[Longfic] The one that got away - Chap 7
Title: The one that got away Author: Emanium Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Oliver Queen; Tony Stark Additional Tags: Artificial Intelligence; Robots; Friends to Lovers; Humor; Angst; Smut Link gốc: http://archiveofourown.org/works/4681769/chapters/10686581?view_adult=true CHAP 7: Khi Clark quay trở lại căn hộ, Brucie chào đón anh vẫn bằng nụ cười ấy. Nhìn anh cố tỏ ra thản nhiên, Clark đột ngột thấy ngập tràn tội lỗi. Brucie đưa tay về phía những đĩa thức ăn bốc khói. “Tôi đã hâm nóng lại chúng.” Có một chai rượu nằm trên bàn, gần phía Clark mà anh không nhớ là mình đã mua. “Cảm ơn.” Clark ngồi xuống ghế. “Anh không cần phải làm những việc này đâu.” Anh nhìn về phía bữa tối. “Tôi thích nấu nướng.” Brucie ngay lập tức đáp. “Hơn nữa, anh không dùng tôi vào mục đích tình dục. Nếu không nấu ăn cho anh thì tôi còn có tác dụng gì nữa chứ?” Tâm trí Clark cố tránh càng xa càng tốt khỏi ý nghĩ làm tình với Bruce. “Ừm, vậy thì, cảm ơn.” Anh lầm bầm. Giọng nói mệt mỏi của Bruce vẫn rung lên bên tai anh. Wayne Enterprises chắc hẳn đã thu hồi những con robot, nhưng sự thật vẫn phơi bày ở đó. Bruce đã nói rồi. Những con robot có thể trở thành mối đe dọa đối với nhân loại. Nếu Ultron của tiến sĩ Pym có thể hủy diệt nửa hành tinh, thì sự nguy hiểm mà phát minh đặc biệt thông minh của Fox có thể gây ra chắc chắn cũng đáng được để mắt tới. Một con robot ranh mãnh với trí tuệ siêu việt. Nếu thế giới biết được, Wayne Enterprises sẽ nằm giữa trung tâm của cuộc tranh cãi. Danh tiếng của tập đoàn sẽ bị ảnh hưởng. Gotham sẽ không bao dung với Wayne Enterprises bằng một nửa Los Angeles trước Stark Industries. Gotham sẽ không ngần ngại mà loại bỏ chàng hoàng tử của nàng nếu có cơ hội. Hơn nữa, đó không chỉ là công ty của Bruce. Đó là công ty của cha mẹ anh ấy. Bruce sẽ săn tìm bằng được Brucie, phải chứ? Clark nhìn miếng hành tây chiên ngập dầu nở bung trước mắt mình đầy lo lắng, rồi nhìn Brucie, đang cẩn thận rót rượu ra ly. Vậy mà, sự hủy diệt kinh khủng nhất mà siêu máy tính này đã từng thực hiện, lại chỉ nhằm vào đống hàng nội trợ của Clark. Đến ngay cả Superman còn có khả năng gây ra chiến tranh hơn là Brucie, cỗ máy nấu ăn siêu hạng. “Thế, anh vừa ở đâu vậy?” Clark giật mình hất đổ ly rượu xuống. Chất lỏng đỏ thẫm ngay lập tức lan ra mặt bàn. “Tôi xin lỗi,” Anh lắp bắp, đứng lên để lấy khăn giấy. Nhưng thay vào đó, tay anh lại chạm vào một làn da nhân tạo mềm mại, và anh rụt tay lại. “Để tôi.” Bruce mỉm cười, cầm chiếc khăn giấy lên. Anh xắn tay áo và bắt đầu lau khô rượu. “Tôi xin lỗi. Chỉ là gần đây có quá nhiều chuyện...” Clark ngừng lại khi anh thấy một dấu vết kì lạ trên cánh tay Brucie. Anh cau mày. “Sao anh lại có dấu đó?” Brucie liếc xuống, rồi cười rạng rỡ đầy tự hào. “Anh có thích nó không?’ “Anh đang hỏi tôi có thích một vết thương trên tay anh không à?” Clark sửng sốt hỏi lại. Anh nhớ lại phản ứng bình thản của Bruce trước sự tồn tại của hàng trăm bản sao giống mình. Tại sao tất cả mọi người trong cuộc đời mình lại thích thú trước việc tự tra tấn về thể chất và tinh thần thế? Chẳng lẽ mình mới kì lạ? Ánh lấp lánh đầy hi vọng trong mắt Brucie mờ đi một chút. “Tôi tưởng anh thích. Tôi đã chặn hai tên cướp, cách đây vài dãy nhà.” “Anh chặn hai tên cướp.” Clark ngu ngơ nhắc lại. Hàng tá những sự kiện khiến anh lên xuống như tàu lượn siêu tốc đang nhanh chóng rút hết trí thông minh của anh. “Xin lỗi, cái gì cơ?” “Anh yêu Batman, phải không? Anh ấy chiến đấu với tội phạm.” Brucie nhìn chằm chằm xuống mặt bàn. Tay anh vẫn đang di chuyển theo đường tròn, nhưng rượu đã khô hết từ lâu. Clark đứng lên khỏi ghế và tiến lại gần. Anh kéo tay Brucie lên và quan sát vết thương. Nó để lộ một lớp chất dẻo hơi tối màu hơn màu da một chút, có lẽ là để nâng đỡ những bộ phận máy móc dễ vỡ bên trong. Lớp chất dẻo đó trông giống như da thịt đang lành một cách khó chịu. Một trong những thứ khiến anh lo lắng về Brucie là anh cũng dễ bị tổn thương như Bruce. Những vết thương trên cơ thể anh không bao giờ lành hẳn. Chúng có thể được khâu, vá lại, hay tháo ra và thay thế. Nhưng chất liệu tạo ra lớp da cũng dễ xé rách như da của con người. “Anh ấy mặc áo giáp.” Clark nói. “Anh không thể đi chiến đấu với tội phạm mà không có sự bảo vệ.” Những bài thuyết giảng của Bruce với đám Robin chắc đã ngấm vào người anh. Brucie cãi lại. “Superman không mặc giáp.” Giọng anh bướng bỉnh. “Superman không phải con người.” Clark quát lên, hơi lớn hơn so với Clark Kent ôn hòa ngày thường một chút. Ánh mắt Brucie hướng về phía vết thương trên cánh tay. “Tôi cũng vậy.” Anh nhẹ nhàng đáp. Clark mệt mỏi lắc đầu. “Không quan trọng. Lúc đó là ở đâu, ngoài siêu thị à?” “Một ngân hàng.” Brucie trả lời. “Tôi ngăn không cho chúng cướp năm triệu đô khỏi chi nhánh.” “Khoan.” Mắt Clark lại nhìn vào vết thương của Brucie, lần này nhận ra rằng nó chính là vết cắt của dao. “Anh đánh nhau với cướp ngân hàng? Tay không tấc sắt?” Brucie gật đầu. “Anh có đeo mặt nạ không?” Brucie quan sát biểu cảm của anh một phút, rồi nói, “Không.” “Trời ạ, anh đánh tội phạm với khuôn mặt của Bruce Wayne?” Clark muốn đập đầu xuống bàn quá. “Sao?” Brucie nhìn anh thích thú. “Có phải Bruce Wayne là Batman đâu.” “Không, tất nhiên là không.” Clark nói ngay lập tức. “Nhưng, danh tính dân th—Bruce Wayne đáng lẽ phải—“ Anh lắc đầu. Không thể tiếp tục tranh cãi mà không để lộ danh tính của Batman cho Brucie. “Bruce Wayne không thể đánh nhau. Anh sẽ khiến người ta chú ý tới anh ấy quá nhiều. Nếu anh ấy bị tấn công vì những việc đó thì sao?” “Bình tĩnh, Kansas.” Brucie quay đi. Clark suýt nữa đã không đi theo, bởi cái từ Kasas trong giọng nói đầy móc mỉa đó thật quá giống Bruce. Anh ấy học nó ở đâu vậy? Brucie tháo hai miếng gỗ lát sàn trước khi Clark kịp phản đối. Rồi anh đưa tay vào khoảng trống sâu bên dưới. Nhìn anh nhấc cả một tảng bê tông ra khiến Clark choáng váng. “Tôi mặc cái này.” Brucie cười toe toét và lấy ra thứ gì đó trông rất giống bộ Batsuit của Bruce. “Tôi không thể giả dạng tình yêu của đời anh một cách nửa mùa được.” Clark rướn người lại gần để nhìn bộ đồ rõ hơn. Đáng ngạc nhiên là nó được may khá đẹp. Nhưng nó vẫn hơi khác so với Batsuit, về kiểu dáng, chất liệu và chi tiết. Nhưng Brucie chắc chắn đã lấy được hình ảnh chính. Clark nghĩ chắc anh đã nghiên cứu thêm với những bức ảnh lấy từ trên mạng. Bruce xóa sạch những bức hình về Batman một cách hết sức cẩn trọng, nhưng thi thoảng một bức ảnh lại hiện len. Những bức ảnh được chụp bởi người qua đường giữa trận chiến khó mà xóa hết được. Bruce sẽ xóa những bức hình nào mà mình dò được ra, nhưng Brucie có thể gặp may mắn. “Ấn tượng đấy.” Clark thú nhận. “Nhưng tôi không ủng hộ việc...đánh tội phạm này. Metropolis là khu vực của Superman. Anh ấy sẽ để ý tới nó.” Brucie nhìn chằm chằm vào mặt Clark, ánh nhìn đắn đo. “Tôi nghe rằng không giống Batman, Superman không chiếm giữ lãnh địa của mình như một con chó săn đâu.” “Có thể là có.” Mắt Clark nhìn dọc những vết cắt nông trên bộ đồ. Tất cả những cú đánh suýt chút nữa là trượt. Tất cả đều chỉ cần một chút nữa thôi là có thể tạo ra một vết thương mãi mãi trên da Brucie. “Có thể chỉ là anh ấy lịch sự hơn mà thôi. Mọi siêu anh hùng đều có tính chiếm hữu với thành phố của họ.” “Thật sao?” Brucie cười. Anh lấy bộ đồ ra khỏi tay Clark và đặt nó lại vào trong hố. “Sao anh biết?” “Tôi phỏng vấn Superman suốt.” Clark đứng dậy. Anh quay đi, sợ rằng Brucie sẽ dò được lời nói dối của mình. “Tôi hiểu anh ấy hơn bất cứ ai.” “Kể cả Batman?” Brucie hỏi. “Tất nhiên.” Clark nói chắc nịch. Đó có phải là nói dối không? Anh còn không rõ nữa. Có lẽ Bruce hiểu chính mình còn hơn anh. Clark biết anh không thể tiếp tục nói dối Brucie ngay từ khi anh chào đón Brucie vào cuộc đời mình. Đêm đầu tiên, đáng lẽ ra anh phải gọi Ollie ngay lúc đó. Anh đã có thể gọi Bruce và trả Brucie lại. Nhưng anh không làm thế. Anh đã nói dối. Những lời nói dối đó cứ tiếp tục chồng chất thành núi bởi những câu chuyện bịa và những lời nửa thật, nửa giả. Điều mà anh không biết, anh nghĩ, là Bruce đã nhận ra anh nói dối chưa. Nhưng anh chắc chắn Bruce không thể nào hoàn toàn không biết. Anh hiểu Clark rõ như lòng bàn tay. Clark nhìn Brucie lắp lại những miếng gỗ lát sàn. “Anh từng nói anh nghe theo mệnh lệnh.” Nghe hách dịch hơn anh nghĩ. Có một sự bực bội kín đáo bên trong mình mà anh chưa nhận ra trước đó. Khá giống sự cáu gắt của Superman mỗi khi Batman liều lĩnh với cơ thể con người mỏng manh của mình ngoài chiến trường. Brucie ngập ngừng gật đầu. Clark nhìn vết thương của Brucie lần nữa. “Vậy thì đây là mệnh lệnh đầu tiên, nhưng hãy chấp hành nghiêm túc. Anh không được phép mặc bộ đồ đó, hay chiến đấu với tội phạm, nữa. Đã hiểu chưa?” Sự miễn cưỡng thoáng qua thân hình Brucie. Bàn tay không rời khỏi tấm lát sàn đang cầm. Và rồi anh đặt nó xuống sàn vừa khít không một sai sót, và gật đầu. “Rồi, Clark. Tôi hiểu rồi.” *** Khi Clark ra khỏi phòng tắm, Brucie đang ngồi ngẩn ngơ bên phía giường sát cửa sổ. Anh co đầu gối lại sát ngực và mắt nhìn chăm chăm vào màn hình tivi tối om. “Tôi xin lỗi vì đã mắng anh.” Clark nói nhẹ nhàng. Brucie không nhìn anh. “Không sao.” Clark nhìn qua hành lang. Đèn ngoài phòng khách đã tắt. “Đồ ăn đã--?” “Tôi đã gói phần thừa lại, dọn phòng ăn và rửa bát đĩa.” Brucie liệt kê đều đều, như thể đang đọc thuộc lại một kịch bản. Clark kéo ghế ra từ dưới gầm bàn và ngồi xuống bên kia phòng. Anh ấy bị kẹt với mình cho tới khi Bruce có thể tìm ra. Biết chắc rằng Bruce có thể rất vô tình khi cần thiết, Clark không muốn giao Brucie lại cho anh. Và anh cũng bắt đầu coi Brucie như một người bạn cùng phòng. Một người bạn cùng phòng rất chăm chỉ với sự yêu thích kì lạ với những công việc nhà. Nằm chung giường. Nhưng không quan hệ. Anh nhớ lại những gì bạn cùng phòng hay làm với nhau. Ăn? Xem tivi? Lôi nhau về khi say xỉn? Clark không thể say xỉn, Brucie thì không thể uống. Clark không cần ăn, Brucie thì không thể ăn. Vậy thì còn lại là— “Anh có thích xem phim cùng tôi không? Tôi có thể đi thuê vài đĩa DVD tối mai.” Brucie quay lại nhìn anh, gương mặt vô cảm. “Tôi có một kho dữ liệu video có thể tự do tiếp cận.” Hẳn rồi. Vậy là anh có nguyên cục Wifi gắn trong người. Clark chán nản. Và đường truyền internet còn tốt hơn cả máy tính ở chỗ làm của tôi. “Tôi có thể chiếu nó lên tường nếu anh muốn xem cùng.” Brucie mời. “Anh có thể?” Clark hỏi nghi ngờ. “Có.” Brucie quay về phía bức tường phía sau họ. Rồi đột nhiên anh luồng sáng trắng chiếu ra từ mắt anh, phủ kín bức tường với biểu tượng của Warner Bros. “Ôi trời ơi.” Clark cố không nghĩ rằng đó chính là những gì Bruce thấy mỗi khi anh sử dụng tia nhiệt. Anh thấy nó cũng bình thường, nhưng khả năng đó với một người bạn của mình thì hoàn toàn không bình thường chút nào. Tia laser phóng ra từ mắt Bruce – chỉ nghĩ đến đã thấy khiếp đảm. “Làm ơn đừng làm thế.” Mắt Brucie ngừng sáng, và bản trình chiếu biến mất. Anh lại mang ánh mắt thất vọng khi Clark ra lệnh không được dùng bộ Batsuit một lần nào nữa. “Tôi sẽ thuê một bộ phim. Chúng ta sẽ xem cùng nhau trên, uh, thứ đó.” Clark chỉ về phía màn hình tivi. “Như thế anh sẽ không phải bận...trình chiếu khi chúng ta xem, phải chứ?” “Phải.” Chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả. Clark khó mà kìm được tiếng rên chán nản. Anh đổi chủ đề. “Nếu anh biết nấu ăn, sao anh lại không thể ăn?” “Ông Fox nghĩ rằng hệ tiêu hóa không có nhiều tác dụng lắm. Nó sẽ yêu cầu nhiên liệu thường xuyên.” Brucie nhìn Clark không chớp mắt trong vài giây. “Có phải vì vậy mà anh ghét tôi không?” Não Clark đơ lại trước lời nói không lường trước được đó. “Hả?” Anh hỏi, nhíu mày. “Cái đó từ đâu ra vậy?” “Anh có vẻ ngạc nhiên khi biết tôi không thể ăn. Hội đồng đã thống nhất rằng nhu cầu của khách hàng với những con robot là phải hoạt động. Không phải để tiêu tốn nguồn năng lượng của họ.” “Tôi hiểu điều đó, nhưng...” Clark nhìn lại về phía bức tường mà Brucie vừa chiếu hình ảnh lên. “Tôi nghĩ anh hiểu lầm tôi rồi. Tôi chỉ nghĩ rằng sẽ không công bằng nếu anh nấu bữa tối cho tôi mỗi ngày, nhưng lại không thể ngồi xuống và cùng ăn với tôi. Anh có thể chiếu tất cả những bộ phim Hollywood lên một màn hình trắng, nhưng lại không thể xem cùng tôi. Điều đó đối với tôi là không công bằng.” Brucie cau mày. “Cuộc đời này vốn không công bằng.” Anh nói bằng giọng chán nản rất không hợp với tính cách đó. Clark chưa từng nghĩ mình có thể nghe được một câu nói nào nghe giống như những lời của Bruce như vậy. Anh trầm ngâm một lúc. “Anh có muốn ăn không? Hay nếm thử? Cũng không hẳn là không thể làm được.” Kal El không hoàn toàn xa lạ với công nghệ robot. Những con robot của anh ở pháo đài đã được coi là cao cấp đối với xã hội loài người. Hơn nữa, anh có kĩ thuật của người Krypton được truyền lại. Còn tệ hơn, Stark chỉ cần một cuộc gọi điện. Clark dám cá là anh ta sẽ cực kì hào hứng khi được phẫu thuật một con robot có tạo hình dựa trên Bruce Wayne. Brucie nhìn biểu cảm của anh. “Anh không nói dối.” Cuối cùng, anh kết luận. “Nhưng anh chỉ là phóng viên.” Clark nhún vai. “Là một phần lí do tại sao tôi có nhiều người bạn quyền lực.” Lần đầu tiên trong tối đó, mắt Brucie sáng lên, và nét mặt cau có biến mất. Thế vào chỗ nụ cười giả tạo kia là nét mặt của sự ngạc nhiên thuần túy. Gần như phản ứng của một con người. “Thật sao?” “Thật.” Clark mỉm cười, và lần đầu tiên, anh cảm thấy mình không hoàn toàn làm rối tung tình bạn giữa họ. “Tôi nên nói rõ.” Anh cố. “Tôi quý anh. Rất nhiều. Nhưng chỉ là đôi khi... Đôi khi anh làm tôi nhớ về một người bạn. Một người bạn rất thân.” Anh ngừng lại, lo rằng mình đã nói quá nhiều. “Tôi buồn ngủ rồi. Tôi sẽ tìm ra cách vào sáng mai, và tôi sẽ nói cho anh biết mọi chuyện tiến triển tới đâu.” Anh trèo lên giường, vẫn hơi cảm thấy ngại ngùng như đêm trước. Cảm giác đáng sợ hơn nhiều. Ít nhất ý nghĩ ngủ cạnh Bruce không còn oanh tạc anh như một cơn mưa gạch đá nữa. Anh kéo chăn lên và quay lưng về phía Brucie. “Chúc ngủ ngon.” Nhưng Clark vẫn không đủ tự tin để nói ra cái tên đó.