[Shortfic] Nothing you can't do - Chap 1
Title: Nothing you can't do Author: linndechir Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: Batman v Superman: Dawn of Justice; DC Cinematic Universe Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne Additional Tags: Competence Kink; Getting Together; 5+1 Things; Hand & Finger Kink Link gốc: https://archiveofourown.org/works/8776453
1. Ngôn ngữ Bruce Wayne biết một vài cụm từ ở khoảng nửa tá ngoại ngữ, nhưng anh ta thật sự không biết dùng chúng. Công chúng chỉ biết đến vậy. Anh ta đùa cợt về việc giáo viên ở ngôi trường tư sang chảnh của anh bực bội đến mức nào khi cố hết sức để dạy Bruce nhỏ tiếng Pháp và tiếng Đức, nhưng tất cả những gì anh ta nặn ra được bằng tiếng Pháp là câu gọi món và khen ngợi mấy cô gái đẹp, còn tiếng Đức thì còn chẳng được đến trình độ đó. “May là tôi thích làm kiểu Pháp hơn, nhỉ?” Anh từng trích dẫn vài câu nói sáo rỗng bằng tiếng Nga với một đối tác kinh doanh ở một bữa tiệc sang trọng khác, và phát âm của anh gớm đến nỗi mà ngay cả Clark, người chỉ học mót được vài từ tiếng Nga qua những chuyến đi của mình, phải nhăn mặt thương hại. Và rồi anh ta nháy mắt, xin lỗi, và giải thích rằng anh ta từng một lần dành cả một cuối tuần với một cô vũ công ballet từ Bolshoi, nhưng câu đó là câu duy nhất mà cô dạy anh. “Ít nhất trong khoa ngôn ngữ học thì cô ấy cũng cho tôi xem vài thứ mà tôi chưa từng thấy bao giờ…” Anh ta biết một chút tiếng Ý, nhưng với giọng Mỹ đặc sệt, “chỉ là vài từ tôi học được từ thợ may của tôi thôi, một anh chàng thú vị, gia đình anh ta đã ở trong giới kinh doanh hàng thế hệ rồi – tôi chắc đã đến Ý nhiều hơn anh ta, nhưng tôi lại không có một cô vợ Ý nấu nướng cho, nên tôi lại phải bay tận sang đó để ăn đồ Ý tử tế.” Anh có thể nói, “chào mừng” và “thật hân hạnh khi gặp ngài” bằng một số thứ tiếng, luôn luôn với một nụ cười quyến rũ trên môi. Chẳng hiểu sao tất cả những doanh nhân và người nổi tiếng và chính trị gia khi thấy nụ cười đó không đảo mắt khi thấy anh ta. Như phần lớn tất cả mọi thứ về danh tính công khai của Bruce Wayne, Clark cảm thấy mặt này hoàn toàn đáng ghét. Anh chẳng thèm nghĩ nhiều về nó. Nhiều người không giỏi với ngôn ngữ, và Clark cũng chẳng phải một thiên tài về lĩnh vực này. Nhưng “nhiều người” chỉ đơn giản là không trưng cái sự ngu ngốc của mình ra trước mặt cả thế giới như Bruce Wayne hay làm. Phải mất vài tháng làm việc cùng nhau để Clark nhận ra rằng, bên cạnh nhiều khía cạnh khác, Batman thì lại là một vấn đề hoàn toàn khác biệt. Anh bắt gặp dấu hiệu đầu tiên của việc đó khi anh nhờ Bruce trợ giúp mình với một vụ án mà anh đang điều tra: một tên trùm băng đảng đang buôn lậu thứ gì đó đắt giá vào Metropolis mà Clark có nhiều lý do để nghi ngờ là Kryptonite. Anh nhớ tác động của Kryptonite lên mình quá rõ, nên anh không muốn bị phục kích bất ngờ. Hệ quả của việc đó là giờ anh đang đứng ở cảng Metropolis trong một đêm tháng Tư lạnh giá với Bat bên cạnh, nhận ra rằng dù không có Kryptonite ở gần đây, họ lại đang phải đối mặt với một vấn đề hoàn toàn khác. Nhóm người được thuê buôn lậu là người Trung Quốc, và siêu thính giác không giúp Clark hiểu được bất kì một từ nào mà họ nói. Batman chẳng hề lúng túng, anh bắn một con bọ máy nhỏ xíu xuống con tàu. Anh phải đeo một chiếc tai nghe bên dưới mũ trùm, và lúc đầu Clark tưởng nó được trang bị với một loại máy phiên dịch nào đó, nhưng tất cả những âm thanh vang đến tai Bruce đều giống hệt như những gì Clark nghe thấy trên tàu. “Anh biết nói tiếng Trung Quốc hả?” Clark không thể ngăn giọng mình toát ra sự kinh ngạc. Anh biết về ngôn ngữ này đủ để hiểu rằng nó khó học đến mức nào, nhưng Bat dường như đang bật cười bên dưới mũ trùm như thể anh đang hỏi xem mình có biết buộc dây giày không vậy. “Chúng ta phải đợi.” Anh chỉ nói sau khi nghe tiếng nói chuyện thêm một phút nữa. “Người mua sẽ không đến đây trước nửa đêm.” Lần thứ hai, Bruce thật ra lại là người cần sự giúp đỡ của Superman. Tất nhiên anh không thú nhận điều đó, mà là Alfred đã gọi Clark. Bruce đã cải trang thành một tên buôn vũ khí người Nga, hẹn gặp với đối tác của vỏ bọc anh tạo ra ở Gotham. Vỏ bọc của anh không hề có một kẽ hở, anh khăng khăng là vậy, chúng chỉ bắt anh đợi để cho có thủ tục trước khi anh được gặp nhà cung cấp của chúng. Nhưng dù việc một tên buôn vũ khí có khả năng tự bảo vệ mình, chiến đấu trong trang phục của hắn sẽ khó khăn hơn bộ Batsuit, nên việc có Superman đề phòng khi mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát là điều khôn ngoan. Ít nhất Alfred nghĩ thế, dù Bruce nói rõ ràng rằng sự có mặt của Superman là hoàn toàn không cần thiết. Đó là lí do tại sao giờ Clark đang bay lơ lửng trên những mái nhà ở gần biên giới Gotham, cố không để mình quá xao nhãng trước bụi bẩn và tội phạm xung quanh mình khi anh lắng nghe Bruce uống rượu, bài bạc và tán gẫu với một nhóm người Nga hạ lưu. Anh đủ tế nhị để không thể hiện sự nghi ngờ về kế hoạch có vẻ như ngốc nghếch của một người với khả năng nói tiếng Nga hạn chế đến mức không nói nổi vài câu, lại đang định lao vào giữa một đám người bản xứ. Có lẽ anh sẽ dùng vài chiêu trò gì đó, Clark nghĩ thế, và rồi anh lại một lần nữa kinh ngạc khi nghe thật kĩ để phân biệt giọng Bruce giữa đám người. Trước đôi tai không mấy kinh nghiệm của Clark, tiếng Nga của Bruce thật hoàn hảo. Quan trọng hơn nữa, nó cũng thuyết phục được nửa tá người Nga mà anh bài bạc suốt vài đêm trước khi có đủ thông tin cũng như nó thuyết phục được Clark, mà không cần bất cứ sự can thiệp nào của Superman. Clark chắc chắn là không ngạc nhiên khi Bruce tống anh về Metropolis với tiếng gầm gừ cộc lốc và sự phiền toái khó chịu chẳng thèm che giấu – và tất nhiên không có một lời cảm ơn – ngay khi anh có được thông tin. Tất nhiên Bat không cần, cũng không muốn ai giúp khi anh triệt phá cả một cuộc giao dịch vũ khí, và Clark vẫn đang quá choáng váng để phản đối. Sau đó, khi anh bắt đầu để ý, những biểu hiện bắt đầu nhiều lên. Anh thấy Bruce Wayne ở một gala từ thiện, tán gẫu với một cô gái tóc đỏ xinh đẹp dường như thích kể cho anh nhất về cái lần mà cô ta làm người mẫu cho Valentino. Clark không tin vào câu chuyện đó lắm. Trong khi Bruce đang đánh bóng hình ảnh hào nhoáng của mình, anh nhận ra người kia đang đứng khá gần với một nhóm doanh nhân người Nhật. Cũng không có gì đáng chú ý, ngoại trừ việc Bruce bằng một cách nào đó, luôn tìm cách ở quanh họ trong một khoảng cách khá ngắn suốt cả buổi tối – tán tỉnh một cô người mẫu khác, cười đùa với thị trưởng, và ca ngợi bà góa phụ giàu có đã tổ chức buổi gala. Một tuần sau, Clark đọc về một chồng những tài liệu phơi bày tất cả tội lỗi của một nhóm doanh nhân tư bản người Nhật liên quan đến một chính trị gia mới bị truy tố gần đây của Gotham, tất cả được bày lên bàn Ủy viên Gordon. Không lâu sau đó, anh được dẫn xuống Hang dơi và thấy Bruce nghe một đoạn băng an ninh ở Ukraina khi anh đang thay bộ đồ Batsuit. Một đêm khác, anh thấy Bruce xem bản tin thời sự Đức khi anh đang làm một hộ chiếu giả cho một danh tính vỏ bọc khác, và một lần khác, anh còn không chắc ngôn ngữ của tập tài liệu trên bàn Bruce là gì. Anh tự hỏi có phải Bruce đang cố trêu chọc anh không, nhưng có lẽ Bruce cho rằng việc để một đồng minh biết mình có thể nói một thứ tiếng mà anh ta không hiểu sẽ là một sự rủi ro không cần thiết. Và Bruce, khi đó Clark dần nhận ra, chỉ quan tâm đến hiệu quả công việc mà thôi. Anh vẫn không nói gì về chuyện này, anh biết Bruce muốn giữ kín bí mật của mình thế nào. Clark không được vào Hang dơi nhiều và anh không muốn mình bị cấm hẳn nếu tọc mạch – “không nhiều” ở đây nghĩa là anh chỉ được vào khi Bruce có thể trông chừng anh. Bruce cũng chẳng cần để ý hơn một giây để biết Clark đang đứng ở đâu, từ lúc nào, và anh đang nhìn thứ gì. Nên tất nhiên, Bruce biết lần mà Clark nhìn xuống chồng bản dịch tiếng Tây Ban Nha trên bàn, sự tò mò tăng lên gấp bội vì đây là lần đầu tiên anh mới có thể thật sự hiểu những tài liệu này viết về thứ gì, dù anh phải huy động hết tiếng Tây Ban Nha học hồi cấp 3 để cố. “Anh đang nghĩ gì đấy à?” Giọng Bruce sắc lẹm và Clark nhăn mặt, cảm giác tội lỗi vô lý trào dâng dù anh biết Bruce, với sự hoang tưởng không đáy của mình, chắc chắn sẽ khóa những tài liệu này lại nếu anh không muốn Clark nhìn thấy. “Không có gì,” Anh trả lời ngay lập tức. Bruce quay lại trên cái thứ quá kì dị để gọi là một chiếc ghế kia, để đối diện với anh. Anh đang mặc một bộ vest may tinh tế - Clark tự hỏi không biết có phải do “anh chàng thợ may Ý thú vị” kia may không – nhưng ánh mắt của anh thì hoàn toàn của Bat. Cái nhìn chằm chằm thấu xương như thể đang ghim vào người anh kia không hề giống chút nào với ánh mắt nhạt nhẽo, lơ đễnh của Bruce Wayne. Như thể anh biết về bạn nhiều hơn cả chính bản thân bạn và có ý định tìm ra tất cả mọi thứ liên quan đến bạn vậy. Clark nuốt xuống. “Chỉ là… Anh biết nói bao nhiêu thứ tiếng vậy?” Bruce cười ranh mãnh, và Clark nhận ra anh đã chờ đợi câu hỏi đó một thời gian rồi. “Nói hay hiểu?” Anh hỏi như thể đó là một điều hiển nhiên mà ai cũng cần phải phân biệt. Anh quay lại màn hình máy tính, đôi mắt lại lướt qua hình ảnh từ vài chiếc camera an ninh một lúc. “Một trong hai. Cả hai?” Clark đếm những thứ tiếng anh biết trong đầu và đã tự hỏi sao lại có một người có thể sử dụng chúng chính xác mà không bao giờ lẫn lộn chúng với nhau, mà đó là chưa kể phải mất bao nhiêu thời gian để học ngữ pháp, từ vựng và phát âm của mỗi thứ tiếng. Đó có thể coi là một thành tựu khá ấn tượng của một người cống hiến cả cuộc đời mình chỉ cho việc học các ngôn ngữ - nhưng với một người đã dành cả đời để tập luyện cách chiến đấu, việc đó hoàn toàn không thể. Bruce dường như ngập ngừng để nghĩ về câu trả lời vài phút, rồi Clark nhận ra anh đang bắt được hình ảnh của một nghi phạm trên một chiếc camera và giờ đang chuyển từ đoạn băng này sang đoạn băng khác để tìm ra hắn đi từ đâu. Chỉ khi đó, anh có vẻ như mới nhớ ra là anh chưa trả lời câu hỏi của Clark. “Tôi biết đủ dùng.” Đó không phải là một câu trả lời, mông lung và khiến con người ta tức điên như tất cả mọi khía cạnh của Bruce, một khi đã tháo bỏ lớp mặt nạ Bruce Wayne. Clark cố không đảo mắt. Nhưng kể cả khi khó chịu, anh cũng nhận ra rằng anh sẽ tin vào tất cả mọi con số, dù chúng có kì quặc hay không tưởng đến mức nào, mà Bruce đáp lại anh. ~ To be continued ~