[Oneshot] Mouth of gold
Title: Mouth of Gold Author: ionia Translator: Niên Tố Rating: Mature Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: DCU; Superman - All Media Types; Batman - All Media Types Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark KentBruce Wayne Additional Tags: Romance; Angst Link gốc: https://archiveofourown.org/works/1006918?view_adult=true Summary: Batman là người kiệm lời. Brucie thì không. Nhưng con người ở giữa thì sao?
Batman luôn là người kiệm lời. Anh chỉ cần một cái liếc nhìn hay một câu bình luận đơn giản là đủ để khiến mọi người phải im lặng. Tay chơi tỉ phú Bruce Wayne thì ngược lại, là một kẻ miệng lưỡi linh hoạt và luôn dễ dàng thốt ra những câu bông đùa. Con người ở giữa, Clark, vui vẻ hơn so với Bat, có thể vui đùa hay nói chuyện thật lâu nếu như anh có thời gian. === Chuyện xảy ra nhanh đến mức cậu mới chỉ quay đi một giây thôi - thậm chí còn chưa đầy một giây, để xử lí cỗ máy của Toyman, và khi quay người lại, cậu không nhìn thấy Bruce nữa. Cậu kiếm tìm, và thấy anh bị ném vào giữa một tòa nhà, bao quanh bởi những mảnh vụn vỡ. Cú đánh mạnh và lạnh lùng. Chuyện này không nên xảy ra, kế hoạch tấn công thật rõ ràng, và lẽ ra cậu nên ở đó để bảo vệ Bruce. Nhưng không, cậu đã không có ở đó. Cậu kiểm tra nhịp tim của Bruce, ôm anh trong vòng tay và dịch chuyển đến Tháp canh. J’onn ở đó, và cùng nhau họ đưa anh đến nơi chữa trị. Hóa ra Bruce không hề có vết thương nặng nào, chỉ là một trận cãi vã, hai xương sườn gãy và vài vết bầm nặng trên vai anh. --- Sau đó, họ ngồi trên bãi biển ở Mexico, mặt trời đang bắt đầu lặn. Bruce, giờ đây chỉ còn mặc một nửa dưới bộ suit và không đi giày, thân trên băng lại bằng băng gạc, bước tới bờ biển. Clark không đi theo. Sau khi bơi vài vòng, Bruce quay lại và ngồi bên cạnh Clark. Anh nhìn mặt trời lặn một lúc lâu, chẳng hề nói một lời. Clark nhìn anh. “Đẹp thật.” “Ừ,” Clark thở dài. Cậu có thể dành cả phần đời còn lại chỉ để nhìn Bruce thôi và anh còn chẳng biết điều đó. Thế rồi, Bruce quay sang và hôn cậu. --- Không ai nói gì trong suốt chuyến bay. Khi tới trang viên, họ không đi qua hang mà thay vào đó hạ cánh thẳng xuống phòng ngủ của Bruce. Clark chưa từng tới đó. Quần áo rơi xuống trong yên lặng. Hoàn toàn trần trụi, trừ bỏ lớp băng gạc trên người Bruce, họ ngồi xuống giường. Bruce nắm tay cậu, đan những ngón tay vào nhau. Clark nghiêng người về phía trước, nhưng rồi dừng lại, không dám cướp lấy quyền điều khiển của người kia. Rồi Bruce tiến lại gần và Clark đưa một tay chạm vào vai anh. Họ ghi nhớ cơ thể của nhau trong bóng tối, và khi Bruce là người mở rộng chân, Clark mỉm cười. Chẳng mấy chốc, âm thanh duy nhất lấp đầy căn phòng là tiếng thở gấp gáp và tiếng da thịt chạm vào nhau. --- Buổi sáng hôm sau, Clark thức dậy với Bruce dựa đầu vào vai cậu, đôi chân họ cuốn lấy nhau. “Nếu biết em là gay, anh đã lao vào em từ rất lâu rồi.” “Đừng nói rằng cậu không nhận ra những dấu hiệu, Clark.” “Có lẽ là có một hoặc hai, ba dấu hiệu gì đó, nhưng anh cứ nghĩ rằng là do mình tưởng tượng ra thôi. Anh không muốn mạo hiểm tình bạn của chúng ta.” Tiếng lẩm bẩm của Bruce râm ran trên lồng ngực cậu. Đâu đó lúc sau, có tiếng gõ nhẹ nhàng trước cửa và Alfred bước vào trong, trên tay là khay bữa sáng. Nhìn thấy Clark, ông ngay lập tức quay người và đóng cửa lại. Năm phút trôi qua và khi Alfred quay lại, ông đẩy tới một xe bữa sáng đầy những bánh pancake việt quất, trứng và thịt hun khói, bánh xốp dâu, trà và một bình cà phê lớn cho Bruce. “Tôi xin lỗi, thưa cậu. Tôi không nhận ra rằng cậu có khách,” ông nói, hướng ngay tới Clark, người giờ đây đang trốn dưới những tấm chăn để không phải nhìn thấy ánh mắt mà Alfred dành cho họ. Người quản gia bước tới bên khung cửa sổ lớn và kéo rèm lại, để ánh mặt trời của Gotham không chạm tới căn phòng. Khi Alfred đã rời đi, Bruce khịt mũi và đẩy vai cậu. “Ra ngoài đi Clark, đằng nào thì Alfred cũng biết rồi. Chẳng giấu nổi ông ấy cái gì đâu.” --- Ngày hôm sau vẫn là công việc của mọi khi, Justice League có một cuộc họp và không ai nói gì về buổi tối hay buổi sáng hôm trước, hay về lúc mà họ đã tắm cùng nhau. Superman mở màn cuộc họp, Batman nói về một hệ thống an ninh mới cho Tháp canh, và sau đó mọi người trở về thành phố hoặc quay trở lại với nhiệm vụ của mình. Họ không nhìn thấy nhau suốt cả tuần và Clark bắt đầu nghĩ rằng chuyện đó chỉ xảy ra một lần thôi. --- Nhưng sáng Thứ Bảy đến và Bruce nằm trên giường, mái đầu chôn giữa những chiếc gối, tóc anh tán loạn sau giấc ngủ và cuộc làm tình. Clark nằm trên cạnh anh, chống người trên một khuỷu tay, ngón tay vẽ những vòng tròn trên lưng người tỉ phú. Bruce quay đầu lại để nhìn cậu và mỉm cười. Đó là điều đẹp đẽ nhất mà cậu từng thấy trong đời. --- Và cứ như thế, họ ngủ ở trang viên mỗi khi Bruce muốn, và đôi khi Bruce sẽ đến Daily Planet vào buổi đêm, kéo cậu ra khỏi công việc và họ sẽ tới căn hộ của Clark, gọi pizza và làm tình cả đêm. Họ không làm gì mỗi khi mặc bộ đồ trên người hay trong hang hoặc khi ở pháo đài và Alfred là người duy nhất biết về mối quan hệ ấy, dù Clark cho rằng Dick hẳn cũng đã nhận ra rồi. --- Đôi khi Bruce thích thô bạo. Họ có safeword nhưng chưa bao giờ dùng tới. Clark không biết liệu đó là bởi vì cậu vẫn quá dịu dàng, hay là chẳng có giới hạn nào dành cho Bruce. --- Clark thích những ngày cuối tuần. Họ hoặc sẽ ở lại trang viên hoặc tới Gotham hay Metropolis, cứ chỉ lang thang và chẳng làm gì khi thế giới để họ làm vậy. --- Khi nhận được lời mời đầu tiên cho bữa tiệc ở Trang viên Wayne, Clark ngay lập tức lao tới Gotham. “Như vậy có phải là chúng ta sẽ tiết lộ chuyện này không?” cậu hỏi trước cửa nhà Bruce, vẫy vẫy tấm giấy mời trong tay với một nụ cười mỉm trên môi. “Tiết lộ? Điều đó quá xa xỉ với chúng ta, Clark.” Nụ cười của cậu nhạt đi. “Nhưng ổn cả thôi nếu cậu tán tỉnh tôi, đa số khách đến đều làm vậy. Đám đàn ông cũng thế.” --- Tán tỉnh nhau ở một sự kiện đại chúng hóa ra không phải là ý hay. Bruce trông tuyệt đẹp trong bộ tuxedo và Clark không thể cưỡng lại vẻ ngoài ấy. Những cái chạm vô tình thoáng qua khi họ cụng ly, thì thầm những lời tán tỉnh mà không ai nghe thấy, và bàn tay đặt nơi thắt lưng hóa ra chẳng giúp được gì nhiều. Đêm mới trôi qua một nửa và Clark chẳng thể nghĩ được điều gì ngoài làn da của Bruce trên da cậu, khao khát được ở càng gần anh càng tốt, vậy nên khi Bruce đặt chiếc ly rỗng trên khay và nói mình sẽ đến nhà vệ sinh, Clark đi theo anh. --- Trong bóng tối của phòng ngủ, họ cuốn lấy nhau, cố gắng thoát khỏi lớp áo quần mà không tách rời nụ hôn. Clark làm tình với Bruce trên tường, trên giường, và trong nhà tắm trước khi họ chìm vào giấc ngủ. --- Bruce luôn hôn cậu khi họ lên đỉnh, để không có âm thanh nào được thốt ra. --- Sau một cuộc tranh luận rất lâu và Clark đưa ra mọi lí do rằng nếu như họ không thể tiết lộ với cả thế giới thì ít nhất cha mẹ cậu cũng nên biết, Bruce để Clark đưa anh đến Kansas. Bầu không khí nóng nực và khô hanh giữa độ tháng Tám, nhưng những người nhà Kent rất tốt và vui mừng cho con trai của họ và Bruce. Họ nói: “Cứ như được gặp lại cháu lần nữa vậy, Bruce,” và mỉm cười. Sau bữa trưa, Jonathan dạo bộ quanh trang trại với Bruce trong khi Clark đi lấy trứng. Vào buổi tối, bốn người họ ăn một trong những bữa ăn ngon nhất mà Martha từng nấu và Clark khăng khăng rằng hãy để cậu và Bruce rửa bát cho. --- Tới đêm, họ làm tình bên dưới những vì sao trên cánh đồng, nơi không một ai nhìn thấy họ. Clark nhìn Bruce bên dưới mình trong khi Bruce nhìn qua vai cậu, đôi mắt bừng sáng trên khoảng sao trời, miệng anh khẽ hé mở và âm thanh duy nhất xuất hiện là tiếng thở hổn hển của anh. --- Khi cùng nhau chiến đấu với kẻ thù, họ hòa hợp hơn bao giờ hết, biết rõ cơ thể của người kia như chính mình vậy, tấm áo choàng đen và đỏ cuốn lấy nhau, một tung bay, một che giấu. Clark chắc chắn rằng cậu sẽ không bao giờ để Bruce bị tổn thương. --- Lần đầu tiên họ hôn nhau trong bộ đồ là do cậu. Họ không nói chuyện với nhau trong hai tuần. --- Khi Batman đang làm việc trong hang, Clark không được chào đón và chỉ được xem như một điều gây xao lãng. Nhưng có những lúc cậu sẽ dùng siêu tốc độ bay tới đó, túm lấy Batman và ghim Bruce xuống ghế hay xuống giường trước khi anh kịp chớp mắt. --- Họ không dùng mấy cái tên tình thương mến thương cho nhau. Clark đã thử vài lần, nhưng chỉ nhận lại được cái lườm cáu kỉnh của Bruce. ‘Darling’ quá phổ biến, ‘honey’ quá ngọt ngào, ‘sweetheart’ và ‘love’ quá giống người Anh. Nhưng cuối cùng, họ chọn ‘baby’. Bruce nghĩ nó rất quyến rũ. Clark cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới khi tay chơi Bruce Wayne đến Daily Planet và gọi cậu là Clarkie. Cậu thì thầm ‘của tôi’ bên tai Bruce giữa cuộc làm tình. Giá mà Bruce nói gì đó đáp lại. --- Khi Bruce quay trở về sau một cuộc tuần tra tệ hại, mọi chuyện tệ hơn bình thường. Anh cắn chặt môi để không hét lên khi lao vào Clark. Và khi Clark đưa tay chạm tới anh, anh từ chối để mình bị kéo xuống, đôi mắt nhìn tràn ngập sự giận dữ. Sau đó, khi Bruce đã gạt được nó đi và nằm thở dốc trên người cậu, họ nói chuyện với nhau và chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Clark ôm anh cả đêm. --- Kì nghỉ được dành trọn tại trang trại nhà Kent. Những cậu trai nhà Bruce cũng ở đó, và cả Alfred nữa. Connor về nhà, và Clark thậm chí còn kéo được Krypto ra khỏi pháo đài để chơi với Ace. Những cô gái trang trí cây thông trước khi lao ra ngoài để chơi ném bóng tuyết với đám con trai. Sau bữa tối, Bruce và Clark đi bộ thật lâu, và khi họ quay lại, tất cả ghế đều đã bị chiếm mất. Họ ngồi trên sàn nhà trước lò sưởi và Bruce ngủ gật trên vai Clark. --- Bruce là kẻ cứng đầu. Điều đó đôi khi khiến Clark làm vài chuyện trở nên sai trái. “Tôi không cần chuẩn bị.” “Có đấy, Bruce.” “Thế thì tôi không muốn.” “Nhưng anh sẽ làm em bị đau—” “Cứ vào trong tôi đi, Clark, và hãy làm đau.” “Em hoàn toàn chắc chắn về điều này chứ?” Bruce gật đầu, chỉ một lần. Anh cắn tay mình để ngăn không cho tiếng thét thoát ra, và sau đó họ thở dốc trên sàn nhà, đầu dựa trên chân giường của Clark. Clark cầm tay anh và dùng nụ hôn xoa dịu những khớp ngón tay sưng đỏ. Có những vết bầm dưới hình dạng bàn tay của Clark bên hông anh. “Đừng bắt anh làm như vậy nữa. Đừng bao giờ.” Bruce thả đầu mình bên vai Clark và hôn lên nơi ấy. Tiếng thì thầm ‘Không’ của anh nhỏ đến mức chỉ mình Clark mới nghe được. --- Lớp bụi chậm rãi hạ xuống quanh người bọn họ sau trận chiến thắng khó khăn, lấp lánh trong ánh mặt trời buổi sớm. Bruce nhìn lên Clark. “Hôn tôi đi,” anh thì thầm. Tấm áo choàng và đôi tay mạnh mẽ của Clark không thể nào che giấu nụ hôn ấy, nhưng cũng chẳng sao hết. Liên Minh biết mà. --- Ngày Valentine bao gồm 24 giờ đồng hồ trong phòng tổng thống ở Metropolis Grande Hotel với một chai rượu vang và dâu chocolate. Sau lần làm tình thứ bảy, Bruce uể oải nằm trên giường, mái tóc dính ướt trên vầng trán đẫm mồ hôi. Anh hỏi: “Mang cho tôi một ly nước được không?” Đó là điều duy nhất mà anh nói trong cả đêm và sau khi uống hết ly nước lạnh, anh kéo Clark vào mình lần nữa. --- Mỗi lần, Bruce thì thầm và gầm gừ những lời yêu thương hoặc đe dọa nhất bên tai cậu giữa trò foreplay, nhưng khoảnh khắc mà cậu đi vào trong Bruce - hoặc là trong một vài trường hợp, khi Bruce đi vào trong cậu - Bruce sẽ ngắt lời cậu và giữ yên lặng cho đến khi cả hai đều đã thỏa mãn. Và một ngày nọ, điều đó cuối cùng cũng khiến cậu phân tâm. --- Vào một buổi chiều tháng Chín, họ dạo bộ trong khu rừng phía sau Trang viên Wayne và ăn một bữa picnic nhỏ. Dừng bước ở một vị trí đẹp, nơi những tia nắng mùa hè cuối cùng chiếu qua những tán cây xuống tới hai người. Chẳng mấy chốc mà thức ăn bị lãng quên và họ làm tình, Clark phía trên Bruce. Clark cho rằng đây là cơ hội tốt nhất của cậu, bỏ qua mọi thiết bị liên lạc và nằm sát trên người anh. “Chúng ta nói chuyện được không?” “Và phá hỏng cảm xúc à? Không.” “Có. Bởi vì em thấy đấy, chuyện đúng là như vậy, Bruce. Em quá yên lặng. Trong lúc làm tình. Anh không nổi giận với em vì điều đó đâu. Chỉ là… tò mò thôi, anh đoán vậy. Đôi khi anh chỉ không biết phải đáp lại thế nào, và anh muốn biết em cảm thấy ra sao khi làm tình cùng anh.” “Tôi tưởng sau hơn một năm thì chuyện đó đã khá là rõ ràng rồi. Giờ thì đứng dậy khỏi tôi.” Cậu lăn người sang bên cạnh và Bruce đứng dậy, bắt đầu bước đi. Clark nắm lấy cổ tay anh. “Bruce? Tại sao?” “Bởi vì tôi sợ. Tôi sợ rằng tôi sẽ không nói đúng điều cần nói. Hoặc là không nói đủ.” Clark kéo Bruce xuống ngồi giữa hai chân cậu. “Này, ổn cả mà.” Cậu hôn lên thái dương anh. “Em không cần phải nói gì hết. Chỉ cần thỉnh thoảng phát ra âm thanh gì đó thôi.” Sau một lúc, Bruce thả lỏng người trong vòng tay cậu và họ ngồi như vậy một lúc lâu, ăn và nói chuyện và rồi ngủ quên. --- Luật lệ được đặt ra là để phá vỡ, và lần đầu tiên mà họ tới pháo đài cùng nhau mà không phải vì công việc, mà để ăn tối và nghỉ ngơi, là vào tháng Mười Một. Ở đó luôn lạnh lẽo và Bruce run rẩy khi họ trượt xuống hành lang, với đôi mắt của cha mẹ Clark nhìn xuống họ. --- Bruce đi lang thang, chiếc áo choàng Kryptonian anh đang mặc xanh thẫm như trời đêm, trong khi Clark nấu bữa tối và dọn bàn. Khi đã xong xuôi, cậu tìm thấy Bruce đang nghiên cứu những viên pha lê, tìm hiểu văn hóa người Krypton qua chúng. Người kia lúc nào cũng tìm được việc gì đó để làm. Qua bàn ăn, Bruce nói: “Tôi muốn học ngôn ngữ của cậu.” Clark mỉm cười và gật đầu đồng ý. --- Thoát khỏi áo choàng và đồ lót, họ bước tới phòng ngủ. Bruce chưa từng đến đó. Hoàn toàn khỏa thân, họ chìm xuống chiếc giường lớn. Bruce nắm tay cậu và nằm xuống, kéo Clark xuống cùng mình. Lưng anh đặt giữa chiếc giường và Clark mở rộng chân anh. Mọi cử động đều khớp nhau hoàn hảo, như cái cách mà họ chiến đấu bên nhau. Cậu đặt vết cắn trên cổ Bruce, rải đều chúng xuống quai hàm anh, hôn miệng anh. Cậu hôn anh, nhưng khoảnh khắc ngay trước khi họ đến đỉnh, Bruce kéo mình ra khỏi nụ hôn. Anh nhìn lên cậu, vầng trán họ chạm nhau, và chỉ một điều duy nhất thốt ra khỏi miệng anh thôi: “Clark. Clark. Clark.” Như vậy là đủ rồi.