[Oneshot] Simply
Title: Simply Author: Evilpixie Rating: Explicit Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandoms: DCU, Batman - All Media Types, Superman - All Media Types Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent, Bruce Wayne Additional Tags: Explicit Sexual Content, Oral Sex, Anal Sex, Possibly Unrequited Love, Boundaries, Ambiguous/Open Ending, Hidden Depths, Mild Hurt/Comfort, Undressing, Subjective Link: http://archiveofourown.org/works/1046617?view_adult=true Cre pic: Jkara Solar (http://jkarasolar28.deviantart.com/)
Bruce chưa bao giờ, chưa bao giờ đơn giản. Mọi thứ về anh, từng tế bào của cơ thể anh, đều phức tạp một cách khó hiểu và đầy tội lỗi. Mọi ánh mắt rắn đanh như thép đều khuất sau lớp mặt nạ, mọi chuyển động của cơ thể đều đã được tập luyện và chuẩn xác, và mọi lời nói đều là chìa khóa để mở một cánh cửa bí mật. Mọi thứ đều là dấu vết vụn bánh mì dẫn tới người đàn ông ẩn giấu bên dưới hàng ngàn nhân cách và danh tính kia. Bruce Wayne. Thông minh, đầy thách thức và phức tạp. Đẹp đẽ, tài năng và quyến rũ. Giờ đang nhìn anh với một sự ham muốn mãnh liệt. Clark với tay ra phía trước và nhẹ nhàng tháo từng chiếc cúc áo của Bruce. Anh bắt đầu ở chiếc cúc trên cùng, chỉ ngay bên dưới cổ và ngang xương quai xanh của người kia, và chậm rãi chuyển xuống để tách mở hai lớp cotton đắt tiền. Những ngón tay anh nhấn nhá trên mỗi chiếc cúc, trên bề mặt lớp vải, và trên làn da đầy thương tích lộ ra sau khi mỗi chiếc cúc được tháo. Những đốt ngón tay dịu dàng lướt qua những vết sẹo từ những thương tích cũ, đầu ngón tay vuốt ve những vết thâm tím, và lòng bàn tay đặt áp vào khuôn ngực trần để cảm thấy, cũng như nghe thấy, tiếng nhịp tim đều đặn đầy mạnh mẽ. Những nhịp tim mà, nếu anh lắng nghe đủ gần, có thể nhấn chìm cả thế giới. Bruce ngần ngại trước sự tiếp xúc trước khi bắt đầu chấp nhận nó. Bờ vai anh run lên và chùng xuống, lông mày nhíu lại khi mắt khép chặt, và hơi thở bị dồn nén khó khăn thoát ra. Những cơ bắp run rẩy dưới những ngón tay Clark. Anh để Bruce quen dần với sự va chạm; chờ đợi và vẽ những đường tròn trên da anh bằng ngón tay mình khi Bruce từ từ thả lỏng. Anh đang giữ thăng bằng trên một lưỡi dao. Anh luôn như vậy, trong suốt những đêm thưa thớt hiếm gặp khi mà Bruce cho phép anh được tới đủ gần để chạm vào. Một sai lầm và điệu nhảy chậm này, sự cám dỗ của anh, sẽ kết thúc. Một sai lầm và Bruce sẽ gầm gừ đẩy anh ra, khuôn mặt biến mất sau chiếc mũ trùm, và bỏ đi. Bỏ mặc anh lạnh lẽo và đơn độc để Bruce có thể chìm đắm trong quá nhiều sức mạnh, hành hạ và trừng phạt với lũ tội phạm nhan nhản ngoài đường phố. Trong cơn nghiện với áo choàng và mũ trùm. Một bước đi sai sót và đêm nay sẽ lại một lần nữa thuộc về Dơi. Clark kéo mép áo xuống khỏi vai anh và để nó rơi xuống sàn phòng ngủ cạnh mắt cá chân. Lớp vải khẽ sột soạt khi chạm đất. Mắt Bruce nhìn xuống và rồi lại hướng lên. Sắc xanh dương lạnh như băng và cứng như đá. Anh không phản đối khi Clark bước tới gần để thận trọng luồn tay quanh hông anh, ngón tay đặt trên mép chiếc quần jean may riêng của anh, và cúi đầu xuống để nhẹ nhàng cắn và mút bên cổ Bruce. Để anh có một chút thời gian cảm nhận được mùi vị của làn da người kia, cảm nhận mùi giống như mùi của đất đá tỏa ra từ anh, và cảm nhận những mạch đập bên dưới anh. Đẹp đẽ. Rực rỡ. Bruce. Clark ngừng lại khi anh nghe hơi thở của Bruce rít qua kẽ răng. Tiếp tục khi người kia không hề ra lệnh mình dừng lại. Không có một sự từ chối nào gầm lên trong giọng nói của anh hùng khét tiếng của thành phố này và cũng không có những mệnh lệnh đầy ham muốn có thêm xúc cảm. Không gì ngoài sự chấp nhận đầy im lặng và những dấu hiệu mờ nhạt của sự cương cứng. Clark không mất nhiều thời gian để tìm điểm đó - điểm đặc biệt nằm đâu đó giữa cổ và vai anh. Bruce rùng mình. Anh gặm nhẹ lên cơ bắp ở đó và áp cơ thể không một mảnh vải của mình vào khuôn ngực trần của Bruce. Da chạm da, hơi ấm cơ thể hòa làm một, và môi anh đang tạo ra một dấu tích đỏ tươi ướt át trên cổ Bruce. Bruce không di chuyển. Anh đứng yên. Bình thản. Tay buông hai bên hông. Clark nhíu mày. Thường thì tới giờ Bruce đã phản ứng. Ít nhất cũng là một chút. Lưỡi dao bắt đầu trở nên sắc bén hơn. Cơ hội thành công mỏng manh hơn. Cái giá phải trả của sự thất bại lớn dần. Sớm thôi, Bruce sẽ đẩy anh ra xa, biến mất không một lời nào vào bóng tối của hang dơi, và bay ra ngoài thành phố rối ren và đông đúc bên dưới. Anh sẽ không quay trở lại cho tới khi ánh sáng bình minh bắt đầu gột sạch đường chân trời và anh sẽ chỉ nằm gục xuống giường bên dưới một lớp áo choàng được tạo bởi những vết bầm tím mới. Anh sẽ không bao giờ nói một lời nào với Clark sau chuyến tuần tra. Thậm chí còn không để ý rằng anh đang ở đó. Tệ nhất là khi anh trở lại với năm vết cào như ngón tay ở những chỗ mà lớp áo giáp đáng ra đã phải bảo vệ anh. Khi anh trở về với làn da có mùi dục tình và hương hoa nhài. Khi anh trở về sau một đêm đuổi theo Cat. Clark biết mình không có quyền để ghen. Bruce từ lâu đã không quan tâm tới chuyện yêu đương hay những mối quan hệ liên quan tới nó. Quay lưng lại với tất cả những luật lệ và ràng buộc mà một mối tình có thể có. Giữa họ không có gì đặc biệt hay gắn kết. Không có trở ngại… và không hứa hẹn. Cuộc đời của anh dành cho Gotham và ngoài ra không còn một chỗ trống nào khác. Việc Bruce cho phép anh làm thế này; cho phép anh ở trong nhà mình vào những đêm hiếm hoi và cho anh cơ hội để quyến rũ người đàn ông bên dưới vỏ bọc Batman và tỉ phú tay chơi; đã là một phép màu. Anh sẽ không, không thể, đòi hỏi gì thêm nữa. Không thể, khi mà anh biết Bruce đã cho mình quá nhiều. Nhiều hơn những gì anh từng cho bất cứ ai. Bruce thở dài và nghiêng đầu sang bên. Clark thấy tim mình như thắt lại và nhanh chóng chấp nhận lời mời không tên ấy. Dịch chuyển để áp môi vào người kia. Anh hôn Bruce, chìm trong hương vị mê hoặc của làn da ấy, và rơi xuống bờ vực của một vẻ đẹp thuần túy không che đậy. Nín thở khi môi Bruce chuyển động để đáp lại, khi lưỡi anh ngập ngừng trượt theo vòm miệng Clark, và đôi bàn tay anh cuối cùng cũng ôm lại anh. Bruce đang đáp lại. Ôm anh nhẹ nhàng, và giờ thì chặt hơn. Hôn anh dịu dàng, và giờ thì mãnh liệt hơn. Ở lại… ở lại với anh. Cảm giác chiến thắng dâng lên trong lòng Clark. Khi anh nhận ra trong cơn mê hoặc là đêm nay Bruce ở đây. Ở đây với anh. Nếu anh có thể giữ cho điệu nhảy của họ tiếp tục kéo dài. Bởi kể cả bây giờ, anh biết nếu anh sai sót; di chuyển quá nhanh hay quá chậm; sự ngập ngừng kì lạ, sự im lặng của anh, sẽ quay trở lại và đôi mắt anh sẽ lại hướng ra cửa sổ và đường chân trời của thành phố phía xa. Nếu Clark không thể giữ anh lại, anh sẽ bỏ đi để thỏa mãn sự ham muốn tăm tối, nguy hiểm hơn. Clark tách môi mình ra, vuốt ve khuôn mặt Bruce bằng những cử chỉ say đắm đến đáng sợ, và quỳ xuống. Bruce nhìn anh với sự thèm khát lộ rõ khi Clark tháo bỏ thắt lưng mình và lớp vải tối màu của chiếc quần jean. Khi chúng tuột xuống dưới hông anh, Clark móc ngón tay vào lớp quần lót để cả hai cùng được cởi bỏ với những cử chỉ chậm rãi. Chậm rãi. Chậm luôn là tốt nhất với Bruce. Nếu anh nhanh hơn, Bruce sẽ sẵn sàng và trở nên thô bạo. Anh sẽ hoang dã và giận dữ. Anh sẽ trở thành Batman. Và Batman sẽ không bao giờ vui vẻ khi làm tình với một người mạnh hơn mình. Anh sẽ vật lộn, lườm anh, và cuối cùng đẩy anh sang bên với một tiếng gầm gừ đầy hoang dại. Anh sẽ thô bạo khám phá từng inch trên cơ thể anh và sẽ bỏ mặc làn da không thể bị thương của anh để tìm kiếm một thứ gì đó, ai đó, khác. Ai đó anh có thể kìm kẹp, đòi hỏi và kiểm soát. Ai đó anh có thể ra lệnh và chủ động. Ai đó anh có thể chiếm hữu. Bởi kể cả khi Clark đầu hàng, cơ thể Clark cũng không bao giờ làm điều đó. Bruce nhìn bằng ánh mắt say đắm mãnh liệt khi Clark cởi bỏ trang phục của mình xuống và rướn người để trượt lưỡi từ một điểm trên hông anh, xuống những cơ bắp cứng rắn, và dọc theo phần dương vật đang cương cứng của anh. Anh nắm lấy hông người kia và nhẹ nhàng vuốt ngón tay theo những đường tròn méo mó khi anh chuyển động môi mình chỉ để nuốt chửng Bruce một lần nữa. Hôn, liếm và mút toàn bộ phần đó vào miệng với sự ham muốn không thể che giấu. Không lâu sau đó, Bruce đã phản ứng lại trong miệng anh, vị của chất lỏng rỉ ra ấm nóng dưới lưỡi anh, và một bàn tay siết chặt tóc anh. Thôi thúc anh nhanh hơn kể cả khi Clark đẩy hông Bruce về phía trước để họ va chạm vào nhau đầy ướt át. Clark biết mắt mình đang sáng và đỏ rực. Anh có thể cảm nhận hơi nóng đang rực lên trong đồng tử mình. Cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên môi khi hai cơ thể chạm nhau. Cảm thấy chất lỏng tràn ra khỏi môi mình, lọn tóc rối ướt mồ hôi trước trán, và tiếng tim đập trong cổ họng. Anh nhìn lên để xem Bruce có ở cùng trạng thái như vậy không. Câu trả lời là không. Anh còn tệ hơn nhiều. Khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, cố nuốt xuống, và lông mày nhăn lại như thể anh đang trượt dần đến bờ vực. Clark thích thú nhìn Bruce gầm gừ qua sự hình thành, xuất hiện, dâng lên và tuôn trào của cơn khoái cảm. Khi anh nghiến răng, nắm tóc Clark, và đẩy hông vào trong miệng anh. Bruce tuôn trào tới tận cổ họng anh. Clark nuốt xuống tất cả đầy thèm khát. Mùi vị đặc biệt. Khiến anh mường tượng lại chính xác cơ thể, mùi hương và cảm giác của nó. Của Bruce. Của dục tình từ Bruce. Anh ước mình có thể cảm nhận mùi vị ấy, không gì ngoài mùi vị ấy, mãi mãi. Chắc Bruce cũng có ý nghĩ như vậy bởi bàn tay anh xoay lại trong mái tóc Clark và kéo anh lên để hôn sâu. Môi chạm môi đầy giận dữ, lưỡi khám phá từng góc kẽ, và răng cắn xuống môi anh. Quá hoang dại. Quá giận dữ. Quá Batman. Clark nuốt xuống cơn thèm khát và ép nụ hôn chậm lại; để vuốt tay dọc tấm lưng trần của Bruce, và để biến sự tấn công dữ dội của lưỡi anh . Không có tác dụng. Không hẳn. Bruce gầm gừ và đẩy anh về phía sau cho tới khi đầu gối Clark đập vào thành giường. Anh ngay lập tức ngã xuống đệm thay vì làm nứt lớp gỗ đắt tiền của khung giường. Nhìn Bruce khi anh ngồi lên trên mình, cọ xát vào cơ thể mình, và hôn với một sự thô bạo không ngừng thay đổi. Phần Dơi và phần Người quấn vào nhau trong một điệu nhảy đầy hỗn loạn khi chúng tranh giành quyền kiểm soát. “Bruce...” Người kia ngừng lại. Đó là từ đầu tiên mà anh nói kể từ khi Bruce ra lệnh cho anh tới giường mình vào đêm đó. Đó là điều đầu tiên một trong hai người từng nói kể từ khi Bruce bước vào căn phòng và bắt gặp anh, khỏa thân và lo lắng, đang ngồi trên tấm đệm. Hơn thế nữa. Đó là cái tên của người đàn ông mà anh muốn được ấn xuống, giữ chặt xuống đệm. Về người mà anh không muốn nhìn vào đôi mắt thêm một chút nào nữa, khi cơ thể họ ma sát với nhau. Về người mà anh muốn hôn. Bruce. Anh với lên, vòng bàn tay ra sau cổ Bruce, và kéo anh xuống để hai đôi môi chạm nhau. Cảm nhận một cái rùng mình thoáng ẩn chứa sự do dự trước khi Bruce đáp lại nụ hôn. Trước khi họ, một lần nữa, chuyển động cùng nhau, thở dùng nhau, và cọ xát phần hông với nhau bằng một lực gấp gáp. Clark xoay người lại để nằm lên trên và kéo chiếc quần jean của Bruce xuống, thứ mà lúc này đang trễ xuống, khép hờ quanh hông anh. Anh thật đẹp. Đẹp một cách hoàn toàn của riêng mình. Đôi mắt đầy phán xét và tính toán dù cơn khoái cảm vừa tràn qua cơ thể anh, đôi môi quá dày mọng để thuộc về một người đàn ông, và làn da điểm thêm những vết sẹo chằng chịt. Clark trượt ngón tay dọc những vết sẹo ấy. Cảm nhận sự run rẩy và giãy giụa của phần da thịt thương tích và những đường khâu bên dưới lớp da. Đôi lông mày của Bruce nhăn lại và mắt anh đột nhiên trở nên xa xăm kì lạ, gần như đau đớn. Với một tiếng gầm gừ, Clark nhanh như cắt rời khỏi anh, lấy lọ dầu bôi trơn khỏi ngăn kéo tủ và quay lại trong một đám lờ mờ để quay lại vị trí vừa rồi và ấn một ngón tay trơn ướt vào trong người kia. Bruce do dự và khẽ rít lên qua kẽ răng nhưng vẫn mở rộng chân để tiếp xúc tốt hơn. Đôi khi Clark căm ghét thế giới này vì những gì nó đã làm với Bruce. Anh ghét phải thấy nỗi nhức nhối xa vắng bên trong đôi mắt người kia, những vết sẹo dày đặc trên làn da, và cảm nhận nỗi thèm khát đen tối cháy bỏng được trả thù; một lần báo thù đủ để vắt kiệt cuộc đời anh, hủy hoại cơ thể và giết chết anh. Giết chết anh trong một tích tắc, khi một tên tội nào đó phạm ăn may một cú bắn, hoặc giết chết anh chậm rãi, ăn mòn anh từ bên trong. Anh ấn thêm một ngón tay nữa qua vòng cơ đang siết chặt và ngay lập tức cong đốt ngón tay lại để cọ xát với những mạch máu bên trong anh. Bruce run lẩy bẩy, nhưng không phát ra một âm thanh nào. Đôi khi Clark căm ghét thế giới này đến mức tất cả những gì anh muốn là đưa người kia đi. Đưa Bruce đi khỏi cái thành phố tàn nhẫn đáng sợ này và để anh ở một nơi nào đó an toàn. Nơi nào đó mà không gì có thể làm hại anh được nữa. Đôi khi tất cả những gì anh muốn là làm một điều không thể tha thứ. Và Bruce sẽ hận anh, sẽ chửi rủa anh, sẽ cấm anh không được chạm vào mình, nhưng đôi khi... đôi khi kể cả những điều đó cũng sẽ không quan trọng. Vì dù Bruce có ghét Clark, anh vẫn sẽ luôn yêu Bruce. Vô điều kiện và không mong chờ được đáp lại. Nhưng đôi khi Clark chỉ cần ôm anh, hôn anh, và ở bên cạnh anh. Được có anh trong vòng tay, và được nghe lời hứa của Bruce rằng anh cũng yêu mình rất nhiều. Tất cả những thứ mà tình nhân một đêm không nên muốn. Và cũng không bao giờ có. Anh ấn ngón tay thứ ba vào trong và người kia bật ra một tiếng rên trầm thấp. Đầy dục tình và vụn vỡ, nhưng vẫn còn ngập ngừng. Vẫn còn bị chôn vùi sau những lớp tường ngăn cách nhiều đến không tưởng mà Bruce dựng lên quanh mình. Bằng những mặt nạ, những danh tính, và những bí mật. Bằng câu đố phức tạp và vực sâu tăm tối của anh. Bằng tất cả những thứ đã phơi bày. Bởi Bruce không bao giờ, và chưa bao giờ đơn giản. Ngón tay Clark chạm vào điểm G bên trong anh và say đắm nhìn anh khi đôi lông mày Bruce nhăn lại và miệng anh vội mở để hớp một ít không khí. Anh có thể thấy mạch đang chuyển động trong cổ người kia. Co bóp dữ dội nhưng vẫn mạnh mẽ và chắc chắn. Clark cảm nhận được Bruce đang bắt đầu cương cứng bên hông mình. Sự tiếp xúc khiến một đợt máu đổ dồn về phía giữa hai chân anh, lúc này cũng đang cương đến đau nhức. Với một tiếng gầm gừ, Clark rút ngón tay lại, bay lên khỏi mặt đệm và lật sấp Bruce lại. Cơ thể Bruce cứng đờ vì kinh ngạc khi anh nằm sấp xuống đệm, giận dữ phản ứng, và bắt đầu lật người lại. Clark ngồi lên trên lưng anh, giữ chặt anh, và với một nụ hôn nhẹ, lồng những ngón tay của họ lại với nhau để giữ tay anh ở yên. “Clark...” “Như thế này tốt hơn.” Anh hứa và hôn lên gáy người kia. Đó là lời nói dối. Như vậy không tốt hơn, mà là an toàn hơn. An toàn hơn, bởi anh sẽ không thể nhìn vào mắt Bruce khi lên đỉnh và tự dối lòng rằng cảm xúc của Bruce về anh cũng giống như thứ mà anh dành cho Bruce. Anh sẽ không thể giấu được rằng anh yêu người kia. Không thể giấu khỏi Bruce. Bruce sẽ thấy điều đó. Anh sẽ biết. Và chuyện này... chuyện này sẽ kết thúc. Clark ấn vào trong anh. Bruce đẩy hông lại về phía anh và bật ra một tiếng rên trầm thấp. Một âm thanh kéo dài đau đớn cuốn đi tất cả sự ngập ngừng và kiểm soát, khiến môi Clark dán chặt vào cổ Bruce như nam châm hút vào kim loại. “Shh...” Anh rời một tay ra để với xuống và nhẹ nhàng trượt ngón tay như hình biểu tượng Krypton trên làn da trên đùi người kia. Bruce siết tay lại thành nắm đấm, bám chặt lớp ga giường bên dưới khi Clark đẩy sâu vào bên trong hơn. Bruce chặt và nóng hổi xung quanh anh, lớp dầu bôi trơn anh vừa ấn vào trong trước đó ấm và ướt át, vòng cơ đang bị kéo dãn bên trong anh siết lại. Khi anh đã hoàn toàn vào trong người kia, Clark ngừng lại để Bruce có thời gian thích nghi. Anh gặm nhẹ tai người kia, nắm lấy bàn tay vẫn đang lồng với tay mình, và với tay xuống để vuốt nhẹ dọc thớ cơ đang mở rộng để bao bọc lấy phần cương cứng của mình. Bruce khẽ chuyển động và vùi mặt xuống đệm. Clark cảm thấy như tim mình thắt lại. Bruce tuyệt đẹp. Là thứ đẹp nhất anh từng biết tới. Anh ước gì... ước gì... tất cả mọi thứ không như thế này. Anh ước mình có thể... Clark bắt đầu chậm rãi và cẩn thận, cọ xát. Khi Bruce bắt đầu đón nhận một cách dễ dàng hơn, anh bắt đầu đẩy hông. Anh tạo ra một nhịp nhanh đủ để khiến cả hai rên rỉ và buông ra những câu chửi thề giữa những lần thở dốc. Như vậy là đủ. Bruce thuộc về những nhiệm vụ, thuộc về thành phố của anh, và không điều gì có thể thay đổi việc đó. Anh đã bị tổn thương quá nhiều, đã chiến đấu quá lâu, để có thể đầu hàng. Để có thể quay lưng và bỏ chạy khỏi tất cả những họng súng, những cái bóp cò, những viên đạn ngắm vào anh nhưng không bắn. Và sự hi sinh đó, động cơ đó, chỉ là một trong vô vàn điều phức tạp tạo thành con người anh. Một cành của một cái cây cao, xù xì, chính là Bruce. Một vẻ đẹp khác, một vết sẹo khác, một phần khác của con người anh. Bruce sẽ không bao giờ yêu anh giống như anh yêu Bruce. Để anh chạm vào cơ thể mình và đem lại khoái cảm, thế là đủ. Để được phép chiếm lấy anh, khiến sinh vật đẹp đẽ này kêu lên vì ham muốn, thế là đủ. Hơn cần thiết. Hơn những gì anh có thể đòi hỏi. Bởi đó là tất cả những gì Bruce có thể hứa hẹn. Những gì anh có thể trao đi. Và như vậy là đủ. Bruce đang đẩy hông lại cùng lúc với nhịp của anh, nhưng cũng cọ xát đầy tuyệt vọng vào lớp đệm cứng bên dưới. Clark dừng lại, dễ dành kéo Bruce chống đầu gối lên nhưng vẫn để ngực anh chạm vào đệm, và áp một bàn tay đang rung lên xung quanh dương vật anh. Bruce bật ra một tiếng rên khi sự thay đổi góc độ khiến Clark ấn vào trong anh sâu hơn. Clark đẩy hông vào Bruce với nhịp nhanh và thô bạo cùng lúc với việc lần tay theo những mạch trên dương vật Bruce và cọ ngón tay cái lên phần đầu. Nhấm nháp phần da bên trên một vết sẹo khi Bruce ngăn tiếng rên bằng cách chặn tay lên miệng. Bruce tới trước. Sự siết lại và run rẩy của những cơ bắp đã khiến Clark vượt qua giới hạn theo anh. Anh rên lên khi tuôn trào, ấn vào trong Bruce nhẹ dần khi lấp đầy anh bằng chất lỏng của chính mình. Cả hai đều thả mình xuống giường, thở dốc giữa những câu chửi thề kiệt sức. Bruce mềm nhũn và bắt đầu chuyển sang trạng thái ngủ khi Clark xoay anh lại và bắt đầu liếm sạch chết lỏng trắng trên bụng anh. Nhìn đôi mắt xanh xám ấy chớp mắt lên trần nhà rồi quay xuống nhìn anh nhẹ nhàng liếm lên ngực mình. Khi xong, Clark hôn nhẹ lên dương vật người kia, lên đùi, và lên hông. Di chuyển lên thật nhẹ nhàng để liếm mút đầu ngực trước khi trèo lên người anh để gặm nhẹ phần cổ và cuối cùng là môi. Lông mi Bruce khẽ chạm lên má anh khi anh vươn người vào nụ hôn. Nụ hôn chậm, ngắn và mệt mỏi khi người kia nằm lại xuống giường với một tiếng thở dài. “Chết tiệt, Kent,” Lời nói hòa lẫn vào hơi thở ấm nóng mơn man trên môi Clark. “Chết tiệt.” Bruce hôn anh lần nữa một cách gần như đau đớn trước khi nằm xuống giường. Mắt anh khép lại và đầu nghiêng về một bên như thể phải mất quá nhiều sức để giữ thẳng nó. Clark cũng nằm xuống cạnh anh và nhẹ nhàng dịch chuyển anh sang một tư thế thoải mái hơn. Khi anh làm xong, nhịp thở của Bruce đã trở nên đều đặn và chậm rãi. Anh hôn nhẹ một lần cuối lên môi người kia trước khi nằm xuống và chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ thoang thoảng hương vị của những khoái cảm giữa hai người, vẫn đang dày đặc trong không khí của đêm Gotham. Nửa giờ sau, anh tỉnh dậy khi Bruce bật dậy khỏi giường và biến mất phía sau hành lang, đi tới hang dơi. Anh rùng mình khi hơi lạnh tràn vào nơi Bruce vừa nằm và ôm tấm chăn lại gần ngực. Môi anh run rẩy. Khi anh chạm vào chúng, chúng ấm nóng và ướt đẫm.