top of page

[Oneshot] News Flash


Title: News Flash - Tin nóng Author: mithen Rating: General Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandom: DCU Animated Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent, Bruce Wayne, Wally West Additional Tags: Humor, Identity Porn, Secret Identity, Secret Relationship Link gốc: http://archiveofourown.org/works/391314 Artist: Jkara Solar

Hiện tại Wally West là người đàn ông nhanh nhất thế gian. Vậy thì tại sao giờ đây mọi chức năng trong đầu cậu như đang phanh gấp lại, như thể cậu đang đi qua một bức tường bằng mật vô hình? Họ đã chui vào một nhà kho để trốn khỏi các chiến binh Thanagar, cậu hình dung lại trong óc, và đó là khi mọi việc bắt đầu. J’onn nói rằng họ cần phải trở về nhân dạng thường dân của mình. Wally đã phản đối và Batman chỉ vào cậu, nói rõ từng tiếng: “Cậu là Wally West.” Đó chỉ mới là khởi đầu, Wally nghĩ. Nhưng ngay từ khi ấy, mọi thứ đã bắt đầu có cảm giác sai sai. Batman đã chỉ về phía Superman và nói, “Anh ta là Clark Kent”—và dựa theo phản xạ, việc mà có vẻ như cậu đang làm hơi nhiều hơn mức cần thiết, Wally kết luận rằng đây chính là lúc mà mọi thứ trong não cậu bắt đầu rối tung lên: khi nghe điều đó. Và rồi Batman đã túm lấy mặt nạ của anh ta, kéo nó xuống và—một cảm giác nôn nao thú vị, khá giống với việc sử dụng speedforce, thoáng qua trong đầu cậu— Wally nhìn chằm chằm vào anh ta, đầu óc cậu đang điên cuồng hoạt động. Thế nhưng, kì lạ thay, những kí ức tái hiện lại trong đầu quá chậm, quá đỗi chậm, và cậu sẽ không bao giờ có thể kịp phản ứng điều gì. Cậu chỉ có đứng đó, nhìn chằm chằm, nhớ lại, và lạy hồn. 6 tháng trước. “Ý tôi là, thật không thể tin được!” Wally cắn thêm một miếng nữa từ chiếc bánh mì của cậu ta và nhiệt tình vẫy tay về phía một John Stuward hiện đang rất khoái chí. “Người đâu mà cứng thật! Anh đã nghe về chuyện này chưa, Supes ?” “Về chuyện gì cơ ?” Superman hỏi lại khi anh bước vào phòng họp. “Và tôi không nhớ rằng cậu được phép ăn ở đây, Flash.” Batman lững thững đi vào phía sau anh như một cái bóng, ảm đạm và đầy mùi nguy hiểm, khi Wally nhanh chóng xử lý nốt cái bánh mì của cậu với ba miếng cắn tốc độ và nhún vai. “Tụi tôi đang kiểm tra mấy cái phòng mới – anh tin nổi không ? – và tụi tôi bắt gặp ân nhân bí ẩn của chúng ta đang giở trò đen tối với một anh chàng nào đó, ngay trên cái bàn này, đây chính cái cái bàn này luôn!” Cậu đập tay lên cái bàn để nhấn mạnh, nhận ra Superman cũng kinh hoàng như cậu vừa rồi. “Họ nằm ườn ra nó, hăng hái và kịch liệt- kiểu, cứ lao vào nhau như kiểu mấy cậu thanh niên hứng tình ấy.” Mặt của Superman lúc này cứng đờ như đá với sự ngượng ngùng, và má anh đỏ ửng lên. “Điều đó thật không thích hợp và… thiếu khôn ngoan. Nhưng Ngài Wayne cũng đã đầu tư một khoản tiền khá lớn để xây dựng những tổng hành dinh này, nên có lẽ sẽ không sao nếu chúng ta bỏ qua nó lần này. Tôi chắc chắn là nó sẽ không xảy ra một lần nữa đâu. “ Anh nhấn mạnh. “Tôi sẽ nêu rõ vấn đề này với ngài ấy.” “Nó là bản chất con người.” Batman gắt. “Xin lỗi, cái gì cơ ?” Superman nói, mắt lườm anh ta tóe lửa, khi Flash tốc biến đến cạnh một cái ghế và ngồi yên vị. Chứng kiến Superman và Batman cãi nhau luôn thực sự rất vui. “Con người luôn bốc đồng như vậy. Sự giàu có dễ dẫn đến sự mất kiểm soát một cách thảm hại trong việc kiềm chế bản thân, bởi trong đời họ luôn có được mọi thứ mình muốn. Nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên, khi trong khoảng thời gian một mình trên Watchtower với bạn trai anh ta, Wayne thất bại hoàn toàn trong việc kiềm chế mình, và nảy ra ý muốn...đánh dấu bàn hội nghị.” “Anh không có thường xuyên nghĩ như một con người đâu, đúng không?” Superman gầm gừ. “Tôi biết họ thường không thể cưỡng lại sự cám dỗ,” Batman trả lời một cách ôn tồn, tay khoanh trước ngực và nhìn lại về phía Superman qua với lớp lens trắng kinh dị trên mặt nạ của anh ta. “Thế nào thì tôi cũng mong anh ta có thể cưỡng lại mấy cái cám dỗ đó từ bây giờ,” Flash lầm bầm, “Anh ta thậm chí còn chẳng thèm biết xấu hổ, nhưng bạn trai anh ta thì có vẻ khá hoảng hốt đấy. Phải rồi, anh ta là dân Metropolis, tay phóng viên ở tòa Planet!” Cậu kêu lên, quay về phía Superman, “Anh chàng đó đã từng viết bài về anh, đúng không? Clark Kent—anh biết anh ấy không? Anh có biết là anh ấy đang hẹn hò với Bruce Wayne không?” Trông Superman không mấy thoải mái. “Tôi…không nhớ có đọc được nó trên báo.” “Không hiểu một anh chàng như vậy đã làm gì mà có thể hốt được một tay ‘boy toy’ tỉ phú như thế.” Flash trầm ngâm. “Đời đầy rẫy những bí mật không thể giải đáp.” Giọng Batman vang lên từ góc phòng và Superman ném cho anh ta một ánh mắt khinh bỉ. 3 tháng trước Flash và Superman đang làm nhiệm vụ giám sát. Đúng hơn là Superman đang làm nhiệm vụ giám sát. Flash đang chơi Prince Punchem trên một máy tính, nhưng cậu hoàn toàn có thể vừa theo dõi tất cả vừa chơi, cậu báo cho Người đàn ông Thép lúc này đang cau có bên cạnh. “Đừng có để mấy cái quần lót đỏ chóe của anh vào thành một đống.” Superman không cãi lại, nhưng cũng không tỏ ra ngượng nghịu. Thật ra, Flash nghĩ, lén liếc qua khóe mắt, trông anh hết sức buồn bã. Flash đang mải đánh boss thì Superman rướn về phía trước. “Có một trận động đất ở--“ “—Sumatra: và nó cũng chỉ có 4,3 độ. NOAA đã thông báo rằng không có một dấu hiệu nào về sóng thần cả,” Flash nói, rời tay khỏi cái điều khiển đủ lâu để chỉ về phía một cái màn hình giám sát nhỏ trong góc hệ thống màn hình đồ sộ. “Đã bảo anh tôi có thể làm cả hai cùng một lúc mà.” Cậu nói một cách thản nhiên và quay trở lại tập trung vào một chuỗi pha hành động phức tạp, đá bay boss từ phòng này sang phòng kia. “Cậu luôn lè lưỡi ra mỗi lần cậu tập trung à ?” Một giọng nam cao êm dịu vang lên, “Đáng yêu đấy.” Flash nhảy dựng lên, đánh rơi cả chiếc điều khiển, và nhìn thấy một Bruce Wayne đang dong dài—nó là một từ ngớ ngẩn, nhưng chẳng có cách nào để miêu tả tốt hơn, anh ta đang dong dài—ngoài cửa. “Anh! Anh đang làm gì ở đây vậy ?” “Tôi đúng là đã xây chỗ này.” Wayne nói, thơ thẩn bước vào phòng. Anh nhìn thích thú về phía hệ thống màn hình đang tràn ngập các loại tin tức từ mọi ngóc ngách trên thế giới. “Lạy chúa, chỗ này thật tuyệt vời.” “Ê nè, tụi tôi đang làm việc ở đây đó,” Flash nói, cố cưỡng lại ham muốn lén lút đá cái điều khiển vào gầm ghế. “Đây thực sự không phải là nơi dành cho dân thường.” Cậu ngó về phía Superman, người mà nãy giờ chưa thốt nên nổi một lời từ khi Wayne bước vào: Giúp tui cái coi, ông bạn. Superman hắng giọng, ngày càng tỏ ra bối rối nhiều hơn là nghiêm khắc. “Flash nói đúng đấy, ngài Wayne. Đây thực sự không phải là một nơi thích—“ “—Tôi không ngủ được,” Wayne nói. Anh ta nhún vai. “Nghe hơi khó tin, tôi biết. Nhưng tôi không thể ngừng nghĩ về vụ cãi nhau của tôi với bạn trai tôi gần đây được.” Anh ta ngồi xuống trên một trong những chiếc ghế xoay đối diện với những chiếc màn hình với lực đủ để làm nó xoay qua xoay lại vài lần, rồi đặt một chân lên cái bàn giám sát, đôi giày wingtip của anh ta sáng bóng. Flash thực không hiểu sao gã khùng này lại ở đây, trên Watchtower, và nói về đời sống tình cảm của anh ta,và cậu cũng không hiểu sao Superman chỉ đứng đó ngượng nghịu thay vì tống cổ anh ta ra ngoài. “Anh chàng Clark Kent đó á?” Cậu nói, mong rằng nếu cậu chiều lòng gã điên này, anh ta sẽ biến đi sớm hơn. Wayne chắp tay lại, nhìn lơ mơ về phía hàng dài của chiếc màn hình. “Phải. Anh chàng đó.” Flash ném một cái nhìn cầu khẩn về Superman, nhưng Người đàn ông Thép chỉ đứng đó, im lặng nhìn chăm chăm vào phía sau của Wayne. Flash thở dài. “Vậy, hai người cãi nhau về chuyện gì ?” “Chuyện gì đó ngu ngốc.” Wayne trả lời. “Việc lặt vặt gì đó. Tôi còn chẳng nhớ. Cả hai đều đang trong tâm trạng tồi tệ, và mệt mỏi, và tôi…đã nói điều gì đó khiến mình hối tiếc.” Bóng dáng yên lặng của anh ta thoang thoáng nỗi buồn giữa những quầng sáng tỏa ra từ những chiếc màn hình. “Tôi ghét cái việc tôi sẽ mất anh ấy, rất nhiều, nhưng tôi không biết làm sao để nói với anh ấy rằng tôi đã ngu xuẩn và sai lầm.” Anh nhìn xuống đôi tay mình. “Anh ấy là cả thế giới với tôi.” Anh ta nói, nhẹ nhàng. Bất chấp sự khó chịu, Flash vẫn cảm thấy tệ cho anh ta. Cậu rướn qua và vỗ lên đôi vai anh ta. Lông mày Wayne nhướn lên và Flash nghe thấy Superman hít sâu đàng sau cậu, nhưng cậu lờ nó đi. “Anh sẽ phải đàn ông lên và nói với anh ấy,” Flash nói. “Nếu anh ấy quan trọng với anh như vậy. Nó sẽ rất đơn giản thôi.” “Tôi ước là vậy,” Wayne nói. “Flash đúng đấy,” Superman bất ngờ lên tiếng, và Wayne khẽ giật mình, nhưng không quay lại nhìn anh. “Có lẽ việc đó không khó. Chắc chắn anh ấy cũng đã hối tiếc về cuộc cãi vã đó. Tôi cá là anh ấy cũng mong rằng có một cách nào đó để nói lời xin lỗi.” “Ah,” Wayne nói bằng một giọng nhỏ nhẹ. “Có lẽ anh đúng. Tôi chỉ cần tìm một cách để nói với anh ấy rằng tôi… tôi yêu anh ấy rất nhiều.” Một khoảng lặng nhỏ và anh ngước lên nhìn Flash, đôi mắt chợt trở lên tinh nghịch. “Cậu nghĩ sao—một hòn đảo? Hay nó quá phô trương? Có lẽ tôi nên mua một cái kẹp cà vạt bằng kim cương và nói nó không đắt tiền lắm. Nó thường có hiệu quả.” Flash đảo mắt. “Geez. Cứ lao về phía anh ta, túm cái vạt áo mà hôn anh ta. Tôi cá là anh ấy sẽ thích nó hơn là một hòn đá lấp lánh đó.” Wayne suy nghĩ. “Anh ấy đúng là đã nói rằng không thích mấy viên đá lấp lánh vài lần rồi.” Anh ta đứng bật dậy và vỗ tay. “Tuyệt vời. Cậu đã thuyết phục được tôi, Ngài Flash. “Anh ta đứng lên bằng một cái dáng anh hùng lố bịch, lờ đi lời lầm bầm của Wally, “Flash thôi là được rồi,” và hướng về phía cửa. “Ta sẽ đi tìm chàng thơ của ta ở nơi mà chàng đang giận dỗi—“ “—suy nghĩ,” Superman cắt ngang. “—buồn bực,” Wayne đáp, “Và a sẽ chiếm đoạt chàng và mây mưa với chàng một cách nồng nhiệt và say đắm nhất để chàng thấu tỏ được sự ăn năn hối lỗi và khát khao tuyệt vọng của ta để có được sự tha thứ của chàng. Chàng sẽ tuyệt nhiên không được phép rời khỏi tầm nhìn của ta cho đến khi chàng đã hoàn toàn hài lòng với những khoái cảm mà ta mang lại.” Và không thèm ngoảnh đầu lại, anh ta rời khỏi căn phòng, tay đút trong túi quần và huýt sáo một cách vui vẻ. “Với một gã thiếu muối, thì tay dở hơi đó thực sự biết rất nhiều từ sang chảnh đấy.” Flash trầm ngâm. Một sự im lặng đầy suy tư bao chùm phòng giám sát. Sau vài phút, Superman hắng giọng “Ừm, Flash? Mọt thứ có vẻ khá yên tĩnh tối nay, nên… cậu không phiền nếu tôi nghỉ nửa tiếng còn lại của ca trực chứ?” “Hả? Ờ. Tất nhiên rồi. Không vấn đề gì cả.” Bất kể đó là thứ gì mà Superman vừa nhớ ra rằng anh ta phải làm, nó có vẻ như khiến anh ấy vui lên. Không chỉ vui, mà là rạng rỡ. Anh bắt Flash phải hứa – thề sống thề chết—rằng phải báo cho anh ta nếu bất kì chuyện gì xảy ra, rồi phóng ra ngoài nhanh tới mức căn phòng phát ra một tiếng nổ siêu thanh. Wally lắc đầu, cưỡng lại ham muốn nhặt lại cái điều khiển chơi game. Với việc Bruce Wayne là nhà tài trợ và Batman là chiến lược gia của họ, Liên minh dường như đang phụ thuộc vào một mớ bùng nhùng hỗn độn nhất trên đời. Một tháng trước “Tôi nghĩ anh ta cũng đáng yêu đấy chứ.” Hawkgirl nói. “Cho to tiếng lên một tí coi.” Green Lantern nhăn mặt nhưng vẫn tăng tiếng lên một nấc. Giọng nói của Bruce Wayne phát ra từ chiếc loa nghe rõ hơn, anh ta đang nói gì đó về tổ chứ từ thiện giúp đỡ nhưng người mắc căn bệnh mà Wally chưa từng nghe đến. “Đồ lập dị.” Flash lầm bầm. “Anh ấy làm từ thiện rất nhiều đó,” Superman nói. “Vẫn là đồ lập dị.” “Màu cái áo len đó rất hợp với anh ấy.” Wonder Woman nói. “Nó có màu hồng,” Flash nói. “Màu hoa hồng cổ.” Wonder Woman nói. “Vẫn là màu hồng.” Flash nói. “Anh có nghĩ nó tôn lên nước da anh ấy không?” Diana hướng về phía cái bóng đen đang lượn lờ chỗ nhà ăn. “Thời trang không hẳn là lĩnh vực của tôi.” Batman trả lời, lục lọi qua cái tủ lạnh mà không thèm chú ý đến cái tivi. Anh ta lôi ra một cái bánh kẹp và bóc lớp túi bên ngoài ra, cắn một miếng: dưa chuột và cải xoong, nhìn thì là vậy. Với lớp vỏ bánh bị cắt bỏ. Flash cố tưởng tượng Batman lột bỏ lớp vỏ khỏi chiếc bánh mì và thất bại hoàn toàn. Trừ khi đâu đó có một trường ninja huấn luyện việc cắt vỏ bánh mì mà Wally không biết, hay là một loại dụng cụ gì đó giấu kín trong cái đai tiện ích kia. Trên màn hình, Bruce Wayne đang diễn giải rằng họ sẽ có một ví khách mời đặc biệt tại bữa tối sau buổi từ thiện: Superman ! Mọi người nhìn qua phía Superman, nhún vai anh nói. “Nó là việc tốt mà.” Cô nàng phóng viên đang nói gì đó về việc cô nghĩ rằng mấy cậu chàng Hướng đạo sinh nhàm chán; Wayne hơi nghiêng người và vỗ chơi lên cổ tay cô ấy. Anh ta lắc đầu. “Một vài người chúng tôi thấy sự lương thiện có một sức hấp dẫn tuyệt đối, cô biết đấy.” Mọi người tránh không nhìn về phía Superman khi Wayne ca tụng hết mình về sức hấp dẫn của Người đàn ông Thép: “Cái khuôn miệng đó, ai lại không muốn nhận một lời trách mắng nghiêm khắc về giáo dục công dân từ cái miệng xinh xắn đó chứ? Và anh ấy có một lượng cơ bắp tuyệt hảo, to lớn nhưng vẫn bằng cách nào đó mảnh mai. Tôi nghi là anh ấy mặc cái áo choàng đó chỉ để chúng ta không thể nhìn rõ cái vòng ba đó thôi—nhưng tôi đã thấy nó vài lần rồi và nó thật thần thánh. Sự khiêm tốn chỉ khiến anh ấy khêu gợi hơn thôi.” Nàng phóng viên thì đang cười khúc khích còn Wayne thì ngày càng ngông cuồng hơn trong lời khen cuối cùng khi mà Flash túm lấy cái điều khiên và tắt cái TV đi. “Này!” Hawkgirl lên tiếng. “Cậu làm sao thế?” “Tôi chỉ không muốn phải nghe cái giọng ngu ngốc của anh ta, thế thôi.” Flash gắt. “Thì làm sao, ghen tị vì Superman được khen ngợi à?” Giọng của Hawkgirl là đang trêu đùa nhưng Flash khoanh tay trước ngực và trừng mắt đầy bực bội. “Anh ta là một thằng khốn, okay? Tôi không muốn nhìn cái mặt ngu ngốc của ta và tôi muốn phải thấy cái áo len ngốc nghếch của anh ta và tôi không muốn nghe cái giọng ngu xuẩn của anh ta nữa.” Mọi người đang nhìn cậu với đủ loại ngạc nhiên—ngoại trừ Batman, tất nhiên, người mà vừa mới cắn thêm môt miếng bánh mì của mình. Flash lơ đãng tung tay lên trời. “Chỉ là—không phải anh ta vẫn đang hẹn hò với anh chàng phóng viên đó sao?” “Vẫn còn.” Batman nói. “Vậy nên tôi không—tôi không nghĩ thế là đúng khi anh ta nói như vậy về Superman!” Flash nhìn về phía Superman với một chút xin lỗi và một chút thách thức. “Nó khá là thô lỗ với anh, Supes, lôi anh vào chuyện đó, nhưng anh không nghĩ là nó quá tệ bạc với bạn trai anh ta sao? Ý tôi là, không ai có thể bằng anh được, vậy nên điều đó sẽ làm anh ấy cảm thấy thế nào, khi nghe người yêu mình lảm nhảm mãi về anh như vậy? Sao Wayne lại có thể làm thế với anh ấy chứ?” Superman hắng giọng. “Tôi chắc là anh Kent biết anh ấy chỉ đang đùa thôi,” anh lẩm nhẩm. Wally đứng dậy và lượn qua lượn lại trong phòng đến chục lần, vẫn quá bực mình để ngồi yên. Cậu dừng lại, chống tay lên hông. “Ý tôi là, tôi đã gặp Wayne vài tháng trước và dù khi đó anh ta là một gã hề đi nữa thì anh ta vẫn có vẻ như là một người tốt, và anh ta có vẻ thực lòng yêu Kent, nên nó khiên tôi rất, rất điên khi nghĩ rằng anh ta dám đối xử với anh ấy như vậy!” Cậu chỉ về phía Superman, lúc này trông như thể mình sẵn sàng hi sinh tất cả để được ra khỏi đây. “Anh đã thấy anh ta hôm đấy, buồn bã về chuyện anh ta cãi vã với bạn trai—anh ta có nhìn giống đang yêu với anh không ?” Vì một lí do nào đó mà Superman đánh mắt về phía chỗ Batman đang ngồi rồi mới quay lại Flash. “Anh ta đúng là…khá là thích anh ấy.” “Thích? Anh ta yêu điên dại ấy. Tôi biết mấy thứ này mà,” Flash tuyên bố, vỗ tay lên ngực và lờ đi tiếng cười khúc khích của Hawkgirl. “Vậy nên những lời anh ta nói chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn. Tôi không biết nữa, nhưng nó làm tôi cáu. Và buồn bực. Tôi biết là nó ngu ngốc, nhưng tôi đã nghĩ anh ta tốt hơn thế, và nó—“ “Flash đúng đấy,” Batman nói, xử lí nốt cái bánh mì của mình. “Anh trật tự đi.” Flash cảnh cáo, chỉ về phía anh. “Tôi không cần cái thứ quái gở của anh—khoan đã, tôi đúng á?” “Điều đó lỗ mãng. Nó sẽ có ảnh hưởng không hay tới Kent. Tôi mong chờ nhiều hơn về nhà đầu tư của chúng ta.” Batman đứng dậy và bình tĩnh bóp khớp tay. “Tôi nghĩ ngài Wayne sẽ cần một cuộc trò chuyện nhỏ.” Anh bỏ đi trong tấm choàng đen, không nói thêm một lời. Flash nhìn chằm chằm anh ta. “Hey, đừng có quá đà!” Cậu nhìn chằm chằm về phía Batman. “Anh đang đùa thôi, đúng không?” Cậu quay về những khuôn mặt bàng hoàng của Liên minh. “Anh ấy đang đùa thôi mà, phải không?” Superman nhìn như muốn chôn cả cái đầu anh ấy vào lòng bàn tay. “Tôi nghĩ là anh ấy chỉ đùa thôi, Flash.” Flash bỗng cảm thấy dịu hẳn đi. “Tôi không biết anh ấy có khiếu hài hước đấy.” “Cậu không biết đâu.” Superman thở dài, và Wally đã phải bằng lòng với cái sự bảo đảm mơ hồ đó. Cậu đã thật sự lo cho tính mạng của tên Wayne đáng ghét đó, nên cậu đã bịa ra một lí do để phi đến Wayne Enterprises một vài ngày sau đó để kiểm tra anh ta. Anh ta không phải ngồi trên xe lăn hay có vết bầm tím nào, nên Wally đoán là Batman đã không làm gì quá đà. Tuy nhiên, cậu nhận ra rằng từ ngày hôm đó, Wayne đúng là đã giảm thiểu cuộc nói chuyện của anh ta về việc Superman gợi cảm đến mức nào trong các cuộc phỏng vấn. Hiện tại Có cảm giác như một tiếng rít vừa vang lên trong não Wally West có cảm giác khi những hồi ức không chủ tâm của cậu dừng lại và để cậu lại trong tình trạng á khẩu và cứ thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Bruce Wayne. Phía sau Wayne, Superman đã đeo một cặp kính dày. Anh cười nhẹ, nhưng Wally không thể nghĩ ra được lí do gì để cười vào cái thời điểm này. Cả tá câu hỏi rơi xuống đầu cậu, chất thành một đống hỗn độn. Mọi người đều đang nhìn về phía cậu. Batman—Bruce Wayne—ném một cái áo phông về phía Wally và theo phản xạ, cậu bắt lấy. “Để trả lời các câu hỏi của cậu theo thứ tự,” Batman nói, “Đúng; đúng; không; khoảng một năm rồi; đúng; vì anh ấy là Superman—và hơn cả thế nữa, anh ấy là Clark Kent; tôi không biết; rất nhiều; và đúng lần nữa.” Anh quay đi, bỏ lại Wally tự lầm bầm một mình và nhẩm đếm trên đầu ngón tay. Họ đều đã thay đồ và xuống phố--Wayne và Kent tay trong tay—khi Wally thông báo một cách đắc thắng : “Cứ nghĩ mình thông minh đi, đồ khôn lỏi--anh lộn thứ tự câu trả lời thứ tư và năm rồi nha!

SUPERBAT HEAVEN ON EARTH

WARNING

Đây là trang web tổng hợp tài nguyên của một couple duy nhất: Clark Kent x Bruce Wayne aka Superman x Batman  với mục đích phi thương mại.
 

Trang quảng bá, kinh doanh sản phẩm phụ kiện có liên quan đến SuperBat.

Không được phép mang tài nguyên ra khỏi trang này khi chưa có sự cho phép.

NO SWITCH: BOTTOM!BRUCE, TOP!CLARK
NO BOTTOM!CLARK

 

RECENT POSTS

CATEGORIES

Đăng kí để không bỏ lỡ bài viết mới!

bottom of page