Gương mặt của Bruce. Mỏi mòn. Kiệt sức. Đau đớn. Bóng tối. Chạm vào Bruce. Làn da nhăn nheo. Nắm tay buông lỏng. Lạnh lẽo. Run rẩy. Biến mất.
Clark nắm chặt tay lại và cảm nhận cảm giác kì lạ của những sợi tơ rơi xuống. Đầy nắm tay một loại sợi đang dần chuyển sang màu trắng phất phơ giữa những ngón tay anh. Chúng phủ đầy lên mặt đất dưới chân anh, nhấn chìm anh trong sự xót xa nặng nề. Tóc của Bruce. Chất lỏng ứa ra từ trán người kia, chảy dọc cằm anh. Sắc đỏ từng giây từng giây lan rộng trên sắc trắng của áo anh. Một thác nước đỏ thẫm. Máu của Bruce.
Những tiếng la hét đau đớn. Tiếng thở dốc vọng lại. Những tiếng cầu xin, rung lên trong tai anh. Bruce, chờ đợi liều thuốc, đau đớn cảm nhận hi vọng của mình bị xé đi từng mảnh mỗi phút trôi qua. Clark đã làm anh thất vọng. Đi đi lại lại. Clark. Clark, dậy đi. “Clark. Clark!”
Đôi mắt xanh quen thuộc đang nhìn chằm chằm vào anh với sự lo lắng cố kìm nén lại. Clark bật dậy khỏi giường và nghe tiếng cọt kẹt đáng sợ của chiếc giường trước cử động đột ngột của anh. “Bình tĩnh nào. Anh sẽ làm gãy chiếc giường mất.”
“Em—“ Clark lau ngang trán. Bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi. “Em ở đây được bao lâu—“ “Không lâu.” Bruce thú nhận. Anh đặt một chiếc gối lên đầu giường và tựa vào đó. “Anh đang gặp ác mộng.”
Clark nhìn quanh căn phòng. Vẫn tối om. “Giờ là mấy giờ rồi?” “Ba giờ hai mươi.” Clark mệt mỏi tựa đầu vào chiếc gối. “Tôi xin lỗi. Đáng lẽ tôi nên ngủ ở nơi khác. Những thứ như thế…hay xảy ra.” Thường xuyên. Liên tục.
Trong thoáng chốc, anh nhận ra sự ngập ngừng trong giọng Bruce. “Anh có…muốn nói về chuyện đó không?” Anh nhún vai trước ánh mắt ngạc nhiên của Clark. “Tôi có nhiều kinh nghiệm về những thứ này. Đối mặt với những cơn ác mộng ấy. Tất cả lũ trẻ đều gặp chúng. La hét giữa nửa đêm là việc thường xảy ra.” “Chúng rất may mắn khi có em.”
“Anh có thể tin tôi, nếu anh muốn.” Bruce nhìn chằm chằm xuống tay mình. Đột nhiên Clark nhận ra Bruce đang lo lắng. Rằng với Bruce, việc chia sẻ những cuộc đối thoại riêng tư thậm chí còn gắn bó hơn việc chia sẻ hơi ấm và tình dục. Anh không muốn từ chối lời đề nghị của Bruce. Đó là một cơ hội để bày tỏ sự tin tưởng của anh.
“Tôi mơ về em. Rất nhiều.” Clark bắt đầu nói. Anh nhìn thấy sự ngạc nhiên của Bruce trong cái giật khẽ của ngón tay anh. Đó là tất cả những gì anh thể hiện ra. Anh nói tiếp. “Tôi nhớ về những ngày cuối đời của em. Tâm trí tôi chạy lại những ngày đó khi tôi ngủ. Tôi nhớ cảm giác day dứt. Vô dụng. Là người mạnh nhất trái đất, nhưng phải cảm nhận sự tuyệt vọng của tất cả những sức mạnh và ý chí của tôi. Tôi thấy tóc rụng khỏi da đầu em, máu em ho ra trên lớp chăn trắng. Cảm giác đó luôn giống như bị siết cổ khi đang ngủ vậy.”
Bruce nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ. Một lúc lâu sau đó, anh không nói gì về lời thú nhận của Clark. Cho tới khi Clark tưởng mình sẽ không có câu trả lời nào, thì Bruce thì thầm. “Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”
Cảm giác đau đớn nhói lên từ một vết thương sâu hoắm, nứt toác trên cơ thể đã tan nát của anh. Anh nghẹn ngào nuốt xuống những cảm xúc đang vón cục lại trong họng mình. “Tôi biết.” “Anh không biết.” Bruce ngoan cố cãi lại. “Nếu tất cả sự cống hiến của cuộc đời tôi chỉ để khiến anh thảm hại sau cái chết của tôi, thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.”
Clark đáp lại bằng sự im lặng choáng váng. Trong thoáng chốc, anh không thể trả lời, rồi chậm rãi, anh tránh đi ánh mắt bực bội của Bruce. “Em sẽ không nói thế… Khi em trải qua căn bệnh tra tấn kinh khủng đó, em… Tôi sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu em trách tôi. Trách tên người Krypton đã xông đến hành tinh của em và thứ Kryptonite đi cùng hắn. Trách nguồn gốc của căn bệnh đã giết chết em. Tôi sẽ không ngạc nhiên đâu.”
“Clark.” Bruce giận dữ lườm anh, quai hàm nghiến chặt. “Đừng nói tôi biết hay không biết những gì về bản thân mình. Tôi trẻ hơn, không có nghĩa là tôi khác gì so với người mà anh biết.” Anh kết thúc bằng sự mệt mỏi. “Tôi không thích thấy anh tự hành hạ mình bằng những kí ức của một người chết, dù đó là ai đi nữa.”
Clark tựa trán vào lòng bàn tay và lắc đầu. “Tôi biết, Bruce. Nếu mọi chuyện đảo ngược, tôi cũng sẽ ghét tôi vì nỗi đau tôi tạo ra cho em.”
Bruce ngay lập tức mở miệng, chuẩn bị tấn công vào lời thú nhận đó, nhưng Clark chen ngang. “Tôi đang thích nghi.” Anh nói, tránh ánh mắt Bruce. Lời anh không giống như một lời hứa, mà là một lời biện hộ hơn. “Tôi đang rất cố gắng. Ít nhất tôi không bỏ cuộc. Không còn nữa.” Anh nhắm mắt lại một lúc và nghe tiếng lớp chăn sột soạt, rồi một hơi ấm cuộn tròn lại cạnh hông anh.
“Tốt.” Bruce nói ngắn gọn. Clark đợi thêm lời nói tiếp theo, nhưng âm thanh vang lên trong bóng tối sau đó một lúc lâu chỉ là tiếng thở của Bruce. Những hơi thở dịu dàng đi cùng hơi hấm nhẹ nhàng tỏa ra từ cơ thể anh. Hơi ấm của Bruce, đưa Clark vào một giấc ngủ sâu, không chiêm bao.