[Oneshot] Strong as gossamer
Title: Strong as gossamer - Bền chắc như tơ Author: mithen Rating: Explicit Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandom: DCU (Comics) Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent, Bruce Wayne Additional Tags: Bondage, Anal Sex, Flying Sex, Enhanced Senses Link gốc: http://archiveofourown.org/works/914692?view_adult=true Artist: Jkara Solar
"Nắm hai tay lại với nhau và đưa lên trên đầu." Clark Kent làm theo, cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Nằm khoả thân trên lớp ga giường lụa đen tuyền trên chiếc giường king size của Bruce Wayne không phải là điều mà anh hay làm cho lắm. Bruce đó thì vẫn đang mặc đồ và đứng trước mặt anh, dù chỉ là trong một chiếc áo choàng tắm màu xanh thẫm, và không giúp anh cảm thấy thoải mái hơn chút nào. "Anh không nghĩ đây là ý hay đâu," Clark lầm bầm. "Tin tôi đi," Bruce đáp. Nụ cười của anh trước Clark nằm đâu đó giữa quyến rũ lẳng lơ và mỉa mai đầy đen tối, và hình ảnh đó tạo ra một cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc sống lưng trần của Clark, nhưng anh cố giữ cho giọng mình cứng rắn. "Trừ khi em có một chiếc máy phát phóng xạ mặt trờ đỏ lắp trên trần nhà, hay một chiếc còng tay viền Kryptonite, mà anh thì không thích ý đó cho lắm, thì anh báo trước, việc này sẽ không có kết quả đâu. "Clark, tôi biết mình đang làm gì." Bruce nói, giọng anh nhuốm bực bội. Anh đưa tay vào túi áo và lấy ra-- Một cuộn chỉ màu trắng bạc. Clark chớp mắt nhìn khi Bruce tháo ra một đoạn chỉ, mỏng manh quấn quanh ngón tay anh đến mức gần như biến mất. "Được rồi," Anh nói ngờ vực, "Thế...đó là sợi chỉ có phép thuật đúng không?" Bruce đưa tay lên, sợi chỉ nằm giữa những ngón tay thon dài, và giật nhẹ; sợi chỉ đứt rời ngay lập tức. Tháo ra thêm một đoạn khác, anh với tay qua đầu Clark. "Giữ yên," anh thì thầm. "Khoan đã, thật đó hả?" Clark đưa tay nắm lấy sợi chỉ. Kéo nhẹ một cái và nó lại đứt, đầu sợi tơ bay bay trong không khí. "Thôi nào, Bruce. Không làm đứt nó còn khó hơn ấy." Nụ cười của Bruce trở nên ranh mãnh. "Giờ anh hiểu rồi đấy. Đưa lại tay lên trên đầu đi." "Anh không hiểu gì cả, và chắc chắn là cũng không thể bị trói với thứ này," Clark gầm gừ, nhưng vẫn giơ tay lên. "Giờ thì bay lên." "Cái gì cơ?" "Tôi muốn anh bay lên khỏi giường khoảng một foot. Anh làm được, phải chứ? Cứ...lơ lửng trên không trung và ở yên đó?" Khẽ nhăn mặt, Clark để cơ thể mình bay lên khỏi lớp lụa đen. "Okay, nhưng anh nghĩ thế này trông rất ngốc nghếch." "Ôi, tin tôi đi, Clark, một Superman khoả thân bay lơ lửng không hề ngốc nghếch chút nào." Bruce đáp. Anh tháo ra thêm một đoạn chỉ nữa và quấn quanh cổ tay Clark. "Phần lớn mọi người còn không thể cảm thấy thứ này trên da họ. Nhưng, anh không phải phần lớn mọi người, đúng chứ? Anh có khả năng nhìn thấy vi khuẩn, nghe thấy những tế bào phân tách nếu đủ tập trung. Anh có thể cảm nhận được nó rất rõ ràng, hm?" "Tất nhiên là có thể." Đúng như anh nghĩ, khi Bruce siết chặt sợi chỉ lại, anh có thể cảm nhận được từng chuyển động ma sát với da mình khi sợi dây lỏng dần siết lại. "Rõ ràng là anh không thể tập trung như vậy thường xuyên, nếu không chính cảm giác quần áo chạm vào người cũng khiến anh phân tâm, nhưng--" "--nhưng lúc này anh không hề mặc quần áo, phải chứ?" Nụ cười của Bruce bắt đầu khiến anh nhớ đến một con thú trước miếng mồi béo bở. "Nói cho đúng, thứ duy nhất còn đang chạm vào anh là sợi chỉ đó." Anh kéo thêm một đoạn nữa, và di chuyển xuống chân giường, quấn chỉ quanh mắt cá chân Clark. Những ngón tay của anh khẽ lướt qua xương mắt cá của Clark khi anh buộc chặt lại, và một cơn rùng mình nữa lại trào qua người Clark. "Đó," Bruce nói, lùi lại và nhìn thành quả của mình đầy tự hào. "Giờ thì nếu anh di chuyển tay hay chân dù chỉ là một milimet, anh sẽ làm đứt sợi dây." "Bruce, đây là ngược lại với bondage ấy," Clark kêu ca. Sự tiếp xúc ít ỏi trên cổ tay và mắt cá chân anh nhẹ bẫng tới mức anh có thể vô tình làm đứt nó. "Anh có thể thoát ra bất cứ lúc nào anh muốn." "Ah," Bruce thì thầm, "Nhưng nếu anh làm đứt sợi chỉ, tôi sẽ dừng lại." Clark chớp mắt. "Dừng gì?" "Chạm vào anh." "Em--em đâu có chạm vào anh." "Ồ," Bruce đáp. "Vậy thì, tôi đoán tôi nên bắt đầu luôn thôi." Những ngón tay anh quay trở lại xương mắt cá của Clark, một tác động nhẹ bẫng vào xúc giác anh. Cảm giác được Bruce chạm vào và những sợi chỉ tơ là thứ duy nhất anh có thể cảm thấy lúc này. "Oh," Clark khẽ nói. "Việc này..." Anh không chắc việc này nên được miêu tả như thế nào, nên câu nói bị bỏ lửng, nhưng anh cảm nhận được phần dưới của mình đang phản ứng lại. Những ngón tay Bruce trượt lên trên, khẽ chạm vào da anh khi chúng trượt dọc bắp chân tới phần da nhạy cảm ở đầu gối, vẽ thành những vòng tròn trên da thịt anh. Việc đó như thể đang cù anh vậy, và Clark rùng mình khi anh cố kìm nén để chân mình không động đậy. Sợi chỉ siết lại quanh mắt cá chân trước hành động quá nhỏ đó, những giác quan siêu đẳng của anh cảm nhận được từng sợi tơ ấn xuống da mình. Bruce để ngón tay mình vẽ thêm một đường tròn nhỏ nữa, và cả thế giới của Clark thu hẹp lại quanh từng đụng chạm của anh và thứ xiềng xích mong manh đầy tàn nhẫn quanh tay và chân. "Chúa ơi," Anh nói, giọng nghẹn lại giữa chừng đầy ham muốn, "Đừng dừng lại." "Miễn là sợi chỉ đó còn lành lặn," Bruce đáp. "Miễn là anh không dịch chuyển." Những ngón tay anh lướt lên trên và dừng lại để áp lòng bàn tay lên mông Clark. "Ôi, chuyện này thật sự rất thú vị." Anh thì thầm, và bàn tay còn lại--Clark nén một tiếng rên chực tuôn ra khỏi cổ--vuốt dọc đùi để khẽ chạm vào tinh hoàn anh. "Được chạm vào tất cả mọi nơi trên cơ thể anh cùng một lúc." Clark cắn môi, tuyệt vọng cố chống lại ham muốn cong lưng lên, chật vật để giữ nguyên cơ thể mình khi tay Bruce vuốt ve làn da anh, những ngón tay trượt trên mông anh, ấn nhẹ, và rồi lại dịch lên trên. "Và anh lại nghĩ rằng bondage là về sức mạnh," Bruce thì thầm, giọng anh nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần tàn nhẫn, giống như sợi tơ vô tri đang trói chặt người kia. "Là về việc trói buộc sức khoẻ vô địch của anh. Không, Clark, nó hoàn toàn là về việc kiểm soát. Doomsday có thể nghiền nát những ngọn núi. Darksied có thể huỷ diệt hàng trăm thế giới. Nhưng có ai trong số chúng đã từng đỡ một đứa trẻ đang rơi từ trên cao mà không gây ra một vết bầm tím? Có ai trong số chúng đã từng mang theo một lọ thuốc với tốc độ âm thanh và chuyển nó tới nơi nhận, không tràn ra ngoài, không đổ vỡ?" Anh rướn về phía trước, để môi mình tới gần ngực Clark, và Clark không thể ngăn mình lại, cả cơ thể anh nâng lên để chạm vào người kia. "Gian lận." Bruce bật cười, tiếng cười nhảy nhót trên da Clark. "Không làm đứt sợi dây," Clark thở dốc. "Anh luôn liều lĩnh một cách ngu ngốc như vậy," Bruce gầm gừ, và trong một khoảnh khắc, giọng anh hoàn toàn là của Batman. "Và thoát được." "Đừng bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ không làm những gì tôi nói," Bruce nói, nhưng Clark có thể cảm thấy miệng anh cong lên thành một nụ cười trên da mình khi anh nhấm nháp và--chúa ơi--cắn nhẹ, có thể cảm thấy sự tiếp xúc nhỏ bé của răng anh với giác quan đặc biệt của mình. Anh không thể tắt nó đi được, không thể ngừng cảm nhận tất cả những gì Bruce làm gần như từng phân tử, sự đụng chạm da thịt, từng tế bào âu yếm nhau trong cơn khoái cảm trào dâng. Anh có thể nghe thấy máu chảy trong từng huyết quản, truyền xuống và tụ lại ở phần thân dưới, anh có thể nghe thấy từng sợi tơ tạo nên sợi chỉ cọ vào nhau và cả vào da thịt đầy dục tình của anh. Có một vết sẹo đang lành trên lòng bàn tay Bruce, miệng vết thương cứng lại trên làn da mềm của anh, cơn đau vọng lại thành từng dòng xúc cảm trong cơ thể Clark. Mạch Bruce đập thình thịch, máu cuồn cuộn chảy cùng Clark, và Clark không muốn gì hơn là được vùi tay vào mái tóc đen tuyệt đẹp đó và kéo anh lại gần--sợi chỉ trói chặt anh siết lại và những sợi tơ phát ra một âm thanh đầy cảnh cáo chỉ mình anh có thể nghe thấy, và anh lại ngừng hết tất cả, từng hơi thở khó khăn. "Bruce," Anh rên rỉ. "Làm ơn--anh cần em--" Bruce cười khẽ và để những ngón tay trượt xuống dưới phần cương cứng của Clark, nhưng không chạm. "Anh nghĩ sao?" Anh hỏi. "Blowjob nhé? Bắt anh tuyệt đối không được di chuyển khi tôi trượt lưỡi lên xuống dương vật anh để anh có thể cảm nhận từng milimet?" Anh lại gần và liếm lên hông Clark, những giác quan của Clark truyền tới cảm giác như nhung, mềm mại nhưng nóng hổi. "Hay handjob?" Clark bật ra tiếng rên khi nghĩ tới đôi bàn tay chai sạn ranh mãnh đó vuốt ve mình. "Anh không--Bruce, anh không thể nào giữ yên tuyệt đối khi anh lên đỉnh. Em đùa anh--không thể nào." "Vậy thì, nếu anh làm đứt sợi dây trói, chúng ta sẽ không bao giờ làm việc này nữa, tôi đảm bảo với anh." Bruce nói. "Để xem câu vừa rồi đủ sức thuyết phục chưa nhé." Anh cởi chiếc áo choàng xuống chỉ với một động tác, và như mọi khi, Clark khó khăn nuốt xuống trước hình ảnh của cơ thể rắn chắc lộng lẫy đó. "Nhưng tôi không nghĩ tôi sẽ chọn cách nào trong số đó," Anh cười ma mãnh, lấy lọ dầu bôi trơn từ ngăn kéo tủ. "Em--em làm gì thế?" "Thế trông tôi giống như đang làm gì?" Bruce xoa xoa tay, và với xuống để vuốt dọc phần cương cứng của Clark. Chất lỏng ấm nóng khiến sự đụng chạm của anh như một sự tra tấn, và Clark thở gấp. "Em không định--" "--ồ, nhưng tôi sẽ làm." Bruce đột ngột đứng lên, đặt một chân sang bên kia cơ thể đang lơ lửng của Clark. "Đừng động đậy," anh thì thầm. "Chết tiệt, Bruce--" Những từ còn lại tắt ngấm trong cổ họng Clark trước hình ảnh cơ thể vạm vỡ của Bruce đứng trước anh, khoả thân và đẹp lộng lẫy. Tóc anh rủ xuống trán theo cái cách mà anh sẽ không bao giờ cho phép khi ở ngoài công chúng, đôi mắt tối lại đầy ranh mãnh. Dương vật Clark đột ngột dựng đứng để cố chạm vào cơ thể đang đứng trên anh, và Clark cảm thấy sợi chỉ tơ trên tay và chân anh kéo giãn khi anh khẽ dịch chuyển. Anh đông cứng lại và rên lên, cố hết sức giữ yên. "Anh không thể," anh thì thầm. "Có, anh có thể." Bruce nói. Anh hạ thấp xuống cho tới khi chạm vào làn da nóng bừng của Clark, và rồi trượt lên phía trước dọc theo Clark, hai phần cương cứng áp vào nhau và Clark có thể cảm thấy làn da đầy ham muốn của người kia. "Anh luôn dành tất cả mọi khoảnh khắc để kiểm soát hoàn toàn cơ thể mình," anh thì thầm, và ngồi xuống thêm một inch. Clark bật ra những tiếng lắp bắp vô nghĩa, và Bruce nhắm mắt lại, hít sâu. "Kiềm chế bản thân là người bạn đồng hành suốt đời của anh, tôi không nghĩ trên đời còn có ai có khả năng kiểm soát mình tốt như anh." Anh hạ xuống thêm một chút, và Clark cảm nhận từng chuyển động với sự chi tiết đến choáng váng, hơi nóng như một lớp nhung mềm mại ôm lấy anh và Chúa ơi. "Bruce," Clark lắp bắp. Cổ tay và mắt cá chân anh nhức nhối ở những nơi sợi chỉ chạm vào, như thể chúng là những quầng lửa lạnh buốt, anh không thể ngừng cảm nhận chúng dù khoái cảm đang dần nhấn chìm mình hoàn toàn. "Em cũng vậy, Bruce." Hơi thở của Bruce cũng nặng nề hơn và anh đang tự nắn bóp mình bằng những động tác dài, chậm rãi. "Nhưng tôi không phải kiềm chế khi đang ở cùng anh, phải chứ?" Anh giật lại và để cơ thể mình tự làm mọi việc, rên rỉ khi tựa toàn bộ sức nặng của mình lên Clark và người kia ấn sâu vào trong anh. "Chúa ơi, anh có đủ kiềm chế cho cả hai chúng ta. Tôi chỉ cần--" Anh vươn người về phía trước và cơ mặt anh co lại vì khoái cảm, mắt anh mơ màng. "Mm," anh nói. "Clark. Tôi-tôi cần anh nói với tôi. Nói là anh thích." "Rao, em không thấy sao?" Anh căng cứng trước dòng khoái cảm, chỉ cần cơ thể Bruce run nhẹ cũng đủ khiến anh phá vỡ trói buộc. "Tôi cần biết," Bruce thở dốc. Anh tự chạm vào mình, khẽ giật như thể khó có thể giữ cho chuyển động của tay mình đều đặn. Từ ngữ rối rắm và xô đẩy nhau trong não Clark như những ngôi sao lấp loé, anh loay hoay mò được vài từ để nói với Bruce. "Em rất tuyệt vời," Anh nói khó khăn, sức nặng của mỗi từ lộn xộn chênh lệch. "Em luôn biết những gì anh cần." "Anh--anh cần gì, Clark?" Bruce đang nhún lên xuống bên trên anh, mỗi động tác đi kèm với tiếng thở dốc. "Nói đi, nhanh lên, chúa ơi, nói đi." "Anh cần em, anh cần việc này, anh cần--sự tra tấn này, sự trói buộc này, ý chí điên loạn tuyệt đẹp của em trói anh xuống, khiến anh cảm thấy--" Hơi nóng từ cơ thể Bruce lan xuống anh đầy áp đặt, những sợi tơ quanh tay và chân anh khiến anh khổ sở. "Anh sắp--Anh không thể giữ yên khi--" "Có, anh có thể," Bruce nói nghiêm khắc. "Anh có thể, chỉ mình anh, một mình--" Giọng anh vụn vỡ khi anh rùng mình, cơ thể căng cứng. "Clark," anh thở gấp, âm thanh phát ra từ miệng anh và hình ảnh anh tuôn trào phủ khắp bàn tay run rẩy đủ khiến Clark mất trí. Khao khát được di chuyển cuộn lên bên trong anh, đẩy anh lên ngoài không gian, và với ý chí của một vị thần, anh nghiền nát khao khát đó và để cơn cực khoái quét qua cơ thể mình như một luồng gió, biến anh thành hàng trăm tia sáng, không di chuyển, cũng không còn chút suy nghĩ, nhưng--trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tuyệt diệu--đơn giản là tồn tại. Cả vũ trụ chậm rãi tự lắp ghép lại từ những vì sao rời rạc trở thành một phòng ngủ ở trang viên Wayne, nơi một Bruce Wayne nhớp nháp và kiệt sức nằm dài trên cơ thể đang bay lơ lửng của anh. Thở ra một hơi thật chậm và dài, Bruce khẽ chuyển động và chống tay lên ngực anh để ngồi dậy. Run rẩy bên trên ngực Clark--Clark khẽ bật ra âm thanh phản đối khi hai cơ thể họ tách nhau--anh với tay lên để giật nhẹ sợi chỉ trên cổ tay Clark, chúng vẫn siết chặt. Các sợi tơ phát ra âm thanh mà chỉ Clark có thể nghe thấy, một tiếng vang chiến thắng. Bruce nở nụ cười lười biếng, và giật mạnh hơn. Clark thấy sợi chỉ đứt rời, và hai cánh tay anh ôm lấy Bruce gần như trước khi anh kịp nhận ra. "Mm," Bruce khẽ nói, chân anh vươn xuống mắt cá của Clark, móc ngón chân vào sợi chỉ và kéo đứt nó. "Tôi chưa từng nghi ngờ anh một giây nào." Anh mỉm cười, và thoáng qua sự ma mãnh trong đó. "Bay lơ lửng thế này có rất nhiều triển vọng, hm? Tôi có thể blowjob anh khi anh bay lên bên trên tôi," Anh nói trầm ngâm, và Clark nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của chính mình. "Và rồi có thể là tư thế 69 trên không, cái đó cũng vui. Chưa kể làm tình trên ngọn cây, hay làm tình giữa đám sương mù, hay có thể là tôi và anh, giữa một cơn giông sấm sét--chúng ta sẽ phải nghĩ cách giữ an toàn với việc đó." Anh suy ngẫm, rồi nhún vai. "Chúng ta sẽ nghĩ ra thứ gì đó." "Bruce Wayne," Clark choáng váng cất giọng, những viễn cảnh trong đầu khiến giọng anh méo xệch đi. "Anh chưa bao giờ nghĩ em lại sa đoạ đến thế đâu." "Ừ thì," Bruce thì thầm, vòng tay quanh Clark và tựa đầu lên ngực anh, "Tôi đã nói tôi không phải kiềm chế khi ở cùng anh, phải chứ?"