top of page

[Longfic] The one that got away - Chap 1+2


Title: The one that got away Author: Emanium Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandom: DCU Relationship: Clark Kent/Bruce Wayne Characters: Clark Kent; Bruce Wayne; Oliver Queen; Tony Stark Additional Tags: Artificial Intelligence; Robots; Friends to Lovers; Humor; Angst; Smut Link gốc: http://archiveofourown.org/works/4681769/chapters/10686581?view_adult=true Artist: Kuro Yuki (https://yuki906blog.wordpress.com/) CHAP 1 Buổi sáng hôm ấy cũng như tất cả những buổi sáng khác ở Daily Planet với phóng viên Clark Kent. Thời gian biểu của anh cuối cùng cũng được hoàn thiện với một cốc Starbuck Cappuccino và một cái liếc nhanh qua báo chí buổi sáng. Thường ngày anh cũng nhìn qua cả báo của tòa soạn đối thủ nữa. Cat nói thế là nối giáo cho giặc, nhưng anh chỉ muốn biết chuyện gì đang xảy ra ở những thành phố xung quanh. Nhưng hôm nay anh lại đáp, “Cảm ơn,” nhìn lên từ bàn máy tính, và quên mất thói quen đọc báo thường ngày. Bởi phía bên kia của ô cửa sổ khổng lồ là Bruce, mặc bộ vest màu xám rõ ràng không phải Armani. Cánh tay anh khoác vào tay một người đàn ông khác. Người đó hình như là một trong những kẻ lắm tiền ở Gotham mà Cat hay viết bài bàn tán. Bruce, từng bước chân như đang nhún nhảy. Anh đang nở trên môi một nụ cười ngu ngơ như một chú thỏ háo hức vừa được thưởng hai mươi pound cà rốt. Clark nhanh chóng đi theo hai người xuống đường phố Metropolis, cốc Cappuccino vơi một nửa bỏ quên trên bàn. Bruce cởi mở một cách bất thường, nói liên tục không ngừng nghỉ về... Clark gian lận một chút với siêu thính giác, và nghe thấy những từ kì lạ tuôn ra từ môi Bruce. “Ôi, ngài Belmont, chiến lược ngân hàng của ngài là số một ở đây rồi!” Bruce thỏ thẻ, ôm chặt tay hơn quanh người bên cạnh. “Ngài khôn ngoan đến mức khiến em ứa nước miếng đấy. Đôi tất mà ngài chọn sáng nay? Chúng sinh ra là để được tán thưởng.” Clark không chắc mình nghe đúng. Phải, Brucie vốn tai tiếng bởi những lời khen ngợi rỗng tuếch và ngọt như mía lùi của mình. Nhưng Clark luôn thấy được ý nghĩa láu cá, mỉa mai bên dưới. Ý nghĩa mà phần lớn những đại gia Gotham cho là trí tuệ của Brucie không thể nào đạt tới được, và chỉ là do họ nghĩ quá nhiều mà thôi. Nhưng những lời đường mật vô nghĩa này? Bruce không bao giờ hạ thấp mình đến thế. Người đàn ông, Belmont, dừng bước để nghe điện thoại. Bruce nghiêng người lại gần đầy tò mò, nhưng Belmont bước sang một bên. Anh ta siết chặt tay quanh chiếc điện thoại di động và thì thầm đáp lời. “Đang điều tra?” Clark nói nhỏ, tiến lại gần Bruce khi Belmont quay đi. “Anh ta chỉ đang quyết định xem nên đưa món tiền ra ngay bây giờ, hay sáu tiếng nữa thôi.” Bruce quay lại phía anh với một nét mặt ngạc nhiên kì lạ. “Sao anh biết?” Clark nhún vai và chỉ lên tai mình. “Anh biết đấy.” Mắt Bruce nheo lại đầy cảnh giác. “Prescott nói tôi không được phép nói chuyện với người lạ.” “...Okay.” Clark nhướn mày khó hiểu. “Xin lỗi, anh đang diễn vai gì thế? Việc đó đôi lúc khá phức tạp đấy. Hay là tôi không nên hỏi?” Bruce đang định trả lời, nhưng một giọng nói sắc bén đột ngột cắt ngang. “Brucie! Tôi đã bảo em không được nói chuyện với người lạ chưa?” Belmont đã cất điện thoại vào túi. Anh ta lườm Clark. “Chúa ơi, tự đi mà mua một con cho mình đi chứ!” Ánh sáng trong mắt Bruce mờ dần. Và rồi siêu thính giác của Clark bắt được những âm thanh pha trộn kì lạ nhất. Nghe như một cỗ máy kêu vo vo sau lớp da thịt. “Tôi xin lỗi, ngài Belmont, tôi thiếu kiềm chế quá. Chuyện này sẽ không lặp lại nữa.” “Với một món tiền đầu tư một triệu đô, đúng là anh quá thiếu kiềm chế.” Belmont gầm gừ và kéo Bruce đi. Clark không biết phải phản ứng ra sao. Anh khép hai quai hàm lại bình thường và nhìn Belmont kéo Bruce đi. Bruce đi theo đầy phục tùng, không hề liếc mắt qua chỗ Clark. “Tăng lời nịnh nọt lên đi, Brucie.” Clark nghe thấy mệnh lệnh của Belmont khi hai người sang đường phía xa. “Tôi chưa nghe em khen tôi cả sáng rồi đấy.” “Tất nhiên rồi, ngài Belmont,” Bruce tựa đầu lên vai Belmont. “Em không thể đợi để thấy ngài đưa ra thứ gì trong sáu giờ tới.” CHAP 2: Khi Clark quay lại Daily Planet, anh hết sức ngạc nhiên khi thấy Bruce đang đứng trước văn phòng Perry. Đó là một trong số những chuyến thăm thân mật từ chủ tòa soạn, theo lời Bruce. Anh bước qua Bruce và thì thầm, “Diễn sâu đấy. Cuối cùng cũng thoát được Belmont rồi?” Bruce quay lại với một nụ cười giả tạo trên mặt. “Ôi, Kent! Tôi tưởng tôi đã tới muộn rồi, nhưng xem ra nhân viên của công ty này có thể phá kỉ lục của tôi bất cứ lúc nào!” Anh khoanh tay lại và nói không thành tiếng. “Sao?” Mắt anh hơi nheo lại. Clark dừng lại và gãi cổ đầy bối rối. “Tôi xin lỗi, thưa ngài Wayne. Có một chỗ tắc đường phía dưới kia. Tôi phải đỗ xe lại từ vài khu nhà trước...” Anh lầm bầm. Rồi thì thầm hỏi. “Không phải anh vừa đi cùng Prescott Belmont năm phút trước?” Lông mày Bruce nhướn lên tận trán. Rồi đột nhiên anh hiểu ra. “Đùa thôi, Kent. Tôi hay tới muộn trong những cuộc họp, nên cũng không nên khắt khe quá với nhân viên, đồng ý chứ?” Tay anh khẽ chạm vào túi áo. Tôi sẽ nhắn tin cho anh sau. “Cảm ơn vì sự rộng lượng của ngài, ngài Wayne. Tôi sẽ, uh, bắt đầu làm việc thôi.” “Đi đi.” Bruce thản nhiên đáp. “Đều đặn kiếm tiền về nhé.” Clark ngồi xuống ghế với một tiếng thở dài. Lois lườm anh. “Tôi ngạc nhiên là anh ta chưa sa thải anh đấy. Anh không phải loại anh ta hứng thú.” “Thế là thiên vị trong công việc.” “Chào mừng đến với thế giới của giàu có và tiếng tăm.” Lois đảo mắt. “Nói đến đấy, anh đọc số ra mới nhất của Gotham Gazette chưa? Cat gọi điện báo ốm sáng nay và Superman chưa hoạt động từ thứ sáu vừa rồi. Perry chuyển trang bàn tán lại sang anh. Có một mỏ vàng lớn chờ anh chạm tay vào đấy. Tôi sẽ nhận nó nếu không bị kẹt với đám tin chính trị Metropolis này.” Clark chẳng nghe được chữ nào vào đầu. Anh mở điện thoại chỉ một giây trước khi nó rung lên với tin nhắn mới từ số điện thoại không rõ. “Xem ra anh đã gặp Brucie. – B” “Xin lỗi, mỏ vàng lớn là cái gì?” Lois ném tờ Gotham Gazette lên bàn anh. “Viết lộn xộn quá, nhỉ? Chúng ta đã có thể kiếm được ý kiến của người trong cuộc.” Cô nhún vai, nhìn về phía văn phòng Perry. “Vì nhân vật được bàn tán đang đứng cách đây một dãy hành lang.” “Số lượng có hạn: Bạn đã có Brucie của riêng mình chưa? Món đồ giải trí có một không hai khởi đầu một cuộc cách mạng, chỉ với $1,000,000!” Một dòng chữ lớn, lòe loẹt đập vào mắt anh. Clark chậm rãi chớp mắt. Anh nuốt xuống, cố rời mắt ra khỏi bìa báo. Bởi, đang nằm dài trên một chiếc ghế sofa và che đi mất phân nửa logo của Wayne Enterprises là Bruce Wayne. Anh không có một mảnh vải trên người ngoại trừ sợi ruy băng dày đỏ chót quấn quanh hông. Thứ đó, với một chiếc nơ khổng lồ, đặt đúng nơi cần thiết nhất. Đôi mắt xanh trong đó đang nhìn thẳng vào camera, đôi môi mỏng cong lên thành một nụ cười lười biếng, khêu gợi. Anh quyến rũ một cách ấn tượng. “Chúa ơi. Cái gì đây?” Anh kinh ngạc nhìn Lois. Và rồi anh đưa tay vào túi, gõ chữ mà không nhìn vào điện thoại. “Thần thánh ơi. Anh cho phép làm việc này sao?” Anh nhìn từ phía xa khi Bruce ngẫu nhiên liếc vào điện thoại. Ngón tay anh lướt trên màn hình, và điện thoại của Clark lại rung lên. “Không. Nhưng tôi không sa thải tên nào nghĩ ra trò đó.” Với một người mà ảnh khỏa thân của mình – chiếc nơ khổng lồ vớt vát được một phần – trải dọc khắp các mặt báo, Bruce không có vẻ gì khó chịu. Thật ra, anh chỉ hơi bực bội. Như thể anh đã phải giải thích chuyện này đi đi lại lại trong nhiều giờ qua. Phải rồi, Clark nghĩ. Alfred và đám nhóc hẳn đã hỏi về chuyện đó. “Nó là một con robot với trí tuệ nhân tạo. Wayne Enterprises vừa tung tin ra tối qua, và gửi đi lô hàng đầu tiên sáng nay. Tôi không biết nếu con Brucie này có cảm xúc hay gì cả, nhưng nó là một hệ thống khá thông minh. Có cả đống chức năng mà chắc anh không muốn thảo luận trong bữa trưa đâu.” Lois lật mở tờ tạp chí khi cô nói. Cô ngừng lại ở một trang và đưa cho Clark. “Thấy chưa? Anh có thể quan hệ với nó. Blowjob, anal sex, gì cũng được. Tôi cũng chẳng ngạc nhiên nếu đây là ý tưởng của Bruce Wayne, nhưng anh ta không đủ thông minh để nghĩ ra chuyện này.” Clark nuốt xuống. Tấm ảnh Bruce với hai tay trói lại sau lưng, quỳ gối đầy gợi cảm trên một chiếc giường khách sạn. Anh khẽ đưa lưỡi ra để liếm đi một thứ trông như là kem trộn dính trên ngón tay ai đó. Tấm ảnh được cắt một cách đầy chủ ý ngay trên cơ bụng Bruce. Nó đính kèm những chức năng tuyệt vời của con robot với những biểu tượng sặc sỡ. Clark tiếp tục nhắn tin bằng một tay. “Chúa ơi, B! Anh thành một con búp bê tình dục từ bao giờ vậy?!” Câu trả lời tới vài giây sau. “Im đi. Hứa với tôi là anh cũng không mua một con đấy.” Clark suýt chút nữa là sặc. Anh có thể cảm thấy mặt mình nóng bừng lên ngay lập tức. Chắc Bruce đang đùa thôi. Dù vậy, ngụ ý gì phía sau câu nói đó cũng đủ khiến anh ngượng đến chín mặt. “Thôi đi, nó có giá cả triệu đô. Tôi sống bằng lương nhà báo.” Clark ấn nút ‘gửi’ và nhìn lên. Lois đã lấy được chiếc máy tính bảng của cô và đang kéo xuống trang web của WayneTech. “Có vẻ là đám tay chân ở Wayne Enterprises không muốn các CEO của bọn họ biết về phát minh quyến rũ kia. Vậy nên Gotham Gazette mới mó tay được vào tin sốt dẻo này. Trong khi đó chúng ta, những nhân viên dưới quyền ngài Wayne, không hề biết tí ti nào về ngày ra mắt của món đồ chơi tình dục đắt nhất thế giới này.” Lois nóng nảy tiếp lời. “Tôi không thể tin được Fox không biết gì về chuyện này. Chắc chắn phần lớn thứ này được tạo ra ở viện nghiên cứu phát triển của WayneTech.” Làm sao một viện nghiên cứu dưới quyền sở hữu của Wayne Enterprises lại có thể quảng cáo mà không đánh động Bruce? Clark càng nghĩ càng khó chịu. Nếu họ muốn sản phẩm được bày bán công khai, chắc chắn phải có một thông báo gì đó trong mạng nội bộ WayneTech. Lois vẫn tiếp tục nói, nhưng Clark chìm dần vào những suy nghĩ của chính mình. Không thứ gì có thể qua mắt được Batman, trừ khi... Anh chợt nhớ ra đêm trước mình đã làm gì. Tất nhiên, bằng cách nào đó Bruce cũng tham gia. Batman ở cùng Superman tối qua. Họ tham dự một cuộc họp trực tuyến ở Watchtower để đàm phán về hòa bình trong vũ trụ. “Gotham Gazette đang PR cho Wayne Enterprises, nhưng phần lớn là thiên vị.” Lois đánh giá. “Những vấn đề về trí thông minh nhân tạo có thể gây nên tranh cãi lớn. Chúng ta có thể thu thập ý kiến của công chúng, và tất nhiên, phải phỏng vấn được Fox và Wayne. Họ cũng ngơ ngác như chúng ta thôi.” “Wayne Enterprises phản ứng như thế nào?” Anh hỏi Lois. “Rất tốt.” Lois đọc từ chiếc máy tính bảng. “Đã có ít nhất hai trăm đơn đặt hàng, chỉ tính từ Gotham, trong suốt sáu tiếng qua. Và đó cũng chỉ là những đơn đặt hàng công khai.” Hai trăm siêu robot tình dục ở Gotham mang khuôn mặt và tính cách của Brucie. Một thứ gì đó khiến Clark tức điên. Anh liếc qua và thấy Oswald Cobblepot đã thanh toán hai mươi con từ Wayne Enterprises. Penguin làm gì với đống hàng của hắn, Clark không muốn biết. Anh nhanh chóng quay lại màn hình của mình và bật Word lên. “Tôi phải làm xong bài này từ hôm qua rồi.” Lois nhìn tiêu đề của anh và nhăn mặt. “Tôi không nghĩ độc giả hứng thú với cuộc giải cứu của JLA hơn vụ Brucie này đâu, Smallville. Bắt đầu luôn đi. Perry sẽ cần một bản thảo lúc 10 giờ đấy.” “Ừ, được rồi.” Khi Clark nhìn lên từ màn hình năm phút sau, Bruce đã biến mất.

SUPERBAT HEAVEN ON EARTH

WARNING

Đây là trang web tổng hợp tài nguyên của một couple duy nhất: Clark Kent x Bruce Wayne aka Superman x Batman  với mục đích phi thương mại.
 

Trang quảng bá, kinh doanh sản phẩm phụ kiện có liên quan đến SuperBat.

Không được phép mang tài nguyên ra khỏi trang này khi chưa có sự cho phép.

NO SWITCH: BOTTOM!BRUCE, TOP!CLARK
NO BOTTOM!CLARK

 

RECENT POSTS

CATEGORIES

Đăng kí để không bỏ lỡ bài viết mới!

bottom of page