[Longfic] The one that got away - Chap 18
Title: The one that got away Author: Emanium Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Oliver Queen; Tony Stark Additional Tags: Artificial Intelligence; Robots; Friends to Lovers; Humor; Angst; Smut Link gốc: http://archiveofourown.org/works/4681769/chapters/10686581… CHAP 18: Clark về nhà lúc mười giờ, mệt phờ người vì phải chiến đấu với đống giấy tờ của Justice League cao ngồn ngộn. Anh với tay về phía công tắc đèn, nhưng đông cứng lại khi nhận ra một người đang nằm ườn đầy lười biếng trên ghế sofa. Brucie. Anh suýt nữa bật ra. Nhưng anh không mù. Không thể không thấy cái nhướn mày hay nụ cười nửa miệng táo bạo mà Brucie không có. “Bruce.” Anh nói. Tay ngập ngừng chỗ công tắc điện. “Tôi thích ở trong bóng tối.” Bruce nhận ra sự khó xử của anh. Clark gật đầu. Anh cũng thích điều đó, khi nhìn bóng người lấp lánh dưới ánh trăng trước mắt mình. Ánh sáng mang đến sự rõ nét, sự thức dậy đầy tàn nhẫn từ một giấc mơ. Bóng tối... Bóng tối bí ẩn, cám dỗ, thứ gì đó tuyệt vời và quyến rũ nằm khuất sau tấm rèm lụa. Như Bruce. Nhưng anh vẫn nói thật. “Tôi không nghĩ anh đến đây.” “Tôi va vào J’onn khi tôi lấy chiếc Javelin ra khỏi Watchtower. Tôi không bao giờ nhận những lời khuyên về tình cảm từ người khác, nhưng lần này thì có, từ một người ngoài hành tinh có khả năng ngoại cảm. Tôi không nghĩ từ chối lời gợi ý của anh ấy là hay.” Clark khó khăn nuốt xuống. Cổ họng anh khô lại. “Lời khuyên của anh ấy là gì?” Bruce chậm rãi đứng dậy và tiến tới trước mặt Clark. Anh nắm lấy chiếc cà vạt trên ngực Clark và kéo người kia lại gần. Clark cảm thấy răng Bruce cà nhẹ trên vành tai mình, và một hơi thở ấm nóng mơn man trên da anh. Cảm giác ấy gợi tình hơn anh nghĩ nhiều. “Theo ngôn ngữ sao hỏa, thì tôi nên tới, quyến rũ anh làm tình với tôi suốt đêm nay.” Bruce thì thầm vào tai anh. Anh nhẹ nhàng giật cà vạt của Clark cho tới khi nó nới lỏng. Miếng vải kẻ sọc rơi xuống sàn. “Không nói dối, không úp mở, chỉ có anh và tôi, gần gũi nhau theo cách chân thật nhất. Anh nghĩ sao?” “Anh sẽ đồng ý đi đi lại lại hai mươi lần và lặp lại nó cho tới cuối đời.” Clark đáp, tách ra để nhìn nụ cười thỏa mãn trên môi Bruce. “Cuối cùng cũng có thể đồng ý với anh.” Nụ hôn sau đó nóng bỏng hơn bao giờ hết, giữa hai con người ngoan cố nhất thế gian này. Cặp đôi kì quặc không thể hiểu sao họ có thể chờ đợi nhau lâu đến vậy. Cặp đôi với trí tuệ thiên tài không ngừng cuốn nhau vào những sai lầm ngốc nghếch nhất. Clark áp vào người Bruce, cả nhận hơi nóng của làn da người kia và sự run rẩy của cơ thể ấy. Cả hai cùng lùi lại về phía ghế sofa. “Em nghĩ điều anh đang nghĩ chứ?” Clark thở gấp, áp vào đường cong trên cổ Bruce. Bruce khẽ trở mình trên những chiếc gối trên ghế. Rồi anh nghiêng đầu và cắn nhẹ lên da thịt cứng như thép của Superman. “Tùy xem anh đang nghĩ gì, Superman. Tôi không đọc được ý nghĩ.” Giọng Bruce bớt căng thẳng hơn vài giờ trước. Clark tưởng tượng ra anh đã phải chật vật thế nào để chuẩn bị tinh thần trước đó. Bruce chắc hẳn đã phải có hàng trăm ý nghĩ rối ren trước khi anh tới căn hộ của Clark. “Là tiếp tục ở chỗ chúng ta bỏ dở.” Clark khẽ thì thầm. Anh cố tìm câu trả lời trong mắt Bruce, nhưng Bruce lún sâu xuống lớp đệm, để bóng đen che đi biểu cảm của mình. “Anh nghĩ tôi sẽ dừng lại ở đây?” Bruce hỏi lại, không rõ cảm xúc. “Để cho chắc chắn.” Clark kéo áo Bruce lên. Lần này anh có thể chạm vào những vết sẹo mà không giật mình ngạc nhiên. Dành thời gian lần theo những dấu vết của sự hi sinh mà Batman đã trải qua. Anh lắng nghe những câu chuyện của từng vết sẹo trên làn da đó. Không còn là lớp da giả từ silicone mà anh đang vuốt ve nữa. Không hoàn hảo, giống như con người, mới là Bruce. Clark tựa mình vào những cơ bắp rắn chắc. Anh có thể thấy người kia đang cương cứng áp vào mình qua lớp vải. Luồn tay xuống lớp áo, Clark khẽ mơn trớn đầu ngực nhạy cảm. Anh siết nhẹ ngón tay và nhìn Bruce mở lớn miệng đầy thỏa mãn. Một tiếng rên khẽ, ham muốn, buông ra khỏi miệng anh. “Kiên nhẫn.” Clark thì thầm khi Bruce cong lưng lên. Một lời mời gọi đưa ra trước mặt Clark. “Đã hai tuần rồi. Tôi không ngừng nghĩ về anh.” Bruce gầm gừ. Anh bật dậy khỏi ghế. “Thật tốt khi biết điều đó.” Clark nhẹ nhàng kéo quần Bruce xuống. “Em không nên tránh mặt anh như vậy.” Câu trả lời không xuất hiện. Anh mỉm cười thấu hiểu. Rồi anh cúi xuống để hôn lên phần da thịt mà anh biết nên để ý tới nhất. Nhận ra sự run nhẹ của bắp tay Bruce khi anh cố giữ mình ngồi thẳng. Vậy là Bruce nhạy cảm với việc Clark hôn lên ngực anh. Clark vô cùng muốn tìm ra xem anh còn thích gì nữa. “Nằm xuống.” Clark ra lệnh. Anh giúp Bruce cởi áo. Nhẹ nhàng, anh ấn xuống vai Bruce, để người kia nằm xuống dễ chịu nhất. Bruce khẽ ngập ngừng. Nhưng rồi anh nghe theo, và đệm ghế lún xuống khi cả hai cùng chạm vào nó. Phần để tay vừa đủ cao để làm gối. Bruce nhận thêm vài nụ hôn nữa trên ngực. Rồi anh im lặng đưa tay với lấy chiếc áo Clark vừa cởi ra và để lên thành ghế. Clark ngừng lại và lo lắng nhìn anh. “Em không thoải mái.” Mắt Bruce không rời khỏi chiếc áo sơ mi đã tháo cúc được một nửa của Clark. Anh biết bên dưới đó là một làn da hoàn hảo, không một vết trầy xước. Anh nhắm nghiền mắt và lắc đầu. “Tôi muốn chuyện này, Clark. Chúa ơi, tôi rất muốn, với anh, không phải ai khác. Nhưng...” Giọng anh vỡ vụn. Tay anh lướt qua một vết sẹo xấu xí do đạn bắn. Tay phải vẫn siết chặt lớp áo. Anh vội che đi vết sẹo đó. “Cơ thể tôi... Không...” Anh ngập ngừng, rồi im bặt. Không như Brucie. Không phải cơ thể đẹp đẽ mà anh từng nhìn ngắm, cơ thể hoàn mỹ mà anh đã có. Một ánh nhìn đau đớn lóe lên trong mắt Clark, rồi nhanh chóng thay thế bằng sự thấu hiểu. “Anh cần phải làm gì để em tin anh đây?” Anh kéo tay Bruce ra và đặt một nụ hôn lên vết thương liền sẹo. Nhưng khi anh buông tay ra, tay Bruce lại che lại, lần này cương quyết hơn. “Không ai muốn ngủ với một con quái vật.” Bruce thở ra, sự kinh tởm tràn ngập trong giọng anh. Clark cau mày. Anh giữ chặt cổ tay Bruce xuống ghế, và nhìn người kia nghiêm nghị. “Anh yêu em, Bruce. Anh đã luôn yêu em, kể cả khi anh còn chưa rõ cảm xúc của mình. Anh sẽ rất thất vọng nếu em cho rằng anh nông cạn như vậy.” Biểu cảm của anh dịu lại. Bằng tất cả lòng chân thành, anh nói. “Em rất đẹp. Đẹp hơn bất kì ai anh từng thấy trong đời. Tin anh đi.” Sự chối cãi và nghi ngờ trong mắt Bruce chưa biến mất ngay. Chỉ cần nghe nhịp thở ngắt quãng của anh là đủ nhận ra những ý nghĩ ấy vẫn đang vướng bận. Nhưng rồi chậm rãi, chúng tan thành sự chấp nhận miễn cưỡng. Tay anh buông lỏng. Clark kéo chiếc áo ra khỏi tay anh và đặt nó lên bàn cà phê. “Đúng rồi.” Anh khẽ thì thầm vào tai Bruce. Anh trượt tay xuống giữa hai chân Bruce. Nhẹ nhàng vuốt ve phần đang dần cương cứng dưới lớp vải. “Tốt hơn rồi đó.” Bruce giãy giụa trước từng đụng chạm của anh. Mắt anh nhìn Clark, nhưng tay thì lần xuống quần người kia. Rồi phải chật vật mãi, anh mới có thể kéo khóa quần xuống. Clark đang ướt đẫm, dục vọng cương cứng gần như đang bị chèn ép trong không gian nhỏ hẹp. Nó yêu cầu được giải thoát, và khi Bruce cho phép, cương cứng hoàn toàn. “Chứng minh rằng việc đó không quan trọng đối với anh.” Bruce khẽ ra lệnh. Anh nhắm chặt mắt, gom hết tất cả can đảm. Và khi anh mở lại chúng, tia nhìn sắc bén và thách thức lại ánh lên lần nữa. Anh hướng thẳng tia nhìn đó vào Clark. Ngón tay anh chạm vào dương vật người kia chậm rãi, trượt qua một mạch máu nổi lên. Clark thẳng lưng trong tư thế quỳ gối, hai chân mở rộng hai bên anh. Trông anh dường như đang nắm quyền kiểm soát hơn nhiều so với người nằm dưới mình. Bruce nuốt xuống. Khi anh đã quyết định, thì sự tự tin sẽ trở lại. “Chứng minh cho tôi rằng chỉ cần nhìn tôi khỏa thân cũng đủ khiến anh hứng tình, Clark.” Anh thôi thúc. “Cho tôi thấy rằng anh đang ướt vì ham muốn được làm tình với tôi. Rằng tôi khiến anh cương đến nỗi, anh muốn ở trong tôi ngay bây giờ.” Clark choáng váng hết một giây. Rồi anh bật ra một tiếng gầm gừ trầm thấp và chiếm lấy môi Bruce trong một nụ hôn thèm khát. Không còn là sự dịu dàng ngọt ngào vừa rồi. Mọi thứ đều mãnh liệt đến đau đớn. “Rao, em không biết đâu.” Clark gầm gừ giữa những nụ hôn. Lưỡi họ quấn chặt lấy nhau. Dương vật Clark áp vào Bruce, da chạm da. Với mỗi lần đẩy hông nhịp nhàng, anh tuôn ra chất lỏng xuống bụng dưới Bruce. Tay anh đã nhanh chóng tách mở cặp đùi săn chắc của Bruce. Anh tách ra, cúi xuống để trượt lưỡi dọc xương quai xanh người kia. Tay anh trườn xuống để tìm một điểm nhạy cảm nữa. Khi anh đẩy ngón tay dọc vào điểm đó bên trong Bruce, hơi thở của người kia nghẹn lại. Anh nén lại một tiếng rên trước khoái cảm ập đến. “Chết tiệt.” Bruce hổn hển, ngửa đầu ra sau. Môi anh sưng mọng, và giọng nói gần như đang rên rỉ. “Chết tiệt.” “Em nói em muốn anh chứng minh.” Clark cương đến mức phát đau, nhưng anh biết bất cứ cử động vội vàng nào cũng có thể khiến người kia bị thương. Anh gắng sức quay người lại và mở ngăn kéo tủ để lấy chai dầu bôi trơn. Nó đã cạn một nửa, gợi lại vài kí ức. Anh gạt bỏ chúng ngay khi kịp hình thành trong đầu. Với phản ứng căng thẳng và khó khăn của Bruce, anh nghĩ người kia sẽ cần rất rất nhiều dầu bôi trơn. Anh đổ ra tay và ấn ngón tay vào trong. “Cố thả lỏng một chút.” Mắt Bruce ngạc nhiên. Rồi ngay giây sau đó, anh nhắm chặt mắt khi cảm nhận một vật thể lạ đưa vào trong mình mà không báo trước. Anh bật ra tiếng rên lớn và theo bản năng, lùi lại trước sự xâm phạm kia. Tay Clark giữ anh lại trước khi Bruce kịp đi xa hơn. “Anh sẽ không làm em đau.” Clark hứa, đôi mắt chân thành. Những thớ cơ co bóp lại quanh anh không chịu đầu hàng. Rồi chúng để một khoảng trống vừa đủ để Clark ấn vào trong. Anh sung sướng nhận ra sự cảnh giác của Bruce dần biến mất. Một vài nhịp nữa, sự chấp nhận bắt đầu nóng lên thành khoái cảm. Clark ấn sâu hơn ngón tay vào trong Bruce. Anh tưởng tượng phần dưới của mình được bao bọc bởi phần cơ chặt, nóng bỏng kia. Nhưng anh không cần phải mất kiên nhẫn. Anh sẽ có cơ hội. Bruce khổ sở giữ cho nhịp thở của mình đều đặn. Buông ra những hơi thở nhanh, đầy dục vọng. Anh cảm nhận ngón tay thứ hai của Clark vào trong anh, tách mở anh từ bên trong. Vừa đau đớn, vừa gợi tình đến đáng sợ. Cuối cùng, chính là hình ảnh Clark đang chuẩn bị cho anh khiến anh rên rỉ thèm khát. “Nữa,” Anh thở gấp. Anh chờ thêm một giây, rồi thêm một ngón tay nữa tách giãn anh và lấp đầy với sự ướt át vừa rồi. Anh khẽ đẩy mình theo nhịp chuyển động của Clark. Cả cơ thể anh nóng bừng với nhục dục dữ dội. Anh muốn Clark ở trong mình, và anh biết những âm thanh vỡ vụn mình đang tuôn ra là đủ để Clark hiểu điều đó. Như cả thế kỉ trôi qua cho tới khi Clark quyết định rằng Bruce đã sẵn sàng. Tới khi lời mời gọi hiển nhiên của Bruce được chấp nhận. Rồi Bruce bị kéo giật lại khỏi sự tràn đầy bằng sự trống rỗng đột ngột. Anh mở mắt, choáng váng. Như thể não anh đã tan ra thành một miếng thạch vô dụng rồi. “Bruce.” Clark thì thầm, nâng cằm Bruce và nhẹ nhàng kéo anh về phía mình. Anh nhìn đôi môi sưng mọng của Bruce với sự thèm khát. Clark đang chậm rãi xoa bóp mình, ướt át với dầu bôi trơn. Mắt anh mờ đi vì ham muốn. “Nhìn anh.” Anh nói, giọng khẽ run rẩy. “Nói anh biết thế là đủ để chứng minh rằng anh muốn em và anh yêu em.” Bruce không kịp hỏi thế là đủ nghĩa là sao, bởi ngay giây sau đó anh hét lên khi Clark ấn vào trong anh toàn bộ. Cả cơ thể anh run lẩy bẩy trước cơn đau và sự lấp đầy. Clark giữ chặt lấy anh khi đẩy hông vào trong anh, hơi nóng của cơ thể nhắc lại về câu hỏi vừa rồi. Và cũng chính là câu trả lời của anh. Clark muốn anh. Bruce thật ngu ngốc nếu không tin vào điều đó. Anh run rẩy trước từng chuyển động, khi Clark chạm vào điểm G bên trong anh. Rồi anh buông ra tiếng rên thỏa mãn khi Clark ấn thẳng vào nó, đi đi lại lại. Cuối cùng anh cũng tự tìm được nhịp cho mình, biến cơn đau bỏng cháy lúc đầu thành khoái cảm ngập tràn. Bruce chưa bao giờ tưởng tượng ra cảm giác này. Chưa bao giờ tưởng tượng được cùng làm tình với người đàn ông bên cạnh kia. Chưa bao giờ nghĩ rằng mình được phép làm thế. Nhưng chính là Clark đang đẩy hông vào trong anh, từ chậm rãi và nhẹ nhàng đến mạnh bạo và tuyệt vọng. Chính là Clark đang lấp đầy tất cả sự trống rỗng bên trong anh, người đang thì thầm tên anh giữa những nhịp thở gấp gáp. “Bruce... Chúa ơi, Bruce...” Đó là âm thanh ngọt ngào nhất mà Bruce từng được nghe. Anh siết chặt vai Clark, cào lên làn da cứng như thép bằng móng tay mình. Rồi anh nhắm chặt mắt khi lên đỉnh điểm. Chất lỏng trắng ấm nóng tuôn trào ra khắp bụng. Ngay sau đó, ngón tay Clark xé thủng cả lớp bọc da của chiếc ghế sofa. Anh cũng lên đỉnh. Anh vùi sâu vào trong Bruce khi tới, tuôn trào từng giọt vào cơ thể Bruce. Clark suýt nữa đổ sụp xuống người Bruce khi kết thúc. Nhưng, anh vẫn chưa muốn kéo ra, nên anh để mình áp vào cơ thể ấm áp của Bruce thêm chút nữa. Từng nhịp phập phồng của ngực Bruce bên dưới anh nhắc anh nhớ rằng niềm hạnh phúc này là thật. Cuối cùng, Clark ngẩng đầu lên để hôn lên môi Bruce. Người kia chậm rãi đáp lại, nhẹ nhàng, lưỡi anh không còn càn quét Clark dữ dội như trước. Anh lười biếng mút nhẹ môi dưới của Clark, trước khi thả ra và cười. “Em biết anh yêu em.” Clark mỉm cười. Anh luồn tay qua mái tóc rối tung của Bruce. “Em làm anh phát điên. Không ai khiến anh như vậy.” Bruce đáp lại bằng một nụ cười ranh mãnh. Anh kéo Clark lại gần bằng bàn tay đặt sau gáy. “Cứ như vậy đi.” Họ lại áp môi vào nhau và tan chảy trong hơi ấm ngọt ngào. Sau đó là rất, rất nhiều nụ hôn khác nữa.