[Shortfic] Dilectus Meus Mihi... - Chap 2
Title: Dilectus Meus Mihi... Author: Mithen Translator: Nguyễn Phương Thảo Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandom: DCU Animated Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Diana (Wonder Woman); J'onn J'onzz; Wally West Additional Tags: Amnesia; Secret Relationship Link gốc: https://archiveofourown.org/works/301669/chapters/482974
Chương 2: …Et Ego Illi Bruce Wayne vẽ một vòng tròn hoàn hảo trên nền Pháo đài bằng phấn trắng. Y đặt bốn cây nến trắng xung quanh nó và thắp chúng lên; hương thơm ngọt ngào của sáp ong tỏa ra trong không khí ngay lập tức. Rồi y tắt đèn trong Pháo đài đi cho đến khi chỉ còn vòng tròn đang tỏa sáng giữa bóng tối và bước gần lại nó. Clark Kent đứng bên ngoài vòng tròn với đôi tay bắt chéo, mặt nhăn nhó. Anh biết trông anh như đang bất mãn, chẳng công bằng tí nào: khi Bruce làm thế, thì nó là đe dọa. “Trước đây chúng ta đâu có phải làm bất kì thứ gì mê tín như kiểu lên đồng thế này.” “Đó là trước khi anh nhớ ra Alfred và cho mọi người một tia hi vọng là anh có khả năng lấy lại kí ức của Superman, Clark. Bây giờ khi anh đã ngốc nghếch cho ai hi vọng thì anh phải đối mặt với hậu quả.” Một cái-nhếch-môi-gần-như-cười lướt qua nhanh chóng. “Và đây không phải là mê tín, Clark, chỉ là một phương pháp thiền mà Jason Blood đã dạy tôi, để giúp anh tập trung suy nghĩ của mình vào bên trong.” “Jason Blood? Cái gã mà thỉnh thoảng lại lột đồ ngồi thiền trên Tháp Canh, đúng không?” Clark thấy lông mày của mình nhênh nhếch báo động. “Chúng ta sẽ không… ý tôi là, chúng ta có phải…” Bruce kéo áo qua đầu và bắn cho Clark một ánh mắt có thể gọi là “quyến rũ mỉa mai” nếu không phải là hoàn toàn không thể hình dung Bruce Wayne làm thế mà không muốn nhào lên ăn sạch. “Quần áo chung chung đều được coi là sự xao lãng và cần phải loại bỏ để thiền, Clark. Nhưng tôi nghĩ là chúng ta sẽ vẫn mặc quần,” y thêm vào, cao thượng mà tha cho Clark. “Cảm ơn em,” Clark lẩm bẩm, cảm thấy nhẹ nhõm, và tiếc, và xấu hổ vì cảm thấy tiếc. Anh cởi khuy áo sơ mi và cởi nó ra cùng với giày và tất, thả chúng rơi tự do thành một đống bên cạnh quần áo gấp gọn gàng của Bruce. Bruce ra hiệu cho Clark bước vào trong vòng tròn cùng y, rồi ngồi xuống một cách uyển chuyển thành tư thế khoanh chân. Clark theo sát. Bruce để tay lên đầu gối. “Được rồi, Clark. Đây chỉ là một bài tập giúp anh tập trung và tiến vào kí ức của anh thôi. Đầu tiên, nhắm mắt lại.” Bruce nhắm mắt lại và Clark làm theo hướng dẫn của y. “Tôi muốn anh thả lỏng và hít thở sâu – hít vào qua đường mũi và thở ra bằng đường miệng. Hãy kiểm soát hoàn toàn nhịp thở của mình, cảm nhận chúng di chuyển trong cơ thể mình.” Có một khoảng lặng dài khi Clark cố gắng tập trung bản thân, điều hòa hơi thở của mình. Chẳng có gì xảy ra cả. Dần dần anh hé mắt ra một chút, ti hí qua làn lông mi để nhìn Bruce. Người kia ngồi duyên dáng - bạn sẽ nghĩ một người phải di chuyển thì mới có thể duyên dáng được, nhưng Bruce có thể làm vậy mà chỉ cần ngồi – tay đặt trên đầu gối. Mái tóc đen của y phản chiếu lại ánh nến, và ánh sáng nhàn nhạt lướt qua ngực trần của y, làm nổi bật lên những đường nét trên cơ thể như tượng tạc, những vết sẹo như những đường nối dát vàng. Clark không thể kìm lòng trước cơ hội mà cuối cùng thì cũng được nhìn cho đã, miệng anh khô khốc và trái tim đập loạn. Một ánh vàng kim đậm hơn lóe lên kéo tầm mắt anh khỏi những thớ cơ uốn lượn, và anh nhận ra Bruce vẫn còn đeo một thứ: chiếc nhẫn y luôn đeo trên cổ, thường bị giấu dưới lớp quần áo. Clark còn nhớ dòng chữ khắc trên đó: Dilectus meus mihi, et ego illi, “Người yêu dấu của tôi thuộc về tôi, và tôi thuộc về anh ấy.” Clark thêm một lần nữa tự hỏi câu chuyện ẩn sau chiếc nhẫn này là gì. Bruce đã nói rằng y đã đánh mất tình yêu của mình; nếu suy luận hợp lý thì người đó cũng là người đã tặng y chiếc nhẫn bí ẩn này. Y cũng đã nói là họ chia tay nhau trong giận dữ, và rằng người yêu của y đã nói rằng hắn ước gì hắn chưa từng yêu y. Clark nhìn chiếc nhẫn chằm chằm, như bị thôi miên, và cố gắng hình dung người có thể mở miệng ra nói câu đó với Bruce, mớ rối rắm giữa bóng tối và ánh sáng này làm anh muốn cắt phăng chúng ra, gỡ rối, tất cả những cái gai sắc và bí ẩn đau đớn này. Ai lại nói lời tàn khốc đến vậy với y cơ chứ? Dù là ai đi chăng nữa, Clark ghét hắn ta bằng cả trái tim mình. Ghét hắn vì đã làm tổn thương Bruce, ghét hắn vì rõ ràng Bruce vẫn yêu hắn. Anh thấy tay mình nắm chặt lại thành đấm, giận dữ bất lực. Ghét một người đã chết – còn gì vô nghĩa hơn không? “Clark.” Giọng của Bruce. Clark kéo tầm mắt khỏi những bí ẩn đang cháy âm ỉ tới khi đột ngột nhận ra là Bruce cũng đang mở mắt, khuôn mặt y không biểu cảm. “Anh cần phải nhắm mắt lại, Clark,” Bruce nói nhẹ nhàng, bằng bằng. Clark cụp mắt lại. “Xin lỗi.” Một khoảng lặng dài trong khi Clark vật lộn điều khiển hơi thở lần nữa, để tập trung vào vòng hô hấp tuần hoàn của anh. Sau một lúc, Bruce lên tiếng. “Tập trung vào bên trong, Clark, và nghĩ về Diana. Cố gắng hình dung cô ấy trong tâm trí anh.” Giọng nói vẫn tiếp tục, trầm thấp và mềm mại, trong khi Clark để vẻ đẹp mạnh mẽ của gương mặt nàng Amazon chiếm đầy suy nghĩ. Anh tập trung vào từng phần của cô – mái tóc đen của cô, đôi mắt xanh lam long lanh, tiếng cười phóng khoáng như chuông bạc của cô. Cái cách mà cô lao vào trận chiến toàn tâm toàn trí, ném tất cả mọi thứ vào trong đó như thể đó là một trò chơi thích thú. Anh có thể nhìn thấy nụ cười của cô, gần như ngửi thấy mùi nước hoa tươi mát như cây cỏ của cô mà anh đã mua tặng cô nhân dịp sinh nhật đầu tiên của cô ở thế giới con người… Clark loạng choạng đứng dậy, làm đổ một cây nến và làm nhòe vòng phấn. Anh chạy ù đến máy tính và gọi Tháp Canh, tay anh run rẩy. “Diana! Anh đã tặng em một lọ nước hoa mùi cây cỏ vào sinh nhật em!” anh la lên khi mặt cô xuất hiện trên màn hình. “Chúng ta từng cãi nhau mỗi thứ ba hàng tuần, và chúng ta đã xem phim Titanic cùng nhau tháng trước và anh đã khóc và em gọi anh là tên ngốc mít ướt!” Không nói một lời, Diana xoay người khỏi màn hình và biến mất. Chỉ vài khắc sau, có một tràng tiếng bước chạy, và Diana xông vào trong Pháo đài và nhào vào vòng tay của Clark. “Kal,” cô nói khi Clark xoay cô vòng vòng. “Anh nhớ em rồi,” anh nói vui vẻ, còn cô cười lớn, rồi dường như lần đầu tiên nhận ra trạng thái bán khỏa thân của anh. Khi nhìn thấy cô nhớn mày, Clark nhanh chóng giải thích, “Bruce đang dùng một phương pháp thiền định gì đó học từ Jason Blood để giúp anh nhớ lại.” Diana xoay lại để thấy Bruce đứng giữa vòng tròn phấn bị nhòe, nhanh chóng mặc lại áo len của mình. “Không phải Jason hay làm trò này trong khi khỏa thân sao, Bruce?” Bruce không cười. “Ý tưởng đó có vẻ làm cho Clark không thoải mái.” Một thứ gì đó như giận dữ lướt qua gương mặt hoàn hảo của cô. “Clark, đúng rồi,” cô lầm bầm, và Bruce nheo mắt lại, lóe lóe trong ánh sáng mờ ảo. Diana quay lại đối diện với Clark, nụ cười lại nhen nhóm trong mắt cô lần nữa. “Em rất mừng, Kal. Rất mừng. Có thể điều này nghĩa là anh sẽ nhớ lại mọi thứ và cuộc sống của mình sớm thôi. Mọi thứ,” cô nói với một giọng nhấn mạnh kì lạ. Sau lưng cô, Bruce hừ mũi. “Mọi thứ đáng nhớ thôi, Công chúa ạ.” Y đi tất và đi giày rồi thổi tắt những ngọn nến; đèn của Pháo đài tự động bật sáng. “Chuyện này trôi chảy hơn so với dự kiến rất nhiều, Clark. Chúng ta sẽ thử tiếp vào ngày mai chứ?” Clark gật và Bruce rời đi; cả Clark và Diana nhìn chằm chằm theo hướng y đi với hai biểu cảm cực kì khác biệt. Khi Bruce đã đi hẳn, Clark thấy mình đang nhe răng cười với Diana. Làm sao mà anh lại có thể quên Diana được cơ chứ? Những cuộc tranh luận dài đằng đẵng về vấn đề giới tính, cách mà anh dạy cô về văn hóa Mỹ bằng cách thuê phim về xem… một trong những người bạn thân nhất của anh, vậy mà anh lại quên cô! “Anh nhe răng cái gì thế?” Cô đập nhẹ vào vai anh. “Anh chỉ mừng vì có em trở lại,” anh nói, và cô mỉm cười. “Em hoàn toàn đồng ý với điều đó.” Clark đi đến một chiếc ghế và ngồi phịch xuống đó, cảm giác nụ cười đang dần tán đi. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhăn nhó nhìn biểu cảm của anh thay đổi. “Chuyện gì làm anh phiền não thế, Kal?” Clark cảm thấy nhẹ nhõm chạy từ đầu đến chân. Cuối cùng cũng có một người anh biết và tin tưởng để nói chuyện cùng… “Diana, có thể cuộc đối đầu của anh với Dr.Destiny xóa đi nhiều hơn là trí nhớ của anh không? Có thể nào nó cũng… thay đổi tính cách của anh, bằng một cách nào đó hay không?” Cô nghiêng về phía trước, ngay lập tức trở nên nghiêm trọng. “Em nghĩ là cũng có thể, nhưng em phải thừa nhận là em không thấy tính cách của anh có gì thay đổi cả, Clark.” “Không phải… Anh…” Anh ngắt lại, không biết nên tiếp tục như thế nào. “Diana, từ những điều mọi người nói, rõ ràng là Bruce và anh không hòa hợp với nhau cho lắm. Flash sẽ đùa cợt về việc khi anh lấy lại kí ức anh sẽ tức giận như thế nào khi biết Bruce huấn luyện mình. Mọi người đều căng thẳng khi bọn anh nói chuyện, như thể họ đang chờ bọn anh nhảy vào choảng nhau vậy. Mọi người… chờ đợi bọn anh nhảy vào họng nhau. Ý anh là, chính Bruce cũng chẳng ôn hòa với anh. Bọn anh dường như… ghét nhau trước tai nạn của anh.” Diana không nhìn anh. Cô đang nhìn chăm chú vào tay mình. “Nhưng anh không…” “Anh không ghét y!” Clark buột miệng và rồi dường như không thể kiềm lại được nữa. “Anh không ghét y, anh – chúa ơi – anh cần y, Diana, anh muốn y. Anh không thể ngừng nghĩ về y. Anh – anh nghĩ là anh yêu y.” Anh hít một hơi thật sâu, run rẩy, sốc vì những từ ngữ của mình vang vọng quanh Pháo đài. “Nếu phản ứng của anh đối với y đã thay đổi quá nhiều như thế, thì còn cái gì mà Dr.Destiny không động đến nữa? Anh nghĩ là em sẽ phải cân nhắc cho anh nghỉ… vì chấn thương không thể chữa khỏi thôi, Diana.” Diana vẫn nhìn xuống hai bàn tay của mình. “Em không nghĩ anh đã thay đổi nhiều đến thế đâu, Clark. Có lẽ bắt đầu lại từ tờ giấy trắng sẽ cho anh thấy những khía cạnh của Bruce mà anh chưa từng nhìn thấy trước đây. Có lẽ.” Cô ngước lên nhìn Kal, mắt cô gần như giấu sau làn tóc đen. “Anh có từng cân nhắc nói với anh ấy về cảm xúc của mình chưa?” Clark cười rầu rĩ. “Em biết là người đó có một cái nhẫn Kryptonite, đúng không? Và anh chắc là y sẽ không ngần ngại dùng nó nếu anh dám cả gan nói cho y biết về cảm xúc của mình. Hơn nữa, y vẫn còn đang đau buồn vì người yêu chết, anh không thể tự dưng xông vào được.” Đôi mắt xanh nhạt như băng chớp chớp. “Anh ấy nói là người yêu của anh ấy chết rồi sao?” “Chết, mất tích, hoặc cái gì đó tương tự. Y vẫn đeo chiếc nhẫn trên cổ, anh nghĩ nó là của hắn tặng.” Diana chớp mắt lần nữa, nhìn hơi sửng sốt. “Y nói với anh là họ cãi nhau, trước khi người yêu của y chết. Rằng người yêu của y nói là hắn ước gì hắn chưa từng yêu Bruce.” Diana xoa trán chậm chạp bằng một tay. “Bruce,” cô nói. “Mẹ kiếp, Bruce.” Giọng cô chất đầy những thương cảm, đau đớn, và giận dữ. “Em biết hắn sao? Người mà Bruce đã yêu ấy?” Vẫn yêu. Nàng Amazon thở dài thật chậm và nói, mắt cô vẫn nhắm. “Bruce chưa từng nói với em về bất kì mối quan hệ nào của anh ấy. Anh ấy cũng giữ bí mật với những người còn lại trong Liên minh. Và em… không có tư cách gì mà đồn đoán nếu anh ấy thấy không muốn tự nói với anh, Clark.” Cô đứng lên, giờ đang nhìn thẳng vào mắt anh. “Em sẽ nói với anh thế này, Clark. Bruce là một người phi thường nồng nhiệt dưới lớp vỏ bọc kiểm soát chặt chẽ. Nếu anh ấy vẫn còn đeo chiếc nhẫn đó, nghĩa là anh ấy vẫn còn yêu sâu sắc người đã tặng nó cho anh ấy.” Cô nhìn anh đồng cảm. “Nhưng em nghĩ anh vẫn phải nói cho anh ấy biết tình cảm của mình, mặc dù khó khăn thế nào đi chăng nữa.” Sau khi cô rời đi, Clark ngồi yên một lúc lâu, nhìn vào khoảng không vô định, nhìn thấy đôi mắt xanh lạnh lẽo như kim loại, ánh nến quẩn quanh trên mái tóc đen, trò chơi tranh tối tranh sáng trên những đường cong của cơ bắp. Ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn hòa quyện với hơi thở của Bruce. Diana đã đúng, đương nhiên. Đúng về tất cả mọi thứ. *** Giọng nói của Bruce chảy qua người Clark khi anh ngồi khoanh chân, cởi áo, trong vòng tròn phấn. Anh đã nhớ lại được Flash và Martian Manhunter trong buổi thiền trước, và Green Lantern trong buổi này. Bây giờ, Bruce đang hướng dẫn anh nhớ lại Hawkgirl. Giọng của Bruce trầm và ấm, như rượu brandy và chocolate. Clark tưởng tượng giọng nói đó sẽ nghe ra sao khi thì thầm những lời đường mật thay vì cố miêu tả lại Shayera. Nó sẽ còn trầm hơn thế này nữa, đúng vậy, và khàn hơn, trừ những lúc khi nó vỡ ra cao vút lên vì đam mê cuồng nhiệt không thể kiểm soát, xoáy tròn tràn vào từng ngóc ngách của Pháo đài, gọi tên người y yêu… Clark nhận ra là mình đang run rẩy, cả cơ thể đau nhức, và anh hé mắt ra để nhìn Bruce. Chân trần của Bruce áp vào nền đá xám. Clark nhìn mu bàn chân của một bên chân trắng nhợt, những đường cong và uốn khúc của lớp da bao quanh nó, từng ngón chân nho nhỏ. Chân của Bruce trông thật lạnh. Clark thấy mình ham muốn đến tuyệt vọng được vươn về phía trước và ủ ấm cho chúng trong tay mình. Được đặt môi lên chúng. Anh không thể ngừng run rẩy, run kịch liệt hơn nữa với mong muốn được hôn chân Bruce. Ý nghĩ rằng anh có thể thực sự phát điên rồi xẹt qua tâm trí anh; làm sao có thể không điên được khi muốn một người nhiều đến thế, mà đặc biệt đó còn là người bạn rõ ràng ghét cay ghét đắng mới chỉ vài tuần trước. Còn điểm yếu gì Destiny đã gieo vào trong não anh mà anh không biết nữa? Bruce thở dài và Clark nhắm chặt mắt lại lần nữa. “Hôm nay anh sẽ không tiến bộ thêm nữa, đúng không.” Clark cẩn thận mở mắt ra để thấy Bruce đang nhìn mình. “Cái gì làm anh phân tâm, Clark?” Clark nuốt khan. “Tôi đang yêu,” anh buột miệng trước khi anh có thể nghĩ kĩ. Bruce chạm lướt qua chiếc nhẫn trên cổ y, khuôn mặt y buồn bã một thoáng. Rồi y trông cam chịu… có lẽ là chán ghét phải bồi Superman nói chuyện về mối tình đầu. “Vậy đó là ai, Clark? Diana, tôi nghĩ thế? Tôi chắc là cô ấy… hoặc bất kì một cô gái may mắn nào… cũng sẽ sung sướng phát ngất trước lời tỏ tình của anh thôi.” “Thật ra…” Clark không thể nhịn cười khi không thể tự chủ được mà tưởng tượng hình ảnh Bruce sung sướng phát ngất, “…tôi rất nghi ngờ là y sẽ làm thế.” Đôi mắt xanh lam đậm lóe lên. “Y?” Rồi Bruce nhún vai. “Giới tính không quan trọng. Tôi chắc là Wally sẽ rất vui khi nghe tin anh thích cậu ấy.” “Wally tốt lắm,” Clark đồng tình. Một nhóm cơ trên xương hàm của Bruce nhảy lên như thể y đang cắn chặt răng hay gì đó, nhưng y không nói gì. “Nhưng tôi không nghĩ là anh đủ nhanh nhẹn để yêu cậu ấy đâu.” Môi Bruce giật giật. “Hãy làm ơn… hứa với tôi là người đó không phải Lex Luthor,” y nói, và Clark phì cười mặc dù chính anh đang cố nghiêm túc. “Không, không phải là Lex. Là… Bruce.” Clark dừng lại ngay tức khắc vì hoảng loạn và cái tên nghe như một câu hỏi hơn là một câu trần thuật. Khi im lặng kéo dài ra, người kia nhớn mày lên lịch sự hỏi. “Ừ?” Có một điều gì đó thê lương khó năm bắt hiện ra trên mặt y bên dưới vẻ mặt chế giễu và Clark thấy mình bị kéo về phía y như thể anh đang bị trói bởi một sợi dây, một sợi dây bằng vàng như chiếc đeo trên cổ Bruce, lấp lánh… anh cúi người về trước và đặt môi lên phần giữa xương cổ và xương vai Bruce, cảm nhận chuỗi dây kim loại và làn da mềm mại bên dưới môi anh. “Bruce,” anh thì thầm. Anh đã mong đợi một lời cự tuyệt lịch sự trong trường hợp tốt nhất, và một tiếng cười mỉa mai trong trường hợp xấu nhất, nhưng anh không chuẩn bị cho trường hợp Bruce giật mình lùi lại và loạng choạng đứng lên, trong một khoảnh khắc tất cả sự duyên dáng nhẹ nhàng của y biến mất, chuyển động của y luống cuống và vụng về. Hoàn toàn không thể đọc được biểu cảm trên gương mặt y trong ánh nến nhạt nhòa: nó không phải là tức giận, không hẳn. Y nắm chặt chiếc nhẫn trong tay đến mức khớp ngón tay trắng bệch. “Anh đã thề anh sẽ không…” y nghẹn ngào, rồi ép mình phải kiểm soát cảm xúc của mình bằng thần kinh thép. Nhưng Clark đã bắt được một sợi dây dẫn dắt – một thứ gì đó như là hi vọng? – trước lúc đó, và nó trở thành động lực để anh nói tiếp. “Anh không nhớ anh đã thề bất kì cái gì với em, Bruce! Nếu anh đã từng thề anh sẽ không bao giờ tin tưởng em, hay rằng chúng ta không thể làm bạn… Anh đã sai. Anh đã sai.” Giọng anh giật lên chỉ một chút. “Nếu anh nhớ tôi, anh sẽ không nói vậy đâu.” Mặt Bruce trống rỗng. “Anh không tin em,” Clark nói thẳng băng. Bruce bắt đầu lắc đầu và Clark giận dữ nhắc lại, “Anh không tin em đâu!” anh bước một bước về phía Bruce; Bruce lùi lại. Clark muốn khóc, anh bằng một cách nào đó đã làm mọi thứ sai bét hết cả, nhưng anh vẫn cứng đầu tiếp. “Anh không thể ghét em theo cách mà mọi người đều nghĩ là anh có. Anh không thể cảm thấy như thế. Có lẽ anh chưa từng nói với em, có lẽ anh giữ im lặng bởi vì hắn…” anh chỉ vào chiếc nhẫn, vẫn được nắm chặt trong tay Bruce, “…Nhưng cách mà anh cảm nhận, nó không thể là tình cảm mới hình thành được. Nó cảm giác thật thân thuộc, như thể anh đã quen với nó rồi, theo dõi em và… và cảm thấy như thế này, và muốn được ở cạnh em. Có lẽ bây giờ anh cuối cùng cũng có thể nói ra điều gì đó, bây giờ hắn đã đi xa, nhưng cảm xúc này không phải là mới. Anh biết là không phải.” Bruce vẫn đang lắc đầu, chậm rãi, không tin tưởng. “Anh không bao giờ học được, phải không?” y cay nghiệt nói. Clark cảm thấy như thể đang chết chìm trong một hồ nước sâu khi nhìn vào mắt Bruce, độ sâu anh chưa từng biết đến. Có phải anh đã từng tỏ tình với Bruce trước khi tai nạn xảy ra và bị cự tuyệt, bị từ chối vì người đàn ông đã tặng y chiếc nhẫn? Có phải anh từng là nam phụ bị hắt hủi, cố gắng bắt ép để mình được chấp nhận một lần nữa hay không? “Tại sao chúng ta chưa từng cố gắng lấy lại kí ức của anh về em hả, Bruce? Có phải có điều gì đó em không muốn anh nhớ lại phải không?” Giờ thì vẻ mặt của Bruce khép kín và gần như tức giận. “Chúng ta sẽ cố lấy lại kí ức của anh về Hawkgirl vào lần sau,” y gắt, và chạy lên bệ truyền tống, không quên cúi xuống nhặt quần áo và giày trên đường ra. “Anh sẽ nhớ ra em một ngày nào đó, Bruce!” Clark la lên sau khi y rút chạy. “Và đến lúc đó em sẽ phải tìm cách đối mặt với anh thôi.” Giọng của Bruce vọng lại xa cách. “Tôi đã phải đối mặt với anh quá đủ rồi, Clark. Chúng ta không cần phải làm nó tệ hơn khi thực sự chúng ta không phải làm thế.” *** “…cứng đầu và ngu ngốc!” Batman gầm gừ với anh dù cách nhau cả chiều dài chiếc bàn họp, những thành viên khác của JLA nhìn như thể họ muốn té đi bất kì đâu ngoại trừ chỗ này. “Ờm, vẫn tốt hơn là kế hoạch điên rồ của em, trong đó phụ thuộc hoàn toàn vào em và phải mạo hiểm cái cổ mảnh khảnh của em trong khi tất cả bọn anh cưỡi ngựa xem hoa.” Clark siết chặt nắm tay. Từ cuộc nói chuyện và lời tỏ tình của anh, Bruce đã trở nên cục cằn hơn bao giờ hết. Hiện tại, sau một cuộc chiến gần như thảm họa với một nhóm siêu tội phạm, cuộc cãi vã đang sục sôi trong cuộc họp của họ. Batman đi vòng qua cái bàn và kéo chiếc áo choàng lúc-này-đã-tả-tơi của Superman bằng một thái độ khinh khỉnh. “Ồ, còn kế hoạch của anh thì suôn sẻ lắm đấy. Nhìn anh đi. Grundy và Star Sapphire phải bảo vệ cho anh trước khi Green Lantern đến và giải cứu.” Găng tay màu đen sượt qua chỗ rách trên vải xanh trên vai anh. “Một lần nữa anh đã ‘dẫn đầu’ chúng tôi vào nước gần-thảm-họa. Tôi hi vọng anh thấy tự hào.” Áo choàng đen uốn lượn xoay tròn rồi Batman bước về phía cửa ra. “Tôi về hang đây.” “Ồ, chỉ trích thì dễ lắm trong khi em cũng chẳng nghĩ ra cái gì khá hơn ngoài ‘Tôi sẽ tự làm mọi chuyện, lũ ngốc!’” Superman gào theo sau y, rồi ngưng lại khi nhận ra chính mình đang bị cả đội JLA nhìn chằm chằm. “Cảm giác như lúc xưa vậy,” Flash thở dài. Superman dựa lưng vào ghế của mình. “Chúng tôi… làm thế này nhiều lắm sao? Trước tai nạn của tôi ấy?” Flash vẫy vẫy tay. “Ồ đương nhiên rồi. Chúng ta khó có lúc nào có một cuộc họp mà không kết thúc bằng việc Batman sấm rung chớp giật đi ra, và anh sẽ càu nhàu là anh cần ở một mình và đi đến Pháo đài. Và rồi hai người sẽ đều trở lại khoảng hai tiếng đồng hồ sau đó, và anh ta sẽ hành động như thể anh ta vừa thắng cuộc cãi vã còn anh thì trông tự mãn như thể Catwoman vừa ăn vụng được chim hoàng yến, và chúng ta sẽ trở lại với buổi họp.” Chàng speedster thở dài. “Hai người. Hai người đều điên, biết không?” Clark đảo mắt xung quanh bàn. Từ biểu cảm của họ, hầu hết đội đều đồng ý với Wally. Clark thở dài và mân mê phần bị rách trên trang phục của mình, vẫn còn cảm nhận được xúc cảm da thuộc trên da anh, lạnh lẽo và sạch sẽ. “Vậy thì, chúng ta cũng chẳng thể làm gì cho đến khi y trở lại. Ừm, có ai biết tôi có thể lấy bộ đồ mới ở đây không? Bộ này hầu như bị nướng chín rồi.” Martian Manhunter đứng lên. “Anh thường tự sửa chúng bằng heat vision.” Superman trông cực kì mất mát. “Tuyệt thật. Tôi không chắc tôi sẽ làm đúng từ lần đầu tiên.” “Chúng tôi cũng có trang phục anh đã mặc trong cuộc chiến với Dr.Destiny, khi anh bị mất trí nhớ,” J’onn chỉ ra. “Tôi cũng nên trả lại cho anh. Đi theo tôi.” Clark theo chàng người Sao Hỏa tới một khoang chứa đồ và được đưa cho một đống quần áo màu chói. Anh nhìn xuống nó và thở dài. “Tôi có lẽ nên trở về Pháo đài. Batman sẽ đến đó sớm để giúp tôi lấy lại trí nhớ.” Lông mày của J’onn nhăn lại đồng cảm. “Chúc may mắn, Superman,” anh ta lầm bầm, mặt không biểu cảm, bỏ lại Clark đang tự hỏi ý anh ta là chúc may mắn trong việc lấy lại kí ức hay là đối mặt với Bruce. *** Trong Pháo đài, Clark cởi bộ đồ tả tơi ra và nhét nó vào ngăn kéo; có thể Bruce sẽ giải thích được làm sao để sửa chúng lúc sau. Nếu họ có thể vượt qua một cuộc nói chuyện mà không hét vào mặt nhau. Anh mặc vào một chiếc quần thể thao và nhìn kĩ bộ trang phục mà anh đã mặc lúc anh bị tai nạn, tìm kiếm một dấu tích sửa lại nào đó. Anh chẳng tìm thấy cái nào, nhưng anh chú ý đến chiếc túi ẩn dùng để đựng kính bị chùng xuống; ai đó cất giữ bộ đồ đã để chúng ở đó. Anh mở túi và bỏ kính ra, kiểm tra xem có bị hỏng gì không. Còn một cái gì đó vẫn đang kéo chùng túi. Anh nghiêng chiếc áo choàng và một chiếc nhẫn vàng rơi vào tay anh. Một chiếc nhẫn vàng đơn giản, nó vừa khít tay anh một cách hoàn hảo. Ngón đeo nhẫn bên tay trái của anh. Những chữ Latin khắc bên trong khớp hoàn toàn với chiếc của Bruce. Anh vẫn nhìn chằm chằm nó, suy nghĩ quay mòng mòng, gần như không theo lẽ thường nữa, khi anh nghe thấy tiếng bước chân của Bruce dọc theo hành lang. Anh cất chiếc nhẫn – chiếc nhẫn không tưởng – vào trong túi và đi ra gặp y. Lúc anh đến sảnh, Bruce đã hoàn thành việc vẽ xong vòng tròn giờ-đã-quen-thuộc và thắp nến lên. Y cởi chiếc áo phông đen ra, nhìn Clark với một ánh mắt gần như lườm. “Đừng nghĩ rằng anh sẽ thoát việc này chỉ bằng việc hành xử như một tên khốn tự phụ trong buổi họp, Clark,” y nói, ngồi xuống trong vòng tròn. Clark cảm thấy gần như chóng mặt, trái tim của anh đập quá mạnh, nhìn Bruce, chiếc nhẫn lủng lẳng trên cổ y như thường lệ. Anh ngồi vào chỗ của mình gần như tự động, nghe thấy lời của Diana trong đầu, ‘Nếu anh ấy vẫn đeo chiếc nhẫn đó, thì anh ấy vẫn còn yêu sâu sắc người đã tặng nó cho anh ấy.’ Clark thậm chí còn không nhắm mắt lại khi Bruce làm thế, nhìn chăm chăm vào bóng đổ của làn mi trong ánh nến, đôi môi mím chặt, phần lõm trên cổ họng, chiếc nhẫn… Người yêu dấu của tôi thuộc về tôi, và tôi thuộc về anh ấy. Và tôi thuộc về anh ấy! Nó đập vào người Clark như một cú búa phang, chỉ có một điều anh nghĩ được bây giờ: Bruce là của anh. Y đã khẳng định điều đó mỗi lần y đeo chiếc nhẫn đó, một tiếng khóc y tin tưởng không ai có thể nghe thấy. ‘Em là của anh, Clark.’ Clark ép môi mình vào môi Bruce trước khi anh nhận ra điều gì đang diễn ra, tách đôi môi mím chặt đó bằng lưỡi, thử nếm, và hương vị không hẳn là quen thuộc nhưng nó rất đúng, cực kì sâu sắc đúng đến nỗi anh chắc chắn anh đã biết nó từ lâu rồi. Bruce phát ra một âm thanh nhỏ kháng cự, nhưng Clark cảm thấy chiếc nhẫn bị kẹp giữa hai lồng ngực trần trụi của họ, một vòng tròn chứng minh cho sự son sắt của họ, lạnh lẽo và cứng rắn, và y không đẩy anh ra. “Yêu em, anh yêu em,” anh thì thầm vào miệng Bruce, nhưng thể anh có thể gieo chúng vào trong đó, làm cho chúng thành hiện thực. Anh vuốt ve tay mình trên lưng của Bruce, men theo những vết sẹo trên gáy, và hơi thở của Bruce trở nên đứt quãng trên môi anh, tiếng rên rỉ kháng cự trở thành một cái gì đó hoàn toàn khác. Tay đặt trên vai Clark, kéo anh lại gần, gần hơn nữa, không đủ gần, không bao giờ đủ gần. Clark ngắt nụ hôn của họ để trượt môi theo đường xương hàm của Bruce và xuống dưới cổ y, người kia thở dốc quá gấp gáp làm cho tiếng phát ra có thể nhầm với tiếng nức nở. Clark cúi thấp hơn nữa để lướt lưỡi của mình qua một đầu vú nâu nâu, và sự đụng chạm làm Bruce ngửa đầu và nghẹn ngào, “Clark. Clark.” Giọng y gần như tiếng khóc thút thít, vừa đong đầy nỗi buồn cũng như ham muốn, ngay khi Clark nghe thấy tên mình, anh mang cả hai người lên giường – giường của họ, chắc chắn phải là giường của họ - và kéo tụt quần jean của Bruce ra, vừa liếm vừa mút trên bụng, Bruce phát ra những âm thanh điên cuồng không rõ, tất cả những nồng nhiệt của y cuối cùng cũng được cởi bỏ xiềng xích và thả tự do. Y tới gần như ngay lập tức, hông đẩy mạnh vào Clark và giọng y ngắt quãng và hoang dại, những phụ âm vụn vỡ biểu đạt nhu cầu và ham muốn. Clark chỉnh tư thế của mình để nhìn thấy gương mặt say mê của người yêu, vui thú theo sau là mê đắm chạy qua trong khi y lên đỉnh, những đợt sóng khoái cảm phai dần thành sự thỏa mãn ngây ngất. Trước khi sự thỏa mãn có thể biến thành sự từ chối, trước khi anh phải chứng kiến gương mặt Bruce khóa chặt lại với anh, Clark trượt lên để dùng mũi cọ cọ tóc Bruce. Anh lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra và đặt nó lên ngực Bruce, bên cạnh cặp đôi của nó, nghe thấy Bruce hít một ngụm hoảng hốt. Sau một khắc, Bruce lẩm nhẩm, “Em cứ tưởng là… là anh đã phá hủy nó rồi.” Y liếc mắt nhìn biểu cảm kinh hoảng của Clark và tiếp tục, “Vậy, anh nhớ rồi sao?” Clark lắc đầu. “Nhưng nó đã nói lên tất cả những gì anh cần biết.” Bruce lùi khỏi vòng tay anh, mặc lại quần áo, và Clark đưa tay ra bắt chiếc nhẫn khi nó rơi xuống. “Anh đã nói là anh sẽ không chọn yêu em nếu anh có thể.” “Anh không tin.” Clark vươn tay giữ Bruce khỏi rời giường; Bruce không quay lại nhưng cũng không vùng khỏi tay anh. “Nếu anh đã nói điều gì như thế, thì đó là một khoảnh khắc giận dữ mà thôi, không hơn. Em đã từng bảo anh là em không phải người dễ hòa hợp nhất – anh cũng không phải hoàn hảo, Bruce. Anh đã nói một điều ngu ngốc và vô nghĩa và rồi bỏ đi như một đứa trẻ. Anh chắc chắn là anh sẽ trở lại và xin lỗi ngay sau đó thôi.” Giọng Bruce trầm trầm. “Nhưng anh đã không.” Clark thở dài. “Anh muốn nhớ em, Bruce. Anh muốn nhớ lại lần đầu tiên anh hôn em. Anh muốn nhớ lại những điều chúng ta đã nói khi trao những chiếc nhẫn này. Nhưng nếu em thấy lo lắng rằng việc anh nhớ lại một lần cãi vã đó sẽ phá hủy tất cả mọi thứ mà chúng ta đã có, anh sẽ quên hết đi và bắt đầu lại từ đầu. Bắt đầu lại và tránh những lỗi lầm chúng ta đã phạm phải lần trước.” Sau một khoảnh khắc, Bruce nhìn anh lần nữa. “Những người không nhớ thì thường mắc lại sai lầm, Clark.” Y đứng dậy và giơ tay ra cho chàng Kryptonian. “Hãy xem chúng ta có thể lấy lại kí ức của anh không nào.” *** Clark đang xem chính mình ở xa xa. Mặt anh căng thẳng và giận dữ; Bruce đứng bên tay phải của anh, khuôn mặt của y không cảm xúc. Lại một trận cãi vã nữa. “Đáng lẽ em phải gọi anh, Bruce.” “Em không gọi xin đồng nghiệp giúp đỡ ở Gotham.” “Anh không phải cái thứ đồng nghiệp chết tiệt của em! Có lẽ em có thể ép mình mãi mãi hành động như thế, nhưng anh không phải là hòn đá.” Từ điểm quan sát mới của mình, Clark nhìn thấy Bruce giật mình và che giấu bằng cách kéo căng bên tay bị thương của y. Nhưng Superman trong tầm nhìn thì lại quá giận dữ và điên cuồng để nhận ra. “Diana muốn biết tại sao anh lại tức giận đến thế, và anh không thể nói cho cô ấy! Anh không thể nói với cô ấy là người anh yêu đang bị thương và anh không thể làm bất kì cái gì để giúp bởi vì quy tắc bí mật của em ấy. Anh không thích nói dối, Bruce, nhất là với bạn bè mình.” “Có thể dàn xếp về sự bí mật nếu…” “Có thể cái lờ ý! Có thể trước cuộc xâm lăng, khi anh tính của chúng ta vẫn còn là bí mật, thì sự ám ảnh về bảo mật của em còn có lý. Nhưng bây giờ mọi người trong đội đều biết chúng ta là Bruce và Clark rồi, làm sao mà chuyện có thể tồi tệ hơn nếu chúng ta cho họ biết là chúng ta đang bên nhau? Anh biết đây là cách chúng ta lựa chọn để bắt đầu mối quan hệ này lúc đầu, nhưng…” Bruce cắt ngang lời anh đột ngột. “Đôi khi em không thấy là lúc đó có lựa chọn nào hết.” Clark nhớ rồi, từ xa xăm, nỗi đau đớn và hoảng loạn đã chạy qua người anh khi nghe những từ đó, và anh che giấu bằng cách tức giận hơn. Nhưng bây giờ anh lo lắng hơn về biểu cảm trên gương mặt Bruce. “Em đang nói là anh ép em đúng không, Bruce?” anh gầm lên gấp đôi. “Ý em không phải như thế.” Đôi mắt của Bruce trống rỗng, nhưng Clark trong quá khứ không tình nguyện nhìn thấy nó. “Vậy thì, anh chọn đấy. Anh tình nguyện chọn, được ở bên cạnh em và yêu em. Nhưng có lẽ anh sẽ không làm thế nữa nếu anh được chọn lại thêm một lần nữa. Có lẽ anh sẽ bớt được cho cả hai chúng ta đống phiền phức này.” Superman xoay lại và đi mất, kí ức mờ dần xung quanh Clark và chìm vào bóng tối, bóng tối dần dần trở thành mí mắt đang nhắm của anh lần nữa. *** Clark mở mắt ra nhìn thấy Bruce đang ngồi cạnh anh. Tại một lúc nào đó, bằng một cách nào đó, Clark đã vô thức nắm chặt tay Bruce vào tay mình. Ánh nhìn của Bruce rất cẩn trọng, đôi mắt như hai mảnh băng vụn vỡ. “Anh đã định quay lại,” Clark nói, giọng hơi khàn khàn. “Em biết là anh sẽ quay lại mà. Anh đã định xin lỗi.” Bruce lắc đầu, nhưng một chút thận trọng đã biến mất khỏi mắt y. “Em không thể biết được.” Clark với một tay lên để nhẹ nhàng viền theo đường cong của xương gò má của Bruce. “Anh thề anh sẽ luôn luôn trở lại với em,” anh nói, và nhìn thấy đôi mắt phía trên tay mình chớp chớp và đong đầy những cảm xúc anh đã thấy khi anh nói những lời trước khi anh trao cho Bruce chiếc nhẫn. Bruce vươn lên và đưa tay Clark xuống miệng mình, áp môi vào mu bàn tay anh. Y đằng hắng. “Em chưa từng có cơ hội để đáp lại đầy đủ lời anh đã nói, Clark,” y nói, giọng y hơi hơi nghẹn ngào trên tay Clark. “Anh bỏ đi trước khi em có thể nói với anh điều em đã quyết định. Về chuyện nói cho những người còn lại trong đội.” Clark hé miệng ra và không thể khép lại một lúc, đột nhiên không thể kết nối các từ thành một câu tử tế. Bruce giữ tay Clark trên miệng mình để giấu nó đi. Nhưng Clark có thể cảm nhận thấy y đang cười. *** Diana đang làm nhiệm vụ trực phiên thì nhận được tin nhắn, chỉ có tiếng: Superman yêu cầu những người còn lại trong đội gặp anh và Batman ở Pháo đài Cô độc. Diana chuyển tiếp tin nhắn đến cho những người khác và nhanh chóng đến bệ truyền tống, suy nghĩ của cô cuộn xoáy như một cơn bão khi nghe giọng của Kal. Khi Martian Manhunter, Flash, Wonder Woman và Green Lantern bước cùng nhau vào sảnh chính của Pháo đài, Bruce và Clark đã đang đợi họ. Không phải là Batman và Superman – là Bruce và Clark. Bruce mặc quần jean và áo phông bó màu đen, Clark mặc quần thể thao rộng và áo len Metropolis. Khi những người còn lại đứng lại và chờ đợi, Bruce đứng dậy và vuốt vuốt tay vào tóc đầy hồi hộp; một tia vàng kim nháy sáng một cái. Diana nhìn Clark, trong đầu những phỏng đoán chạy tán loạn như đàn ngựa mất cương, cô cảm thấy một nụ cười tươi đang hé trên môi. Tay Clark đang chắp sau lưng và anh bước đi hơi nhảy nhót, một nụ cười ẩn ý làm bừng sáng khuôn mặt đẹp trai của anh. Anh vươn tay ra và đặt tay trái của mình lên vai Bruce, chiếc nhẫn vàng bắt sáng lấp lánh trong một khoảnh khắc. Khi được chạm vào, Bruce gần như mỉm cười. “Các bạn của tôi,” Clark nói, niềm vui sướng và xấu hổ quấn quanh trong giọng nói của anh, “Bruce và tôi có điều muốn nói với các bạn.”