[Oneshot] A Push in the right direction
Title: A Push in the right direction Author: batsy_rocks Translator: Niên Tố Rating: Teen And Up Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: DCU; Justice League - All Media Types; Batman - All Media Types; Superman - All Media Types Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Original Alien Character(s); Diana (Wonder Woman); J'onn J'onzz Additional Tags: Male Friendship; Light Angst; Some Humor; Aliens; Alien Planet; Jealousy; Misunderstandings; Oblivious; Pining; Emotional Constipation; Idiots in Love; Unresolved Romantic Tension; Friendship/Love; Friends to Lovers; Love Confessions; Bromance to Romance; Awkward Conversations; Getting Together; First Kiss; Aliens Love Batman sometimes; Or they do in my fics Link gốc: https://archiveofourown.org/works/10730532 Summary: Superman không vui khi Batman bắt đầu dành quá nhiều thời gian với một người ngoài hành tinh mà không phải là cậu trong một nhiệm vụ. *các bạn biết phải mở nhạc nào rồi đấy*
Work Text: Superman chuyển sự chú ý của mình khỏi cuộc nói chuyện. Diana, J’onn và cậu đang trò chuyện cùng với E’zel, thủ lĩnh của người Takrox khi cậu tìm kiếm thành viên mất tích trong đội siêu anh hùng nho nhỏ của mình. Cậu tìm thấy anh chỉ sau một khoảnh khắc, đang đứng ở phía bên kia căn phòng khách rộng lớn và nói chuyện với Zolk, một trong những nhà khoa học hàng đầu trên hành tinh này và đồng thời cũng là một trong những người ủng hộ mạnh mẽ nhất cho việc gọi Liên Minh đến trợ giúp trong cuộc đàm phán.
Điều đó có hơn là một chút lạ lùng, khi thấy gần như toàn bộ gương mặt của Bruce không được che giấu trong khi anh mặc bộ suit, và ở giữa một căn phòng với rất nhiều- ừm, người như vậy. Họ đã được thông báo rằng việc che mặt khi tới hành tinh này là đi ngược lại với phép lịch sự của người Takrox, nhưng Batman đã dành nhiều tháng trời để chuẩn bị cho nhiệm vụ, hiểu rõ về nơi đây và tình trạng của nó cũng như khả năng đàm phán của anh để giúp giải quyết vấn đề càng nhanh càng tốt. Đó là lí do vì sao Bruce buộc phải cởi bỏ chiếc mũ trùm và thay vào đó dùng một chiếc mặt nạ loại nhỏ để che giấu danh tính của mình. Sự thay đổi đó, không hề ngạc nhiên, không khiến anh trông bớt đáng sợ hơn bình thường.
Khi Clark nhìn theo, Batman gật đầu với bất cứ điều gì mà anh nghe được, sự chú ý hoàn toàn đặt vào sinh thể đứng trước mình. Tò mò, Clark mở rộng tầm nghe để nghe thấy cuộc trò chuyện. Người Krypton chớp mắt. Họ không phải đang nói chuyện bằng K’Kren, ngôn ngữ mẹ đẻ, mà là nằng Te-Zlodh, một loại ngôn ngữ mà Bruce đã thành thạo qua một nhiệm vụ trên một hành tinh khác, và rằng Zolk cũng đang nói chuyện bằng ngôn ngữ đó. Cậu cho là họ làm như vậy bởi vì muốn được nói chuyện thẳng thắn với nhau hơn là qua người thông dịch, bởi vì Bruce không nói tiếng K’Kren trôi chảy cho lắm.
Ý nghĩ về việc Bruce và tên người ngoài hành tinh dùng một thứ ngôn ngữ khác mọi người trong phòng để trò chuyện với nhau tựa như một cú giật mạnh đối với cậu. Clark lắc đầu và cố giật lại một nụ cười trên môi một giây sau khi cậu nhận ra rằng Zolk đang giải thích về cung cách hoạt động của lá chắn bảo vệ trên hành tinh này. Tất nhiên rồi, Bruce rất hứng thú khi tìm hiểu về chuyện đó. Anh hoàn toàn bị ấn tượng bởi công nghệ đã tạo ra lá chắn đó. Bat hẳn đang cân nhắc về khả năng nâng cấp trường lực của Tháp canh với những thông tin mà anh vừa nhận được.
“Kal?” Giọng Diana vang vọng, kéo cậu trở lại khỏi công cuộc rình mò. Cậu mong là cảm giác tội lỗi không xuất hiện trên mặt mình khi quay về phía cô. “Tôi rất xin lỗi,” cậu nói bằng thứ ngôn ngữ bản địa hoàn hảo, “Cô có thể nhắc lại chuyện vừa rồi không? *** “Này!” Clark gọi theo, bay nhanh hơn tới nơi Bruce đang định bước tới - một trong số những căn phòng được chuẩn bị cho họ trong thời gian ở lại hành tinh này. “Tôi đang tìm anh. Anh biến mất sau bữa tối.”
Bruce nhún vai, để cửa mở cho cậu. “Cậu biết là tôi không giỏi nói mấy chuyện xã giao này mà.” “Tất nhiên là không rồi,” Cậu đồng ý với một cái cong môi rất nhỏ. “Vậy là, anh đã ở đâu thế?” “Cùng với Zolk,” Bruce đáp mà không nhìn lên khỏi nơi anh đang lục lọi túi đồ của mình. “Ồ. Có chuyện gì xảy ra không?”
“Không. Anh ta nhờ tôi xem qua mấy cái biểu đồ mà anh ta đang nghiên cứu.” Clark chớp mắt nhìn xuống anh trước khi cau mày. Đây không phải lần đầu tiên Bruce dành thời gian với tên người ngoài hành tinh đó mà không phải vì những cuộc đàm phán và những buổi họp chính thức. “Anh đang dành nhiều thời gian với anh ta lắm đấy, anh có nghĩ vậy không?” “Cậu là người luôn nghĩ rằng tôi nên hòa nhập hơn,” Anh đáp khô khốc.
Clark khịt mũi khi vòng tay trước ngực. “Từ khi nào mà anh lắng nghe lời tôi nói thế?” “Có lẽ tôi đã quyết định rằng đây là một cơ hội tốt để thử.” Một khoảng lặng. “Anh thực sự thích Zod, huh?” Anh nhún vai lần nữa. “Anh ta thông minh và giỏi tập trung, vậy nên những cuộc trò chuyện không khó chịu lắm.”
“Chà. Điều đó nghe đặc biệt hào phóng khi được nói bởi anh.” Bruce chỉ ưm hừm đáp lại. Khi anh quay lại, chiếc mặt nạ đã biến mất, để Clark bắt gặp đôi mắt xanh như đá lạnh của anh. “Tôi muốn đi tắm. Cậu có cần gì không.” “Tôi- không. Không hẳn.” Clark nhìn anh. “Tôi đoán là tôi sẽ gặp anh sau nhé?” Bruce bước tới phòng tắm ngoài hành tinh mà không đáp lại. *** Giữa một trong những buổi họp cuối cùng với các nhà chức trách của Takrox, Clark chẳng thể nào mà không chú ý đến việc ánh nhìn của Zolk hướng về phía Bruce nhiều như thế nào, kể cả khi mà người kia không lên tiếng. Chuyện đó quả thực có hơi phiền toái, khi nhận ra tên kia đặt nhiều sự chú ý của mình vào Bruce như thế nào.
Và không phải chỉ lần này thôi đâu, đến bây giờ cậu mới nghĩ về điều đó. Là một thành viên quan trọng của cộng đồng Takrox, Zolk có mặt trong mọi buổi họp, xuất hiện trong mọi cuộc gặp cùng với các vị thủ lĩnh, những người đại diện cấp cao, và với cả những nhà cố vấn của cả hai bên đàm phán. “Có vẻ như chúng ta đã hoàn thành công việc ở đây rồi,” Clark bình luận khi nhìn quanh căn phòng, tới những người ngoài hành tinh đang bắt tay theo đúng thông tục của người Trái Đất; mở rộng một cánh tay và chạm nhẹ vào vai đối phương. “Hoàn thành tốt là đằng khác,” Diana nói với một nụ cười hài lòng. J’ohn im lặng nhưng cũng đồng ý, trong khi đó Bruce chỉ ưm hừm. Cái mỉm cười của Clark có rạng rỡ hơn một chút.
“Người anh em Batman!” Một giọng nói vang lên, kéo sự chú ý của họ về phía sau. “Zolk,” Batman chấp nhận câu chào đó với một cái gật đầu. Tên người ngoài hành tinh đưa ra thứ gì đó tựa như một chiếc cung cho những thành viên còn lại của Liên Minh trước khi quay về phía người hùng trong chiếc áo choàng đen. “Batman, tôi đã nói chuyện với E’zel cùng những thủ lĩnh khác và họ đã cho phép anh được ghé thăm pruv’irb.” Clark không biết rõ ý nghĩa của từ ngữ đó, nhưng cậu cho rằng nó đại loại như ‘phòng thí nghiệm vũ khí’. Bruce trông có hơi hứng thú. “Khi nào tôi có thể đến?” “Ngay lúc này,” Zolk đáp với điều gì đó tựa như một nụ cười mỉm. “Tôi được chỉ định làm người dẫn đường cho anh.”
Người kia gật đầu trước khi quay về phía những đồng đội của mình. “Tôi sẽ gặp mọi người sau.” Clark cau mày khi bóng áo choàng đen của Bruce dần biến mất cùng với một tên người ngoài hành tinh xanh lét đi bên cạnh. *** Đó là giờ ăn bữa tối cuối cùng trong ngày (cân nhắc đến việc một ngày ở đây dài bằng 42 giờ Trái Đất, người ta ăn khoảng năm bữa chính một ngày) và Superman đang bước vào một phòng ăn rộng lớn cùng với một trong những người đại diện cấp cao.
Mọi thứ trong căn phòng đều được làm bằng thủy tinh- hay ít nhất là loại vật liệu trông giống như thủy tinh; những bức tường, trần nhà, bàn ghế. Ba mặt trăng của hành tinh hiện hữu qua lớp kính trần nhà trong suốt, chiếu một lớp sáng tím dìu dịu trên cả căn phòng. Một khung cảnh tuyệt đẹp. Cậu nhanh chóng nhìn thấy J’onn ở phía bên kia căn phòng và Diana ở phía còn lại, cả hai đều đang nói chuyện cùng với một nhóm đông những người ngoài hành tinh. Cậu xin phép người đồng hành của mình và bước tới nơi mà cô đang đứng.
Đối với một hành tinh ở cách xa Trái Đất như vậy, những người ở đây giống với con người một cách đáng ngạc nhiên, dù cho Clark nghĩ rằng cậu không nên ngạc nhiên lắm, xét đến nơi mà cậu đã được sinh ra.
Những người ở đây cao hơn người bình thường ít nhất là một foot, với bờ vai rất rộng và vóc người mảnh. Những người Takrox có làn da màu xanh nhạt với những hình xăm khác nhau trên khắp cơ thể cùng mái tóc dài sẫm hơn màu da một độ. Mắt và tai của họ đều lớn, với sáu ngón trên một bàn tay. Rõ ràng là có một tiêu chuẩn cái đẹp khác dành cho giống nòi của họ. Cậu mỉm cười lịch sự và đáp lại lời chào mừng của hai người ngoài hành tinh đang đứng bên cạnh Diana.
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ, Kal?” Nữ chiến binh Amazon hỏi. “Ừ. Ừ, mọi chuyện đều ổn. Tôi chỉ đang tìm Batman thôi,” Cậu giải thích. “Cô có nhìn thấy anh ấy không?” “Tôi không thấy.” Clark nhăn mày, nhưng trước khi cậu có thể đáp lại, một trong số những người ngoài hành tinh lên tiếng. “Batman của cậu đi với Zolk rồi. Họ sẽ ghé thăm hang ổ của anh ta.”
Một người khác ưm hừm, một hành động tương đương với cái gật đầu đồng ý của người Trái Đất. “Đồng đội của cậu may mắn đấy. Zolk không phải chọn bừa một người để mời đến đó đâu.” “Tôi đảm bảo rằng điều đó không phải là may mắn đâu,” Diana nhanh chóng chỉ ra. “Không chỉ là một chiến binh chiến đấu với danh dự, Batman cũng là một trí tuệ tuyệt vời, đó hẳn là lí do vì sao Zolk lại mong muốn được dành thời gian với anh ấy.” Vẻ mặt không mấy vui vẻ của những người ngoài hành tinh khiến Clark cố nén lại một nụ cười. *** Clark đang nói chuyện cùng với một người đại diện cho người Naluvic khi cậu nhìn thấy Bruce bước về phía cửa sau khi bắt tay với thủ lĩnh Takrox. Cậu nhanh chóng xin phép và bay tới ngay phía sau anh.
“Đang đi đâu à?” Cậu hỏi ngay khi đáp xuống bên cạnh anh. Bruce quay đầu về phía cậu nhưng không hề dừng bước. “Đang đi, không phải à.” “Tới đâu?” Họ đang bước qua một hành lang rộng lớn, và cả hai gật đầu chào khi bước qua một nhóm người ngoài hành tinh.
“Nếu cậu bắt buộc phải biết, Zolk mời tôi đến thăm đài quan sát.” Phải rồi. Zolk. Lại nữa. Clark giờ đây chẳng còn nghi ngờ gì nữa về việc tên người ngoài hành tinh kia có hơn một chút hứng thú thông thường đối với Batman. Cậu tự hỏi liệu Bruce có nhận ra Zolk đang thả thính anh không, hay đại loại vậy. Anh có thể là Thám tử vĩ đại nhất thế giới, nhưng lại không phải là người nhạy cảm với những chuyện liên quan đến cảm xúc. “Tôi đi với anh được không?” Cậu hỏi sau một chút ngập ngừng. “Chắc rồi,” Bruce đồng ý với một cái nhún vai.
Họ gặp Zolk sau vài bước chân ở phía bên ngoài tổng hành dinh. Gương mặt gã sáng bừng lên khi nhìn thấy Batman, nhưng gã lại nhìn cậu bằng đôi mắt xanh đầy thận trọng. “Zolk.” Bruce gật đầu chào. “Tôi hi vọng sẽ không có vấn đề gì khi Superman cũng muốn đến thăm.” “Không sao cả.” Tên người ngoài hành tinh đáp lại. “Chúng ta nên đi ngay thôi.” Cái nhìn trên gương mặt Zolk ngay trước khi gã chối bỏ mọi vấn đề, Clark cố nén một nụ cười. Thật rõ ràng rằng cậu vừa chen ngang ‘cuộc hẹn’ của gã với Batman, và cậu cảm thấy nhiều hơn chỉ là một chút vui vẻ. *** “Chúng tôi xin phép một chút được chứ?” Bruce hỏi Zolk, mười lăm phút sau khi chuyến đi bắt đầu. Anh quăng cho Clark một cái nhìn sắc lẹm trước khi bước đi, ý đồ rõ ràng muốn Clark đi theo mình. Sau một khắc ngần ngại, cậu làm theo. Bruce dừng lại ở một khoảng cách vừa đủ và chỉ quay sang khi Clark bước đến bên cạnh anh. “Được rồi. Vấn đề của cậu là gì thế?” “Gì cơ? Tôi không c-”
“Tôi không hỏi cậu có vấn đề gì không,” Bruce cắt ngang, đôi mắt qua lớp kính bảo vệ nhìn cậu chăm chăm. “Tôi biết là cậu có vấn đề. Là gì thế?” Ánh mắt của Clark rời đi khỏi gương mặt Bruce, bàn tay cậu siết thành nắm đấm bên người. Cậu tưởng rằng mình đã giữ kín mọi cảm xúc, cố gắng chắn ở giữa Bruce và tên xanh lét kia càng nhiều càng tốt và và cắt ngang và lôi kéo sự chú ý của gã ta vào đủ các câu hỏi trên trời dưới đất của cậu. Liếc mắt nhìn sang bên cạnh, cậu có thể thấy Zolk đang đứng ở bên cạnh rào chắn, đôi mắt nhìn xuống làn nước màu hồng.
“Tôi chỉ không hiểu tại sao anh lại đối tốt với anh ta thế.” “Gì cơ?” “Zolk ấy,” Cậu giải thích. “Chúng ta đã trải qua vô vàn những nhiệm vụ cùng nhau, và tôi chưa từng thấy anh đối xử thân thiện với người nào như thế. Anh đừng dễ tin người như vậy.” “Cái gì cơ.” “Anh ta có vẻ là người tốt, nhưng chúng ta thực sự không biết bất kì điều gì về anh ta. Tôi chỉ- tôi nghĩ có lẽ anh nên cẩn thận hơn.” Bruce cau mày phía sau tấm mặt nạ. “Cậu nghe thấy gì à?”
“Tôi- không hẳn,” Clark thừa nhận. “nhưng mà, như tôi đã nói ấy, anh nên cẩn thận hơn.” “Nghiêm túc thật đấy à,” Bruce đáp. Cho dù anh có nhìn thấy điều gì trên gương mặt cậu nữa, nó cũng khiến anh thở dài. “Chuyện gì đã xảy ra với việc cậu là chàng Hướng đạo sinh nghĩ rằng tất cả mọi người đều tốt đẹp còn tôi là tên khốn nạn hoang tưởng cho rằng ai cũng có động cơ xấu xa rồi?” Nếu đây là một lúc nào khác, câu nói ấy hẳn đã khiến Clark mỉm cười. “Tôi đoán là chúng ta bị ảnh hưởng bởi chính nhau rồi.” Cái nhìn của Bruce như xuyên thấu suy nghĩ của cậu. “Cậu không phải lo cho tôi. Tôi luôn cẩn thận.” “Tôi biết,” Clark lẩm bẩm. *** Ở chính giữa căn phòng, một nhóm đông người ngoài hành tinh đang biểu diễn một điệu nhảy kì lạ nhưng duyên dáng, với những đôi tay chậm rãi vẫy theo nhịp. Bữa tối trang trọng được tổ chức để vinh danh Liên Minh cùng sự giúp đỡ của họ, đồng thời cũng là để chúc mừng cho cuộc đàm phán thành công, và cả căn phòng đứng đầy những người của cả tộc Takrox và Naluvic, tất cả đều mặc những bộ phục trang sặc sỡ lấp lánh, khiêu vũ, nói chuyện và chúc mừng nhau.
Chỉ riêng phần ăn tối thôi cũng đã thú vị rồi. Đồ ăn khác so với mọi ngày, tất nhiên rồi, nhưng hoàn toàn an toàn với người Trái Đất, người Krypton, người Sao Hỏa và người Amazon, và rất ngon miệng dù cho vẻ ngoài có hơi kì lạ. Cũng có vài màn trình diễn nghệ thuật đẹp mắt, đặc biệt ấn tượng với ngọn lửa màu xanh lá cây và loài động vật gì đó hao hao như chim thực hiện những động tác phức tạp.
Đã vài lần giữa màn trình diễn, Clark thấy mình quay về phía Bruce để bình luận gì đó, chỉ để nhìn thấy Zolk ngồi phía bên kia Bat và đang trò chuyện cùng anh. Clark cố giữ vẻ mặt bình thường khi quay sang nói chuyện cùng Diana.
Cảm xúc của Clark không hề thay đổi khi bữa tối kết thúc, và bây giờ chuyện còn tệ hơn nữa khi cậu nhận ra Bruce đã biến mất khỏi phòng khiêu vũ. Ít nhất thì Zolk vẫn đang đứng ở đây, nói chuyện với Diana cùng những người ngoài hành tinh khác, cậu buồn bã nghĩ.
“Cậu ổn chứ, Kal-El?” Giật mình, Clark nhìn sang và thấy J’onn đang đứng bên cạnh mình. “Sao cơ?” “Tôi không cố tình tò mò đâu, nhưng giữa một căn phòng đầy niềm vui thế này, sự bất mãn của cậu có hơi rõ ràng để cảm nhận.” Rao ơi. Cậu hi vọng là J’onn không bắt được suy nghĩ của cậu hiện giờ. Hay trước đó. Cậu cố gắng giữ bản thân mình thoải mái, và mỉm cười với người kia. “Tôi ổn, J’onn. Tôi đoán là tôi bắt đầu thấy nhớ nhà rồi.”
Người Sao Hỏa chớp đôi mắt màu hồng ngọc, rõ ràng không bị lừa bởi lời xin lỗi ngớ ngẩn của cậu. “Tôi đã thấy rồi.” Clark rời ánh mắt khỏi J’onn, uống thêm một hớp đồ uống có màu xanh và đỏ nữa. Sau một khoảnh khắc, một thay đổi trong thính giác dẫn cậu tìm thấy Bruce. Anh đang trầm tư trong căn phòng của mình. Clark thở nhẹ nhõm, cảm thấy bản thân thả lỏng khi nghe lại được nhịp tim và hơi thở vững vàng quen thuộc. *** “Có chuyện quái gì thê?” Bruce rít lên ngay khi họ đứng phía sau cánh cửa đóng kín. “Tôi biết cậu không thích Zolk, nhưng lí do đó không đủ để gây nên một cuộc tranh cãi đâu, đặc biệt là khi chúng ta vừa cố gắng để không tranh cãi.” “Tôi không phải không thích Zolk.” Anh khịt mũi. “Phải. Tôi không biết là cậu có chuyện gì, nhưng tôi đảm bảo rằng tôi không phải là người duy nhất để ý đến cái cách mà cậu nhìn anh ta đâu.”
“Tôi không phải không thích anh ta.” Clark khăng khăng. “Tôi chỉ- Tôi cho là tôi có thấy hơi không thoải mái với kiểu hứng thú của anh ta dành cho anh.” “Sao cơ?” “Đừng nói với tôi là anh không để ý nhé.” “Tất nhiên là tôi có để ý. Và chúng ta đã dành hàng giờ đồng hồ để thảo luậ về các ý tưởng và dự án của anh ta, nhưng như thế có-”
“Ý tôi không phải vậy.” Clark ngắt lời anh. “Tôi đang nói về hứng thú cá nhân cơ.” Bruce phải mất một khắc để hiểu cậu đang ám chỉ điều gì, và kể cả có vậy thì anh cũng không hề nói ra. Lông mày anh nhíu chặt khi anh xem chừng như đang nhớ lại chi tiết những lần gặp với tên người ngoài hành tinh kia. “Được rồi, vậy anh ta có lẽ đã mê đắm tôi hay đại loại vậy. Nhưng điều đó không giải thích cho thái độ của cậu đâu.”
“Không phải chỉ vậy đâu. Tôi- Anh đang trở nên thân thiết với anh ta.” Bruce lườm cậu. “Đúng vậy mà! Anh luôn chỉ tiếp xúc với người khác nếu nhiệm vụ cần thôi, nhưng lần này thì anh tự nguyện dành thời gian với anh ta mất rồi.” Bruce nhìn cậu, anh khẽ nghiêng đầu. “Cậu ghen à?”
“Tất nhiên là không! Tôi-” Clark nghẹn họng, nghiến chặt răng để căn phòng chìm trong yên lặng. Liệu chuyện có đúng là như vậy không? Liệu có phải là cậu ghen tị khi thấy mấy tên người ngoài hành tinh kì quặc đang cố tán tỉnh bạn thân của mình trên một hành tinh xa lắc? “Cậu đang ghen.” Lần này đó không còn là một câu hỏi nữa, nhưng dường như có chút ngạc nhiên trong lời nói. Trước khi Clark kịp đáp lại, cánh cửa đã mở ra và Diana xuất hiện. “Chúng ta đang chờ anh tiếp tục đấy.” “Cuộc nói chuyện này chưa kết thúc đâu,” Bruce cảnh báo cậu trước khi bước ra khỏi phòng. *** Bruce là người đi tìm cậu, vài giờ sau khi cuộc gặp để tạm biệt những người đại diện cho tộc Naluvic kết thúc, và theo đúng phong cách của Bat, anh không hề nói một lời nào. Anh chỉ im lặng đứng bên cánh cửa với cánh tay vòng trước ngực, chiếc mặt nạ đã được tháo ra để người kia thấy được đôi mắt xanh sắc sảo của mình.
Clark gần như đã ước rằng họ có thể kết thúc cuộc nói chuyện kia trước khi cậu có thời gian để suy nghĩ cho thấu đáo. Biết chính xác được cảm xúc dành cho Bruce là gì sẽ khiến chuyện này trở nên khó khăn hơn nhiều.
“Tôi- Tôi xin lỗi về cách hành xử của mình,” Clark cuối cùng cũng lên tiếng. “Tôi đã làm quá lên và suýt nữa gây ra một cuộc tranh cãi như anh đã nói.” Bruce thả lỏng tay, “Tôi không muốn một lời xin lỗi. Tôi muốn biết nguyên do của lời xin lỗi đó.” Clark cân nhắc đến việc nói dối. Đó rõ ràng là ý tưởng tốt nhất trong hiện tại- trừ việc cậu chưa từng nói dối Bruce thành công. Cậu có thể chỉ… không nói cho anh biết toàn bộ sự thật.
“Tôi đã nói tại sao rồi mà.” Bruce nhướn một bên mày. “Tôi, uh. Tôi có hơi ghen tị bởi vì anh dành quá nhiều thời gian với Zolk. Cảm giác như thể mỗi lần tôi đi tìm anh thì anh lại đang ở đâu đó với anh ta và tôi, ừm. Tôi đã làm quá.” Tốt đấy. Nghe gần với sự thật đủ để có vẻ thuyết phục mà không tiết lộ thêm điều gì hơn nữa. “Cậu ghen tị bởi vì cậu nghĩ rằng tôi sẽ thay thế cậu và có một người bạn thân ngoài hành tinh khác,” Bruce nói thẳng.
Clark nhăn mặt. “Nghe thật ngớ ngẩn khi anh làm vậy.” Anh quăng cho cậu một cái nhìn châm chọc. “Cậu thừa nhận là cậu thấy không thoải mái với sự hứng thú của Zolk, nhưng tôi không hiểu tại sao. Cậu cần phải biết là tôi sẽ không bao giờ để những vấn đề cá nhân gây ảnh hưởng đến nhiệm vụ, và bây giờ khi mọi vấn đề đều đã được giải quyết xong, tôi không hiểu được việc tôi có ngủ với anh ta hay không có ảnh hưởng gì đến cậu.”
“Có đấy.” Bruce chau mày nhìn cậu. “Tại sao.” “Tôi không- ừm,” Clark nhắm mắt và hít một hơi thật sâu. “Tôi- Tôi không thể chịu được suy nghĩ rằng anh có kiểu quan hệ đó với một người ngoài hành tinh khác mà không phải là tôi. Hay với bất kì ai khác.”
“Cậu là đồ ngớ ngẩn,” Bruce nói sau một khắc. “Ừm. Được rồi,” Clark ngần ngừ đáp. Cậu không mong rằng Bruce sẽ nhảy vào vòng tay của cậu ngay, nhưng cậu cũng không nghĩ đến việc bị mắng là ngớ ngẩn sau đó. “Không phải nói ra ngay từ đầu thì dễ hơn à? Cậu lẽ ra phải là người rộng lòng chứ,” Bruce thêm vào, và một nét cong nhỏ xíu xuất hiện nơi góc miệng anh.
Clark cố gắng nghiền nát chút hi vọng rằng những lời nói và biểu cảm của Bruce chỉ là để châm chọc cậu thôi, nhưng cậu biết là không phải. Cậu thấy nhịp tim của mình tăng vọt khi từng khoảnh khắc trôi qua. “Thế có nghĩa là…” Bruce không nói gì. Bước chân của anh im lặng thu hẹp khoảng cách giữa hai người, trong khi ánh mắt của anh chưa từng rời khỏi cậu. Đứng trước mặt Clark, anh bắt gặp ánh mắt của cậu trước khi nghiêng người và đặt môi mình lên môi Clark.
Chỉ là cái nhấn môi dịu dàng trong vài giây thôi, nhưng đó vẫn là điều tuyệt vời nhất mà Clark từng cảm nhận được. “Đồ ngớ ngẩn,” Bruce thì thầm lần nữa, hơi thở của anh râm ran trên má Clark khiến cậu run rẩy. Lần này, Clark là người thu hẹp khoảng cách giữa hai người, và đó không chỉ còn là một cái chạm môi nữa; mà còn nhiều hơn thế, hơn rất nhiều.