[Shortfic] Nothing you can't do - Chap 2
Title: Nothing you can't do Author: linndechir Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: Batman v Superman: Dawn of Justice; DC Cinematic Universe Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne Additional Tags: Competence Kink; Getting Together; 5+1 Things; Hand & Finger Kink Link gốc: https://archiveofourown.org/works/8776453
2. Kĩ thuật Tới khi tin tức về những chuyến tuần tra đêm gần đây nhất của Bat được lên tivi, chúng đã kết thúc từ lâu. Khi mắt Clark bắt được chữ Batman trên newsfeed là lúc anh đang thức khuya để viết nốt bài báo. Khi đó là 3 giờ sáng và không có một câu chuyện nào cả, chỉ là vài tấm ảnh. Bruce cực kì giỏi tránh camera an ninh – hoặc có thể là, Clark nghĩ, đảm bảo rằng không một chiếc camera nào hoạt động khi anh đi qua – nhưng dù là Batman đi chăng nữa, anh cũng không thể tránh được tất cả chúng, nhất là khi bị cuốn vào một cuộc hỗn chiến lớn hơn nhiều so với mọi khi.
Phần lớn thời gian Clark cố hết sức để lờ đi những gì xảy ra ở Gotham – Bat đã nói rất rõ ràng là anh không muốn Superman lượn lờ trong thành phố, nên trừ khi có một vụ cháy lớn hay thứ gì đó tương tự, Clark tránh xa. Vậy nen anh không biết chính xác Bruce đã định làm gì suốt những tuần qua trong khoảng thời gian mà họ không gặp nhau, nhưng vài giây của đoạn băng anh tìm được quay cảnh chiếc Batmobile phóng qua con đường hẹp, trông khá đáng lo ngại. Chiếc xe bọc thép méo mó đi trông thấy, và tin tức mập mờ nói gì đó về một chuỗi vụ buôn lậu thuốc phiện và vũ khí. Clark không thể ngăn mình tự hỏi Bruce có đi ra khỏi đó, tả tơi như chiếc xe của mình hay không. Anh hơi chần chừ một lúc. Bruce không bao giờ phản ứng tích cực với bất cứ thứ gì có nghĩa tương tự việc anh có thể bị tổn thương, rằng anh yếu hơn Clark hay Diana, hay anh có thể cần giúp đỡ. Nhưng, Clark quyết định rằng sẽ chẳng có gì nghiêm trọng nếu anh chỉ bay đến Gotham, trông chừng anh ấy từ xa và biến mất nếu Bruce không cần trợ giúp. Bruce không cần phải biết.
Việc tìm nhịp tim của Bruce luôn thật dễ - thật chậm rãi, vững vàng, mạnh mẽ một cách không thể nhầm lẫn với ai khác – và thật may mắn, Bruce có vẻ như đã quay trở lại ngôi nhà bên hồ, hoặc là trở lại hang động bên dưới khi Clark đến nơi. Anh ổn, tim đập mạnh mẽ, và bất kì thương tích nhỏ nào của anh đều được chăm sóc bởi Alfred. Rõ ràng là anh không cần thêm sự giúp đỡ. Nhưng Clark nhận ra mình không muốn rời đi.
Anh dành thêm năm phút chỉ để nghe tiếng tim Bruce đập, tiếng chân anh bước xuống Hang, tiếng leng keng của kim loại, tự hỏi anh đang làm gì, nhưng không nhìn xuyên qua những bức tường. Bruce sẽ không biết, nhưng Clark vẫn sẽ cảm thấy tội lỗi khi xâm phạm riêng tư của người kia mà không có lí do. Anh nên đi, anh nghĩ như vậy khi chạm đất và gõ cửa. Clark có thể nghe giọng nói bên trong, rồi Alfred mở cửa, và ánh mắt ông không có chút gì ngạc nhiên. “Ah, anh Kent, mời vào.” “Chào Alfred.”
Alfred bước đến để đỡ lấy áo khoác của anh, khiến Clark cảm thấy kì quặc y như lúc Alfred mang đồ uống đến như thể Clark không biết vào bếp tự lấy cho mình vậy. Anh luống cuống nhún vai và nhớ ra tại sao anh thường đến đây với nhân dạng Superman – Alfred chưa bao giờ cố lấy áo choàng của anh – nhưng dù cảm giác bay lượn trong bộ đồ thường ngày có kì lạ thế nào thì anh vẫn sẽ thấy việc thay cả bộ đồ chỉ để kiểm tra Bruce còn kì lạ hơn. Việc đó chẳng khác nào thay giáp để ra chiến trường cả. Bên cạnh đó, anh muốn Bruce nhớ đến mình như một con người bình thường hơn.
Ngôi nhà bên hồ vẫn gọn gàng như mọi khi. Clark nghĩ việc có quản gia thì sẽ như vậy. Anh đưa tay lên đẩy gọng kính lên sống mũi, một hành động bồn chồn lo lắng, trước khi anh nhớ ra mình đã để chúng ở nhà.
“Bruce, ờ, có ở đây không? Ý tôi là, tôi biết Bruce ở đây, nhưng tôi có thể gặp anh ấy không?” “Chắc chắn rồi. Nhưng tôi sẽ không đảm bảo sự chào đón nồng nhiệt của cậu ấy đâu, cậu ấy đã càu nhàu về việc cậu đến đây để “rình mò” rồi, nhưng hừm, cậu ấy cũng không bảo tôi tiễn cậu về.” Clark nén cười trước giọng nói khô khốc của Alfred, anh không nghĩ có ai lại nói với Bruce, hay nói về Bruce như Alfred làm, như thể việc Bruce là con người đặc biệt và kì lạ nhất cũng chỉ là một phần tính cách lập dị mà Alfred phải sống cùng trong suốt khoảng thời gian dài. Anh đã không còn ngạc nhiên khi thấy Alfred kiểm tra camera cửa trước và hỏi Bruce xem anh có muốn để Superman vào hay không trước khi quyết định mở cửa.
“Cảm ơn, Alfred.” Anh đi theo Alfred qua cánh cửa bí mật dẫn xuống hang, và nhìn đi khi ông gõ mật khẩu, dù anh biết dấu vân tay của Alfred cũng bắt buộc cần để mở cửa. Tất nhiên Clark có thể đơn giản là đấm xuyên qua tường, như đó không phải chuyện chính. Nụ cười của Clark còn không kéo dài được đến quá cầu thang, héo dần đi khi anh bước ngang qua tủ kính. Anh biết mình không bao giờ nên nhắc đến nó với Bruce, hay Alfred, nhưng mỗi lần đi qua, anh đều hi vọng nó được che đi. Anh không hiểu tại sao Bruce phải hành hạ bản thân với cảnh tượng đó mỗi ngày, nhưng rồi anh nhận ra rằng còn rất nhiều điều khác Bruce làm mà anh không hiểu.
Bruce không ở trên gác lửng của Hang, nên Clark đi sâu xuống, lần theo tiếng leng keng của kim loại và nhịp tim đều đặn. Không khí đặc mùi xăng dầu và mồ hôi, với một chút mùi máu và thuốc tẩy thoáng qua. Anh thấy Bruce duỗi người bên dưới chiếc Batmobile bị kích lên, chỉ còn mỗi chân lộ ra ngoài với quần đen và ủng làm việc. Không hiểu sao Clark lại tưởng anh vẫn mặc bộ suit. “Anh muốn gì, Kent?” Bruce gắt lên trước khi Clark kịp đến gần.
Ai đó đang vui kìa. Clark thấy việc nói chuyện với chân Bruce thật kì cục, nên anh cúi xuống và nhìn xuống dưới xe. Anh nhìn thấy cánh tay trần và cờ lê. Bruce còn không dừng làm việc. “Thấy anh trên tin tức,” Anh nói bình thản, cố hết sức không tỏ ra lo lắng. Việc đó cũng không khó khăn, vì Bruce không có vẻ gì nghiêm trọng hơn là bị vài vết bầm tím, dù chiếc xe trông như thể có ai đó đã dùng súng phun lửa nướng nó lên.
“Nếu anh đến để giảng đạo, tôi không có hứng.” “Ừ.” Clark dừng lại một lúc trước khi nói thêm, “Nếu tôi không giảng đạo, tôi có thể ở lại chứ?” Một tiếng gầm gừ vô thưởng vô phạt đáp lại từ dưới chiếc xe, và Clark mừng vì Bruce không thể thấy nụ cười của mình. Anh xem Bruce làm việc thêm một phút nữa, đôi bàn tay di chuyển nhanh thoăn thoắt.
“Tôi tưởng Alfred phụ trách hết phần sửa chữa kĩ thuật này chứ,” Clark nói. Anh vẫn chưa quên lần anh thấy Alfred mặc quần yếm công nhân bên ngoài bộ vest 3 mảnh. Anh không chắc đó là kiểu Anh hay kiểu quản gia nữa, hoặc Alfred cũng lập dị như “cậu chủ Bruce” của ông vậy. “Cả hai chúng tôi đều làm.” Có một lớp băng mới trên tay trái của Bruce, hơi thấm máu, và Bruce nhăn nhó khi anh cố… Clark không thấy rõ từ góc này Bruce đang làm gì, nhưng xem ra nó có vẻ cần đến một lực đáng kể.
“Tôi có thể giúp anh một tay mà. Tôi biết sửa xe.” Bruce thật sự bật cười, nhưng rồi anh nói, “Được rồi,” và nhích sang bên một chút. Clark không mặc loại quần áo mà anh muốn để chúng dính đầy xăng dầu, nhưng anh không biết hỏi Bruce xem anh ấy còn bộ đồ làm việc nào xung quanh. Bruce sẽ lại cười anh thôi, nên Clark yên lặng nằm xuống cạnh anh bên dưới chiếc xe, và anh nhận ra hai điều.
Một, anh chưa từng ở gần Bruce như thế này từ khi họ đánh nhau. Hai, anh chưa bao giờ thấy Bruce…mặc ít đồ như thế này. Phần lớn thời gian anh thấy người kia trong bộ Batsuit, nếu không thì cũng là bộ vest ba mảnh vẫn che khuất gần như cả cơ thể anh. Nhìn thấy bàn tay và mặt anh khiến Clark cảm thấy thân mật một cách kì lạ. Anh chưa bao giờ thấy cánh tay trần của Bruce – cơ bắp cuồn cuộn bên dưới làn da nhợt nhạt, đầy sẹo, phủ lên trên là những vết bầm tím xấu xí ngay nơi sát tay áo của anh. Anh chưa bao giờ thấy xương quai xanh của Bruce, phần trũng xuống giữa chúng nơi mà vài giọt mồ hôi đọng lại. Anh đã từng thấy mặt Bruce mướt mồ hôi, phải, nhưng chưa từng thấy một vệt dầu đen quệt qua gò má anh, và cũng không gần thế này. Anh chỉ nhận ra mình đang nhìn chằm chằm khi Bruce hắng giọng và nhướn mày.
“À, ừ,” Clark nói và nhìn lên – và anh nhận ra tại sao Bruce cười. Clark biết sửa xe hơi, đúng, nhưng Batmobile không giống như bất kì chiếc xe nào anh từng thấy. So với một chiếc xe, trông nó…phức tạp hơn nhiều.
“Anh tự làm thứ này à?” Anh khó mà giữ được sự kinh ngạc ra khỏi giọng mình. “Anh không nghĩ tôi mua nó trên ebay chứ?” Bruce khịt mũi. “Tôi lắp lại những bộ phận khác nhau, chủ yếu là từ phương tiện quân sự, và nâng cấp chúng khá nhiều. Nếu anh muốn tỏ ra hữu ích, anh có thể bẻ chỗ này thẳng lại.”
Clark nheo mắt, nhìn thấy thanh kim loại lớn, và dù không biết đáng lẽ trông nó phải thế nào, thì anh cũng biết chắc chắn là có vấn đề với nó. Anh tự hỏi Bruce đã phi xe qua thứ gì để khiến gầm xe méo mó thế kia, nhưng hỏi về việc đó chắc sẽ bị tính là “giảng đạo”. Thay vào đó, anh chỉ làm theo chỉ dẫn của Bruce là bẻ nó thẳng lại như cũ.
Từ ngữ trong từng câu hướng dẫn của Bruce ngắn gọn, chính xác, nhưng cũng rõ ràng không kém. Anh bắt Clark bẻ mọi thứ để cho cánh tay bị thương được nghỉ, bắt Clark nâng chỗ này hay chỗ kia lên trong khi anh lo những phần phức tạp hơn của cỗ máy. Sau khi họ sửa xong gầm xe, cả hai chuyển đến mui xe biến dạng và sứt mẻ. Bruce chẳng cần nhìn một giây vào bất kì bản thiết kế hay hướng dẫn nào, dường như anh biết tất cả từng sợi dây, từng sợi cáp, từng chi tiết nhỏ nhất nằm lòng. Clark cố theo hết sức có thể, nhưng rõ ràng là một số phần của chiếc xe không dùng cho những mục đích của một chiếc xe thông thường, và Clark không thật sự hiểu biết lắm về kĩ thuật tầm cỡ quân sự.
Nhìn Bruce làm việc cảm giác như đang bị thôi miên vậy. Từng cử động nhanh nhẹn, chắc chắn của bàn tay anh, vẻ mặt tập trung của anh, cách mà thi thoảng môi anh mím lại không bằng lòng. Anh không tự lầm bầm một mình, chỉ nói khi chỉ dẫn Clark làm việc, nhưng đôi khi anh thở hắt ra vì bực bội, gầm gừ một vài lần vì đau khi anh đặt quá nhiều áp lực lên cánh tay bị thương. Một vài lần những ngón tay trơn trượt của anh chạm khẽ tay Clark để đẩy chúng đến nơi cần, điều chỉnh nắm tay của Clark, đẩy nhẹ những ngón tay sang bên khi chúng chắn đường anh. Mỗi cái chạm đều vững chắc và chính xác trên da Clark như trên những máy móc mà anh đang làm việc, và da anh thật ấm. Clark chỉ nhận ra khi đó rằng Bruce chưa bao giờ thực sự chạm vào anh trước kia mà không đeo găng tay.
Anh không biết họ tiếp tục làm việc bao lâu, nhưng khi Bruce lùi lại khỏi mui xe và Clark cuối cùng cũng chịu để ý thứ gì đó ngoài bàn tay người kia, anh đã có thể nghe tiếng chim hót bên ngoài. Vậy thì ít nhất là hai tiếng, nếu không phải là ba. Chiếc xe trông vẫn khá trầy xước và bề ngoài không ổn lắm, nhưng tổn thất chính có vẻ như đã được sửa chữa.
“Nhanh thật đấy,” Bruce nói. Nghe giọng anh ngạc nhiên và…hài lòng? Tóc anh dính bết xuống trán, tới giờ Clark mới nhận ra Bruce phải mệt mỏi lắm – anh đã chiến đấu nửa đêm trước khi Clark tới – nhưng anh gần như mỉm cười. Anh nhặt một chiếc khăn bông lên khỏi mặt đất để lau mặt và tay, nhưng cuối cùng anh chỉ khiến vết dầu lan từ gò má xuống cằm. Clark phải ngăn mình lại trước khi chạm vào anh và cố lau nó đi.
“Anh bẩn quá.” Anh nói, khẽ mỉm cười. Lần đầu tiên, mọi thứ có cảm giác thật dễ dàng giữa họ, có lẽ vì họ đã thật sự có thể làm việc cùng nhau mà không cãi cọ một chút nào. Không hiểu sao việc trêu chọc Bruce nghe không tệ. Môi Bruce cong lên và anh ném chiếc khăn về phía Clark. “Xem lại mình đi. Anh cần tắm trước khi đi làm đấy, anh Kent.” Cười đùa thân thiện, khác xa so với lần anh gắt lên tên Clark khi Clark mới đến.
Clark nhìn xuống mình. Tay anh cũng bẩn y như Bruce và quần áo của anh hoàn toàn hỏng hẳn. Anh nhún vai. “Dù gì tôi cũng phải về nhà thay đồ thôi.” Nụ cười của anh biến mất khi ánh mắt anh chạm vào cánh tay Bruce: lớp băng thấm đầy máu. Không suy nghĩ, Clark đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt bàn tay mình lên khuỷu tay Bruce. “Anh lại chảy máu rồi.”
Trong chớp mắt, Bruce dường như sụp đổ hoàn toàn, ánh mắt thân thiện của anh bị thay thế bởi cái lườm mọi khi, nụ cười biến thành cau có. Clark chỉ muốn tự vả mình vì nói điều đó khi anh biết Bruce nhạy cảm như thế nào, biết anh ghét thể hiện sự mong manh của mình ra như thế nào, nhưng làm sao Clark có thể lờ đi thứ như vậy được? Anh giữ chặt Bruce khi Bruce cố hất tay anh đi. “Tôi có thể thay băng, Bruce, không cần phải đánh thức Alfred đâu.” Anh gần như đang van xin, nhưng Bruce vẫn giật tay mình ra, và Clark để anh đi trước khi anh tự làm đau mình thêm.
“Tôi nghĩ tôi sẽ tự làm được.” Bruce gầm gừ như thể Clark vừa xúc phạm anh. Clark muốn túm lấy anh mà lắc, hỏi anh rằng anh đang muốn mình phải chứng tỏ bản thân cho ai nữa khi mà anh đã quá thông minh, quá khéo léo, quá giỏi quá nhiều thứ mà Clark còn chẳng dám đụng tay. Như thể việc anh có thể chảy máu sẽ khiến tất cả những việc đó trở nên vô nghĩa vậy. Nhưng Clark dần học được rằng ép Bruce đến như vậy trong một ngày là quá đủ, nên anh lùi lại.
“Okay. Tôi…Tôi sẽ về.” Bruce quay đi, anh đang chà đi vết xăng dầu trên tay mình, rõ ràng là chỉ đang đợi Clark để anh yên. “Anh biết đấy, nếu anh cần tôi làm việc nặng gì đó, tôi sẽ rất vui khi giúp,” Clark nói và nở ra nụ cười dè dặt cuối cùng. Anh không mong đợi gì đáp lại, nhưng thật ngạc nhiên, Bruce thật sự nhìn vào mắt anh một lúc và gật đầu.
“Hôm nay thật sự xong sớm hơn mọi khi.” Anh lại thú nhận. Clark hiểu rằng đó là câu gần nhất với “cảm ơn” mà Bruce có thể nói. Thật bực bội làm sao, như mọi khi, nhưng ngay từ đầu anh đã để Clark vào, để Clark giúp mình, và không gắt anh một câu nào khi Clark không biết Bruce muốn gì ngay lập tức. Dù Bruce có giữ gương mặt cau có đó bao lâu sau khi Clark rời đi, anh vẫn quyết định coi đêm nay là một đêm chiến thắng. ~ To be continued ~