[Shortfic] Nothing you can't do - Chap 5
Title: Nothing you can't do Author: linndechir Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: Batman v Superman: Dawn of Justice; DC Cinematic Universe Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne Additional Tags: Competence Kink; Getting Together; 5+1 Things; Hand & Finger Kink Link gốc: https://archiveofourown.org/works/8776453 Note: Sản phẩm đầu tiên của translator fanfic cộng tác với page: Niên Tố <3 Comment ủng hộ bạn ấy nào <3
5. Tập luyện Clark biết rằng hang động nằm dưới căn nhà bên hồ trên thực tế không hề vô tận, và vài tháng sau khi Bruce cho phép anh lần đầu tiên bước vào lãnh địa riêng biệt của mình, ở đó xem chừng vẫn còn những phần mà Clark chưa từng nhìn thấy. Anh đã hơn một lần muốn đi xem xét xung quanh, hay ít nhất thì cũng để tia X của mình quét qua các bức tường, nhưng rồi anh lại nghĩ rằng Bruce sẽ không đánh giá cao công cuộc rình mò này đâu.
Anh biết rằng hang động là nơi Bruce giữ vài phiên bản cũ cho chiếc xe của mình cùng với vài chiếc xe đạp khác. Anh biết về khu y tế nho nhỏ nơi Alfred vẫn thường hay khâu vết thương cho Bruce, bởi vì có một lần Bruce đã cứ khăng khăng nói với Clark về vụ việc gì đó mà anh đang theo đuổi trong khi máu anh chảy tràn trên bàn tay người quản gia. Anh biết rằng Bruce có một phòng tắm ở dưới Hang để không phải đem theo máu và mồ hôi của Bat vào căn nhà ven hồ của Bruce Wayne. Anh thậm chí còn biết về xưởng làm việc nơi Bruce và Alfred sửa chữa bất cứ thứ gì quá lớn để đặt ở ban công, và hơn nữa còn có cả một phòng tập – chứa đầy những tạ nâng và xích kéo và ghế tập luyện, mùi mồ hôi nhàn nhạt vẫn còn vương đâu đó giữa không trung kể cả khi Alfred đã dọn dẹp sạch sẽ nơi ấy. Clark luôn gặp rắc rối với việc phải phán đoán xem người bình thường nhanh và khỏe như thế nào, nhưng anh có thể nói rằng chỗ tạ mà Bruce dùng để luyện tập thường ngày vẫn nặng một cách đáng kinh ngạc với một người không có siêu sức mạnh.
Đây là nơi mà anh mong sẽ gặp được Bruce khi Alfred để anh đi xuống Hang với lời giải thích ngắn gọn rằng “Cậu chủ Bruce đang luyện tập đổ một chút mồ hôi”. Clark ngỏ ý nói anh sẽ chờ ở nhà trên, nhưng Alfred quả quyết rằng Bruce sẽ không để ý đâu. Anh không có nhiều lí do hợp lí lắm để ghé thăm Bruce; tin tức duy nhất mà anh có thể nói với anh ấy là băng đảng buôn lậu đã chia ra hoạt động giữa Gotham và Metropolis, và sau vài tuần hai người cùng lần theo dấu bọn chúng, gần đây chúng đã trở nên yên ắng hơn.
Nhưng những thanh tạ nằm yên ở vị trí của chúng và trong không khí không có mùi của ai đó đã luyện tập gần đây, vậy nên Clark để các giác quan của mình lang thang cho đến khi anh tìm thấy nhịp tim vững vàng của Bruce, nhưng cùng với hơi thở có đôi chút gấp gáp. Anh đi theo một đường hầm nữa cho đến khi nhìn thấy phần hang trông giống như một phòng tập đa năng nhiều hơn là bộ xích kéo và lốp xe được xếp theo từng loại của anh ấy: những bức tường vẫn chưa được đẽo gọt hoàn chỉnh, phần đá vẫn còn gồ ghề, nhưng những tấm thảm tập đã nằm trên sàn cùng với các dụng cụ cho việc tập luyện, một chiếc ghế tay ngựa, thanh xà kép và hai sàn đấu boxing được căng trên khung kim loại.
Bruce hiện tại đang tập luyện cùng chiếc ghế tay ngựa, đôi tay anh – hay đôi khi chỉ là một bàn tay thôi – đang siết chặt khi anh chậm rãi xoay mình quanh chúng, chân căng ra một góc hoàn hảo. Anh chỉ mặc một chiếc quần ngắn màu đen trên người để lộ ra mọi phần da thịt trần trụi, và Clark không thể không dừng lại và nhìn chăm chăm. Anh không biết đủ về tập luyện để có thể gọi tên một nửa số bài tập mà Bruce đang tập, nhưng thật rõ ràng khi thấy khả năng kiểm soát cơ thể mình hoàn hảo của người kia, sự nhịp nhàng và cẩn trọng trong mỗi động tác. Phải mất một chút thời gian để Clark nhận ra rằng Bruce đang bịt mắt mình, hoàn toàn dựa trên các giác quan để giữ sự cân bằng, và đôi tay anh vẫn vững vàng và chắc chắn mỗi lần chúng chuyển động trên tay nắm hay trên thân chiếc ghế tay ngựa.
Nếu anh có chú ý đến sự có mặt của Clark, anh cũng chẳng hề để lộ ra. Clark cân nhắc xem mình nên nói gì đó hay ít nhất thì cũng ưm hừm một chút, nhưng anh không muốn phá vỡ sự tập trung của Bruce – ít nhất thì anh cũng đang cố gắng nói với bản thân mình như vậy, như thể khả năng tập trung của Bruce không phải là tất cả nhưng cũng không thể bị phá vỡ. Anh chưa từng nhìn thấy người kia mặc ít như thế này – anh có thể nhìn thấy đôi cánh tay và bờ vai, nhưng ánh mắt anh trải theo cặp chân dài của Bruce, phần cơ bắp rắn rỏi giữa hai đùi và phần bắp đùi được định hình hoàn hảo, đường cơ ngực và bụng rắn chắc y hệt như của Clark. Phần lưng anh như một bức tượng được chạm khắc hoàn hảo, trên dài da trần đếm đầy những vết sẹo và vết bầm. Một sắc tím thẫm nở rộ ngang sườn anh, một vết cắt sắp lành kéo thành một vệt đỏ qua xương sống, một chuỗi những vết sẹo trắng phủ đầy một bên vai. Dải băng gạc quấn quanh khuỷu tay và trên đùi anh, nhưng những vết thương xem chừng chẳng hề khiến anh phân tâm. Clark gặp rắc rối khi nghĩ xem người ta cần có khả năng kiểm soát tốt như thế nào mới có thể thực hiện những động tác chính xác đến mức này, kiểu kiểm soát này – anh không nghĩ rằng anh có thể thực hiện được một nửa động tác mà không có chút xíu gian lận về trọng lực.
Bruce đẩy nhanh tốc độ quay người, hơi thở của anh cũng vì thế mà nhanh hơn một chút. Mồ hôi lấp lánh trên lồng ngực và lưng anh, rơi xuống qua mỗi động tác. Cuối cùng, anh chậm rãi dựng ngược người, hai cánh tay thẳng đứng trong lúc anh nâng chân mình lên không trung, hoàn thành động tác với một tiếng gầm gừ nhỏ trước khi giữ nguyên tư thế đó. Thật rõ ràng rằng Bruce cần khả năng kiểm soát cơ thể mình hoàn hảo để có thể chiến đấu thật tốt; nhưng Clark chưa từng thấy khả năng kiểm soát ấy ngay trước mắt mình thế này, tầm nhìn của anh không bị khuất lấp bởi bộ suit hay áo choàng vướng víu. Điều này không phải chỉ là sức mạnh đơn thuần, dựa trên những cơ bắp đang căng ra của Bruce; Clark có thể thấy được nhiều năm tập luyện qua từng động tác, sự nhanh nhẹn và linh hoạt đáng kinh ngạc so với một người đã qua tuổi bốn mươi.
Clark nhìn thấy mồ hôi rơi từ cổ xuống đến hõm vai anh. Bruce hẳn đã tập được một lúc rồi, bởi vì làn da trần của anh thoáng lấp lánh, nhịp tim đập nhanh mà Clark chỉ nghe thấy nó trong những trận chiến kéo dài đã đẩy Bruce tới giới hạn chịu đựng. Anh giữ nguyên tư thế dựng ngược người hoàn hảo cho đến khi những cơ bắp bắt đầu run rẩy, và vẫn giữ nguyên tư thế ấy khi anh chậm rãi hạ mình xuống đồng thời tự kéo mình đứng dậy trước khi chạm chân xuống sàn.
Anh nhìn thẳng về phía Clark như thể anh nhìn được qua dải băng bịt mắt, và kể cả trước khi Bruce tháo nó ra, Clark nhận ra rằng Bruce đã biết anh đứng đó suốt từ nãy rồi. Đôi mắt anh thẫm lại và khó đoán, sự dữ dội trong đôi mắt ấy khiến Clark phải cố gắng hết sức mới có thể nhìn vào chúng, không để ánh mắt của mình chạm tới vết sẹo bỏng lớn trên vai trái của Bruce, đôi đầu ngực cứng lại dưới cái lạnh trong Hang, mồ hôi đọng lại nơi xương quai xanh sâu hút. “Tôi không muốn làm phiền anh,” anh nói khi Bruce bước tới chỗ anh và vẫn giữ nguyên sự im lặng. “Alfred nói rằng anh đang ở dưới này. Nếu giờ không phải lúc…”
“Không sao.” Giọng Bruce không có vẻ gì là mệt mỏi, và nhịp tim anh đã chậm lại rồi. Clark lắng nghe như thể đó là một bài thơ thì thầm nho nhỏ mà anh vô cùng cố gắng để hiểu được câu chữ. Ánh mắt anh tiếp tục lang thang trên những cơ bắp rắn rỏi của Bruce, đến vết bầm bên sườn – Clark để mình nhìn xuyên qua nó và nhận ra rằng Bruce không bị gãy xương sườn, nhưng những vết tích chồng chéo sau những lần bị gãy xương trước vẫn còn đó. Anh đọc cơ thể của Bruce như một cuốn sách về những vết thương cũ và và những vết rạn đã lành, những vết sẹo trên da thịt và vết bầm giận dữ trên lành da xanh tái. “Sao mà anh làm được như vậy?” anh thấy mình lên tiếng, bàn tay đã nửa chạm tới bên Bruce trước khi anh kịp ngăn lại bản thân mình. Anh nghĩ tới cơn đau không thể chống cự khi cây giáo kryptonite cắt ngang qua má, khi móng vuốt của Doomsday chôn sâu trong lồng ngực. Con người lành thương rất chậm, và với bao nhiêu vết thương mới cũ trên người, sự đau đớn của Bruce đâu chỉ là thoáng qua. Bruce không cử động, anh đứng nguyên tại chỗ, và không hề bối rối khi Clark cuối cùng cũng đặt những ngón tay mình trên vết tím bên sườn anh, nhẹ nhàng lướt qua làn da ấy. “Anh không thấy đau à?”
“Chẳng là gì cả,” Bruce nói, và lần này không cố như tỏ ra can đảm, không phải như cái lần vai anh bị thương và chảy máu nhiều đến độ anh đã đồng ý để Clark khâu lại nó cho mình. Vết thương ấy bây giờ đã lành, nhưng vết sẹo để lại vẫn còn mới. “Cơn đau cũng như những thứ khác, anh sẽ quen với nó thôi. Đó đơn giản chỉ là một cách để rèn luyện.”
Clark nhớ lại lần đầu tiên tia X của anh xuất hiện, anh đã gặp khó khăn thế nào khi phải quen với nó, để điều khiển nó, và chuyện đó dễ dàng thế nào ở hiện tại. Nếu anh có thể lờ đi nhiều cảm xúc khó khăn lúc ban đầu như vậy, có lẽ Bruce cũng có thể mặc kệ cơn đau trên những vết bầm và vết xương gãy – điều đó xem chừng là có thể, nhưng là quá nhiều so với những gì Bruce đã làm.
“Phải rồi,” anh nói, những đầu ngón tay vẫn đặt trên vết bầm. “Vậy còn băng bịt mắt thì sao?” “Anh không thể chỉ dựa vào mắt mình nếu muốn che giấu đồng minh của mình,” Bruce đáp, một nụ cười gần như là tinh quái xuất hiện nơi góc miệng anh. “Và đó là một cách tốt để tập luyện sự cân bằng.”
Clark lắc đầu với vẻ không tin tưởng. Làn da của Bruce lành lạnh dưới tay anh, lớp mồ hôi đã khô lại trên da thịt. Clark không thể ngăn bản thân mình nhìn lên anh ấy, nhìn vào anh ấy – khao khát đã từng dễ dàng cưỡng lại hơn rất nhiều khi có lớp vải che đi cơ thể của Bruce, nhưng nhìn thấy Bruce trần trụi nhiều như thế này khiến Clark chẳng còn e dè gì nữa. Anh nghĩ tới máu chảy trên vết thương của Bruce, đến bàn tay đầy vết trầy xước sau khi thoát khỏi dây trói và còng tay, anh nghĩ tới khi ấy Bruce trước mắt anh mong manh và dễ tổn thương đến mức nào. Có điều gì mà chẳng dễ tổn thương trên cơ thể trần trụi của Bruce, trên phần cơ bắp rắn rỏi và vết bầm tím nhức nhối bên sườn. Mọi vết sẹo đối với Clark đều giống như một chứng minh cho lòng quyết tâm của Bruce, như thể sự giận giữ và lòng kiên định là đủ để da thịt lành lại như xưa.
Kể cả khi đang lơ đãng đến vậy, anh vẫn nhận ra rằng Bruce cho phép anh nhìn chăm chú, giống như anh ấy đang chịu đựng cái chạm mà những ngón tay của Clark đặt ngang người mình. Một phút trôi qua, có lẽ là hai, và anh đặt mọi sự tập trung của mình vào nhịp đập trái tim của Bruce, đến độ khi giọng nói của Bruce vang lên, anh tưởng như nó đến từ một nơi xa xăm.
“Clark.” Anh nhìn lên như thể vừa bị bắt quả tang và rụt tay mình về ngay lập tức, chỉ trừ việc Bruce đã nắm lấy cổ tay anh trước khi anh kịp làm vậy. Dù cho anh biết mình có thể thoát ra mà chẳng gặp chút khó khăn nào, cái nắm tay của Bruce vẫn như một gọng kìm siết lấy cổ tay anh.
“Anh có định nói với tôi xem tại sao anh lại ở đây không?” Bruce hỏi. Vẫn một nụ cười mỉm trên môi, nụ cười thuộc về Bruce Wayne hơn là Bat, nụ cười tự mãn và chắc chắn và sẽ nhận lại được một cái hôn hoặc một cú đấm. Mái tóc Bruce bết lại nơi thái dương, phần tóc muối tiêu thẫm lại vì mồ hôi. Có lẽ sẽ tốt hơn khi Bruce cứ giữ lấy cổ tay anh như thế này, nếu không thì Clark sẽ khao khát lắm được lau một giọt mồ hôi lăn trên thái dương anh, và luồn những ngón tay qua mái tóc của Bruce. “Tôi… Tôi muốn hỏi anh xem có gì mới trong vụ của chúng ta không,” Clark nói. Anh thích gọi đó là vụ của họ đơn giản bởi vì nó luôn khiến Bruce xù lông lên với việc anh cần sự giúp đỡ của Clark để giải quyết nó.` “Tôi quan ngại về việc Metropolis dạo này im ắng thế nào. Tôi nghĩ là chúng chỉ đang tạm lánh đi để có thể tập trung hoạt động ở Gotham. Và tôi biết là anh ghét tôi lảng vảng xung quanh ‘thành phố của anh’ mà không được mời đến.” Bruce xem chừng không định đào sâu thêm cái lí do hời hợt của Clark thêm nữa, dẫu sao thì mọi điều mà anh nói cũng là sự thật mà.
“Anh có thể gọi cho tôi để hỏi,” Bruce đáp. Clark không định nói rằng anh cũng đã nghĩ về điều đó, chủ yếu là vào nửa đêm khi anh thao thức trên giường và nghĩ về bàn tay của Bruce, về sự thân thuộc khi nghe giọng nói không qua máy biến đổi ấy, rằng anh đã nhiều hơn một lần mơ được gọi tên Bruce trong sự thành thật như thế này và để giọng nói của người kia gột rửa tâm trí anh, và anh chắc chắn sẽ không nói rằng anh đã phải dùng tay tự xử bản thân chỉ bởi nghĩ về điều đó, rằng anh đã tưởng tượng đến giọng nói trầm khàn của Bruce khi lẩm bẩm những lời chỉ dẫn nho nhỏ, nói cho anh biết anh ấy muốn anh làm gì. Chúa ơi, Bruce chắc hẳn là cũng rất giỏi chuyện đó, tìm được đúng câu từ khiến Clark nhớ lại tất cả.
“Tôi luôn tò mò chuyện anh đang định làm,” Clark thừa nhận khi nhớ lại được để trả lời. Đó cũng gần giống như một lời thú nhận dưới sự cố gắng của anh, và bớt xấu hổ hơn những lời nói khác. Anh đau đớn nhận ra ngón tay cái của Bruce đang nhấn lên phần trong cổ tay anh, Bruce cảm nhận được nhịp đập của anh cùng lúc anh nghe được nhịp đập của anh ấy. Cảm giác thật tốt khi nghĩ rằng họ đang hòa hợp với nhau như vậy, chỉ là nhịp đập của Clark thì nhanh gần gấp đôi, và anh mừng rằng Bruce không thể nghe thấy trái tim đang đập loạn trong lồng ngực của anh.
Khoảnh khắc ấy kéo dài, cho đến khi Clark nghĩ rằng Bruce cũng sẽ làm điều tương tự, bất kì điều gì để phá vỡ sự căng thẳng đang thành hình giữa họ, nhưng rồi anh chỉ đơn giản là buông tay Clark như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, quay người đi và nhặt lên một chiếc khăn bông trên một chiếc ghế gần đó để lau mồ hôi trên mặt.
“Thực ra tôi cũng có vài tin mới,” anh nói, giọng nghiêm túc, nụ cười đã biến mất khỏi gương mặt. “Một trong những camera giám sát của tôi ghi lại được vài thứ thú vị vào tối hôm qua. Tôi sẽ cho anh xem.”
Không chờ đợi để nghe câu trả lời, anh bước tới đường hầm mà Clark đã đi vào khi trước, bước chân trần không chút thanh âm trên sàn đá lạnh. Anh hẳn phải nhận ra rằng chiếc quần ngắn dính sát vào người anh qua mỗi bước chân, cách mà cơ bắp anh cử động khi anh dùng chiếc khăn để lau tóc. Anh hẳn phải nhận ra rằng Clark không thể dời ánh mắt khỏi anh từ khi anh bước đi, và điều đó có nghĩa là – điều đó có nghĩa là Bruce đang cố ý làm vậy. Có vẻ như thật rõ ràng khi nhận ra rằng Bruce không làm gì mà không có chủ đích, nhưng Clark vẫn cảm thấy như thể anh cuối cùng cũng nhìn xuyên qua được màn sương mù dày đặc lần đầu tiên vào buổi tối hôm ấy. Anh không giấu đi nụ cười khi bước theo Bruce.