top of page

[Shortfic] Nothing you can't do - Chap 4

Title: Nothing you can't do Author: linndechir Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: Batman v Superman: Dawn of Justice; DC Cinematic Universe Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne Additional Tags: Competence Kink; Getting Together; 5+1 Things; Hand & Finger Kink Link gốc: https://archiveofourown.org/works/8776453 Note: Sản phẩm đầu tiên của translator fanfic cộng tác với page: Niên Tố <3 Comment ủng hộ bạn ấy nào <3

4. Nghệ thuật tẩu thoát “Kal.” Clark dần lấy lại được ý thức của mình. Cơn buồn nôn cuộn xoắn trong cơ thể , trái tim đập mạnh như muốn nổ tung nơi lồng ngực, hai lá phổi rên xiết khi anh cố tìm kiếm một hơi thở. Kryptonite. Kể cả khi vẫn còn đang choáng váng đến độ còn chẳng biết mình đang ở đâu, anh vẫn nhận là nó. Chẳng thứ gì trên thế gian này có thể khiến anh trở nên như vậy. “Kal!” Giọng nói vang lên lần nữa cùng một chút khẩn thiết, hoặc có thể làn sương mù vây quanh tâm trí Clark đang dần biến đi. Đầu anh đau nói và có thứ gì ướt át chảy trên mặt anh. Phải mất thêm một phút nữa anh mới nhận ra giọng nói ấy là của Bruce … À không, là giọng của Batman mới đúng. Nhịp tim của người kia cũng ở đó, dù nghe nhỏ hơn so với bình thường, nhưng vẫn chậm rãi và đều đặn, nổi bật trên những nhịp đập khác ở xa hơn. Các giác quan của anh vẫn chưa hoàn toàn mất đi. Anh bắt bản thân mình mở mắt, chẳng hề ngạc nhiên khi thấy căn phòng sáng lên một sắc xanh yếu ớt. Anh bị trói vào một chiếc ghế, sợi xích nặng quấn quanh cổ tay và chân anh, và một khối Kryptonite to cỡ nắm tay anh được đặt ở gần cửa, ngoài tầm với dù cho anh có bị trói hay không. Căn phòng trông giống như phòng để dụng cụ trong nhà kho, nhỏ, không có cửa sổ và ẩm thấp. Khi quay đầu, anh nhìn thấy Bat cũng đang bị trói trên một chiếc ghế tương tự ở bên cạnh, bị còng tay và trói thêm bằng dây thừng, từ tay cho đến cánh tay và trên ngực, cả ở trên chân anh cũng có dây trói. Một phần nhỏ trong Clark cảm thấy bị xúc phạm khi bọn bắt giữ anh lại nghĩ rằng cần phải trói Batman cẩn thận hơn Superman, nhưng rồi Clark nhận ra mình là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi Kryptonite. Bruce vẫn còn mặc nguyên bộ suit, kể cả chiếc mũ trùm trên đầu. Clark có chút ngạc nhiên khi những kẻ đó vẫn chưa cố tháo chiếc mũ trùm ra, chúng là một nhóm được huấn luyện quân đội để canh gác cơ sở mà anh và Bruce đã đột nhập vào . Hoặc hợp lí hơn thì chúng đã thử và thất bại – nếu như Bruce đã thành công bảo vệ danh tính bí mật của mình trong hai mươi năm thì anh hẳn là đã đặt trước lớp bảo vệ ở đâu đó, đề phòng khi bị đánh ngất hoặc bị trói. Nhưng thay vì hỏi về điều đó, tất cả những gì Clark thốt lên được là, “Đầu tôi đau quá.” Giọng anh nghe nhỏ và cáu kỉnh. Bruce nhếch miệng châm chọc. “Anh đang chảy máu. Đó là chuyện sẽ xảy ra với những người bình thường khi họ bị đánh vào đầu.” Ánh mắt tính toán lướt trên người anh, cố gắng đánh giá tình hình, Clark cho là vậy, độ rộng vết thương của anh. “Tệ đến mức nào? Kryptonite à?” Nếu câu hỏi đó đến từ bất kì ai khác thì hẳn sẽ cho thấy sự lo lắng; Bruce chỉ đang cố gắng tìm hiểu xem Clark có thể đưa cả hai ra khỏi đây không thôi. Anh thử với sợi xích, cảm thấy chúng có giãn ra một chút xíu nhưng không đủ để thoát ra khỏi chúng. Rồi anh tập trung vào thị lực của mình để nhìn qua cánh cửa, hoặc là cố gắng đốt một lỗ trên đó, nhưng cả tia X và tia nhiệt của anh bây giờ đều đã biến mất. Lồng ngực anh siết chặt. Không quá tệ nếu như hít phải Kryptonite ở dạng hơi, nhưng như thế cũng là đủ tệ rồi. “Có thể tệ hơn. Tôi vẫn nghe thấy được… rất nhiều, nhưng không phá được mấy sợi xích.” Anh ngừng lại và lắng nghe, rồi nói thêm, “Có bốn lính gác ở ngoài cửa. Và không có camera ở trong phòng.” Bruce ưm hừm, âm thanh nghe có vẻ như biết ơn vì chỗ thông tin hoặc sự phiền nhiễu mà ngoài ra thì Clark chẳng còn có ích hơn. “Làm thế nào mà mấy kẻ này lại có được kryptonite thế?” Clark nói, cong người trên chiếc ghế để lùi nó ra sau, nhưng căn phòng quá nhỏ để anh có được một khoảng cách an toàn khỏi khối kryptonite. “Tôi đề nghị rằng chúng ta sẽ điều tra chuyện đó sau khi những kẻ này không còn ở vị trí giết được chúng ta nữa,” Bruce nói giọng khô khốc. Giọng nói đã được biến đổi của Bruce vẫn hoàn hảo như vậy, nhịp tim của anh vẫn vững vàng và bình tĩnh như lúc anh vẫn còn đang nghiên cứu đoạn video trong Hang, hay khi thả thính mấy cô người mẫu trong một bữa tiệc. Không phải lần đầu tiên Clark tự hỏi liệu Bruce có phải đã miễn nhiễm với nỗi sợ hãi rồi không. Cân nhắc đến hoàn bộ tình hình hiện tại bắt đầu khiến Clark cảm thấy có hơn một chút lo lắng, mà sự bình tĩnh của Bruce gần như gây nổi cáu. Anh cáu kỉnh giật mạnh sợi xích, nhưng tất cả những gì nhận lại được chỉ là hai cổ tay đau nhói. “Và anh cho rằng chúng ta sẽ thoát ra khỏi đây bằng cách nào?” anh hỏi. “Đang làm rồi.” Clark nheo mắt, một lần nữa tập trung vào Bruce hơn là xích trói trên người mình, và bây giờ anh đã di chuyển cái ghế một chút để có thể thấy bàn tay của Bruce đang cử động. Đôi tay ấy vẫn còn nằm trong bộ găng nặng nề, dù anh vặn cổ tay mình theo một góc mà đến Clark cũng thấy đau. Sau một khoảnh khắc, anh nhận ra rằng Bruce đang nhấn cổ tay mình trên lưng ghế, lần nữa, và rồi thêm lần nữa, cho đến khi một tiếng click nho nhỏ xuất hiện và chiếc găng trượt khỏi tay anh, rơi xuống đất. Anh duỗi những ngón tay, nắm chúng lại một vài lần trước khi tháo chiếc găng thứ hai cẩn thận hơn. Anh vặn gì đó trên thân chiếc găng trước khi cũng thả rơi nó xuống đất. Thật ấn tượng khi người kia có thể xoay xở nhiều đến vậy, nhưng Clark không biết làm vậy thì giúp được điều gì. Vẫn còn còng tay và dây trói siết rất chặt giữa Bruce và việc có thể làm được gì đó trong tình huống này. Anh gần như nói ra điều đó, nhưng rồi im lặng khi nhìn thấy ánh mắt tập trung cao độ của Bruce. Và đột nhiên anh nhớ lại Bruce trong cái lúc mà họ đối mặt với Doomsday, hay khi kryptonite đánh mất sức mạnh giữa cuộc đối đầu giữa anh và Clark. Bruce không hề miễn nhiễm với nỗi sợ hãi. Anh chỉ không sợ bởi vì anh chắc chắn rằng mình có thể thoát ra khỏi đây. Một sợi vật màu đen xuất hiện giữa những ngón tay của Bruce – một cái móc phá khóa, Clark nhận ra sau một giây. Bruce giữ một cái móc phá khóa chết tiệt trong găng của mình. Phải mất hơn một phút anh mới mở được còng tay, những ngón tay không hề nao núng cho thấy một người đã làm việc này cả ngàn lần trước đây, người còn chẳng cần phải nhìn để thấy mình đang làm gì. Anh thả rơi cái móc và giữ lại chiếc còng, dùng một đầu để xử lí nút thắt của sợi dây, nới lỏng nó ra để anh có thể tháo nút thắt đầu tiên. Nếu Clark vốn dĩ đã rất ấn tượng khi thấy Bruce sửa chiếc Batmobile, thì những gì anh đang thấy hiện giờ khiến anh cảm thấy gần như nể phục. Những ngón tay của Bruce chính xác như một cỗ máy, cong và duỗi theo cách khiến Clark cảm thấy có thêm chút thấy choáng váng (dù có thể đó chỉ là do kryptonite thôi), tháo mở những nút thắt với một sự kiên nhẫn còn gây choáng hơn cả sự nhanh nhẹn của anh. Trên thực tế, với đôi tay đang bị trói không mấy dễ chịu ở phía sau lưng và Bruce không hề bị chậm lại bởi việc anh không thực sự thấy được anh đang làm gì, Clark thực sự không biết nói sao. Kryptonite khiến cảm giác về thời gian của anh trở nên hỗn loạn, vậy nên anh không chắc rằng Bruce mất bao lâu để cổ tay của mình được tự do, nhưng anh nghi ngờ rằng chuyện đó chỉ mất có hơn vài phút. Sau đó, những sợi dây còn lại chỉ còn là trò trẻ con với người kia. “Tôi không biết là anh có thể làm vậy,” Clark nói khi Bruce đứng dậy khỏi ghế và xoay vai, như thể việc bị trói vào ghế chẳng hơn gì một sự bất tiện nho nhỏ. “Trước đây tôi đã từng bị trói rồi.” Đó là giọng nói của Bat, chất giọng lạnh lùng đã qua chỉnh sửa, nhưng não bộ của Clark vẫn rất không hợp tác mà để anh nhớ lại rằng Bruce Wayne đã từng nói những lời kia với một nụ cười quyến rũ nho nhỏ. Anh đổ lỗi cho kryptonite đã khiến anh trở nên… hỗn loạn như vậy, chẳng thể nào tập trung vào chuyện quan trọng trong hiện tại. Điều mà hẳn không phải là những ngón tay ấm áp của Bruce đang lướt trên cổ tay anh khi Bat quỳ xuống để tháo sợi xích ra khỏi Clark. Clark lắc đầu và nhắm mắt lại, cố gắng gột sạch những suy nghĩ ra khỏi đầu, nhưng anh vẫn thấy yếu ớt và mất phương hướng. Khi anh nhìn lên lần nữa, Bruce đang đeo lại chiếc găng và bước đến chỗ cửa, nơi anh cẩn trọng nhặt khối kryptonite len. “Đi theo tôi một khi anh lấy lại được sức mạnh của mình.” Chất giọng ra lệnh đó thỉnh thoảng khiến Clark nổi cáu và nửa khiến anh muốn bất tuân lệnh, chẳng vì lí do nào ngoài việc muốn Bruce tỉnh lại khỏi cái suy nghĩ có thể ra lệnh cho anh, nhưng trong hiện tại thì việc chỉ đứng lên thôi cũng là một thử thách. “Anh không thể cứ một mình mà đi ra ngoài đó,” anh vẫn cãi lại, dù anh không nghĩ ra được lựa chọn nào khác. Clark trở nên vô dụng khi mà cả hai người đang bị khóa trong một căn phòng nhỏ với một khối kryptonite. Bat liếc nhìn Clark qua vai mình và nhếch miệng cười, vẫn nụ cười mà anh trao cho Clark vào cái đêm mà Clark xuất hiện để giúp anh, chẳng hề trả lời mà đạp tung cánh cửa khỏi bản lề và bước ra ngoài. Tiếng la hét, tiếng súng, tiếng cơ thể bị ném vào tường, và cho dù nhịp tim của Bruce chẳng tăng nhanh lên là bao, một nhịp điệu vững vàng khi Clark hít vào vài hơi thật sâu. Vào khoảnh khắc anh cảm thấy ít nhất thì một sức mạnh của mình đã quay lại, Bruce đã dọn dẹp xong một nửa tòa nhà, và Clark dễ dàng xử lí nốt nửa còn lại. Anh vẫn cảm thấy hơi choáng và yếu hơn bình thường, nhưng biết rằng chẳng có gì mà tia nắng mặt trời đầu tiên không chữa lành được cả. Sau đấy, anh tìm thấy Bat đứng trên nóc một tòa nhà cao tầng gần đó. Clark thực sự đã mong chờ Bruce quay trở lại Hang mà không nói lời nào, và việc Bruce hiển nhiên là đang chờ đợi anh khiến anh mỉm cười cho dù vẫn còn bị ảnh hưởng bởi kryptonite. Clark bay lơ lửng ở trước mặt Bruce, biết rõ rằng chuyện này sẽ khiến người kia thấy khó chịu, nhưng bây giờ anh đang quá yêu thích cảm giác có thể bay lần nữa. Clark nhận lại được một tiếng ưm hừm và một cái nhìn không mấy ngạc nhiên cho lắm, mà vế sau chủ yếu là bởi vì Bruce ghét phải nhìn lên anh. Bruce đã tháo bỏ chiếc găng lần nữa, và có điều gì đó thân thiết một cách kì lạ khi thấy bàn tay trần của anh trong khi vẫn đang mặc nguyên phần còn lại của bộ suit. “Khối kryptonite?” “Đã được an toàn.” Đó là câu trả lời mà Clark sẽ nhận được, anh biết điều đó. Anh chỉ không biết có bao nhiêu kryptonite mà Bruce đã cất giấu đâu đó ở trong Hang của anh ấy – hoặc có thể là ở những địa điểm khác nữa, mà Clark thì đã biết là Hang ở đâu. Người kia mắc chứng hoang tưởng khó hiểu, nhưng bằng cách nào đó Clark vẫn cảm thấy an toàn khi biết kryptonite đang nằm trong tay Bruce hơn là thuộc về chính phủ, để chúng ở ngoài đó với những người có thù hận với Superman và có đủ nguồn lực để tìm được chúng. Clark cuối cùng cũng hạ xuống mái nhà và bước lại gần hơn. Bruce đang xoa xoa những ngón tay, và Clark bây giờ mới để ý tới vô số những vết trầy trên cổ tay anh, những lằn đỏ ửng nơi dây trói siết vào da thịt, những vết xước mà lớp dây thừng thô ráp để lại trên khắp làn da anh. Hoàn toàn là bản năng, Clark đặt bàn tay của Bruce vào tay mình, lờ đi cái cách mà Bruce đột ngột cứng người như thể anh đang mong chờ chuyện tệ hại nhất đến từ người kia. Nhưng ngay cả khi anh nhìn Clark đầy nghi ngờ, anh vẫn không đẩy tay Clark ra, giữ yên khi Clark lướt ngón tay cái của mình trên lòng bàn tay anh. Một chút máu khô còn sót lại dưới ngón tay cái của Bruce, ở nơi mà anh ấy hẳn đã làm rách nó. Với tất cả sức mạnh nằm bên trong chúng, đôi bàn tay của Bruce lúc này trông hoàn toàn mong manh, tuyệt vời và linh hoạt và thật dễ bị tổn thương biết bao. Không phải lần đầu tiên Clark tự hỏi làm thế nào mà Bruce có thể làm bất kì điều mà không hề hoảng loạn hay khiến bản thân bị tổn thương, hay khiến mình bị chấn thương mà không thể nào chữa lành được. Trở thành Superman không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng đa số thời gian thì ít nhất cũng được an toàn. Kể cả trong những tình huống hiếm hoi khi có ai đó thực sự tìm cách để khiến anh bị thương, anh sẽ luôn lành lại; anh thậm chí còn quay trở về từ cái chết. Nhìn thấy Bruce, những vết thương trên bàn tay ấy, vô số những vết sẹo chẳng thể đếm được mà anh từng thấy được trên người Bruce, những vết xương nứt gãy vừa mới lành, thật đau đớn khi nhận ra rằng chẳng có gì an toàn khi trở thành Batman, kể cả khi Bruce xem chừng như đã tập luyện trước cho mọi tình huống có thể xảy ra. “Gì vậy?” Bruce nạt. Clark lại nhìn chăm chăm xuống bàn tay của Bruce mà bằng một phép màu nào đó vẫn nằm yên trong tay anh. Anh siết nhẹ những ngón tay của Bruce, xoa dịu những khớp tay bị thương. “Tôi luôn nghĩ rằng những người làm trò thoát ra khỏi lồng hay gì đó trong rạp xiếc, bằng cách nào đó luôn chơi ăn gian,” giọng anh mềm dịu. Bên dưới mũ trùm của Bat, Bruce nở một nụ cười nho nhỏ. “Tôi chắc rằng tất cả bọn họ đều ăn gian.” Những ngón tay của anh hơi giật lên, nhưng vẫn nằm yên ở chỗ cũ. Trong một khắc thoáng qua, Clark chợt nghĩ tới những loài vật bất kham không thể quyết định xem nên để mình được yêu thương hay nghi ngờ con người. “Có chuyện gì buồn cười thế?” Bruce hỏi, nhưng giọng đã bớt sự đối địch so với lúc trước. Clark nhẹ nhàng cong những ngón tay mình trên tay Bruce để người kia không thể rút lui. “Không có gì.” Anh bắt mình nhìn thẳng vào đôi mắt của Bruce. “Chỉ là… cảm ơn anh. Vì đã đưa chúng ta ra khỏi đó.” “Chuyện tốt ở đây là chúng ta không hoàn toàn dựa dẫm vào siêu sức mạnh của cậu,” Bruce nói, nhưng cái nhếch miệng chỉ còn một nửa mỉa mai. Và khi anh cuối cùng cũng rút tay mình ra khỏi cái nắm tay của Clark, anh để chúng chậm rãi trượt qua lòng bàn tay của người kia, cái chạm kéo dài không vội vàng. Clark vẫn đứng yên đó và nhìn chăm chăm khi Bruce đã đeo lại đôi găng và quay đi, bộ giáp cẩn thận che giấu mọi vết thương và điểm yếu. Tay anh đã đặt trên khẩu súng móc của mình khi Clark gọi, “Bruce.” Clark nhận lại được một cái nhìn cáu kỉnh, như mỗi lúc anh gọi Bat bằng tên thật, kể cả khi họ đều biết rằng xung quanh chẳng có ai để mà nghe thấy. “Có việc gì mà anh không làm được không?” Bruce trông có vẻ nghĩ về điều đó trong một khoảnh khắc. Rồi anh nói, “Bay,” bắn móc treo vào tòa nhà bên cạnh, và biến mất. ~ To be continued ~

SUPERBAT HEAVEN ON EARTH

WARNING

Đây là trang web tổng hợp tài nguyên của một couple duy nhất: Clark Kent x Bruce Wayne aka Superman x Batman  với mục đích phi thương mại.
 

Trang quảng bá, kinh doanh sản phẩm phụ kiện có liên quan đến SuperBat.

Không được phép mang tài nguyên ra khỏi trang này khi chưa có sự cho phép.

NO SWITCH: BOTTOM!BRUCE, TOP!CLARK
NO BOTTOM!CLARK

 

RECENT POSTS

CATEGORIES

Đăng kí để không bỏ lỡ bài viết mới!

bottom of page