[Oneshot] Story of the century
Title: Story of the century - Câu chuyện thế kỉ Author: naavan Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandom: DCU (Comics) Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Lois Lane, Jimmy Olsen, Clark Kent, Jim Gordon, Bruce Wayne Additional Tags: Mystery, Secret Identity, Fluff and Humor, Friendship, POV Female Character, Established Relationship, Secret Relationship Link gốc: http://archiveofourown.org/works/2954144 Artist: Jkara Solar Lois nhìn chằm chằm vào vị trí mà một phút trước là của Batman và Superman – giờ đã biến mất trong chớp mắt nhờ và siêu sức mạnh, siêu tốc độ và khả năng bay của Superman. Không có một dấu tích nào của họ trên bầu trời chiều xanh biếc của Metropolis. Mọi chuyện trở về như cũ, không có gì bất thường. Còn cô thì đứng lại, miệng mở lớn, không thể tin được những gì mình vừa thấy. Nhưng, wow, điều đó đã giải thích khá nhiều về Clark, về Batman, về Justice League – và cách mà hai người họ không ngừng cãi cọ nhau trong những lần xuất hiện trước công chúng. Không, thật ra điều này vô cùng hợp lý khi sự ngạc nhiên cho cô cơ hội suy nghĩ thấu đáo hơn. Quá hợp lý là đằng khác. Bên cạnh cô, Jimmy vẫn chưa thể khép được miệng lại. “Có phải họ vừa...” Cậu lắp bắp. “Họ vừa... Ôi trời, ý tôi là họ không thấy...” “Jimmy thân mến, tôi nghĩ họ đều đang khá bận làm việc khác khi chúng ta bước ra ngoài sân thượng. Tôi cũng không lo lắm về chuyện đó. Họ không nhận ra chúng ta đâu.” “Tại sao họ...?” “Lại hôn nhau?” Lois hỏi lại, giọng cô khô khốc. “Tôi nghĩ chuyện đó quá hiển nhiên rồi, Jimmy.” “Nhưng ở đây? Tại sao lại ở trên nóc tòa soạn của chúng ta? Họ đều biết chúng ta làm nghề báo chứ, trời ạ! Bất kì ai cũng có thể--“ Giọng cậu nhỏ dần, đầy tuyệt vọng và một chút hoang mang; có lẽ sự bối rối bắt đầu lan ra bên trong cậu. Chỉ khi đó, Lois mới nhận ra cậu nhóc đang cầm một chiếc camera và giơ lên phía trước mình như cầm một chiếc khiên. “Jimmy?” Cô hỏi. “Không phải cậu đã...? Tôi không thể tin được.” Cậu nhún vai, lộ vẻ không chắc chắn và hơi hoảng sợ, có lẽ còn chưa thể tin được rằng trong lúc kinh ngạc, mình đã thật sự bấm nút chụp trên chiếc camera và bắt được khoảnh khắc đáng nhớ này. “Jimmy nhóc ơi, nếu cậu vừa chụp được bức ảnh thế kỉ thì tôi mong cậu chuẩn bị sẵn sàng cho việc gặp Batman khi anh ta biết được về nó đấy.” Cô cười toe toét với cậu như một con cá mập nhìn con mồi và bật cười thành tiếng khi mặt cậu trắng bệch theo mỗi lời mình nói, trông như thể sắp ngất đến nơi. Cậu là bạn của Superman – nhưng ai sẽ bảo vệ cậu khỏi cái bóng cao lớn, đen kịt bao phủ lên khắp mọi vật ấy chứ, khi Superman chính là người yêu của anh ta rồi? Lois không thể ngừng cười khi nghĩ về sự kì quái này. *** Lois dành cả buổi sáng để nhìn Clark thật kĩ. Cô uống một hớp từ cốc cà phê nóng hổi bốc khói – cà phê đen không đường, cô thích loại này khi cần thời gian để lên một kế hoạch hành động – và nhìn chằm chằm vào anh phía bên kia chiếc bàn. Khi anh thấy cô đang nhìn, anh chỉ cười đầy thắc mắc, và cô hiểu thế có nghĩa là anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh không biết Lois Lane đang điều tra mình. Dường như kể cả với siêu thính giác, anh không hề nghe thấy hai nhịp tim của hai người khác đang tiến lại gần họ khi anh đang ôm hôn bạn trai. Bạn dơi. Bạn trai. Tình nhân. Cô vẫn đang tìm từ thích hợp. Batman có thật là loại người có mối quan hệ tình cảm với người khác không? Mối quan hệ thật sự? Với con người? Một mối quan hệ với Clark của họ, Clark tử tế, thật thà và rất đáng yêu? Có một vài lời đồn xung quanh Batman, tất nhiên, -kể từ khi anh ta bắt đầu nhận những cô bé và cậu bé về để huấn luyện. Lois chưa bao giờ tin vào những thứ đó. Một người hiểu rõ Clark như cô chắc chắn anh sẽ không thể nào tiếp tục làm việc với Batman nếu bất kì lời nào trong số đó là sự thật. Làm sao Superman có thể hợp tác với một kẻ làm những chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế? Một anh nông dân từ Smallville sao có thể chấp nhận việc đó? Tất nhiên là không. Và anh cũng sẽ không hôn một kẻ tồi tệ như vậy. Nên cô không lo lắng. Clark hiểu người này, có lẽ cô sẽ không bao giờ có thể hiểu được như anh. Anh biết mình đang làm gì. Anh là Superman, là người lớn rồi, và anh có thể tự chăm sóc mình. Nhưng thế không có nghĩa Batman là mẫu người lý tưởng nhất. Nếu anh ta thật sự như vậy, Clark đã nói gì đó cho cô biết. Tình yêu xảy ra theo cách kì lạ nhất và có thể khiến người ta tạm thời không nhìn thấy những điểm tồi tệ ở người còn lại, nhưng không phải mãi mãi. Và có chuyện gì đó đang xảy ra. Có phải Batman không muốn ai biết? Hay là Clark không chắc chắn về chuyện này? Cô suy nghĩ về chuyện đó khi Clark đổ trà lên bàn và bắt đầu công việc diễn sâu vào vai Clark Kent, một phóng viên tuyệt vời, một tên ngốc hậu đậu đến phát bực và một người bạn cũng tuyệt vời nốt. Không phải Superman, nhưng vẫn là bạn tốt của cô. Cô không bao giờ nghi ngờ việc anh sẽ làm mọi thứ để bảo vệ cô. Nếu anh nghĩ cô lún quá sâu vào một chuyện gì đó, anh sẽ cảnh báo cô. Nhưng có phải anh mới là người lún quá sâu không? Cô nhìn anh lau vết trà loang trên bàn, cắn đầu bút. Có vô số những câu hỏi chưa được giải đáp và bản năng của cô yêu cầu được tìm câu trả lời cho tất cả. Nhưng Clark không nói gì cả. Thật sự, chẳng có biểu hiện gì là cuộc sống của anh thay đổi chút nào. Chính điều đó tạo ra nhiều thắc mắc. Câu hỏi đầu tiên và quan trọng nhất: Chuyện này đã xảy ra trước mũi cô bao nhiêu lâu rồi? Nhưng bức ảnh quá dễ thương. Nếu nó được tuồn ra, chắc chắn sẽ phải lên trang nhất, làm internet nổ tung, và cô không thể làm thế. Và cậu nhóc chụp ảnh may mắn cũng đồng ý với cô. Jimmy đã bắt đầu hốt hoảng và muốn cô phải làm gì đó về đống hỗn độn này, trong khi thực sự nó còn chưa trở nên hỗn độn. Họ nên nói với Clark chuyện gì xảy ra – rằng họ biết. Hoặc ít nhất họ cũng sẽ nói với Superman, vì Jimmy không biết có gì khác biệt. Nhưng Jimmy quá xấu hổ đến mức không thể. Lois bảo cậu chỉ cần xóa nó đi, nhưng Jimmy đáp lại cô bằng ánh mắt không vui. “Nó là một bức ảnh đẹp.” Và họ đều đang làm việc. Họ biết một bức ảnh như thế này đáng giá như thế nào, nhưng quan trọng hơn cả số tiền họ kiếm được, và có thể, nó có nghĩa là một ngày nào đó, khi hai người anh hùng quyết định họ sẽ viết nên lịch sử bằng cách cho thế giới biết điều này. Cho nên lúc này, nhiếp ảnh gia ngôi sao bí mật của cô đang dành ra vài ngày để bồn chồn ngắm nghía chiếc camera và lo lắng ngó lại sau lưng mỗi khi định đi đâu. Lois bắt đầu thấy tội nghiệp cậu nhóc và mua cho cậu ta một chiếc bánh kẹp vào giờ nghỉ trưa hôm thứ tư. Cô nở một nụ cười trấn an và nhắc cậu. “Chúng ta đang nắm trong tay câu chuyện thế kỉ, nhưng không ai biết cả, Jimmy. Không ai theo dõi chúng ta cả. Và rõ ràng là chúng ta không thể nói với bất cứ ai.” Khóe môi cậu khẽ kéo lên thành một nụ cười nửa miệng mệt mỏi. “Tệ quá, nhỉ? Nếu Planet là một trong đám báo lá cải đó, tôi đã chẳng khác gì trúng số rồi.” “Nếu cậu không phải là bạn của Superman, có lẽ cậu sẽ như thế. Quá tệ là cậu quá tốt bụng để làm thế với anh ấy.” “Ừ,” Cậu đáp và cắn một miếng bánh kẹp. Cậu nhai chậm rãi với một ánh nhìn xa xăm. “Tất nhiên cô nói đúng, Lois, tôi nên xóa bức ảnh đó. Không chắc là tôi có thoải mái với việc nó nằm yên trong ổ cứng hay không.” “Cậu biết đấy, cái chuyện Batman tới đe dọa cậu chỉ là tôi đùa thôi, phải không?” Lois suýt chút nữa đã cười khi thấy mặt Jimmy nhăn nhúm lại. “Thật chứ?” Jimmy trông không tin vào lời cô nói lắm “Có thể chúng ta nên nói với anh Kent. Anh ấy sẽ biết phải làm gì.” Jimmy không biết việc đó cũng như nói trực tiếp với Superman, và sẽ gây ra việc kéo theo Batman vào chuyện này, tất nhiên. Nhưng nói với Clark sẽ là điều đúng đắn, Lois cảm thấy vậy. Cô chỉ không chắc mọi thứ có thể đơn giản đến thế. Bình thường, Clark sẽ nói chuyện với cô. Trong những trường hợp thông thường, cô sẽ biết về tất cả mọi thứ. Nhưng lần này thì khác. Lần này, cô thật sự cần phải chờ anh bắt đầu trước. Bản năng của cô không phải là chống đối sự hướng dẫn của người khác, tự mình tới nguồn tin và lấy được thông tin. Chỉ là lần này cô sẽ thật kiên nhẫn. Nhưng, trời ơi, cô muốn trêu anh ta về cái chuyện này quá đi mất. Cô sẽ chỉ kiên nhẫn một chút thôi. Một chút thôi. *** “Thế, Kansas, anh có ý định gì cho tối thứ bảy chưa?” Cô hỏi và gom những giấy tờ bày trên khắp mặt bàn vào một tập, mỉm cười. Những mối quan hệ giữa các siêu anh hùng xảy ra thế nào cơ chứ? Họ chỉ gặp nhau khi làm việc thôi à? Họ có đặt lịch hẹn nhau để khớp với những buổi họp bí mật không? Họ có phòng riêng trên tổng hành dinh của Justice League không? Những siêu anh hùng khác có biết gì về chuyện này? Cô chắc chắn họ không biết, đơn giản vì nếu đây là chuyện có thể nói cho người mình tin tưởng, Clark cũng đã nói với cô rồi. “Không có gì cả,” Anh đáp, “Sao cô hỏi thế?” “Có gì đâu.” Cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh và anh nhìn lại như thể mình không hiểu tại sao cô lại hành động kì quái như vậy. Anh không thể. Cô còn không hiểu nữa mà. Chết tiệt. *** “Anh nên mời Cheryl đi chơi.” “Hả?” Clark nhìn lên, nhíu mày bối rối, không chắc mình có nghe nhầm không. Anh ta có thể nghe được tiếng hết kêu cứu từ nửa vòng trái đất nhưng lại không nghe thấy bạn kể cả khi bạn đứng ngay trước mặt anh ta. “Cheryl. Phòng kế toán ấy. Cô ấy thích anh.” Mắt anh mở to đầy khôi hài như thể chỉ nghĩ đến việc đó thôi cũng đã là không thể. “Cô biết vì sao đó là một ý định tồi mà, Lois.” Cô vung tay lên, suýt hất đổ chiếc cốc cắm bút hình Wonder Woman. “Ừ, đúng, cái gì tôi mà chẳng biết.” Cô đáp một cách bực bội. Mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu Clark chịu cho cô biết bí mật đó. Nhưng xem ra anh đơn giản là không thể. *** “Nếu anh có một bài báo mà anh biết là sẽ thay đổi hoàn toàn sự nghiệp của anh, bài báo sẽ gây chấn động, nhưng nó sẽ để lộ ra những thông tin riêng tư... Anh biết đấy, kiểu như thế? Anh sẽ làm gì, anh Kent?” Jimmy trông vô cùng rối ren, cố dò hỏi mà không để lộ ra mục đích của mình. Clark đang ngập đầu với việc sắp xếp đống giấy tờ xếp rải rác trên bàn mình, nhưng anh vẫn nhìn lên. “Có chuyện gì không ổn à, Jimmy? Cậu đang gặp rắc rối?” “Không, không! Chỉ là giả dụ như vậy. Nếu anh biết chuyện gì đó, có thể chứng minh được, nhưng đang cân nhắc...” “Không phải tự nhiên cậu quyết định cân nhắc lại mọi việc. Tôi tin cậu sẽ suy nghĩ thật thấu đáo và đưa ra quyết định chính xác, cho dù đó là chuyện gì đi nữa.” Khi anh quay lại với công việc, Clark không thấy ảnh hưởng của những lời nói ấy lên Jimmy. Cậu nhóc đứng chết trân tại chỗ. Cô nhìn cậu khi cậu đáp lại ánh mắt của cô một cách đầy bất lực trước khi nhún vai. Khi Clark đi khỏi, với một cái cớ trên trời nào đấy và cẩn thận không biến mất quá nhanh, có lẽ là đi cứu thế giới trước khi cô kịp để chiếc bút chì đang cắn dở xuống, cô nói, “Tôi sẽ liên lạc với người ở Gotham. Chúng ta cần gặp một người để nói về bức ảnh đó.” Cô đã đợi một thời gian rồi. Nhưng thế là quá đủ. Tới lúc để tiến hành cuộc phỏng vấn. *** Jimmy đang hoang mang. Tay cậu nhóc đã run lẩy bẩy kể từ khi họ rời khỏi tòa nhà Daily Planet. Càng ngày càng tệ hơn khi họ tới Gotham. Thành phố này thật tăm tối, kể cả khi trời chưa về chiều, u ám hơn và nhớp nháp hơn. Ngay cả tiếng xe cộ cũng hoàn toàn khác. Cô có thể ngay lập tức hiểu ra tại sao thành phố này cần một loại siêu anh hùng khác. Ủy viên Gordon đang đợi cô, nhìn Jimmy từ đầu đến chân như thể cậu là một đứa trẻ bám đuôi theo và chẳng được tích sự gì trong chuyện này. Nhưng ông nhìn vào chiếc camera trước khi nói, “Anh ta sẽ không thích thứ này đâu.” “Chúng tôi không tới đây để chụp ảnh,” Cô đáp. “Chúng tôi muốn nói chuyện với anh ấy.” “Về việc gì?” Jimmy nhìn cô, mặt xám như chàm đổ. “Chúng tôi mang theo một số bằng chứng mà anh ấy có thể muốn...nhìn qua.” Cô nói, bật ra tiếng cuối cùng và tự hỏi thay vào đó tại sao mình không đến bàn Clark và nói, “Xem ra anh với Batman có ăn cháo lưỡi ngon đấy nhỉ. Thế tin sốt dẻo là gì đây? Có muốn nói gì không?” Thế có vẻ đỡ kì quái hơn việc đi xa thế này chỉ để gặp bạn trai anh ấy. “Bằng chứng?” “Chúng tôi cần liên lạc với anh ta.” Cô lặp lại, nhất quyết không giải thích gì thêm. “Chúng tôi không phải dịch vụ quan hệ công chúng của anh ta, cô Lane. Đối với GCPD, anh ta không tồn tại. Nếu muốn phỏng vấn một huyền thoại, chúng tôi không phải người cô nên gọi.” Cái cách mà miệng ông cong lên thành một nụ cười nửa miệng không bằng lòng và rồi mím lại thành một đường thẳng khiến cô nhớ về vị tướng đó. Trong vị trí của mình, cha cô cũng không bao giờ có thời gian cho những câu hỏi ngoài lề. Cô đoán nếu bạn là Ủy viên của một thành phố tham nhũng cũng như nguy hiểm như Gotham, bạn không có thời gian để đối diện với những kẻ lập dị luôn miệng hỏi han từ cánh báo chí. Nhưng đây không phải là về cảnh sát. Đây là về một người bạn của cô, và cô muốn hiểu thật rõ. “Nên nếu tôi, xem nào, lên trên nóc của tòa nhà này, tôi cũng không có cách nào để liên lạc được với anh ta?” Gordon lườm cô, hàng ria mép khẽ động đậy như thể đang cân nhắc xem nên bày tỏ nét mặt thế nào cho phải. “Tôi có một đứa con gái,” Ông nói với cô như thể nó có gì liên quan đến chủ đề này vậy. “Nó nói với tôi rằng tôi không thể ngăn nó làm những gì nó muốn một khi nó đã đưa ra quyết định.” Ồ. Thế thì quá dễ. “Nếu anh ta không hợp tác thì đừng tới than vãn với tôi,” Ông nói bằng giọng lại khiến cô nhớ về cha mình. Ông quay lưng bỏ đi, nhưng nói vọng ra bằng một giọng cảnh báo, “Nếu anh ta quyết định đẩy cô xuống từ mái nhà, chúng tôi sẽ kết luận là tự sát và đóng vụ này lại.” Ông lầm bầm thêm vài câu nữa và để họ lại một mình trong hành lang im lặng trước văn phòng ông, ngoài ra không có một ai khác, kể cả thanh tra hay sĩ quan. Jimmy nhìn cô, bất an và vẫn bồn chồn lo lắng. “Chuyện này thật ngu ngốc.” “Cậu không muốn phỏng vấn Batman về tình duyên của anh ta sao?” Lois hỏi. “Giấc mơ của tất cả mọi phóng viên đấy, Jimmy.” Tiếng Jimmy ré lên đủ để trả lời. Cô bật cười. *** Anh ta lướt xuống nóc nhà như một bóng ma, áo choàng bay phấp phới phía sau lưng nhưng bất chấp điều đó, anh tiếp tục những động tác thuần thục tiếp theo mà không gây ra một âm thanh, và rồi đứng yên trong bóng tối. Cô không thể nhìn rõ bất cứ chi tiết nào trên khuôn mặt hay trên bộ đồ, chỉ thấy một cái bóng chuyển động đang đeo mặt nạ màu đen. Điều đó khiến cô khẽ cười. Đây chính là lí do tại sao anh ta có được danh tiếng, và anh ta giữ gìn nó rất tốt. “Cô Lane.” Anh nói, giọng khàn và trầm, ẩn chứa một mối đe dọa vô hình. Thật không giống Superman, không giống Clark, và chuyện đó gần như trở thành quái dị. Jimmy lùi lại một bước đầy sợ sệt. Thật dễ thương, bởi Jimmy đã từng đối mặt với những người nguy hiểm, kẻ ngoài hành tinh và giết robot. Cậu không phải một tên hèn nhát và cậu luôn làm mọi thứ để trợ giúp, kể cả khi cậu chỉ là một chàng trai trẻ cầm máy ảnh cố giúp Superman. Nhưng chuyện này hoàn toàn khác và đó là tại sao Jimmy lo lắng đến vậy. Không có con quái vật nào để hạ gục trong bóng tối. Chỉ là một loại siêu anh hùng khác và là một trong những anh hùng khó đoán nhất. “Batman,” Cô nói bằng giọng nghiêm túc nhất, giọng luôn có tác dụng trong mọi tình huống dù có nhàm chán đến mức nào. Nhưng xem ra nó không hề có ảnh hưởng gì lên Batman. “Kal đang không biết khi nào hai người định nói ra về bức ảnh.” Jimmy ré lên, “Anh biết?!” Và Lois chợt thoáng nhìn thấy thứ gì đó, thứ mà không phải ai cũng từng nhìn qua trong đời – nói gì đến việc nhìn thấy và sống sót trở về. Batman cười với họ, nụ cười nhếch mép tự mãn lấp ló bên dưới lớp mặt nạ che khuất gần hết gương mặt. “Tất nhiên là anh đã biết.” Cô nói. “Họ nói rằng anh là thám tử. Câu tôi muốn hỏi là tại sao anh không thủ tiêu nó luôn đi?” “Superman nói tôi có thể tin tưởng cô cậu đưa ra quyết định đúng đắn.” “Biết ngay là nói luôn với Superman có phải hơn không!” Jimmy lầm bầm. Có vẻ như sự tự tin đã quay trở lại khi mà cậu không cần phải nơm nớp sợ hãi phản ứng của Batman khi biết về những gì họ có nữa. Cậu cho tay vào túi áo và lấy ra một chiếc thẻ nhớ, lo lắng nhìn nó trước khi chìa tay ra. Khi Batman không di chuyển, cậu tiến thêm một bước và khẽ nói, “Đó là bản sao duy nhất.” Và rồi Batman lại chuyển động, chỉ bước tới một bước, nhưng cách mà chiếc áo choàng rủ xuống theo sau anh uyển chuyển và chuẩn xác tới từng chi tiết, đủ khiến Lois nhận ra rằng tất cả mọi hành động của anh đều đã được nghiên cứu, tập luyện và tính toán kĩ lưỡng. Jimmy run lên, nhưng vẫn đứng vững, và rồi họ có thể nhìn rõ người đàn ông trong bộ đồ đen kia khi anh bước ra khỏi bóng tối và cầm lấy chiếc thẻ nhỏ. “Cô cậu không nói gì với Superman. Và giờ thì hai người tới đây. Nên tôi chắc bức ảnh này không phải vấn đề duy nhất.” Nụ cười của Lois nở rộng. “Tôi nghe nói anh rất thông minh.” “Còn cô hóa ra cũng liều lĩnh như người ta nói,” Anh đáp, không cười. Cô nghĩ có lẽ anh đang đeo nhiều hơn một chiếc mặt nạ. Có thể đến chính anh cũng không nhận ra. Cô đã nhìn thấy những điểm khác biệt rất nhỏ giữa Clark, Superman và Kal quá thường xuyên để bỏ lỡ điều này. Anh không hoàn toàn là chính mình khi trở thành Superman, cũng không phải là chính mình khi là Clark xung quanh những người không biết bí mật của anh – và đôi khi cả con người mà anh không giả vờ cũng giữ những bí mật cho riêng mình. Batman không khác là mấy. Nên Lois cười và nói, “Tôi có vài thắc mắc cần phải nói ra ở đây. Chỉ như một người bạn thôi. Nhưng tôi nghĩ có lẽ tôi đang hiểu thêm về anh khi chúng ta đứng đây và... ừm, chắc chuyện này không cần nói thêm nữa. Nhưng tôi muốn nói rõ rằng chúng tôi là bạn của Superman. Chúng tôi giữ bí mật của anh ấy nếu cần và của cả anh nữa. Chúng tôi chỉ muốn anh ấy hạnh phúc. Chúng tôi không cần hiểu tại sao anh lại có thể làm anh ấy hạnh phúc, và hỏi anh ấy về chuyện đó có thể đặt anh ấy vào tình huống khó xử không thể giải đáp được.” Batman không động đậy chút nào. Anh vẫn đứng đó nhìn cô, có thể là nhìn không rời mắt. Khó mà biết được khi mắt anh ta bị khuất sau chiếc mặt nạ. Cô hiểu tại sao anh vẫn có thể đáng sợ như vậy dù chẳng làm gì cả. Nhưng cô biết bên dưới bộ đồ màu đen đó, anh không giống Clark. Anh chỉ là một con người – và có lẽ đó chính là lí do khiến anh phải gai góc như vậy. “Thế nên, tôi chỉ có một câu hỏi,” Cô nói, to và rõ ràng. Jimmy trông khá bối rối, như thể cậu nghĩ họ không nên kiểm tra sự may mắn của bản thân thêm nữa và rời đi trước khi mọi chuyện tệ đi. “Nếu đây không phải là sự bộc phát vô tình trong một khoảnh khắc nào đó, thì anh có thật sự quan tâm tới anh ấy không?” Cô không hỏi về tình yêu. Không có lí do gì để đi xa tới vậy. Mối quan hệ giữa họ có thể rất mới mẻ, hoặc đã tiến thêm trong một khoảng thời gian, không có cách nào để biết. Một ngày nào đó Clark có thể tự nói với cô và cô sẽ biết nó có thật sự kéo dài hay không. Batman khẽ chuyển động, chuyển động nhẹ nhàng từ chân này qua chân kia, áo choàng khẽ sột soạt và không hiểu sao chỉ vậy thôi cũng đã tạo nên tất cả sự khác biệt: đột nhiên, chỉ với những phần ngôn ngữ cơ thể ít ỏi mà bộ trang phục để lộ ra, trông anh đã thả lỏng hơn. Đó chính là câu trả lời. “Thế nghĩa là có?” Cô hỏi. “Tôi có quan tâm tới anh ấy.” Anh nói, không phải tiếng lầmbầm miễn cưỡng mà cô mong đợi, mà là một lời thú nhận rõ ràng và chắc chắn. Cô hi vọng đâu đó bên ngoài kia, một người Krypton nào đó đang lắng nghe mọi chuyện. Đây có lẽ chính là những gì mà anh xứng đáng được biết. “Cảm ơn.” Cô nói, nở nụ cười rạng rỡ. Jimmy gần như đang há hốc miệng nhìn cô. “Mọi người nói anh rất khó chịu, nhưng đây là một buổi phỏng vấn tuyệt vời.” Cô vẫy tay ra hiệu cho Jimmy đi theo mình. Công việc của họ đã xong xuôi. Batman giữ tấm ảnh, họ không còn câu chuyện giật gân nữa, nhưng họ đã hiểu. “Gặp lại anh sau,” Cô nói với theo sau lưng, nhưng khi nhìn lên, anh đã biết mất. Cô thở hắt ra. Tiêu biểu làm sao. Siêu anh hùng. Họ cứ nghĩ họ dễ thương lắm. *** Quay trở lại văn phòng sáng hôm sau, Clark nói, “Đó là một bức ảnh rất đẹp,” như một lời chào. Cô đập vào sau đầu anh với tập giấy cuộn tròn, cười theo anh, và trông họ thật vui vẻ và thoải mái. “Anh đã có thể nói gì đó.” Anh cười. “Tôi muốn cho cô lựa chọn việc mà cô nghĩ là tốt nhất.” “Cảm ơn.” Cô chống tay lên hông và nhìn anh chế giễu. “Anh chỉ muốn tôi gặp bạn trai anh thôi.” Clark cười và quay trở lại bàn mình. “Có lẽ tôi muốn anh ấy gặp cô. Một cách chính thức.” “Ờ ha. Tôi mong anh ta không mờ ảo như thế bên dưới lớp quần áo đen đó.” Cô ngồi xuống và nhìn xuống mặt bàn mình. Cô phải viết thứ gì đó trước khi bắt đầu quên hết. “Tranh luận với anh ấy vui lắm.” Clark lầm bầm. Lois bật cười, quên hết tất cả những công việc của cô. “Cái đó thì khỏi nói.” Khi cô nhìn về phía Clark, anh thậm chí còn không nhìn cô, nhoài người xuống bàn và bắt đầu phân loại đống giấy tờ. “Tôi mừng cho anh.” Cô khẽ thì thầm, chắc chắn rằng người kia có thể nghe thấy. “Không phải những gì tôi mong đợi, nhưng anh ấy có vẻ tốt.” Clark không quay lại, nhưng cô thấy nụ cười phản chiếu trên tấm kính cửa sổ đối diện anh. Giờ ăn trưa, Jimmy vội vàng tiến tới chỗ họ. “Anh Kent, anh đi ăn trưa với chúng tôi chứ?” “Không phải hôm nay, Jimmy. Tôi phải gặp một người...về một...bức ảnh.” Anh nói, cố giữ mặt mình nghiêm túc. “Chúc may mắn,” Lois nói, “Gửi lời chào giùm tôi.” Clark gật đầu trước khi lấy áo khoác và đi ra ngoài. “Cô có nghĩ anh ấy có bạn gái bí mật không? Anh ấy cứ trốn ra ngoài vào giờ ăn trưa suốt,” Jimmy hỏi cô trên đường ra thang máy. “Với Clark Kent thì có thể còn hơn thế nữa,” Cô đáp và nháy mắt, bước vào trong thang máy trước cậu.