[Longfic] Injustice: Scars - Chap 6
Title: Injustice: Scars Author: Evilpixie Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: DCU; Injustice: Gods Among Us; Batman - All Media Types; Superman - All Media Types; Justice League Relationships: Clark Kent/Bruce Wayne; Clark Kent/Lois Lane; Selina Kyle/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne; Alfred Pennyworth; Selina Kyle; Clark Kent; Diana (Wonder Woman); Lois Lane Additional Tags: Rape Recovery; Rape Aftermath; Emotional Hurt/Comfort; Developing Relationship; Explicit Sexual Content; Explicit Language; Aftermath of Torture; Recovery; Friendship/Love; Hurt/Comfort Link gốc: http://archiveofourown.org/works/945166/chapters/1844682 Chap 6: “Anh nghĩ sao?” Bà ta còn không nhìn vào anh. Chưa từng chạm ánh mắt anh. Chỉ ngồi đó, bình thản, và nhìn vào bức tường bằng đôi mắt trang điểm đậm. Một ngón tay, đeo đầy những nhẫn, gõ lên mặt bàn giữa họ một cách thiếu kiên nhẫn. “Xin lỗi?” “Anh nghĩ sao?” Bà ta lặp lại. Chậm hơn. Như thể anh rõ ràng là một kẻ đần độn và bà ta sắp nổi cơn lôi đình đến nơi. “Anh có thật sự nghĩ tôi nói sai không? Anh có nghĩ Luthor nói sai không?” Giọng bà ta hạ thấp xuống một quãng tám. “Anh có thể, anh Kent, thành thực nói với ta rằng anh không sợ hãi một ngày Superman phát điên?” Mỗi ngày. Anh ngồi ở tòa đại sứ quán Bialya ở Washington DC đối diện với Queen Bee tới từ chính Bialya, và cố suy nghĩ xem Clark Kent; nhà báo, phóng viên, con người; sẽ trả lời câu hỏi đó như thế nào. “Tôi-Tôi không nghĩ anh ấy sẽ như vậy,” Anh nặn ra một câu. “Anh ấy luôn là một người hùng.” “Và chuyện gì sẽ xảy ra khi anh ta quyết định rằng làm anh hùng quá mệt mỏi rồi?” Người phụ nữ nhanh chóng phản bác. “Khi đó thì sao?” Anh không đáp. Không thể. Không thể, vì anh biết câu trả lời quá rõ. Anh biết một cách chi tiết đến tàn bạo, đến ghê rợn. Anh biết chỉ bằng kí ức ngắn ngủi, đơn giản về cuộc vây hãm Gotham. Biết, mỗi lần anh nhắm mắt lại và thấy Bruce đứng ngoài sa mạc Bialya, khóc tất cả chỗ nước mắt anh còn có ra ngoài. Bà ta quan sát biểu cảm trống rỗng của anh và khịt mũi. “Người Mỹ các anh đều như nhau cả. Lúc nào cũng thuyết giảng về nền dân chủ, tự do, và công lý, nhưng lại không thấy toàn cảnh; các người không thấy việc để người đàn ông này tồn tại là một mối đe dọa không chỉ tới quốc gia các người mà là cả thế giới. Các người không thấy sự nguy hiểm khi để hắn ta sống, chứ đừng nói đến việc để hắn sống một cách bí mật, bất chấp khả năng khổng lồ mà hắn nắm trong tay.” Clark ngừng ghi chép. Nhìn không chớp mắt vào những đường kẻ trước mắt anh. Nhìn vào lớp giấy vô tri, nhìn vào từng phân tử của nó, và thấy những vết bầm tím khớp với ngón tay anh, những lời ra lệnh giống như giọng anh, và một vết sẹo giống như biểu tượng trên ngực anh. “Tôi... Tôi...” “Anh có cho phép một đứa trẻ sơ sinh nắm giữ chìa khóa của một cuộc chiến tranh hạt nhân? Một người điên? Anh có đưa nó cho một người có khả năng hủy diệt trong chớp mắt? Suy nghĩ nào, sự đảm bảo nào có ở đó khi để người đàn ông này nắm giữ sức mạnh phá hủy cả hành tinh này? Và sao anh lại có thể ngây thơ đến mức nghĩ rằng sức mạnh ấy sẽ không khiến hắn ta mục ruỗng dần mòn? Giả vờ rằng hắn ta còn chưa mục ruỗng ngay lúc này?” Bruce ngồi trên một chiếc giường với một chiếc thắt lưng vắt trong lòng anh. Chiếc thắt lưng anh còn không liếc mắt lần thứ hai. Chưa từng để ý. Chiếc thắt lưng mà Bruce đã bán rẻ bản thân mình để có được. Chịu đựng... “Tháo bỏ tấm áo choàng oai vệ cùng đôi mắt xanh đẹp đẽ kia và anh sẽ tìm thấy một con quái vật tồi tệ hơn bất kì sinh vật nào mà hành tinh này từng đối mặt.” Một người trong lớp áo choàng với khuôn mặt của anh đã thống trị thế giới, đã săn tìm Batman đến độ ám ảnh, và là người đã ấn Bruce xuống, làm hại anh... Một người mà, bên dưới tất cả, không khác anh là mấy. “Hắn ta chính là kẻ độc tài tai tiếng mà chúng ta sẽ thấy trong tương lai.” “Thú vị thật,” Cánh cửa phía sau anh bật mở và tiến vào phòng là đôi giày cao gót bước về phía anh. “Tôi tưởng bà mới là chủ nhân của danh hiệu thanh thế bậc nhất đó chứ.” Queen Bee nhìn lên và cẩn trọng sắp xếp lại tư thế của mình kèm với một cái lườm lạnh giá. “Cô Lane,” Bà ta chào. “Ta đang tự hỏi khi nào cô mới tới.” “Tôi cũng thế,” Lois đáp. “Giao thông ngoài đó thật khủng khiếp.” Cô đặt một tay lên vai anh. “Cảm ơn vì đã khởi động giùm tôi, Smallville.” Anh nhìn lên và thấy sự lo lắng kín đáo trong mắt cô. Cô đã nghe khi đứng ở cửa, nghe những lời đánh giá tàn nhẫn của Queen Bee về nhân dạng siêu anh hùng của anh và những câu trả lời ít ỏi từ anh; quá ít kể cả so với anh ngày thường. “Anh có thể đi nếu anh muốn. Em sẽ tiếp quản từ đây.” “Đây là bài báo của anh,” Anh lầm bầm. “Anh phải ở lại.” “Ah, phải rồi.” Cô ngồi xuống bên cạnh anh. “Giờ anh độc lập rồi. Em quên mất. Vậy, anh có phiền nếu em phụ trách lần này không? Như hồi trước.” Trước khi anh kịp đáp, cô đã quay sang đối diện với người phụ nữ ngồi bên kia căn phòng. Queen Bee nhìn Lois như một con mèo khổng lồ tiếp cận một con thú săn mồi khác. “Giờ thì, có lẽ tôi nghe nhầm nhưng tôi tin bà vừa nói gì đó về Superman. Tôi không biết bà đang làm gì tốn thời gian với Kent đây,” một cái vỗ nhẹ lên vai anh, “không có ý gì đâu,” trước khi quay lại với Bee, “Nhưng tất cả mọi người đều biết tới tìm tôi mỗi khi có chuyện liên quan đến anh chàng xanh dương đó.” Rít lên qua kẽ răng. “Ta đang giải thích lí do tấn công Metropolis.” “Và lí do đó là Superman?” “Đúng.” Queen Bee quả quyết. “Ta muốn ngăn hắn lại. Hắn là mối nguy hiểm cho nhân loại.” “Và khi bà ngăn được rồi thì sao? Chúng tôi có nên tin rằng bà sẽ quyên góp quân đội robot của bà để xây nhà cho người nghèo không? Để khắc phục vụ tràn dầu gần đây? Hay có thể là cung cấp lương thực cho quốc gia của bà, quốc gia mà đang chậm rãi, nhưng chắc chắn, là sẽ rơi vào tình trạng đói khát trong vài năm tới?” Cơn giận dữ lóe lên qua nét mặt của Queen Bee. “Sao cô dám! Ta điều hành quốc gia của ta theo cách mà ta thấy phù hợp! Đó không phải vấn đề ở đây!” “Không,” Lois tiếp tục, bình tĩnh như mọi khi. “Chắc chắn là không. Vấn đề ở đây là sao bà dám sắp đặt một cuộc tấn công nhằm vào người Mỹ ngay trên đất Mỹ.” Cô rướn người về phía trước. “Và giờ thì sao? Bà chưa từng bày tỏ sự yêu thích với Superman trước đây. Nhưng giờ bà muốn lấy đầu anh ta bày lên đĩa bạc.” Clark nhận ra mình đang nhìn Lois bằng ánh mắt biết ơn, và nhanh chóng nhìn lại xuống quyển sổ để bắt đầu ghi chép cuộc đối thoại. Lời tiếp theo buông ra từ miệng người đàn bà khiến anh khựng lại. “Joker.” Lois chớp mắt. “Sao?” “Một vài tháng trước, tên tội phạm mà truyền thông các người gọi là ‘Joker’ có ý định phá hủy Metropolis,” Bà ta giải thích. “Hắn ta thất bại. Hắn ta sau đó đã biến mất trong một thời gian ngắn, cùng với vài thành viên chủ chốt của Justice League.” Clark thấy dạ dày mình xoắn lại đau nhói bên trong mình. Chuyện này không thể xảy ra được. Không phải bây giờ. “Thì?” Lois hỏi. Cô không thể giấu được sự tò mò trong giọng mình. “Các người cho rằng họ rời khỏi hành tinh này,” Queen Bee nói tiếp, “Đúng là vậy, nhưng không phải theo cách mà mọi người nghĩ. Họ tới một thế giới khác. Một thế giới song song. Một thế giới mà Superman thống trị. Nơi Superman là lãnh đạo tối cao.” Lois ném một ánh mắt thắc mắc về phía anh. Anh vẫn cúi đầu. Cố điều chỉnh nhịp thở. “Joker nói với bà chuyện này?” Lois cố bật ra một nụ cười. “Và bà tin hắn ta? Joker? Tôi ghét phải nói điều này nhưng tôi sẽ không đề cao bất cứ thứ gì nói ra từ miệng hắn đâu.” “Không?” Người phụ nữ nghiêng người lại gần. “Nếu tài liệu về việc trị liệu cho hắn ta vẫn còn, ta khuyên cô nên điều tra chúng. Có lẽ đó là một lời nói dối. Nếu vậy, đó là một lời nói dối đặc biệt công phu và chi tiết.” Lois nhướn mày. “Tại sao những tài liệu đó lại không còn?” Queen Bee nhún vai. “Có lẽ ta không phải là người duy nhất...bận tâm về khả năng Superman có thể vượt ngoài tầm kiểm soát. Hoặc,” Lông mày bà ta nhíu lại đầy suy tính. “Có thể chính Superman không muốn một lời cảnh báo trước nào về việc chiếm lấy chính quyền.” “Hẳn rồi,” Lois nói, không tin chút nào. “Có vẻ là vậy.” Queen Bee cau có. “Cô cũng đần độn như tất cả những con người bình thường khác. Ta vốn không nên có mong đợi gì từ cái đất nước suy nghĩ lạc hậu này.” “Tôi trích dẫn câu đấy nhé?” Mất vài giây để bà ta nhận ra sai lầm. “Không liên quan!” “Thế à?” Lois đáp với sự ngạc nhiên vờ vịt. “Tôi tưởng việc bà mời tới hai trong số những nhà báo thân thiết với Superman nhất để phỏng vấn mới là không liên quan chứ.” “Không,” Bà ta rít lên. “Không liên quan chút nào.” “Tốt. Vì có lẽ sẽ có vài người nghĩ rằng bà chỉ đang đẩy sự chú ý từ bà sang Superman với hi vọng vẽ thêm vài đường mập mờ khác cho câu chuyện của bà.” Cô vươn mình về phía trước. Một con mèo đang với tới, giương vuốt, ngay sau một con chuột đã bị thương. “Có người sẽ nghĩ bà đang bôi nhọ hình tượng của anh ấy bằng những lời đe dọa rỗng tuếch để lôi kéo con mắt của công chúng ra xa khỏi những hành vi khủng bố gần đây của bà. Có người sẽ nói bà đang cố lừa gạt truyền thông in ra một câu chuyện hoàn toàn khác so với câu chuyện đang được bàn đến ở đây.” Queen Bee bật dậy. “Ta không cho phép mày tới đây để mày có thể tra khảo ta, con nhãi ranh! Đây đáng lẽ ra phải là câu chuyện của ta!” Đôi mắt đen rực lửa. “Của ta!” Những móng tay sơn màu cào xuống mặt bàn. “Không giống như ở đất nước của bà, ở đây bà không có quyền kiểm soát với cánh báo chí đâu, Bee.” Lois nói khi cô đứng lên đầy thanh nhã. Nhấc chiếc túi xách lên. “Nếu tôi là bà, tôi sẽ ngồi xuống và tự làm mình thoải mái. Ngay giây đầu tiên bà bước ra khỏi cánh cửa của tòa đại sứ quán này, tôi nghĩ bà sẽ thấy những chàng trai từ lực lượng phòng vệ liên bang có lời muốn trò chuyện đấy.” Quay lưng đi. “Cách nào đi nữa, thì bà cũng sẽ vào tù, và ôi, đó quả thật là một dòng tít lớn thú vị.” Clark đứng lên, lắp bắp một tràng xin lỗi rối ren, và đuổi theo sau người đồng nghiệp của mình có lẽ hơi nhanh hơn bình thường một chút. Anh đuổi kịp cô khi họ bước qua đám đông bảo vệ và lại đặt chân lên đất Mỹ lần nữa. Lúc đó đã muộn, trời tối, trung tâm chính trị thành phố xám xịt trải dài trước mặt họ. Những khách du lịch cuối ngày bước qua giữa những tòa nhà, bóng một đàn bồ câu thấp thoáng trên nền xi măng, và phía xa, Hall of Justice nép dưới cánh cổng vòng cung bằng đá hoa cương trắng nhợt nhạt. “Đúng là con mụ khốn nạn, nhỉ?” Lois lầm bầm. Anh tháo kính ra và bóp trán. “Cảm ơn vì đã giúp anh xử lí bà ta.” “Ừ thì, em có thể thấy anh đang làm việc đó không được tốt cho lắm.” Một ánh nhìn đầy ý nghĩa. “Anh biết bà ta chỉ đang cố thâu tóm quyền lực. Chuyện này không liên quan gì đến Superman cả. Đó chỉ là cái cớ.” Anh hớp vào một hơi thật sâu. “Anh biết.” Đeo lại kính. “Anh không được để ý những gì bà ta nói.” Cô gật đầu, quay đi, rồi lại nhìn anh. “Anh có bay về Metropolis tối nay không?” “Có.” “Bằng gì?” “Bằng...” “Máy bay?” “Không...” “Tốt.” Cô bước nhanh đến chỗ chiếc xe thuê, mở cốp và lấy ra một chiếc hộp bìa cứng khả nghi. “Lois?” “Cái này là rượu nhà làm.” Cô đáp khi kẹp nó vào bên sườn. “Dì em tự làm, và nó ngon tuyệt. Mỗi khi em ghé qua đây em đều lấy một hộp. Nhưng, không có hãng hàng không nào chịu để chất lỏng không rõ nguồn gốc lên máy bay.” Ấn vào tay anh. “Anh có thể giữ một chai, coi như em trả công.” Anh luôn nghe lời Lois kể từ lần đầu tiên anh gặp người phụ nữ này. Anh biết mình không bao giờ nên cãi lại. Đây có lẽ là một dấu hiệu rằng mọi chuyện vẫn ổn giữa họ sau cuộc chia tay. Một cảm giác nhẹ nhõm kì lạ khi biết rằng kể cả khi không còn ai quan tâm tới anh, thì ít nhất còn có hôn thê cũ. “Anh chắc mọi chuyện ổn chứ, Smallville? Trông anh có vẻ...” Cô tìm kiếm từ thích hợp. “Chán nản.” “Anh không sao.” “Có phải...” Cô liếm môi. “Có phải những điều Queen Bee nói là đúng? Anh có tới một thế giới khác không?” Mắt dán chặt vào anh. “Anh có chiến đấu với một người khác giống y như anh không? Một phiên bản xấu xa?” Anh nhăn mặt. “Không đơn giản như vậy.” “Anh ta không xấu xa à?” “Không, anh...” Không phải người tốt. Anh không nói những lời đó. Không muốn phải nghe lòng thương cảm sai chỗ của cô, hay phải bơi qua tràng phủ nhận của cô. Không muốn có cuộc trò chuyện này nữa. Không bao giờ. “Anh nên đi. Em muốn anh để cái này ở đâu?” “Ồ...” Cô nhìn hộp bìa chứa đầy chai rượu, rồi nhìn lên anh, và quay đi. Cô biết mình không còn quyền gì để yêu cầu những điều đó từ anh nữa. Không phải về chuyện này. Họ không còn gần gũi để cô có được đặc quyền đó. “Cứ... để ở trong bếp. Em sẽ xử lí chúng, vài ngày nữa em sẽ về.” “Được rồi. Cảm ơn lần nữa vì đã cứu anh trong đó.” “Chắc chắn rồi. Không vấn đề.” Anh đi bộ cho tới khi tìm được một con hẻm vắng để lẻn vào, thay bộ đồ, và bay thẳng lên bầu trời trước khi ai kịp nhìn thấy, cùng một hộp rượu và một mớ quần áo ôm trong tay. Anh bay chầm chậm. Trời đang dần chuyển đêm khi anh tới Metropolis và đáp xuống căn hộ cũ anh từng sống cùng Lois. Có ai đó đang ngồi ngoài lan can ban công. Anh đông cứng lại. Đó là Bruce. Mặc một chiếc áo trắng, quần đen, và thả đôi chân trần ra ngoài đường phố phía dưới. Bruce. Không. Gương mặt anh không có dấu vết. Đẹp đẽ. Lành lặn. Batman của thế giới kia? Bằng cách nào? Tại sao? Một nỗi khiếp sợ bệnh hoạn xoắn lấy anh từ bên trong. Có chuyện gì xảy ra ở thế giới kia? Superman đã trốn thoát? Nếu hắn tới đây thì sao? Nếu Batman đang săn tìm bản sao của anh khắp các vũ trụ? Anh đứng xuống ban công, thả hộp rượu xuống chân với một tiếng vang lớn, và quay đối diện với người kia. Đối diện với trận chiến tiếp theo. “Có chuyện gì?” Đôi mắt xanh điềm đạm hướng về phía anh. “Anh cần tới tôi?” Một khoảng lặng. “Đúng.” Anh bước tới trước. “Là Superman phải không? Hắn đang ở đây? Anh cần tôi ngăn chặn hắn?” Khuôn mặt người kia trở nên buồn bã. “Batman?” “Anh chưa từng nói với tôi như vậy kể từ khi...” Giọng anh tắt dần. Người kia chậm rãi lấy tay áo chà mạnh lên má phải. Lớp vải rơi xuống, mang màu sắc nhợt nhạt của da anh, khi bàn tay còn lại đưa lên và xé bỏ nốt phần còn lại của lớp hóa trang. Để lộ vết sẹo đỏ rực của Superman trên quai hàm, hướng lên gò má. Họng Clark nghẹn lại. “Bruce?” Khẽ gật đầu. “Ồ...” Anh lùi lại một bước. “Anh xin lỗi... Anh tưởng...” “Tôi biết.” Rồi như thể một thế kỉ trôi qua, cả hai chỉ nhìn nhau qua khoảng trống rộng lớn giữa họ. Clark tuyệt vọng cố nghĩ ra điều gì để nói. Bất cứ thứ gì. Bất cứ thứ gì để giúp tình huống bớt khó chịu. Bất cứ thứ gì khiến anh ngừng đứng đơ ra đó như một con hươu đứng trước ánh đèn pha. “Cái gì trong đó thế?” “X...Xin lỗi...?” Bruce hất cằm về phía chiếc hộp bìa. “Ồ,” Clark đáp với một nụ cười gượng gạo thoáng qua. “Rượu của Lois.” Người kia nhướn mày. “Dì cô ấy làm nó.” Biểu cảm của Bruce không thay đổi. “Hãng máy bay không vận chuyển chất lỏng không rõ nguồn gốc,” Anh cố giải thích. “Anh mang nó từ DC để cô ấy không cần nhờ người đưa giùm.” “Anh buôn lậu rượu.” Một nhịp tim sau đó. “Ừ. Chắc vậy.” Và rồi họ lại như cũ. Quay trở lại sự im lặng kéo dài đầy khó xử. Và Clark lại một lần nữa, tìm chủ đề để nói, nhưng cứ như thể tâm trí anh bị đóng băng toàn bộ và tất cả những gì anh nhìn thấy là những bóng đen di chuyển dưới mặt băng. “Anh...” Bruce nhìn anh một lúc. Chờ đợi. Khi rõ ràng là anh không thể nói thêm được gì, Bruce thở dài, co chân lại khỏi lan can và bước về phía chiếc hộp vừa bị ném xuống đất. Clark nghiêng người khi anh đi qua. Anh lờ người kia đi. Cúi xuống chỗ chiếc hộp và lấy ra một chai, nhìn kĩ nó, và rồi để nó lại chỗ cũ, lấy một chai khác. “Em đang làm gì ở đây, Bruce?” Người kia dừng lại, kiểm tra sức nặng của chai rượu trên tay, rồi chậm rãi đứng lên. “Tôi đi tìm anh,” Anh nói mà không quay đầu lại. “Khi tôi vào và thấy phần lớn đồ đạc của anh hoặc đã được mang đi, hoặc đang nằm trong thùng, tôi định ra về. Chẳng biết tại sao tôi lại không làm thế.” Anh nhìn lên. “Có lẽ tôi may mắn khi anh quay lại chuyển đồ giúp cô ấy.” Có một câu hỏi vùi sâu trong câu nói đó. Sự im lặng chua chát của anh như một câu trả lời. “Tôi rất tiếc.” Bruce nói. “Tôi tưởng anh và Lois sẽ hạnh phúc vĩnh viễn.” “Anh cũng vậy.” Một nụ cười cay đắng. “Nhưng chắc là không.” Và họ lại chìm vào sự im lặng khó xử. Clark nhìn chằm chằm khi Bruce đọc nhãn mác viết tay trên chai rượu vừa chọn, im lặng xin phép, và lấy răng giật nắp ra. Mùi quả mơ tẩm ướp và để lên men dậy lên, nhẹ như một hơi thở, hòa vào màn đêm. Một luồng ham muốn đầy phản nghịch lóe lên bên trong Clark khi người kia chạm môi vào miệng chai và để chất lỏng vàng lấp lánh chảy xuống cổ họng mình. “T-Tại sao em tới đây?” Anh hỏi lại. Giọng khàn khàn. “Anh tưởng... Anh tưởng em không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa.” Những lời nói lơ lửng trong không trung như những lưỡi dao găm. Một lời mời, để người kia có cơ hội bật ra lời từ biệt cuối cùng, và kết thúc mối quan hệ tan vỡ giữa họ một lần và mãi mãi. Bruce nuốt hớp rượu, liếm môi, và đưa chai về phía Clark. Tay anh run lên. “Tôi xin lỗi.” Clark chớp mắt. “Hả?” “Tôi... Ở Bialya... Anh...” Anh hít vào một hơi dứt khoát, và ép những lời nói tuôn ra như một đứa trẻ nhớ lại bài học đã thuộc, giọng nói khác hẳn với ngày thường và từng câu chữ căn chỉnh chính xác. “Anh đưa tôi ra khỏi cuộc chiến, lấy dụng cụ của tôi đi, và bỏ tôi lại. Tôi đã mất trí. Tôi chạy trốn.” Anh dừng lại, nhìn người kia như một người leo núi nhìn một đoạn đường gập ghềnh trắc trở. “Anh tới để cố xin lỗi, nhưng tôi quá giận dữ và tổn thương và tôi cũng muốn làm tổn thương lại anh. Tôi muốn...” Anh vấp lại. Hít thở sâu. Nói tiếp. “Tôi muốn làm anh tổn thương và tôi đã nói điều mà tôi biết sẽ làm anh đau đớn nhất. Tôi nói với anh... điều mà anh không cần biết... và tôi nói anh chỉ giống như một kẻ mà... mà anh không giống chút nào. Tôi đã nói dối. Tôi... chết tiệt... Tôi không giỏi chuyện này...” Anh quay đi, rồi quay lại. “Tôi đã cảm thấy bị lợi dụng và tôi đã quá giận dữ và... Tôi... Tôi xin lỗi, Clark.” Clark nhìn anh không chớp mắt, miệng hé mở, và chai rượu bị bỏ quên trên tay anh. “Tôi không muốn tình bạn giữa chúng ta kết thúc và tôi... Tôi...” Bruce trông như thể sắp lên cơn hoảng loạn. “Tôi... Chết tiệt... Tôi...” “Bruce?” “Cũng... Yêu... Anh.” Như thể trục Trái đất vừa lệch đi vậy. Mọi thứ thay đổi. Trong khoảnh khắc đó... Mọi thứ... Mọi thứ anh tưởng dễ thay đổi lúc này lại vững chắc như đá, mọi thứ anh tưởng không thể thay đổi thì lại nằm trong tay anh, và mọi thứ... Mọi thứ anh tưởng là sẽ không bao giờ có thể xảy ra... Bruce đứng yên, chỉ khẽ quay mình, quan sát từng phản ứng của anh. Đôi mắt xanh nhạt phân tích anh. Đọc vị. Phân tích. Giải mã. Nhưng Clark bị đóng băng lại. Choáng váng. Tất cả biểu cảm của anh chỉ hoàn toàn là sự khó tin. Bruce chửi thề, giật chai rượu từ tay anh và quay đi để nhìn về phía thành phố đang chuyển đêm. “Quên đi,” Anh gắt. “Tôi không định... Chết tiệt,” Anh dốc thêm rượu xuống cổ họng. Nuốt. “Tôi không định tới đây như thế này ngay sau khi Lois và...” Một hớp dài nữa. “Chết tiệt. Mọi chuyện đáng ra không nên như thế này.” Clark biết anh phải nói gì đó. Làm gì đó. Bất cứ thứ gì. Anh chỉ... Không thể... Khi mà Bruce vừa... vừa... Bóng hoàng hôn nhảy nhót trên từng đường nét góc cạnh khi Bruce thở dài và quay mặt đi khỏi thành phố đang sáng đèn bên dưới anh. Chiếc áo ôm sát lấy vai anh khi anh bước từng bước cẩn thận vòng qua Clark để đi vào trong. Chai rượu đang cạn nhanh chóng lại một lần nữa áp vào môi anh. Anh đang kiệt sức. Clark nhìn xuyên qua xương anh và giật mình. Hành động đó xem ra đã cho anh một chút ít ỏi kiểm soát lên những dây thần kinh vận động của mình và anh vội vùi tay vào mái tóc và nhìn quanh để tìm thứ gì đó có thể giúp khởi động lại não mình. Chỉ nhìn thấy hộp đầy rượu nhà làm của Lois. Chắc nó sẽ được. Anh vội vã nhấc chiếc hộp lên và bay vào trong để đặt nó lên ghế. “Anh... Ừm...” Mắt anh lướt qua những nhãn dán viết tay trên những chai rượu bên trong. “Em chọn rượu nào?” Bruce nhìn anh từ nơi người kia đang đứng, ngay giữa phòng. Tóc Bruce rối tung vì gió, gương mặt đang dần ửng hồng vì cồn, và đôi chân trần bên dưới lớp quần may đo đắt tiền. Trông anh... Không khỏe... Không... Trông anh... “Rượu mơ.” ...Dễ tổn thương. Ánh nhìn sắc bén mọi ngày đã không còn trong mắt anh, chỉ để lại một ánh mắt thất bại không che giấy, những ngón tay anh, thường ngày khéo léo và tỉ mỉ, lúc này đang mân mê phần mép đã quăn tít của nhãn chai rượu, và tim anh đập thình thịch, đủ nhanh để hoàn toàn khác biệt với những âm thanh chậm rãi, điềm đạm khác của cơ thể. Anh đang chờ Clark nhẹ nhàng, nhưng chắc chắn, đẩy anh ra xa. Để từ chối hoặc lờ đi những lời nói giữa họ. Những lời chỉ có tình nhân mới dành cho nhau. “Anh...” Clark cố. “Anh...” Bruce đặt chai rượu xuống bàn và bước về phía cửa. “Tôi xin lỗi. Tôi không có ý nói như vậy. Tôi không biết anh và Lois đã kết thúc. Tình bạn giữa chúng ta đã luôn...” Clark bay đến chặn đường anh. “...đủ với tôi rồi.” Bruce chậm rãi kết thúc, nhìn anh. “Đừng đi.” Clark nói nhẹ nhàng. “Không sao cả. Chỉ là... Anh tưởng em ghét anh.” Bruce cẩn thận dò xét anh. Chờ anh tiếp lời. “Và anh... Anh không thể đổ lỗi cho em. Anh xin lỗi vì đã làm những điều đó với em ở Bialya, anh đã... Đáng lẽ anh nên xử lí tốt hơn. Anh biết điều đó. Chỉ là kể từ chuyện ở thế giới đó anh sợ hãi việc mất em. Anh gần như suy sụp khi anh tưởng anh đã giết em.” “Hắn.” Bruce nghiêm giọng sửa lại. “Hắn.” Clark nói chữa. “Khi anh tưởng hắn đã giết em.” Họ đứng im lặng một lúc, nhìn nhau. Dần dần, Clark nhận ra họ đang gần nhau đến mức nào; ngón chân họ gần như chạm nhau trên tấm thảm nhung, mép áo choàng của anh bay lên và chạm vào bắp chân người kia mỗi khi một làn gió bay ngang phòng từ cánh cửa ban công, và hơi thở ngọt ngào mùi rượu của Bruce mơn man nhẹ nhàng, gợi cảm trên mặt anh. Trong vô thức, Clark thấy mình rướn người về phía trước. Thấy đầu mình nghiêng nhẹ. Môi tách mở... Anh dừng lại. Gần. Họ đứng quá gần nhau, nhưng lại không hề chạm. Không thể. Khi mà... “Anh còn chờ gì nữa, Clark?” Mỗi lời nói để lại một hơi thở nóng hổi, đầy mùi cồn trên môi anh. Quá gần... “Anh...” Anh nuốt xuống, “Anh đã hứa là anh sẽ không...” thì thầm. “Chạm vào em nữa.” Tiếng gầm gừ cáu gắt. “Ôi trời ạ, Clark.” Một cánh tay vắt trên vai anh, một bàn tay luồn vào tóc anh, và rồi đột nhiên Bruce đang hôn anh. Dữ dội và giận dữ. Clark bối rối lùi lại, lưng chạm vào tường, và cơ thể Bruce lao vào anh, áp sát. Lưỡi hung hăng đẩy vào giữa hai hàm răng anh và tràn vào miệng anh như một binh đoàn chiếm đóng lãnh địa mới. Bàn tay trên tóc anh siết lại thành nắm đấm, túm lấy tóc anh, và kéo giật đầu anh lại. Cưỡng đoạt. Xâm chiếm. Bóc lột. Bruce đứng lên chân anh, kiễng chân, lợi dụng phần cao hơn và hôn anh, đẩy, cắn... Cắn mạnh đến nỗi sẽ làm bị thương một người bình thường... Cắn mạnh đến nỗi có thể làm đau anh... Tấn công... tấn công anh với ham muốn tuyệt vọng được thống trị... được nắm quyền kiểm soát... được là người làm tổn thương, chứ không phải người bị tổn thương... Clark để anh làm điều đó. Để anh ấn mình vào tường, chiếm hữu đôi môi mình, để anh áp vào mình, và yêu cầu mình. Đầu hàng trước anh cho tới khi Bruce đột nhiên dừng lại, hít sâu, và lùi lại với một tiếng gầm gừ đau đớn. “Không. Chết tiệt. Tôi xin lỗi. Tôi không có ý...” “Không sao.” Anh đưa tay, ôm lấy hai bên đầu Bruce và kéo môi anh trở lại trên môi mình. Nhẹ nhàng. Dịu dàng. Vị tha. Bruce chìm vào nụ hôn. Phó mặc bản thân cho những cử động nhẹ nhàng của môi, hơi thở đầy biết ơn, và một cái lướt nhẹ đầy hối lỗi của lưỡi dọc đôi môi bị cắn. Thay đổi tư thế của tay để quàng quanh vai anh, thả Clark ra để anh có thể ôm mình vào lòng. Có thể là vài phút, hoặc vài giờ sau khi Bruce cẩn thận tách môi họ ra và, vẫn giữ hai cơ thể chạm nhau, di chuyển để tựa trán lên Clark. Thở dài. Có một nỗi đau nhuốm trong hơi thở đó. Một thứ gì đó chạm vào cổ họng anh. “Em nói đúng,” Clark thì thầm. “Hmm?” “Mơ.” Một tiếng cười khẽ. Và trong khoảnh khắc đó, mọi thứ cuối cùng, cuối cùng cũng bắt đầu có nghĩa. Hoàn thiện. Chân thành. Tuyệt vời. Bruce không ôm anh nữa. Bruce tựa vào anh. Thả mình vào anh. Nhịp thở chậm, đều đặn. Clark mở mắt và nhìn xuyên qua người anh, thấy ánh sáng của xung điện trong não. Anh đã ngủ. Anh nhẹ nhàng vòng tay quanh người kia, nhấc anh lên, và bay vào phòng ngủ cho khách. Bruce không tỉnh giấc khi được đặt xuống giường, không động đậy khi Clark đắp vài lớn chăn quanh người anh, và không lay động khi người kia đặt một nụ hôn đầy hi vọng cuối cùng lên môi mình. Anh chìm vào giấc ngủ sâu, hồi phục sức lực đã cạn kiệt. Clark rời đi. Bay lên trên thành phố và nhìn xuống những người lạ bên dưới. Anh cố nghĩ lại những gì vừa xảy ra, cố hiểu tại sao cả thế giới lại có thể thay đổi dễ dàng, đột ngột như vậy, so với chính nó trước đó khi anh thức dậy vào sáng nay. Anh cố tìm ra bằng cách nào một sự vật vững chắc và hoang vắng đến vậy lại có thể trở thành một thứ mơ hồ, nhưng lại đầy hi vọng đến thế. Bởi vì nếu Bruce yêu... Anh nhìn lại xuyên qua những bức tường để thấy người kia đang ngủ. Bruce nằm nghiêng. Gương mặt anh quay đi, cơ thể cuộn tròn lại, và vết sẹo đỏ tươi nằm lộ liễu trên má. Xấu xí. Giận dữ. Giới hạn. Vết sẹo đó luôn chắc chắn một điều rằng sẽ có điều gì đó vẫn tồn tại giữa họ. Lời nhắc nhở tàn nhẫn về biểu tượng trên ngực anh, khuôn mặt trong tâm trí anh, không rời. Lời nhắc nhở ác nghiệt, không thể lờ đi của con người mà anh có thể trở thành. Có thể. Anh quay đi. Bay đi. Cố quên đi tiếng vang của những lời Queen Bee nói trong đầu, những lời buộc tội giờ đã thành dư thừa như một lưỡi dao Bruce đâm vào anh ở Bialya, và những lời nói nhuốm đau đớn của Superman ở thế giới kia khi hắn ôm khuôn mặt rướm máu. Không. Anh có thể tốt hơn thế. Sẽ tốt hơn. Dù Bruce muốn ở cùng anh hay không, anh sẽ không làm tổn thương người kia nữa. Không để anh đau đớn nữa. Anh hạ cánh xuống một câu lạc bộ đêm thoát y bên cạnh một đám những người phụ nữ với màu vẽ đầy trên mình và chìa tay ra. “Xin lỗi,” Anh nói với nụ cười rạng rỡ nhất có thể nặn ra. “Ai cho tôi mượn điện thoại được không? Tôi cần gọi điện một chút.”