[Oneshot] Hearth and Home
Title: Hearth and Home - Tổ ấm Author: amphitrite Translator: Hung Nguyen Rating: General Audiences Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters:Alfred Pennyworth, Clark Kent, Bruce Wayne Additional Tags: Fluff, Moving In Together Link gốc: http://archiveofourown.org/works/195342 Artist: Jkara Solar Fanfic dịch tuần này là do đóng góp của mem Hung Nguyen page mình, mong sau này các bạn giúp đỡ page nhiều hơn nhé <3 Cảm ơn bạn rất nhiều <3 Hãy cho fanboy đảm đang tài năng page mình một tràng pháo tay nào các bạn :v Cậu chủ Bruce mới bắt gặp Superman được hai tháng trước khi mọi thứ bắt đầu. Đầu tiên chỉ là một chiếc bàn chải đánh răng. Lần đầu Alfred thấy một chiếc bàn chải dư - một chiếc màu xanh tầm thường, hoàn toàn khác biệt với những chiếc bàn chải điện xa xỉ của cậu chủ - ông đã vô cùng ngạc nhiên ko biết vì sao nó lại nằm trong dinh thự này, ngay trong chính phòng tắm của cậu chủ. Khi ông nhận ra nó thuộc về ai, ông không giấu được một nụ cười. Cũng mất một quãng thời gian dài để cậu chủ tìm được một người sẻ chia cuộc sống, và cũng mất một khoảng thời gian lâu hơn nữa để cậu và Superman thực sự thổ lộ cảm xúc giữa hai người. Alfred hoàn toàn ủng hộ, chắc chắn rồi – vượt xa hơn hẳn những thú vui tầm phào khác của cậu chủ Bruce. Không phủ nhận một điều rằng cậu chủ luôn bị cuốn hút bởi những con người nguy hiểm: Andrea Beaumont, Harvey Dent, Catwoman, Talia al Ghul, nếu điểm tên một vài. Nhưng Superman vẫn trên hết - cậu là người phi thường nhất và nguy hiểm nhất trên toàn hành tinh, nhưng đồng thời cũng được cho là người ít ích kỷ nhất. Alfred biết chắc chắn rằng Superman sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu chủ, vì tư lợi cá nhân hay những mục đích khác. Ngoài ra, cậu cũng đã từng gây ấn tượng với Alfred với nhân cách hoàn hảo và thu hút sự chú ý của ông bằng nét thân thiện, cởi mở cùng lòng trung thực từ những ngày đầu tiên. "Nếu Bruce đã tin ông với mọi bí mật và cả cuộc sống, vậy tôi cũng thế" và cái cậu siêu anh hùng của Metropolis đó đã tuyên bố như vậy trong lần gặp mặt đầu tiên với ông, trước khi cậu chuyển sang diện mạo của Clark Kent. Dấu hiệu thứ hai là một bộ pajamas. Alfred chẳng thể hiểu được vì sao Superman - cậu chủ Clark - phải bận tâm tới quần áo, khi mà cậu vẫn luôn trần trụi và 'úp thìa' với cậu chủ Bruce khi ông mang bữa sáng đến. Nhưng Alfred vẫn luôn nhặt những bộ quần áo bừa bãi trên sàn, giặt chúng, rồi gấp lại gọn gàng và để lại trên tay chiếc tràng kỷ quá cỡ trong phòng ngủ của cậu chủ. Khi Alfred tìm được hai bộ Suit nhăn nhúm được treo trong tủ quần áo, bên cạnh một hàng những bộ tuxedo đắt tiền của cậu chủ Bruce, ông 'tks' một tiếng không đồng tình rồi đem chúng đi là, chăm sóc chúng như với những bộ đồ khác của cậu Bruce. Hôm đó, cậu chủ Clark đến gặp ông với lời cảm ơn ngại ngùng vì việc đó và mong ông cứ bỏ qua công đoạn là ủi với những bộ thường phục của cậu, đặc biệt khi chúng là những phục trang cần thiết cho việc cải trang. Tất nhiên, Alfred đồng ý, nhưng rồi lại lắc đầu ngán ngẩm. Thế giới này đã thành ra như thế nào khi buộc một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai như cậu Clark phải giả vờ vụng về, luộm thuộm để bảo vệ những người xung quanh? Tuy vậy, Alfred vẫn cố hết sức có thể để ngăn bản thân tự mình sửa sang lại đống tư phục rẻ tiền cho cậu Clark, cứ coi như chúng là phục trang mà Superman phải mặc. Xét cho cùng, Alfred cũng đâu còn lạ gì với mấy thứ đồ cải trang, khi mà ông cũng xoay sở với hàng đống thứ tương tự của Batman sau bấy nhiêu năm. Và dần dần, những vật thuộc về cậu chủ Clark đã bắt đầu tìm được vị trí riêng trong Dinh Thự. Một chiếc ca mang dấu ấn của một họa sĩ thuộc vùng Smallville. Một chiếc chăn len đan tay từ mẹ cậu. Một vài quyển sổ tay cùng với bút không mang dấu nhà Wayne. Những cuốn sách không thuộc về thư viện của Dinh Thự. Hai khung tranh gỗ, một chứa bức tranh của cậu Clark cùng cha mẹ và một chứa bức tranh của cậu cùng với những đồng nghiệp tại tòa soạn Metropolis Daily Planet. Một lẵng hoa hướng dương tươi từ khu vườn gia đình Kents được đặt trên bàn ăn. Dường như cậu chủ Clark đang dần di chuyển cả căn hộ của cậu vào Dinh Thự, tuy nhiên Alfred ko hề nghe thấy bất cứ lời phàn nàn nào của cậu chủ Bruce. Thậm chí tâm trạng của cậu chủ còn cải thiện hơn cùng số lượng đồ dùng mà cái cậu siêu anh hùng kia đang rải đi khắp Dinh Thự. Một vài lần, Alfred còn bắt gặp cậu chủ đang ngân nga một giai điệu trong khi làm việc bàn giấy trong phòng đọc, dưới ánh mắt quan tâm của người cha mẹ quá cố. Thi thoảng, khi ông mang bánh quy xuống dưới hang cho Batman và nhìn thấy Superman đang lượn lờ bên trên chiếc “ngai vàng”, lặng lẽ nhìn người kia giải quyết một vụ án mới. Một lần khác, ngay trước khi Alfred cất tiếng ám hiệu cho sự có mặt của ông, ông bắt gặp, trên đùi người đàn ông mang bộ đồ xanh kia, một bàn tay mang găng nhẹ nhàng đặt lên đó. Một lần khác nữa, khi bước vào căn phòng nghiên cứu để mang cho cậu chủ Bruce một tách trà, ông nhận ra cậu không làm việc ở chiếc bàn xa hoa như thường lệ. Thay vào đó, cậu chủ ngồi trên chiếc tràng kỷ, đọc những tập file về những thẩm định xét xử tội phạm trong khi nhẹ nhàng tựa mình vào cậu chủ Clark, người đang cố liếc đống ghi chú và chiếc laptop qua cặp kính giả đó. Nhưng Alfred thực sự tin rằng cậu Clark giữ một vị trí quan trọng trong lòng cậu chủ Bruce khi ông tìm thấy một bức tranh trên bàn làm việc, giữa những bức tranh của cậu chủ cùng với Dick, Tim và chính ông, Alfred. Bức tranh lưu lại khoảnh khắc cậu chủ cùng cậu Clark khoác tay qua nhau, cậu Bruce với một nụ cười rạng rỡ trên môi. Phía sau mở ra thiên cảnh bãi biển trong veo bên dưới bầu trời xanh ngắt trải dài; Alfred nhận ra hòn đảo Caribbeen, nơi hai người tận hưởng kì nghỉ gần đây. Alfred lặng nhìn bức tranh một hồi lâu. Ông, bất giác thấy ngạc nhiên, nhận ra những giọt nước khẽ đọng trên khóe mắt khi từ từ đặt bức ảnh xuống. Nếu ai không nhận ra tình cảm thật sự cậu Clark dành cho cậu chủ Bruce hẳn là có mắt cũng như mù. Khi cậu chủ Bruce thông báo rằng Clark Kent thực sự chuyển đến và chung sống với mọi người, Alfred hẳn là người ít ngỡ ngàng nhất. Và khi lũ nhóc nồng nhiệt chào đón cậu chủ Clark tới gia đình – cả bọn nhóc, Alfred biết rằng chúng cũng sẽ rất vui khi người cha nuôi của chúng thực sự tìm được một người sẻ chia cuộc sống, ở một mức độ mà chúng tin chắc không thể đạt tới – Alfred chỉ đơn giản gật đầu đồng ý rồi rút về căn bếp để chuẩn bị món tráng miệng. Nhưng cậu Bruce thực sự làm ông ngạc nhiên khi sau bữa ăn, xua mọi người đi, rồi giúp Alfred thu dọn đống bát đĩa. Alfed cảm nhận cảm giác lo lắng từ cậu chủ, như khi cậu khẽ run tay khi đặt chồng đĩa xuống kệ tủ đá. “Tôi có thể giúp gì cho cậu, thưa cậu chủ?” ông hỏi, đôi chút mất kiên nhẫn. Khi cậu chủ Bruce lo lắng thường ko là một điều tốt. “Vấn đề về Clark, Alfred, tôi, uh, tôi chỉ muốn, uh... Hmm.” Alfred hơi nhướn một bên mày trước sự lưỡng lự của cậu chủ, ông cho cậu chút thời gian tìm kiếm câu chữ. Thật đáng chú ý, trước vô vàn khả năng của Superman, không gì ngạc nhiên hơn cái khả năng huyền bí, có thể khiến một người cẩn trọng và cương nghị như cậu chủ Bruce phải bối rối chọn lựa từ ngữ. “Vâng, thưa cậu?” “Ông như một người cha với tôi vậy, Alfred,” cậu chủ Bruce đột ngột nói “Tôi biết tôi đã nói rằng Clark sẽ trở thành một thành viên chính thức của gia đình này, tất cả những gì tôi muốn chỉ là... một lời chúc phúc từ ông” Alfred phải cố nén một tiếng cười trước bộ dạng lo lắng của cậu chủ Bruce, vân vê chiếc ghim cài áo đầy lo lắng như một cậu nhóc thiếu niên. Ông quyết định sẽ làm khó cậu một phen. Cũng chẳng mấy khi ông được tận mắt thấy cậu chủ Bruce làm những việc bình thường tương tự như mong một lời cầu chúc từ một người cha cho lễ đính hôn, nếu xét cho cùng. “Nhưng thưa cậu, cậu vẫn luôn được phép mời bất cứ ai cậu muốn về ngôi nhà này theo ý của cậu. Lời đồng thuận của tôi không thực sự có ý nghĩa gì” “Điều đó lại rất có ý nghĩa với tôi. Làm tôi vui lên nào, ông bạn già,” Bruce đáp, những từ ngữ tuôn ra nhanh như đã được tập đi tập lại trước đó. Alfred ngạc nhiên nhếch một bên mép. “Nào cậu nhóc của tôi,” ông đáp lại nhẹ nhàng, ”không có bất cứ thứ gì hay bất cứ ai tôi có thể ủng hộ hơn. Và có lẽ tôi hơi bạo gan khi nói lên những lời này – đã đến lúc rồi.” Cậu chủ Bruce nở một nụ cười, nụ cười lớn hơn bất cứ nụ cười nào Alfred từng ghi nhớ trong quãng thời gian cậu chủ Bruce trưởng thành. Điều đó là quá đủ để thuyết phục ông rằng cậu chủ Clark đã đem đến phép màu thật sự cho chính cậu chủ của ông. Tối hôm đó, khi rảo bước tới phòng ngủ của cậu chủ để thay tấm nệm, Alfred tình cờ đụng phải cậu chủ Clark. Theo đúng nghĩa đen. Alfred xoa trán choáng váng; cú va chạm khiến ông có cảm giác như mình vừa lao vào một bức tường gạch. Thật may ông không đi nhanh hơn. Cậu chủ Clark giúp ông đứng dậy trong khi lắp ba lắp bắp nói lời xin lỗi. Alfred lắc đầu, xua đi cảm giác choáng váng trước khi cam đoan với tên phóng viên đang liên tục xin lỗi kia rằng không có bất cứ thiệt hại nào cả. “Thực ra, tôi mừng khi tìm được ông, Alfred,” cậu chủ Clark nói, lo lắng đưa mấy ngón tay lên chỉnh lại cặp kính trên sống mũi. “’Tìm’ không phải là hơi nhẹ sao, thưa cậu?” Alfred khẽ nói. Những lời đó khiến cậu Clark vô thức đưa tay lên gãi phía sau cổ lo lắng. “Cậu cần gì sao?” “Tôi chỉ muốn hỏi ông đôi điều.” Cậu chủ Clark lưỡng lự. “Bruce có vẻ không quan tâm đến điều này cho lắm, nhưng nó lại quan trọng đối với tôi. Ông có cảm thấy ổn với việc tôi chuyển đến đây và... mọi thứ khác? Xét cho cùng, đôi khi tôi nghĩ ngôi nhà này thuộc về ông nhiều hơn là thuộc về Bruce, và tôi ghét việc mình vô ý xâm phạm vào những gì ông đã làm cho nơi đây...” Ôi, mấy con người này. Thật đáng mến làm sao khi họ có thể đối mặt với những tên gàn dở mất trí hay một đội quân ngoài hành tinh như cơm bữa mà không thèm chớp mắt, giờ lại ấp úng khi hỏi ông một lời đồng thuận cho một việc đơn giản như vậy. Alfred chỉ đáp nhẹ nhàng, “Cậu Clark. Bất cứ ai có thể mang đến và giữ cho cậu chủ Bruce trong tâm trạng tốt như thế đều được chào đón đến gia đình này. Và bất cứ ai được cậu chủ mở lòng nhiều như cậu mà vẫn tin tưởng và chịu đựng được cậu chủ thì thực là một viên ngọc quý. Thực ra, tôi không chắc trên thế giới này có người thứ hai. Và thưa cậu, có lẽ tôi nói hơi quá nhiều, nhưng tôi thực sự vui khi biết cậu là người mà cậu chủ đã chọn.” Ông hạ giọng đầy bí ẩn. “Tôi đã ủng hộ cậu ngay từ đầu.” Có lẽ không còn cách nào khác để miêu tả khung cảnh này: Cậu chủ Clark nở một nụ cười chân thành như được thắp sáng bằng một nghìn watt, và trong một chốc, Alfred dường như vô cùng ngạc nhiên trước vẻ mãnh liệt mà chân thành ẩn trong nét mặt đó, khác hoàn toàn với những tấm hình trên báo. Có lẽ đó chình là phép màu đằng sau tâm trạng vui vẻ bí ẩn và lạ kỳ của cậu chủ Bruce mấy ngày gần đây. “Cảm ơn ông, Alfred. Tôi hứa sẽ không làm ông thất vọng.” “Tôi cam đoan là không,” Alfred nói, với một sự tự tin tuyệt đối xen lẫn trong điệu cười. “Mừng cậu về nhà, cậu chủ Clark."