[Longfic] When the hummingbirds return - Chap 2
Title: When the hummingbirds return Author: Emanium Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent Bruce Wayne Diana (Wonder Woman) Dick Grayson Additional Tags: Time Travel Friends to Lovers Angst Depression Reunions Plot-Intensive Hurt/Comfort Humor Smut Emotional Roller Coaster Link: http://archiveofourown.org/works/4633917/chapters/10566369 CHAP 2: “Anh yếu quá.”
Đó là câu đầu tiên Bruce nói với anh khi anh tỉnh dậy. Cơn shock chấn động anh cuối cùng cũng đã đỡ hơn một chút. Clark nhìn quanh. Rèm rủ kín, ánh sáng mờ ảo, một cuốn sách để mở trên mặt bàn. Mặt đệm mềm mại lót dưới lưng anh, một chiếc gối đỡ lấy cổ anh. Vẫn đang ở trong phòng ngủ. “Chuyện gì xảy ra với siêu sức mạnh của anh?” Bruce gặng hỏi, giọng anh đều đều như chiếc máy tính của Watchtower. Trông anh gần như đang thất vọng. Có một dòng cảm xúc nằm bên dưới gương mặt đó mà Clark không thể nhìn ra ngay. Nó không phải là lo lắng, hay xót xa. Hoặc có thể là cả hai. “Thuốc chống trầm cảm.”
Nếu Bruce ngạc nhiên, anh cũng không tỏ ra như vậy. “Giải thích.” Anh tiếp tục ra lệnh. Clark khó khăn nhìn xuống ngón tay mình. Bụi bẩn bám đầy dưới móng tay anh. “Để thuốc men của con người có thể có tác dụng với sinh lý người ngoài hành tinh, tôi cần phơi nhiễm với một lượng Kryptonite phù hợp.”
Bruce đứng dậy khỏi ghế và nhìn chằm chằm vào anh, cảm xúc khó đoán. “Tôi muốn biết tại sao anh lại phải dùng thuốc chống trầm cảm.” Clark khịt mũi. “Đừng có giả vờ là chuyện đó không phải điều hiển nhiên nữa đi.” “Điều đó không hiển nhiên.” Bruce thẳng thắn.
“Chống nghĩa là ngăn nó không xảy ra nữa. Thuốc chống trầm cảm là loại thuốc dùng để chữa căn bệnh cùng tên với nó.” Clark vụng về dụi mắt, cố làm dịu đi sức ép phía sau mắt mình. Cơn nhức đầu của anh đang quay trở lại với một cường độ đáng kinh ngạc. “Anh biết đó không phải điều tôi muốn hỏi.”
Clark nhún vai. Anh chỉ lên giá sách bên phải mình. “Tra từ điển nếu em không tin tôi.” “Clark.” Bruce lại ngồi xuống và mệt mỏi bóp trán. “Lần cuối cùng tôi thấy anh, anh không suy nhược. Trông anh cũng không…” Anh ra hiệu bằng tay. “Kiệt sức thế này.”
“Hẳn là thế rồi.” Clark cười nhạt. “Giờ tôi đang giải thích về chứng bệnh tâm lý của tôi cho chính ảo giác trong đầu tôi. Tôi chắc phải tuyệt vọng lắm rồi.” Bruce im lặng quan sát anh một lúc. Hành động đó gần như là choáng váng đến không nói được nên lời. Anh rướn người về phía trước và bắt lấy cằm Clark. Nhìn thẳng vào mắt Clark, anh nói từng từ từng chữ. “Tôi không phải ảo giác.”
Clark lùi lại khi tay Bruce nới lỏng. “Vậy thì em là cái gì?” Anh lầm bầm. Tay anh siết chặt tấm chăn như một đứa trẻ chết đứng vì sợ hãi. Bruce khẽ ngập ngừng. “Tôi là bạn thân nhất của anh.” Anh nói, chắc nịch. “Và tôi ở đây nếu anh cần giúp.”
Trái với suy nghĩ của anh, Clark ngay lập tức cười phá lên. Anh tựa ra sau, người rung lên bần bật, tay ôm bụng. Rồi đột nhiên anh bị nghẹn, ho và thở khó khăn. Bruce đứng lên để vỗ lưng anh, nhưng Clark đẩy anh ra xa. Anh ngồi thẳng lên và thận trọng nuốt xuống cho tới khi có thể thở bình thường. Rồi vai anh lại chùng xuống.
“Em đang đùa.” Clark nói lạnh lẽo. “Nếu anh có thể đẩy tôi, nghĩa là tôi có thật.” Bruce cãi lại một cách dễ dàng. Anh khoanh tay lại và lùi một bước, giữ khoảng cách.
Clark siết tay lại rồi buông ra, nhớ lại cảm giác chạm vào cơ thể Bruce. Cảm giác thuộc về quá khứ xa vời. Nó kì lạ. “Em và tôi đều biết rằng áo giác có thể thật đối với người mắc ảo giác đủ để họ tin.” “Thật sự, Superman, tôi không nghĩ anh có đủ trí tưởng tượng để mơ về tôi một cách thuyết phục như bây giờ đâu.”
Clark nhăn mặt. “Đừng gọi tôi là Superman.” “Nghỉ hưu sớm?” Bruce mỉa mai. “Thiếu thốn về tài chính, hẳn rồi. Những năm còn lại của cuộc đời bất tử của anh phụ thuộc vào lương của một nhà báo Daily Planet.”
Nghe tới sự bất tử của mình là giọt nước cuối cùng làm tràn ly. Ánh đỏ mờ nhạt hiện lên trong mắt anh, dường như là tia nhiệt. “Tôi không còn làm việc ở đó nữa.” Anh gầm gừ. Điều đó làm Bruce ngạc nhiên. Sự mỉa mai trên mặt anh biến mất và thay thế vào đó, lần đầu tiên, là sự kinh ngạc khó giấu giếm. “Anh bỏ việc?” “Tôi phải vậy.”
Bruce cau có. “Tại sao tôi không được thông báo về việc này? Tôi sở hữu công ty của anh.” Clark lắc đầu. Anh đang cảm thấy choáng váng, và anh cần ngủ thêm. Liều Kryptonite hằng ngày của anh hôm nay xem ra hiệu quả hơn dự tính của Dr Mid-Nite. “Charles đang trên đường tới chưa? Tôi cần đơn thuốc mới.”
Bruce ném vật gì đó vào lòng anh. Mất tới ba giây Clark mới nhận ra đống kim loại méo mó đó là điện thoại của mình. “Anh không gọi được. Không cần tới siêu sức mạnh để phá nát một chiếc điện thoại. Tại anh không dùng hàng của WayneTech đó.”
Clark hít một hơi thật sâu và nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay. Rồi anh đặt nó xuống cạnh giường và bắt đầu đứng xuống sàn.
“Anh định đi đâu?” Bruce khẽ hỏi. Anh không cố lại gần để ngăn Clark rời khỏi giường. “Lấy thuốc. Bởi vì em sẽ không lấy nó cho tôi.” Bruce ngờ vực nhìn vào tấm lưng run rẩy của Clark. “Anh nghĩ vậy?”
“Em là một sản phẩm của trí tưởng tượng của tôi. Những con quỷ không tự dưng đi đóng lại cánh cổng dẫn về địa ngục của chúng, phải chứ?’ Clark kéo cánh cửa trượt sang bên và bắt đầu lục lọi trong tủ gương. Một vài chiếc lọ rơi xuống bồn rửa mặt, tạo ra hàng loạt âm thanh dội lại. Là tay Bruce nhặt chiếc lọ trắng quen thuộc đó lên. “Đây.” Clark lơ mơ nhận nó từ tay anh. Anh bỏ năm viên vào miệng.
“Anh không nghĩ thế là hơi nhiều sao?” Bruce cau mày. Mỗi viên là 45 miligram Mirtazapine. “Sinh lý ngoài hành tinh.” Clark uống một ngụm nước máy lạnh buốt. Anh hắt chỗ nước còn lại lên mặt, tận hưởng cảm giác mát lạnh. Nước rỏ xuống từ lọn tóc đã từng là lọn tóc xoăn huyền thoại của Superman. “Tôi đã thấy khá hơn rồi đây.” “Thật à.” Bruce vặn lại. “Tôi vẫn đang nghe đây.”
“Em sẽ không ở lại đây tới sáng mai đâu.” Clark kiên quyết nói với tấm gương. “Đó là lý do tại sao anh còn không thể gọi tôi bằng tên?”
Clark vặn lại vòi nước mạnh đến nỗi suýt làm nó gãy vụn. “Em không phải là người thật.” Anh nhắc lại, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của chính mình. Đôi mắt sâu hoắm cùng quầng thâm tím đen nhìn lại anh. Trông anh không hề giống một chút nào với siêu anh hùng vĩ đại của Metropolis.
“Cố lên, tôi thấy anh sắp được rồi đấy.”
Clark đẩy Bruce sang bên. Anh đủ sức khiến người kia loạng choạng vài bước. Ít nhất đó cũng là một dấu hiệu tốt, so với tình trạng yếu ớt và thiếu ngủ trầm trọng của anh.
“Anh sợ điều gì vậy, Clark?” Bruce lạnh lùng hỏi. “Cút ra.”
“Anh nên cảm ơn bạn thân của anh vì đã dạy anh thứ ngôn ngữ chợ búa đó, Hướng đạo sinh.” Bruce đi theo anh quay lại phòng ngủ. Anh suýt chút nữa đã đâm sầm vào Clark khi người kia đột ngột quay ngoắt lại.
“Đầu tiên, em không phải bạn thân của tôi.” Clark gầm gừ. Sự đe dọa tràn ngập giọng anh đủ khiến Kị sĩ bóng đêm phải tự hào. “Em là chồng tôi. Thứ hai, đừng bao giờ giả vờ một giây nào là em đang ở đây cạnh tôi, bởi vì em không làm thế. Em mất rồi. Và sẽ mãi mãi là vậy.”
Bruce còn không đủ thời gian để tiêu hóa sự kiện mình đã cưới Clark, nói gì đến ý nghĩ không bao giờ có thể xảy ra, là anh bỏ Clark. Mắt anh nheo lại. “Mất. Sao lại thế?”
“Mất rồi! Chết rồi!” Clark quát lên, giận dữ đưa tay lên trời. Mặt anh đỏ gay vì mệt mỏi. “Một xác chết đang phân hủy nằm chục mét dưới lòng đất! Em là người bình thường, Bruce Wayne, những tế bào của em già cỗi, chúng đột biến, rồi chúng chết. Tôi có thể phơi nhiễm với ba mươi cân Kryptonite mỗi ngày, nhưng vẫn không thể nào đuổi kịp em.”
Sự bối rối trên gương mặt Bruce tan biến. Thay vào đó là một hỗn hợp của sự thất vọng tột cùng, và cơn giận dữ. “Anh đang cố ý tự giết chết mình bằng Kryptonite.” Anh bật ra. “Sao em phải quan tâm? Em chẳng khác gì một ảo ảnh.” Clark lật chăn lên và trèo lên giường. Anh không nên tranh cãi với bóng ma của cơn ác mộng ám ảnh mình mỗi đêm. “Tôi sẽ đi ngủ. Em nên biến mất vào sáng mai.”
Bruce định cãi lại, nhưng cuối cùng, anh không nói thêm nữa. Anh im lặng bước vòng qua giường Clark và ngồi xuống chiếc ghế mềm mại. Clark vẫn giữ nguyên tư thế co người, gần như một bào thai khi anh ngủ. Khi hơi thở của anh dần trở nên đều đặn, nhẹ nhàng, Bruce vẫn thấy mình nhìn ngắm anh. Cuối cùng, Clark trở mình. Gương mặt anh đã thuộc nằm lòng đột nhiên lọt vào tầm mắt, những đường nét lo lắng biến mất và lông mày thôi cau lại. Trông anh giống người đàn ông trong trí nhớ của Bruce hơn một chút.
Bruce dọn dẹp mặt bàn và khoanh tay lại, vươn người tựa đầu lên tay mình. Clark nhất định sẽ thấy anh vào sáng mai. Anh phải đảm bảo điều đó.