[Oneshot] Stay
Title: Stay - Ở lại Author: naavan Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandom: DCU (Comics) Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne; Clark Kent; Alfred Pennyworth Additional Tags: Established Relationship; Relationship Study; Silly; Relationship Discussions Link gốc: http://archiveofourown.org/works/2056656 Artist: Jkara Solar
Có thể nói rằng Bruce Wayne đã có khá nhiều kinh nghiệm trong việc giữ khoảng cách với người khác. Qua nhiều năm, anh đã quá quen với những mối quan hệ mở và tình một đêm, quen với việc ca tụng những tình nhân cả trên giường lẫn trong đời, và rồi bỏ đi trước khi họ kịp phản đối. Cuộc sống ban đêm của anh quan trọng hơn tất cả những tình cảm riêng tư. Và chỉ có một vài lần ít ỏi, anh thật sự có một mối quan hệ đủ sâu sắc để khiến anh muốn đi xa hơn. Để nói rằng anh có thể gắn bó với bất cứ thứ gì ngoài những nhiệm vụ là một điều hoàn toàn dễ hiểu. Vậy nên thật ngạc nhiên, cho anh chứ không phải ai khác, rằng đột nhiên anh nhận ra mình đang có một mối quan hệ đúng nghĩa với một ai đó, một người mà anh gắn bó rất dễ dàng, nhưng lại không muốn ở lại vào ban đêm. “Anh phải đi,” Clark thì thầm, trượt xuống khỏi giường. Bruce không hề động đậy hay cố giữ anh lại, chỉ đưa mắt nhìn khi anh nhặt lại bộ đồ bằng tốc độ bình thường, và chậm rãi mặc chúng vào. Xem ra dù anh là người quyết định rời đi, nhưng vẫn miễn cưỡng muốn ở lại. “Anh có thể ở lại đây, anh biết đấy,” Bruce nói, duỗi căng người. “Alfred sẽ rất vui khi được làm bữa sáng cho hai người. Ông ấy thích anh. Dick thích anh. Và anh là Superman. Anh sẽ quay lại Metropolis trước khi có bất cứ ai nhận ra anh vừa biến mất. Anh không thể muộn làm được, Clark.” “Anh...chỉ nghĩ là như thế này thì tốt hơn.” Người kia mỉm cười, mặc bộ đồ nghiêm chỉnh và trông hoàn hảo như Superman mọi khi. Hình ảnh ấy khiến Bruce muốn trèo ra khỏi giường, vẫn khỏa thân, và phá đám anh tất cả lại từ đầu. Anh biết mình có thể quyến rũ người kia quay trở lại giường nếu thật sự muốn làm thế. Batman chưa bao giờ lùi bước trước một thách thức. Nhưng có một bí ẩn gì đó lớn hơn phía sau mà anh chưa thể tìm ra. Và anh sẽ tự sỉ vả mình nếu thám tử số một thế giới lại không thể giải mã được vụ này. “Được rồi,” Anh đáp. “Tôi có thể tới Metropolis ngày mai, tới thăm cơ sở vật chất của Wayne Enterprises và lẻn vào căn hộ của anh.” Lời hứa hẹn về những gì xảy ra tiếp sau đó không được nói ra, nhưng cả hai đều hiểu. “Nghe hay đấy,” Clark mỉm cười nói. Bruce không thể chắc rằng phía sau nụ cười kia là ý nghĩ về anh lẻn vào căn hộ của Clark và hai đứa trò chuyện tâm tình, hay Clark đang không ngừng suy nghĩ tìm được một cách nào đó để thuyết phục Bruce không được ở lại qua đêm. “Nhưng anh đang có nhiệm vụ giám sát,” Clark giải thích, giọng hối lỗi. “Có lẽ để lần khác?” Người kia đáp lại bằng một nụ cười, câu trả lời vừa rồi anh đã đoán trước. “Tệ quá.” Anh ngồi dậy, đắc ý trước đôi mắt đang dán chặt lấy khuôn ngực trần của mình. “Tôi cũng có việc phải làm ở hệ thống trên Tháp canh. Nên có lẽ tôi sẽ ghé qua nếu Gotham...im lặng một chút.” Lần này Clark bật cười và thật tuyệt khi nhìn niềm vui tràn lên trong mắt anh. Điều ấy khiến nỗi sợ nhỏ bé, nhưng nhức nhối bên trong Bruce bớt khó chịu: Dù chuyện này là về thứ gì, đó cũng không phải là vì anh, cũng không phải vì Clark nghi ngờ mối quan hệ giữa họ. Mà là một thứ khác. Thứ gì đó hoàn toàn là về Clark. “Tại sao không?” Anh hỏi lại, và trong chớp mắt đã hiện lên ngay cạnh giường và cúi xuống để hôn lên môi Bruce, một nụ hôn tạm biệt ngọt ngào và mềm mại, có vị như những ngày nắng ấm và tất cả những thứ mà Bruce không phải. “Nếu em không ghé qua, anh sẽ tới.” Clark hứa. Khóe miệng anh khẽ cong lên thành một nụ cười lười nhác. “Cứ coi như là thế đi,” Anh nói – và trong một giây sau, anh đã còn lại một mình, chỉ một làn gió nhẹ trong căn phòng trống không nói rằng Superman đã ở đây một lúc trước – và giờ hẳn đã tới Metropolis rồi. Nụ cười của anh lớn dần đầy tinh quái. Làm cách nào để giải mã bí ẩn này và thuyết phục Clark thức dậy mỗi sáng ôm anh trong lòng chính là bước tiếp theo của mối quan hệ này mà anh cần thực hiện. Ngay bây giờ. Một lĩnh vực khá mới lạ với anh, nhưng không có một vụ án nào mà anh không xử lí được. *** “Vẫn ở một mình sao, cậu chủ?” Alfred hỏi khi ông mang bữa sáng vào phòng và đặt lên đầu tủ. Anh mở một mắt để nhìn khi ông tiến tới cửa sổ và kéo rèm cho ánh nắng tràn vào. “Hnm,” Anh đáp. “Một ngày nào đó cháu nhất định sẽ khiến anh ấy ở lại và thưởng thức bữa sáng tuyệt vời của ông, cháu hứa đấy.” Biểu cảm của Alfred vẫn không thay đổi khi ông quay lưng về phía cửa sổ. “Có lẽ cậu sẽ thích quyến rũ cậu ấy quay trở lại giường khi cậu ấy không phải đi làm vào hôm sau. Khi đó cậu ấy có thể đồng ý ở lại.” “Bác nghĩ cháu nên dụ dỗ Superman vào cuối tuần?” “Tôi đề nghị cậu chỉ cần yêu cầu cậu ấy ở lại thôi, kế hoạch đó quá đơn giản để có tác dụng.” Anh cười. “Không đâu.” “Tất nhiên là không rồi,” Alfred nói. “Sao phải thế chứ?” “Cháu chắc chắn rằng chuyện này không liên quan gì tới cháu hay những việc cháu làm.” Anh đáp “Cháu sẽ phải tìm ra vấn đề là gì. Và cháu nghĩ lần này nó không phải là từ cháu.” “Cậu sẽ giải quyết nó. Mà không phải hỏi cậu ấy, phải chứ?” “Đúng vậy.” Anh nói và cười tinh quái. “Cậu đã bao giờ nghĩ rằng chuyện này là do cậu ấy làm theo phong tục tập quán khác với chúng ta chưa?” Alfred hỏi, nhặt những mảnh quần áo mà Bruce vội vã ném xuống đất tối qua. “Phong tục tập quán?” Anh đã loại khả năng đó rồi. “Anh ấy lớn lên ở Kansas. Cháu không nghĩ chuyện này liên quan tới quan điểm của người Krypton về chuyện tình cảm. Mà tới nước này rồi thì cháu cũng không nghĩ chúng cháu còn phải bận tâm tới chuyện giữ bí mật, và cháu không thể nào nghĩ ra điều gì để giải thích chuyện này.” “Có thể là vì cái vụ danh tính bí mật, nhỉ?” Giọng Dick vang lên từ ngưỡng cửa. Cậu nhóc đã mặc sẵn quần áo và chuẩn bị tới trường. “Có lẽ,” Anh thừa nhận. Nhưng anh có cảm giác rằng Clark sẽ nói cho anh mà không cần giữ bí mật, nếu đó là vấn đề. “Ba mới là người hiểu rõ nhất chứ, quý ngài Không-Ai-Được-Biết-Bí-Mật-Của-Chúng-Ta.” Dick nhại lại giọng ồm ồm của Batman ở cụm từ cuối. “Làm Superman chắc cũng không dễ dàng đâu.” Bruce nhìn cậu nghiêm nghị. “Con không phải đi học à?” “Hm, hm. Con chắc chú ấy chỉ trốn vì chú ấy biết ba lúc nào cũng cau có vào buổi sáng thôi.” Anh ném một chiếc gối về phía cửa, nhưng không trúng Dick, cậu nhóc nhảy tránh và cười khanh khách, chỉ cách chỗ ban đầu tầm một inch. Alfred nhướn mày nhìn anh. “Cháu nhất định sẽ tìm ra vấn đề đó.” Anh gầm gừ. “Tôi đã biết từ khi cậu còn nhỏ rồi, cậu chủ Bruce. Sao tôi phải nghi ngờ khả năng điều tra của cậu trước một vấn đề quá nhỏ như vậy chứ? Cậu có đủ kinh nghiệm với mấy vụ yêu đương này rồi, rõ ràng là thế,” Alfred nói với anh bằng giọng bình thản và để anh lại một mình trong phòng. Có lẽ anh cần có một chiến thuật cụ thể, hoặc cái gia đình này sẽ không bao giờ ngừng trêu chọc anh về chuyện đó. *** Lần tiếp theo họ gặp nhau là khi Superman đang trong ca trực ở Tháp canh. Cả hai đều không phải những đứa trẻ ngốc nghếch và không hề khó để trốn đi sau khi Diana tới để giải thoát anh khỏi công việc nhàm chán đó, nhưng Clark nói rằng anh không thoải mái khi ngủ ở Tháp canh. Anh không hề chợp mắt và rời đi nhanh như khi ở Gotham đêm qua. *** Không có nhiều điều mà anh không biết về Clark Kent hay Superman. Anh biết người kia làm việc ở đâu, với ai, anh đã đi học ở đâu, anh đã từng yêu ai, vị kem yêu thích của anh là gì. Anh biết khả năng của Superman, người kia có thể bay nhanh đến mức nào, đánh mạnh đến mức nào. Anh biết nơi Clark, Kal – El, sinh ra, biết tại sao người kia lại có những siêu sức mạnh ấy và cách để làm chúng biến mất. Không khó để đào lên tất cả những học bạ, ảnh cũ và những bài báo đầu tiên mà anh viết. Không khó để tìm ra phần lớn những thứ đó chỉ đơn giản bằng cách hỏi Clark về điều đó. Anh luôn rất cởi mở với Bruce về gần như tất cả mọi thứ đến mức thật dễ để quên mất rằng anh đang giữ một trong những bí mật vĩ đại nhất, và làm điều đó ngay trước mắt mọi người, mỗi ngày khi anh ra ngoài, sống một cuộc sống như mọi con người khác. Vậy nên nếu đã quyết tâm không nói ra một điều gì đó, thì anh thật sự rất tài trong việc né tránh câu hỏi trước khi nó được nói ra. Anh ghé qua căn hộ của Clark vào tuần sau, cố ý muốn làm anh ngạc nhiên. Cuối cùng, họ nằm ôm ấp nhau trên giường và Bruce đang chuẩn bị chúc mừng mình vì đã tìm ra được nguyên nhân Clark luôn rời đi mỗi đêm. Có lẽ là vì Gotham, hoặc có thể là bất cứ thành phố nào không phải Metropolis. Nhưng rồi Clark khẽ nhích ra xa khỏi anh, và anh thấy người kia nghiêng đầu lắng nghe thứ gì đó. “Có một vụ cháy ở California,” Anh nói. “Nó đang vượt ngoài tầm kiểm soát.” “Đi đi.” Bruce đáp, anh hiểu họ đang cần Superman. Và Superman tới đó. Một giây trước, cơ thể ấm áp của Clark vẫn đang nằm cạnh anh, giây sau đó anh chỉ còn một mình trong căn hộ mà ít khi mình được ở lại, chờ người kia quay về. Nửa giờ sau, anh đứng dậy, không rình mò nhé, chỉ đi xung quanh thôi, và cuối cùng ngồi lại trong bếp nhà Clark để đợi với một cốc cà phê trên tay. Một giờ rưỡi sau, anh nhận ra, rằng có lẽ anh nên nói thêm, “Nhưng nhớ quay lại.” Rõ rành anh còn rất nhiều điều để học về vấn đề đặc biệt này. *** Gần một tháng sau, anh tỉnh dậy một mình trên giường, thừa biết phần giường bên cạnh anh đã lạnh ngắt. “Một mình nữa sao, thưa cậu?” Alfred hỏi từ ngưỡng cửa. “Đừng nhắc lại nữa.” Anh gầm gừ, lấy gối chụp lên đầu. Batman sẽ không giận dỗi vì người yêu mình không thích ở lại qua đêm. Batman không giận dỗi chút nào đâu đấy. Ít nhất thì cũng không phải là ở nơi mà người khác có thể thấy. *** So với một người bay vòng vòng trong bộ đồ xanh đỏ lòe loẹt có thể bị nhìn thấy từ cả dặm, nếu anh bay với tốc độ bình thường, thì Superman hóa ra lại khá khó tìm, một khi anh không muốn bị nhìn thấy. May mắn thay, tìm kiếm những người không muốn bị nhìn thấy là một trong những sở trường của anh. Với sự quyết tâm tìm ra mục tiêu đang lảng tránh mình, anh bước qua hơi lạnh, răng nghiến chặt, và tiếp tục tiến tới. Anh biết cách tới pháo đài mà không cần ai giúp, nếu thật sự muốn. Nhưng một vệt đỏ và anh hiện ra giữa màn sương, là Superman, người đang nhìn anh với biểu cảm nghiêm nghị, trước khi với tay chạm vào anh và kéo anh ra khỏi vùng hoang mạc lạnh cóng đầy tuyết và băng và quay lại với hơi ấm của nhà mình. Tốc độ khiến Bruce nín thở. “Sao em biết anh sẽ tới đó?” “Suy luận dựa trên nguyên tắc loại trừ.” Clark thoáng hối hận. “Em chỉ cần gọi. Anh sẽ tới mà.” Bruce biết ý người kia không phải là gọi qua điện thoại, anh nghĩ một câu trả lời thích hợp, nhưng rồi chỉ nhún vai. “Tôi biết.” Anh đưa tay lên tháo chiếc mặt nạ, bởi đây là việc cần nói trực tiếp với nhau. Suốt từ đầu tới cuối những tuần qua, anh đã đưa ra quyết định. Anh sẽ không nói thẳng câu hỏi ấy, không. Nếu Clark nghĩ anh cần giấu điều gì đó, thì quyền cho Bruce biết thuộc về anh. Những bí mật là điều mà anh hiểu rất rõ. “Tại sao em tới? Có chuyện gì xảy ra sao?” “Tôi không hề thấy bóng dáng anh lâu lắm rồi. Tôi nhớ anh.” Đôi mắt xanh mở lớn khi nghe câu nói ấy, và chiếc mặt nạ vô hình của Clark, cái cách mà anh kiểm soát cơ bắp của mình để giữ cho gương mặt nghiêm nghị và cứng rắn, rơi xuống. Biểu cảm trên gương mặt anh dịu đi. “Ồ.” Anh thậm chí còn không nhận ra mình đang bay lơ lửng. “Vậy lí do anh tránh xa khỏi tôi là gì? Nghiên cứu cách chữa ung thư? Ngắm sao trên trời? Nói cho tôi biết.” Giọng Batman vang lên sắc bén đến nỗi câu nói ấy gần như một lời buộc tội, quá gay gắt. Nhưng chuyện đó không quan trọng. “Anh xin lỗi, vì đã bỏ đi,” Clark nói, tỏ ra lúng túng. “Bỏ đi?” Người kia hỏi đầy ngờ vực. “Đó là chuyện đang xảy ra?” Clark trầm ngâm. “Có lẽ. Anh chỉ đang lo lắng.” “Về chuyện gì?” Anh biết mình vẫn đang rất gay gắt, rất Batman, không hề giống như một người yêu, nhưng lòng kiên nhẫn của anh đã đến giới hạn – và chuyện tình cảm không phải thứ quen thuộc với Batman. “Về việc làm rối tung mọi thứ lên.” “Anh sợ làm rối tung mọi thứ lên?” Anh phải mất vài giây để tiếp thu câu nói đó. “Anh biết tôi là ai, tôi giả vờ làm ai, tôi làm gì. Clark, thật sao?” Anh cau mày. “Và chúng ta đã làm hết tất cả những việc có thể khiến anh thấy lo lắng...” Thật không thể thở nổi khi một sinh vật có tốc độ như Clark đột nhiên hiện lên ngay bên trên bạn, ôm lấy bạn và hôn bạn, thật sâu, và dữ dội. Khi Clark tách ra, trong chớp mắt anh lại quay về phía bên kia phòng, để lại Bruce thở gấp, chưa thỏa mãn, và vẫn thắc mắc. “Nói cho tôi biết,” Anh ra lệnh, nhất quyết không để bản thân bị đánh lạc hướng. “Anh không quen ngủ cạnh ai đó. Ý anh là trên cùng một giường. Và có lẽ em rất dễ tỉnh ngủ, và...” “Sao?” “Đôikhianhbaylênlúcđangngủ.” Lông mày anh nhướn lên đến độ khuất đi sau mái tóc khi nghĩ lại để chắc chắn rằng họ đang nói chuyện với nhau. “Cái gì?” Tất cả những từ ngữ thanh nhã xem ra không còn trong đầu anh lúc này. “Anh ngủ và đôi khi anh bay lên lơ lửng bên trên giường trong lúc đó.” Mặt Clark nghiêm trọng và biểu cảm của anh rắn đanh. “Anh không thể kiểm soát được.” Bruce nhìn quanh căn phòng thí nghiệm rộng mà anh đưa họ tới, và suy nghĩ kĩ. “Tôi tưởng đó là chuyện gì quan trọng.” “Nó quan trọng mà.” Câu nói đó khiến anh bật cười. “Tôi biết anh là Superman rồi.” Clark lắc đầu. "Anh chỉ..." Anh thở dài. "Như thế sẽ rất phiền phức. Anh sẽ đánh thức em. Ai đó cũng sẽ đánh thức anh và anh sẽ rơi xuống và..." "Chúng ta đã từng làm gãy một chiếc giường rồi," Người kia nhắc lại. Không ích gì khi che giấu sự mỉa mai đi cùng với kí ức đặc biệt đó. "Đúng thế," Clark nói, mặt anh đỏ bừng. Anh cười. "Để tôi quyết định xem chuyện đó khó chịu đến mức nào. Dù sao anh cũng có thể nghe thấy nhịp tim của tôi, hơi thở của tôi, từng con chuột chạy quanh trang viên. Tôi cũng có thể có vài thói quen kì lạ khác." Clark khịt mũi. "Anh đã biết việc đó rồi, cảm ơn." Nụ cười của anh nở rộng. "Vậy thì hãy làm ơn cho tôi - và Alfred - và ở lại qua đêm, ăn sáng với tôi và rảnh rỗi hục hặc với nhau và làm người kia nổi cáu và sau đó làm tình thật nồng nhiệt." Cách mà lông mày bên trái Clark nhướn lên và mặt anh tạo nên biểu cảm quở trách là đủ biết Bruce đã thắng. "Em đáng ghét thật đấy," Clark nói. Bruce không cần phải là thám tử để biết đó là đồng ý. "Tôi còn rất ngoan cố nữa." Clark đảo mắt. "Cả cái đó nữa. Hai thứ không thể tách rời." * * * Đó là lần đầu tiên anh được nhìn Clark ngủ. Người kia nằm nghiêng sang một bên, đầu tựa vào tay anh, nên anh có thể nhìn rất gần. Anh không lãng mạn, nhưng tận hưởng hình ảnh ấy là điều dễ dàng. * * * Có thứ gì đó đánh thức anh. Anh nằm trong một vòng tay rắn chắc và những hơi thở đều đặn mơn man trên quai hàm mình. Thật khó để tưởng tượng Clark làm cách nào để ôm anh vào lòng mà không làm anh thức giấc. Nhưng, tỉnh dậy để thấy người kia ôm lấy mình thì tốt hơn nhiều so với tỉnh dậy mà không thấy anh đâu, nên Bruce muốn cứ ngủ như vậy, ngay lúc này. Mặt anh áp vào xương quai xanh của Clark và anh nhìn lên xem người yêu vẫn còn ngủ hay không, rồi cố nhích ra xa một chút để nhìn rõ hơn, cho tới khi anh nhận ra mình đang đối diện với tủ quần áo ở một góc hoàn toàn khác. Mà trần nhà thì gần hơn trước rất nhiều. Và dù họ đang quấn chăn xung quanh, cảm giác tấm đệm bên dưới hoàn toàn trống không, và phần lớn người anh tựa vào cơ thể rắn chắc ôm xung quanh, ngoài ra không còn gì khác. Anh ngừng dịch chuyển, chầm chậm duỗi chân ra để kiểm chứng, một giây lơ lửng giữa không trung, trước khi anh gác lại lên Clark, người không hề tỉnh giấc. Với một hơi thở khẽ, anh tựa lại vào ngực Clark và nhắm mắt lại. Anh sẽ không đánh thức Clark về chuyện này. Đã quá khó để thuyết phục anh ở lại - Và chuyện này không hẳn là khó chịu. * * * Khi Alfred gọi tất cả mọi người xuống bàn ăn sáng, Dick nhồm nhoàm bánh kếp và hỏi Clark với tốc độ chóng mặt, anh biết mình đã xứng đáng. "Cậu ngủ thoải mái chứ, cậu chủ?" Alfred hỏi và Clark nhìn anh lo lắng. "Nhiều đến mức lịch trình của cháu sẽ bị giờ ngủ làm đảo lộn hết." "Vậy là thoải mái rồi," Alfred kết luận. Anh chỉ khẽ cười khi nhìn nụ cười nhẹ nhõm của Clark.