top of page

[Oneshot] A taste of pomegranate


Title: A Taste off Pomegranate - Mùi vị của trái lựu Author: mithen Rating: Mature Archive Warning: No Archive Warnings Apply Category: M/M Fandom: DCU - Comicverse Relationship: Superman/Batman Characters: Clark Kent; Bruce Wayne Additional Tags: Pink Kryptonite; Angst; First Time Link gốc: http://archiveofourown.org/works/175191 Artist: Jkara Solar

Superman đang đọc một cuốn sách lịch sử Krypton khi màn hình máy tính trong Pháo đài khẽ kêu lên báo hiệu: Tín hiệu của Batman. “Có gì thế, B?” Hiện ra trên màn hình là khuôn mặt cau có của Batman, phía sau anh, bức tường gồ ghề của hang dơi ẩn hiện trong bóng tối. “Mảnh thiên thạch rơi xuống Trái đất tuần trước. Cái mà có nguồn gốc từ cùng một khu vực với Krypton ấy,” Anh nói thẳng vào vấn đề. Kal khẽ mỉm cười trước thái độ cộc cằn quen thuộc của người kia và đặt cuốn sách sang bên. “Nó làm sao?” “Tìm thấy cái này.” Batman đưa lên một chiếc hộp nhỏ màu xám chứa một viên đá bên trong. “Khớp với cấu tạo hóa học của Kryptonite, nhưng ngoài ra không thể biết thêm được gì. Tôi đang bí đây.” “Đã hơn một tuần rồi mà tới bây giờ anh mới chịu nghĩ đến chuyện nói cho tôi biết anh tìm được một loại Kryptonite mới?” Một tiếng gầm gừ. “Tôi định nói cho anh sau cùng.” “Vậy hả.” Kal thận trọng nhìn viên đá qua màn hình. Trông nó khá giống đá thạch anh, với một dải màu hồng lấp lánh chạy dọc bên trong. “Đẹp quá.” Batman khịt mũi. “Ừ, đẹp. Tôi sẽ giữ nó ở đây cho tới khi anh tìm được thời gian để tới lấy và tự thử nghiệm.” Clark khẽ đảo mắt. “Tôi sẽ tới đó ngay.” --- Chùm tia sáng chiếu xuyên qua viên đá hồng, máy tính của Pháo đài kêu lên và hiện ra phân tích, nhưng một lần nữa, không có gì thuyết phục. Từ sau lá chắn bằng chì, Superman lập trình đám robot ngừng thí nghiệm. Anh thở dài vùi tay vào mái tóc, nhìn qua những ghi chú trong suốt hai tuần vừa rồi. Không có gì quan trọng. “Liên lạc với hang dơi,” Anh nói với chiếc máy tính. “May cho anh là tôi đang rảnh đấy. Có vấn đề gì?” “Rất vui được gặp bạn, Tia Nắng Nhỏ Tốt Lành ạ.” Kal lịch sự chờ thái độ chế nhạo của Batman trước khi nói tiếp. “Tôi chưa tìm được gì từ viên đá hồng đó, và tất cả mọi thí nghiệm đều đã được thử qua rồi. Tôi phải—“ “—Không. Đừng nói với tôi là anh sẽ tự thử nghiệm nó trên cơ thể mình.” “Ừ thì, tôi nghĩ báo trước cho anh thì tốt hơn, nhưng nếu anh không thích tôi nói—“ “Nếu nó giết chết anh ngay lập tức thì sao? Nếu nó làm anh mù đến cuối đời luôn thì sao? Nếu nó khiến anh mất trí nhớ thì sao? Nếu nó—“ “Xong chưa vậy?” “Chưa! Mà thật ra là tôi chỉ mới bắt đầu danh sách những điều tồi tệ có thể xảy ra thôi.” Kal cố không tỏ ra khó chịu. “Tất nhiên tôi đã cho nó tiếp xúc với một vài mẫu mô sống, và chúng chưa bùng cháy hay phản ứng nào kịch tính hết. Với lại, tôi có những con robot này ở đây. Chúng được tạo ra để ngăn tôi lại nếu tôi làm bất kì điều gì phi lý, hoặc để chăm sóc cho tôi nếu tôi bị thương. Tôi không thích có một loại Kryptonite nào bên cạnh mà không biết gì về nó cả.” Giọng Batman chán nản thấy rõ. “Nếu anh không chịu nghe tôi nói thì gọi làm gì?” Kal không chắc sẽ phải nói thế nào cho dễ hiểu. “Những con robot được lập trình rất tốt, nhưng chúng không phải…con người. Tôi muốn nhờ anh để chắc chắn rằng chúng không bỏ sót điều gì.” Mắt Batman nheo lại sau chiếc mũ trùm. “Anh có biết là nếu nó khiến anh đau đớn khủng khiếp và tôi phải ngồi đây nhìn anh thì tôi sẽ…bị phân tâm không?” “Ồ, thế cơ á?” Kal không chắc là Batman đang nói thật hay chỉ trêu chọc anh, nhưng cứ cho như anh đang xiên xỏ thì tốt hơn. “Thế mà tôi tưởng tiếng kêu đau đớn của tôi sẽ thành nhạc nền du dương cho anh nghe cơ.” Batman nghiến răng ken két. “Nếu anh muốn làm thì ngừng mấy trò này đi, Kal.” “Vậy thì, được rồi.” Superman mở lớp lá chắn bằng chì lên. Không có gì xảy ra. Anh bước đến gần viên đá. Vẫn không có phản ứng nghiêm trọng gì xảy ra. “Không có tiếng kêu đau đớn hả? Tôi thất vọng ghê,” Giọng Batman phát ra từ chiếc màn hình. Máy tính của pháo đài kêu lên và Clark tới để đọc kết luận. “Nhịp tim và huyết áp chỉ lỡ một nhịp rất nhẹ, và lượng serotonin trong máu tăng lên một chút. Xem ra nó chỉ ảnh hưởng đến người Krypton như một ít caffeine thôi.” “Không có phản ứng.” Trong giọng Batman hơi có một chút nhẹ nhõm. Clark vẫn tiếp tục đọc qua những ghi chú và chỉ thấy vài lượng chất thay đổi giống như con người ăn chocolate hay uống cà phê. “Hm,” Anh lơ mơ nói. “Khi anh có thời gian, Kal, tôi muốn đọc qua những thông tin đó, nếu anh không phiền.” “Hả? Không, không phiền chút nào.” Kal đóng chiếc hộp chì lại và in những thông tin ra. Nếu anh may mắn và Bruce thật sự đang có tâm trạng tốt, có lẽ Clark có thể ở lại uống một cốc cà phê khi họ cùng tìm ra kết luận với nhau. Nói chuyện với Bruce—khi người kia không cố làm đầu anh lìa khỏi cổ--dường như luôn khiến mọi chuyện trở nên bớt mờ mịt hơn. “Tôi tới ngay.” Anh đã bay ra ngoài trước khi Batman kịp trả lời. Anh đột ngột tăng tốc độ khi bay qua Canada, thích thú cảm nhận làn gió hướng vào mình. Thật tệ khi Bruce chưa bao giờ chịu để Clark giúp mình bay lên; sẽ rất vui nếu anh biết việc này thú vị đến mức nào. Clark bay nhanh hơn. Anh đáp xuống hang dơi. “Chào. Mấy tài liệu anh cần này.” Batman nhìn chằm chằm vào anh. “Anh gửi qua máy tính luôn cũng được mà.” Clark chớp mắt. Tất nhiên là anh có thể rồi. Và đột nhiên anh cảm thấy mình thật ngốc nghếch. Anh háo hức bay tới đây… chẳng vì lí do nào cả. “Xin lỗi vì làm tốn thời gian của anh.” Một nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt người kia trước sự ngạc nhiên của anh. “Rất vui khi được gặp anh, Kal.” Những lời nói này nằm giữa chuẩn mực của Batman và Brucie, nhưng Superman không biết chúng có phải là đang chế giễu mình không. Batman liếc mắt về phía những giấy tờ. “Cho tôi biết nếu anh thử nghiệm thêm lần nữa.” “Chắc chắn rồi. Tôi đã có thêm vài kế hoạch. Tôi sẽ cho anh biết nếu có kết quả.” Batman lầm bầm khi Kal bay đi, vẫn cảm thấy mình ngu ngốc ghê gớm. --- Một tuần sau Kal với tới và một ngón tay anh chạy dọc dải màu lấp lánh bên trong viên đá. “Rốt cuộc mày là cái gì hả?” Anh tự thì thầm với chính mình. Anh không tin những ảnh hưởng duy nhất của nó chỉ là lượng chất hóa học hơi chênh lệch, nhưng anh đã tiếp xúc với nó trong cả tiếng đồng hồ và không có gì khác xảy ra. Khá nản chí, dù nếu Bruce không tìm ra thêm được gì thì rõ ràng là anh cũng không thể. Tâm trí Kal nhớ lại về lần gần đây nhất anh tới gặp Batman, khi anh đứng đó như một thằng dở hơi cầm tờ giấy trên tay. Một luồng xấu hổ tràn qua người anh. Anh đã tỏ ra thật ngu ngốc, nhất là trước mặt Bruce chứ không phải ai khác. Anh đã tự nghĩ rằng mình đã có thể nhận được sự tôn trọng của người kia suốt nhiều năm qua, và anh ghét phải nhớ lại mình trông như một thằng đần trước mặt anh ấy như thế nào. Superman lùi lại rồi lại tiến tới chỗ viên Kryptonite, không thể ngừng nghĩ về sự việc xấu hổ đó. Anh nên nói—không, có lẽ anh nên nói—không, chắc chắn là anh không nên đến đó ngay từ đầu. Nhưng anh muốn gặp Bruce! Tại sao anh lại ngần ngại khi tới đó? Anh đã bỏ phí một cơ hội để dành chút thời gian yên tĩnh cạnh bạn của mình. “Ngu ngốc,” Anh tự trách. Anh sẽ gọi Bruce. Anh còn có cả lí do cơ mà—anh đang thực hiện các thí nghiệm. Hoàn hảo! Anh gọi tới hang dơi còn trước cả khi kịp nghĩ xong. “Batman?” Đáp lại anh là sự im lặng. Bruce không ở đó. Quá chán nản, Kal quay lại xử lí viên đá hồng đó, nhưng thay vì tập trung, anh liên tục nghĩ vẩn vơ về việc mình có thể ứng xử trong lần gặp trước như thế nào. Lục lại kí ức, anh chợt nhớ ra nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt Batman. Bruce nên cười như thế nhiều hơn. Không nhiều người có thể làm Batman cười--cười thật sự--chỉ trong vài giây cũng không, nên Kal nghĩ mình nên tự hào về điều đó. Đường dây liên lạc báo hiệu. “Kal? Anh muốn nói chuyện?” Superman đã đứng ngay sát màn hình trước khi tiếng vang nhỏ dần. “Bruce! Ừm, tôi đang nghiên cứu thêm về viên đá hồng đó. Tôi chỉ muốn cho anh biết là tôi chưa làm được gì nhiều.” “Anh muốn cho tôi biết là anh chưa làm được gì nhiều.” Nghe anh nói thôi cũng đủ thấy quái dị rồi. Kal cố lắm mới không úp mặt vào tay mình. “Ờm, tôi đoán tôi phải thừa nhận là đang cảm thấy rất bất ổn ở đây. Chỉ có đám robot làm bạn. Có lẽ tôi chỉ muốn nghe giọng của ai đó.” Một thoáng ngập ngừng. “Anh không sao chứ?” “Chắc vậy. Tôi nghĩ thế. Tôi không biết, có lẽ viên Kryptonite quái quỷ kia đang làm tôi thấy cô đơn. Kryptonite có làm được như thế không? Anh muốn bay tới đây chơi với tôi tối nay không?” Anh hoảng hốt khi nhận ra mình vừa hỏi câu cuối cùng, nhưng đã quá muộn để rút lại. “Hnn. Nếu anh để tôi tọc mạch vào máy tính ở pháo đài một chút.” Kal bắt đầu cười như một tên ngốc và phải mất một lúc mới có thể nói được bằng giọng bình thường. “Anh biết anh là người duy nhất ngoài tôi mà tôi có thể tin tưởng làm việc đó.” --- Bruce ngồi cạnh chiếc máy tính, tháo bỏ mũ trùm, quắc mắt nhìn đống biểu tượng Krypton trên màn hình. “Tôi có thể chuyển nó về tiếng Anh,” Kal gợi ý. “Không. Tôi cần tập luyện.” Kal đập vỡ viên đá hồng với một chiếc búa nhỏ bằng bạc và kiểm tra đồ thị âm thanh. Khi chờ kết quả, anh lén nhìn Bruce, người đang hết sức tập trung, lông mày nhíu lại. “Anh không cần tập luyện nhiều. Anh đã thành thạo nó rồi.” Bruce khẽ bật ra tiếng chế giễu. “Phải mất cả đời mới có thể thành thạo ngôn ngữ đó.” Kal ngồi xuống cạnh Bruce, nhìn vào màn hình, ngồi sát đến mức chạm vai vào người kia. “Anh đang học tiếng Krypton về thực vật. Tại sao lại là thực vật?” Bruce nhìn anh bằng đôi mắt xanh thẫm như trời đêm. Vai họ vẫn chạm nhau. Bruce có thể tránh đi, nhưng Kal mừng vì anh không làm thế. Họ là bạn thân đủ để ngồi gần nhau mà không cảm thấy khó chịu. Anh đột ngột cảm thấy một luồng cảm xúc dành cho người kia và cố để không vòng tay quanh anh; anh chắc chắn rằng tâm trạng tin tưởng của Bruce lúc này không lớn đến thế. “Tôi luôn hứng thú với những sự sống trên Krypton,” Bruce đáp. “Có điều gì đó về việc nghiên cứu thế giới tự nhiên của Krypton…rất có ý nghĩa, tôi đoán vậy. Có lẽ chỉ cần ai đó nhớ chúng thì chúng sẽ vẫn sống, và tôi không muốn anh là người duy nhất làm điều đó.” Anh chỉ lên màn hình, nơi có hình ảnh của một loại quả tròn đỏ thẫm. “Trông nó gần giống như quả lựu.” “Bên ngoài thì có lẽ.” Kal kéo thanh cuộn xuống. “Bên trong nó màu vàng và thịt quả cứng hơn, như quả bí ấy. Thế thì tốt, tôi không thể chịu được mấy quả lựu.” Bruce khẽ cười. “Gay gắt quá đấy!” Kal cười toe toét. “Mấy quả lựu quá lộn xộn và phức tạp và mất nhiều công sức để ăn hơn là chúng xứng đáng, theo ý tôi là thế.” “Ah,” Bruce đáp, giành lại con chuột. “Giống tôi. Đó là lý do giải thích con đường tình duyên thảm họa của tôi.” “Đừng nói thế,” Kal phản đối. “Nếu tình duyên của anh mà là thảm họa thì chỉ bởi vì anh chọn những người phụ nữ quyến rũ quá mức bình thường thôi.” “Bình thường? Hẹn hò với tôi là bình thường?” Bruce ngạc nhiên. “Chắc chắn rồi. Anh thông minh, hài hước, tinh tế, và đẹp trai như thế--“ Xinh đẹp là từ thật sự hiện ra trong đầu anh, nhưng Clark nghĩ như thế thì hơi nhiều. “Và cái cô Selina đó là một tên ngốc vì đã bỏ mặc anh nhiều như thế. Trời ạ, nếu tôi không thẳng thì tôi yêu anh luôn rồi.” Bruce nhìn lại anh, nhướn mày. Ừ, xinh đẹp mới là từ thích hợp nhất. “Không phải là cô ấy chỉ ‘bỏ mặc tôi’, Clark. Tôi muốn đẩy những người tôi quan tâm ra xa khỏi mình.” “Anh không nên thế.” Anh có đôi môi thật đẹp. Không nữ tính chút nào, nhưng vẫn đầy cảm xúc. “Anh thật sự không nên, Bruce.” Thật tệ khi anh thường hay mím chặt môi lại. Bruce cắn môi, vẻ lo lắng lộ ra, và Kal cố giữ mình không tiến đến và hôn anh. “Tôi phải đi, Kal.” Anh đột ngột đứng dậy, gật đầu chào khi kéo mũ trùm lên. “Sớm vậy?” Tấm áo choàng khẽ sột soạt khi Batman tiến đến chỗ chiếc máy bay. “Cảm ơn vì đã chào đón tôi.” “Anh sẽ quay lại cuối tuần sau chứ? Tôi sẽ nấu, và chúng ta sẽ cùng ăn.” Batman dừng lại ở gần nơi hạ cánh máy bay và đứng một lúc, không nhìn lại Kal. “Tôi… Thế cũng được.” Anh đáp miễn cưỡng. Khi anh rời đi, Kal không biết cuộc nói chuyện vừa rồi đã sai lầm ở đâu. Bruce nói như thể Superman đang ép anh làm việc gì đó tồi tệ vậy. Và anh bỏ đi ngay lúc đó! Ít nhất thì anh đã đồng ý quay lại vào cuối tuần tới. Có lẽ anh sẽ ở lại lâu hơn. Họ có thể nói chuyện thật lâu, chỉ có hai người. Về Krypton. Anh có thể giúp Bruce tập nói tiếng Krypton. Nahnohd shaop. Đây là một cái đĩa. Kypes ndivahv tiv ehlouju. Sao đang tỏa sáng trên bầu trời. Laosaohd och. Ở đây lạnh quá. Nahnohd rrup mzrhueiao. Trông em rất đẹp. --- Những ngày còn lại trong tuần khá hơn nhiều. Khi anh rời khỏi pháo đài và chết ngập trong công việc ở tòa soạn và tháp canh thì Kal cảm thấy dễ dàng hơn nhiều khi nghĩ về những thứ khác ngoài Bruce. Thậm chí anh gần như quên mất rằng họ có một cuộc hẹn vào tối thứ bảy. Chỉ khi anh quay trở lại pháo đài, cố giải mã viên đá chết tiệt đó, thì ý nghĩ của anh mới quay trở lại về người bạn u ám của mình. Dù vậy, một khi anh nhớ về người đó, dường như anh không thể nghĩ về một điều gì khác nữa. Tại sao anh ấy không có một người yêu nào cố định vậy? Anh ấy có thể là một người khó gần, nhưng rõ ràng là anh không có quá nhiều công việc phải làm như Clark. Vỏ bọc thường dân của anh thậm chí còn chẳng phải làm đến một nửa số lượng công việc của một phóng viên Metropolis như anh, gần như rảnh rỗi. Vậy tại sao Diana hay Dinah hay Selina không chiếm giữ vị trí đó hàng năm về trước? Nếu Kal là một người phụ nữ mà Bruce có tình cảm dù là ít ỏi nhất, anh cũng sẽ không bao giờ để người kia vuột khỏi tay mình. Khi anh nghe tiếng chiếc máy bay hạ cánh, anh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào viên dá, dù biết phần lớn sự chú ý của mình đã dành vào việc lắng nghe tiếng bước chân tiến lại gần. Anh nghe Batman tới từ phía sau và quay lại. “Chào Bruce,” Anh vẫy tay. Batman nghiêng đầu. “Anh đang mặc cái gì thế?” Kal chạm tay vào chiếc áo tunic bằng lụa màu xanh biển và quần có hoa văn bằng vàng ròng của mình. “Quần áo của người Krypton. Tôi không muốn mặc bộ đồ của Superman và tôi tự làm một vài bộ quần áo như thế này từ những thiết kế mà tôi tìm được vài năm trước. Nhưng không có nhiều cơ hội để mặc.” Anh xoay một vòng. “Anh thích không?” Người kia lại nghiêng đầu. “Anh mặc nó cũng đẹp. Thoải mái và tôn lên nét đẹp.” “Tôi có cả một tủ đầy những bộ đồ như thế này nhưng chưa bao giờ mặc. Nếu muốn anh có thể mặc một trong số đó trong bữa tối.” Batman khẽ hắng giọng. “Chắc trông tôi sẽ rất kì quái khi ngồi đối diện với anh mà mặc thế này—như một con dơi ăn tối với chú chim đến từ thiên đường vậy. Tôi sẽ xem anh có gì trong cái tủ đó.” Vẻ mặt của Kal vẫn bình thản. “Phòng thay đồ ở cuối hành lang, cửa thứ ba bên phải.” Anh nhìn bóng người của Bruce bước xuống hành lang và quay lại với công việc đang làm dở, hai má đỏ bừng. Chú chim đến từ thiên đường. Anh giữ mình luôn tay cho tới khi nghe tiếng bước chân quay lại từ hành lang—không còn những tiếng lộp cộp của đôi giày mà thay vào đó là tiếng sột soạt khẽ của lụa quét trên mặt đất. Giữ cho bản thân không quay lại một cách quá hào hứng và chờ Bruce hắng giọng phía sau mình. Và lúc đó, chỉ tới lúc đó, anh quay lại. Bruce đang mặc một chiếc áo tunic dài màu đỏ rực với cổ áo cao, viền bằng một loại sợi vàng. Quần anh bên trong được tạo nên bởi chất liệu gần trong suốt, cũng là màu đỏ tươi. Kal có thể thoáng thấy đường nét của đôi chân Bruce qua lớp vải mờ. Đôi giày vàng lấp lánh nằm dưới chân là phần cuối cùng của bộ đồ. Anh đang nhìn chằm chằm. Anh biết mình đang nhìn không chớp mắt, nhưng anh không thể ngừng được. “Anh không bao giờ mặc màu đỏ.” Anh nói một cách ngốc nghếch. “Đừng bao giờ nói không bao giờ,” Bruce đáp lại với một nụ cười bí ẩn. Bữa tối sau đó trong trí nhớ của Kal quá mờ nhạt. Có rượu vang và có đồ ăn, nhưng phần lớn chỉ có đôi mắt xanh của Bruce đối diện từ bên kia bàn, những ngón tay thon dài của Bruce cầm những dụng cụ của người Krypton uyển chuyển và duyên dáng, giọng nói của anh mềm như nhung lụa. Bữa tối kết thúc, Kal ngồi xuống một chiếc ghế sofa màu bạc và nhìn Bruce ngồi bên cạnh anh, sát hơn Kal mong đợi nhiều, gần như chạm nhau. “Tôi tưởng chúng ta sẽ tập nói tiếng Krypton.” Kal nói. Bruce nhìn anh. “Nahnohd rrup mzrhueiao,” Clark nói, và đột nhiên việc hôn người kia trở thành tự nhiên và dễ dàng và tuyệt vời nhất trên thế giới này. Hôn anh. Và được hôn lại. --- “Thế rốt cuộc là…tất cả những thứ này…từ đâu ra?” Kal hôn lên cổ Bruce, kiệt sức, ướt át và hạnh phúc--cảm giác mà anh chưa bao giờ thấy mãnh liệt như vậy từ rất lâu. “Tất cả những cái gì từ đâu ra?” “Anh không thích thú gì tôi vào tháng trước.” “Em bị điên sao? Anh đã luôn luôn yêu em.” Bruce bật ra một âm thanh khẽ, dường như đang run rẩy mà anh nhanh chóng che giấu đi bằng cách ho vài cái. “Tôi không biết anh đã có những cảm xúc đó với tôi từ lúc nào, nhưng chắc chắn anh không có ham muốn thể xác với tôi.” “Không thể nào,” Kal thì thầm, những nụ hôn trải dọc những vết sẹo và những cơ bắp rắn chắc. “Tôi là thám tử, Clark. Và là tay chơi đua đòi từ đầu đến chân. Tôi có thể rất tệ trong việc bày tỏ suy nghĩ, nhưng tôi biết sự ham muốn tình dục là như thế nào khi nó hướng về phía tôi. Hoặc anh là kẻ nói dối tài tình nhất trong lịch sử--mà, Kal yêu quý, anh không phải đâu--hoặc anh chỉ có hứng thú với chuyện lên giường với tôi từ rất gần đây thôi.” Sự sợ hãi đâm xuyên qua Kal như một lưỡi dao, nhưng anh nhanh chóng che giấu bằng cách cắn vào hông Bruce cho tới khi người kia phải giãy giụa. Bên trên anh, giọng Bruce vẫn tiếp tục nói, xa xôi đầy khoảng cách. “Tôi biết chuyện này sẽ không kéo dài, Kal. Và tôi muốn anh biết rằng như thế không sao cả. Tôi không phải người dễ thích nghi, tôi biết. Chuyện này có thể…chỉ thế thôi.” “Chỉ thế thôi?” Kal thì thầm, cảm giác lo sợ, ham muốn và sự dịu dàng đan xen vào nhau trong lòng anh, thèm khát người kia nhiều tới mức không thể chịu đựng nổi, nhưng Bruce không đáp, chỉ rùng mình và kéo anh lại gần. --- Khi Bruce rời đi—khi Kal có thể để anh đi khuất khỏi tầm mắt mình—Superman chậm rãi, nặng nề bước tới chỗ viên đá hồng được để mở trong không khí. Anh nhìn viên đá ấy rất lâu, rồi bắt đầu làm thử vài thí nghiệm. Giờ khi biết mình đang cần tìm gì, đối với anh quá dễ dàng để tìm ra sự chững lại của những chất và những thay đổi của các luồng xung thần kinh. Anh nhìn trống rỗng vào những ghi chú, và rời khỏi phòng. Anh có thể đưa Bruce tới đây mỗi cuối tuần, anh vô thức bước qua những hành lang lạnh giá. Đây có thể trở thành một nơi đặc biệt dành cho riêng họ. Hoặc anh có thể tạo ra một chiếc nhẫn từ viên kryptonite hồng và mang theo bên mình. Nhưng dù có nghĩ ra những giải pháp đó, anh biết chúng đều quá ngốc nghếch. Anh sẽ không bao giờ sỉ nhục Bruce bằng cách dựa vào thứ gần như là một loại thuốc kích thích để khiến mình có ham muốn. Việc đó sẽ khiến mối quan hệ giữa họ đều là giả dối, chỉ là sự dối trá khoác bên ngoài một thứ--anh như đông cứng lại khi nhận ra--một thứ có ý nghĩa quá lớn để có thể bị ép buộc bằng viên đá này. Bruce sẽ không bao giờ chấp nhận, và sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu tìm ra được nguyên nhân. Anh quay trở lại phòng ăn, nhìn chăm chăm vào chiếc ghế. Những tấm vải đỏ rực nhăn nhúm thành một đống rối ren với lụa xanh trên sàn nhà. Kal gọi một con robot. “Đưa viên Kryptonite đó trở lại trong hộp chì,” anh nói, giọng vang vọng qua những bức tường. “Ta kiểm tra nó xong rồi.” --- Ngày tiếp theo thật tồi tệ. Anh không biết phải nói gì với Bruce khi họ gặp nhau tại tháp canh trong cuộc họp, không biết phải đáp lại sự ấm áp trong đôi mắt kia như thế nào thay vì khổ sở nhìn xuống chân và né tránh. Bruce đã tháo bỏ đi lớp vỏ lạnh lùng của mình, và khiến anh càng đau đớn hơn. Người kia xứng đáng được những điều tốt hơn, nhưng nếu Clark chỉ trân trọng và---và yêu anh, thì chưa đủ. Yêu không phải lúc nào cũng đủ. Sau cuộc họp, Superman bay trở về pháo đài và cố đọc. Nhưng những dòng chữ viết về lịch sử nhòe đi trước mắt anh mỗi khi anh nhớ về những gì mình đã đánh mất. Ánh mắt Bruce như bừng sáng mỗi khi Kal tán tỉnh anh, sắc xanh lạnh lẽo dần biến thành màu sapphire lấp lánh. Sự ấm áp nhưng ngập ngừng trong giọng nói, trong tiếng cười, khi anh kể cho Kal một câu chuyện về sự kiện xui xẻo vừa rồi của Dick. Cách mà đôi môi anh mở ra, đùi anh cố đẩy lên bên dưới tay Kal, âm thanh mà anh đã tạo ra khi— Kal ném cuốn sách xuống, tay anh run rẩy. “Chết tiệt,” Anh quát những con robot đang đi ngang qua. “Ta đã nói là cất viên Kryptonite hồng đi!” Con robot lịch sự cúi đầu xuống và Kal đột ngột cảm thấy xấu hổ vì đã quát mắng chúng, xấu hổ vì mình đã ao ước được tới và tự mình phá vỡ nơi cất giấu viên đá ấy, để được cảm nhận thêm một lần nữa— “Chủ nhân,” Con robot nói. “Viên Kryptonite đã được cất giữ kín ngay từ khi ngài ra lệnh cho chúng tôi.” Kal mở miệng, rồi lại khép lại. Rồi anh tới phòng thí nghiệm và đứng một lúc lâu trước chiếc hộp chì niêm phong viên đá. Anh đưa tay ra và chạm vào nó, rất nhẹ nhàng. Khi rời khỏi căn phòng, anh mỉm cười. --- Bruce Wayne đang nằm khỏa thân trên chiếc ghế của Clark Kent tại Metropolis. Trông anh hơi ngạc nhiên, nhưng…không phải tức giận. Từ trong bếp, tiếng huýt sáo và cắt thái vang lên. Khi Clark quay trở lại phòng khách, chỉ mặc quần lót, anh đang cầm một chiếc bát gỗ đầy những trái cây màu đỏ cắt làm tư. Anh nhẹ nhàng đẩy Bruce sang bên và ngồi xuống bên cạnh, cầm lên một miếng mọng nước. “Tôi tưởng anh ghét quả lựu,” Bruce nói, vẫn để hai tay ra sau đầu. Clark mỉm cười và tách một ít những hạt nhỏ màu đỏ rực lấp lánh từ miếng trái cây và cho vào miệng. Phần còn lại, anh bắt đầu đút cho Bruce từng hạt một đầy trêu ngươi. Anh liếm môi. “Thật sự là khá buồn cười. Có lẽ em đã sống cả cuộc đời mà không thật sự muốn một thứ gì đó. Chưa bao giờ nghĩ về nó. Rồi một ngày, không vì lý do nào cả, em đột nhiên phát cuồng vì nó.” Anh hạ bàn tay đầy lựu của mình xuống và vuốt ve cơ thể Bruce, những hạt đỏ như ngọc dính lên da anh. “Em thử, và nó thật tuyệt vời.” Những nụ hôn đỏ rực ngọt ngào đặt trên xương quai xanh của Bruce, dọc cơ bụng anh, liếm và mút. ”Rồi có thể sự ham muốn sẽ biến mất. Nhưng em đã học được cách yêu thích nó rồi. Tất cả những gì em cần là một lý do để…nếm thử.” Môi và bàn tay Clark nhuốm màu đỏ, vẽ lên da anh những đường đầy say đắm. Đỏ tươi ngọt như mật ong, đỏ thẫm chua và chát, không bao giờ là đủ, không bao giờ. “Ừm,” Bruce nói giữa những tiếng thở gấp, “Tôi mừng vì anh đã quyết định thử.” Clark không đáp, anh chỉ nếm, nếm và không dừng lại.

SUPERBAT HEAVEN ON EARTH

WARNING

Đây là trang web tổng hợp tài nguyên của một couple duy nhất: Clark Kent x Bruce Wayne aka Superman x Batman  với mục đích phi thương mại.
 

Trang quảng bá, kinh doanh sản phẩm phụ kiện có liên quan đến SuperBat.

Không được phép mang tài nguyên ra khỏi trang này khi chưa có sự cho phép.

NO SWITCH: BOTTOM!BRUCE, TOP!CLARK
NO BOTTOM!CLARK

 

RECENT POSTS

CATEGORIES

Đăng kí để không bỏ lỡ bài viết mới!

bottom of page