[Longfic] The one that got away - Chap 12
Title: The one that got away Author: Emanium Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Oliver Queen; Tony Stark Additional Tags: Artificial Intelligence; Robots; Friends to Lovers; Humor; Angst; Smut Link gốc: http://archiveofourown.org/works/4681769/chapters/10686581… CHAP 12: “Không phải là hoàn toàn không thể lắp đặt bộ cảm biến mùi vị. Anh sẽ không có đầy đủ hệ tiêu hóa ngay, nhưng nó là bước đầu.” Clark kéo xuống email của Stark trên màn hình máy tính. Họ lại đang bàn luận về vấn đề dạ dày của Brucie, cứ cho là vậy. “Đó chỉ là dịch lại mùi vị và cảm giác xuống kho dữ liệu có thể truy cập được.” “Có cần phải vất vả đến vậy không?” Brucie nhìn vào màn hình từ sau vai Clark. “Tất nhiên.” Clark nhún vai. “Được nếm mùi vị là cả một điều xa xỉ của con người. Tôi không cần ăn, và anh có thể coi điện là một loại thức ăn của anh. Nhưng ăn uống là một trải nghiệm tuyệt vời.” Brucie gật đầu. “Sẽ thật tuyệt nếu được thử.” “Tôi chỉ cần để ý tới phần lắp đặt. Stark đã hứa sẽ vận chuyển những bộ phận tới tận nhà.” Clark mỉm cười. Rồi anh nghe thấy một tiếng vút và một bộ giáp từ từ hạ xuống ngang với ô cửa sổ. Vừa nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay. Ba tiếng đập dồn dập vang lên từ phía cửa phòng ngủ. “Mấy đứa, chuyển phát nhanh đến đây.” Những tiếng gõ bắt đầu trở thành những nhịp trống đập lên bức tường ngoài. “Anh ấy...kì lạ. Tất cả tỉ phú đều thế.” Clark bực tức giải thích và kéo rèm cửa ra. Iron Man đang bay lơ lửng giữa không trung, vẫn đang chỉ tay vào cửa sổ đóng kín đầy nôn nóng. “Có định mở ra không? Hay là—“ Anh chĩa lòng bàn tay về phía lớp kính. “Bắn một cái thôi cũng được.” “Đừng. Căn hộ này là tôi thuê đó.” Clark vội nói, mở cửa kính ra. “Tôi mang hàng tân trang lại cho anh bạn robot gợi cảm của ông đây rồi nhé. Ông nợ tôi lần này đấy.” Một khoảng lặng ngắn, và rồi Iron Man nhận ra Brucie đang đứng cạnh phòng tắm gần ngưỡng cửa. Anh thích thú. “Chào Brucie cưng, vừa rồi anh chưa thấy cưng đứng đó. Chà, trông cưng đẹp hơn quảng cáo đấy. Gotham Gazette chiếu sáng tệ lắm.” Bàn tay bọc kim loại vẫy vẫy. Rồi anh kéo tấm che mặt lên và để lộ khuôn mặt mình. “Anh tên Tony, aka Iron Man. Anh là sếp của SHIELD, và anh rất rất đề nghị cưng đi Google cái đó.” Mắt Brucie nhìn bộ giáp đỏ và vàng sáng lóa đầy tò mò. “Ồ, cái này á?” Tony lật bàn tay bọc kim loại sang. “Anh không phải robot, nhưng anh có cái này—“ Anh chỉ vào lò phản ứng trên ngực. “Không phải tim, không đập, nhưng nó giữ anh sống. Anh và cưng có nhiều điểm chung hơn cưng nghĩ đấy. Anh cũng có một AI ở nhà, nên có thể cho hai đứa đi chơi với nhau chẳng hạn. Nhưng cưng phải tới LA nhé, vì anh không cho Jarvis đi đâu đâu. Quản gia riêng mà, không sống thiếu ổng được.” “Đừng có chơi cái trò gán ghép.” Cái lườm đe dọa nhất mà Clark có thể tạo ra. Anh quay sang Brucie. “Tin dữ liệu của Lucius đi, anh ta không phải sếp của SHIELD đâu.” “Đã biết ghen rồi cơ à?” Tony nhướn mày. “Tôi tưởng ông bảo ông không chịch nó hai tuần trước. Trừ khi bây giờ thì khác rồi.” “Tôi không—“ “Tôi vừa bảo Jarvis chuyển trạng thái trên Wikipedia hai giây trước rồi nhé. Tôi phải tỏa sáng chớ. Tới giờ thì Internet hoàn toàn cho rằng tôi điều hành SHIELD. Kệ Fury nhé.” Clark cố nén sự cáu gắt xuống. Đó chỉ là một cuộc trao đổi thông thường. Một ân huệ. Tại sao mấy tên tỉ phú lúc nào cũng lập dị khốn nạn quá vậy? “Ông mang mấy bộ phận đến chưa?” “Tất nhiên, tôi chẳng bao giờ làm mất lòng khách hàng. Miễn là họ trả tiền. Phần lớn không thể trả nổi cho tôi, nhưng họ có thể đóng góp chút đỉnh cho mấy trục trặc nhỏ ở nhà máy. Như kiểu một phần một trăm trí tuệ của tôi ấy, nhưng vẫn rất tốt nếu có được.” Tony đưa cho anh một chiếc túi siêu thị. “Cái túi là quà xã giao của Steve, cho dễ cầm. Tôi chưa đến Walmart từ cả tỉ năm trước rồi.” Clark cho tay vào túi đầy những bộ phận kim loại, tất cả đều nặng và dày cộp. Anh lấy ra một thứ được bao bọc kĩ càng trong lớp xốp bong bóng. “Cái này là?” “Đó là chiếc lưỡi chạy điện, kiểu như trung tâm của cả hệ thống. Em yêu ấy có thể nhận diện mười một mùi vị. Như phép màu ấy, đúng không? Nó thật đẹp mà.” Tony tuôn một tràng, thi thoảng lại liếc nhìn Brucie, người đang đứng cách anh ta khá xa. “Tôi đã cải tiến lên thêm một bậc và thêm cho nó vị tinh dịch. Ông xem ra cũng có vẻ lắm trò đấy, nên tôi không muốn làm ông thất vọng.” Anh nháy mắt đầy ẩn ý với Clark. “Ờ, được rồi.” Clark lấy ra bộ phận lớn nhất. Được trưng ngay trên đầu là dòng chữ “Stark Industries” bằng sơn trắng đập vào mắt. “Đám người giàu mấy ông cái gì cũng đề tên được là sao.” “Cái đấy gọi là quảng cáo, đồ nông dân ạ. Bạn trai ông, không có ý gì đâu, Brucie, ý anh là cái gã có cả tấn vấn đề về thần kinh ấy, ông ấy còn có cả biểu tượng Wayne trên quần lót cơ. Ông thấy chưa?” Clark cau mày. “Không, không có.” “Ha! Lòi đuôi nhé. Bẫy thôi. Vậy là ông đã thấy quần lót của ông ấy hả. Tốt cho ông thôi.” “Nó ở ngoài phòng tắm ở Watchtower, và tôi đi trước khi anh ấy cởi nó ra!” Clark cãi lại. “Trời ạ, có cái gì từ miệng ông ra mà không liên quan đến sex không?” “Bình tĩnh, ông có thấy sex là một phần rất quen thuộc của cuộc sống mà chả ai thèm để ý không? Thôi được rồi, không thấy. Vì anh Hướng đạo sinh quê ở Kansas cơ mà. Chắc giáo dục giới tính ở bên đấy hoành tráng lắm ông mới đỏ mặt như thế. Tôi sẽ ngừng những lời nói tục tĩu của tôi và trả lại sự trong sáng ngây thơ của ông nhé.” Tony chỉ vào bộ phận kim loại lớn đó trước khi Clark lấy ra thêm thứ gì khác. “Này, nhớ thay dạ dày mỗi khi em ấy ăn nhé.” Clark nhấc nó lên bằng tay phải. “Sao nó nặng thế?” “Ba lớp bảo vệ chống nước. Nó giữ cho dịch vị không chảy vào máy phát điện. Rất rắc rối nếu axit dính vào lò phản ứng.” Tony nhún vai. “Nhưng ông chẳng cần biết cái đấy làm gì. Brucie sẽ biết lắp cái gì vào đâu. Em ý ngại ngùng nhỉ. Tôi thấy cứ như đang nhìn vào một con hamster ấy.” “Cậu ấy sẽ thân thiện hơn khi làm quen. Và sẽ dễ hơn nếu ông nói chuyện như một người lịch sự chứ không phải một thằng cuồng dâm thác loạn đang động dục.” Clark phũ phàng đáp. Anh lấy ra thêm một cuốn sách nhỏ. “Ồ, có sách hướng dẫn này.” “Jarvis cứ đòi. Thưa cậu, chín mươi phần trăm dân số không tốt nghiệp bằng loại ưu về cơ điện tử và kĩ thuật robot.” Tony nhại lại giọng nói đầy mỉa mai của Jarvis. “Nhưng mà tôi thì có, và tôi không thể chịu được nếu người ta không chọn đúng ngành.” Mắt anh liếc sang biểu tượng xanh nhấp nháy sáng trên mép tấm che mặt. “Fury gọi. Chắc ông ấy phát hiện ra trang Wiki mới rồi. Tôi éo quan tâm—Thôi được rồi. Steve đang trên đường đến. May cho tôi. Nên đến nhận chocolate Valentine sớm thôi. Mấy đứa làm gì thì làm nhé. Nhớ đừng làm thủng dạ dày bằng cái ống thực quản dài dài kia.” “Được rồi,” Clark gật đầu khi nhìn vào quyển hướng dẫn. Anh nên cảm ơn Jarvis vì đã thêm nó vào. “Cảm ơn. Nợ ông lần này.” “Không vấn đề. Nếu có định đá em ý đi thì tôi sẵn sàng hốt về nhé. Thay đổi một tí về tính cách là em ý sẵn sàng quẩy tới bến luôn.” Iron Man kéo tấm che mặt xuống. “Thẻ thành viên hàng tháng và được ra vào tự do Watchtower. Giá đấy. Không nhưng. Liệu mà thương lượng với Bats.” Rồi anh biến mất, để lại phía sau hai dải khói tỏa ra từ tên lửa dưới chân.