[Longfic] When the hummingbirds return - Chap 4
Title: When the hummingbirds return Author: Emanium Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent Bruce Wayne Diana (Wonder Woman) Dick Grayson Additional Tags: Time Travel Friends to Lovers Angst Depression Reunions Plot-Intensive Hurt/Comfort Humor Smut Emotional Roller Coaster Link: http://archiveofourown.org/works/4633917/chapters/10566369
“Anh ngủ giống như anh chiến đấu vậy.” Tiếng lầm bầm đặc trưng của kị sĩ bóng đêm vang lên như một bản nhạc bên tai anh. Chúng đối với anh không phải là những lời nói, mà chỉ là một chuỗi những âm tiết. Những âm tiết mà bộ não siêu việt của anh đáng ra phải tiếp nhận một cách hết sức tự nhiên.
Nhưng Clark không thể, bởi ảo giác gây ra do phơi nhiễm với Kryptonite kia đã dần biến thành… Bruce.
Ánh nắng lọt qua khe rèm cửa. Những tia sáng vàng lấp lánh tràn vào căn phòng. Một bóng người tối om đứng chắn giữa Clark và nguồn sáng. So với một ảo ảnh mà tâm trí anh tự dựng lên từ thuốc và sự chấn động khủng khiếp, Bruce của anh là hình ảnh đẹp nhất mà anh từng thấy kể từ khi… Đã sáu tháng từ khi mình nhìn người ta đổ đất lên quan tài đóng nắp. Anh nhận ra điều ấy, cơn đau xót lại nhói lên.
Bruce, ảo giác ám ảnh xinh đẹp ấy, đang đứng chỉ cách anh hai feet. Clark đủ gần để với tay ra và chạm lên làn da xanh xao của người kia. Nhưng anh không có sự can đảm đó. Anh sợ rằng ngay giây phút đầu ngón tay anh chạm vào ảo ảnh, nó sẽ tan biến. Anh sẽ lại đơn độc một mình. Nỗi sợ ấy xoắn lấy trái tim anh, khiến anh nghẹn thở. Nó nhắc nhở anh rằng một khi anh đã quen với ảo giác này, sẽ không thể nào dứt ra được.
Nhưng anh không thể từ chối một thứ đẹp như hình ảnh mà bộ não anh tạo ra dựa trên Bruce, phải chứ? Qua con mắt của anh, Bruce vẫn tràn đầy sức sống, khỏe mạnh, đang đứng trên đỉnh cao của cuộc đời. Trông anh bất hoại chẳng khác gì một người Krypton nào trên trái đất. “Anh mất hơi nhiều thời gian trả lời đấy.” Giọng Bruce lại vang lên, trầm thấp. Kể cả cái mỉa mai chua chát kia cũng giống anh.
Clark quyết định rằng mình khá thích thú trước một buổi sáng như thế này. Anh thật sai lầm khi đẩy ảo giác kia ra xa vào đêm trước. Người bạn tưởng tượng này ở cạnh cũng là một điều tốt. “Đứng ra chỗ sáng đi.” Clark thì thầm.
“Tôi đang đứng ở đó rồi.” “Em đang chắn ánh sáng. Lại gần hơn, để tôi thấy mặt em.” Anh ngẩng đầu lên từ chiếc gối, hi vọng được thu hẹp khoảng cách giữa họ. Có một sự van xin đầy vụng về trong giọng nói của anh. Bruce bước một bước ngắn lại gần anh. Đầu gối anh chạm vào thành giường. Anh hơi nghiêng người. Trong chớp mắt, ánh mặt trời tràn xuống gương mặt anh, thắp sáng từng đường nét đẹp đến choáng váng.
Clark mỉm cười ấm áp. Tay anh nhức nhối muốn được chạm vào gương mặt ấy, nhưng anh giữ mình lại. “Tôi đã nói tôi không thể thấy em vào sáng nay được, nhưng giờ em vẫn ở đây, tôi hi vọng em có thể ở lại lâu hơn.”
Trong một khoảnh khắc, trông Bruce dường như đang lo lắng cho anh. “Còn tùy,” Anh kết luận lại. Clark cau mày. Chẳng lẽ đến ảo giác của anh cũng thận trọng đến thế sao? “Tùy vào cái gì?” “Tùy xem anh đang hỏi ai.” Bruce và những câu trả lời bí ẩn chết tiệt của hắn. “Em. Tôi đang hỏi em đó.” Clark nhấn mạnh bất chấp sự mông lung trong đầu mình. “Một ảo giác?” Bruce ném từng từ như một lời kết tội vào mặt Clark. Rồi biểu cảm trên gương mặt anh dịu đi. “Hay một con người?”
“Chúng ta đã nói về chuyện này rồi.” Clark ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường và co chân lại sát ngực. Anh lùi lại chỉ một li ra khỏi kẻ tra khảo tưởng tượng kia. Anh cố nở một nụ cười, nhưng đó chỉ là một cái kéo giãn yếu ớt, méo mó của cơ mặt. “Còn ý tôi là gì?” Anh lầm bầm. “Chúng ta sẽ lại nói đi nói lại thôi. Em còn chẳng biết đêm qua có tồn tại.”
Bruce khịt mũi. “Tôi có kí ức. Tôi nghĩ chúng ta nên thống nhất với nhau rằng tôi cũng hoàn toàn có thể suy nghĩ độc lập.”
“Tôi không…” Clark nhắm chặt mắt lại, đột nhiên cảm thấy chóng mặt ghê gớm. Cả ánh mặt trời cũng không thể hồi phục lại sức khỏe của anh.
“Anh không tin tôi.” Bruce nói hết câu cho anh. “Tôi biết. Nhưng tôi không phải một ảo giác.”
“Em định nhắc lại chuyện đó mỗi sáng sao?” Clark ngắt lời, ánh mắt anh lúc này nghiêm trọng. Anh tự đỡ mình dậy, biết trước cơn đau đớn sắp đến. “Đó là cách em muốn tra tấn tôi sao?”
“Tới khi anh tin tôi. Hơn nữa, ai biết tôi còn ở lại đây bao lâu nữa chứ?” Bruce thản nhiên nói. Anh ngồi xuống giường Clark. Clark cố không nghĩ đến việc tấm đệm lún xuống trông thật tới mức nào. Việc đó chẳng chứng minh được gì cả. Bruce tiếp tục nói, “Tôi có thể chứng minh cho anh. Anh có muốn không?”
Giọng nói chán nản bên trong đầu anh, giọng nói gần như đã quyết định mọi thứ cho anh, bắt đầu cất lên đầy chua chát. Anh ấy không thể chứng minh được. Anh ấy không thể. Anh ấy chỉ nói dối được tới vậy. Nhưng phần nhỏ vẫn còn lạc quan và tươi sáng bên trong mà anh tưởng đã bị chôn vùi bấy lâu đột nhiên đứng lên chống lại sự thách thức đó. Nhưng nếu anh ấy có thể thì sao? Tim Clark đập thình thịch trong lồng ngực. “Bằng cách nào?”
Bruce đáp lại anh bằng ánh mắt đang tính toán, suy luận kia. “Tia xray của anh thế nào rồi?” “Nó phục hồi rồi.” Clark đáp lại đầy hi vọng. “Cho tới lần tiếp xúc Kryptonite sắp tới.” Dù suy nghĩ của Bruce về câu nói đó là gì, mắt anh cũng không biểu lộ chút cảm xúc nào. “Anh vẫn có thể nhìn từ đầu tới cuối vũ trụ này chứ?”
Clark nhún vai. “Từ đầu đến cuối hệ mặt trời này thì được.” Anh cảm thấy nhẹ nhõm. Tầm nhìn của anh giảm dần do tuổi tác, dù vẻ ngoài của anh không mấy thay đổi. Dấu hiệu đầu tiên và là duy nhất của cuộc đời gần như bất tử của anh.
“Tốt.” Bruce nhìn anh nghiêm nghị. “Tôi sẽ cho anh biết một điều mà anh không thể biết được trước đó. Nó đang xảy ra ở hiện tại, nên nó không phải một sự kiện trong quá khứ mà não anh có thể tìm thấy hoặc biết tới. Anh, hay tiềm thức của anh, hay ảo giác của anh, đều không biết điều này. Nếu anh nhìn thấy những gì tôi nói, tôi hoàn toàn có khả năng suy nghĩ độc lập.”
Clark tê dại gật đầu. Anh nắm lấy ý nghĩ mới ngay lập tức sau đó. Nhưng điều đó cũng không chứng minh rằng em là xương là thịt. Đột nhiên Clark nghĩ rằng, có lẽ Bruce cũng không biết điều này, không biết rằng mình là một cái xác biết đi, một con robot giống người hay chỉ là một hình chiếu 3D đẹp đến chết tiệt. Anh chỉ khăng khăng nói rằng anh có kí ức và một trí tuệ thật sự. Và, như anh nói đi nói lại, anh không phải một ảo giác.
Bruce thu hút sự chú ý của anh với một ánh nhìn rắn đanh. “Tập trung chú ý vào Trung tâm y tế MedStar Washington.” Anh hướng dẫn. “Steve Trevor vừa tỉnh dậy trên giường bệnh và Diana Prince đang đứng cạnh giường anh ấy.”
Clark kích hoạt những siêu giác quan của mình, đánh thức những thớ cơ mà anh đã bỏ quên hàng tháng trời. DC là một nơi đầy màu sắc và âm thanh. Anh nhìn sang MedStar, tìm kiếm khắp các tầng lầu một mái tóc đen lượn sóng. Phòng 406… 407… 408. Diana. Steve đang ngồi trên giường, mặt anh hốc hác đi vì bệnh tật, nhưng mắt anh sáng bừng hạnh phúc.
Bruce ném gì đó cho anh. Nó là một tai nghe liên lạc méo mó. “Gọi cho cô ấy đi,” Anh nói. “Đừng rời mắt khỏi cô ấy.”
Clark run rẩy kích hoạt đường dây và bấm mã của Diana. Anh ngoan ngoãn nhìn theo khi Diana đưa tay lên tai. Biểu cảm của cô nửa nghi ngờ, nửa hi vọng.
“Superman gọi Wonder Woman.” Clark nói đầy lạ lẫm. Anh đã quên mất giọng nói của siêu anh hùng và của người chỉ huy bên trong mình.
“Kal.” Gương mặt kinh ngạc của cô hoàn toàn hợp với giọng nói. Cô đẩy tai nghe vào sâu hơn, như thể cô muốn nghe thêm giọng nói của anh chút nữa. “Superman.” “Hỏi cô ấy nếu cô ấy đã gặp Bruce Wayne chưa.” Bruce nói dõng dạc.
Clark nuốt xuống. “Diana. Tôi cần hỏi cô điều này… Điều này rất quan trọng.” “Anh ấy là thật.” Diana ngập ngừng và quay người lại. Cô nhìn thẳng về phía Kansas, về phía Clark, sau hàng ngàn bức tường ngăn cách. “Bruce… Tôi cũng thấy anh ấy. Tôi đã nói chuyện với anh ấy. Anh ấy không phải sản phẩm của trí tưởng tượng của anh đâu.”
Clark liếc mắt nhìn Bruce. Trông anh như thể đang muốn nói, Tôi đã bảo mà. “Cảm ơn, Diana. Gửi lời hỏi thăm của tôi tới Steve.” “Được rồi, Kal. Bảo trọng.”
Clark tháo tai nghe liên lạc và duỗi thẳng tay, đưa nó ra phía trước. Khi Bruce lại gần để lấy lại nó, Clark túm lấy cánh tay anh và kéo anh lại gần.
“Tôi không nói dối.” Bruce nói. Anh nhìn cảm xúc lẫn lộn thoáng qua trong mắt Clark. Hoang mang trước sự xuất hiện đột ngột của anh. Hoảng loạn trước ý nghĩ anh có thể biến mất. Khó tin khi anh tồn tại ngay trước mắt mình. Và trên tất cả, sự vui mừng, sự say mê nhấn chìm tất cả những ý nghĩ tồi tệ.
“Em không nói dối.” Anh nhẹ nhàng nhắc lại. “Để tôi chạm vào em.” Anh không đợi một câu trả lời. Bàn tay anh lần dọc gương mặt Bruce, từ gò má cao đến cằm. Từng đụng chạm âu yếm và cẩn thận. Anh cảm nhận lại một lần nữa da thịt, hơi ấm của Bruce. “Em ấm quá. Đầy sức sống.”
Bruce cố gắng hết sức mới đứng yên được. Tình huống này thật hết sức ngượng ngùng, chia sẻ khoảnh khắc ấm áp này với Clark. Anh với tay lên và nắm lấy tay Clark, cảm nhận từng ngón tay anh run rẩy, và nhẹ nhàng đặt nó vào lòng Clark.
“Điều cuối cùng tôi nhớ là mình đang ở trong một trận chiến với Bane.” Bruce giải thích, nhớ lại cuộc hội thoại của mình với Diana. Đây là một lời giải thích khá tiện dụng nếu anh muốn học thuộc và đem kể lại với tất cả mọi người anh gặp. “Tôi bất tỉnh trong một đường hầm dưới lòng đất. Rồi tôi tỉnh dậy ở ngoài kia, trên cánh đồng.”
Clark dường như không để ý gì đến lời giải thích của anh. Anh hoàn toàn chìm vào lời cầu nguyện của chính mình, thì thầm “Tạ ơn thần Rao vì sự rộng lượng của ngài” bằng tiếng Krypton. “Anh có nhớ sự kiện đó không?” Bruce cố gắng nhắc lại. Đó như một bức mặt nạ phủ lên hành động cố nhắc nhở Clark về quá khứ khác nhau giữa họ. Clark có thể nhớ rằng họ là một cặp, nhưng Bruce… Với anh, Clark là một người bạn. Một người bạn rất tốt. Nhưng mối quan hệ giữa họ vẫn hoàn toàn thuần khiết.
Clark sững người một lúc, rồi trông anh như thể đang bật lại toàn bộ cuộc trò chuyện bằng slow motion. “Có.” Anh nói, giọng anh nhuốm giận dữ và đau đớn. “Em không tỉnh lại trong suốt sáu tháng tiếp theo.”
Bruce lờ đi sự cay đắng đang len lỏi vào giọng Clark. “Tôi cần quay trở về khoảng thời gian đó.” Anh nói kiên định. “Tôi không thuộc về nơi này.”
Nỗi đau đớn siết chặt lấy gương mặt Clark gần như ngay tức khắc. “Nhưng em vừa mới quay lại mà.” “Tôi không ‘quay lại’, Clark.” Bruce kiên nhẫn giải thích. Anh không hề muốn làm Clark tổn thương, nhưng lời giải thích này cần thiết. Anh càng cho Clark nhiều hi vọng sai lầm, tới cuối cùng Clark lại càng đau đớn. “Tôi thuộc về quá khứ. Tôi phải quay lại đó.”
“Ở lại đi.” Đôi mắt Clark đang ánh lên sự van xin mà giọng nói anh cố kìm nén lại. Anh còn không nhận ra mình đang nắm chặt cổ tay Bruce, nhưng anh cảm nhận được mạch Bruce đang đáp lại nỗi sợ hãi của anh. “Làm ơn.”
Bruce rút tay ra, cố không thể hiện sự xót xa. “Nếu tôi ở lại, ai sẽ quay về giường bệnh ba mươi năm về trước?” Anh lầm bầm. “Nếu tôi không quay lại, quá khứ của anh sẽ bị phá hủy. Những kí ức của anh về chúng ta, ba mươi năm đó, sẽ bị xóa sạch.”
Nói dối. Những giọng nói gào lên trong tâm trí anh, lặp đi lặp lại lời buộc tội. Nói dối. Nói dối. Vai Clark chùng xuống. Anh tỏ ra miễn cưỡng, nhưng hoàn toàn bị thuyết phục. “Em cần làm gì để quay trở lại?”
“Tôi chưa biết.” Bruce thú nhận. “Nhưng nếu tôi muốn tìm câu trả lời, manh mối sẽ phải ở Hang dơi.” Câu hỏi không nói thành lời hiện rõ trên gương mặt Clark.
“Batman sở hữu bộ tài liệu lớn nhất về những giả thuyết du hành thời gian.” Bruce giải thích. Và nhiều thông tin nhất về làm cách nào để tỉnh dậy khỏi cơn hôn mê sau một trận chiến. Clark gật đầu. “Tôi sẽ đưa em tới Gotham,” Anh nói. Nhưng biểu cảm của anh ảo não, dường như còn ẩn chứa thêm nhiều điều phía sau. Nếu em muốn đi nhanh như vậy, tôi thà nhìn em giả vờ như là một ảo giác còn hơn.
Bruce lờ đi nỗi đau buồn và sự chối bỏ cứng đầu kia. “Đưa tôi tới GCPD. Có người cầm chìa khóa Hang dơi. Tôi không muốn kích hoạt mọi hệ thống an ninh cài đặt bởi tôi già hơn ba mươi tuổi đâu.” Clark miễn cưỡng trèo ra khỏi giường khi Bruce đi ra cửa.
“Một điều nữa.” Bruce quay lại nhìn anh. Nụ cười ma mãnh nở ra trên môi anh giống người đàn ông trong trí nhớ của Clark đến nhói lòng. “Tôi biết anh có một con dao cạo râu viền Kryptonite. Cạo râu đi.” Cánh cửa đóng lại sau lưng anh, bỏ lại một Clark đang ngốc nghếch gãi cằm trong phòng ngủ.