[Longfic] Injustice: Scars - Chap 3
Title: Injustice: Scars Author: Evilpixie Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: DCU; Injustice: Gods Among Us; Batman - All Media Types; Superman - All Media Types; Justice League Relationships: Clark Kent/Bruce Wayne; Clark Kent/Lois Lane; Selina Kyle/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne; Alfred Pennyworth; Selina Kyle; Clark Kent; Diana (Wonder Woman); Lois Lane Additional Tags: Rape Recovery; Rape Aftermath; Emotional Hurt/Comfort; Developing Relationship; Explicit Sexual Content; Explicit Language; Aftermath of Torture; Recovery; Friendship/Love; Hurt/Comfort CHAP 3: “Và em...” Đôi môi áp vào môi anh. Rắn chắc. Chiếm hữu. Gay gắt. Đủ gay gắt để ấn anh vào bức tường băng phía sau lưng, đủ mạnh để làm sống dậy tất cả những vết bầm tím trải dọc cơ thể anh, đủ mạnh để một cơn đau nhói lên từ chân răng. Đủ mạnh để đau. “Em sẽ làm gì để có chiếc thắt lưng?” Bruce nhắm mắt lại, cố tưởng tượng Selina Kyle bò về phía anh trên một mái nhà ướt đẫm nước mưa và mềm mại trượt cơ thể cô lên người anh, cố tưởng tượng Talia al Ghul chậm rãi tháo bỏ mạng che mặt và xâm chiếm đôi môi anh bằng một nụ hôn dài bên dưới chiếc ngai sâu hoắm của cha cô, cố tưởng tượng Jezebel Jet khi anh ôm cô, khỏa thân và nóng bỏng, và chìm trong mái tóc đỏ dài và dày. Cố... Cố... Superman nói khi vẫn hôn anh. “Đây không phải lời hứa của em, Bruce.” Gặm nhẹ môi dưới của anh. “Đáp lại đi. Đó là thỏa thuận.” Thỏa thuận. Một súng bắn móc với một sợi dây có thể ngắt đoạn, một máy phóng dây, mười hai chiếc batarang thường, hai batarang siêu âm, một số chất nổ dẻo, gel nổ, bảy quả bom khói, một dụng cụ phá khóa, một vài chiếc còng tay dây bằng nhựa, một hộp sơ cứu cơ bản, một quả lựu đạn lạnh và hơi cay, một mặt nạ thở, một điều khiển từ tính. Thứ duy nhất còn thiếu là một máy thu âm mật mã và một hộp chì chứa kryptonite. Trầm. Đe dọa. “Bruce.” Anh nhắm mắt, nghiêng đầu, và chìm vào nụ hôn. Chuyển động theo lực ép của người krypton, trượt lưỡi dọc đường nét trên đôi môi không thể bị thương, và mở miệng để chào đón sự xâm chiếm của người kia. Anh giữ cho mắt mình nhắm chặt và ép mình đón nhận nụ hôn ngột ngạt đó, ép mình cố thở bất chấp mùi hương ngạt thở ấy, ép mình cùng chuyển động với người đàn ông đang ôm anh trong tay. Vicky Vale vuốt một ngón tay trên ngực anh, Dinah Lance liếm lên mép mũ trùm của anh, Rachel Dawes thì thầm những lời hứa hẹn gợi tình đến kì lạ bên tai anh... Không có gì... Không có gì trong số đó có tác dụng... Hai cánh tay cứng như thép vòng quanh thân anh, và trong chớp mắt anh đã nằm trên một tấm đệm với Superman nằm trên mình, giữ tay anh lên trên đầu bằng một tay, dùng đùi tách mở đôi chân anh, và xé nát áo anh để trượt răng trên ngực anh. Andrea Beaumont uốn mình sát bên anh, tỏa ra mùi hương hoa hồng và rượu vang, Roxanne Sutton đẩy anh xuống và chống đầu gối hai bên anh với một nụ cười ma mãnh, Silver St. Cloud ngửa cổ ra sau và kêu lên trong khoái cảm... Không gì trong số đó có tác dụng... Không gì trong số đó đủ để anh lờ đi... giả vờ rằng... “Mở mắt ra, Bruce.” Anh không làm. “Em thật sự rất cứng đầu,” Superman gầm gừ. Cắn anh. Làm rách da anh. “Mở mắt ra, hoặc em sẽ nhận được một chiếc thắt lưng trống không.” Anh cố nhắc nhở mình rằng Superman dù gì cũng sẽ cưỡng hiếp anh mà thôi. Ít nhất lần này anh sẽ kiếm được một thứ gì đó. Ít nhất lần này anh sẽ có được một chút kiểm soát. Một chút sức mạnh. Một chút... gì đó. Một chút gì đó của anh. Anh mở mắt. Trước đó, Superman đã cởi bỏ bộ đồng phục, để lộ làn da không tì vết và những cơ bắp hoàn hảo. Tóc gã rủ xuống trước trán rối tung, gò má bắt đầu ửng đỏ, và đôi mắt gã nhìn vào Bruce bằng một sắc xanh lấp lánh. Trong khoảnh khắc đó, trông gã gần giống như... Clark. Choáng váng, Bruce bám lấy hình ảnh đó và nhanh chóng xây dựng lên một mộng tưởng. Đây không phải Superman. Đây là Clark. Anh không phải một tù nhân. Anh là một người khách. Anh đang tới thăm pháo đài. Anh có thể rời đi bất cứ lúc nào mình muốn. Anh tới đây sau khi ngăn chặn Joker. Anh đã quyến rũ Clark. Clark đã quyến rũ anh. Họ chuẩn bị làm tình. Đó là tự nguyện. Không ràng buộc. Không mặc cả. Anh muốn điều đó. Anh đã luôn luôn muốn nó. Mộng tưởng ấy không nhiều, nhưng... nó có hiệu quả. Anh có hiệu quả. Clark có hiệu quả. Superman rướn người về phía trước để chiếm lấy khuôn miệng anh trong một nụ hôn mơn trớn, rên khẽ đầy thích thú khi gã thấy Bruce phản ứng, khi gã thấy Bruce áp vào cơ thể gã, khi gã thấy Bruce vòng chân quanh hông gã đầy ham muốn. “Tôi biết em không thể giả vờ mãi. Tôi biết...” Có một góc cạnh sắc nhọn trong giọng người này. Một tông giọng hung bạo, giận dữ, ép buộc mà Clark không bao giờ dùng. “Im đi.” Superman hôn lên cổ anh, mút và cắn vùng da ấy, để lại một dấu hôn lớn. Và Bruce lại huyễn hoặc mình vào mộng tưởng, giả vờ rằng đôi môi đang mút lấy da thịt mình đầy thèm khát đó là Clark, đôi tay đó là Clark, cơ thể đó là của Clark. Clark. Chân thành. Rộng mở. Dịu dàng. Chu đáo. Mạnh mẽ. An toàn. Bạn của anh. Người bạn thân nhất của anh. Clark. Anh đang hôn Clark. Hít thở Clark. Nếm Clark. Yêu Clark. Superman đẩy Bruce tách ra khỏi hông mình và dùng bàn tay còn lại để móc vào lưng quần Bruce, kéo xuống, để lộ dương vật đang cương cứng của người kia, và ném nó sang bên. Anh đang khỏa thân. Họ đang khỏa thân. “Đây không phải chỉ vì chiếc thắt lưng, phải không?” Superman nói, dữ dội trượt lưỡi theo một vết sẹo từ vai Bruce tới giữa ngực anh. “Thú nhận đi. Em muốn chuyện này.” Một lần nữa, giọng nói khiến anh gai người. Đẩy anh ra khỏi lời dối trá mà anh đang tuyệt vọng mà anh đang bao bọc trong mình. “Im đi.” Bàn tay nắm lấy cổ tay anh siết lại đầy đau đớn. “Tại sao?” Tất cả những điểm tương đồng ít ỏi giữa gã và Clark đột nhiên dường như dần tan đi cho tới khi anh phải khổ sở mới có thể tìm thấy một điểm giống nhau giữa hai sinh vật đó. Superman. Người đang ấn anh xuống là Superman. Người đã cưỡng hiếp anh. Người sẽ cưỡng hiếp anh. Người sẽ làm đau anh đi đi lại lại cho tới khi gã nhận ra Bruce không yêu gã... và rồi gã sẽ giết anh. Superman nhận ra những thay đổi ở ngôn ngữ cơ thể của anh – những cơ bắp cứng lại, mắt mở lớn, và quai hàm khép chặt – nhanh chóng tiến tới gần để trải những nụ hôn nhẹ nhàng lên môi anh. “Thôi. Được. Được rồi.” Một nụ hôn dài hơn. “Tôi sẽ không nói nữa.” Đó là lời dỗ dành đầu tiên mà anh nhận được từ khi Superman đồng ý đưa cho anh chiếc thắt lưng. Bruce cố chấp nhận nó. Cố tái hiện hình ảnh của Clark. Cố quên đi... nhưng... mùi vị... đó là... Superman. Anh đang làm việc này vì một lý do. Đó là cách duy nhất anh có thể tự ảo tưởng về sự lựa chọn của mình, cách duy nhất để anh có thể lấy lại được chút ít kiểm soát của cuộc đời mình, và là cách duy nhất để làm gì đó, trong tình huống này. Đó là cách duy nhất anh có thể vật lộn để cướp lấy một chút gì đó của bản thân từ đống hỗn độn mà cuộc đời anh đang dần trở thành. Điều kiện. Mặc cả. Thỏa thuận. Superman bắt đầu tách mở anh. Superman. Thắt lưng của anh. Anh đang làm việc này vì chiếc thắt lưng. Vì một súng bắn móc với một sợi dây có thể ngắt đoạn, một máy phóng dây, mười hai chiếc batarang thường, hai batarang siêu âm, một số chất nổ dẻo, gel nổ, bảy quả bom khói... “Không!” Superman nhìn anh. Mắt sắc như dao. Thấu xương. Không đáp. Không dừng lại. Anh bắt đầu vật lộn, chống trả, đẩy gã ra xa... “Em đã hứa, Bruce.” Một súng bắn móc với một sợi dây có thể ngắt đoạn, một máy phóng dây, mười hai chiếc batarang thường, hai batarang siêu âm... “Không! Không phải... không... không... Tôi không muốn thắt lưng. Tôi không muốn nó!” Mắt nheo lại. “Em không thể rút lui được nữa rồi, Bruce.” Giọng nói tàn nhẫn. “Chúng ta đang làm chuyện này.” Bruce gào lên, giãy giụa, vật lộn... “Lấy thắt lưng đi.” Gã nói nhẹ nhàng. “Tôi không muốn làm em đau nữa.” Một súng bắn móc với... với... Không gì cả. Không có gì. Không... Không đáng... “Tránh xa tôi ra!” “Tại sao?!” Superman gầm lên. “Vài giây trước em còn hôn tôi! Em còn đáp lại! Tại sao giờ lại khác?!” “Tôi không muốn nó!” “Tôi sẽ không mời mọc em lần nữa,” Gã cam đoan. “Đây là cơ hội cuối cùng của em, Bruce. Đây là tất cả những gì em có.” Bruce lườm gã. “Tôi sẽ không nói gì cả.” Anh không trả lời. Superman hiểu sự im lặng đó là đồng ý, vòng tay quanh hông Bruce, và bắt đầu ấn vào trong anh. Đau. “Không.” Bruce gầm gừ. Những ngón tay trên hông anh bắt đầu siết lại. Chậm rãi. Thận trọng. Xương anh bắt đầu đau. Nhức nhối. Bruce thở gấp. “Em thật sự muốn chống lại tôi lần nữa sao?” Tên ngoài hành tinh rít lên. “Hay em muốn chiếc thắt lưng hơn?” “Tôi...” “Em muốn làm chuyện này như thế nào?” Clark. Anh muốn Clark. Nhưng trong khoảnh khắc đó, không có điểm gì trên con người này làm anh nhớ lại về bạn mình. Không có chút gì của người mà anh gọi là bạn trong đôi mắt đỏ rực đó. Không có gì ngoài Superman, gương mặt rắn lại thành một chiếc mặt nạ. Anh không thể giả vờ. Không thể, khi phải nhìn gã. “Để tôi nhắm mắt lại.” Superman lườm anh. Không di chuyển. Bruce nghiến răng và rút tay khỏi gọng kìm thép, vòng tay quanh cổ Superman, và nhấc mình lên để ấn một nụ hôn rộng mở lên môi người kia. Superman rên rỉ trong miệng anh, hòa mình vào nụ hôn, và đẩy mạnh hông để ấn phần cương cứng vào trong Bruce. Mắt khép. Anh có thể giả vờ. Khi nhắm mắt, anh có thể quên đi. Khi nhắm mắt, anh có thể chạy trốn vào trong lời dối trá ấm áp, đẹp đẽ rằng Clark đang ở đây, họ ở cùng nhau, và thế giới được yên bình. Anh có thể giả vờ rằng anh mạnh mẽ. Anh có thể giả vờ rằng mình uy quyền. Anh có thể giả vờ rằng mình là một thứ gì đó hơn là một con vật nuôi được huấn luyện. Một con điếm. Một con điếm bán rẻ bản thân mình vì một súng bắn móc với một sợi dây có thể ngắt đoạn, một máy phóng dây, mười hai chiếc batarang thường, hai batarang siêu âm, một số chất nổ dẻo, gel nổ, bảy quả bom khói, một dụng cụ phá khóa, một vài chiếc còng tay dây bằng nhựa, một hộp sơ cứu cơ bản, một quả lựu đạn lạnh và hơi cay, một mặt nạ thở, một điều khiển từ tính. “Bruce?” Superman. Anh không mở mắt và nằm yên. “Anh có muốn ăn gì đó không?” Giọng gã khác. Xa cách. Cẩn thận. Dịu dàng. “Không,” Bruce gầm gừ. Anh không định trả lời. Không định đáp lại. Một lần nữa. Không bao giờ đáp lại lần nữa. Nhưng có điều gì đó khác lạ ở gã. Một điều gì đó nhỏ bé, vững chãi trong giọng gã. “Được rồi. Tôi sẽ bảo Alfred để phần cho anh một chút khi anh muốn ăn.” Anh vẫn đang nằm trên giường. Tấm chăn bằng lụa. Không khí ấm áp. Và trong góc phòng, một chiếc đồng hồ tích tắc. Anh đang ở trong trang viên. Anh đang ở nhà. Superman không còn ở đây. Mọi chuyện đã kết thúc. Và... Mắt anh mở ra. “Clark?” Người kia đứng ở ngưỡng cửa, vẫn mặc nguyên bộ đồ Superman. “Clark, anh đang làm gì...?” Anh nhớ ra. Anh nhớ ra mình tìm thấy những mẫu máu và những cuộn băng an ninh Gordon đã đặt cạnh đèn tín hiệu sau trận chiến của Justice League. Anh nhớ ra mình đã lần theo dấu vết của những vụ mưu sát, những người mất tích như những mắt xích trong một sợi xích dài. Anh nhớ ra mình đã dùng một thiết bị dò tìm tần suất âm thanh để thu hẹp mục tiêu lại quanh một tòa chung cư. Anh nhớ ra Zsasz. Máu. Cô bé. Những vết sẹo của cô bé. Anh nhớ cô đã bò ra xa khỏi hắn. Sợ hãi. Và tất cả những gì anh có thể làm là sụp đổ dưới sức nặng của sự sợ hãi bên trong cô bé, ngã xuống sàn trước sự thất bại kiệt sức, tất cả những gì anh có thể làm là tháo mặt nạ xuống và nài nỉ, cầu xin cô bé, rằng hãy an toàn. Cầu xin mọi thứ ổn thỏa. Dù cả hai đều biết điều đó là không thể. Cả hai đều học được từ khi còn quá trẻ, rằng thế giới này không lương thiện, không công bằng, không an toàn. Kể cả khi cả hai đều biết không gì có thể ổn thỏa như trước đây. Anh đã từng thấy những thứ tồi tệ hơn. Từ khi bắt đầu khoác lên chiếc mũ trùm và tấm áo choàng, anh đã thấy đủ để học được cách coi máu là một bằng chứng thay vì một phần của cơ thể con người, cách coi con dao là một miếng ghép của vụ án thay vì một công cụ để chặt đứt các bộ phận và tiêu hủy, cách coi một cô bé đang khóc lóc là một con tin được giải cứu thay vì một người mà anh không thể bảo vệ. Anh nên nhìn mọi việc theo cách đó. Hàng tháng trước, anh đã nên nhìn mọi việc theo cách đó. Anh đã có thể phá giải được vụ án, quay trở về hang, và cập nhật thông tin vào tiểu sử của Zsasz vào máy tính. Là do từ được khắc vào lưng cô bé. Nó không nên khiến anh choáng váng như vậy. Làm anh đau đớn. Nhưng nó đã làm thế. Anh đã bị kẹt, bị giam giữ bên dưới sức nặng của cô bé khi cô bám chặt vào anh, khóa chặt trong ý nghĩa thô bỉ, tàn nhẫn của vết sẹo nằm trên lưng cô, bị bắt làm con tin bởi chính những kí ức phản chiếu hung bạo của anh. Bị kẹt dưới vết sẹo của chính anh. Điếm. Hàng giờ. Anh đã ôm cô bé, lặng người, tuyệt vọng hàng giờ trước khi Clark đập vỡ bức tường và đưa họ đi. Và khi cô bé rời xa, ngay khi anh bay lên không trung trong vòng tay Clark, đi xa khỏi sinh vật bé nhỏ mà anh đã đầu hàng. Đầu hàng trước những ngày tồn tại cùng những giấc ngủ ngắt đoạn bởi các giấc mơ nông cạn, đầu hàng trước những đêm không ngừng săn đuổi trên đường phố Gotham, đầu hàng trước nỗi đau giày vò từ thất bại của chính mình, và ngủ. “Tôi đã đưa anh về.” Không phải lần đầu tiên. Và anh thấy điều đó đã làm tổn thương Clark như thế nào. Anh có thể thấy sự lo lắng trong đôi mắt người kia, sự căng thẳng trong dáng đứng khi anh đứng yên ở ngưỡng cửa mở toang, và cách người kia nhìn anh bồn chồn. Clark đã cứu anh. Đã trông chừng anh. Đang đau đớn vì anh. “Tôi đã bảo anh tránh xa thành phố của tôi ra.” Clark ngoan cố. “Tôi biết, Bruce. Chỉ là... Diana và tôi đang rất lo lắng về anh và những thành viên khác của Justice League thậm chí còn không dám nói chuyện với anh lúc này. Anh đang hành động càng ngày càng hung hãn hơn bình thường và liều lĩnh...” “Ở thành phố của tôi,” Anh ngắt lời. “Một mình, và tất cả những gì có thể phải gánh chịu rủi ro là tôi. Anh mới là người đặt người khác vào nguy hiểm, Clark.” Đôi mắt xanh sáng nhìn anh. Cầu khẩn. “Tôi biết. Tôi xin lỗi.” “Xin lỗi không giúp người chết sống lại,” Bruce gầm gừ và ngồi dậy. Khẽ kêu vì đau và ấn một bàn tay lên cạnh đầu. Có một vết thương ở đó. Mới. Zsasz đã đánh anh bằng một ống kim loại. Chiếc mũ trùm đã hứng chịu phần lớn lực. Nhưng không phải tất cả. Dựa vào kích thước của vết thương, anh có thể đã bị chấn thương nhẹ... Sợ hãi lướt qua nóng rực sau mắt anh. “Tôi đã nói gì?” “Bruce?” “Khi nào anh tìm thấy tôi? Tôi có nói gì không?” “Có... một vài thứ... tại sao?” “Thứ gì?” Clark không đáp. Chiếc thắt lưng. Anh đã nói cho Clark về chiếc thắt lưng. Về cách mà anh đầu hàng Superman như thế nào. Rằng anh đã không đủ mạnh mẽ, không đủ giỏi, để tiếp tục đấu tranh cho tới cuối cùng. Anh đã nói. Mọi chuyện kết thúc. Anh đã hủy hoại mối quan hệ giữa họ. Củng cố thêm cảm giác tội lỗi sai lầm của Clark. Chắc chắn rằng anh sẽ luôn luôn bị coi là một nạn nhân yếu ớt, một con điếm. Anh hất chăn ra, nhảy xuống khỏi giường và đi rầm rầm qua căn phòng về phía người krypton đang hoang mang kia. “Tôi đã nói gì?” “Không... Không có gì quan trọng...” “Nói đi!” “Anh nói anh xin lỗi,” Clark trả lời, lùi lại khi thấy anh tiến đến gần. “Anh nói mọi chuyện đã trở lại như cũ. Anh nói mọi chuyện sai lầm.” “Sao nữa?” “Anh... anh nói anh cần... rằng anh không có ý... anh xin lỗi... vậy thôi, Bruce. Anh không nói hết câu.” “Tại sao tôi lại xin lỗi?” Khoảng lặng. “Tại sao? Tại sao lại thế?” “Tôi... Tôi tưởng anh xin lỗi vì đã mắng tôi... trước mặt báo chí.” Anh không nói gì cả. Anh đã không... “Sao tôi lại phải xin lỗi vì việc đó? Anh cần đưa vào quy củ.” Clark nhìn anh như thể anh là một quả bom hẹn giờ bao bọc trong kryptonite. “Vậy... Vậy anh xin lỗi vì điều gì?” Vì không thể giữ mình mạnh mẽ cho tới khi anh đến. “Vì không nói rõ ràng lần đầu tiên.” Anh nói bằng giọng lạnh tanh. “Tránh xa thành phố của tôi ra.” Clark nhìn chăm chăm vào anh. “Tôi... Tôi tới để gặp...” “Ngay.” “Hãy nói rằng anh ổn trước đã. Nói với tôi.” Hít sâu đầy lo lắng. “Tôi không muốn phải bỏ lại anh như thế này.” “Tôi ổn.” “Không, không ổn chút nào!” Clark hét lên. “Đừng nói dối tôi!” Bruce đẩy anh sang bên và bước xuống dãy hành lang. Ngay lập tức, Clark bay theo phía sau anh, không trung ngập tràn những lời xin lỗi. Anh lờ đi. Đi tới căn phòng bao trùm một ánh sáng đỏ rực, ấn một loạt các nốt trên chiếc đàn piano, và bước vào hang dơi. Ánh sáng lần lượt bật lên, chiếu lên hàng dài những chiếc xe màu đen, hàng dài những bộ batsuit với miệng mở lớn bên cạnh anh, và biểu tượng cánh dơi đen tuyền in trên tất cả mặt phẳng có thể in được. Hiện lên trên những màn hình của chiếc máy tính, in trên ngực bộ đồ của anh, và cách điệu trên hình dáng của những chiếc xe; canh chừng, buộc tội, phán xét. “Tôi không cố ý, Bruce. Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn giúp. Làm ơn. Tôi có thể giúp anh. Tôi phải...” Anh bước đi, im lặng và dứt khoát, ngang qua hang, tới chiếc két sắt. Anh xoay mật mã, đứng yên khi máy tính quét qua người mình thật nhanh, và mở hầm ra. “Bruce? Anh đang làm gì thế?” Anh với tay vào và cầm một chiếc hộp chì nhỏ ở ngăn giữa. “Lấy kryptonite.” Anh mở hộp ra và lấy chiếc nhẫn khỏi hộp. Đeo vào ngón tay. “Bruce...” “Tôi đánh cắp một chiếc nhẫn khi tôi ở thế giới kia,” Anh lầm bầm với chính mình. “Nhưng nó không phải chiếc nhẫn này. Không. Chiếc nhẫn này có thể có tác dụng.” Anh quay lại Clark. Người kia không dịch chuyển. “Tôi cần nói chuyện với anh, Bruce,” Anh nói, cẩn trọng. Từng hơi thở ngắt đoạn. Vụn vỡ. “Tôi sẽ không tới gần anh nếu anh muốn vậy, nhưng trước khi đi tôi cần nói chuyện với anh. Chúng ta ít nhất cũng nên thử giải thích với nhau.” “Tại sao? Trước đây anh đâu có muốn.” “Tôi biết. Tôi đã nói chuyện với...” Mồ hôi bắt đầu lăn xuống trán và anh đưa tay lên để tựa vào thành két sắt. “...với cô bé.” Mắt Bruce tối sầm. “Tại sao?” “Cô bé gọi tôi và... nhìn... không quan trọng. Diana đã đồng ý rằng...” “Vậy đây là một kiểu can thiệp,” Bruce nghe thấy bản thân gầm gừ. “Một số người liên kết với nhau tới để đỡ tôi lên khỏi mặt đất, nhỏ một vài giọt nước mắt, và sửa chữa tôi? Nạn nhân yếu ớt, bé nhỏ, tổn thương?” Anh cười nhạt. “Anh nghĩ anh có thể tới đây, xóa sạch tất cả mọi thứ đã xảy ra, và bay đi trong ánh hoàng hôn? Mọi chuyện không xảy ra như thế, Clark. Không dễ dàng như thế.” “Tôi không...” Anh đẩy người kia. Thật mạnh. Clark lảo đảo, vấp, ngã. “Anh không làm sao, Clark? Anh không nghĩ tôi tổn thương? Tôi biết anh nghĩ như thế! Tôi biết cả cái Justice League chết tiệt nghĩ như thế! Mỗi lần tôi nhìn anh hay Diana hay Hal tôi thấy điều đó trong mắt các người.” Anh túm lấy cổ áo Clark và hung dữ kéo anh đứng lên. Đẩy anh vào tường. “Tội nghiệp Bruce,” Anh thì thầm. “Đó là những gì tất cả các người đều nghĩ. Bruce đáng thương, với khuôn mặt bị thiêu cháy và tâm hồn mong manh dễ vỡ. Chúng ta không nên có ý kiến gì với những gì anh ta nói ở những cuộc họp nữa, và biết đâu chúng ta có thể làm anh ấy tổn thương.” Lớn hơn. “Chúng ta tốt nhất không nên trêu đùa anh ta mỗi khi anh ta vào phòng. Chúng ta tối nhất không nên đi hết ra ngoài mỗi khi tập luyện cùng anh ta. Chúng ta không nên đứng quá gần anh ta. Hay quá xa.” Lớn hơn nữa. “Chúng ta tốt nhất nên trốn sau những nụ cười hoàn hảo, tươi đẹp và nói về cái thời tiết chó chết!” “Tôi xin lỗi.” Đó chỉ là bình phong. Một lời bịa đặt. Anh chỉ đang cố đẩy Clark ra xa. Vì Clark không cần biết anh đã thất bại như thế nào. Anh không cần phải mang nó trong tâm trí mình. Anh không cần biết cảm giác tội lỗi vì biết rằng nếu anh tới sớm hơn một chút, anh đã có thể thật sự, thật sự cứu được Bruce. Cứu người kia khỏi vết cháy trên má. Đó là bình phong. Nhưng, trong khoảnh khắc đó, nó rất thật. Cảm giác rất thật. Cảm giác hợp lý. “Tôi biết anh thấy có lỗi,” Bruce gầm gừ. “Anh thậm chí còn không thể nhìn thẳng vào mắt tôi nữa, Clark.” “Tôi... Không phải vậy.” Bruce đấm anh. “Đừng nói dối tôi!” Clark ngã xuống đất với một tiếng kêu đau đớn. Cố chống tay và đầu gối để nhấc mình lên khỏi mặt đất, ấn lòng bàn tay vào môi, và rồi nhìn máu in trên tay mình. Khi anh nhìn lên Bruce, đôi mắt anh không còn màu xanh nhẹ nhàng, quan tâm như khi ở trong phòng ngủ. Chúng dữ dội. Lạnh lẽo. Thấp thoáng những ánh sáng đỏ. Bruce cứng đờ. “Được rồi,” Clark nói. Giọng anh nhẹ bẫng một cách đáng sợ. “Tôi sẽ không nói dối anh nữa.” Anh nắm tay vào chiếc két sắt để đứng lên. “Vì rõ ràng là anh đang đối mặt với chuyện này một cách rất lành mạnh và không cần ai giúp hết, nên có lẽ anh sẽ ngạc nhiên khi biết rằng tôi thì không thế.” Ném về phía Bruce một ánh nhìn trống rỗng. “Vì rõ ràng là anh không cần nói về chuyện này với bất cứ ai, nên chắc anh sẽ không thể ngờ được rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, tôi cần.” Và cứ như vậy, anh thấy sự kiềm chế của bản thân trôi đi, quyết tâm yếu dần, và thay vào đó, cơn thịnh nộ rắn lại bên trong anh. “Có lẽ việc nhận ra mình là một tên bạo dâm cưỡng hiếp trong tương lai có hơi khiến tôi hoảng loạn một chút,” Clark nói tiếp. “Có lẽ việc nhận ra mình có thể, và sẽ, làm hại người bạn thân nhất của tôi khiến tôi muốn nói chuyện. Có lẽ, Bruce, chỉ có lẽ thôi, tôi không ở đây để cứu anh. Tôi ở đây để tự cứu bản thân mình.” “Không,” Bruce rít lên. “Không. Anh không phải hắn.” Giọng khàn đặc. “Anh không có gì giống hắn.” “Huh,” Mặt Clark giãn ra thành một nụ cười xấu xí, răng chảy máu. “Tôi đã gặp Batman của thế giới kia, Bruce. Những vết sẹo của anh ta không hoàn toàn giống anh, bộ đồ của anh ta hơi khác một chút, và anh ta kết bạn với những người lạ.” “Không.” “Hoàn cảnh ép anh ta phải bớt lựa chọn những người được phép chiến đấu bên cạnh anh ta, bớt tin tưởng những người như chúng tôi, có siêu sức mạnh nguy hiểm, và bớt hào phóng khi sử dụng thuốc kích thích kryptonite.” Một khoảng lặng. “Hoàn cảnh.” Bruce thấy tim mình bắt đầu đập liên hồi, tay anh ướt đẫm mồ hôi lạnh, và răng anh nghiến lại chặt đến mức đau nhói. “Anh không phải!” Anh rít lên. “Nhưng điều thú vị là,” Clark nói tiếp, “Sau tất cả, anh ta vẫn... giống hệt anh.” “Đừng,” Bruce gầm lên. “Anh không dám...” Không khoan nhượng. “Superman và tôi.” Quả quyết. “Chúng tôi giống nhau.” Đòn cuối. Những từ ngữ xấu xí, giận dữ đã khiến anh tấn công Superman vào ngày anh tới giải cứu. Lời phỉ báng gần như đã phá hủy người bạn duy nhất giúp anh vượt qua cuộc đổi chác tàn bạo của cơ thể anh. Lời dối trá đe dọa tới tất cả mọi thứ... Tất cả mọi thứ giữa anh và Clark... Đã từng chia sẻ cùng nhau. Bruce lao về phía trước với một tiếng gầm. Lần này, Clark đã sẵn sàng. Họ ngã xuống đất thành một mớ hỗn độn. Túm lấy. Gầm gừ. Đánh nhau. Clark đẩy Bruce xuống sàn, cào lên tay anh, cố kéo chiếc nhẫn ra. Bruce xoay người lại và thoát ra khỏi gọng kìm đã bị yếu đi vì kryptonite của người kia, đẩy một đầu gối với bụng anh, đấm vào quai hàm anh, và nhanh chóng lật lại tình thế. “Anh không phải hắn!” “Anh không biết điều đó, Bruce.” Clark di chuyển theo cách mà Bruce đã dạy anh, dùng sức nặng thay vì sức khỏe, và lại ấn anh xuống đất lần nữa. Cơn đau sốc lên từ những xương sườn vẫn còn thương tổn khiến anh thả lỏng tay đang giữ trên người kia. Clark thoát ra, quay lại đối mặt với anh, và dễ dàng tránh được đòn tấn công loạng choạng vì đau đớn của Bruce. Mắt anh đỏ rực. Mờ mịt. Lờ đờ. Vô hại. Nhưng vẫn đỏ rực. Anh đông cứng. Thấy nhịp tim đập thình thình, mắt mở lớn, và miệng khô đắng. Clark lợi dụng điểm yếu của anh; giật chiếc nhẫn kryptonite khỏi tay anh, ngập ngừng khi da anh tiếp xúc với viên đá xanh, và khó khăn ném viên đá vũ khí đó sang bên kia căn phòng. Bruce nghe tiếng nó đập vào đường đi, một mỏm đá, và bắn tung tóe trong một vũng nước mưa. Anh cần tìm nó. Phải... và rồi, anh bị ấn xuống bởi hai cánh tay đang nhanh chóng lấy lại sức mạnh, giữ chặt bởi những ngón tay tiếp sức bằng năng lượng mặt trời. Anh chật vật để nuối xuống dòng lũ kí ức, sự cay nghiệt quen thuộc, cơn hoảng loạn dâng lên mỗi khi ánh đỏ lóe lên từ đôi mắt kia. “Em không biết,” Clark gầm gừ, mặt anh chỉ cách người kia chưa tới một inch. “Em không biết đã bao nhiêu lần anh nghĩ tới việc mang em đi, cởi bỏ hết quần áo em, và làm tình. Trên trời, ở pháo đài, trong tất cả những căn phòng của trang viên khổng lồ đó. Em không biết anh đã nhìn em nhiều như thế nào, và tất cả những gì anh muốn là được với tay ra và chạm vào em. Cảm nhận em. Cảm nhận em đáp lại anh. Em không biết anh muốn hôn em nhiều như thế nào mỗi khi em làm việc ở chiếc máy tính đó. Cách mà em cắn môi. Cái nhăn mày nhỏ xíu của em khi em đọc. Em không biết anh-“ “Vậy thì sao anh không làm?! Tại sao tôi lại phải tìm ra qua hắn?! Như thế này?! Tại sao anh phải đợi tới khi hắn chơi xong rồi mới có thể bước tới trước để tới lượt mình?!” “Không phải vậy!” “Thả tôi ra!” Ngay lập tức, Clark rời ra và đứng ở phía bên kia hang. Bruce nằm yên, choáng váng, và mất một lúc nhìn chằm chằm lên bầu không khí trống rỗng bên trên mình. “Không phải vậy, Bruce,” Clark đáp, nhẹ nhàng. “Anh đã có Lois, còn em...” “Đã có?” Clark im lặng trong một giây. “Có,” Anh sửa lại. “Anh có Lois.” Hít một hơi thật sâu. “Còn em không bao giờ... Em crush thẳng của anh. Anh biết em sẽ không bao giờ...” “Anh không hỏi.” Trong một khoảnh khắc, chỉ có âm thanh loạt soạt của những con dơi, tiếng rì rầm của gió lướt qua các lỗ hổng, và âm thanh mờ nhạt của dàn đèn trên trần. “Nếu anh hỏi, em sẽ trả lời có?” Câu hỏi nặng nề lơ lửng trong không gian, không cần nhìn Bruce cũng biết Clark đang nín thở. Chờ đợi. Chờ đợi câu trả lời cho một câu hỏi không còn quan trọng. Không còn có ý nghĩa gì nữa. Câu trả lời không đem lại gì ngoài nỗi đau. “Anh không hỏi.” Chậm rãi, anh đứng dậy, và bước lên trên trang viên. Không nhìn Clark. Không để ý tới anh khi đi qua. Không quay lại để xem người kia có đi theo anh không. Khi anh tới được phòng ăn, Clark đã rời đi.