[Longfic] The one that got away - Chap 3 + 4
Title: The one that got away Author: Emanium Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Oliver Queen; Tony Stark Additional Tags: Artificial Intelligence; Robots; Friends to Lovers; Humor; Angst; Smut Link gốc: http://archiveofourown.org/works/4681769/chapters/10686581?view_adult=true CHAP 3: Những cuộc họp của Justice League hiếm khi kết thúc đúng giờ. Vậy nên khi nó thật sự kết thúc đúng thời điểm vào tối đó, mọi người đều nhẹ nhõm một cách kín đáo. Batman là người đầu tiên rời khỏi phòng, và những thành viên khác bước theo sau anh. Superman ở lại để dọn dẹp những ghi chép của anh. Có một trí nhớ siêu đẳng là một chuyện. Hưởng thụ cảm giác thời đi học khi dùng bút và sổ ghi lại là chuyện khác. Nhà báo cũng là một phần của anh mà. “Tôi có thể mua cho anh một con.” Superman nhìn lên đầy khó hiểu. Chỉ có duy nhất một người nữa trong phòng, và đó là Green Arrow. Anh ta đang cười toe toét như con mèo Cheshire. “Một quyển sổ á?” Superman ngơ ngác hỏi. Nụ cười đắc chí trên mặt Arrow, vốn ít khi hướng về phía anh, không hề suy chuyển. “Một con robot.” Arrow cười khúc khích. Anh kéo mũ trùm lại và chống chân lên mặt bàn. “Một con Brucie.” Superman nhăn mặt. Anh ngay lập tức nhớ lại tin tức sáng nay. “Làm ơn đừng.” “Anh không hề nhìn Batman lấy một lần trong suốt buổi họp, nên tôi đoán tin đó khiến anh choáng ghê lắm.” “Không phải.” Superman yếu ớt đáp lại. Anh thật sự không nhìn Batman, không một lần nào. Chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ gợi lại tất cả những bìa tạp chí mà anh nhìn qua trong khi tìm kiếm thông tin. Anh cố giữ lời bao biện cho mình. Anh chỉ lướt qua trang web để viết một trang rưỡi cột báo bàn tán mà Perry rất rất cần có. Nhưng anh thật sự không cần phải ‘chào cờ’ trong cuộc họp đâu. “Nhìn này, tôi cũng có tiền mà. Họ đã gửi cho tôi thông báo riêng về chuyện đó.” Arrow thoải mái tựa lưng vào ghế. “Lần phát hành tới là một phiên bản mới. Tôi nghe nói Fox thiết kế phần não của mẫu này. Chắc chắn nó sẽ trở thành, ừm, hệ thống trí tuệ nhân tạo tân tiến nhất mà chúng ta có thể chế tạo trong cả thế kỉ này.” “Tôi đã phỏng vấn Lucius.” Superman cau mày. “Ông ấy nói ông ấy không liên quan gì cả. Là một trong những cấp dưới của ông ấy nghĩ ra dự án này.” “Ồ, tôi không nghĩ Fox sẽ phản bội Bruce một chút nào. Nhưng đó là trước đây.” Arrow đáp. “Tôi cực kì tệ trong khoản kinh tế này. Nhưng tôi khá chắc là 580% tăng trưởng cổ phần trong thập kỉ này sẽ khiến Fox đổi ý. Con số đó xấp xỉ 6 lần lợi nhuận của công ty giàu có nhất Gotham.” “Bruce sẽ không cho phép lần phát hành thứ hai dù lợi nhuận có lớn đến đâu.” Superman bật lại. “Ôi, nếu anh nghĩ thế thì anh không hiểu anh ta chút nào rồi.” Arrow cười. “Đó sẽ là 6 lần số tiền Bruce có thể dùng cho dụng cụ của anh ta. Đôi găng tay anh mới thấy hôm nay? Chúng vừa mới được nâng cấp lên thành chất liệu không thể phá hủy vào đêm qua. Bộ đồ đó? Nó đã có khả năng tàng hình trước khi anh kịp để ý. Quỹ từ thiện Thomas Wayne và Martha Wayne sẽ ngập tiền vào cuối tuần này. Tất cả các đóng góp từ thiện của Bruce Wayne sẽ tăng 600%. Tôi dám cá có mười ngàn tên bên LexCorp đang ủ mưu hack vào WayneTech tối nay. Anh nghĩ Batman muốn dừng đợt phát hành này lại? Nghĩ lại đi.” “Nhưng...” Superman chật vật để nghĩ ra câu đối đáp hợp lý. “Đó là khuôn mặt của anh ấy. Cơ thể của anh ấy. Anh lại muốn có những bản sao của mình trên khắp đường phố, đeo bám tất cả mọi triệu phú như một con búp bê nhựa vô tri?” “Đó là khuôn mặt của anh ấy?” Superman giật mình khi Arrow nheo mắt, dù là qua tấm mặt nạ. “Chiếc mũ trùm đó là khuôn mặt của anh ta. Những vết sẹo, vết bỏng, và vết đạn bắn là những thứ thật sự. Tôi sẽ ngạc nhiên nếu anh ta cảm thấy bị xúc phạm bởi bức tranh biếm họa phong cách Barbie đó.” “Nói chung là nó làm tôi không thoải mái.” Superman thở dài. Arrow nhún vai và đứng lên khỏi ghế. “Phiên bản 2.0 chỉ đắt hơn có 5 lần thôi. Chúng sẽ được giảm giá cho những đồng minh hợp tác, và được vận chuyển siêu tốc tới tận cửa.” “Đừng làm gì ngu ngốc, Arrow.” Superman cảnh cáo. “Làm ơn đi, tôi chẳng làm gì đâu.” Nụ cười mèo Cheshire lại hiện ra trên mặt Arrow. Anh vẫy tay chào tạm biệt từ phía sau cánh cửa kính. CHAP 4: Khi Jason mười hai tuổi, Clark mang cuốn sách “Waldo đâu rồi?” của anh tới trang viên Wayne. Đó là một trong những cố gắng của anh trong việc làm thân với gia đình Bruce. Trong quá khứ, anh thật sự chẳng hiểu họ chút nào. Jason bắn ra một tràng từ vựng sang chảnh nhất mà Clark từng nghe về một cuốn sách trẻ con. Và rồi nó nhanh chóng rời khỏi phòng trong ba mươi giây. Đúng lúc đó, Dick đi ngang qua hành lang với hai cốc nước cam. “Jason đâu rồi?” “Nó đi rồi. Chú không biết làm cách nào để thu hút sự chú ý của nó nữa.” Clark rầu rĩ đáp, không nhìn cuốn sách đang để mở. “Sao cháu lại không thấy ngạc nhiên chút nào nhỉ?” Dick đưa cho Clark một cốc, và ngậm ống hút của cốc còn lại. “Thật ra đó là tin tốt đấy chứ. Cháu khỏi phải chia nước cam cho nó.” “Chú không hiểu.” Clark rền rĩ. “Đây là cuốn sách yêu thích của chú khi còn bé mà.” “Cho cháu xem tí đi.” Dick ngồi xuống ghế. Cậu nhìn qua bìa sách, và rồi nhăn mặt. “Ugh! Có phải quyển này là quyển mà phải tìm cái ông mặc quần áo sọc đỏ không?” “Waldo. Anh ta còn đeo kính tròn và mặc quần jean xanh nữa.” Clark cãi lại, cảm thấy tuổi thơ của mình bị cậu nhóc kia xúc phạm. “Này. Đây là trang chú yêu thích nhất.” Anh lật tới trang Waldo đang ở giữa hàng trăm những người khác mặc bộ đồ gần như giống hệt anh ta. Dick dí sát mắt lại gần và nheo lại, rồi lại giơ ra xa. “Cháu chẳng nhìn thấy cái quái gì cả.” “Thật á?” Clark chỉ vào trang sách. “Anh ta ở đây này. Và Wilma ở ngay bên phải, cách vài inch thôi.” Dick nhìn anh ngờ vực. “Chú nhìn cái này không thấy nhức đầu à?” Clark lắc đầu. Anh chán nản cầm cuốn sách từ tay Dick. “Cậu cần mua kính đấy, nhóc. Bảo bố cậu cho đi khám mắt đi.” *** Một thập kỉ sau, Clark quyết định là anh không thể đồng ý với Dick và Jason hơn bây giờ. Anh đang đứng giữa một khu vườn trên mái nhà của Khách sạn Royal ở thành phố Gotham. Lúc đó đã là giữa trưa, anh chưa hề uống chút rượu này, nhưng thậm chí còn không phân biệt được đâu là hướng bắc nữa. Đây còn chưa phải là bữa tiệc tối trong buổi từ thiện. Chỉ là một bữa buffet trưa cao cấp tổ chức bởi WayneTech để chào mừng màn ra mắt thành công của Brucie. Clark Kent ở đó là vì anh không thể tìm ra Bruce Wayne để phỏng vấn ngày hôm trước. Nghiêm túc ra thì Bruce rảnh, nhưng Superman thì lại bận. Anh bay tới tận California để cứu những nạn nhân khỏi vụ động đất 7.0 độ richte. Giờ thì anh đang ở đây, trong bữa buffet trưa, và anh nhận ra mình không thể tìm thấy Bruce Wayne. Giữa những người giàu có tới từ khắp Gotham anh đang nhìn thấy— Một Brucie đang sôi nổi trò chuyện với một quý cô mặc váy đỏ. Tay anh đang massage lưng dưới của cô ta trong khi trích dẫn lại một lời thoại sến súa từ “Kiêu hãnh và định kiến”. Một Brucie khác nằm dài trên ghế bành, vụng về quạt quạt bằng cuốn thực đơn khổ A3. Lại một Brucie nữa với hai cánh tay ôm vòng quanh một anh chàng gầy gò mặc vest sang trọng. Hai người họ đang bắt chước lại một cách quái dị dáng đứng của Di Caprio trong Titanic. Thân trên của họ vươn ra ngoài lan can bằng kính một cách đầy nguy hiểm. Superman hơi để ý tới họ một chút, sợ rằng họ sẽ mất thăng bằng. Một dàn harem Brucie đứng bao quanh Penguin, một số thì nằm ườn trên ghế, một số khác thì tựa lên người ông ta. Clark ngay lập tức nhìn đi chỗ khác. Bruce-Brucie đang làm ảo thuật với một sợi ruy băng sặc sỡ và một chiếc mũ cao. Tên Brucie đó đang làm sai. Clark có thể thấy mép sợi ruy băng thò ra khỏi làn da silicone của anh ta. Armani. Armani. Armani. Hugo Boss. Armani. Armani... Tất cả, không có một dấu hiệu nào của Bruce. Anh thở dài và nhận ra điện thoại mình rung lên. “10:00 – B” Clark cau mày và nhìn về hướng 10 giờ của mình. Anh lại thấy dàn harem Brucie vây quanh Penguin. Hình ảnh lặp đi lặp lại đó khiến anh phát ốm. Nhưng rồi anh nheo mắt một chút, cảm thấy cơn nhức đầu mà Dick nói tới, và rồi nhìn thấy thứ mình vừa bỏ qua. Một trong số rất nhiều Brucie nháy mắt với anh, trên tay là một ly rượu vang. Clark không thể ngăn mình rên lên. “Tôi cần một đoạn phỏng vấn, nếu không Perry sẽ giết tôi mất.” Anh miễn cưỡng nhắn tin. “Và đừng đổ rượu lên mỹ của Penguin nữa.” *** “Sao anh có thể thoải mái với chuyện này thế?” Clark ngán ngẩm hỏi khi họ tìm thấy một bàn trống ở quán bar ngoài trời. Trông Bruce hờ hững như mọi khi, trong hình ảnh của con người công chúng mà anh khoác lên mình. Như thể hàng trăm bản sao bao quanh anh chẳng hề khó chịu chút nào. “Tôi khá thích khi không bị tất cả mọi người soi mói.” Bruce đáp. Anh nhấp một hớp rượu. “Đây là thứ quái đản nhất mà tôi từng thấy kể từ vụ đoàn quân bạch tuộc phát sáng mà chúng ta phải đánh nhau hai tuần trước.” “Chuyện này làm anh khó chịu sao, Clark?” Bruce bắt chéo chân và ngả lưng vào ghế. Anh quan sát biểu cảm trên mặt Clark với một sự thích thú. “Nó...kì lạ.” Clark mô tả chân thực hết sức có thể. “Anh là một...cá nhân rất đặc biệt. Nhìn thấy anh cùng đám bản sao kì dị, máy móc này...ghê ghê ấy.” “Hi vọng chúng không cướp mất sự đặc biệt của tôi.” Bruce nhún vai. “Cứ viết thứ gì đó như kiểu Bruce Wayne yêu thích cảm giác mới mẻ được tàng hình trong cột báo bàn tán. Tôi tin tưởng tất cả những câu trích dẫn trực tiếp của anh, nhưng cố làm chúng hợp tính cách giúp tôi.” Clark ghi câu đó xuống quyển sổ, và anh ngừng lại, nhìn lên. Bruce thường diễn vai Brucie rất tròn trịa kể cả trong những buổi phỏng vấn riêng cùng Clark. Anh muốn chắc chắn rằng những bài phỏng vấn đó thống nhất. Nhưng khi Bruce bỏ qua hoàn toàn việc đó... “Vậy thì cuối cùng, chính anh cũng thấy khó chịu.” Clark nói sau một lúc trầm ngâm. Bruce nhướn mày nhìn anh. Clark nhún vai. “Tôi sẽ không ghi lại cái này đâu, nhưng có điều gì mà anh muốn nói với tôi không? Đây không phải tình thế dễ dàng đối với bất cứ ai. Tôi không thể chỉ hiểu theo nghĩa đen của những lời đó được.” “Không, anh có thể.” Bruce đáp. “Nhưng nếu không ghi lại... Tôi hơi lo lắng về những thí nghiệm tiến hành sau những căn phòng kín đó.” “Những thí nghiệm?” Bruce gật đầu, và Clark hiểu rằng anh chỉ có thể tiết lộ đến vậy. Rồi Bruce lại chuyển về chế độ playboy ồn ào và rỗng tuếch. “Đừng lo, Kent. Tôi phải đưa tin nóng cho công ty của chính tôi chứ. Nó sẽ tới với anh rất sớm thôi.”