[Longfic] The one that got away - Chap 5
Title: The one that got away Author: Emanium Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Oliver Queen; Tony Stark Additional Tags: Artificial Intelligence; Robots; Friends to Lovers; Humor; Angst; Smut Link gốc: http://archiveofourown.org/works/4681769/chapters/10686581?view_adult=true CHAP 5: Clark quay về nhà khi đã quá nửa đêm. Hôm đó là một ngày mệt mỏi, từ đầu tới cuối. Màn ra mắt của Brucie Thứ Hai đã rút hết nhân lực của Daily Planet. Clark đã liên tục gọi điện và chạy qua chạy lại cả ngày để thu thập tin tức. Trong số những người anh phỏng vấn được hôm đó, Fox là người duy nhất anh thật sự chú ý đến. Bruce vẫn chưa gọi lại cho anh về vụ thí nghiệm mà anh đã nói tới hôm trước. Cat, làm ơn về đây và lo cột báo bàn tán giùm tôi đi, Clark thầm cầu nguyện. Cat đã phải nghỉ vì bị cúm, và đã hai tuần kể từ khi Clark chuyển sang phụ trách mục bàn tán của cô. Perry không hứng thú gì với việc in những tin tức về Superman nữa. Cũng phải thôi, bởi Brucie đã hot hơn gấp ba mươi lần ở mọi mặt trận. Clark thở dài và bật điện lên. Anh cần đi tắm, và sáu tiếng ngủ như chết trên giường để giảm bớt áp lực. Anh cởi áo và bước về phía phòng tắm. Và anh đột ngột quay ngoắt lại hoảng hốt, nhảy phóc đến cạnh giường. “Chào mừng về nhà.” Người khách không mời mà đến kia còn đủ lịch sự để lười biếng đưa tay lên vẫy chào anh. “Chúa ơi.” Cổ họng Clark khô đắng. Chiếc áo trên tay anh rơi xuống thành đống bùng nhùng trên sàn. “Anh có muốn tôi treo nó vào tủ không?” Mắt người kia nhìn theo chiếc áo khi nó chạm đất. Anh nhìn lên phân vân, như thể đang đợi mệnh lệnh. “Anh là...” Bruce. “Brucie. Con robot.” Clark sẽ không phạm phải sai lầm đó nữa. Không, khi Brucie đang nằm sấp trên giường, phơi bày tất cả mọi thứ đầy hãnh diện. Một chiếc ruy băng đỏ chót nằm vương trên gối anh. Clark quyết tâm không nhìn vào đường cong trên mông người kia. “Phải, phiên bản 2.0.” Brucie cười điệu đà. “Tôi thích được phân biệt với thế hệ kém thông minh trước đó.” “Làm sao-Làm sao anh vào được đây?” Clark lầm bầm. “Ý tôi là, cửa khóa, và...” “WayneTech thiết kế phần lớn ổ khóa an ninh trên thế giới. Chúng tôi muốn dịch vụ được hoàn thiện nhất có thể.” Brucie nói như thể đó là điều hiển nhiên. “Anh... Không ngớ ngẩn như tôi tưởng.” Thật ra, trông anh còn hơi giống Bruce nữa. Bruce thật sự. Clark gạt đi ý nghĩ đó nhanh chóng. “Nhờ vào ngài Fox.” Brucie cười. “Não tôi hiện đang chạy bằng con chip có khả năng phân tích nhanh nhất thế giới. Tôi đại diện cho bước đột phá mang tính cách mạng của cả thế kỉ trên phương diện trí tuệ nhân tạo. Là vậy, cho tới khi phiên bản tiếp theo được tung ra.” Clark thấy mình sắp nhức đầu. “Khi nói ‘não’, ý anh là đơn vị phân tích trung tâm, phải không?” Brucie ngay lập tức cau mày. Anh nghiêng đầu, tỏ ý phân vân. “Đúng vậy. Tôi tưởng con người thích nghe từ thông dụng là ‘não’. Dễ hiểu hơn những thuật ngữ kĩ thuật.” “Tôi không—Tôi thấy thuật ngữ kĩ thuật cũng được.” Clark đáp ngay lập tức. Anh không muốn bắt đầu nghĩ rằng Brucie là một con người, sinh vật sống, một chút nào. Anh luống cuống nhặt chiếc áo lên khỏi mặt đất. “Để tôi giúp.” Brucie vội nói. “Ồ không, không sao. Tôi không—“ Cảm ơn Rao anh đã để bộ đồng phục Superman ở tủ trên Watchtower. Nhưng vẫn còn một bộ nữa trong tủ quần áo. “Anh có...” Mắt Clark lướt qua chiếc tủ. “...nhìn ngắm xung quanh khi tới đây không?” “Không. Wayne Enterprises luôn coi trọng quyền riêng tư của khách hàng.” Brucie nói nghiêm túc. Thế nhưng anh vẫn đột nhập vào căn hộ của tôi đấy thôi, Clark nghĩ. May là sáng nay anh đã quyết định gấp gọn hết quần áo trước khi rời khỏi nhà. “Anh có thể hứa với tôi điều này được chứ?” Brucie đáp lại anh bằng ánh mắt say đắm. “Anh là chủ nhân của tôi. Anh có thể ra mệnh lệnh cho tôi bất kì lúc nào.” “Nó không phải mệnh lệnh. Chỉ là...lòng tin tưởng.” Clark khó khăn giải thích. “Anh có thể không nhìn vào tủ quần áo... Hay tủ đồ của tôi được không? Hay quần áo trong máy giặt.” Đường liên lạc Justice League. “...hay ngăn kéo của tôi.” “Đã cập nhật điều khoản riêng tư.” Brucie thông báo với giọng đều đều. “Được rồi.” Clark lầm bầm. Anh cần phải gọi Ollie ngay khi Brucie ra khỏi tầm mắt. Nhưng anh cũng quá kiệt sức sau ngày làm việc, và không muốn làm gì hơn là đứng dưới một vòi sen ấm nóng dễ chịu. Dạ dày anh sôi lên ùng ục, và ngay lập tức mặt anh đỏ ửng. Ngày hôm nay phải quá mệt mỏi đến mức ngay cả cơ thể anh cũng bắt đầu có những nhu cầu của con người, như cảm giác đói này đây. Brucie không phản ứng. Clark kéo cửa phòng tắm ra và nhìn người kia lần cuối. “Đừng nhìn trộm khi tôi đang tắm đấy.” Brucie gật đầu. “Đã cập nhật sở thích tình dục.” “Đó không phải—“ Má Clark lại đỏ bừng. Có chúa mới biết không nhìn trộm lại bị liệt vào danh mục sở thích tình dục cơ chứ. Anh cũng không cần Brucie nhắc mình nhớ về mục đích đầu tiên anh ta được sản xuất ra để làm gì. “Cứ tìm việc gì đó để làm. Tôi sẽ tìm ra nên để anh ở đâu sau khi... Thôi, tôi vào đây. Cứ... Tự làm việc gì đó đi.” *** Khi Clark bước ra khỏi phòng tắm trong bộ pijama, Brucie không còn nằm trên giường anh nữa. Rất cẩn thận, anh dùng tia x ray nhìn quanh phòng để chắc chắn Brucie nghe lời mình. Không có gì sai sót cả. Và còn có một mùi hương thơm ngon bay ra từ hành lang. Clark bước qua nó, vừa đi vừa nhìn tất cả mọi thứ đồ đạc của mình. Anh nghĩ kĩ xem còn thứ gì có thể tiết lộ danh tính bí mật của mình không. Chiếc đồng hồ Rolex Bruce tặng có lẽ là thứ duy nhất trông không giống như tài sản của Clark Kent. Anh đi theo mùi đồ ăn tới bếp, và ngay lập tức nhìn đi chỗ khác. Má anh lại nóng lên. “Sao anh không mặc gì cả?” “Anh nói không được mở tủ quần áo.” Brucie đáp lại. Anh không rời mắt khỏi chiếc chảo. Clark cằn nhằn và quay trở lại phòng ngủ. Anh lấy ra bộ đồ nào đó màu đen và mềm mại, thứ mà anh tưởng tượng Bruce hay mặc ở nhà. Rồi anh đi vào bếp lần nữa. Brucie đang chuyển miếng thịt sang một chiếc đĩa. Lò nướng đang nguội dần, và Brucie đã tắt chụp hút gió đi. “Đây.” Clark đặt chồng quần áo gấp gọn gàng trên bàn bếp. Không hề có một giọt nước sốt nào rơi xuống mặt bàn. Kể cả người Krypton cũng không thể nấu nướng hoàn hảo đến thế. Brucie đặt chảo lại vào trong lò nướng. Anh cầm quần áo lên và mỉm cười với Clark. “Cảm ơn.” “Cái này xong rồi, phải chứ?” Clark chỉ về một vài chiếc đĩa trên bàn bếp. Đã có một số chiếc đĩa khác đang bốc khói trên bàn ăn. “Tôi sẽ đem chúng đi.” “Tôi có thể xử lí chúng.” Brucie nói, nhưng anh nhìn qua nhìn lại giữa những chiếc đĩa bẩn và bộ quần áo trên tay. Trông anh như thể đang cân nhắc xem mệnh lệnh nào được Clark ưu tiên hơn. “Không sao. Cứ...mặc đồ vào đi.” Clark nhìn sang hướng khác, cẩn thận không để một chút da thịt nào lọt vào mắt mình nữa. Nếu anh vô tình nhìn thấy, anh biết mình sẽ nhớ lại hình ảnh đó tất cả mọi lúc nhìn vào Bruce, từ giờ trở đi. Anh xếp một chồng đĩa lên tay mình và đi ra khỏi căn bếp. Khi Brucie đi theo anh, anh ta đã mặc xong bộ đồ đen mà Clark chọn. Trông anh gần như giống hệt Bruce mà Clark biết, chỉ khác có một nụ cười trên môi. Brucie ngồi xuống và hỏi. “Anh muốn tôi gọi anh như thế nào?” Clark ngập ngừng một lúc. Anh không thích ý tưởng trở nên quá thân mật với một con robot. “Gì cũng được.” “Chủ nhân?” Clark suýt nữa sặc nước. “Làm ơn, trừ cái đó ra.” Anh đột nhiên hiểu ra một phần tại sao Perry không thích người ta gọi ông là ‘sếp’. Bruce nhìn phản ứng của anh đầy tò mò. “Ngài? Ngài Kent?” “Clark,” Clark sửa lại lần cuối cùng. Anh hối hận ngay sau đó. “Được rồi.” Brucie lại mỉm cười. “Là Clark vậy. Ăn đi. Của anh hết đó.” Clark hoang mang nhìn về phía mười ba đĩa thức ăn trước mặt mình. “Anh không...?” “Tôi không thể.” Trông Brucie như đang hối lỗi. “Nhưng tôi có thể nấu nướng và làm việc nhà.” Clark lấy một phần rau lớn về đĩa mình. “Đừng bận tâm. Tôi khá thích làm những việc đó.” Chúng khiến tôi cảm thấy như một con người. Khi anh nhìn lên, nhìn Brucie như sắp sụp xuống đến nơi. Tâm trí Clark xoay như chong chóng, và rồi anh đặt mình vào vị trí đó. Có lẽ anh ấy cũng cảm thấy như vậy. Có lẽ anh ấy cũng chỉ muốn mình giống con người. “Nhưng anh có thể làm gì anh muốn, tất nhiên.” Anh vội nói. “Nhân tiện, đồ anh nấu ngon lắm.” “Cảm ơn. Tôi mừng vì anh thích nó.” Brucie cười ấm áp. “Ngày nào anh cũng về muộn như vậy sao?” “Đôi khi,” Clark trả lời. Trong đầu anh cố bịa ra tất cả những lời giải thích. Miếng thịt nướng đang tan trong miệng anh và mùi vị thì thật tuyệt vời. “Công việc có thể rất bận bịu, nhất là từ khi...” Từ khi anh ra mắt thị trường. “Anh biết đấy.” Rõ ràng là cái khái niệm “Anh biết đấy” không có ý nghĩa gì với Brucie. Mặt anh đơ ra hết sức có thể với một con robot trong vài giây. Rồi anh hỏi. “Tại sao anh lại sống trong căn hộ này?” “Tại sao á?” Clark lặp lại. “Vì đây là nơi duy nhất tôi có đủ tiền để trả. Và nó cũng không xa nơi tôi làm việc.” “Anh trả năm triệu đô cho một con AI. Anh có đủ tiền trả cho một căn hộ lớn hơn.” Brucie cau mày. Clark bồn chồn bắt chéo chân dưới gầm bàn. Tại sao một con AI thông minh như vậy lại không biết anh không trả tiền mua nó? “Tôi xin lỗi.” Brucie nghiêm chỉnh nói. “Không, không phải vì...” Clark lắp bắp. “Tôi không mua anh. Đây chỉ là trò đùa của một người bạn.” “Tôi hiểu.” Ánh mắt của Brucie không để lộ phản ứng gì. Một giây sao, anh hỏi, “Clark. Anh có định đem trả tôi không?” Clark nhìn lên. Anh choáng váng bởi cảm xúc chứa đựng trong giọng nói của một chiếc máy tính. Là do anh tưởng tượng ra, hay thật sự là con robot đang cảm thấy thất vọng trước ý nghĩ đó? “Tôi không mua anh,” Anh giải thích lần nữa, như để làm rõ mọi chuyện giữa họ. “Tôi không thể...chăm sóc anh được. Anh nên quay lại nơi anh được sinh ra.” “Tôi được sinh ra từ một phòng thí nghiệm.” Brucie ngay lập tức đáp. “Các nhà khoa học phẫu thuật trên hộp sọ và chân tay tôi mỗi ngày. Họ thử nghiệm các giả thuyết và tính toán phản ứng của tôi. Đó là nơi anh muốn tôi đến sao?” Clark ngập ngừng, hình ảnh đó hiện ra trong đầu anh. “Không, tôi không nói vậy. Nhưng anh là...” Một bản sao của người bạn thân nhất tôi có. Tôi không thể sống với anh. Tôi sẽ phát điên mất. “...Tôi sẽ tìm ra cách.” Mặt Brucie vô cảm trước câu trả lời của anh. Anh lồng hai bàn tay vào nhau và nhìn từng cử động của Clark. Clark thở dài và đẩy chiếc đĩa ra xa. Anh không muốn ăn nữa. “Anh biết tên tôi, và anh đã chứng minh trí tuệ của mình. Sao anh không biết tôi không phải người mua chứ?” Brucie chậm rãi chớp mắt. Như thể anh đang cố truy cập vào một phần bộ nhớ, nhưng phải chật vật mới có thể đi qua. “Có những thông tin tôi không được cung cấp. Người mua là một trong số đó, bởi một số khách hàng không muốn tiết lộ danh tính. Người mua không phải lúc nào cũng là người nhận hàng, nhất là khi tôi được đóng gói như một món quà.” “Một món quà...” Clark bóp trán. “Câu đó thật sự rất sai.” “Sai sao?” Brucie đáp lại ánh nhìn của anh. “Anh không nghĩ vậy?” Clark thì thầm. “Gửi một ai đó qua lại như thể họ là...” “Không.” Brucie ngay lập tức trả lời. “Đó là một sự giải thoát.” Clark cau mày. “Tôi xin lỗi, phần nào trong số đó là giải thoát?” Brucie nhìn xuống hai bàn tay mình. Từng động tác của anh đầu bồn chồn lo lắng, giống con người đến mức khó chịu. “Giờ tôi được tự do khỏi những thí nghiệm của họ. Đó là sự giải thoát.” Anh lặp lại đầy chắc chắn. “Được rồi...” Clark khẽ đáp. “Nếu anh nói vậy.” “Làm ơn đừng gửi tôi đi.” Brucie nói với sự van xin mà Clark chưa từng thấy ở một chiếc máy tính. Mắt anh sáng lên, không chỉ bởi những tia lửa điện. “Chúng ta sẽ bàn chuyện này sau, được chứ?” Clark mệt mỏi đáp. “Tôi cần nói chuyện với người bạn đó.” “Tôi sẽ dọn chỗ này.” Brucie chỉ về phía những chiếc đĩa dở. Khi Clark không đáp lại, anh nói thêm, “Nếu anh muốn. Tôi có thể đổ hết đi. Các bữa ăn sẽ không bao giờ bị lặp lại.” “Ồ, không, cứ để chúng trong tủ lạnh thôi.” Clark nói. “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung. Đồ ăn ngon lắm. Tôi xin lỗi vì không thể ăn hết chúng.” Điều thật sự khiến Clark thấy tội lỗi là anh có thể. Với thể chất của người ngoài hành tinh, anh cũng sẽ không lên cân chút nào. Nhưng anh không muốn ăn khi Brucie cứ nhìn anh chằm chằm như vậy. “Không vấn đề gì.” Brucie quay lại với một cuộn màng bọc thực phẩm. Anh đặt những đĩa đồ ăn vào tủ lạnh của Clark với sự khéo léo đặc biệt. Và rồi anh quay lại đứng cạnh bàn, nhìn Clark chờ đợi. “Ồ, tôi có phải bấm nút hay—?” Giọng Clark nhỏ dần. Anh đã vô tình thấy hết khi Brucie nằm khỏa thân trên giường mình. Theo những gì anh nhìn thấy thì từ cổ xuống mông Brucie, chẳng có nút bấm nào cả. Nhưng nó có thể bị che đi, anh nghĩ thế. “Khi tôi ngủ, tôi sạc pin lại.” Brucie đáp lại câu hỏi. “Anh muốn làm việc đó ở đây, hay trong phòng ngủ?” Ngón tay anh đặt trên vạt áo. “Việc gì?” Lông mày Clark nhăn lại, và trong vài giây anh không hiểu người kia đang nói đến thứ gì. Và rồi một bức tường vô hình xô thẳng vào anh khi Brucie bắt đầu cởi áo ra. “Chúa ơi, không! Tôi không muốn làm tình!” Anh kêu lên. Tay Brucie dừng lại giữa chừng, và anh chậm rãi hạ vạt áo xuống. “Chức năng tình dục vô hiệu hóa,” Anh lại nói với tông giọng đều đều của máy móc. “Chúa ơi, tôi không có ý muốn như vậy.” Clark nói không nên lời. “Anh thật sự rất đẹp, không thể chối bỏ điều đó. Chỉ là tôi... Không dễ dàng với tôi chút nào. Làm ơn, ít nhất hãy hiểu cho tôi.” “Tôi hiểu.” Brucie nhìn anh với ánh mắt thấu hiểu. “Anh đang yêu.” “Không phải...” Clark định cãi lại, nhưng tâm trí anh ngay lập tức dừng lại. Vai anh chùng xuống. “Tôi không biết...” Anh thú nhận. “Có lẽ là vậy.” “Tôi có thể hỏi là với ai được không?” Lưỡi Clark như bất động trước câu hỏi. Với ai? Với bản chính của anh, có lẽ. Với chủ nhân của công ty đã tạo ra anh. Bruce Wayne. Sẽ rất kì lạ nếu trả lời tên Bruce cho câu hỏi đó, anh chợt nhận ra. Brucie vẫn nhìn anh với đôi mắt buồn bã. Lớp mặt nạ kết bởi niềm hi vọng mong manh quá giống con người và quá giống Bruce. Clark không muốn trả lời. Cùng lúc đó, anh muốn nói dối. Nhưng anh biết rằng dưới ánh mắt kia, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài nói sự thật. Ít nhất, có một nửa là thật, không hoàn toàn là dối trá. “Batman.” Clark nói trước cả khi nhận ra mình định nói gì. Mặt Brucie khó hiểu hơn bao giờ hết. Clark ngay lập tức nắm lấy khoảng lặng đó. Tâm trí anh cố tìm ra bất cứ thứ gì để giải thích cho câu trả lời đó. “Tôi nghĩ anh sẽ cười.” Anh cười khẽ. “Anh ấy chỉ là một truyền thuyết. Xin lỗi, đùa như vậy tệ quá.” “Anh không nói dối.” Brucie đáp lại, rõ từng chữ. Clark chợt nhận ra mình đang nói chuyện với một robot AI với trí tuệ thuộc hàng thiên tài. Một robot như thế chắc phải có máy dò tìm nói dối bên trong. Anh chỉ muốn chui xuống đất. “Anh ấy đã cứu tôi vài lần. Tôi ngưỡng mộ anh ấy.” Clark giải thích nhanh. Brucie quan sát phản ứng của anh vài giây. Và rồi gật đầu. “Tôi hiểu.” “Tôi sẽ đi dạo một chút, để thức ăn tiêu ấy mà.” Clark vỗ nhẹ lên bụng. Anh có thể đi ngủ ngay lúc đó, nhưng Brucie không cần biết anh không phải con người. “Anh có thể đi ngủ trước. Anh cần phải... sạc pin, phải chứ?” Brucie nheo mắt nhìn anh. Trông như thể anh đang nghĩ xem đó là một lời mời kín đáo, hay đơn giản chỉ là một câu từ chối. Rồi anh bước về phía bên kia phòng và nằm xuống sàn. “Anh đang làm gì thế?” Clark hỏi, bối rối. “Ngủ.” Brucie đáp. Anh ngồi lên. “Anh muốn tôi rời khỏi phòng này sao?” Clark cố hết sức để hiểu tình thế lúc này. “Anh có thể ngủ trên giường tôi. Chúng ta chỉ không quan hệ. Nhưng nó đủ rộng cho hai người.” Brucie nhìn anh thêm hai giây nữa, và rồi phủi bụi khỏi quần áo và đứng lên. “Chúc ngủ ngon, Clark.” Clark cố không nghĩ về sự kiệt sức đang bao trùm lấy tâm trí mình. Anh không muốn gì hơn là được nằm lên giường và đặt chiếc gối sau đầu mình. Nhưng anh cần ít nhất nửa tiếng nữa mà không có Brucie đứng xung quanh. Anh cần thời gian để nghĩ. Clark nghe thấy Brucie tắt đèn trong phòng ngủ. Anh chầm chậm tựa vào ghế và rên lên. Chúa ơi. Tại sao Rao lại thử thách anh nhiều quá vậy?