[Longfic] Injustice: Scars - Chap 7
Title: Injustice: Scars Author: Evilpixie Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: DCU; Injustice: Gods Among Us; Batman - All Media Types; Superman - All Media Types; Justice League Relationships: Clark Kent/Bruce Wayne; Clark Kent/Lois Lane; Selina Kyle/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne; Alfred Pennyworth; Selina Kyle; Clark Kent; Diana (Wonder Woman); Lois Lane Additional Tags: Rape Recovery; Rape Aftermath; Emotional Hurt/Comfort; Developing Relationship; Explicit Sexual Content; Explicit Language; Aftermath of Torture; Recovery; Friendship/Love; Hurt/Comfort Link gốc: http://archiveofourown.org/works/945166/chapters/1844684 CHAP 7: Sáng. Mọi thứ quá sáng. Và ồn ào. Anh cau mày, mở mắt, và nhìn qua căn phòng sáng đến chói mắt. Ánh nắng lọt qua rèm cửa khép hờ, tràn ngập, len lỏi khắp căn phòng đơn giản với chăn đệm toàn một màu trắng. Cửa sổ hé mở, và bên ngoài, tiếng thì thầm của thành phố gần ngay bên tai, bị phá vỡ bởi tiếng nói cười của khách du lịch, và những tiếng véo von của chim chóc. Metropolis. Cảm giác hoang mang cuộn lên bên trong mình. Metropolis... Những kí ức về đêm trước bắt đầu hiện lại trong tâm trí anh, chi tiết, chậm rãi đến đáng sợ. Anh tới khi căn hộ vắng vẻ, phá khóa, và... anh hôn Clark. Anh. Hôn. Clark. Đẩy người kia vào tường, kéo đầu anh ngửa ra, và chiếm lấy khuôn miệng anh đầy thèm khát, cưỡng đoạt. Và Clark để anh làm thế. Clark đã đáp lại anh với một đôi môi mở, khuôn miệng sâu, ấm áp, chào đón và một nụ hôn mềm mại, thấu hiểu khi anh kết thúc. Một nụ hôn dẫn tới một cái ôm giản đơn giữa hai người. Khi ấy, anh chậm rãi cho phép sức nặng của khoảng thời gian vừa qua đánh gục mình, cho phép cơ thể mệt mỏi và thương tích của mình đầu hàng, và cho phép mình chìm vào giấc ngủ say, sâu và không chiêm bao. Anh đã thiếp ngủ trong vòng tay Clark. Clark. Anh thật sự quá an toàn, quá dịu dàng, quá...khác... quá khác so với phiên bản thứ hai của anh đến mức không thể tưởng tượng được rằng hai người là bản sao, không thể hiểu được rằng họ có cùng ADN, cùng quá khứ, và cùng nguồn gốc xa xôi. Không thể tìm được dù là một điểm chung duy nhất giữa hai con người đó. Clark. Người đã hôn anh. Nói với anh rằng Clark yêu anh. Và giờ anh tỉnh dậy trong căn hộ của người kia, trong thành phố của người kia, sau khi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấy. Clark. Đó không phải một phần của kế hoạch. Đây không phải những gì anh định làm khi tới đây. Đây không phải việc anh... Anh không hề đoán được trước việc này. Anh không có kế hoạch nào, ý định nào, hay... Anh còn không nghĩ chuyện này có thể xảy ra... Thật sự không... Không thể, sau những thứ đã trải qua ở thế giới kia... Không thể, khi... Clark. Anh đã thắp lên một mối quan hệ lãng mạn với Clark. Một mối quan hệ lãng mạn. Bruce Wayne, tỉ phú tay chơi, Hoàng tử của Gotham, và một anh hùng đeo mặt nạ, trong một mối quan hệ lãng mạn với Clark Kent, nhà báo độc lập, anh chàng mắt xanh từ Kansas, và là người con cuối cùng của Krypton. Một mối quan hệ lãng mạn. Đệch. Anh lật chăn sang, đứng xuống khỏi tấm đệm và lảo đảo đi vào phòng. Anh có thể sửa chữa lại chuyện này. Họ chưa nói gì chính thức cả. Chưa làm gì hơn là một nụ hôn. Anh đã uống rượu; anh có thể đổ lỗi cho thứ cồn đó, xin lỗi, và ra về. Anh có thể kết thúc chuyện này trước khi bất cứ ai bị tổn thương. Anh đẩy cửa bước qua phòng chính và bắt đầu cất giọng. “Tôi xin lỗi, Clark, nhưng tôi không nghĩ thứ chúng ta bắt đầu tối qua là một ý hay. Tôi biết tôi đã... Tự khơi mào phần lớn những thứ giữa chúng ta và tôi thật sự có ý đó khi tôi nói...” Không ai ở đó cả. “Clark?” Anh tiến thêm vài bước nữa. Cánh cửa dẫn đến phòng ngủ chính mở toang, để lộ chiếc giường queen size bên dưới lớp chăn gọn gàng chưa đụng tới. Chai rượu mơ chỉ còn một nửa mà anh đã uống tối qua nằm lẻ loi trên bàn, ngay chỗ anh đặt nó. Một khung tranh trên tường lệch đi, chỗ mà anh đã đẩy Clark. Không có bóng dáng người kia. Anh nuốt xuống vị đắng ngắt trào lên đầu lưỡi. Thế này là tốt. Nghĩa là không có thứ gì tối qua có ý nghĩa với anh ấy cả, anh đã nhận ra sự ngu ngốc của những việc đó, và đang để Bruce có thời gian bỏ chạy với nhiều tự trọng nhất có thể. Anh có thể ra khỏi đây và vờ như đêm qua chưa từng tồn tại. Bruce lờ đi căn hộ ồn ào, sáng chói và thành phố xa hoa phù phiếm bên dưới, và tìm thấy giày và áo khoác. Có một bộ hóa trang nhỏ trong túi và anh mang nó vào phòng tắm, nhanh chóng che đi vết sẹo trên má bằng một miếng băng cùng lớp trang điểm. Nó không hoàn hảo, và nó ép những mô sẹo xuống da anh đầy khó chịu, nhưng nó có tác dụng; và trong chiếc gương đối diện anh, anh đã trở thành một Bruce Wayne xộc xệch sau một đêm trên giường, với làn da lành lặn và đẹp đẽ. Anh đang hướng về phía cửa khi một bóng mờ đỏ và xanh bay qua cửa sổ- “Tốt quá. Em dậy rồi.” --và bay thẳng vào phòng ngủ trống. Dọn dẹp giường trong một giây và rồi bay vù đến, hiện ra là một Clark, trong bộ đồ Superman đứng trước mặt anh. “Anh không thật sự sống ở đây nữa,” Anh nói. “Nhưng anh không muốn đánh thức em.” Nhìn quần áo và hướng đi của anh. “Ồ... Em định đi sao?” “Tôi đang định thế.” “Em cần anh đưa đi không?” Bruce chớp mắt. “Anh thân thiện với môi trường hơn bất cứ loại máy bay nào,” Người kia nói với một nụ cười bối rối. “Nhanh hơn nữa.” “Bruce Wayne bay tới Metropolis.” Anh đáp. “Anh ta cần bay về.” “Trên lý thuyết,” Clark nói, vẫn nụ cười đó thoáng qua gương mặt anh. “Anh ta phải vậy.” Nụ cười đó. Đường cong nhẹ của môi, đủ khiến anh nhớ lại nụ cười tươi tắn, toe toét và tỏa nắng anh từng dành cho Bruce trước kia... Trước những gì ở thế giới kia... Trước Superman kia... Trước khi anh phá hỏng mọi thứ chỉ vì một chiếc thắt lưng. Chính nụ cười từng được dành riêng cho anh, khi không còn gì đứng giữa họ ngoài khoảng không. Anh cần đi. Anh cần ra khỏi đây ngay lập tức trước khi có thể thay đổi ý định; trước khi anh kịp ảo tưởng về tình huống này và mối quan hệ của họ xa thêm nữa, trước khi anh kịp... “Bruce?” Anh bước vòng qua người kia và đi về phía cửa. Clark đi ngay phía sau anh, và rồi bay lơ lửng bên cạnh. “Này... Chúng ta ổn chứ? Ý anh là... nếu em không vui với...” “Clark... Tôi không nghĩ...” “Chúng ta không bắt buộc phải coi chuyện này là gì đặc biệt nếu em không muốn, Bruce. Em biết chứ, phải không?” “Tôi muốn...” Anh với tay tới cửa và dừng lại. Cố tìm lại những từ anh vừa nói với căn hộ trống không. Cố tái hiện lại bài phân tích đưa anh từ phòng ngủ tới đây. Cố tách mình ra khỏi người ngoài hành tinh đang bay cạnh anh. Khỏi Clark. “Tôi muốn...” Không. Đây không phải về thứ anh muốn. Đây là về điều đúng đắn. Điều tốt. Đây là về Clark. “Anh biết chuyện này rất khó khăn với em,” Clark nói. “Anh biết anh chắc chắn đem theo những kí ức tồi tệ, và anh hiểu nếu em không... Nếu đêm qua không có ý nghĩa gì cả...” “Không.” Anh nghe mình nói. “Nó có. Chỉ là... Tôi không giỏi chuyện này.” Anh liều lĩnh nhìn Clark thêm lần nữa. Thấy đôi mắt người kia dịu dàng và khóe môi anh lại câu lên thành nụ cười đẹp đẽ chết tiệt đó. Anh phải đi. Anh phải... Anh đã mở cửa và đang bước ra hành lang khi Clark nắm lấy cánh tay anh, giữ lại. “Khoan đã! Khi nào anh có thể gặp lại em?” Anh không đáp. Không nhìn lại. “Anh có thể tới tối nay được không?” “Tối nay tôi phải đi tuần tra.” “Sau đó thì sao?” Anh không thể nhìn người kia. Anh cần kết thúc chuyện này trước khi anh làm tổn thương Clark. Trước khi anh phá hủy tình bạn của họ sâu sắc đến mức không thể nào hồi phục lại. Anh cần phải làm thế, dù tất cả những gì anh muốn làm lúc đó là... Anh gật đầu. Bỏ đi. Phải tới ba tiếng sau, trên một chuyến máy bay riêng, một thời gian sau khi phi công thông báo chuyến đi tới Gotham, khi anh áp trán lên lòng bàn tay, tới khi đó, anh mới có thể nói điều mà anh nên nói trước Clark. Cuối cùng, anh cũng có thể lắp ghép những ý nghĩ lộn xộn trong đầu thành một chuỗi câu hoàn chỉnh. Nó bắt đầu với hai từ. “Xin lỗi,” Anh thì thầm. “Tôi xin lỗi, nhưng tôi không muốn làm anh tổn thương. Tôi có yêu anh. Tôi không có tình cảm gì hơn ngoài tình yêu và tôn trọng với con người anh và những gì anh bảo vệ, kể cả khi không phải lúc nào tôi cũng thể hiện điều đó. Nhưng sự thật là vậy. Tôi chưa bao giờ có thể cho anh biết những cảm xúc thật sự của tôi. Cho tới khi mọi chuyện quá muộn.” Hít sâu. “Và giờ thì quá muộn rồi. Tôi xin lỗi, Clark, nhưng tôi không biết tôi có thể nhìn anh mà không thấy hình ảnh của hắn không. Dù chỉ là thoáng qua, tôi... Tôi không muốn làm anh đau khổ, và tôi không muốn phá hủy tình bạn giữa chúng ta. Tôi không muốn đi tới nơi mà chúng ta không thể quay lại. Tôi xin lỗi, và tôi ước... Tôi ước chúng ta có thể làm chuyện này trước khi thế giới kia xảy ra. Trước khi mọi thứ rối ren đến vậy. Trước khi tôi làm rối tung mọi thứ lên như vậy.” Anh ngừng lại. Suy nghĩ một lúc lâu trước khi nói ra. “Anh xứng đáng với người tốt hơn tôi, Clark.” Anh nói với khoang hàng khách trống trơn. “Anh xứng đáng với người mạnh mẽ. Ai đó không ngừng chiến đấu. Ai đó có thể chờ đợi anh.” Anh tựa về phía sau và gạt tóc ra khỏi mắt. Nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thành phố đang mỗi lúc một gần. “Người như anh xứng đáng với một ai đó... hoàn thiện.” Alfred gặp anh ở đường băng, mắng anh vì đã dành quá nhiều thời gian đi lại mà không có nẹp chân, và dẫn anh tới ghế sau của một chiếc xe hơi đen bóng. Anh ngồi phịch xuống ghế, kéo dây an toàn, và nhìn ra con đường mờ mịt bên ngoài xe. Không giống như bầu trời đầy nắng ấm ngớ ngẩn ở Metropolis, những đám mây trên Gotham báo trước một cơn mưa. Từ phía xa, đang bao trùm lên hòn đảo Arkham, sắc tím thẫm của một cơn bão kéo đến đầy thèm khát. Những lớp mây cuộn xoắn lại thành những vòng tròn lớn như cánh của một con dơi khổng lồ đang săn mồi. Anh quay đi. Quay đi khỏi ánh nhìn ác quỷ, khỏi lời kết tội ném xuống như sấm sét, và sự căm ghét im lặng. Ép mình chú ý lại vào vấn đề lúc này. Clark. Anh cần nói những gì anh vừa nói ở trên máy bay với Clark. Anh cần phải... Đáng lẽ anh nên nói khi ở căn hộ. Kết thúc mọi thứ khi Clark cho anh cơ hội làm điều đó. Chỉ tại nụ cười ngu ngốc của anh ta. Clark đã nói chuyện với anh, đã nhìn anh, như trước kia. Không còn gì ngăn cách họ. Chúa ơi, nhưng anh nhớ điều đó. Nhớ sự yên bình, sự tin cậy, sự chân thành giản đơn trong sự hiện diện của người đó. Anh nhớ khi mọi chuyện giữa họ đột nhiên không còn sai trái nữa, và lần đầu tiên kể từ khi xảy ra những gì ở thế giới kia, mọi chuyện lại hợp lý như vậy khi... khi Clark nhìn anh và mỉm cười như thể... như thể Clark yêu anh. Như thể tình yêu là điều tự nhiên nhất trên đời. Anh cần kết thúc chuyện này. Nhưng sao anh có thể... giả vờ rằng anh không... Anh úp mặt vào lòng bàn tay. Chết tiệt. Đường xá đông đúc và mặt trời nằm khuất sau lớp mây mù đã dần hạ xuống khi anh về tới trang viên. Anh vào hang dơi và xem Dick cùng Damian tập luyện cho tới khi Alfred mang đến bữa tối kèm với vài lời nhắc nhở đậm chất mỉa mai như thường lệ. Anh ăn. Thay đồ. Rời đi. Cơn bão tiến đến gần và nuốt chửng thành phố trong màn mưa dày và sấm sét. Những rãnh nước chảy xuống, tháo đi nước lụt, và bên dưới, chỉ có những người vô gia cư mới ở ngoài đường. Anh di chuyển giữa những điểm quan sát thường ngày, hạ gục một tên buôn thuốc, và nhìn những giọt nước nhỏ xuống dọc áo choàng khi lắng nghe những báo cáo vang lên trên đài cảnh sát. Nếu là bình thường, anh sẽ quay về hang sớm khi thành phố yên lặng như hôm nay. Nhưng anh không làm thế. Ở lại giữa sự công kích từ mọi phía của cơn bão, nhìn ngắm những đường sét rạch ngang trời, liếm xuống đường chân trời thành phố, và cố quên đi tất cả mọi thứ khác. Mọi thứ. Con dơi. Vết sẹo. Người mà, kể cả lúc này, vẫn đang chờ đợi anh. Chờ đợi anh, bất chấp... bất chấp tất cả. Anh không thể lờ người kia đi được nữa. Cả cơ thể anh tê dại và cứng đờ khi anh cuối cùng cũng rời khỏi vị trí và trèo lại vào trong batmobile. Lái đi qua những con đường vắng vẻ, vòng qua đường rừng, và phóng nhanh vào hang. Đỗ lại. Mui xe bọc thép trượt về phía sau. Clark bay ra từ bóng tối và im lặng đưa tay ra. Anh ngập ngừng. “Em muốn anh đi,” Clark nói khẽ. “Có phải không.” Đó không phải một câu hỏi. Bàn tay vẫn ở đó. Đưa ra trước mặt anh như một lời cầu hòa. Bruce nắm lấy nó. Nhấc mình lên và bước ra khỏi xe. “Đây không phải về thứ tôi muốn.” “Em muốn gì?” Anh không mong đợi việc này. Không mong đợi giọng nói nhẹ nhàng buồn bã ấy, bàn tay ấm áp nắm lấy tay anh, hay sự thấu hiểu bên trong đôi mắt đó. “Tôi thường đi tuần muộn,” Anh đáp. “Nếu đây là về...” “Anh biết.” “Vậy thì tại sao...” Một sức nặng vô hình lạnh lẽo quanh trái tim anh. “Anh nghe thấy những gì tôi nói trên máy bay.” Clark gật đầu. “Anh theo dõi tôi.” Bối rồi. “Anh ở gần đó.” Bruce giật tay ra khỏi tay Clark. “Tôi bay trên thành phố,” Anh nói. Giọng trầm. Không cảm xúc. “Anh không bao giờ bay qua Gotham. Anh bay vòng lên hướng bắc để tránh nó.” Anh quay đi. “Sao em biết điều đó?” Anh không trả lời. “Theo dõi anh hả, Bruce?” Chờ đợi. Clark hít vào một hơi thật sâu, cẩn trọng, trước khi cất lời. “Anh sẽ không bao giờ ngừng làm bạn của em trừ khi em yêu cầu anh phải làm vậy,” Anh nói. “Và em không... không tuyệt vọng.” Anh nhìn lên. Nhìn vào mắt người kia. “Em hoàn hảo.” Những lời ấy khiến anh ngừng lại. Giữ chân anh. “Clark...” “Nếu em không thể nhìn thấy anh mà không thấy hình ảnh của hắn, anh hiểu.” Anh nhanh chóng tiếp tục. “Anh biết những gì hắn làm với em thật quá... và không gì anh có thể làm để sửa chữa nó. Anh sẽ không yêu cầu em nhìn anh và vờ như em ổn, nếu em không thế. Và nếu em muốn anh đi, anh sẽ làm.” “Đây không phải là về những gì tôi muốn,” Anh nhắc lại. Cảm nhận thứ gì đó bên trong anh hé lộ với từng lời. “Chúa ơi, Clark... Tôi... Tôi mệt mỏi...” Những bức tường anh tự dựng lên xung quanh mình bắt đầu nứt vỡ và sụp xuống. “Tôi mệt mỏi với việc nói dối, với việc cố gắng,... và anh khiến mọi chuyện thật khó khăn... anh... đây không phải là về những gì tôi muốn.” Chiếc mặt nạ anh tạo nên rơi xuống từng mảnh. Clark nhìn anh khó hiểu. “Vậy thì là về gì?” “Anh, Clark.” “Bruce...” “Anh luôn luôn là người tốt và... và tuyệt vời, Clark.” Anh thấy mình nói. Nghe thấy sự thật bắt đầu được tháo gỡ. Tuôn ra khỏi miệng anh. “Còn tôi thì không. Tôi...” “Em hoàn h-“ “Đừng.” Anh đưa tay lên. “Làm ơn... đừng.” Hít một hơi sâu, run rẩy. “Tôi định... Thế này không phải... Không có thứ gì liên quan tới anh chịu xảy ra đúng kế hoạch cả.” Một nụ cười. “Anh cũng có thể nói như vậy về em.” Bruce thở dài và lắc đầu. “Clark, tôi... Tôi không... Vì chiếc thắt lưng đó tôi...” “Đó không phải em.” “Tôi là người yêu cầu việc đó,” Anh thú nhận. “Tôi là người... Hắn đã nói hắn sẽ không tới Gotham nữa...” Anh nhắm mắt lại. “Anh đã tới rất gần rồi. Nếu chỉ cần tiếp tục chống cự thêm vài giờ nữa, tôi đã có thể... Đã có thể... Thứ trên mặt tôi sẽ không có ý nghĩa gì cả.” Một nụ cười vụn vỡ. “Lần đầu tiên hắn đã gọi tôi là con điếm nhưng thật sự... Đau đớn nhưng thật sự không hề có nghĩa gì cả cho tới khi... Cho tới khi...” Clark mở miệng để nói. Anh đưa tay lên. Ngăn lại. “Là tôi, Clark. Tôi không hoàn thiện. Tôi không tốt. Tôi không tuyệt vời như anh. Đó là lí do tại sao tôi cố đẩy anh ra xa. Đó là lí do tại sao... mối quan hệ này là một ý tồi.” “Đó không...” “Anh không xứng đáng phải dính vào...mớ hỗn độn của cuộc đời tôi. Anh không xứng đáng phải cố gắng yêu tôi bất chấp mọi thứ...” Anh không có ý định nói những điều đó. Anh không có ý định bộc lộ bản thân như thế này. Anh không có ý... “Nhưng anh có yêu em, Bruce. Anh yêu em rất nhiều.” Một khoảng lặng hoang mang. Anh liếm môi. “Và nếu hai mươi năm sau này, khi tôi vẫn thức dậy và tấn công anh vì tôi nghĩ anh là hắn?” Anh hỏi. “Nếu ngày mai khi tôi nhận ra một thói quen nhỏ mà hai người cùng có? Nếu khi anh đưa tôi tới pháo đài để cùng tôi xem mặt trời lặn và tôi nói với anh rằng hắn đã làm chính xác như vậy? Anh vẫn còn yêu tôi chứ?” Không ngần ngại. “Vẫn yêu.” “Vậy nếu tới ngày tôi nằm trên giường bệnh, và thay vì nắm tay anh và nói với anh rằng chúng ta đã có một cuộc sống hạnh phúc cùng nhau, tôi cố mặc cả để lấy thắt lưng của tôi?” Anh nói dồn dập. “Hay chỉ là một buổi sáng, tôi không thể nhìn anh... hay không thể ngừng nhìn anh bằng con mắt sai lầm đó?” Hụt hơi. “Nếu rất lâu sau này thì sao? Vì tôi không... Tôi không thể hồi phục được, Clark. Chỉ có vậy thôi. Anh không thể... Anh không thể cứu tôi khỏi chuyện này, và tôi biết anh sẽ cố gắng mỗi ngày để làm việc đó, và tôi... Tôi sẽ làm anh tổn thương.” Anh cố dồn hết sức thuyết phục, dồn hết sự chắc chắn của mình vào giọng nói. “Đây không phải về thứ tôi muốn.” Anh nói. “Đây không phải về việc thứ gì hợp lý.” Những lời nói nhạt nhẽo bên tai anh, như một lời dối trá cũ mòn được nói đi nói lại nhiều đến mức phát chán. Với giọng thật khẽ. “Còn đêm qua thì sao? Đêm qua không tốt sao?” “Clark...” “Sao em có thể...” Clakr đột ngột nói. “Sao em có thể nhìn lại những gì đã xảy ra và nghĩ em là người tồi tệ chứ? Sao em có thể kết luận được điều đó chứ? Hắn ép em, Bruce. Không có thắt lưng, không có mặc cả gì hết, không gì thay đổi được điều đó cả. Đó không phải lỗi của em. Đó không phải là em.” Một bàn tay luồn vào tóc. “Anh tưởng em biết điều đó.” Im lặng. “Và giờ em lại nói rằng những gì em muốn không quan trọng,” Clark nói tiếp. “Có thể tin được không cơ chứ? Chúng ta đang nói về một mối quan hệ, Bruce. Những gì em muốn là... là...” “Tôi muốn anh,” Bruce nói. “Tôi muốn chuyện này.” Lời khẳng định khiến chính anh cũng ngạc nhiên. “Tôi muốn, Clark, tôi chỉ... Nếu như... Nếu như chúng ta không bao giờ có thể...” Anh tựa vào chiếc xe. “...Ổn?” Clark nhìn anh. “Chúng ta khóc và vượt qua.” Anh chớp mắt. “Anh không yêu cầu cả một cuộc đời, Bruce. Chưa. Anh chỉ muốn một cơ hội.” Anh chậm rãi tiến lại một bước. “Anh sẽ làm tất cả mọi thứ vì em và thế nghĩa là nếu chúng ta đi tới một giới hạn mà em không thể đi tiếp, anh sẽ để em đi. Đó là cách mà những mối quan hệ xảy ra.” Một ánh nhìn buồn bã. “Nếu chúng ta tới giới hạn đó, nếu đó chính là lúc này, thì hãy nói và anh sẽ đi.” “Không.” Bruce nói nhanh. “Đừng.” Họ đứng một lúc lâu trong im lặng. “Anh hôn em được không?” Bruce nhìn anh. “Anh không cần phải...” Trong chớp mắt, môi Clark đã áp vào môi anh. Khuôn miệng ấm áp nhẹ nhàng, chậm rãi đi cùng với đôi môi ướt át đó, liếm và nếm mùi vị mưa vẫn còn thoảng trên da anh, vươn người tới trước và chiếm lấy hơi thở của anh trong một nụ hôn dài, sâu. Đáng lẽ... Đáng lẽ cảm giác bị ép chặt giữa thân hình rắn chắc của Clark và đường nét góc cạnh của batmobile không dễ chịu đến vậy. Nhưng thật sự nó quá ấm áp... Và... Clark lùi lại. Anh rướn người tới trước để kéo dài sự tiếp xúc đó lâu nhất có thể. Gầm gừ khi môi họ tách nhau và môi Clark lại cong lên thành nụ cười sáng nay. “Sao lại có kẻ trên đời muốn làm hại em cơ chứ?” Những ngón tay đưa lên để nhẹ nhàng trượt xuống dưới mép mặt nạ, nâng chiếc mũ trùm ra khỏi mặt anh, trượt qua mái tóc rối bời của anh, trải xuống như dòng nước trên má anh và bọc theo từng đường nét của quai hàm anh. Không có mắt kính của chiếc mũ trùm, hang dơi chỉ là một bể bóng tối, phá vỡ bởi những tia sáng ít ỏi tỏa ra từ màn hình cách nơi họ đứng vài bước chân. Không nhiều, nhưng đủ để anh thấy từng lọn tóc đen dày, đuôi mắt xanh sáng lấp lánh, và phần bóng hắt xuống gò má cao. Khi Clark lại tiến về phía trước, Bruce đưa tay, quàng cánh tay quanh cổ người kia, và đặt một chuỗi những nụ hôn khắp gương mặt anh, cho tới khi tìm được môi anh. Chiếm lấy chúng, tách mở chúng, và đưa lưỡi vào trong... Cứng đờ. Nghẹn thở. Hồi lại. Clark cố lùi lại. Anh siết chặt tay. Tiếp tục nụ hôn. Hôn sâu hơn. Cùng di chuyển với nó. Nếm vị... Tách ra với một tiếng thở dốc. “Em...?” “Tôi ổn.” Anh gầm gừ. Móc ngón tay vào cổ áo Clark và nằm xuống mui xe. Tay Clark chống xuống hai bên anh, cơ thể bên trên anh, khuôn mặt cách anh vài inch. “B-Bruce... Chúng ta không...” Anh quàng chân quanh hông người kia và ép một nụ hôn thèm khát, hổn hển lên môi anh. Quai hàm anh. Cổ anh. “Chúng ta không phải làm việc này nếu em không... ah...” Anh ngừng lại. Gặm nhẹ lên vị trí đó lần thứ hai. “Ah... Bruce... Anh không cần... Mấy giây trước em còn... ah...” Bao bọc phần da đó bằng miệng và mút nhẹ. Chậm rãi cắn, đầy gợi tình, lên phần giao giữa các thớ cơ. “Ah... Chết tiệt...” Một tiếng rên khổ sở. “Chúa ơi... Bruce...” Clark sụp xuống khuỷu tay, áp sát ngực họ cạnh nhau, và ấn Bruce xuống nắp xe. Anh không hề bớt hung hãn đi chút nào. Đẩy một chân vào giữa hai chân Clark và bắt đầu cọ xát. Không dừng lại cho tới khi Clark bắt đầu thì thầm một tràng những lời không thành câu vào tai anh, không ngừng nói cho tới khi những lời đó bắt đầu xen thêm những từ tiếng Krypton, cho tới khi anh cảm nhận được người kia cũng bắt cùng nhịp với mình. Anh lùi lại và liếm lên da người kia. “Thú vị thật.” Thở gấp. “Sao?” “Kryptonite không phải điểm yếu duy nhất của anh,” Anh lầm bầm, “Nó thậm chí còn không khó tìm. Nếu Darksied hay Luthor...” “Okay,” Anh cắt ngang. “Đó là hai ví dụ tiêu biểu của những người anh không muốn nghĩ đến lúc này đấy.” Và anh ấn một nụ hôn rộng mở, thèm khát lên môi người kia. Bruce cứng đờ lại, nuốt xuống, và rồi thả lỏng cơ thể mình khi Clark đáp lại động tác ma sát lên hông Bruce. Bắt đầu trượt một bàn tai dọc lớp giáp ướt đẫm nước. Từ vai, ngang qua ngực, xuống hông, và trên lưng. Từng đụng chạm như một sự dò xét, tìm kiếm, và chiếm hữu theo cách vô cùng cẩn trọng. Chạy dọc từng thớ cơ, dọc xuống những vết sẹo, và lần theo đường cong của da thịt anh trên hông và trượt xuống đùi. Anh chần chừ ở đó. Trượt đầu ngón tay theo đường may dọc bộ đồ, xuống đầu gối và lại đi lên để lần theo đường nét của cơ bụng qua lớp vải rắn chắc. Bruce gầm gừ, cố đẩy bàn tay đó vào một vị trí có ích hơn, và lườm Clark khi môi người kia khẽ cong lên trong nụ hôn. Clark nắm lấy hông anh, kéo anh lên từ bên dưới mình, và ấn vào kính chắn gió. Trườn vào giữa hai chân anh, bắt đầu gặm và rúc vào bộ đồ của anh. “Clark...” Môi trượt trên lớp vải trên đùi trong, một hơi thở nóng đến kì lạ, và một âm thanh mờ đục vang lên khi răng anh cắn quanh khóa thắt lưng. Dù trong bóng tối, Bruce vẫn thấy ánh sáng của đôi mắt xanh đó nhìn vào anh, khi người kia nhẹ nhàng, khéo léo, tháo chiếc thắt lưng bằng lưỡi và kéo nó ra. Ngẩng đầu lên để Bruce thấy nó kẹp giữa hai hàm răng. Một cử chỉ đơn giản. “Nó sẽ giật điện anh trong vài giây,” Bruce lầm bầm. Cầm lấy thứ đồ và ném sang bên. Nó tiếp đất trong một tràng tiếng lanh canh nhức nhói trong bóng tối. Clark mỉm cười, khép ngón tay quanh hông anh, và nằm lên trên anh. Hôn, liếm, cắn... Anh thở gấp khi răng khẽ lướt qua cặp đùi trần. Người kia ngồi dậy, nhổ ra một miếng giáp lớn, và lại tiếp tục. Cẩn thận cắn qua những mảnh giáp chống đạn, nghiền vỡ thứ chất liệu đó giữa hai hàm răng, và lột nó ra khỏi da anh. Bruce nhìn qua không gian sáng tối lẫn lộn khi người kia cắn qua lớp giáp giữa hông và đầu gối anh, để lộ phần hạ bộ đang nhanh chóng cương cứng, và gặm nhẹ lên phần da mới để lộ. Bruce cảm nhận từng luồng nhiệt, từng luồng ham muốn mỗi lần đụng chạm. Mỗi lần môi người kia lướt qua, mỗi hơi thở, và mỗi lần răng cọ vào da. Đẩy hông lên trên bàn tay rắn chắc của Clark. Clark vuốt ve ngón cái trấn an lên hông anh, và quay xuống để trượt lưỡi trên tinh hoàn và lên mặt dưới của dương vật anh. Lần theo những mạch máu bằng đầu lưỡi trước khi ngậm tất cả vào khuôn miệng ấm nóng. Mí mắt Bruce run rẩy, chuẩn bị khép, nhưng anh cố giữ chúng mở. Giữ mắt không rời khỏi hình bóng Clark khi người kia bắt đầu trượt lên xuống phần cương cứng, cố gạt bỏ bóng tối để thấy sắc màu ửng lên trên má người kia, nước bọt và chất lỏng mà anh biết là đang tràn xuống môi anh, và ánh sáng xanh lấp lánh kì ảo khi anh điều chỉnh từng động tác. Anh hớp một ít không khí qua kẽ răng, lồng bàn tay vào tóc Clark, và thôi thúc anh, nhanh hơn, mạnh hơn. Gầm gừ một tiếng đồng ý khi người kia đáp lại. Anh biết mình không thể kéo dài. Không, khi Clark ngậm anh sâu đến mức anh cảm thấy phần đầu ấn vào cuống họng người kia. Không, khi đôi môi đó khép lại chặt, nóng ấm, và ướt át, quanh anh. Không, khi chính những tiếng rên rỉ của anh được lặp lại bởi người kia khi anh dịch chuyển hơi quá nhanh lên và xuống dọc dương vật anh. Anh biết mình không thể... Anh tới. Phóng chất lỏng vào khuôn miệng tham lam, chào đón của người kia, và mọi thứ rối ren, đầy ham muốn, và không có gì... Không có chút nào giống như những cơn cực khoái nghẹn ngào mà Superman của thế giới kia ép ra từ anh. Không ép buộc. Không ngăn cấm. Thuần túy. Một nốt nhạc trầm vang dài từ cơn khoái cảm điên rồ. Clark tiếp tục liếm mút anh cho tới khi kết thúc, nuốt xuống, và trèo lên người anh để khóa môi lại với nhau. Mùi vị ấm áp, dày đặc của chính tinh dịch anh hòa lẫn với mùi hương đặc biệt... Clark. Đó là Clark... khi môi dưới của anh bị bao bọc và mút đầy thèm khát giữa hai hàm răng của người kia. Anh đáp lại nụ hôn, mở miệng, và ấn lưỡi anh... Sắc bén. Rắn chắc. Ngoài hành tinh. Anh nghẹn. Clark lùi lại. “Không,” Bruce rên rỉ. “Tôi không sao, tôi...” “Đây không phải lần đầu tiên, Bruce. Anh đang làm chuyện gì đó không đúng khi anh hôn em. Đó là gì?” “Không có gì.” Anh nói nhanh. “Tôi sẽ quen thôi.” Anh cong người về phía trước và nối hai đôi môi lại với nhau, tách mở môi người kia bằng lưỡi mình, và bắt đầu lướt đi... Clark lại kéo lại. “Em không thở, Bruce. Sao thế?” “Chết tiệt Clark, cái đó không quan trọng!” “Vậy thì nói cho anh biết.” Anh lườm người kia. “Nghe này, nó không phải thứ anh có thể sửa chữa, hiểu chứ.” Anh gắt gỏng. “Nhưng, còn có thứ khác tôi nghĩ anh có thể giúp tôi lúc này.” Anh rút chân mình ra, quàng quanh hông Clark, và ấn mình xuống phần dưới đang bắt đầu cương cứng của người kia. “Bruce, anh... Anh chỉ muốn hiểu...” Có một sự cầu khẩn trong giọng nói đó mà Bruce không thể lờ đi. Nó quá khác so với tông giọng tự tin của siêu anh hùng yêu thích trên đất Mỹ, cũng không hề giống tiếng gầm gừ của Superman từ thế giới kia, và không có điểm tương đồng với những câu nói đầy thân thiết mà Clark từng dùng khi nói chuyện với anh. Nó là một thứ gì đó riêng tư, thứ gì đó đẹp đẽ, thứ gì đó... thứ gì đó đặc trưng của anh trong giọng nói. Thứ mà Bruce không thể, không bao giờ có thể, lờ đi. “Được rồi,” Anh rít lên. “Chỉ là... Anh có vị giống hắn... Và có mùi... Không quan trọng. Tối qua tôi không nhận ra nó vì mùi rượu...” Clark biến mất. Bruce nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt đẩy sửng sốt. Đi rồi. Biến mất trong một chớp mắt chỉ vì... Dạ dày anh xoắn lại với cơn thịnh nộ đến tận xương tủy khi anh nhận ra những điều mình vừa nói, vừa làm, vừa... Clark xuất hiện trở lại, quỳ giữa hai chân anh, vòng tay quanh thân anh, và dễ dàng kéo anh vào lòng. Môi họ lại chạm nhau và xộc vào miệng anh là vị hắc của bạc hà và mùi hương độc hại không thể nhầm lẫn được của lưu huỳnh. Anh ho sặc sụa... “Clark! Cái gì...?” “Anh đã nói anh sẽ làm mọi thứ cho em,” Anh thì thầm. “Anh có mùi như thể vừa nuốt hết cả một xe tải kem đánh răng và đi bơi ở Yellowstone ấy,” Bruce hừ một tiếng. Một khoảng lặng. “Đủ rồi. Đi tắm. Ngay.” Đổi tư thế một cách bồn chồn. “Tức là... Em muốn anh đi tắm hay là...?” Bruce chửi thề, trèo ra khỏi lòng anh, và trượt xuống mui xe. Cau mày trước tình trạng tan nát của bộ đồ và bắt đầu cởi bỏ nốt những mảnh còn lại khi anh bước qua hang dơi hướng về phía phòng tắm. Khi anh đi qua, ánh sáng cảm biến bừng lên, khiến không gian phía trước anh càng thêm mờ ảo và người krypton ngay lập tức đi theo sau. Anh quay lại và quan sát Clark, thấy cái cách thèm muốn, chưa thỏa mãn mà người kia cắn môi, thấy ánh mắt tôn thờ thuần túy khi Bruce vô tâm tháo bỏ những phần còn lại của bộ đồ bị phá hỏng, và nhìn lại toàn cảnh, sợi dây hi vọng mỏng manh lo lắng bên trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp đó. Clark đang chờ đợi anh. Chờ được anh ra lệnh cởi bỏ toàn bộ quần áo và đi theo anh vào phòng tắm của hang dơi, chờ đợi với sự háo hức đến ghê gớm được chạm vào anh lần nữa, được ôm anh, chờ đợi và hi vọng rằng việc này chưa kết thúc giữa họ, bên dưới ánh mắt đáng sợ của con dơi phía sau anh. Và lần đầu tiên kể từ khi Superman khắc vết sẹo lên mặt anh, anh cảm thấy mình mạnh mẽ. Vững chãi. Không phải lời dối trá về sức mạnh anh tự dựng lên quanh sự huyễn hoặc của Selina, không phải chút quyền lực ít ỏi anh chiếm giữ được từ việc hạ gục những tên tội phạm nhỏ mọn, và cũng không phải chiếc mặt nạ anh đeo mỗi khi bước trên dãy hành lang khô khan của Watchtower, hay trong những bữa tiệc xa hoa của Tập đoàn Wayne. Sức mạnh, sự kiểm soát lúc này anh cảm nhận được là thật. Vì chỉ cần một lời, hay một cử chỉ, anh có thể xé nát hi vọng trên gương mặt người kia, hoặc lấp đầy nó. Bởi chỉ cần một nụ cười nửa miệng trêu chọc khi anh đẩy mở cánh cửa phòng tắm và một cái hất đầu, anh đã mang nụ cười đẹp đẽ, rực rỡ mà anh thấy sáng nay trở lại một cách trọn vẹn, cởi mở và hoàn hảo nhất. Họ loạng choạng bước vào trong một mớ tay chân hỗn độn, hàng trăm những nụ hôn và những câu nói bỏ dở. “Anh yêu...” “Lại đây.” “Em thật...” “Im đi.” “...hoàn hảo.” “Anh cũng vậy.” “Ước gì...” “Đừng lo...” “Em chắc chứ?” “Chắc...” Bruce bật vòi hoa sen và quay lưng tựa vào tường khi Clark trải những nụ hôn dọc cổ anh, những hơi thở băng lan trên da anh, và lần dọc theo những vết sẹo dài trên lưng anh. Khi dòng nước nóng đổ xuống khắp người anh, anh áp trán vào lớp gạch mát lạnh, và cố điều chỉnh nhịp thở khi Clark xoa bóp cho anh tách mở, khi người kia đẩy ngón tay qua những thớ cơ, ấn vào điểm G bên trong anh, và đưa thêm hai ngón tay nữa. Anh rên rỉ, cong lưng, và quay đầu nhìn qua vai mình bằng đôi mắt khép hờ khi Clark cuối cùng cũng ấn vào trong anh; lấp đầy anh, hòa làm một, làm tình với anh. Với tay về phía trước để áp một bàn tay đang rung bần bật quanh phần cương cứng của anh. “Bruce.” Một lời thì thầm nặng nề, vụn vỡ. “Clark.” Một tiếng rên rỉ từ cổ họng. Trong khoảnh khắc đó, họ ở bên nhau. Cùng di chuyển. Cùng hít thở. Cùng kêu lên. Và cùng tới đỉnh điểm. Vậy là đủ. Clark là đủ. Đủ để xóa bỏ con dơi, chiếc thắt lưng, và vết sẹo. Bởi không còn gì trong số chúng quan trọng nữa. Bởi, khi anh quay lại và hôn người kia thật sâu, không còn quá khứ gì giữa họ. Không có thế giới khác. Không có Superman. Không có những tháng kéo dài chật vật, đau đớn, lẩn trốn... Chỉ có lúc này. Và vậy là đủ.