[Oneshot] Leak
Title: Leak Author: littlechinesedoll Rating: Mature Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: DCU (Animated); Justice League & Justice League Unlimited (Cartoons); Superman - All Media Types; Batman - All Media Types Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Wally West; Shayera Hol; John Stewart; Diana of Themyscira; Superman; Batman; Flash; Hawkgirl; Green Lantern; Wonder Woman - Character Additional Tags: Lactation Kink; Implied Mpreg; Alpha/Beta/Omega Dynamics; Intersex Omegas; Intersex Bruce Wayne; PWPSmut; Breastmilk; Pregnancy Kink; Vaginal Sex; Boypussy Link gốc: http://archiveofourown.org/works/6613267 Artist: Jkara Solar Bruce thật sự không muốn tới cuộc họp của Justice League hôm nay. Nhưng cuộc họp đó là họp nội bộ giữa những người thành lập, và anh là một trong số đó, bán thời gian hay không. Hơn nữa, không hiểu sao anh lại cho rằng cuộc họp sẽ không kéo dài lâu, vì Diana chứ không phải anh, là người phát biểu. Anh hết sức biết ơn về điều đó, bởi anh không hề có hứng mở miệng nói về bất cứ điều gì. Cơ thể anh lúc này nặng như chì khi anh bước qua dãy hành lang, nhưng anh cố hết sức để không lê chân khi bước đi. Anh đi ngang qua những đám lính mới, vài người trong số họ quá háo hức tới mức vẫy chào khi anh bước qua. Khi anh vào trong phòng họp riêng của những thành viên lập nên Justice League, chỉ còn Wally chưa tới. Anh thậm chí còn không có đủ năng lượng để nhận xét về điều đó và chỉ im lặng ngồi xuống. “Tôi bắt đầu chứ?” Diana hỏi khi cô đứng lên khỏi ghế để tới bàn phát biểu. “Được chứ, cô bắt đầu đi!” Wally xuất hiện trong một làn gió, đặt một túi đồ ăn và những chai trà với vị khác nhau lên bàn. “Tôi mang burrito cho mọi người nè.” Cậu nói khi lục lọi trong túi để tìm chimichanga. Cậu chuyền chiếc túi đi xung quanh, và Diana bắt đầu nói về vấn đề khiến họ phải hẹn cuộc họp này. Chỉ ngửi mùi những đồ ăn trong chiếc túi đó cũng đủ khiến Bruce nôn nao, nhưng thật sự thì trong bụng anh chẳng có gì để mà nôn ra nữa. Anh đưa tay bóp nhẹ sống mũi, bực bội khi cảm thấy mình phát ốm. Chuyện này không hay rồi. Anh đã thấy yếu người từ hôm qua. “Bruce,” Clark lo lắng gọi. “Em không sao chứ?” “Tôi ổn,” Anh đáp, đẩy chiếc túi ra xa để từ chối khi John chuyền nó qua cho anh với ba bốn miếng cuối cùng còn lại bên trong. “Aaww, nhưng tôi mang cho anh loại nhiều rau mà!” Wally nhăn mặt khi đẩy lại chiếc túi về phía anh. “Tôi muốn anh thử loại đó lắm.” “Để khi khác,” Bruce đáp. Diana đặt chai trà xuống sau khi nhấp một hớp. “Được rồi, quay lại với vấn đề ban nãy,” Bruce không còn đủ sức để lắng nghe lời cô. “Em chắc là em ổn chứ?” Clark lại thì thầm sau khi Diana nói được năm phút. “Chắc,” Bruce rít lên, bắt đầu khó chịu trước sự quan tâm thái quá, dù anh biết Clark chỉ lo cho mình. Clark nhăn mặt. “Okay.” Lúc đó là ba giờ chiều, và vẫn còn quá sớm để anh phải mặc bộ batsuit. Anh đã rất khó khăn mới có thể mặc được nó hôm ấy, khi anh quyết định là chỉ nên đến đúng giờ thay vì hơi sớm hơn như thường lệ. Anh mất nhiều thời gian hơn để mặc đồ, và việc tiếp xúc với ngực anh không hiểu sau lại đau nhói. Anh khá may mắn, nếu đó đúng là từ cần nói, rằng Clark đã rời khỏi trang viên trước khi anh tỉnh dậy, và sau đó, anh biết rằng mình cảm thấy không khỏe. Nhưng hôm qua, anh không cảm thấy tồi tệ như thế này. Anh nghĩ là vì thay đổi thời tiết, nhưng không có gì quá nghiêm trọng mà một bồn tắm nước nóng không thể chữa được. Anh và Clark thậm chí còn có một khoảng thời gian riêng tư khá thú vị với nhau tối qua, và anh không thấy quá mệt. Ngực anh đau. Tại sao ngực anh lại đau? Anh cố tập trung vào những gì Diana đang nói. Thường thì trong những buổi thảo luận về chính trị Diana chủ trì, anh sẽ tham gia vào cuộc họp và hỏi những câu hỏi để làm rõ mọi chuyện. Nhưng sự khó chịu lớn dần bên trong khiến anh không thể nghe được bất kì quan điểm nào của Diana về chế độ quan liêu của con người, và cô sẽ giúp để cải thiện nó như thế nào. Khoảng một giờ sau, Bruce thở phào nhẹ nhõm rằng cuộc họp đã kết thúc. Anh không hay im lặng trong những cuộc thảo luận, nhưng thật sự anh chỉ muốn tìm cách làm giảm cơn đau nhức nhối ở ngực mình. Khi cuộc họp kết thúc, những đồng đội của anh bắt đầu chuẩn bị ra về. Clark đứng cách anh không xa, đang nói chuyện gì đó với Diana, nhưng anh không thể hiểu nổi họ đang nói gì dù nghe rất rõ. “C-Clark,” Anh với tới tay Clark, và nắm lấy lớp vải co giãn. Nhưng trước khi anh kịp bước lại gần, đầu gối anh đã run rẩy và suýt đổ gục xuống sàn nhà. Diana và Shayera kinh ngạc. “Bruce!” Clark ngay lập tức đỡ lấy anh. Ngay khi anh giữ lấy cánh tay Bruce để người kia khỏi ngã xuống, anh dùng tia x ray nhìn xem có gì không ổn, vì Bruce đang lên cơn sốt. Bruce dựa vào anh mới có thể đứng vững. Có phải ngực áo anh đang... ướt? “Anh ấy ổn chứ?” John hỏi khi anh sẵn sàng tạo ra một cấu trúc để đỡ Bruce. “Tôi sẽ đưa anh ấy tới bệnh xá.” Clark cởi áo choàng và choàng lên vai Bruce. Bruce rên lên đau đớn khi Clark cố nhấc anh lên khỏi sàn, để chân Bruce lên cánh tay mình và bế anh đi theo cách mà Bruce thấy rất xấu hổ, nhưng là cách dễ nhất để không làm anh đau thêm nữa. Clark bay ra khỏi phòng họp. “Anh biết em không thích anh làm thế này—“ “Không phải bệnh xá,” Bruce nói, giọng khàn đặc. “Về nhà.” *** Trên chiếc giường trong phòng ngủ lớn, Bruce đang run rẩy, mặt anh khẽ nhăn lại vì đau và anh rên rỉ khi Clark chậm rãi cởi bỏ bộ đồ trên người. Áo choàng của anh và Clark, đôi giày, mũ trùm, găng tay, quần và thắt lưng rải rác trên sàn, chiếc áo của anh nhanh chóng tiếp theo, tất cả nằm theo đủ hướng dẫn từ cửa tới chiếc giường. Anh thở phào khi lớp quần áo cởi ra đã giúp ngực mình bớt đau phần nào. Anh tựa lên chồng gối để ở đầu giường phía sau lưng. “Bruce...” Clark thì thầm. “Em... có phải...?” Ngực và toàn bộ thân trên của Bruce bao phủ một lớp chất lỏng, sáng lên khi ánh mặt trời chạm vào da anh. Núm vú sẫm màu và lớn hơn hẳn, ngực anh cũng lớn hơn. Clark với tay tới một bên ngực và ấn nhẹ. Chất lỏng trắng tuôn xuống từ núm vú. “OW!” Bruce giật bắn mình và đập tay Clark ra xa. “Đau!” Anh nhìn xuống ngực mình, đưa ngón tay chạm vào vệt trắng đang chảy dọc xuống. “Sữa...” Anh nhìn Clark, trông người kia cũng hoảng loạn không kém gì anh. “Tôi đã uống thuốc tránh thai—Tôi không thể mang thai được!” “Ừ-ừm,” Clark lắp bắp, cố không để sự sợ hãi lan ra trên khuôn mặt mình, nhưng lúc này anh không giỏi kiềm chế nó. “Những omega đôi khi ờ...có xuất hiện những triệu chứng giống như đang mang thai khi ờ...khi có mặt alpha của họ--!” “Kiểm tra tôi đi!” Bruce ra lệnh. “Kiểm tra tôi đi—chắc chắn là không có gì trong đó!” “Không có!” Clark ngay lập tức nói. “Không có, anh thề. Anh đã nhìn trước khi chúng ta rời khỏi phòng họp!” Vai Clark chùng xuống. Anh không biết tại sao điều ấy lại khiến anh buồn đến thế. Bruce không muốn có con với anh sao? Tất nhiên là việc đó rất nguy hiểm, còn chưa kể tới những rắc rối chất thành đống cho cả hai người họ; thế cũng có nghĩa là Bruce sẽ phải bỏ việc làm Batman một thời gian khá dài. Họ sẽ đều phải chật vật với việc làm anh hùng, công việc ở cơ quan, và đứa trẻ, những đứa trẻ, trong trường hợp của Bruce. Sự bất tiện sẽ khó mà kể hết được. Bruce nhận ra sự thay đổi trên gương mặt Clark. “Tôi không có ý như vậy, Clark.” Anh nói nhẹ nhàng. “Anh biết, anh hiểu mà,” Clark khoanh chân ngồi xuống sàn nhà. “Lại đây,” Bruce ra hiệu cho Clark đứng lên và lên giường cạnh anh. Tấm đệm khẽ lún xuống khi Clark ngồi lên, khiến Bruce co lại và kêu lên vì đau. “Xin lỗi!” “Không sao!” Bruce vội vã nói để ngăn tràng xin lỗi dài bất tận chuẩn bị tuôn ra khỏi miệng Clark. Anh vẫn đang run lẩy bẩy. “Chúng ta...” Anh thở sâu. “Chúng ta cần đưa tất cả sữa ra ngoài. Đó là cách duy nhất,” Anh nắm lấy tay Clark và đặt lên ngực mình. Anh khẽ kêu khi bàn tay chạm lên da thịt. “Làm đi, và đừng dừng lại cho tới khi cạn.” “Em chắc chứ?” Clark hỏi để chắc chắn, khi anh ngồi giữa hai chân mở rộng của Bruce. Có lẽ anh nên làm nhanh, và Bruce sẽ không thấy xấu hổ vì Clark âu yếm mình như thế này. “Chắc, làm đi!” Bruce nghiến răng. “Anh xin lỗi,” Clark khẽ bóp nhẹ. Không cần quá nhiều lực để sữa tiếp tục tuôn ra từ núm vú Bruce. Bruce gầm gừ và rên lên vì đau đớn. “Ah!” Anh nắm chặt lấy cánh tay Clark. “Dừng lại—DỪNG LẠI!” Anh cầu xin khi cơn đau quá sức chịu đựng. Clark buông tay khỏi Bruce. Có quá nhiều sữa; toàn thân Bruce ướt đẫm, tay Clark và chiếc giường cũng vậy. “Anh xin lỗi!” Clark lại nói. Lông mày anh nhíu lại và sự lo lắng tràn lên trong anh khi Bruce run rẩy, thở gấp, không thể tiếp tục ngồi thẳng được nữa, và nằm gục xuống giường. “Anh rất xin lỗi,” Anh nhắc lại, không phải vì anh đang làm Bruce đau, mà là vì anh thấy tình huống lúc này thật quá gợi tình. “Anh xin lỗi, Bruce,” Anh đặt tay lên ngực Bruce lần nữa. “Khoan—“ Bruce thở gấp, đưa tay lên vai Clark để đẩy anh ra xa. “Khoan đã, Clark—hnnh!” Clark nhích lại gần anh, ngậm một núm vú vào miệng, và bóp nhẹ ngực bên kia để giữ cho sữa tiếp tục chảy. Đầu lưỡi anh vẽ một vòng tròn trên núm vú căng cứng, miệng mút nhẹ nhàng, và nuốt xuống dòng sữa chảy đầy trong miệng. “Không...” Bruce siết tay trên bộ đồ của Clark. “Clark, dừng--!” Anh thở gấp. “Đau—AH!” Clark rời ra khỏi ngực Bruce, và trong vô thức, anh ma sát hông mình với Bruce. Cả hai đều đồng loạt nhìn xuống. Clark đang cương cứng. Và Bruce thì ướt đẫm. “Tôi ướt,” Bruce nói hổn hển, nhìn xuống quần mình bằng ánh mắt không thể tin nổi. “Sao tôi có thể ướt được?” Anh có thể hiểu sự kích thích mà Clark cảm nhận từ việc này, nhưng anh không hề thấy hứng tình chút nào. Bruce muốn giấu mặt đi vì xấu hổ. Cơ thể anh đang cầu xin một đứa trẻ để mang thai và sinh nở. Clark cũng muốn đứa trẻ ấy, nhưng anh thì không. Anh không thể giải thích sự hổ thẹn trong lòng mình. Có lẽ đó là omega bên trong anh, biết rằng nỗi xấu hổ lớn nhất là không thể cho alpha của mình một đứa con. “A-Anh có nên tiếp tục không?” Clark thận trọng hỏi. “Vẫn còn khá nhiều sữa trong đó,” Anh sẽ không nói dối, vẫn còn rất nhiều, và anh muốn uống tất cả. Bruce quá hấp dẫn như thế này, nếu anh thật sự mang thai thì còn nóng bỏng tới mức nào? Nếu Bruce mang thai, Clark sẽ làm bất kì điều gì và tất cả mọi thứ vì Bruce. Bruce biết điều đó. Anh không ngạc nhiên với việc có thai ngoài ý muốn chút nào, nhưng anh đã nghĩ tới việc đó, và những khó khăn mà anh và đứa trẻ sẽ phải đối mặt. Bruce gật đầu. Clark đặt tay lên khuôn ngực mềm mại của Bruce, ngậm vào miệng núm vú vừa bị bỏ qua lúc trước, và mút. Bruce nhắm mắt lại, ôm quanh Clark, ôm lấy đầu bạn tình khi anh rên rỉ. Tay Clark xoa bóp ngực còn lại, để sữa tiếp tục tuôn chảy khi hông anh ma sát với Bruce. Một vài lần cọ xát và miệng tràn đầy sữa, lưng Bruce cong lên và anh run lẩy bẩy qua một cơn cực khoái mãnh liệt đến mức anh giật mạnh tóc Clark. Ngực anh phập phồng theo từng hơi thở. “Clark...” Bruce buông tay khỏi tóc Clark. “Chết tiệt...” Anh thở gấp. “Cho vào trong tôi, nhanh lên—Tôi cần nó, nhanh lên!” Mắt Clark mở lớn và anh luống cuống kéo quần lót của Bruce xuống, cùng với những mảnh quần áo còn lại. Anh ném bộ đồ và chiếc quần lót ướt sũng xuống sàn. Bruce cũng ướt đẫm. Dương vật của Bruce đầy tinh dịch, trong khi đùi anh nhớp nháp chất dầu bôi trơn tự nhiên. Bruce khẽ rít lên khi anh thấy những ngón tay Clark ấn vào mình. “Không, không phải ngón tay—hhnnh!” Những ngón tay dễ dàng trượt vào trong. Clark bắt đầu di chuyển, những âm thanh tục tĩu ướt át khiến Bruce rùng mình. “Đừng—tôi cần--!” Clark, tôi cần—“ Anh cảm thấy trống rỗng khi Clark rút ngón tay ra, nhưng lại tràn ngập ham muốn điên cuồng được lấp đầy khi Clark ấn phần đầu vào trong anh. Clark yên lặng, hoàn toàn nằm trong Bruce, và rồi cúi xuống để mút nhẹ lên cổ Bruce khi anh tiếp tục xoa bóp ngực Bruce. “Di chuyển đi!” Bruce ra lệnh. Và Clark nghe theo. Ngực Bruce vẫn đau, và lực ép đều đặn nhưng nhẹ nhàng mà Clark đặt lên chúng nhức nhối, nhưng sữa vẫn chảy. Thật tệ khi phải phí phạm nhiều sữa như vậy. Bruce có thể cho đứa trẻ của họ ăn nhiều bữa với lượng đó. Anh bám chặt lấy Clark, cảm thấy được lấp đầy, nhưng cũng chưa đủ. Anh vẫn ham muốn đến cháy bỏng, và phần cương cứng của Clark khiến anh giãn ra một cách khoan khoái khi anh đẩy hông vào Bruce. Móng tay anh cào sâu vào lưng Clark. “Clark...Clark, mạnh hơn, mạnh hơn! Tôi sắp tới rồi!” Bruce ngoắc chân vào nhau để kéo Clark lại gần. Clark làm tất cả mọi thứ có thể với khoảng trống nhỏ bé đó. Anh cũng không giữ được lâu hơn nữa. Bruce chưa bao giờ thật sự cầu xin như thế này ngoài thời kì động tình, nên đây chính là Bruce của anh, mong muốn được làm tình. Đó là một giấc mơ mà Clark còn không biết mình có, và cũng không biết mình sẽ đạt được. Tay Bruce lại luồn vào tóc Clark, khẽ giật khi anh đột ngột căng người, và miệng anh mở lớn để buông ra một tiếng hét im lặng, cực khoái bùng nổ bên trong anh không hề có dấu hiệu báo trước. Clark đưa anh lên qua con sóng đó, và anh cũng tuôn trào một thời gian ngắn sau. Chỉ cảm giác Bruce bám vào anh quá chặt cũng đủ khiến anh vượt giới hạn. Vài giây sau, Bruce mềm nhũn chìm vào giấc ngủ. *** Bruce tỉnh giấc với cảm giác khoan khoái kì lạ. Anh đang mặc quần áo ngủ. Tất cả cúc áo đều bị tháo ra, và có một chiếc khăn ấm đặt trên ngực. Chiếc giường không ướt sũng hay nhớp nháp. “Em thấy thế nào rồi?” Anh nhìn lên và thấy Clark bước vào phòng cùng một ít đồ ăn và cốc nước. “Mềm như thạch,” Clark đặt đồ ăn xuống chiếc bàn vốn không phải ở cạnh giường. “Em lên cơn sốt. Em sẽ phải bỏ chuyến tuần tra đêm nay và nghỉ ngơi,” Anh nói, lấy một chiếc khăn nhỏ khác từ chiếc bát trên đầu tủ. “Dick sẽ làm thay em,” Anh thấm nước vào khăn và đặt lên trán Bruce. Bruce khẽ giật mình khi chiếc khăn lạnh chạm vào da anh. “Xin lỗi,” Clark dịu dàng đáp. Anh lấy chiếc khăn ấm khỏi ngực Bruce và thay bằng một chiếc khăn khô. “Sữa đã cạn hết, nhưng nếu em ấn đủ mạnh thì sẽ vẫn còn vài giọt,” Anh cài lại cúc áo cho Bruce. “Cảm ơn, Clark,” Bruce thì thầm đầy biết ơn. Clark đáp lại bằng một nụ hôn lên thái dương anh.