top of page

[Longfic] Kryptonite kiss - Chap 1


Title: Kryptonite Kiss-Chap 1 Author : SlightlyPsycho Rating: Explicit Archive Warnings: Graphic Depictions Of ViolenceRape/Non-ConMajor Character Death Categories: M/MF/M Fandoms: Superman - All Media TypesBatman - All Media TypesDCU Relationships: Clark Kent/Bruce WayneBatman & SupermanClark Kent/Lois LaneBarry Allen/Hal Jordan Characters: Clark KentBruce WayneLois LaneAlfred PennyworthDick GraysonThe JokerLex LuthorHarleen QuinzelHal JordanJ'onn J'onzzBarry AllenDiana (Wonder Woman)Arthur CurryBarbara GordonKara Zor-ElJason Todd Additional Tags: First MeetingsSlow BurnGetting to Know Each OtherBruce Has IssuesFalling In LoveKryptoniteBanterHumorFluff and AngstActionFormation of the Justice LeagueRed KryptoniteAttempted Rape/Non-ConSuicide AttemptMurderHurt/ComfortExplicit Sexual Content Link gốc: https://archiveofourown.org/works/9883298/chapters/22163030 ______________________________________ Chap 1: Ghét từ cái nhìn đầu tiên Hôm đó là một ngày dài ở tòa soạn. Clark Kent mệt nhọc lê từng bước vào căn hộ nhỏ xíu của mình và nằm phịch xuống ghế, tranh thủ tận hưởng một phút nghỉ ngơi ngắn ngủi. Ở tòa soạn, anh suýt chút nữa là không hoàn thành bài báo đúng deadline, và sếp đã la mắng anh liên tục. Nhưng đó thật ra đâu phải lỗi của Clark. Anh cố làm việc, nhưng thành phố Metropolis cần Superman rất, rất nhiều lần.

Đầu tiên, có một trục trặc về đường tàu điện ngầm. Clark phải trốn việc để cứu hàng trăm người trước khi hai đoàn tàu đâm thẳng vào nhau. Rồi đến một tòa chung cư lớn bốc cháy. Rồi một siêu ác nhân đột nhiên xuất hiện và ra sức tàn phá. Rồi có một vụ vượt ngục. Rồi có một con mèo của một cô bé bị kẹt trên cây. Thật ra Clark có thể lờ đi vụ cuối cùng, nhưng cô bé đã gọi đích danh anh. Cô bé muốn Superman đến cứu con mèo của mình. Cuối cùng, anh không thể chịu được việc nghe cô bé khóc nữa. Anh lầm bầm tự chửi rủa mình vì quá dễ dãi. Trốn khỏi tòa soạn nhiều như anh mà vẫn chưa bị đuổi việc quả là một phép màu.

Ít nhất hôm nay anh cũng không phải cứu Lois. Cô thậm chí còn không ở Metropolis. Giờ cô đang đến Gotham làm việc. “Cứu! Superman! Cứu em!” Giọng nói hoảng loạn của Lois vang lên bên tai anh. “Lại nữa,” Anh rên rỉ. Siêu thính giác chết tiệt.

Với tốc độ tia chớp, Clark thay bộ đồ Superman và bay ra khỏi cửa sổ, hướng về phía Gotham. Chỉ trong vài giây, Superman đã tìm thấy người bạn Lois Lane của mình, trong một con hẻm tối, bị bao vây bởi lũ côn đồ. Cô đang nằm dưới đất, thở hổn hển. Những tên côn đồ đã đuổi theo cô. Một tên chĩa súng vào Lois và bắn. Nhanh hơn cả viên đạn, Superman bay đến nhấc Lois khỏi mặt đất và đưa cô đến nơi an toàn. Anh đặt cô xuống vỉa hè cạnh khách sạn cô ở. “Cảm ơn, Superman.” Cô cười đầy cảm kích.

Superman mỉm cười đáp lại, rồi nhanh chóng quay lại con hẻm. Anh chẳng cần đánh chúng, chỉ hất nhẹ để chúng bất tỉnh. Rồi anh trói chúng lại với nhau và đưa chúng đến đồn cảnh sát gần nhất. Những sĩ quan cảnh sát mở to mắt đầy kinh ngạc khi anh thả lũ tội phạm xuống và bay đi. Trên bầu trời, Superman bay lơ lửng phía trên Gotham, nhìn ra xung quanh thành phố vốn hoàn toàn khác biệt với thành phố của anh. Metropolis rạng rỡ, đầy sức sống và những gương mặt thân thiện. Trong khi đó, Gotham tối tăm, xơ xác và tương đối...kém thân thiện. Người ta dường như chẳng bao giờ cười. Ngay cả những tòa nhà trông cũng khó chịu với những miệng máng xối hình quỷ đáng sợ thập thò trên những ban công. Superman chỉ chờ đến lúc được rời khỏi thành phố kinh khủng này để về nhà.

Ngay khi anh quay lưng lại chuẩn bị rời đi, anh nghe tiếng súng nổ liên hồi. Một tên tội phạm khác đang lộng hành. Anh không thể lờ đi được. Superman thở dài, bay về hướng có tiếng súng. Âm thanh đó vang lên từ một nhà kho bỏ hoang cạnh cảng. Superman bay đến gần nhà kho, dùng tia x-ray để nhìn vào trong. Trong căn nhà có vài tên lính đang mang vũ khí quân sự. Bên cạnh chúng là những thùng hàng khổng lồ chứa đầy những gói bột trắng – nhiều khả năng là cocaine. Chúng đang buôn lậu thuốc vào Gotham. Superman chuẩn bị lao vào và dạy cho lũ buôn thuốc một bài học, thì anh nghe tiếng súng nổ lần nữa.

Một tên tội phạm bắn lên trần nhà, gào lên, “Là hắn! Là con dơi!” Ngay lập tức, tất cả chúng đều phát hoảng và bắn lên trần nhà. Superman nhìn qua trần nhà bằng tia x-ray, nhưng anh không thấy ai cả. Những tiếng súng nổ tiếp tục kéo dài khi Superman nhìn đám tội phạm từng tên một bị văng ngang qua phòng như thể bị một người vô hình tấn công. Là Batman thật sao? Superman nheo mắt đầy khó hiểu. Tại sao mình không thấy anh ta? Chẳng lẽ anh ta mặc đồ có chì? Clark đã nghe những giai thoại về Kị sĩ bóng đêm của Gotham, nhưng anh chưa bao giờ gặp trực tiếp anh ta. Giờ thì sự hứng thú của anh bắt đầu xuất hiện.

Thay vì cố nhìn người kia, Superman tập trung vào lắng nghe anh ta. Bên trong nhà kho, có rất nhiều nhịp tim. Phần lớn chúng đang hoảng loạn và gấp gáp, ngoại trừ một. Một nhịp tim mạnh mẽ và đều đặn như một giai điệu. Superman lắng nghe giai điệu đó trong khi nhìn đám tội phạm bị đánh và tước vũ khí một cách dễ dàng. Chuyện này chắc chỉ là trò trẻ con với Batman.

Một trong số những tên tội phạm lao ra khỏi nhà kho, và rồi cuối cùng Superman cũng thấy anh ta. Batman nhảy ra khỏi cửa sổ tầng hai và dùng súng bắn dây để đu người lên trước đám tội phạm đang bỏ chạy. Batman đạp thẳng vào mặt một tên cùng lúc anh tiếp đất. Một tên khác cố bắn súng vào anh, nhưng rồi Batman ném một chiếc batarang vào nòng súng. Khi thứ vũ khí phát nổ, hắn hét lên và đổ gục xuống đất. Những tên còn lại bị hạ gục khi đấu tay đôi.

Trong suốt trận đánh, Batman tung những tên côn đồ lên không trung như thể chúng nhẹ như lông hồng, và di chuyển với tất cả sự khéo léo và chính xác. Mọi động tác đều được lên kế hoạch trước. Mọi đòn tấn công đều hiệu quả. Thật sự...ấn tượng. Superman biết Batman không có siêu năng lực gì cả. Anh không có siêu sức mạnh hay siêu sức khỏe. Anh chỉ hoàn toàn dựa vào trí tuệ và kĩ năng. Nhìn anh chiến đấu thật thú vị. Phần lớn những trận đánh của Superman khá đơn giản. Anh chỉ bay vào và đấm vào mặt kẻ xấu. Chỉ có thế thôi. Trận đánh kết thúc. Nghe khá nhàm chán. Batman phải mất nhiều công sức hơn để thắng, chắc chắn là vậy.

Khi tên cuối cùng đã bị hạ gục, Batman khoanh tay ngước nhìn lên trời. “Thích buổi biểu diễn chứ?” Anh cộc cằn. Nhận ra mình bị phát hiện, Superman đỏ mặt và bay xuống. Anh đáp xuống đất trước mặt Batman và chìa tay ra, mong có một cái bắt tay thân thiện.

Anh mỉm cười. “Xin chào, tôi là Superman, và—“ “Ta biết ngươi là gì.” Batman lườm tay anh, không chịu nắm lấy. “Ngươi đang làm gì ở Gotham?” Superman chớp mắt, ngạc nhiên bởi sự thô lỗ của người này. Anh ta có biết phép lịch sự là gì không vậy? Superman hắng giọng và hạ tay xuống. “Tôi đến đây vì một người bạn cần tôi giúp.” “Lois Lane?” Batman đoán. Superman kinh ngạc nhìn anh. “Sao anh biết về Lois?”

“Ngày nào ngươi chẳng cứu cô ta.” Batman rút súng bắn dây ra khi còi cảnh sát bắt đầu vọng đến từ phía xa. “Giờ chắc cô ta có đủ tư liệu cho bài báo rồi. Đưa cô ta về Metropolis đi.” Kị sĩ bóng đêm bắn dây về phía một tòa nhà cạnh đó và rút dây, nhấc người bay lên không trung. Batman đáp xuống rìa một tòa nhà rồi bắt đầu chạy và nhảy lên mái nhà của tòa nhà tiếp theo. Superman nhìn anh một lúc rồi bay theo lên mái nhà và đứng chắn trước mặt Batman lần nữa. Batman lườm anh. “Tránh đường đi.”

“Sao anh biết về bài báo của Lois?” Superman hỏi. “Khi cô ta đến Gotham, việc của ta là phải biết. Giờ tránh ra.” Anh gầm gừ. Superman bước một bước về phía anh. Batman ngay lập tức lùi lại và đặt tay lên thắt lưng, chuẩn bị chiến đấu. Superman lắng nghe nhịp tim của anh lần nữa, nhưng lúc này nó không còn chút gì bình tĩnh và đều đặn. Tim Batman đập liên hồi như thể anh đang sợ hãi...

Cố xóa đi nỗi sợ của người kia, Superman đưa tay lên có ý giảng hòa. “Tôi chỉ muốn nói chuyện thôi.” Anh liếc về phía nhà kho bỏ hoang, giờ đang bị bao vây bởi xe cảnh sát. Anh mỉm cười với Batman. “Tôi thấy cách anh xử lí những tên buôn lậu đó. Anh đã làm rất tốt.” “Đừng thái độ bề trên với ta.” Hả? Superman nhìn anh hoang mang. “Tôi đâu có.”

“Ta sẽ không cảnh báo nữa đâu.” Batman gầm gừ. “Cút ra khỏi thành phố của ta.” Superman thở dài mệt mỏi. “Anh làm ơn bình tĩnh lại được không? Anh không cần phải sợ tôi.” Mắt Batman nheo lại đầy nguy hiểm. “Ta không sợ ngươi, người ngoài hành tinh.” “Nhưng rõ ràng anh đang hành động như thế đấy.” Anh dùng tia x-ray lần nữa, nhưng vẫn không thể nhìn xuyên qua bộ đồ của Batman. “Anh đang mặc đồ có chì, phải không? Anh đã nghiên cứu về tôi à?”

“Hmph. Tất nhiên ta đã tìm hiểu. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng.” Batman trích Binh pháp Tôn tử. “Tôi không phải kẻ địch!” Superman cãi lại. “Chúng ta đều chống lại kẻ xấu, phải chứ?” “Có thể những kẻ ở Metropolis có đầu óc suy nghĩ đơn giản như thế, nhưng ta đủ biết mối nguy hiểm ngươi mang đến.”

“Cái gì?! Tôi không phải mối nguy hiểm!” “Ngươi là mối họa cho cả hành tinh này, người ngoài hành tinh.” “Đừng gọi tôi thế!” Superman gắt lên, mất kiên nhẫn với người thô lỗ kia. “Tôi lớn lên ở đây, sống ở đây cả đời! Trái đất là nhà của tôi! Và tôi quan tâm đến thành phố của tôi cũng như anh quan tâm đến Gotham vậy!”

“Tốt.” Batman cau có. “Thế sao ngươi không cút về thành phố của ngươi và tránh xa chỗ này ra.” Superman muốn nổ tung vì giận dữ. “Anh có vấn đề gì với tôi vậy?!” Batman lùi ra xa khỏi người Krypton giận dữ. “Lùi lại.” “Không!” Superman bay vụt đến sát mặt Batman, gào lên. “Anh có quyền gì mà phán xét tôi?! Tôi cứu hàng trăm, thậm chí hàng ngàn người mỗi ngày! Anh chỉ là thằng dở hơi mặc bộ đồ hình dơi mà thôi!”

“Tránh ra!” Batman quát lên. “Giỏi thì đẩy ra đi!” Superman hét lại, bay sát lại hơn. Họ chỉ cách nhau chưa đến một inch khi Batman lôi một mảnh kryptonite ra khỏi thắt lưng. Cơn đau thấu xương đổ sập xuống anh. Superman ngã xuống đất ngay lập tức, không thể bay lên. Anh choáng váng. Dường như cả thế giới đang xoay tròn xung quanh anh. Anh nhìn lên viên Kryptonite xanh trên bàn tay đeo găng của Batman, đột nhiên cảm thấy nhói lên sự sợ hãi. Tên điên này sẽ giết anh! Superman cố đứng lên, nhưng anh quá yếu. Anh lê trên mặt đất, cố tránh xa ra khỏi viên kryptonite. Batman chậm rãi bước về phía anh và túm lấy tóc anh.

Superman kêu lên đau đớn khi Batman kéo giật đầu anh lại phía sau và ấn viên kryptonite sát mặt anh. “D-Dừng lại,” Superman hổn hển. Anh nghĩ mình sắp bất tỉnh. Cơn đau quá khủng khiếp. Viên kryptonite quá gần. Quá gần! Anh sẽ chết mất! “Ngươi may mắn vì ta không phải sát nhân.” Batman thả tóc anh ra, mặc anh ngã sấp xuống đất. “Tránh xa Gotham ra. Đây là lời cảnh báo cuối cùng.” Batman bỏ đi.

Superman nghe tiếng súng bắn dây, rồi cơn đau nhức nhối bắt đầu dịu xuống. Batman đã đi và mang theo viên kryptonite của hắn. Rên rỉ, Superman ngồi dậy và ho ra một bụm máu trong lòng bàn tay. “Khốn kiếp!” Superman đấm mạnh xuống mặt bê tông, khiến nó nứt một đường lớn. “Đúng là thằng khốn nạn!” Sau khi nghỉ vài phút, Superman thận trọng bay lên không trung và trở về nhà. Khi anh rời khỏi thành phố, anh tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ quay lại cái địa ngục Gotham này nữa.


SUPERBAT HEAVEN ON EARTH

WARNING

Đây là trang web tổng hợp tài nguyên của một couple duy nhất: Clark Kent x Bruce Wayne aka Superman x Batman  với mục đích phi thương mại.
 

Trang quảng bá, kinh doanh sản phẩm phụ kiện có liên quan đến SuperBat.

Không được phép mang tài nguyên ra khỏi trang này khi chưa có sự cho phép.

NO SWITCH: BOTTOM!BRUCE, TOP!CLARK
NO BOTTOM!CLARK

 

RECENT POSTS

CATEGORIES

Đăng kí để không bỏ lỡ bài viết mới!

bottom of page