[Longfic] When the hummingbirds return - Chap 3
Title: When the hummingbirds return Author: Emanium Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent Bruce Wayne Diana (Wonder Woman) Dick Grayson Additional Tags: Time Travel Friends to Lovers Angst Depression Reunions Plot-Intensive Hurt/Comfort Humor Smut Emotional Roller Coaster Link: http://archiveofourown.org/works/4633917/chapters/10566369
CHAP 3: Bruce thử gõ lên tai nghe liên lạc. Không có lí do gì anh lại không thể phục hồi lại đường liên lạc giữa Justice League ở một nông trại Kansas. Từ đồ cũ, dùng bộ đồ nghề cơ bản và kim loại vụn. Sự thán phục bất đắc dĩ cho việc sáng chế ra Iron Man của Stark hơi tăng lên chút chút.
Một âm thanh bíp bíp vang lên bên tai anh. Anh đổi sang chế độ loa nhỏ và quay dãy số đầu tiên nghĩ tới trong đầu. Bíp. Bíp. Một loạt những âm thanh nữa vang lên theo sau. “Alo?” Một giọng nữ hoang mang vang lên bên tai anh. Đường truyền của anh không lưu tên vào mạng lưới liên lạc lúc này. Nó cũng không phát tán đi vị trí địa lý.
“Diana.” Hơi hoang mang thêm một chút, kèm thêm cả sự thận trọng. “Ai đấy?” “Batman.” Bên đầu dây bên kia là một khoảng lặng dài. “Ngươi muốn gì?” Cô gằn giọng. “Tôi cần biết—“
“Ngươi làm việc cho ai?” Cô tra hỏi, giọng cô thoáng đe dọa. Tâm trí Bruce chợt bật ra ý nghĩ, và anh ngay lập tức chậm lại. Diana không tin anh chút nào. “Tôi là Bruce Wayne. Batman.” Anh nói nghiêm nghị, mặc kệ việc có thể bị lộ thông tin ra ngoài cả mạng lưới.
“Ngươi là một hacker. Một tên tống tiền. Đừng vờ vịt.” Diana nói, và Bruce nén lại một tiếng thở dài. Nghĩ lại, có khi anh nên gọi Dick. Anh chỉ nghĩ rằng, với phản ứng của Clark, Diana có thể chấp nhận nó tốt hơn con trai anh.
“Tôi đã nghe bài thuyết trình hơi tàn tạ của Kal El về việc tôi đã chết.” Một khoảng lặng nữa từ Diana. Bruce đang định kể ra chiến lược đánh bại Wonder Woman để chứng minh danh tính của mình. Nhưng sự ngờ vực của cô khuyên anh rằng tốt nhất không nên làm thế. “Cô đã xóa đoạn băng an ninh số sáu-bốn-tám-hai-bảy-hai từ kho dữ liệu của Watchtower vào đêm cô đưa Steve Trevor lên tham quan. Cô nợ tôi vì không đào bới lại đoạn băng đó.”
Sự im lặng kéo dài đến hơn ba mươi giây suýt chút nữa đã khiến Bruce lung lay về chứng cứ của mình. Rồi anh nghe tiếng cô đột ngột hít sâu. “…Anh đang ở đâu?” Giọng Diana run rẩy, bên trong đó một nửa là hi vọng, một nửa là nỗi sợ phải thất vọng. “Smallville.”
Một lát sau, anh nhìn lên và thấy một bóng người mờ nhạt bay ngang qua bầu trời đêm. Diana đáp nhẹ nhàng xuống cánh đồng và nhìn anh, biểu cảm kinh ngạc. Rồi cô lao về phía anh và ôm anh chặt đến mức khó thở.
“Ôi, Bruce!” Cô buông anh ra để áp tay lên mặt anh, lần theo từng đường nét. “Đúng là anh rồi. Nhưng làm thế nào? Đây là phép thuật phải không?”
Bruce lắc đầu. “Tôi không biết. Thứ cuối cùng tôi còn nhớ là đang ở trong một trận chiến với Bane. Rồi tôi bất tỉnh và thức dậy trên đồng cỏ.”
“Kal sao rồi? Anh ấy đang ở đâu?” Cô liếc mắt về phía cánh cửa trước khép chặt. “Đang ngủ.” Bruce nhìn lên tầng hai. “Anh ấy hoảng loạn khi thấy tôi.”
“Kal tội nghiệp.” Diana lắc đầu. “Anh ấy chắc đã shock kinh khủng. Chỉ mới sáu tháng kể từ khi…” Giọng cô nhỏ dần, nhưng ý nghĩa thì đã rõ. “Thật ra, anh ta vẫn nghĩ tôi chỉ là ảo giác.” “Một ảo giác?” Diana lơ đãng nhắc lại.
“Anh ấy đã trực tiếp phơi nhiễm mình với Kryptonite để tăng tác dụng của thuốc an thần. Có lẽ Charles đã cho phép anh ta dùng thuốc.” Bruce càng nghi ngờ hơn khi thấy Diana không hề tỏ ra ngạc nhiên. Cô cắn môi khi nhận ra ánh mắt khác thường của anh. “Cô biết không?”
“Biết anh ấy tiếp xúc với Kryptonite? Có, tôi đã nghi ngờ việc ấy.” Diana nhìn sang hướng khác, tránh ánh mắt buộc tội của Bruce. “Khi đó, J’onn và tôi đã giấu nguồn Kryptonite của Justice League đi nơi khác để anh ấy không tự làm mình bị thương. Nhưng chúng tôi không thể ngăn được anh ấy tìm ra những dấu tích của quặng Kryptonite mọi lúc. Chúng tôi tịch thu của anh ấy mỗi khi có thể.” Điều đó giải thích tại sao Clark vẫn còn sống, dù đã hết sức yếu ớt. “Không phải anh ấy nên bị cách ly? Giám sát để không làm gì ngu ngốc?”
Diana lắc đầu. “Bruce, anh ấy không còn là một thành viên của Justice League nữa. Anh ấy có quyền của mình, cũng như mọi con người trên hành tinh này.”
“Không còn là một thành viên của Justice League.” Bruce nhắc lại, cau mày. “Tại sao?” “Cái chết của anh, nó…nó hủy hoại anh ấy. Anh ấy không thể kiểm soát hoàn toàn sức mạnh của mình.” Diana mệt mỏi giải thích. “Dù anh ấy đang làm gì, đó cũng chỉ là một phần của nỗi đau đớn. Điều không thể tránh khỏi. Chúng tôi không thể can thiệp.” “Nếu cô chưa nghe rõ tôi, Clark đang tự sát đấy.” Bruce gầm gừ.
“Cái giá của sự bất tử rất lớn. Bất kì con người nào cũng ghen tị với nó, nhưng thật sự nó là một lời nguyền.” Cô mỉm cười đầy nuối tiếc. “Không phải ai cũng muốn mang trên vai gánh nặng đó.” Một mảnh ghép nữa được xếp vào đúng chỗ của mình. “Steve Trevor đâu rồi?” Bruce khẽ hỏi. Khi câu trả lời không vang lên, Bruce tiếp tục. “Superman biết không?” Diana lắc đầu.
“Đó là lí do cô để Superman ném cuộc đời của mình đi như thế? Bởi cô muốn đi theo vết xe đổ của anh ta?” “Không, Bruce.” Diana nhắn chặt mắt. Giọng cô xót xa. “Trevor đã chết?”
Diana lo lắng cắn môi, rồi khẽ lắc đầu. “Anh ấy đang nằm trên giường bệnh ở MedStar.” Cô thì thầm, đôi mắt nghiêm nghị. “Tôi nhìn ánh trăng tràn ngập trên gương mặt anh ấy. Ánh sáng phản chiếu của đèn pha ô tô, đổ bóng anh ấy xuống màu trắng của chiếc gối. Sự mong manh của con người ngày càng khiến tôi đau xót… Nhưng lúc này, tôi không muốn gì hơn là được gánh lấy nó cùng anh ấy.” “Các người đều là những vị thần ghen tị với những vòng đời phù du bên dưới mình.” Bruce không thể ngăn mình mỉa mai. “Đáng thương.”
“Cái chết làm cho cuộc sống có ý nghĩa, Bruce.” Diana khoanh tay lại. “Bất tử chỉ là một cái tên mỹ miều cho thứ tàn nhẫn như sự giam cầm mãi mãi.” Họ đứng im lặng một hồi lâu, chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Cuối cùng, Diana nói, đổi chủ đề. “Anh nói anh nhớ mình đang chiến đấu?”
“Phải.” Bruce lầm bầm. “Đường hầm dưới mặt đất. Bane bẻ gãy tay tôi và làm nứt hộp sọ tôi.” “Trông anh không hề khác cái ngày…cái ngày xảy ra sự kiện kinh khủng đó.” Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh.
“Cô cũng vậy.” Và Clark. Bruce nghĩ. Clark có thể lôi thôi. Râu anh có thể mọc dài. Nhưng da anh sẽ mãi mãi không bao giờ có nếp nhăn, tóc anh sẽ mãi mãi không bao giờ bạc.
Diana thở dài, nhớ về khoảng thời gian mà anh chẳng biết gì hết. “Kal gần như suy sụp. Anh ấy tới thăm anh mỗi ngày, mang hoa đến bên giường anh và nói chuyện với cơ thể bất động của anh.” “Nói cho tôi biết chuyện đó xảy ra khi nào.” Diana khẽ ngập ngừng. “Ba mươi năm trước.”
Vậy là anh khoảng sáu mươi tuổi khi qua đời. Cũng đâu đến nỗi chết quá trẻ, anh nghĩ. Cuộc đời không dài như anh muốn, nhưng anh đã chuẩn bị cho cái chết trước mỗi nhiệm vụ trên chiến trường.
“Anh không…” Diana nuốt xuống. “…bị giết.” Trước biểu cảm tàn nhẫn của Bruce, cô tiếp tục. “Tôi không thể tự trừng phạt mình khi không thể ngăn điều đó xảy ra. Nó là…ung thư. Hậu quả của việc tiếp xúc quá nhiều với Kryptonite. Kal đã làm mọi thứ để cứu lấy anh. Và anh đã chiến đấu rất dũng cảm, tới tận giây phút cuối cùng.”
Bruce choáng váng gật đầu. Ung thư. Một cách đau đớn để ra đi, nhưng biết rằng Clark đã chiến đấu không ngừng nghỉ bên cạnh mình khiến tim anh không hiểu sao ấm áp. “Clark nói tôi là chồng anh ấy.”
Diana mỉm cười. “Đúng bậy. Anh ấy đã cầu hôn… anh nên hỏi trực tiếp anh ấy.” “Có thể mọi chuyện này chỉ đang diễn ra trong đầu tôi khi tôi bất tỉnh.” Bruce cảnh báo, với chính mình hơn là với Diana. “Tôi có thể biến mất ngay khi mặt trời mọc.”
“Nhưng có lẽ…” Diana đặt một bàn tay lên ngực Bruce, cảm nhận một lần nữa trái tim đang khỏe mạnh, đang đập đều đặn của anh. “Anh ở đây có một lí do.” “Lí do gì?” Bruce cười khẩy. “Chúng ta lại đang nói đến định mệnh à.”
Diana nhìn xuống đôi vòng tay kìm hãm của mình. “Chúng ta đều tin vào nó, cách này hay cách khác. Đó là lí do anh ở đây. Lí do tại sao Kal El và tôi, dù không phải con người, đều chiến đấu vì hòa bình của hành tinh anh. Có lẽ anh ở đây là để trở thành cứu tinh cho ai đó.” “Tôi là Batman.” Bruce lầm bầm. “Tôi không phải cứu tinh của ai cả. Tôi sẽ không bao giờ trở thành kị sĩ trong bộ giáp sáng lóa đâu.”
“Một kị sĩ hòa mình vào màn đêm, nhưng vẫn là một người bảo vệ.” Diana rướn người và hôn lên má anh. “Kal sắp tỉnh giấc rồi. Anh nên ở cạnh giường anh ấy lúc đó. Và tôi… Tôi cũng phải ở cạnh một người khi người ấy thức dậy. Tạm biệt, Bruce, nhưng tôi hi vọng sẽ được thấy anh lần nữa.” Cô bay đi cũng giống như khi tới, như một ngôi sao băng bay ngang bầu trời, biến những điều ước tưởng chừng không ai nghe tới trở thành sự thật.