[Shortfic] Clark Kent Kissed Me
Title: Clark Kent Kissed Me Author: RileyC Translator: Niên Tố Rating: Mature Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: World's Finest (Comics); Superman - All Media Types; Batman - All Media Types Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne; Clark Kent; Veronica Vreeland; Alfred Pennyworth Additional Tags: Hurt/Comfort; Romance; Growing Old Together Summary: Ngày xửa ngày xưa, từng có hai người anh hùng yêu nhau và sống hạnh phúc mãi mãi về sau—trừ việc câu chuyện có thể trở nên phức tạp hơn khi một người chỉ là người thường và người kia thì gần như bất tử.
“1” Đó là một trong những ngày mà họ gần như phải trả giá quá nhiều, nơi ranh giới của chiến thắng mong manh tới mức điều duy nhất khiến Justice League vui mừng chính là tất cả thành viên đều còn sống. Họ vẫn sẽ đứng vững và vẫn sẽ chiến đấu—nhưng ngay lúc này đây, tất cả đều chỉ muốn được trở về nơi trú ẩn của mình để nghỉ ngơi và chữa lành những vết thương. Batman đã lôi Superman đến Trang viên cùng mình bởi vì, “Tôi có nhà tắm nắng mặt trời.” Chuyện bắt đầu như vậy đấy. Cả hai đều bầm dập và chảy máu nhưng Bruce đã lờ đi những vết thương của mình khi anh cởi bỏ áo quần của cả hai và thận trọng dìu Clark vào nhà tắm. Tất cả những gì anh muốn làm chỉ là rửa sạch máu và đất bụi và bụi Kryptonite mà Metallo đã bắn vào họ. Số bụi đã tan đi gần hết, thế nhưng Clark vẫn chảy máu và cảnh tượng ấy, với máu của Superman trên tay, luôn khiến Bruce cảm thấy khó chịu. Cứ như thể có một định luật bí ẩn nào đó của vũ trụ vừa bị phá vỡ, cứ như thể Trái Đất vừa ngừng quay quanh Mặt Trời. Nước nóng tràn xuống cơ thể họ khi Bruce bắt đầu tắm cho cậu. Bọt xà phòng, đất bụi và máu cuộn lại quanh mắt cá chân hai người cùng với những mảnh vụn màu sáng xanh, tất cả đều bị đẩy trôi xuống cống thoát nước. Anh phải chắc chắn là tất cả kryptonite đều phải biến mất, vậy nên anh lấy thêm xà phòng và xoa lên tóc Clark cho đến khi những lọn tóc xoăn đều ướt đẫm. Anh xoa xà phòng lên ngực Clark lần nữa, lặng yên nhìn vết cắt dần đóng lại và biến mất. Đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy cảnh tượng ấy, nhưng rồi anh vẫn khát khao được chạm vào, để cảm nhận lớp da thịt nhẵn nhụi và không một vết tích của Clark. Anh nhìn lên và nhận ra Clark đang mỉm cười với mình. Bruce quay đi khỏi nụ cười ấy, khỏi mọi hơi ấm dễ chịu và chỉ tập trung vào lồng ngực rộng rãi của Clark cùng một vết xà phòng vẫn còn đọng lại trên lớp cơ bắp rắn chắc mà thôi. Vết xà phòng ấy trượt xuống và anh nhìn theo khi nó trôi dần qua lồng ngực Clark, đến phần cơ bụng rắn như đá, cho đến khi biến mất giữa hai chân cậu. Bruce dời ánh mắt của mình đi, có lẽ là đã quá vội vàng bởi vì anh thấy mình run rẩy và choáng váng, và suýt nữa là ngã nếu như Clark không kịp đỡ lấy anh. Đôi tay mạnh mẽ của cậu ôm lấy Bruce và siết chặt anh trong một khoảnh khắc vừa đủ lâu để Bruce có thể cảm nhận hương xà phòng gỗ đàn hương cùng làn không khí sạch sẽ trên người cậu. Clark đặt anh xuống ghế và cầm lấy xà phòng để tắm cho anh. Cậu cọ lưng cho Bruce. Qua làn nước nóng, Bruce run rẩy vì sự hứa hẹn và chào mừng trong mỗi lần những ngón tay của Clark lướt trên lưng anh. Anh hướng về những sự đụng chạm ấy và rên lên phản đối khi chúng biến mất. Anh bị bỏ rơi trong một khoảnh khắc, khi Clark bắt đầu rửa vết cắt trên đùi anh. Đôi tay cậu rất nhẹ nhàng, nhưng Bruce vẫn cong người khi nước nóng và xà phòng khiến vết cắt đau nhói. Clark nhìn lên anh, đôi mắt dịu dàng và buồn bã trước khi cậu cúi đầu để hôn lên bên đầu gối bị thương. Fairly certain by then that it was all a spectacular, vivid hallucination, Bruce simply gave into it at that point. Head tilted against the tiles, eyes half-shut, he was to content in some dimension where hot water sprayed over them as Clark Kent pressed one soft kiss after another along Bruce’s inner thigh. He almost laughed when Clark’s hair tickled sensitive skin. He did gasp out loud as Clark’s lips and tongue traced the column of his throat before he sought out Bruce’s mouth. Lần đầu tiên Clark Kent hôn anh lẽ ra nên là một trong những trải nghiệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời của Bruce. Lẽ ra sẽ đúng là như vậy đấy, chỉ trừ một chi tiết nhỏ nhoi đó là bằng cách nào đó, mà mãi mãi sẽ là điều đáng xấu hổ nhất từng xảy ra với anh—Bruce bất ngờ ngất xỉu. Nhiều giây sau—hay là nhiều phút sau?—là đủ để sự tỉnh táo của Bruce bắt đầu quay trở lại và giúp anh nhận ra việc mình đang được nâng lên và đưa ra khỏi phòng tắm. Một chiếc khăn mềm nhanh chóng lau khô anh và ai đó vỗ nhẹ lên má anh trong khi cầu xin anh hãy mở mắt. Giọng nói của người ấy tràn ngập sự lo lắng khẩn thiết, và Bruce cố gắng hết sức để đáp lại. Anh nghĩ mình đang cố xoay xở để mở một bên mắt ra, nhưng kể cả điều đó cũng trở nên quá sức đối với anh. Bruce lại ngất lần nữa trong cảm giác anh được bao bọc trong vòng tay mạnh mẽ và lướt đi trong không trung khi ai đó lo lắng gọi, “Alfred! Alfred!” Anh chẳng nhớ được những chuyện xảy ra sau đó nữa. ~*~ Một đôi môi dịu dàng áp lên thái dương anh, “Bruce? Anh tỉnh rồi chứ?” Anh lười biếng chớp mắt và quay sang để nhìn thấy Clark đang duỗi người nằm lên cạnh anh và chống người trên một khuỷu tay. Anh cảm thấy ấm áp và dễ chịu - nếu như không tính đến vài cơn nhức nhỗi khi anh duỗi thẳng người. Bruce hẳn rằng sẽ tự hỏi ai đã mặc cho anh bộ quần ngủ với áo phông này, nhưng câu trả lời đã khá rõ ràng khi thấy quần áo của Clark cũng tương tự như vậy - dù cho chiếc áo phông của cậu có màu xanh và căng ra nơi bờ vai và lồng ngực rộng rãi. Anh không ngờ trước được điều đó, hay ý nghĩ về chuyện Clark mượn quần áo của anh, Bruce dời ánh mắt của mình tới khung cảnh quen thuộc của phòng ngủ. Những tấm rèm, anh nhận ra, đã được kéo lên để ánh nắng được chiếu tới căn phòng. Ánh sáng ấy khiến mắt anh nhoi nhói, nhưng chẳng là gì so với những kí ức đã bắt đầu quay trở lại. Xà phòng, nước nóng, phần cơ bắp nhẵn nhụi, những lọn tóc xoăn sẫm màu cọ trên làn da anh, đôi môi mềm mại dịu dàng trên môi anh - những khung cảnh xuất hiện trong tâm trí anh, bất ngờ và choáng váng, giải thích cho hiện thực đang xảy ra bên cạnh anh lúc này. “Cậu vẫn ở đây.” Những ngón tay của Clark đan vào mái tóc anh, cái chạm ngập ngừng và rồi biến mất. “Bruce—đừng làm vậy, không phải bây giờ.” Cảm thấy khó hiểu bởi không biết lần này mình đã làm sai điều gì, Bruce quay người để đối mặt với cậu. “Đừng làm gì cơ? Clark?” Bàn tay anh đưa ra, giữ lấy những ngón tay của Clark. Clark nhìn chăm chăm vào đôi tay đang siết chặt của họ, “Anh chuẩn bị bảo tôi rời đi. Anh sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra và sẽ không bao giờ nhắc tới nó.” Bruce cũng nhìn xuống đôi bàn tay ấy và tự hỏi liệu có phải anh đã bị ngã đập đầu rồi bị chấn thương ở đâu không, bởi vì anh chẳng hiểu phần nào trong câu nói của Clark. “Cái gì?” Clark liếc anh. “Gì cơ?” “Tôi hỏi trước.” Cái thở dài của Clark khiến chiếc đèn trên trần nhà đu đưa nhè nhẹ. “Anh… không muốn tôi đi à?” Đã có một ngày mà Bruce hứa rằng anh và Clark sẽ nói chuyện nghiêm túc nếu giữa họ có sự hiểu lầm. Đây chắc hẳn không phải là ngày đó. Bruce thở dài, làn hơi thở khiến lọn tóc xoăn trước trán Clark thoáng xao động. “Tôi cảm kích việc cậu có mặt ở đây. Đây là một tình huống khiến tôi rất vui mừng. Tôi hối hận vì đã không nghĩ đến việc phải chuẩn bị bóng bay, pháo hoa và thuê một ban nhạc tới chơi bài ‘Không Thể Rời Mắt Khỏi Em’ để nhấn mạnh sự kiện này.” “Không cần phải châm chọc đâu.” “Hhn.” Clark nghiêng người về phía anh, một ngón tay cậu lướt trên góc cạnh nơi gò má. “Không Thể Rời Mắt Khỏi Em à?” Bruce ưm hừm lần nữa. “Đó là thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi.” “Hmm. Vậy thì còn thú vị hơn.” Clark mỉm cười như thể cậu vừa thoáng thấy được một điều đặc biệt hiếm hoi mà cậu đã tìm kiếm trong cả cuộc đời. Bản năng đầu tiên của Bruce chính là né tránh nụ cười ấy—anh chẳng thể nào là điều mà Clark đã tìm kiếm—nhưng rồi Clark ghì anh xuống giường bằng siêu sức mạnh của mình. Mỗi phân sức mạnh ấy tan thành một nụ hôn trên môi anh và giữ anh bất động. Gần như không thể nào chạy trốn. “Hóa ra là cậu vẫn còn nương tay với tôi à.” Đôi mắt thoáng vẻ tinh quái, Clark nói, “Tôi thích nghe điều đó đấy.” Cậu hôn lên góc miệng của Bruce, đến hàng mi, rồi đến bên tai anh. Mỗi lần chạm đều nhanh chóng, gần như là ngập ngừng, như thể Clark cần thời gian để thích nghi với hiện thực này. Bruce có thể hiểu và thông cảm cho điều đó. Đâu phải ngày nào cũng có một điều ước bí mật, thứ mà người ta gần như tự che giấu khỏi chính bản thân mình, đều đó thể trở thành sự thật như thế này. Bàn tay Clark lướt trên hông anh và mọi suy nghĩ tan biến trong một khoảnh khắc. Những ngón tay ấy trượt xuống bên dưới lớp vải áo phông màu xám và dừng lại khi chạm đến những vết sẹo dài. Tất cả những gì Bruce có thể làm chỉ là giữ cho mình yên lặng và không quay đi khi Clark đẩy chiếc áo lên người anh. Trước khi tìm đến đôi môi anh, Clark cúi người để hôn lên những vết sẹo như thể đó là những điều đẹp đẽ nhất cậu từng thấy trong đời. Bruce cố gắng kéo Clark ra khỏi những vết tích ấy, thứ để lại sau khi Killer Croc rạch ngang người anh. Nhưng rồi thay vào đó, những ngón tay anh siết lấy mái tóc của Clark và anh chỉ có thể siết rồi buông ra mỗi khi Clark thả những nụ hôn trên làn da mình, và cuối cùng cậu chạm má mình trên hông của Bruce, ở ngay nơi vết thương đã được buộc lại bằng băng gạc. Đây là một lời cảnh báo—hay ít nhất là cũng nên như vậy. Quả thực có hơi buồn cười, khi lúc này anh hoàn toàn trở nên vô dụng. Chẳng có bộ giáp nào bao bọc anh, chẳng có thiết bị thông minh nào giúp anh tìm được lối thoát nhanh chóng. Những điều mong manh như niềm tin và sự tín nhiệm bỗng nhiên trở thành thứ duy nhất bảo vệ anh và đã quá nhiều lần chứng minh rằng anh không thể dựa dẫm chúng. Clark ngẩng lên để nhìn anh, cậu khẽ nghiêng đầu như thể không chắc chắn mình phải tiếp tục như thế nào. Nụ cười bên môi cậu dần biến mất và vẻ dễ tổn thương trong đôi mắt cậu khiến Bruce ngay lập tức nhận ra rằng ai mới là người thực sự có sức mạnh ở đây. Chỉ cần một vài lời nói cay độc vô tình là đủ để khiến người kia bị tổn thương và ghi lại một chiến thắng mà anh còn chẳng muốn. “Bru—” “Còn nhớ lần đầu tiên cậu nhảy xuống từ trên trời và đẩy tôi khỏi nguy hiểm không?” Clark chớp mắt trước câu nói có vẻ không liên quan lắm. “Ừm…” Cậu liếm môi và Bruce tự thưởng cho mình một tấm huy chương vì đã không phân tâm. “Anh bị kẹt trên một giàn khoan dầu đang bị phá hủy bởi một con bạch tuộc khổng lồ.” Bruce gật đầu; không có đường thoát, cách xa bờ biển cả ngàn dặm, và anh không chắc rằng có người đã nhận được lời kêu gọi trợ giúp của anh. Không phải cho đến khi anh thoáng thấy một sắc đỏ và xanh mờ nhạt cắt ngang qua những đám mây để đấm con bạch tuộc khi một cái xúc tu khổng lồ đang siết chặt lấy Bruce. Thêm một màn cháy nổ và rồi Superman lao xuống lớp biển tối tăm và lạnh lẽo để lôi con bạch tuộc lên khi mặt nước sủi bọt dữ dội vì trận chiến. Cuối cùng thì, khi Bruce tìm được một chỗ đứng tử tế, Superman đã vọt lên khỏi mặt nước, cả người ước đẫm khi cậu đưa tay về phía Bruce và kéo anh lại gần ngay khi con bạch tuộc quay lại, những xúc tu quẫy đập vào hai người khi nó leo lên giàn khoan. Trong lần cuối cùng Bruce nhìn thấy nó, sinh vật đó vẫn còn đang treo mình trên những phần còn lại của giàn khoan dầu và Superman lôi nó đến chỗ an toàn. “Đừng nói là cậu quên được chuyện kiểu đó,” anh nói. “Tôi đoán là anh không quên.” Clark trông vẫn ngờ vực. “Chuyện gì—” “Đó là một trong những khoảnh khắc của sự khai sáng, Clark. Đột nhiên tôi hiểu được cảm giác của Ganymede khi Zeus mang anh ta lên đỉnh Olympus.” Vậy đó, Clark bắt thóp được anh rồi. “Tôi chưa từng nói với ai điều đó.” “Cá là vậy rồi.” Ánh mắt Clark vẫn còn thoáng mơ hồ, nhưng nụ cười của cậu thì đã quay trở lại. “Tôi đâu phải là thần.” “Cũng gần như vậy.” “Và tôi không cần người mang rượu.” Bruce nâng mình dậy, ngồi dựa lưng lên thành giường khi một bàn tay anh chạm nhẹ trên cánh tay Clark. Anh ngừng lại, những ngón tay siết lấy phần bắp tay, lụa mềm đặt trên thép cứng. “Cậu cần gì?” anh hỏi và cảm thấy một thoáng lửa khát khao nơi thắt lưng mình khi Clark run rẩy bởi cái chạm của anh. “Điều này.” Clark ngồi dậy bên cạnh anh, một bàn tay vòng quanh cổ anh. “Tôi cần điều này—anh, bên cạnh tôi, mãi mãi.” Bruce gật đầu và xoay người cho đến khi anh ngồi trên đùi Clark. “Tôi muốn cậu nhớ điều này, Clark. Trong tất cả những năm sắp tới của chúng ta, trong những giây phút đen tối nhất khi mọi hi vọng tưởng chừng đều đã mất đi, tôi muốn cậu nhớ đến bàn tay tôi trên cơ thể cậu.” Lòng bàn tay anh đặt trên lồng ngực Clark, hơi ấm truyền qua lớp vải áo mỏng manh, khiêu vũ trên cần cổ cậu. Những ngón tay anh dịu dàng trên xương quai hàm của Clark và ôm lấy gò má ấy. Ngón tay cái của anh lướt trên môi dưới của Clark và anh thở dốc khi Clark liếm và cắn nhẹ vết chai trên tay anh. “Ah…” Hóa ra việc giữ tập trung khó hơn nhiều so với anh nghĩ, nhưng sau một khoảnh khắc, anh thấy mình đã có thể tiếp tục. “Tôi muốn cậu nhớ đến khuôn miệng tôi trên cổ cậu.” Anh chôn mặt mình trong cổ Clark và hôn lên nơi ấy, níu nhẹ ở nơi nhịp mạch đập mãnh liệt nhất. “Cho dù cậu có ở đâu, tôi muốn cậu nhớ tới một người yêu cậu và muốn cậu và sẵn sàng bước qua lửa địa ngục để ở bên cạnh cậu.” Một phần trong anh đã sẵn sàng muốn mỉa mai bản thân mình sau câu nói vừa rồi. Cảm giác ấy sớm mất đi trước đôi mắt mở to của Clark, “Wow,” và cả nụ cười ngượng ngùng. Khi không thể mỉa mai nữa, hóa ra anh chỉ còn lại một vài lựa chọn, trừ việc… đi tắm nắng. Anh không chắc rằng mình đã từng tắm nắng lần nào trong đời chưa, anh nghi ngờ rằng anh biết điều đó. Khi mà Clark cứ tiếp tục cười với anh và bàn tay dịu dàng trượt bên hông anh thế này, Bruce nghĩ rằng có lẽ anh sẽ muốn thử và xem liệu anh có thích nó không. “Vậy chúng ta sẽ tiếp tục thế nào đây?” Clark hỏi. Bruce giật mạnh chiếc áo phông của Clark và kéo nó lên. Bằng cách này hay cách khác, anh đều đã từng thấy Clark khỏa thân rồi, hay cũng gần như là vậy, nhiều hơn số lần anh có thể đếm. Mới khi trước thôi, anh đã gột rửa cho cơ thể này, chạm tay vào người ấy. Điều đó đã từng – gần như là – lạnh nhạt. Lần này thì khác. “Đó là một câu đùa phải không?” Clark lướt ngón tay mình trên cằm Bruce. “Nếu không phải thì sao?” cậu nói, giọng nói thoáng âm nhục cảm vừa vặn với ánh mắt của cậu. Liều lĩnh đi tới nơi mà chưa ai từng đến… Trừ việc Bruce chắc chắn 99.9% ở một vài lĩnh vực nào đó ra, ít nhất thì cũng đã được ghi lại là như vậy. “Thám tử vĩ đại nhất thế giới, nhớ không?” Clark nhướn một bên lông mày với anh, nóng bỏng và đùa giỡn—và thừa nhận suy đoán của Bruce. “Anh nghĩ anh biết tất cả về tôi?” “Không phải tất cả.” Bruce ngồi xuống bên canh cậu, một chân đặt giữa hông cậu. Anh nén xuống một tiếng rên rỉ khi Clark quay sang để nhìn anh, hạ thân hai người sát chặt, một bằng chứng không thể chối cãi rằng họ muốn điều này như thế nào. Anh kéo chiếc quần mà Clark đang mặc, loay hoay với dải dây buộc và trượt tay mình vào bên trong để nắm lấy Clark, ngón tay cái xoay tròn nơi phần đỉnh. “Tôi không biết cậu sẽ phát ra âm thanh gì khi tôi đặt cậu vào miệng mình,” anh thì thầm, và mỉm cười khi Clark cho anh biết trước điều ấy, lồng ngực cậu nâng lên và hạ xuống theo nhịp tay của Bruce. “Tôi không biết cậu có vị như thế nào. Tôi ừm–” Anh thở dốc khi Clark siết những ngón tay cậu vào mái tóc anh và kéo anh vào một nụ hôn cuồng dại, chẳng chút dịu dàng khi họ đang cuốn lấy nhau trên giường. Bruce chào đón điều đó. Anh khao khát cảm giác về sức mạnh ấy và dường như nó đã trở thành một thứ gây nghiện. Những ngón tay siết trên lớp lụa, anh đẩy mình vào Clark và kéo nụ hôn đi sâu hơn, mặc kệ cho việc cần phải thở, và chỉ khao khát cảm giác khi lưỡi Clark trượt trên lưỡi anh thôi. Anh gầm gừ phản đối khi Clark “Bruce!” Clark hiện lên trước mắt anh, dục vọng trong mắt đã tắt thành sự lo lắng. Cậu thoáng chớp-nháy mắt, một điều mà Bruce đến giờ đã biết khá rõ. “Anh vẫn ổn,” cậu nói, xác nhận bởi việc cậu vừa dùng tia X với Bruce xong. “Những mũi khâu vẫn liền.” Cậu gượng gạo nhìn Bruce, như thế họ vừa chim chuột nhau mà không màng đến hậu quả nghiêm trọng. “Xương sườn của anh vẫn ổn cả, tôi đã kiểm tra từ trước rồi,” cậu nói. “Hẳn là đau lắm.” “Một chút,” Bruce thừa nhận. Khỉ thật nếu như anh để xương sườn đau và những mũi khâu chắn đường, anh quyết định kéo Clark vào mình lần nữa. “Giờ thì, chúng ta đến đâu rồi?” “Chúng ta,” chẳng cần cố gắng chút nào, Clark đã bắt được tay anh và giữ yên chúng, “sẽ nằm xuống và ngủ một giấc thật ngon.” Dù cho là vô ích, Bruce vẫn muốn cố gắng thoát ra khỏi cái siết tay ấy. “Không, tôi khá chắc là không phải vậy.” Và quả đúng là vô ích thật khi Clark không muốn anh làm vậy. “Tôi ổn mà,” anh đáp, nhấn mạnh lời nói của mình bằng một cái nhìn cứng rắn mà không thể nhầm lẫn với một cái bĩu môi hờn dỗi được. “Không, anh không ổn đâu.” “Tôi không quan tâm.” Một khắc dài ngưng lại khi Clark nhìn anh, trong đôi mắt cậu là sự dịu dàng vô tận. “Tôi thì có. Tôi không muốn bất kì điều gì khiến anh tổn thương.” Chà… khỉ thật. Bruce quay đi, mọi sự gắt gỏng ghìm lại trước câu nói ấy. “Để sau nhé?” Clark cẩn thận buông anh ra. “Để sau.” Bruce thở dài khi ngồi lại, nhìn Clark vuốt thẳng những tấm chăn và quần áo của họ. “Bằng cách nào đó, khi tưởng tượng ra chuyện này, mọi thứ bớt giống một chuyến ngủ nhờ ở nhà bạn của mấy đứa con nít lớp sáu hơn.” Clark nhìn anh đầy ngờ vực. “Tôi không biết mấy đứa lớp sáu của anh ngủ nhờ ở nhà nhau như thế nào, Bruce, nhưng với tôi thì không bao gồm cả việc làm tình đâu.” “Gotham khác Kansas mà.” Bruce nhăn mặt và thừa nhận. “Thật ra thì tôi chưa từng ngủ nhờ ở nhà bạn bao giờ.” Anh chưa từng nghĩ rằng mình sẽ nhớ bất kì điều gì như vậy, nhưng Clark bỗng nhiên khiến anh phân vân. “Của cậu thì thế nào? Xây pháo đài và đọc truyện tranh bằng đèn pin và nướng thịt bên lò sưởi hả?” “Cũng gần như vậy.” Clark quay lại để nhìn anh, trong mắt cậu thoáng một nỗi đau xưa cũ. “Tôi từng ngủ ở nhà Pete Ros một lần. Chuyện khá là tốt cho đến khi đám nhóc làm cháy nhà bếp khi làm bỏng ngô và Ông Ross suýt nữa đuổi tôi ra ngoài. Người thân của tôi quyết định rằng nếu như còn để tôi làm vậy nữa thì đúng là quá mạo hiểm.” Bruce bắt lấy tay cậu và siết nhẹ. “Tôi xin lỗi.” Clark lắc đầu. “Không sao. Lúc đó thì không dễ dàng để hiểu được, nhưng tôi biết rằng họ chỉ muốn tôi được an toàn. Còn tôi chỉ ước mình khi đó là một cậu bé bình thường.” “Vậy tôi đoán rằng câu chuyện cổ tích yêu thích của cậu là Pinocchio?” Bruce hỏi. Clark mỉm cười và hôn lên đỉnh đầu anh khi Bruce dựa người vào cậu. “Chắc là vậy. Của anh thì sao?” Đầu tựa trên lồng ngực Clark, Bruce nhắm mắt, chìm trong nhịp đập đều đặn của trái tim mạnh mẽ ấy. “Hứa là cậu không cười.” Clark đan tay vào mái tóc anh. “Tôi sẽ không cười.” Cậu sẽ cười đấy, cơ mà… Bruce thở dài và nói, “Mèo Đi Hia.” “Được rồi.” “Hnn. Tôi có thể cảm thấy là cậu không cười.” “Xin lỗi nhé. Tôi có thể hỏi tại sao không?” “Bởi vì Mèo Đi Hia đánh bại kẻ xấu chỉ bằng trí tuệ của mình, biến chúng thành những con chuột để nó có thể săn được.” Anh ngáp dài và cuốn một chân mình vào chân Clark. “Tôi không nói rằng bộ trang phục và chiếc mũ đội đầu cũng rất đẹp đâu.” “Tôi cá là vậy. Anh biết là tôi đang tưởng tượng ra Batman đội mũ gắn lông chim và đeo kiếm bên hông phải không?” Bruce ngáp lần nữa. “Mũ gắn lông chim chẳng liên quan gì đến thiết kế trang phục cả.” “Thế còn kiếm đeo hông thì sao?” “Tôi ngủ đây.” “Được rồi.” Clark hôn lên thái dương anh. “Tôi sẽ ở đây khi anh thức dậy.” Bruce mỉm cười trên vai cậu khi anh chìm vào giấc ngủ.