top of page

[Oneshot] Something warm

Title: Something Warm Author : ava_jamison Rating: Explicit Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: World's Finest (Comics)Batman - All Media TypesSuperman/Batman (Comics)Superman (Comics)Superman - All Media TypesBatman (Comics) Relationships: Clark Kent/Bruce WayneBatman/SupermanSuperman/Batman Characters: Bruce Wayne, Clark Kent Link: https://archiveofourown.org/works/500937?fbclid=IwAR29gRaLN3pxCfltrzHOeihHheH46cHYzwRcvxsqwgm1tgQ720RSLev3B7s

Trong giấc mơ của anh, anh đã về đến nhà. Xung quanh sáng sủa và ấm áp. Quá sáng và ấm so với hang Dơi. Nhưng ánh sáng lấp lánh khiến anh tràn ngập trong nhẹ nhõm, làm dịu đi cơn đau nhức nhối trên cơ thể anh. Khi anh chìm vào giấc ngủ, mọi chuyện không có gì khác thường. Ấm áp và dễ chịu. Ngọt ngào như ánh nắng.

Cơn đau nhức bên chân đánh thức anh, kéo anh về với thực tại. Về với bóng tối, mưa phùn và cơn đau đang xé nát cơ thể anh. Robin. Ý nghĩ đầu tiên khi tâm trí anh tỉnh táo là Robin. Nhưng anh không cần phải lo lắng. Robin đã đi rồi. Batman lại một lần nữa đơn độc tối nay.

Não anh tập trung, phân tích và phân loại cơn đau. Không phải cơn nhức nhối từ cái lạnh ướt đẫm đang thấm dần vào cơ thể kiệt sức của anh. Không phải cơn đau từ xương quai xanh của anh, cảm giác luôn thường trực kể từ khi anh gãy xương quai xanh trước đó, hay cơn đau nhói lên từ chiếc xương sườn anh làm nứt từ hồi tháng Tư. Đây là một cơn đau mới, bỏng rát, trên đùi phải. Anh không biết chúng đã đánh anh bằng thứ gì, nhưng anh đau kinh khủng, và vết thương khá sâu. Anh đang ở trong một con hẻm tối trong vùng nhiều tệ nạn nhất của quận bỏ hoang và anh đang chảy máu ra khắp lề đường.

Anh ấn một bàn tay lên vết thương, dùng bàn tay còn lại để chống lên mặt bức tường gạch ướt đẫm phía sau lưng. Nó trơn trượt nhưng cuối cùng anh cũng đứng lên được khỏi mặt đất và nhìn quanh. Anh đã hạ được đám xã hội đen đã bắn mình, và chúng bị đánh bất tỉnh cách đó một đoạn. Tựa lưng vào bức tường trơn trượt, anh buộc thắt phía trên đùi mình và bước về phía chúng. Rồi sau đó chỉ đơn giản là quỳ xuống cạnh mỗi tên, kéo khóa áo khoác của chúng xuống. Anh cầm những khẩu súng, một vài con dao và một loại lựu đạn gì đó mà chúng mang theo rồi lảo đảo đi qua hai dãy nhà đến chỗ chiếc Batmobile được giấu kín. Đổ gục xuống bên trong xe. Anh đang choáng váng, phản xạ quá chậm và anh đã mất quá nhiều máu. Anh gọi radio đến sở cảnh sát Gotham, báo cáo vị trí của những tên côn đồ và tựa trán vào vô lăng, chỉ một lúc trước khi bất tỉnh.

Chắc hẳn là do mất máu, vì anh đã từng mơ thấy giấc mơ này rồi, nhưng những lần khác anh đều tỉnh táo. Tỉnh táo và một mình, trở mình không yên trên chiếc giường rộng lớn nhưng trống trải, trong ngôi nhà khổng lồ nhưng cũng trống trải của anh. Chập chờn. Chờ đợi.

Rồi sau đó, cũng như lúc này, anh đang bị thương nặng từ một đêm không suôn sẻ. Lạnh lẽo và nhức nhối, như bao nhiêu chuyến tuần tra khác. Anh xoay sở vào được trong xe, và lái về nhà. Lê bước ra khỏi Batmobile, run rẩy bước lên từng bậc và suýt chút nữa ngã xuống sàn nhà lạnh ngắt trong hang Dơi.

Nhưng có ai đó đang chờ anh, và đỡ lấy anh. Hai cánh tay rắn chắc đỡ vai anh. Hai cánh tay ấm áp, mạnh mẽ, hơi ấm lan qua lớp vải cotton của chiếc áo sơ mi mà bắt đầu ngày mới sạch sẽ, phẳng phiu và trở nên nhàu nhĩ sau một ngày làm việc ở tờ Planet.

“Batman,” Clark nói, hơi thở của anh có mùi như cà phê, “Có chuyện gì vậy?” “Thế,” anh gầm gừ nghiến răng, “trông tôi như có chuyện gì?” Anh cố đẩy tay Clark ra, tự mình đứng lên. Nhưng anh lảo đảo, và Clark lại đỡ lấy anh, nhấc anh lên và cơ thể nhức nhối của Batman bám chặt vào khối cơ bắp rắn chắc. “Sao anh vào được đây,” Anh cố nói, nhưng giọng nói của anh, cũng như chân tay và tâm trí anh lúc này, chậm chạp và vụng về.

“Alfred cho tôi xuống, và—“ Clark nói, dùng bàn tay còn lại để đẩy gọng kính lên sống mũi khi anh nhìn xuyên qua bóng tối của hang dơi để tìm chỗ đặt dụng cụ y tế. “Đi nào.” Anh nhấc Bruce lên một cách nhẹ nhàng và Batman được gói gọn trong hai cánh tay săn chắc, áp vào khuôn ngực của Clark. Bruce có thể thấy mùi nước hoa cạo râu của Clark xen lẫn mùi kim loại của máu trong miệng anh. “Tôi không cần bế.” Batman nói, nhưng anh quá yếu để giãy giụa. “Để tôi xuống.”

“Ừ, tôi đang để anh xuống đây,” Clark nói, khi anh đặt Bruce xuống bàn mổ, để chân đung đưa xuống khỏi mặt bàn. Mặt kim loại lạnh ngắt, nhưng hơi ấm của Clark thì luôn thường trực, anh cố không để lộ sự lo lắng khi nhìn qua cơ thể Bruce một cách quan tâm, dịu dàng. “Đùi của anh,” Clark nói. “Tôi biết,” Batman đáp, cộc lốc và bực bội.

Clark lờ anh đi. Vết thương nằm cao, phía trong đùi phải, và Clark, làm đúng theo quy trình sơ cứu khẩn cấp, áp tay lên vết thương, ấn mạnh. Bàn tay vững chãi, mạnh mẽ. Clark mỉm cười với anh và cố trêu đùa, nhưng anh kể chuyện cười sai hết vì quá lo lắng. Lo cho Bruce.

Trong chiếc Batmobile, tiếng đài radio lạch cạch, phát ra tín hiệu từ đường dây của cảnh sát: cảnh sát đang bắt giữ những tên côn đồ mà anh đã hạ gục. Batman cố ngẩng đầu lên khỏi vô lăng. Bằng những ngón tay tê dại và vụng về vì cái lạnh, anh cài dây an toàn và đặt chế độ lái tự động về hang dơi. Khi chiếc xe phóng khỏi quận bỏ hoang, anh lại chìm đắm vào viễn cảnh trong tâm trí.

“Batman,” Clark nói, chắc hẳn sự dịu dàng trong giọng nói đó luôn luôn thường trực khi anh giúp đỡ mọi người. “Tôi cần phải ấn trực tiếp vào vết thương. Phải bỏ hết quần áo ra.” Bàn tay trên vết thương của anh, đang ấn chặt lên đùi anh, không dịch chuyển, nhưng bàn tay còn lại đưa về phía bộ đồ của Batman, và Clark nhận ra phải tháo thắt lưng trước. Anh lần tìm khóa và tháo chiếc thắt lưng xuống. “Bình tĩnh nào, Batman,” anh nói, một tay vòng quanh người Bruce, đỡ dưới vai anh, kéo anh lên để giữ lấy phần thắt lưng anh. Clark đặt anh xuống lần nữa và bắt đầu cởi bỏ từ phần chân bộ đồ. Batman, lần đầu tiên, không còn đủ sức để giúp. Hay phản đối, hay đẩy tay Clark ra và tự mình làm lấy.

Cầm một lưỡi dao từ khay dụng cụ lên, Clark đẩy đầu gối của Bruce để anh mở chân ra và Clark có thể đứng vào giữa. Rồi anh cắt bộ đồ của Batman lên quá đùi và kéo lớp vải ra. Những ngón tay anh chuyển động ngập ngừng, nhưng dần trơn tru hơn. Nhưng chúng vẫn luôn nhẹ nhàng. Nhịp thở của Clark bắt đầu thay đổi. Khuôn mặt anh hơi hồng lên khi anh cẩn trọng kéo lớp vải khỏi hông Bruce, rồi kéo mạnh hơn. Anh đã kéo bộ đồ xuống đến đầu gối ở một bên chân, và đến mắt cá chân ở bên còn lại. “Xin lỗi, nhưng cái này cũng phải cởi ra thôi,” Clark nói, giọng đầy hối lỗi. Lưỡi dao lạnh chạm vào da trần của anh khi Clark luồn nó xuống dưới đồ lót của anh và cắt ra. Đột nhiên, Clark nhìn xuống anh. Nhìn cả cơ thể anh, với bàn tay ấm nóng và vẫn dịu dàng một cách kì lạ, đặt trên đùi trong của Bruce.

Đến Kanigher và Sprang, chiếc Batmobile đi qua một vũng nước mưa lớn. Chiếc xe phóng thẳng qua vũng nước mặc kệ dòng nước tạt lên từ phía sau, và Batman lại chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, và cuối cùng là bất tỉnh lần nữa.

“Mạch của anh...hơi chậm.” Clark nói, nhìn xuống bàn tay đang đặt trên vết thương và trên dương vật anh, đang bắt đầu phản ứng lại với bàn tay ấm áp đặt bên cạnh. Clark hắng giọng. Nhìn lên mặt Batman. “Anh đang run kìa. Anh lạnh à?” “Với anh thì sao lạnh được. Anh như thể...” “Shh. Anh không nên nói. Anh đã mất nhiều máu rồi, B—“

“Một ngọn núi lửa ấy.” Điều đó không sai. Anh có thể thấy môi mình run rẩy, nhưng chân anh thì ấm áp, hơi ấm tỏa ra từ Clark giống như mặt trời ngày hè vậy. Sưởi ấm đôi chân trần và hông anh, lấp đầy anh bằng hơi ấm. Mắt Clark nheo lại như đang cười. “Anh đang shock rồi, Bruce. Chăn để ở đâu?” Vẫn giữ tay ở đó, anh bắt đầu bước sang bên để tìm chăn.

“Không, đừng,” Batman nói, giọng anh nghe thật kì quặc. “Anh ấm. Ở lại đây.” “Được rồi, nhưng—“ Clark cắn môi lo lắng. “Anh vẫn đang chảy máu nhiều lắm. Tôi cần gì đó để đốt vết thương. Sẽ khá đau đấy. Anh có muốn dùng gì không?” Anh nhìn quanh, nhíu mày nhìn khay thuốc, những dụng cụ, ngăn kéo và tủ kệ. “Thuốc giảm đau?” “Cứ làm đi.” Batman nghiến răng. “Biết ngay mà.”

Anh nhấc bàn tay khỏi đùi Bruce và quệt máu anh lên chiếc quần rẻ tiền, rồi giữ tay lên hông Bruce, ngăn anh di chuyển. Phía sau cặp kính dày, đôi mắt xanh tập trung nhìn vào vị trí mà Batman bị thương, khiến anh có cảm giác mình còn đau hơn. Một cảm giác bỏng cháy sắc lẹm cắt qua da thịt anh. Khiến anh bật ra tiếng kêu, nhưng chỉ một tiếng, giật mình, và rồi ngay khi đó không khí tràn ngập mùi ozone cháy và chợt cơ thể anh tràn ngập cảm giác hứng tình đáng xấu hổ.

Clark chắc đã thấy rồi, cái cách mà cơ thể anh bắt đầu đi trái lại ý muốn của anh và biểu lộ, nhưng khi máu ngừng chảy, Clark với lấy cuộn băng, quấn quanh đùi anh và dán chặt lại. Và chỉ đứng đó, nhìn vào gương mặt anh, xuyên qua lớp mũ trùm và lớp kính bảo vệ mắt...để nhìn vào mắt Bruce. Anh mỉm cười, một nụ cười dịu dàng, bí ẩn, nhẹ nhàng.

“Tôi có nghĩ về chuyện đó.” Clark nói, chạm bàn tay rộng, mạnh mẽ vào má Batman, phần da thịt hở ra từ mũ trùm.

Bruce không thể ngăn mình quay về phía tay Clark, cọ nhẹ má mình vào hơi ấm. “Mặt anh lạnh quá. Chăn đâu rồi?” “Không,” Bruce nói, giọng anh nhẹ như một tiếng thì thầm. “Chỉ cần anh.” Anh không thể nói lớn hơn. “Làm ơn...”

Anh cố ngồi dậy, nhưng Clark đẩy anh nằm lại xuống bàn, tay đặt lên ngực Bruce, ngay trên biểu tượng dơi trên tim anh. Và cúi xuống cùng anh. Bruce cố chống đối, kiên quyết ngồi dậy, nhưng Clark quá khỏe, và anh không thể ngăn mình bật ra âm thanh khe khẽ từ cổ họng, hay rướn mình lên phía hơi ấm, khi đôi môi run rẩy của anh chạm vào môi Clark.

Nụ hôn của Clark bỏng cháy, thiêu đốt, ngấu nghiến môi anh, cảm giác mà anh vẫn còn cảm nhận được đến ngày mai, hay đến mãi mãi. Vươn người lên, lòng bàn tay Bruce áp vào tấm lưng cơ bắp của Clark qua lớp áo cotton trắng, cảm nhận từng thớ cơ co lại và giãn ra khi anh với tay kéo Bruce lại gần hơn. Vào vòng tay anh. Clark ngấu nghiến anh, đầy ham muốn nhưng vẫn nhẹ nhàng, và anh không thể tin được rằng điều đó tuyệt vời đến mức nào. Áp môi vào Clark. Sự va chạm, sức ép từ một cơ thể ấm nóng lên người anh. Clark hôn anh sâu đến mức anh không thể thở, và rồi khi cuối cùng anh cũng có thể hít thở, anh cùng chia sẻ từng hơi thở với Clark, ngọt ngào như cà phê của Alfred. Lưỡi Clark trong miệng anh để lại một cảm giác không thể miêu tả bằng lời, tuyệt vời hơn anh có thể tưởng tượng được, nóng bỏng và đầy đặn và dữ dội khi anh liếm, hôn Bruce, khuôn miệng và đôi bàn tay càng trở nên nồng nhiệt hơn.

“Batman,” Clark thì thầm, đôi môi nóng ấm lần đến vành tay anh, xuyên qua chiếc mũ trùm. “Làm ơn.” Anh thở gấp khi tay Clark lướt dọc cơ thể anh, trượt lên hông anh. Rồi một cái chạm nhẹ, riêng tư hơn, và Clark khiến một tiếng nấc bật ra khỏi miệng anh. “Bruce.”

Hơi thở của anh nghẹn lại, và anh biết Clark có thể thấy sự sợ hãi trong mắt anh. Sợ, không phải sợ hành động đó, mà là những điều kéo theo sau nó. Sợ sự mong chờ, sợ rằng mình cần Clark quá nhiều, quá nhiều đến mức anh không thể...không thể nghĩ. Clark, nằm phía trên anh, da thịt đè nặng lên anh và bao quanh anh, Clark muốn làm việc này, phần cương cứng của anh đang chạm vào Bruce.

“Bruce,” Clark nói, “Batman. Tôi không biết phải gọi anh là gì nữa.” Anh cười, lắc đầu. Clark lướt bàn tay dọc phần cương cứng đang nhức nhối của anh, cả cơ thể anh phản ứng lại sự đụng chạm ấy, đẩy lên về phía Clark. Anh vùi bàn tay vào mái tóc đen tuyền của Clark, yêu cảm giác mà phần cổ rắn chắc của Clark lấp đầy bàn tay anh.

Clark đẩy hông về phía anh, phần cương cứng của Clark cùng lớp vải trượt qua da thịt trần của anh, lớp da mỏng ở đùi trong, chạm vào dương vật của anh, và Bruce rên khẽ.

“Mm. Anh thích vậy, phải không?” Clark mỉm cười trong nụ hôn, nhưng nụ cười đó khác hoàn toàn so với trước đây, và Bruce... Bruce chưa bao giờ thấy nụ cười như thế. Nụ cười ánh lên...niềm khao khát. Niềm khao khát và một chút gợi tình, tất cả đều là dành cho anh. Clark với tay vào giữa họ và nắn bóp anh, một lần, đầy trêu chọc, và lần này anh không thể nén lại âm thanh bật ra từ cổ họng mình. “Phải rồi, Bruce.” Clark nói. “Đúng như vậy.”

Anh sẽ phản đối, nhưng anh không thể tin tưởng vào giọng nói của mình lúc này, và rồi nụ hôn của Clark lại đánh cắp hơi thở của anh. Môi anh tê dại, bắt đầu nhói lên, nhưng anh vẫn muốn đi xa hơn. Đến đường mười bốn và Gardner, cơn mưa đã chuyển thành mưa tuyết, và Batman mơ màng khi chiếc Batmobile tự động thay đổi, bật máy làm tan bằng khi chiếc xe phóng qua những con đường dài hoang vắng đầy những điểm tụ tập hút chích ở cuối công viên Robinson. Lướt êm qua thành phố lạnh lẽo và tối tăm.

“Bruce,” Clark thì thầm cạnh má anh, cọ mũi vào chiếc mũ trùm, hít lấy mùi hương của anh. Anh. Mùi hương của cơ thể anh, lẫn với mùi da và kevlar, mồ hôi và sex. “Tôi biết đây là lần đầu tiên của anh. Như thế này.”

Bên dưới anh, Bruce căng thẳng, bám chặt lấy vai Clark. Đông cứng. “Tôi không muốn người đàn ông nào khác,” Anh cố nói khi hai hàm răng đang nghiến vào nhau.

“Shh,” Clark nói. “Để tôi, Bruce. Tôi sẽ thật nhẹ nhàng. Thật cẩn thận. Tôi muốn là người đó. Làm ơn.” Anh liếm dọc phần da thịt lộ ra khỏi mũ trùm trên quai hàm Batman. “Tôi đã muốn từ rất lâu rồi.” Anh vuốt ve một bàn tay dọc xuống đùi Bruce, vỗ về.

Bruce thấy cơ thể mình run rẩy trước sự va chạm. “Clark,” Anh nói, và anh chỉ có thể nói như vậy. Clark gật đầu, cắn nhẹ vào cổ anh xuyên qua lớp giáp. “Tôi hay mơ về em,” Anh thì thầm. “Nói cho tôi biết,” Bruce nghiến răng bật ra trước khi kịp ngăn mình lại.

“Nhiều cách khác nhau,” Clark nói, mỉm cười khi anh trượt một ngón tay dọc đường ranh giới giữa da thịt Batman và lớp mũ trùm, rồi chạm đến môi anh. Bruce muốn để ngón tay ấy vào miệng mình, mút nó. Cắn nó. Nhưng anh kìm lại. “Chiếc vệ tinh.” Bruce gật đầu, không nói nên lời.

“Cạnh một chiếc cửa sổ nào đó. Làm từ phía sau em, cả hai chúng ta nhìn ra ngoài vũ trụ.” “Chúa ơi,” Bruce nói, cảm nhận tim mình đập loạn trong lồng ngực dù cách một lớp Batsuit và lớp áo của Clark. “Clark, tôi chưa bao giờ...” Anh dừng lại. Không thể nói ra, dù là với Clark.

“Tôi sẽ thật cẩn thận, Bruce. Tôi sẽ không làm em đau.” Clark lùi lại để nhìn xuống anh, thật sự nhìn ngắm anh, vuốt ve gương mặt anh. Anh lướt ngón tay qua môi Bruce, đi đi lại lại cho đến khi Bruce không thể ngăn được mình mở miệng và để ngón tay nóng bừng trượt vào. Anh liếm, cắn nhẹ. “Làm ơn, Bruce.” Clark để anh làm vậy một lúc trước khi rút tay lại. Nâng cằm Bruce lên và hôn anh. Một nụ hôn tuyệt vời, hoàn hảo. Rồi anh đứng dậy, lùi ra khỏi bàn mổ và Bruce chợt cảm thấy lạnh lẽo trước sự trống trải. Nhưng Clark vẫn ở đó, vẫn bên cạnh anh, chỉ là đang quỳ xuống ở phía cuối bàn. Bruce biết nếu Clark dùng miệng với anh, anh sẽ ra ngay lập tức như một đứa nhóc hứng tình và anh sẽ chết trong tủi nhục. Nhưng Clark chỉ nhẹ nhàng tách mở anh và đẩy lưỡi vào, cảm giác tuyệt đến nỗi anh bật ra tiếng kêu khi chiếc lưỡi nóng bỏng, ướt át xoay tròn, ấn sâu hơn. Bỏng cháy, ướt át và dâm dục.

Anh nhìn xuống để thấy đỉnh đầu Clark và mái tóc đen tuyền, dương vật đang ướt đẫm, một đường chất lỏng kéo từ phần bụng của bộ đồ Batsuit. Clark đang quỳ xuống chân bàn mổ, giữ hai chân anh mở rộng, đẩy chúng lên. Đẩy lưỡi vào trong anh. Ấn mạnh và đột ngột, khiến anh quằn quại vì khoái cảm. Rên rỉ nhiều đến mức có cảm giác như tất cả liền lại thành một tiếng rên không ngừng nghỉ, tất cả những giác quan của anh đều quá tải. Anh cố ngăn mình lại, cố nghĩ, nhưng đã quá muộn. Anh đã lạc lối mất rồi.

Clark đứng lên. Tháo thắt lưng. Kéo khóa quần xuống. Phần cương cứng của anh lộ liễu, đẹp đến choáng ngợp. Anh là một con quái thú ngoài hành tinh đang hứng tình, đẹp đến khó thở, đứng trước Bruce. Nuốt lấy từng hình ảnh của Bruce. Bruce vừa thấy mình trơ trẽn, vừa xấu hổ, cả bộ đồ đã bị cắt thành những mảnh vụn, cả cơ thể anh và thậm chí cả luồng không khí xung quanh anh đều run rẩy, đầy ham muốn và khao khát.

Clark thấm ướt ngón tay mình và trượt một ngón vào trong, rồi rút ra. Bruce nhắm chặt mắt lại khi anh chạm vào mình. Rên rỉ, “Oh!” khi Clark thêm một ngón tay nữa, lấp đầy, kéo giãn anh. “Shh, Bruce. Phải như vậy thì tôi mới vào được.”

“Tôi không thể,” Anh thở ra một cách khó khăn. “Chúng ta không thể.”

Nhưng Clark quá mạnh mẽ và muốn anh quá nhiều. Muốn làm chuyện này quá nhiều. Bruce sợ hãi, vô dụng và run rẩy trong tay anh. Clark cúi xuống để hoona nh. Giữ hai ngón tay trong anh và vuốt ve bàn tay còn lại trên môi Bruce, nói, “Shh, Batman. Có, chúng ta có thể.” Trước khi lần tay xuống sâu hơn, ấm nóng phía sau đùi anh, hết sức cẩn trọng trước những vết thương của anh nhưng cũng không có chút do dự, đẩy chân anh lên sát thân trên và chậm rãi, chậm rãi đến mức nhức nhối, đẩy vào rồi rút ra. Ngay cả những ngón tay anh cũng quá lớn và Bruce không biết bằng cách nào anh có thể chịu được Clark, chính Clark.

Rồi anh rút ngón tay lại và Bruce nhức nhối trước sự trống vắng mà anh để lại, mặt anh đỏ ửng vì xấu hổ trước niềm ham muốn đó. Anh muốn Clark vào trong anh. “Làm ơn,” Anh khó khăn bật ra thành tiếng, giọng anh hổn hển đầy khao khát đến mức đáng xấu hổ.

“Được,” Clark nói, và ấn phần cương cứng khổng lồ của mình vào Bruce. Anh quá lớn, không thể nào. Bruce không thể chịu được, nhưng Clark xoa dịu anh. Anh kêu lên và Clark ở bên cạnh anh, vỗ về anh, thì thầm, và tiếng kêu tiếp theo anh bật ra gần như biến mất trong khuôn miệng Clark. Clark đẩy vào và Bruce chợt cảm thấy mình đầy tràn Clark, khiến anh tách rộng, hơi nóng xuyên thẳng qua anh. Clark dỗ dành anh, vuốt ve anh, xoa bóp đùi anh bằng ngón tay trượt thành những đường tròn. Khi Clark cảm thấy Bruce thả lỏng xung quanh mình, anh đẩy vào, thật sự chìm vào trong Bruce, và anh để Batman cảm nhận sức nặng của mình bên trên, cơ thể mạnh mẽ và nóng bỏng bao trùm xung quanh anh. Clark thở khẽ, gương mặt quá lộng lẫy và quá hứng tình, khuôn miệng hư hỏng không ngừng thì thầm những lời tục tĩu về việc anh muốn sở hữu, về ham muốn và cảm giác tuyệt vời như thế nào khi được ở trong Batman. Về việc anh nóng bừng lên như thế nào khi chân Bruce đặt lên vai anh. Với từng chuyển động chậm rãi, mạnh mẽ, Clark chiếm lấy anh, sở hữu anh. Biến anh thành của riêng mình. Clark có thể nhìn thấy tất cả, Bruce biết, nhìn xuyên qua tất cả mũ trùm và kính mắt và thấy hết tất cả của anh. Thấy mắt anh mở lớn, mê dại. Rồi Clark hôn anh, cắn môi anh, cắn nhẹ lên quai hàm anh.

“Làm ơn,” Batman nói, anh quá xẩu hổ để nói lại lần nữa, nhưng anh cần... Clark biết anh cần gì, và Clark áp tay xung quanh phần đang cương cứng đến đau nhức của anh. Clark không hề do dự, không mệt mỏi. Đầy ham muốn, muốn đẩy mọi chuyện đi xa hơn, muốn làm chuyện này, muốn anh, muốn anh rất nhiều. Anh muốn Bruce nhiều đến mức chính anh cũng tưởng tượng ra chuyện này, và Bruce nhận ra điều ấy cùng lúc với khoái cảm lan dọc cơ thể, cảm nhận bàn tay ấm áp của Clark, thúc giục anh, ấn vào trong anh mạnh mẽ hơn cho đến khi lấp đầy anh, chiếm lấy anh, khiến anh trở thành của Clark. Cảm giác khi anh tới như một ngọn lửa lan dọc cơ thể, đốt cháy anh. Chất lỏng vương khắp tay Clark và biểu tượng dơi trên ngực anh.

Clark cười mơ màng, đẩy hông vào anh một cách chậm rãi, lười biếng. Bruce đã đạt cực khoái và anh đã quá nhạy cảm, anh không nghĩ mình có thể tiếp tục nữa, nhưng Clark vẫn tiến xa hơn, không dừng lại.

Anh không muốn cầu xin, nên anh cắn chặt môi để giữ mình không rên rỉ, gồng mình để không gục ngã trong vòng tay Clark. Clark chỉ mỉm cười nhìn anh, đầy dịu dàng và sung sướng—nhưng giữ hông anh chặt đến mức thâm tím, ép anh phải nhận lấy khoái cảm này.

Anh vuốt tay dọc bộ đồ của Bruce cho đến hình dơi trên tim anh, vuốt hai ngón tay qua chất lỏng loang trên ngực anh. Dùng đầu ngón tay lấy một ít đưa lên miệng, liếm chất dịch của anh trước khi cúi xuống để hôn bên ngoài lớp kevlar. “Clark,” Bruce nói, lời nói nửa như một lời cầu nguyện, nửa như tiếng nguyền rủa. Clark đã thay đổi tư thế và anh tiếp tục bị đẩy lên đến đỉnh điểm bởi sức ép, khoái cảm và cơn đau.

Clark đẩy kính lên và cười như thể anh biết Bruce đang nghĩ gì và nhìn thấu tâm can anh. “Thở sâu nào, Bruce,” anh nói, và Bruce cố hiểu lời anh, nhưng Clark đã rút ra, rồi nhấc anh lên nhẹ bẫng và xoay anh lại. “Nằm sấp xuống, Batman,” Anh thì thầm vào tai Bruce. Anh gạt tấm áo choàng sang bên và trèo lên mặt bàn phía sau Bruce, cơ thể to lớn và vững chãi. Đẩy vào trong anh một lần nữa, thật mạnh, tay lần dọc Batsuit để cào lên khuôn ngực trần của anh. Đẩy vào trong lần nữa, lần nữa, cho đến khi đột ngột ngồi dậy, kéo cả Bruce dậy cho đến khi anh ngồi gọn trong lòng Clark, hai cánh tay rắn chắc vòng quanh hông. Đỡ lấy anh. Đầu anh tựa vào vai Clark khi Clark tới, bật ra tiếng yêu. Khiến anh đáp lại. “Nói cho tôi biết em thích đi, Bruce. Nói cho tôi biết em yêu tôi.”

“Tôi yêu anh.” Anh nói, giọng nức nở khi anh tới lần nữa. Trong chiếc Batmobile, phóng nhanh về phía cửa hang dơi, Batman đạt cực khoái. Anh căng mình, run rẩy trong giấc mơ, khi Clark phóng vào trong anh, nóng bỏng và ngọt ngào. Đầu Bruce tựa vào vai Clark, mặt vùi vào cổ Clark. Anh có thể thấy mùi nước hoa và dịch của Clark đang ứa ra khỏi anh, chảy dọc đùi. Anh hít thật sâu mùi hương của Clark.

Chiếc Batmobile phanh két lại trong hang dơi. Batman từ từ tỉnh dậy trong xe, và anh không thấy mùi nước hoa nữa. Chỉ còn mùi máu và sự xấu hổ tràn ngập trong xe. Cơ thể ngu ngốc. Phản xạ của anh chậm chạp dần và những ngón tay vụng về tắt máy xe và mở khóa dây an toàn. Thật chậm rãi, anh đẩy cánh cửa, và anh...đông cứng. Có ai đó trong Hang dơi. Có vẻ như đêm nay anh có bạn. Là Clark, mặc đồ thường ngày, Đang cầm một cốc cà phê của Alfred. Nở với anh một nụ cười tươi như nắng.


SUPERBAT HEAVEN ON EARTH

WARNING

Đây là trang web tổng hợp tài nguyên của một couple duy nhất: Clark Kent x Bruce Wayne aka Superman x Batman  với mục đích phi thương mại.
 

Trang quảng bá, kinh doanh sản phẩm phụ kiện có liên quan đến SuperBat.

Không được phép mang tài nguyên ra khỏi trang này khi chưa có sự cho phép.

NO SWITCH: BOTTOM!BRUCE, TOP!CLARK
NO BOTTOM!CLARK

 

RECENT POSTS

CATEGORIES

Đăng kí để không bỏ lỡ bài viết mới!

bottom of page