[Oneshot] All this time
Title: All this time – Sau bao năm qua Author: amphitrite Rating: Mature
Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings
Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne, Clark Kent, Dick Grayson, Alfred Pennyworth, Tim Drake Additional Tags: Sappy, Future Fic Link gốc: http://archiveofourown.org/works/195347?view_adult=true Artist: Jkara Solar
Bruce đã bước quá tuổi năm mươi khi anh cuối cùng cũng quyết định ngừng công việc ban đêm của mình. Không phải vì tự anh muốn bỏ xó bộ giáp của Batman – dù anh phải thừa nhận rằng mình càng ngày càng trở thành một gánh nặng mỗi khi màn đêm buông xuống. Bất kể anh có ép bản thân tập luyện nhiều đến đâu, cơ thể đang lão hóa rõ rệt của anh đơn giản là không thể theo kịp được. Dù anh vẫn là một mối đe dọa lớn với những kẻ tấn công thông thường, sự thật là anh không còn nhanh nhẹn, dẻo dai hay mạnh mẽ như những năm đầu của Batman nữa. Nếu anh là người khác, anh chắc chắn đã sa thải chính mình từ lâu, nhưng những đồng đội tôn trọng và sợ hãi anh quá nhiều để bắt anh tránh ra khỏi chiến trường. Ngoại trừ Dick và Alfred, tất nhiên. Chính họ là những người thuyết phục anh rằng anh sẽ không thể hoàn toàn bình phục sau loạt xương sườn bị gãy và thoát vị đĩa đệm, họ là những người đã ấn anh xuống giường khi anh quyết tâm đi tuần tra Gotham dù lúc ấy không thể bước đi nổi. Sức lực của anh so với nắm tay cứng như thép của Dick đã khiến anh xấu hổ - và khiến anh chịu im lặng và nghe theo mệnh lệnh của họ. Nhưng Bruce không muốn mình vô dụng. Anh đã dành cả đời mình để dọn sạch đường phố Gotham khỏi đám tội phạm, và anh sẽ vẫn tiếp tục công việc ấy bằng mọi cách có thể, mặc kệ sức khỏe có thế nào. Ngay lập tức, anh biến mình trở thành người trợ giúp thông tin giống như Oracle, để cô được thoải mái với công việc của Justice League và Birds of Prey trong khi anh độc chiếm mạng lưới chống tội phạm của Gotham. Anh biết việc anh làm lúc này cũng quan trọng, nhưng không thể ra ngoài đường phố vẫn khiến anh đau nhói, dù anh biết gia đình và đồng đội của mình hoàn toàn có thể làm được công việc mà anh đã đơn độc làm trong suốt bao năm qua. Anh không nghĩ cảm giác đó có thể nguôi ngoai được. Một tháng sau khi anh ngừng hoạt động, một cuộc gọi lạ trên đường dây vang lên khi anh đang sắp xếp danh sách tình nghi cho vụ án của Batgirl. “Này, B. Chỉ muốn nói cho anh biết là tôi đã quay lại.” Giọng Superman rất vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với không khí lạnh lẽo và u tối của Hang Dơi, nơi Bruce làm việc trong nhiều năm dài. Bruce gầm gừ để át đi nhịp tim rộn rã của mình, cái thứ luôn trở nên hỗn loạn một cách khó chịu mỗi khi Superman xuất hiện. Đã khá lâu kể từ khi anh nói chuyện với anh ấy lần cuối. Anh nghi là Superman không biết gì về chuyện anh đã nghỉ làm Batman. Dù sao thì, anh đã lên đường ngay trước đêm cuối cùng của Batman ngoài Gotham. Bruce không biết mình sẽ nói với Superman bằng cách nào, rằng họ sẽ không có cơ hội cùng nhau chiến đấu trên chiến trường, cũng không thể đánh bại những kẻ thù chung hay canh chừng phía sau lưng cho nhau nữa. “Chuyến đi của anh tốt chứ?” Anh hỏi để câu thời gian. Superman vừa quay về từ một nhiệm vụ cứu giúp một hành tinh trong hệ mặt trời gần đó khỏi thảm họa diệt chủng. Bruce đã nghe đồn rằng nhiệm vụ đó khó hơn dự đoán, nhưng trái đất hiện giờ đã có đủ nhiều siêu anh hùng để người vĩ đại nhất trong số họ có thể vắng mặt trong một tháng mà không gây ra vấn đề gì. Ngay khi nghe câu hỏi đó, Superman ngay lập tức kể lại những phong tục truyền thống kì lạ mà anh phải làm quen trong ba mươi ngày vừa rồi. Bruce nhận ra mình đang thả lỏng trên chiếc ghế, để giọng nói trầm ấm của Superman tràn qua cơ thể mình. Nếu nhắm mắt lại, anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh Superman đứng trong cùng căn phòng với mình, bay lơ lửng cạnh chiếc ghế anh đang ngồi, một tay đặt lên vai anh, những ngón tay rắn chắc nóng bừng như lửa đốt lan trên lớp giáp trên cơ thể anh... Bruce bật dậy khỏi ghế, toàn thân căng cứng. Superman vẫn đang nói, giờ là về công nghệ ngoài hành tinh anh mang về từ nơi đó, thứ anh tin rằng sẽ có ích trong cuộc chiến chống ung thư. Tựa lại xuống ghế, Bruce thở hắt ra chua chát, một âm thanh thương hại chính mình. Anh đang mặc một chiếc áo phông. Không phải bộ đồng phục, mà chỉ là một chiếc áo phông cũ. Vì anh không còn là Batman nữa. Anh chỉ là Bruce Wayne, một lão già yếu ớt không thể theo kịp tội phạm. Bruce Wayne, một đống thịt chỉ được gia đình cho phép đi lại trong Hang Dơi vì họ cảm thấy tội nghiệp cho anh. Anh buồn bực đá vào hộp máy tính. Giọng Superman ngừng lại giữa câu chuyện. “Bruce? Anh không sao chứ? Anh cần giúp không?” Tim Bruce như chùng xuống khi anh nhận ra, chắc Superman nghĩ rằng anh đang tuần tra bên ngoài và đang ở giữa một cuộc chiến. “Tôi ổn.” Anh nói dối. Anh biết mình nên nói với người đồng đội mà mình tin tưởng, rằng anh đã chính thức không còn phận sự gì ở đây nữa, nhưng anh không biết mình có thể làm vậy không. Sao anh có thể thú nhận với một sinh vật bất hoại, mà có lẽ là bất tử, rằng những ngày chiến đấu chống tội phạm của nửa kia của World’s Finest đã thật sự kết thúc? “Được rồi, vậy thì đừng ngại nhờ sự trợ giúp nếu anh cần tới nó.” Superman tươi tắn đáp lại. Bruce lại gầm gừ, và rõ ràng Superman cho rằng đó là dấu hiệu mình được phép nói tiếp. Bruce thở dài, cố thả lỏng cơ thể và lắng nghe giọng nói của Superman. Vài năm trước, Clark bắt đầu gọi cho anh rất thường xuyên chỉ để trò chuyện. Ban đầu, Bruce đã hoang tưởng ra một tá nguyên nhân dẫn đến sự thay đổi thái độ kì lạ này, chưa kể là rất khó chịu mỗi khi Clark tưởng rằng Bruce muốn nghe những câu chuyện lặt vặt của anh về bánh táo, những vì sao, hay những câu đùa giỡn mà Jimmy Olsen nói với anh. Nhưng sau một thời gian, Bruce bắt đầu quen với giọng nói vui tươi của anh vang lên bên tai và coi nó như một loại nhạc nền dễ chịu khi làm việc. Dù sao thì, Clark cũng chưa bao giờ để ý xem người kia có trả lời hay không. Hai tuần sau bước tiến triển mới kì lạ giữa tình bạn của họ, Bruce nhận ra sự mở đầu của những cuộc nói chuyện giữa anh và Clark chính là kết thúc của vụ li dị với Lois. Hóa ra Clark cảm thấy cô đơn. Bruce không phiền. Thành thực mà nói, Bruce không phiền chút nào. Anh và Clark chưa hề nói ra, nhưng cả hai đều biết rõ tình cảm đặc biệt nảy nở giữa họ - tình cảm mà càng ngày càng sâu sắc sau bao nhiêu năm họ cùng chiến đấu và sát cánh bên nhau. Cứ vài năm, Clark sẽ lại nói với anh về điều ấy, chỉ để bị Bruce từ chối hết lần này đến lần khác. Có quá nhiều lí do mà mối quan hệ giữa họ không thể tồn tại. Và rồi Lois xuất hiện. Khi cô ấy và Clark tới với nhau, Bruce tin rằng ý định độc thân cả đời của anh cuối cùng cũng thất bại – Clark đã bỏ cuộc, ngừng theo đuổi Bruce, và anh sẽ không phải tự dằn vặt mình mỗi khi nhớ tới chuyện đó nữa. (Mặc dù ý nghĩ Clark tới với một người khác cũng khiến anh xót xa không kém). Nhưng sau cuộc li dị, Clark lại tới tìm anh, cầu xin – và một lần nữa, Bruce đã nhẹ nhàng đáp lại rằng anh không thể để chuyện tình cảm làm xao nhãng khỏi công việc, mặc kệ nỗi đau nhói lên bên trong mình trước ánh mắt tuyệt vọng của Clark. Sau đó, họ không nói về điều đó nữa, nhưng Clark vẫn tiếp tục gọi tới cho anh để chuyện trò. “Con mèo này nó có ba cái tai lận, và chân nó giống chân con lợn cơ,” Superman nói. “Ồ, và lông nó còn màu tím nữa chứ! Cứ tưởng thế là kì quái lắm rồi.” “Hẳn rồi.” Bruce đáp, khẽ thích thú trước viễn cảnh Superman cứu một con mèo ngoài hành tinh. Sau bao nhiêu năm, anh vẫn ấn tượng bởi lòng lương thiện thuần khiết bên trong Superman. Bất chấp tất cả những bất đồng và quan điểm trái ngược giữa hai người, chính điều ấy đã khiến Bruce không ngừng đặt niềm tin của mình vào Người đàn ông thép. Superman không có một động cơ cá nhân nào mỗi khi anh giúp đỡ những con người, những người thường cô lập anh, chống lại anh, và thậm chí còn cố ý tìm những cách để hãm hại anh – nhưng anh vẫn làm, đơn giản là vì anh tin rằng đó là điều đúng đắn. Anh có thể đạo đức thái quá, có thể ngây thơ, hay thật thà một cách khiến người ta phát bực, nhưng ngoài từ chân thành thì không còn gì khác để diễn tả hay hơn. “Được rồi, Bruce, tôi phải đi đây, nhưng tôi sẽ gọi lại sau. Chúng ta có thể đi uống cà phê cùng nhau.” “Ừ.” Bruce lơ đễnh đáp khi đầu dây bên kia ngừng hoạt động, tự hỏi không biết bao lâu nữa Superman sẽ phát hiện ra công việc mới của anh. Anh chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu vụ án của Batgirl khi những tiếng bước chân khẽ vang lên phía sau, và một giọng nói tiếp sau đó. “Anh ấy chưa biết, phải không?” Dick hỏi, khi cậu nhẹ nhàng đáp đất từ trên trần hang xuống phía sau ghế Bruce. “Rồi anh ta sẽ biết, sớm thôi.” Bruce đanh giọng, không buồn mắng con trai mình vì tội nghe lén. “Anh biết anh ấy xứng đáng được nghe điều đó từ anh.” Bruce hừ một tiếng, nhưng không tiếp tục bản báo cáo mà anh đang làm dở. Tựa lưng vào bảng điều khiển máy tính, Dick nhìn thẳng vào mắt anh. Bruce cảm thấy mình trông thật ngu ngốc trong bộ quần áo này, trong khi Dick đứng kia, nai nịt đến tận răng. “Anh ấy sẽ không từ chối anh chỉ vì anh không còn hoạt động nữa, Bruce,” cậu nói, nhướn mày. Bruce tự chửi rủa mình vì đã huấn luyện cậu kĩ đến nỗi bây giờ, cậu có thể hiểu Bruce như đọc được ý nghĩ của anh vậy. Anh không đáp; anh sẽ không nói dối Dick chỉ để chối bỏ nỗi bất an, nhưng chắc chắn cũng sẽ không hoàn toàn thừa nhận nó. Dick rướn người tới trước, nhẹ nhàng đặt tay lên vai anh. “Thành thực mà nói, tôi nghĩ anh ấy mới là người nên sợ bị từ chối lần nữa. Anh nhận ra là cái cớ lớn nhất của anh bây giờ không còn nữa rồi, phải chứ?” Bruce giật mình nhận ra rằng Dick nói đúng. Không còn nhiệm vụ phải làm vào ban đêm, anh hoàn toàn không còn lí do hợp lí nhất mà anh đã dùng với Clark suốt thời gian qua, lí do tại sao trong cuộc đời anh không có chỗ dành cho những gì Clark mong đợi. Anh cau mày, cố nhấn chìm nỗi hoảng sợ và niềm vui sướng run rẩy đang hỗn loạn tranh giành quyền kiểm soát bên trong mình. “Không phải là ‘cái cớ’,” Anh cãi lại ỉu xìu. Dick nhìn người kia bằng ánh mắt như đã thừa hiểu ý nghĩ của anh, rời khỏi vị trí bên cạnh bàn điều khiển để chống một tay giữ thăng bằng trên chiếc bàn gần đó. “Thế nào cũng được.” Cậu đáp. “Tôi chỉ muốn anh chịu làm điều đúng đắn một lần trong đời.” “Tôi đã dành ba mươi năm cuộc đời tôi để cố gắng làm điều đúng đắn. Tôi nghĩ tôi hoàn toàn có thể tự lo được.” Bruce bật lại, thoáng bực bội. Dick thản nhiên nhảy lộn một vòng xuống đất và bước về phía cầu thang dẫn lên trang viên. “Ý tôi là điều đúng đắn cho bản thân anh đó, Bruce.” Dick nói. Và những lời của cậu khiến Bruce choáng váng. Anh ngồi yên trên ghế, không dịch chuyển một thời gian dài kể cả khi Dick đã đóng cánh cửa lại phía sau lưng. *** Superman tới thăm Hang Dơi ngày hôm sau, tràn đầy sự tức giận và kinh ngạc. “Tại sao anh không nói gì với tôi?” Anh hỏi bằng giọng Superman rắn đanh. Bruce nhăn mặt và quay ghế lại, cố không đảo mắt. “Đừng có làm màu nữa, Clark,” Anh nói, giọng chán ngán và bồn chồn kì lạ. “Tôi không biết nói với anh như thế nào.” Trông Superman như thể anh đang rất muốn đấm một cái gì đó, nhưng Bruce không hề nao núng. “Anh biết tôi nghe tin đó từ ai không? Từ những người giúp việc trên Tháp canh. Họ nhìn tôi như thể tôi bị điên khi tôi hỏi xem anh có ở đó không.” Bruce thở dài. “Tôi xin lỗi vì không thể nói với anh tối qua. Tôi đã cố, tôi thề, chỉ là...không thể nói được.” Superman khoanh tay trước ngực và thở hắt ra, hành động khiến Bruce liên tưởng tới một-cậu-Dick-mười-hai-tuổi-đang-sưng-mặt-lên-hờn-dỗi. “Hẳn rồi,” Anh lầm bầm, mắt lườm người kia. Bruce chỉ nhướn mày, không hề phản ứng. Sau một cuộc đọ mắt đầy căng thẳng và kịch tính, cái bĩu môi biến thành nét mặt xấu hổ. “Bruce, tôi xin lỗi,” Superman đột ngột nói. “Chuyện này không phải là về tôi.” “Rõ ràng là không phải,” Bruce gầm gừ, nhưng Superman lờ đi. “Anh làm quen thế nào rồi?” Anh nhẹ nhàng hỏi. Bruce khó chịu quay lại đối diện với màn hình máy tính. “Cố tỏ ra hữu ích. Không còn việc gì tốt hơn để làm.” Anh bực bội đáp. Tôi còn chẳng biết mình phải làm gì khác ngoài làm Batman, không được nói ra, nhưng anh cảm nhận được rằng Superman biết anh đã nghĩ như vậy rồi. Anh thấy Superman tiến đến gần hơn, và rồi một bàn tay ấm áp đặt lên vai anh, giống hệt như giấc mơ giữa ban ngày của anh hôm qua – chỉ khác lần này anh đang mặc áo phông. Nhưng trong khoảnh khắc chân thực đó, Bruce lại cảm thấy vui mừng vì chiếc áo cotton đó, bởi lớp vải mỏng kia có thể để hơi ấm của Superman lan qua dễ dàng. Như thể toàn bộ cơ thể anh thu lại vừa khít với phần da thịt chỉ cách bàn tay Superman có một lớp vải. “Bruce,” Superman cất tiếng, và đột nhiên Bruce biết anh đang định nói điều gì. “Không.” Anh lạnh lùng đáp. “Em còn không biết anh đang định nói gì!” Superman kêu lên. Bruce cố lờ đi trái tim đang đập liên hồi trong lồng ngực, những ngón tay anh lướt trên bàn phím để giữ bình tĩnh cho chính mình. “Có, tôi biết.” Anh nói. “Và câu trả lời vẫn là không.” “Tại sao chứ?” Superman hỏi, và Bruce không biết có phải anh thích bị người ta hành hạ hay không. Anh đã từ chối Superman, Clark và Kal bằng những lời giống hệt nhau ít nhất năm lần rồi. “Lí do luôn là công việc của em, Bruce. Những nhiệm vụ, những chuyến tuần tra, những vụ án... Em luôn nói em không có thời gian để yêu đương – nhưng giờ thì em có rồi. Tại sao em không chịu cho chúng ta một cơ hội?” “Những nhiệm vụ của tôi không kết thúc chỉ vì tôi không ra ngoài tuần tra nữa.” Bruce gầm gừ. “Và anh cũng không nói vậy!” Superman bật lại. “Trời ạ, cứ như thể anh cũng không có việc cần phải làm suốt vậy. Nhưng giờ em có nhiều thời gian hơn. Tại sao em không để bản thân được hạnh phúc? Nếu vấn đề nằm ở anh, thì ít nhất hãy cho ai đó một cơ hội. Cho chính em một cơ hội.” “Không còn ai khác cả,” Bruce nói, trước khi kịp ngăn mình lại. “Sao? Đừng ngốc thế, chắc chắn là có mà. Vẫn còn vô số người phải lòng em ở bất cứ đâu, chắc em phải thích một người chứ.” “Không,” Bruce xen vào. Anh chắc chắn Superman cần phải hiểu. “Anh hiểu lầm rồi, Clark. Ý tôi là không còn ai khác ngoài anh mà tôi...thấy phù hợp.” “Ồ,” Superman ngạc nhiên thốt lên. Một khoảng lặng ngượng ngùng trôi qua, xen lẫn vài tiếng bàn phím lách cách. Bruce đảo mắt. “Thế, có nghĩa là em muốn-“ “Không.” Bruce ngắt lời. “Tôi không thể, Clark.” “Tại sao lại không?!” Superman kêu lên, sự thất vọng tràn ngập trong giọng anh. Bruce suýt chút nữa đã cảm thấy hối hận, nhưng việc người kia nhất quyết không chịu từ bỏ ý nghĩ ngu ngốc rằng hai người họ thuộc về nhau hoàn toàn không phải lỗi của anh. “Chúa ơi, Bruce, chỉ có mình em mới mất tới ba mươi năm để thừa nhận rằng em thích một người, nhưng rồi lại từ chối họ! Em sợ cái gì chứ?” Bruce im lặng. Vì Superman nói đúng. Anh đã chạy trốn khỏi tình cảm của mình trong suốt nhiều năm qua vì chúng khiến anh sợ hãi. Gắn bó quá nhiều với một người chính là một điểm yếu lớn. Điểm yếu ấy khiến anh dễ bị hạ gục, và Batman thì luôn ép bản thân mình phải vượt qua tất cả mọi điểm yếu của chính mình, cả về thể chất và những mặt khác, gạt bỏ chúng sang bên để trở thành cỗ máy chiến đấu với tội phạm cho thành phố nơi mình sống. Nhưng giờ anh không còn là Batman nữa, và đây cũng không phải một tên tội phạm nguy hiểm: đây là Clark, người đàn ông mà anh trân trọng nhiều như anh yêu quý những đứa con trai của mình. Một người đàn ông tuyệt vời vẫn đứng lên sau bao nhiêu lần bị Bruce quay lưng, người không chịu mất niềm tin dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, cả ở trên chiến trường và trong cuộc đời mình. Một người đã đem lại cho biết bao con người khác – bao gồm cả Bruce – niềm hi vọng về một thế giới tốt đẹp hơn. Một người đã truyền sự tự tin cho tất cả những người còn lại, rằng luôn có điều tốt đẹp ở mọi thứ quanh ta. Một người đến từ một hành tinh xa xôi, tới để nhắc nhở con người về khả năng của mình. Một người mà anh tranh cãi và xô xát nhiều hơn với bất cứ ai – nhưng cũng là người duy nhất ngoài những đứa con của anh ghé qua nhà chỉ để nói chuyện hay xem phim cùng anh. Một người chưa bao giờ sợ hãi anh. Người không nghĩ anh là Bruce Wayne, tỉ phú sa đọa, cũng không phải là Batman, Kị sĩ bóng đêm của Gotham, mà là sự hòa quyện của cả hai – Bruce, một người giỏi chơi cờ, thích học hỏi những điều mới lạ, ngại ngùng và khép kín trước chốn đông người, và vẫn phát cuồng vì Grey Ghost. “Chỉ một buổi hẹn thôi, Bruce. Chỉ cần cho anh một cơ hội để chứng minh rằng anh xứng đáng. Rằng chúng ta tuyệt vời khi ở bên nhau.” Bruce quay đi khỏi nét mặt kiên quyết của Superman. Thật sự quá đau đớn khi phải thấy Superman đã cố gắng quá nhiều vì anh. Anh khẽ lắc đầu. “Tôi không thể, Clark.” Anh thì thầm. Superman choáng váng lùi lại – chắc không thể là vì shock, Bruce buồn bã nghĩ. Và anh đã sai lầm khi nhìn lên. Nỗi đau trong đôi mắt xanh quá thể đó, là một sự pha trộn chua chát giữa thất vọng, cam chịu và mệt mỏi. Trong khoảnh khắc đó, anh ghét chính mình vì đã tạo ra những cảm xúc đó, và nhất là khi anh biết mình cũng có thể làm chúng biến mất dễ dàng. “Được rồi,” Superman gắt lên. “Không hiểu sao tôi vẫn còn quan tâm sau chừng ấy năm. Gặp lại sau, Bruce.” Và nhanh như một cơn gió, anh biến mất trong vệt mờ màu đỏ và xanh. Bruce ngồi thừ ra trên ghế, khẽ thở dài bực bội, không hiểu tại sao mình lại luôn làm rối tung cuộc đời của bản thân trong khi lại cố hết sức mình để giúp đỡ cuộc đời của người khác. Dù sao, Clark cũng đã sai về một thứ. Bruce không chỉ thích anh; tình cảm này không còn là sự cuốn hút nhất thời nữa. Anh đã sai lầm khi chối bỏ nó nhiều năm trước đây, khi anh lần đầu gặp Superman, và cuối cùng, đã quyết định suy nghĩ lại khi tình cảm ấy không hề biến mất trong năm năm. Không, anh chắc chắn đã có tình cảm với Người đàn ông thép, đủ sâu sắc để không cần phải cân nhắc thiệt hơn, nhất là khi Clark khát khao được đáp lại tình cảm ấy nhiều như vậy. Anh nghĩ về việc cả Dick và Clark đều khăng khăng rằng anh nên bắt đầu một mối quan hệ lãng mạn với ai đó. Một quan điểm kì quặc – như thể anh cần phải yêu đương để bồi dưỡng cho tâm hồn vậy. Chỉ vì hai người ấy cần được yêu thương và trân trọng không ngừng bởi những người đặc biệt khác trong cuộc đời họ không có nghĩa là Bruce cũng phải làm theo để có thể thỏa mãn với cuộc sống của mình. Bruce đã có ý định độc thân ngay từ khi bắt đầu. Anh hoàn toàn ổn với việc ở một mình. Anh đã tưởng tượng ra việc đơn độc tỉnh dậy mỗi sáng trong suốt phần đời còn lại và không hề dao động trước ý nghĩ ấy. Nhưng rồi, một hình ảnh chưa từng xuất hiện đột nhiên hiện lên trong tâm trí anh – hình ảnh được thức dậy bên cạnh Clark trong những ngày còn lại của cuộc đời. Mở mắt ra và bắt gặp hình bóng của Clark, ánh mặt trời nhảy nhót trên từng cơ bắp rắn chắc, mái tóc đen tuyền rối tung theo một cách hòa trộn ngọt ngào giữa Superman và Clark Kent, mắt anh chỉ hé mở, để lộ sắc xanh sáng lấp lánh hướng về Bruce, đôi mắt đầy hạnh phúc và tin tưởng. Thức dậy, cảm nhận cánh tay và chân Clark quàng lên người anh đầy chiếm hữu, theo một cách mà đang ra phải ngột ngạt và khó chịu, nhưng hóa ra lại dịu dàng và tuyệt vời; cơ thể Clark tỏa ra hơi ấm lan qua da anh, đến tận xương anh, và sâu thẳm vào tâm hồn anh. Đôi môi Clark đầy mời gọi, vương vấn dấu tích của những nụ hôn mà chính Bruce đã đặt lên. Áp người lên cơ thể hoàn hảo ấy, cảm nhận từng phần của họ khớp vào nhau như những mảnh ghép đã lạc mất nhau từ lâu, khi Clark kéo anh vào một nụ hôn mãnh liệt, nhưng cũng đồng thời nhẹ nhàng và nóng bỏng, giống như chính con người Clark. Làm tình với sinh vật đẹp đẽ nhất thế giới, anh biết anh được gọi với cái tên ấy chỉ vì Clark yêu anh, và vì Bruce Wayne, hay còn được biết với cái tên Batman, là người duy nhất Clark có thể yêu đến như vậy, như một ngọn lửa bùng cháy trong tâm hồn họ, giải thoát họ khỏi tất cả những điều xấu xa, những bi kịch, sự cay đắng mà họ đã phải trải qua trong cuộc đời mình. Lười biếng nằm dài sau khi đã thỏa mãn bản thân, Clark năn nỉ để được ôm ấp người kia, nhưng Bruce vẫn không chịu để bị dụ dỗ vào lòng Clark (cùng lúc đó, giả vờ rằng Clark chỉ là một tên sến sẩm ngốc nghếch, trong khi thực ra thì lại yêu cái cảm giác được trân trọng và tôn thờ). Họ nằm ườn trên giường trò chuyện, Clark cố làm anh cười, làm anh cảm thấy mình không chỉ là một tỉ phú hay một anh hùng đã ngừng hoạt động. Làm anh cảm thấy được là chính mình, hơn bất kì ai trước đây. Và rồi, Bruce mở mắt. Những hình ảnh mờ dần và thế giới thực lại thế chỗ, và rồi đột nhiên, một cơn sóng cô đơn cuộn lên trong lòng anh. Đột nhiên, khoảng trống lớn trong tim anh trở nên nhức nhối hơn bao giờ hết, anh nhận ra rằng sự thật đã bị anh chôn vùi quá sâu – rằng trong khi anh chọn cô độc một mình và không nảy sinh tình cảm với bất kì ai trong cả cuộc đời, thì anh hoàn toàn có một sự lựa chọn khác. Một cơ hội đủ khiến một phần nhỏ bên trong anh nhảy cẫng lên vì sung sướng – được có một ai đó để khao khát, để trò chuyện cùng, và thậm chí là cười đùa với họ. Không, không phải là ai đó – mà chắc chắn là Clark. Chính Clark là người anh muốn cười đùa, muốn khát khao, thứ gì đó vượt xa cả tình bạn hay người đồng đội thân thiết nhất. Bruce bồn chồn với lấy nút gọi trên máy tính. “Clark? Tôi cần anh quay lại đây. Chuyện này quan trọng.” Một khoảng lặng dài. “Clark, tôi biết anh có ở đó. Tới Hang Dơi. Ngay.” Clark khổ sở thở dài qua tai nghe. “Tôi không biết nữa, Bruce. Tôi không có hứng cãi cọ với anh lúc này.” Sự hối lỗi như một lưỡi dao đâm vào ngực Bruce khi những lời nói ấy vang lên, nhưng anh quyết định dùng đến vũ khí bí mật của mình. “Làm ơn, Clark.” Chiếu tướng. “Thôi được,” Clark đáp, miễn cưỡng, nhưng cũng ngạc nhiên trước sự nài nỉ của người kia. Hai phút mà Clark dành ra để bay lại về Hang Dơi là một trong những khoảng thời gian hồi hộp nhất mà Bruce từng trải qua trong cuộc đời kịch tính của mình. Khi anh tới nơi, Superman bay lơ lửng bên trên thác nước đầy hoang mang. “Có chuyện gì, Bruce?” Bruce đứng lên và ra hiệu cho Superman ngồi xuống ghế. Anh làm theo, nét mặt đầy cảnh giác. Chậm rãi bước lại gần, Bruce cố hết sức để giữ nhịp tim mình ổn định, hít một hơi sâu, và quỳ xuống sàn. Clark chớp mắt lia lịa nhìn anh, đưa tay lên để đẩy gọng kính lên, hành động mỗi khi anh bối rối, dù nó không ở đó. Anh hoàn toàn không biết phải làm gì trước hành động đó. “Tôi xin lỗi. Tôi thật ngu ngốc.” Bruce nói ngắn gọn. “Tôi biết như thế này quá đường đột, nhưng anh đi ăn tối với tôi nhé?” “Bruce, em vừa nói – em không thể-“ Khuôn mặt Clark ngập tràn sự kinh ngạc và khó xử. Tiếp tục hít sâu một lần nữa, Bruce nói tiếp. “Không, Clark, nghe tôi này. Đừng để tôi làm rối tung lên lần nữa. Anh là người tôi muốn ở bên cạnh. Anh vừa yêu cầu một buổi hẹn, nhưng tôi muốn nhiều hơn thế. Tôi muốn thức dậy cùng anh,” Anh nói. “Mỗi ngày,” Anh lo lắng thêm vào. “Nếu anh muốn.” Clark lắc đầu, và trong một khoảnh khắc, Bruce bắt đầu hoảng loạn, sợ hãi rằng anh mở rộng trái tim mình chỉ để nhận được con số không. Nhưng rồi anh nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Clark. “Ôi, Bruce. Làm sao em có thể nhảy từ việc từ chối hẹn hò với một người đến việc yêu cầu một mối quan hệ cả đời chứ? Chậm thôi. Anh thật sự muốn chuyện này có kết quả.” “Tôi cũng vậy,” Bruce thì thầm. “Đừng để tôi tự biến mình thành một thằng ngốc nữa.” Clark cười khẽ và áp một bàn tay ấm nóng lên má anh, ngón tay cái vuốt ve cằm Bruce, rắn rỏi nhưng dịu dàng. “Anh sẽ cố, nhưng đôi khi em thật sự là một tên khốn cứng đầu.” “Tôi biết.” Bruce đáp, ghi nhớ cảm giác làn da mình chạm vào những ngón tay lớn, rắn chắc và mềm mại một cách đáng ngạc nhiên ấy, bởi biết đâu lúc nào đó, họ có thể đổi ý và anh sẽ không thể có được cảm giác ấy lần nữa. “Thế có nghĩa là bây giờ anh được phép hôn em?” Clark ngượng nghịu hỏi. Bruce gật đầu, tim anh đập loạn, tự hỏi không biết Clark có thể nghe thấy không, và anh có thể thấy rằng anh khiến Bruce run rẩy tới mức nào. Và rồi anh không nghĩ ngợi gì thêm nữa, bởi đôi môi Clark đang áp lên môi anh, và cảm giác ấy như thể anh đã sống cả cuộc đời rối ren, và đột nhiên tất cả trở về đúng vị trí. Clark ngại ngùng và nóng bỏng đến phát điên cùng lúc, giống hệt như những gì anh tưởng tượng, và Bruce chợt hiểu tại sao người ta lại viết cả tiểu thuyết và những bài hát về tình yêu, bởi không gì tuyệt vời hơn cảm giác được lấp đầy – yêu và được yêu lại. Nhưng những tác giả và nhạc sĩ đó không hiểu, vì họ không phải đợi ba mươi năm để có được nụ hôn thật sự đặc biệt đầu tiên trong đời. Và Bruce hiểu rằng dù thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không thể phá hỏng chuyện này, vì Clark chính là tất cả mọi thứ anh đang tìm kiếm mà không hay biết, và khuôn miệng anh, ấm nóng, ướt át, mềm mại và dịu dàng, đã chạm tới một nơi bên trong anh mà không một chiến tích tình trường nào của anh từng với tới. Và rồi Clark nhấc anh lên khỏi tư thế kì lạ đó và áp cơ thể tuyệt đẹp ấy lại gần Bruce, rên rỉ trong miệng anh vì Bruce, trời ơi, Bruce muốn ở bên cạnh anh, ngay lúc này. Nhưng đây chính là điều mà anh đã lo sợ suốt những năm qua, rằng chỉ cần nếm vị của Clark một lần, anh sẽ không còn có thể làm gì khác nữa; sẽ không còn có thể tập trung, không thể làm việc, không thể tiếp tục cuộc sống ban đêm của mình. “Clark,” Anh thở gấp giữa những nụ hôn, “Chậm thôi, nhớ không? Tôi... Tôi phải làm việc.” Clark lùi lại và nhìn vào mắt anh. Họ đều biết rằng đây là thử thách lớn nhất mà họ cần vượt qua, và là dấu hiệu chính xác nhất để biết họ có thể ở bên nhau hay không. “Được rồi,” Clark nói, không hề cay đắng hay khó chịu, thật may vì điều đó. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng anh, theo sau đó là cảm xúc mãnh liệt dành cho người đàn ông trước mặt mình, cảm xúc đặc biệt hơn với tất cả những người khác. “Anh cũng vậy. Nhưng... Bữa tối vào thứ sáu nhé?” “Ừ. Gặp tôi tại đây. Tôi sẽ đặt bàn trước cho chúng ta ở Gotham.” “Okay.” Clark đáp. “Vậy thì gặp lại em lúc đó.” Không ai trong số họ buông ra. “Hôn một cái chúc may mắn nhé?” Clark thì thầm vào tai anh, đầu lưỡi tinh quái trượt trên vành tai người kia. Bruce áp môi lên môi anh lần nữa, tâm trí anh tràn ngập Clark, rằng anh cuối cùng cũng đã hôn Clark. Khi Alfred xuống hang để kiểm tra anh sau đó, anh vẫn còn đang cười như một tên ngốc. *** “Mặc cái áo đấy trông ẻo quá đi mất.” Bruce đảo mắt, ném thêm một chiếc áo nữa vào đống ‘không được’ và lấy thêm một chiếc khác từ trong tủ. Phía sau anh, Tim đang ôm laptop nghiên cứu một vụ án trong khi Dick lười nhác chống tay trồng cây chuối trên thảm trải sàn. “Ôi, mặc cái này thì trông như ông già ấy.” Dick bình luận, mắt nhìn bộ đồ trên người anh đầy chán nản. Tim nhìn lên từ màn hình máy tính và nhăn mặt. “Em nghĩ trông nó sang trọng đấy chứ.” Dick khịt mũi trêu chọc. “Anh không chắc là Bruce nên tin tưởng vào khiếu thẩm mỹ của chú đâu.” “Xem ai đang nói kìa, thưa Ngài-Quần-Sịp-Vảy-Cá và Cổ-Áo-Disco,” Tim vặn lại. “Này, lúc đấy anh mới còn bé tí!” Dick phản đối. Bruce cười khẽ khi nhớ lại những bộ đồ lòe loẹt và sặc sỡ của Dick trước kia và thử thêm một chiếc cà vạt khác. “Con thích cái đó.” Tim nói khi cậu quay lại. Dick hăng hái gật đầu đồng ý. “Chuẩn luôn. Chắc chắn anh sẽ câu được Clark lên giường với cái cà vạt đó.” “Dick!” Cả Bruce và Tim đều hét lên. Dick cười khanh khách và lộn vòng lại. “Bình tĩnh nào. Tôi chỉ đùa thôi. Nhưng Timmy, anh cá hai mươi đô với chú là Clark sẽ ở lại đêm nay,” Dick nói, cười toét đến mang tai. Bruce gầm gừ, nhưng Dick đã lộn một vòng. “Sao chứ? Hai người lề mề lâu lắm rồi đấy.” “Con phải đồng ý với Dick ở điểm đó,” Tim thú nhận, mỉm cười với Bruce. “Con mừng vì cuối cùng chuyện của hai người cũng có kết quả.” “Cảm ơn con, Tim,” Bruce đáp. “Ta cũng vậy.” Anh không nói, “Đừng để ta làm rối tung mọi chuyện lên nữa,”, nhưng anh chắc chắn hai đứa hiểu. Chúng đã nhanh chóng tạt qua để giúp khi Alfred báo là anh đang bồn chồn lo lắng và hoảng loạn – rõ là phóng đại lên, vì Bruce đang hoàn toàn kiểm soát được cơ thể mình. Dù gì thì cả tá cà vạt, bộ vest, kiểu tóc và nước hoa anh đã thử qua khó có thể là một thước đo chính xác cho sự bình tĩnh của anh hôm nay. Anh chỉ đơn giản là muốn mình đẹp nhất trong mắt Clark. Nói đến Clark, anh có lẽ đang sắp tới đây bất cứ lúc nào. Bruce đã đặt bàn lúc 7 giờ 30 tối, để Clark có đủ thời gian bay về Metropolis và thay đồ. “Bruce, anh đang cuống lên đấy,” Dick nhìn anh thích thú. Bruce cau mày, nhưng không dừng lại. “Mấy đứa nghĩ nước hoa này có nhiều quá không? Dù gì Clark cũng có siêu khứu giác...” “Bruce!” Tim đột ngột hét lên. Bruce dừng lại. “Trông ba tuyệt lắm. Mùi nước hoa cũng tuyệt lắm. Clark đã yêu ba cơ mà. Chú ấy đã yêu từ lâu rồi. Nên đừng lo nữa. Chỉ cần cố không khiến chú ấy nổi cáu là được.” “Trời ạ, nếu chúng ta cãi nhau thì sao?” Bruce lầm bầm. Anh đã lo lắng về tối nay tới mức không còn tâm trí đâu để mà xấu hổ vì đang hành động chẳng khác gì một cô bé tuổi teen trong ngày đầu tiên đi hẹn hò trước mặt những đứa con mình. Bruce đã có nhiều buổi hẹn – chỉ là chưa buổi hẹn nào trong số đó thật sự quan trọng. Khẽ lắc đầu, Dick kéo Bruce qua chỗ chiếc ghế và ấn anh ngồi xuống. “Ngồi yên đây,” Cậu nói, ngay khi tiếng chuông cửa vừa vọng lên qua trang viên. “Chết tiệt, anh ấy đến rồi. Tôi chịu thôi. Dick, ra bảo anh ấy tôi đổi ý rồi.” Dick đảo mắt. “Còn lâu nhé.” Cậu nói. “Cố mà bình tĩnh lại để tôi ra đón anh ấy. Timmy, hãy đảm bảo Bruce vẫn còn sống đến lúc Clark xong xuôi nhé.” “Yep,” Tim đáp từ trên giường. Dick biến mất sau hành lang, và Bruce cố hết sức để khiến trái tim đang đập loạn của mình bình tĩnh lại. Anh sợ rằng Clark sẽ nghe thấy và cười anh. “Này, Bruce?” Tim gọi, cắt ngang khoảng lặng giữa hai người. Bruce hừ một tiếng. “Sao ba lại đổi ý? Về Clark ấy?” Bruce quay lại và nhìn vào mắt đứa con trai giống mình nhất, và biết rằng câu trả lời của mình sẽ chân thật và giản đơn, để Tim có thể hiểu được. “Ta cân nhắc lợi ích giữa việc có và không có anh ấy bên cạnh, và rõ ràng là có sự chênh lệch lớn.” Tim gật đầu ra ý hiểu trước khi quay lại với cái laptop. Tiếng Dick gọi vang lên từ cầu thang, Bruce đứng dậy. Tim đi cùng anh. “Con muốn chào Clark một câu,” Cậu bé nói, và Bruce chợt nhận ra rằng những đứa con trai của anh bây giờ đang làm việc bên cạnh Người đàn ông thép, trong khi anh thì không. Anh nén lại cảm giác cay đắng, vô dụng trong lòng và nhớ lại khát khao được thức dậy cùng Clark vào mỗi sáng – và kí ức sống động về nụ hôn của anh. Bruce và Tim gặp Clark và Dick ở hành lang, với Dick nói như súng liên thanh với thần tượng tuổi thơ của cậu. Hơi thở của Bruce nghẹn lại trước hình ảnh Clark trong một bộ suit may vừa khít, trông anh hết sức gọn gàng, thanh lịch và thuần túy lộng lẫy. “Chào, Bruce,” Anh ngập ngừng nói, hai má ửng hồng trước ánh nhìn ngưỡng mộ không nhầm lẫn vào đâu được của Bruce. “Chào, Tim. Damian đâu rồi?” “Chào, Clark. Nó không chịu đến. Nó bảo nó không phải chuyên gia tư vấn thời trang.” Bruce đảo mắt khi Clark khẽ cau mày. Dick vỗ tay bốp một cái. “Đôi chim sẻ chuẩn bị sẵn sàng chưa? Alfred đang chờ trong xe rồi đấy.” “Đừng đợi.” Bruce nháy mắt đáp, và bước theo Clark xuống cầu thang. Ngay khi họ ra khỏi tầm mắt của đám nhóc, Bruce khen ngợi vẻ ngoài điển trai của anh. Clark lại tiếp tục đỏ mặt trước khi lại gần đặt một nụ hôn lên môi người kia và đáp lại lời khen. Khi họ vào trong xe, Bruce hít sâu. Anh có thể làm được mà. *** Trước sự vui sướng của Bruce, hẹn hò với Clark hóa ra lại rất dễ dàng. Họ luôn có điều gì đó để trò chuyện, họ trêu đùa nhau như những người bạn thân thiết, và Clark, đôi khi khiến anh cười nhiều đến mức phát cáu. Đồ ăn ngon tuyệt, tầm nhìn cũng rất đẹp, và đầu gối của họ đặt sát gần nhau bên dưới gầm bàn. Thậm chí họ còn bị phục kích bởi hai phóng viên. Đến cuối bữa ăn, Bruce gần như đã bị thuyết phục rằng mọi chuyện có lẽ sẽ ổn. Mọi thứ đều trở nên hoàn hảo với Clark, với anh, như thể cả thế giới đột nhiên quay trở về đúng vị trí. Trong khoảnh khắc ấy, Clark đưa tay qua mặt bàn để siết nhẹ quanh bàn tay anh, đầy thấu hiểu. Bruce không thể giấu được nụ cười. *** Họ ngã nhào xuống giường, ném lại cà vạt, áo khoác và thắt lưng phía sau. Miệng Clark áp lấy miệng anh có vị như dâu tây và ánh nắng mặt trời, đôi bàn tay ấm áp xé mở áo Bruce đầy nôn nóng. Bruce chưa bao giờ ham muốn đến như vậy trong đời, anh khẽ rên rỉ khi Clark nồng nhiệt tấn công cổ anh. “Bỏ quần áo ra.” Bruce thở gấp, mệnh lệnh của anh lúc này không khác gì một lời cầu xin. “Ngay bây giờ.” Trong chớp mắt, một làn gió lướt qua và cả hai đều hoàn toàn thoát khỏi bộ đồ vướng víu. Clark chống đầu gối hai bên hông Bruce, nhìn xuống cơ thể anh với ánh mắt tôn sùng và bàn tay lướt dọc từng đường nét trên thân anh. Bruce nín thở khi Clark nhìn mình, thu cả làn da trắng ngần, hàng trăm vết sẹo dọc ngang và những dấu hiệu đáng ghét của tuổi tác vào tầm mắt. Cơ thể của Clark đẹp như một vị thần, làn da căng bóng bao phủ vô số cơ bắp, rắn chắc, ấm nóng, đầy kiêu hãnh và thách thức thời gian. “Em đẹp quá,” Clark thì thầm. Im lặng, Bruce lắc đầu, lòng ngập tràn thắc mắc. Anh không biết tại sao một người ngoài hành tinh, một chàng nông dân khiêm nhường, một vị cứu tinh và một biểu tượng của hi vọng của cả hành tinh, lại chọn yêu anh nhiều đến nỗi dù đã bị lạnh nhạt suốt bao nhiêu năm qua, vẫn không ngừng hi vọng rằng mọi chuyện giữa họ sẽ có kết quả. Ừm, ngoại trừ vụ Lois, Bruce nghĩ chua chát. Nhưng một nụ hôn đã kéo anh lại về với hiện thực – bởi Lois không phải là người mà Clark đang hôn say đắm, lưỡi trượt trên đầu ngực, môi áp lên xương hông, khuôn miệng lơ lửng trên dương vật anh trong khoảnh khắc, trước khi hoàn toàn ngậm vào miệng. Bruce bật ra một tiếng rên khi khoái cảm bùng lên, không thể giữ im lặng khi Clark không ngừng khiến anh cảm thấy như mình là người đặc biệt nhất thế giới. “Đừng ngu ngốc. Anh mới đẹp, Clark.” Anh rên khẽ, âm cuối cao vút lên khi Clark đã làm trò gì đó – Bruce không chắc người trái đất có thể làm được – với lưỡi của mình. Clark khẽ bật cười thích thú, đôi mắt màu ngọc lam lóe lên đầy tinh quái nhìn anh. Cảm ơn chúa rằng anh cuối cùng cũng đã làm được một việc đúng đắn và nắm lấy cơ hội làm việc này với người duy nhất mà anh thật sự khao khát suốt bao năm qua. Khi anh cực khoái, anh kêu lên tên Clark và siết tay chặt đến nỗi tự làm đau mình. Thậm chí còn không nhận thức được việc mình đang làm, anh kéo Clark lên để tấn công khuôn miệng anh đầy nồng nhiệt, để lưỡi mình thổ lộ tất cả những điều chưa thể nói. Anh xoay hai người lại, đưa tay nắm lấy phần cương cứng của Clark và tiếp tục cuộc đối thoại trong im lặng đầy cảm xúc mà anh biết Clark sẽ hiểu hoàn toàn. *** Bruce chầm chậm tỉnh khỏi giấc ngủ sâu, ấm áp hơn thường lệ. Nằm bên cạnh anh là Clark, lớp chăn đắp hờ lên làn da căng tràn sức sống, một cánh tay quàng quanh hông Bruce. Trái tim Bruce run lên đầy ngốc nghếch – nó đây rồi, giấc mơ về buổi sáng bên cạnh Clark chính là đây. Ánh nắng nhảy nhót trên làn da rám nắng của Clark, dát một lớp vàng, lớp ngà lấp lánh. Khuôn mặt anh yên bình trong giấc ngủ, hạ thấp mọi cảnh giác, nhưng vẫn mạnh mẽ khó tả. Bruce không biết anh đã nằm đó bao lâu, chỉ nhìn Clark ngủ, nhưng anh không thể rời mắt khỏi sinh vật tuyệt đẹp tới từ những vì sao kia, người đã chọn yêu anh, bất chấp tất cả những người khác. Trong những năm quen biết nhau, anh chưa bao giờ có cơ hội được nhìn ngắm người đàn ông đã theo đuổi anh và trái tim anh gần như cả cuộc đời. Cuối cùng, Clark mở mắt, bắt gặp ánh mắt say mê không hề che giấu từ Bruce. “Xin chào,” Anh thì thầm, nụ cười tỏa sáng đến chói chang tỏa ra từ gương mặt hoàn hảo đến quái dị ấy. Tim Bruce lại run rẩy đầy ngốc nghếch. Đây là thật. Mọi chuyện đang thật sự xảy ra. Ôi chúa ơi, anh nghe như một cô bé tuổi teen vậy. Thật xấu hổ quá đi mất. “Chào,” Anh đáp lại, với một tay vuốt lên mái tóc rối của Clark, ngạc nhiên khi mình có được đặc ân làm việc ấy. Clark nhích lại gần anh, cánh tay quanh anh ôm chặt lại khi anh rướn người để hôn Bruce thật ngọt ngào. Nụ hôn chậm rãi, lười biếng và khiến cả cơ thể anh nóng bừng. Nụ hôn ấy kéo dài như cả thế kỉ, nhưng Bruce không bao giờ muốn ngừng lại. Dù sao thì, họ cũng đã có ba mươi năm để hôn bù lại rồi. Và khi cả hai quấn lấy nhau nằm trên giường, Bruce nhận ra đây chính là những gì anh cần, trong suốt những năm ấy. Một người anh có thể chia sẻ cuộc đời mình, một người để giữ những bí mật của anh, một người thấu hiểu và chấp nhận Batman – nhưng còn yêu Bruce nhiều hơn cả. Một người trân trọng phần Dơi, nhưng cũng yêu cả phần Người. Một người nhắc nhở anh mỗi sáng rằng thế giới này – cuộc đời anh, không phải của Batman – đáng để anh thức dậy. Hôn dọc ngực Clark, Bruce đưa tay xuống để áp tay quanh Clark giữa hai chân anh. “Ông già đen tối,” Clark trêu chọc khi anh tựa vào Bruce và rên khẽ. “Ông còn chưa thỏa mãn hay sao hả?” “Không bao giờ,” Bruce nói chắc như đinh đóng cột, mắt dán chặt vào người kia. “Anh có thể chịu được đấy,” Clark đáp với nụ cười toe toét. Đôi bàn tay anh ấm áp mềm mại trên tấm lưng trần của Bruce. Bruce nhích lại gần hơn, buông Clark ra để vuốt ve bắp tay rắn chắc của người kia. “Tôi không cho anh lựa chọn,” Anh nói nửa đùa nửa thật, tựa đầu lên ngực Clark. Clark bật cười. “Không có ai như em hết,” Anh đáp, ôm chặt Bruce lại bên mình, như thể có thể hòa vào làm một. Và dù ngạc nhiên, Bruce nhận ra mình hoàn toàn thích thú trước điều đó. “Anh không ngừng tìm kiếm tình yêu ở những nơi khác, nhưng lại luôn quay trở về bên em. Sau tất cả mọi chuyện, anh vẫn yêu em, và giờ, cuối cùng anh cũng có cơ hội cho em biết là nhiều đến thế nào.” “Tôi mong đợi điều đó.” Bruce nói, kéo anh lại vào một nụ hôn. Có lẽ Bruce không thể làm Batman được nữa – không hẳn, công việc trợ giúp thông tin này ngăn anh quá xa khỏi chiến trường – nhưng cũng không sao cả. Anh đã quyết định và ngoài việc giúp đỡ những người bảo vệ Gotham khác, nhiệm vụ của anh từ giờ trở đi sẽ là bù lại khoảng thời gian mất mát trước kia, để cho Clark thấy rằng anh không hề hối hận với sự lựa chọn này, một chút cũng không. Clark xứng đáng có được điều ấy. Bởi sau tất cả, Clark vẫn yêu anh. Và sau tất cả, họ vẫn hợp nhau một cách hoàn hảo, gắn bó đến mức vượt xa mối quan hệ thông thường giữa những người chiến binh, đồng đội, bạn bè, hay thậm chí là tình nhân – một tình cảm khiến cho tất cả những mảnh ghép rời rạc và méo mó trong tâm hồn Bruce ăn khớp lại với nhau, và khe khẽ thông báo, “Aha! Đây đúng là người cho mày rồi đấy.” Chỉ tới lúc này, sau tất cả, Bruce cuối cùng cũng nhận ra điều còn thiếu trong suốt những năm tháng u tối và đơn độc trước kia: Clark ôm lấy anh, cười với anh như tỏa nắng, cho anh biết rằng mình được yêu thương – bằng cả trái tim, vô điều kiện, và kéo dài vĩnh cửu.