top of page

[Longfic] Injustice: Scars - Chap 8 (End)


Title: Injustice: Scars Author: Evilpixie Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: DCU; Injustice: Gods Among Us; Batman - All Media Types; Superman - All Media Types; Justice League Relationships: Clark Kent/Bruce Wayne; Clark Kent/Lois Lane; Selina Kyle/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne; Alfred Pennyworth; Selina Kyle; Clark Kent; Diana (Wonder Woman); Lois Lane Additional Tags: Rape Recovery; Rape Aftermath; Emotional Hurt/Comfort; Developing Relationship; Explicit Sexual Content; Explicit Language; Aftermath of Torture; Recovery; Friendship/Love; Hurt/Comfort Link gốc: http://archiveofourown.org/works/945166/chapters/1844686 Chap 8: “Cảm ơn, Superman,” Người phụ nữ nói, nắm chặt tay anh, “Tôi không biết con bé... Con bé sẽ thế nào nếu không có anh. Khi các bác sĩ nói với tôi rằng anh gọi, tôi...” “Không có gì,” Anh nói với một nụ cười cứng nhắc. “Tôi chỉ muốn giúp.” Ngập ngừng. “Tôi còn không biết nó có tác dụng hay không,” Anh thú nhận. “Tôi biết, tôi biết,” Bà lầm bầm. “Nhưng anh phải biết rằng tôi... Nó có ý nghĩa rất lớn. Tôi không biết tôi phải làm gì để báo đáp anh nữa.” Một nụ cười và những giọt nước mắt hạnh phúc. “Anh đã cứu con bé lần nữa, Superman.” “Tôi không phải người cứu cô bé lần đầu tiên,” Anh nhắc khẽ với người phụ nữ vẫn đang bám chặt vào tay anh. Họ đứng trong dãy hành lang trắng vô trùng của bệnh viện Gotham General và nhìn qua cửa sổ để thấy căn phòng phía sau. Cô bé trong phòng đang ngồi ở mép giường, chơi với một con gấu nhồi bông phủ đầy những chữ kí. Khoác trên vai cô bé là chiếc áo choàng cánh dơi dày, dính máu mà Bruce đã mặc vào đêm anh tìm thấy cô. Cứu lấy cô bé. Đôi mắt mở lớn khi nhận ra họ đang nhìn và cô lo lắng lùi lại về góc khuất sau chiếc giường. Kéo mớ áo choàng phía sau. “Con bé khá nhút nhát.” “Tôi rất ngạc nhiên khi biết bà có thể giữ cánh báo chí tránh xa.” Clark nhận xét. “Con bé chỉ là một người dân bình thường. Không có gì đáng phải được đưa tin và chúng tôi quyết định giữ nguyên điều đó,” Người mẹ nói nhẹ nhàng, buông bàn tay anh ra và lau nước mắt bằng tay áo. “Một y tá cố gọi cảnh sát để lấy chiếc áo choàng khỏi tay nó làm bằng chứng, nhưng, chính ngài Ủy viên đã từ chối việc đó và...” Bà quay đi. “Tôi không nghĩ Batman... Ý tôi là... Về những gì truyền thông nói...” “Anh ấy rất hân hạnh khi được giúp đỡ.” “P-Phải rồi.” Cô bé hé mắt nhìn qua mép giường, thấy hai người họ, và thè lưỡi ra trước khi lại cúi xuống. Xuyên qua khung giường thép và tấm đệm nilon, anh có thể thấy cô bé cười toe toét, hào hứng vì sự diễn sâu xuất thần của mình. Chúa ơi, cô bé thật quá trẻ... “Tôi nên đi,” Clark lầm bầm. “Anh sẽ quay lại chứ?” Anh nhìn cô bé trốn sau chiếc giường, ngồi giữa tấm áo choàng đen khổng lồ. Cô bé đã ghìm Bruce xuống dưới sức nặng của những vết thương trên người cô vào đêm anh đi tuần, cô bé đã gọi anh lại bằng tên thật, cô bé đã thuyết phục anh quay lại, đứng bên cạnh Bruce. Quá nhỏ... Quá mạnh mẽ... “Tất nhiên rồi,” Anh trả lời. Vẫy tay khi cô bé tựa vào giường, thấy anh đang nhìn, và lại trốn khỏi tầm bắt với tiếng cười khúc khích và mép áo choàng vẫn còn thò ra. “Cảm ơn.” Anh gật đầu, nở thêm một nụ cười và bước nhanh qua hành lang trắng tiến đến quầy tiếp tân. Bác sĩ Quintum chặn anh lại, ấn một tập tài liệu vào tay anh trước khi diễn thuyết một bài dài đã được chuẩn bị kĩ lưỡng về cơ sở vật chất và dụng cụ tồi tàn của bệnh viện so với phòng thí nghiệm của ông. Clark cảm ơn ông, kẹp tập tài liệu dưới cánh tay, và bay qua cánh cửa xoay để ra ngoài nơi Gotham đang tràn ngập trong ánh sáng. Đó là một thành phố xinh đẹp. Dù có thế nào, anh vẫn bắt đầu nhận ra nó, sự tăm tối, ám ảnh, xa hoa của những bức tường khổng lồ, sự vươn lên của những tòa nhà từ trong phần lõi mờ ảo và những câu chuyện bí mật khắc lên những con đường vẽ đầy sơn, tất cả thu vào tầm mắt của những miệng máng xối gargoyle hung dữ đẫm nước mưa. Gotham. Không phải Metropolis. Nó không an toàn, nó không rực rỡ, không sạch sẽ, và nó cũng không chân thành, hay đơn giản. Nó là gì đó khác. Thứ gì đó sâu sắc. Tăm tối. Nguy hiểm. Như Bruce. Anh bay lên cao trên thành phố nơi đã sinh ra Batman, len lỏi qua những khí cầu, và bay theo chiều gió hướng tới hàng chấn song sắt. Một mảng xanh của cây cối, ngự trị ở trung tâm là hàng chục những trang viên và những cung điện thu nhỏ đổ bóng xuống làn nước xiết, cuộn sóng của mặt biển bên dưới vực đá. Trang viên Wayne đứng tách biệt khỏi những ngôi nhà với bãi cỏ xén phẳng bao bọc, nằm cuối con đường. Anh nuốt xuống đầy bồn chồn lo lắng khi nhịp tim của Bruce càng lúc càng rõ hơn. Họ đã cùng nhau chìm vào giấc ngủ đêm qua. Ngủ trong vòng tay của nhau ngay sau khi, có lẽ là, cuộc tình thú tuyệt vời nhất Clark từng trải qua. Anh đã luôn luôn ngưỡng mộ người kia, nhưng chưa từng nghĩ mình có thể thấy Bruce như vậy. Có thể cảm nhận Bruce, nếm vị Bruce như vậy. Nồng nàn. Tăm tối. Say mê. Anh gần như đã ôm quá chặt, đẩy quá mạnh, mất kiểm soát... Nhưng anh không làm thế. Anh không làm, vì Bruce đã chạm vào anh với ham muốn ấy, hôn anh với tình yêu ấy, và nhìn anh với... với sự tin tưởng đến vậy. Người kia tin anh. Yêu anh. Sau tất cả. Nhưng nếu hôm nay chỉ là lặp lại của ngày hôm trước? Một đêm thú nhận tình cảm, rồi theo sau là một buổi sáng lạnh lẽo, xa cách? Nếu Bruce tỉnh dậy và muốn bỏ đi? Muốn anh đi? Nếu... Anh lôi mình ra khỏi tràng câu hỏi mà mỗi câu lại khiến anh hao mòn đi một chút, và chậm rãi bay xuống từ bầu trời để mở cánh cửa sổ, bay vào căn phòng bên trong. Bruce nằm khỏa thân, lộ liễu trên giường, chăn bị đá sang bên, và gối ném xuống đất. Ánh mắt Clark lần theo những vết sẹo ngang dọc, theo đường nét rắn chắc của bờ vai, và dọc theo những vết bầm tím rải rác trên cổ anh, để dừng lại trên vết cháy thô bạo Superman để lại trên má anh. Nó đang lão hóa. Trắng đi. Chìm sâu xuống thịt anh. Dán chặt vào da anh. “Bruce?” Một tiếng gầm gừ. “Trời sáng rồi,” Anh nói nhẹ nhàng. “Dơi sống ban đêm.” “Anh...” Cơ bắp khẽ lay động, cánh tay giang rộng và đôi mắt xanh nhạt bật mở. “Có chuyện gì?” “Không có gì cả.” “Tại sao anh lại mặc bộ đồ kia?” “Anh... Anh đến thăm một người bạn.” Chống lên khuỷu tay. “Ai?” “Là...” Anh nhìn xuống tập tài liệu trong tay. “Một câu chuyện dài?” Bruce đoán. “Ừ.” “Lát nữa nói với tôi.” Thả phịch người xuống đệm. Clark đứng, chần chừ và bối rối, một lúc trước khi cẩn thận đóng cửa sổ lại và bước về phía cửa chính. Trầm. Đe dọa. “Anh đi đâu thế?” “Anh...” Anh lầm bầm. “Anh tưởng...” “Lại đây.” Đó không phải một yêu cầu. Nhưng Clark cũng không từ chối. Thả tập tài liệu xuống ghế, tháo áo choàng khỏi vai, và cởi bỏ bộ đồ trong một giây. Bay về giường, nằm xuống cạnh Bruce, và với tay về phía anh. Một cánh tay đập vào ngực anh, ngăn lại, và dứt khoát đẩy anh xuống đệm. Giữ chặt anh. Đó không phải một cái ôm. Nó là thứ gì đó thuần túy hơn, thứ gì đó hoang dã hơn, thứ gì đó... khác. Khuỷu tay Bruce đặt giữa ngực anh, bàn tay mở rộng áp vào cổ anh, và những ngón tay đặt trên mạch bên dưới quai hàm. Ngón cái lười biếng vẽ nên những đường tròn trên cổ anh. Chiếm hữu. Giận dữ. Chủ động. Clark cố không nghĩ về điều đó. Cố lờ đi. Nhưng anh không thể ngừng tự hỏi đây có phải cách Bruce giữ anh lại nếu mọi chuyện khác đi không. Nếu họ chưa từng tới thế giới kia. Nếu Superman chưa bao giờ chạm vào anh, chưa bao giờ làm anh đau đớn, chưa bao giờ tạo ra vết sẹo. Nếu không thứ gì trong số đó xảy ra, Bruce có chạm vào anh như thế này không? Giữ anh xuống như thế này? Hay nhẹ nhàng hơn? Âu yếm hơn? Không quan trọng. Không quan trọng vì lúc này Bruce đang ở bên cạnh anh, và họ không sao. Sau tất cả những gì họ đã trải qua, sau tất cả mọi thứ anh đã ép Bruce chịu đựng, sao anh còn có thể yêu cầu hơn? Khi anh đang nằm cạnh sinh vật đẹp đẽ nhất, hoàn hảo nhất... Khi người kia đã nói đồng ý... Đã đồng ý và hôn anh... Đồng ý và yêu lại anh bất chấp tất cả mọi thứ. Thứ gì có thể quan trọng hơn thế? Anh đưa tay lên và đặt lên tay Bruce. Nhẹ nhàng lồng những ngón tay họ với nhau và đưa hai bàn tay ấy lên miệng, hôn lên những đốt ngón tay của người kia. Tìm thấy một vết sẹo nhỏ xíu trên ngón tay giữa của Bruce. Lần theo nó bằng đầu lưỡi. “Ném trượt một cái batarang.” Bruce gầm gừ. Anh kéo ngón tay vào miệng và mút nhẹ. “Tôi đang ngủ, Clark.” Đưa bàn tay lại gần và bắt đầu đặt những nụ hôn lên cổ tay anh, trải dọc xuống bắp tay, và áp môi lên cơ vai vạm vỡ của người kia. Thấy một vết sẹo nữa. Nổi lên và cong. “Chó,” Bruce lầm bầm. Anh nhích lại gần hơn và tiếp tục hôn lên vai anh, lên bên cổ anh. Đặc biệt chú ý đến bên dưới quai hàm anh trước khi trượt lên trên cằm anh và chiếm lấy môi anh trong một nụ hôn dài, mềm mại. Bruce khẽ giật mình trước khi thả mình, trước khi chiếm giữ Clark trong một cái khóa môi dữ dội, và cuốn trôi anh trong một khoảnh khắc của ham muốn. Một khoảnh khắc của tình dục và tình yêu. Một khoảnh khắc của màu sắc hiện lên trên nền trắng xóa, kể từ khi họ trở về từ thế giới kia. Một khoảnh khắc của riêng họ. Bruce tách ra để hớp vào một hơi thở sâu khi Clark bắt đầu rải rác những nụ hôn qua cằm, qua má, và quai hàm mình. “Được chứ?” Anh hỏi khi vẫn áp vào da người kia. “Được.” Bruce rít khẽ. Môi Clark chạm vào cằm Bruce, vào làn da lấm tấm râu, và chạm vào mép của vết s... Anh dừng lại. Đông cứng. Anh hôn lên vết sẹo đó. Miệng mở, anh có thể cảm nhận được những mô sẹo nổi lên, cong thành một hình dáng tàn nhẫn giống như biểu tượng gia tộc anh. Dấu vết của Superman. “Một con chó khác,” Bruce nói không hề ngần ngại. “Chó?” Anh không thể ngăn mình hỏi lại ngạc nhiên. Sao Bruce có thể thô thiển đến thế? Vô tình đến thế?” “Con này bị dại.” Bruce quả quyết với anh. Anh lo lắng nhìn từ vết sẹo lên mắt người kia và cố nhìn xuyên qua lớp mặt nạ, ánh mắt anh, cử chỉ của anh, và tông giọng không hề biểu lộ chút cảm xúc. Anh không thể. Anh chưa bao giờ có thể đọc vị được Bruce. Anh chưa bao giờ hiểu được con người này. Hiểu được Bruce. Nhưng anh biết mình không nên làm thế. Không nên nhắc lại cho Bruce. Anh đã nên cẩn trọng hơn, thấu hiểu hơn. Bruce vươn người về phía anh, luồn bàn tay còn lại vào tóc anh, và ép môi lại với nhau trong một nụ hôn. Một nụ hôn nói lên sự tha thứ giữa họ. Chỉ họ. Bên nhau. Và không còn gì khác quan trọng nữa. [...] Anh ôm người kia. Để Bruce nằm mềm nhũn bên trên mình và vùi mặt vào tóc Bruce khi người kia chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Clark nhận ra rằng giờ họ chắc hẳn là đang âu yếm nhau, và nở một nụ cười nhỏ, bí mật trên môi. Nó kéo dài tới vài phút nữa trước khi Bruce gầm gừ và ngồi dậy, lườm xuống lớp chất lỏng bắn khắp người họ, lúc này đang khô dần. Mệnh lệnh không nói ra. Im lặng. Nhưng Clark nghe theo ngay lập tức. Anh ôm Bruce vào lòng và bay vào phòng tắm nối liền với phòng ngủ. Không giống như phần lớn trang viên, căn phòng sáng sủa với những thiết bị hiện đại, cùng một vòi sen đóng trên tường phía trên một bồn tắm lớn gần bằng cả một chiếc giường. Anh bay qua thành bồn và đứng xuống giữa bồn tắm trắng sạch bóng. “Em có bao nhiêu tiền?” “Bây giờ? Trên giấy tờ chỉ có hơn bảy tỉ đô la thôi.” “Trên giấy tờ?” Anh nhìn Clark. “Phải rồi,” Clark lầm bầm. “Phần còn lại thì sao?” Anh bật vòi nước ở một nhiệt độ vừa đủ. Bruce đắm mình đầy thư giãn bên dưới dòng nước. “Một số quỹ ủy thác, tài khoản ngân hàng, các cổ phiếu, và tài sản đứng tên một vài cái tên giả,” Anh nói lơ đãng. Nhắm mắt và nghiêng đầu dưới dòng nước. “Và một trong số những cái tên đó là chủ nhân của Watchtower?” “Không,” Bruce khẽ cau mày. “Wayne Enterprises phóng một vệ tinh vài năm trước, và nó trở thành Watchtower. Nhưng theo những gì công ty quan tâm thì một tai nạn xảy ra đã khiến nó rơi khỏi quỹ đạo và nó bốc cháy khi cố quay trở lại. Chúng tôi mất tám trăm triệu. Từ sau đó, tất nhiên, vệ tinh đã trải qua đủ nhiều thay đổi để gần như không thể nhận ra nếu so sánh với thiết bị mà phân khu SpaceTech xây dựng.” “Em làm giả cái chết và đánh cắp một chiếc vệ tinh tám trăm triệu đô từ chính công ty của em?” “Anh muốn tôi xin lỗi và đem trả lại chỗ cũ à?” “...Không?” “Tốt.” Anh quay lại đối diện với người kia, nước chảy tự do qua vai, và với một tay để áp vào má Clark. “Dù sao thì tôi cũng vẫn có tên trên nó.” Thật dễ dàng. Một cuộc trò chuyện đơn giản, cởi mở, không đau đớn, như... Như cuộc trò chuyện mà họ đã chưa có từ rất lâu rồi. Một cuộc trò chuyện như phản chiếu lại nhiều năm tình bạn của họ, không phải là vài tháng ngắn ngủi đầy ngờ vực. Một cuộc trò chuyện nói lên sự sát cánh rất tự nhiên hình thành theo năm tháng, không phải ngọn lửa le lói mà anh đã cố bảo vệ những tháng qua. Một cuộc trò chuyện không hề có sự day dứt, hay lòng tin mong manh. Chỉ có họ. Chỉ có anh. Chỉ có Bruce. Và mọi chuyện thật dễ dàng. Hợp lý. Tuyệt vời. Bàn tay Bruce đặt lên má anh trượt xuống cơ thể anh, lần theo đường nét trên ngực anh, và kiên quyết đẩy anh xuống thành bồn. Anh ngồi xuống với ánh mắt mơ màng khi Bruce rửa sạch bằng chứng của lần tình thú trước đó, trước khi ngồi xuống nước bên cạnh anh. Đôi mắt xanh sắc bén gặp ánh mắt anh. Khiến anh ngây dại. Chiếm đoạt anh. Thách thức anh. Thách thức anh phản ứng, khi Bruce chậm rãi, dứt khoát, uốn cong ngón tay quanh phần dưới của dương vật anh và đẩy phần còn lại vào miệng. Giống như cách chiến đấu của anh; uyển chuyển, tinh tế, và mạnh mẽ. Thứ mà anh tự tìm ra, mài giũa, và khiến nó trở thành của mình. Anh không nhẹ nhàng. Không hề nao núng hay sợ rằng mình sẽ làm người kia bị thương, khi anh trượt lên và xuống, cạ răng vào phần cương cứng, xoa bóp phần tinh hoàn bên dưới trong lòng bàn tay, và ngậm anh vào sâu trong cổ họng. Mút cho tới khi Clark tưởng mình sắp nổ tung, tới khi anh thở gấp, tới khi cả cơ thể anh căng cứng. Bruce dừng lại. Lau ngang môi bằng bàn tay, và lùi lại để ngồi ngay dưới dòng nước. “Br...Bruce?” Anh run rẩy nói từng chữ. “Sao...” Một hơi thở nông, “Thế?” Bruce không trả lời. Với về phía trước và chậm rãi nhấc mình lên trên cơ thể người kia, trèo lên anh, mở rộng chân hai bên anh, và chọn tư thế bên trên anh. Clark nuốt xuống. Nhìn lên Bruce bằng đôi mắt mê đắm. Bruce ngồi vào lòng anh, nước chảy thành từng dòng lấp lánh trên những cơ bắp rắn chắc, bắn lên những vết sẹo ngang dọc. Clark để ánh mắt mình dây dưa không rời trên những dấu vết đó. Mỗi vết sẹo kể lại về một trận chiến anh đã chiến thắng, hoặc thất bại, và từng nét một, lấy mất sự cân xứng đẹp đẽ trên cơ thể anh, để lộ sự tuyệt mỹ xen lẫn những vết rạn nứt của cơ thể Bruce. Một số thì nhỏ và gần như biến mất trong làn da anh. Một số khác làm biến dạng những thớ cơ, làm xấu đi da thịt, và đập vào mắt anh sự thực tàn nhẫn; nói lên sự hình thành của chúng bằng chính hình dạng và vị trí trên làn da anh. Phủ lên trên những vết sẹo, như một lớp mỏng màu vẽ bên trên những vân gỗ, là nhiều vết bầm tím nối tiếp nhau. Một số là của anh. Vết cắn nhỏ đỏ ửng từ đêm qua. Một số thì thâm lại, giận dữ, nhắc lại về trận chiến ở Bialya. Một số thì lâu hơn, đã mờ dần, nhưng là những dấu vết hung bạo của những chuyến tuần tra trên đường phố. Tất cả đều là một bộ khung xương. Những vết bầm tím. Những vết sẹo. Chúng dựng nên, khắc rõ, và tô điểm cho người đàn ông bên dưới. Bruce. Anh là một mẫu vật giải phẫu sống, một tuyệt tác nghệ thuật hoàn hảo bước ra ngoài đời thật, và là sự vật đẹp nhất Clark từng được nhìn thấy trong đời. Bruce hạ mình xuống Clark, khẽ rít lên qua kẽ răng khi anh bị tách mở, và lầm bầm một câu chửi thề khi anh đẩy toàn bộ phần cương cứng của người kia vào trong mình. Ngồi xuống một lúc, lông mày xô lại, miệng hé mở, và không khí đi vào và ra khỏi phổi anh theo từng nhịp thở chậm, đều đặn. Clark bắt đầu uống dòng nước lăn xuống vai anh. Gặm nhẹ phần da giữa hai hàm răng. Thở dài đầy sung sướng khi hương vị của người kia lan tỏa trong vòm miệng. Bruce bắt đầu cưỡi anh. Lúc đầu khá chậm. Kèm theo vài tiếng gầm gừ run rẩy. Clark rên rỉ, đặt những nụ hôn rời rạc khắp gương mặt anh, và đẩy hông lên trước mỗi lần Bruce hạ xuống. Khoái cảm như dòng điện chạy dọc cơ thể hai người. Chỉ vài phút sau, cả hai đều bật ra những tiếng kêu, rên rỉ, vật lộn để tìm tư thế khoái lạc hơn khi họ làm tình giữa xà phòng, nước nóng, và hơi nước. Tay và chân trượt trên nền gạch ướt khi Bruce cố nhấc mình lên để tạo ra tư thế tốt hơn, những lời chửi thề biến thành những tiếng thở gấp dồn dập khi họ hất cả chai dầu gội và sữa tắm xuống sàn cùng một tiếng loảng xoảng ầm ĩ, và hai đôi môi chạm nhau trong một nụ hôn ướt át, hai cơ thể trượt trên bức tường. Anh thấy mình bắt đầu ngã, liền vòng tay quanh Bruce, và bay ra khỏi vòi sen để ấn người kia vào trần nhà. Môi họ tách nhau, Bruce nhìn xuống màn hơi nước đang phủ kín cả căn phòng bên dưới. Tay anh nắm chặt lấy Clark hơn để nhanh chóng dùng khoảng trống nhỏ, đưa chân lên cao hơn, và điều chỉnh tư thế sao cho mỗi lần Clark đẩy hông, một tiếng kêu tuyệt vọng, thèm khát ép ra từ họng anh. Clark ấn vào trong anh, cảm giác người kia co bóp quanh mình lan từ dưới lên tận cổ, cảm giác chuẩn bị tuôn trào. Nghiến chặt răng lại và cố giữ kiểm soát khi anh đẩy Bruce vào bức tường mạnh đến nỗi đèn trần rung lên bần bật. Cố hết sức để đỡ lấy Bruce tới cuối cùng khi anh thở gấp và rên rỉ bên tai. Khi anh từng mảnh, từng mảnh, vỡ vụn trong tay mình. “Chỗ đó Clark...” Anh thì thầm. “Chỗ...đó.” Anh khẽ dịch chuyển và xoay hông để cọ xát vào người kia, và như một con đập vỡ tung, Bruce tuôn trào. Cả cơ thể anh run rẩy, âm thanh trào ra khỏi miệng anh bật lên nốt cao vút, và gương mặt anh trong một khoảnh khắc trải qua vô số cảm xúc khác nhau, để rồi cuối cùng dừng lại ở sự nhẹ nhõm run rẩy. Ánh mắt đó. Yên bình, thỏa mãn, và quá... quá đẹp... Khiến Clark như nổ tung. Bóc trần anh. Phá hủy phần kiềm chế duy nhất còn sót lại mà anh cố giữ lấy trước Bruce cho tới tận bây giờ. Anh áp môi mình vào người kia trong một nụ hôn thèm khát, đẩy vào trong Bruce như đó là lần cuối cùng, và khám phá từng inch trên làn da anh bằng đôi tay dịch chuyển với tốc độ phi thường. Và chúa ơi, anh... Hoàn hảo... Quá... Clark tới. Lấp đầy anh với dòng chất lỏng nhớp nháp; cảm nhận nó đọng lại quanh hạ bộ mình, chảy dọc xuống, và nhỏ từng giọt trên đùi anh. Anh vuốt tay dọc sườn Bruce, áp sát lại gần... Bruce đang thở gấp. Tắc nghẹn. Anh tách ra và Bruce hớp lấy không khí như một người chết đuối vừa nhô lên khỏi mặt nước. “Ôi, Chúa ơi, Bruce, anh...” Clark nói. “Tôi xin lỗi,” Bruce chen ngang. “Tôi sẽ quen với điều đó. Tôi...” Anh hít vào một hơi run rẩy, ho sặc sụa, và chửi thề. “Chỉ là đôi khi nó... khiến tôi choáng váng.” Liếm môi. “Mùi hương là mối dây liên kết chặt chẽ nhất với kí ức.” “Anh không có ý...” Clark lắp bắp. “Anh không...” “Anh được phép... ah... thưởng thức nó,” Anh đáp. “Anh biết, nhưng anh không định... Anh xin lỗi, anh đã...” Mắt Bruce dán chặt vào anh. Gay gắt. Giận dữ. “Anh được phép mất kiểm soát, Clark.” Anh gầm gừ. “Tôi ở đây cùng anh nên anh cũng vậy. Anh được phép thưởng thức nó.” “Nhưng...” Mắt lóe lên. “Tôi cấm anh hối hận chuyện này,” Anh gầm lên. “Tôi cấm anh.” Clark giật mình tránh ánh mắt sắc như dao đó, và sự đanh thép trong giọng nói đó. “Anh biết anh có thể làm em đau...” Bruce hôn anh. Miệng mở. Đòi hỏi. Đủ mạnh để ép môi anh đáp lại, hoặc làm anh bị thương. Đủ mạnh để khuôn mặt họ ép lại gần nhau. Đủ mạnh để gạt đi những lời nói của anh. Không có một chút, một chút do dự nào trong đôi môi đó. Không có một dấu hiệu nào của sự hối hận, của sự rút lui, hay chối bỏ. Chỉ có ham muốn. Tình yêu. Mong muốn. Mong muốn anh hiểu. Chấp nhận và thấu hiểu. Nụ hôn chậm lại. Sâu hơn. Bruce buông lỏng bàn tay trên vai Clark để luồn những ngón tay qua tóc anh, và Clark chao đi khỏi trần nhà, bao bọc người kia trong vòng tay mình, “Anh có thể làm tôi đau, Clark,” Bruce thì thầm khi môi họ rời nhau. “Anh có thể làm tôi đau nhiều hơn bất kì ai trên hành tinh này. Anh có thể làm tôi đau như Superman của thế giới kia làm với Batman của hắn. Hắn để lại cho anh ta không gì ngoài một kẻ thù mang khuôn mặt của một người bạn. Hắn đã thay đổi. Anh có thể thay đổi. Thay đổi đến mức...” Anh thở dài. “Anh sẽ không làm tổn thương tôi như vậy. Anh sẽ không thay đổi. Tôi tin anh.” Clark thì thầm một tràng những lời an ủi. Không thành câu. Không ý nghĩa sâu sắc. “Nhưng đó,” Bruce tiếp tục. “Đó là cách duy nhất anh có thể làm tổn thương tôi, Clark. Anh không thể... Anh không thể làm đau tôi bằng cách buông tôi ra như anh từng làm. Anh không thể làm đau tôi bằng cách bày tỏ ham muốn. Anh không thể... Không thể làm đau tôi chỉ vì hôn tôi. Không thể, với con người của anh. Không thể, trừ khi anh thay đổi.” “Anh sẽ không thay đổi,” Anh hứa. “Không.” “Kể cả khi Lois chết?” Ngập ngừng. “Kể cả khi tôi chết?” “Anh sẽ không thay đổi,” Anh thề. “Anh không thể... Anh đã nhìn thấy hắn, Bruce, anh thấy... Anh sẽ không trở thành kẻ như vậy. Anh thề.” Một tiếng thở dài nặng nề, kiệt sức. “Tôi tin anh.” Clark cảm thấy sự lo lắng lóe lên khi nhận ra chuyện này thật mất thời gian. Mất thời gian để thể hiện cho anh thấy những gì mình đã làm. Những gì mình có thể làm. “Thật không?” Anh thì thầm. Không do dự. “Có.” “Anh... Anh có thể nói cho em anh đi đâu sáng nay được chứ?” Nửa giờ sau, Bruce ngồi trên sàn nhà, nằm gọn trong bộ áo choàng ngủ cùng tập tài liệu của bác sĩ Quintum trong lòng, và một bộ ảnh trải khắp tấm thảm trước mặt anh. Im lặng. Rụt rè. “Tôi không biết anh có thể làm việc đó.” “Anh cũng không,” Clark thú nhận. “Nó không hoàn hảo. Nhưng nó sẽ mờ đi theo thời gian.” Ngừng lại. “Cô bé sẽ có thể mặc một chiếc váy ở buổi vũ hội.” Bruce trượt tay dọc mép những tấm ảnh. Mắt không rời hình ảnh trên lớp bìa bóng. Trên vết rạch của cô bé trong ảnh. Một từ ở đó. Điếm. “Đó là tia xray?” Anh lầm bầm. “Một phần,” Người kia nói. “Phần còn lại là tia nhiệt.” Bruce giật mình. Anh nhìn Bruce. Nhìn Bruce cẩn thận đặt hai tấm ảnh trước và sau cạnh nhau, khi anh lần tay dọc hình dáng của chữ khắc lên lưng co bé, khi anh vô thức chà nhẹ ngón cái lên mép của chính vết sẹo trên má anh. Vết sẹo phỉ báng của chính anh. “Anh làm việc này vì tôi, phải không?” Anh không nói dối. Không thể với Bruce. Không phải lúc này. “Đúng.” “Tại sao?” Giọng trầm. Không cảm xúc. Clark hít vào một hơi sâu và hạ xuống để ngồi xuống sàn bên cạnh anh. “Nó...” Anh phải nói sự thật. Không chỉnh sửa. Không thay đổi. “Khi em tới căn hộ của anh đêm đó và ngủ thiếp đi. Em quay sang bên và anh không thể vờ như nó không có ở đó.” Anh nói nhanh. “Và anh nhớ ra cô bé, và gọi tới bệnh viện. Anh gọi bác sĩ Quintum để chắc chắn là nó an toàn, và... nó có tác dụng.” Anh nhìn lên với một nụ cười. “Nó có tác dụng, bruce. Anh đã xóa đi vết sẹo của cô bé. Anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy trước đây. Nó... Nó rất dễ dàng.” Bruce không nói gì. “Đây không phải về chúng ta. Dù gì anh cũng sẽ đề nghị như vậy.” Anh nhẹ nhàng. “Chuyện này không liên quan gì tới chúng ta cả.” Một khoảng lặng. “Chỉ là nếu em muốn...” Anh nhìn xuống những bức ảnh, những tài liệu, và những tin nhắn họ trao đổi với nhau. Tập trung vào bức ảnh đầu tiên. Cô bé mà Bruce đã cứu nằm bất tỉnh, lưng cô lộ ra, và những vết sẹo đỏ rực nằm thô thiển trên da cô. Bức ảnh bên cạnh đó chụp cô bé nằm ở chính tư thế như vậy, chính chiếc giường đó, nhưng lưng cô bé lành lặn, chỉ còn những vệt da khác mau xung quanh dấu vết đang mờ đi. Nó không hoàn hảo. Không lần xóa sẹo nào hoàn hảo. Nhưng nó tốt hơn. Cô bé có thể sống tốt hơn. Là con người tốt hơn. “Nó sẽ không có tác dụng,” Bruce lầm bầm. Cơ thể anh cứng lại. “Kể cả khi anh khiến tôi quay trở lại diện mạo lúc đầu, tôi không thể hứa với anh rằng tôi sẽ không... Nó không... Không thay đổi điều gì cả. Anh biết điều đó. Anh có thể chữa lại khuôn mặt tôi nhưng anh không thể... Anh không thể sửa chữa việc này, Clark. Anh không thể sửa chữa tôi.” “Anh không cố làm vậy.” “Vậy thì tại sao?” Có một điều gì đó xen lẫn trong câu hỏi. Thoáng qua sự lo lắng trong dáng người cứng rắn của anh. “Em không xứng đáng bị như vậy,” Clark thì thầm, nhìn thẳng vào vết sẹo. Vết sẹo sâu, xấu xí trên má anh. “Em không xứng đáng phải sống cả cuộc đời với dấu vết này trên người em. Em không làm gì sai cả.” Bruce nhìn về phía trước nhưng không để ý. Mặt anh căng thẳng và gượng ép. Đôi mắt tối đi với những bí mật. Với những điều anh không bao giờ có thể chia sẻ. Clark không thể để anh như vậy. Không thể để anh một mình. Với bóng tối, sự đau khổ và cảm giác tội lỗi ẩn chứa bên trong đó. Với hàm răng hung dữ của con dơi. Anh đưa tay ra, ôm lấy gương mặt người kia trong lòng bàn tay, và quay anh về phía mình. Dựa vào những gì đã xảy ra để đoán ánh mắt đó nghĩa là gì. Đoán những điều đằng sau đôi mắt đó là gì. “Em không phải một con điếm, Bruce.” Im lặng. “Em không phải.” Một nụ cười. “Em là rất nhiều điều, nhưng không phải là vậy.” Vẫn im lặng. “Tôi biết.” Bruce cuối cùng cũng khẽ đáp, và tựa vào tay anh. “Tôi biết điều đó.” Những từ ngữ cũ kĩ, khô khan. Như một lời hứa hẹn không thể tự hiện, mòn vẹt và héo úa, bởi bị nhắc lại quá nhiều. “Tôi biết.” Clark coi như vậy là đủ. Kéo người kia lại gần. Ôm anh. Đặt một nụ hôn nhẹ, chậm rãi lên trán anh. “Mất...” Bruce thì thầm. “Mất bao nhiêu lâu?” “Nửa giờ.” Anh nhìn lên. “Nếu làm không cần thuốc tê thì sao?” Người kia nhìn lại một lúc. Cố nhưng thất bại trước ánh nhìn lạnh lẽo, tối tăm trong mắt anh. “Vài giây,” Anh nhẹ nhàng đáp. “Anh làm luôn bây giờ được không?” Đáng lẽ anh nên đoán trước được việc này. “Nó sẽ đau.” “Tôi biết.” Anh nhìn xuống. “Tôi sợ tia nhiệt.” “Vậy dùng thuốc tê không tốt hơn sao?” Một ánh mắt cứng rắn. “Tôi không thể sợ tia nhiệt được.” “Nhưng...” “Không thể, nếu chúng ta ở bên nhau.” Trầm hơn. “Tôi không thể sợ anh được, Clark.” Có một điều gì đó trong giọng nói của anh. Một sự vững chắc, một sự tin tưởng, mà anh không có trước đây. Một lời đảm bảo rằng anh biết mình đang làm gì. Một lời chắc chắn rằng đây không phải một trò chơi. Một lời cam kết không thành tiếng rằng đây không phải chỉ là điều anh muốn, mà là điều anh cần. “Được rồi,” Clark thì thầm. “Được rồi, anh sẽ làm.” Bruce không nhìn đi. Không ngập ngừng. Không do dự. “Làm đi.” Anh làm. Ngay ở đó. Ngay lúc đó. Trên sàn phòng ngủ của Bruce, đỡ lấy gương mặt người kia trong lòng bàn tay, và những dấu vết nhỏ bé vương vãi khắp tấm thảm xung quanh họ. Anh đốt cháy những mô sẹo cũ trong tia nhiệt đỏ, giết chết những tế bào tổn thương bằng tia x ray, và chuyển lại sang tia nhiệt để làm mịn mép của vết sẹo. Hoàn thành với một hơi thở băng để làm tan đi hơi nóng. Bruce thở gấp vì đau, ấn lòng bàn tay lên mặt, và đông cứng lại. Nhẹ nhàng trượt ngón tay lên má. “Nó không hoàn hảo.” Clark nói. Bruce đứng bật dậy và bước nhanh vào phòng tắm. Bắt đầu kiểm tra bên má từ tất cả mọi góc. “Anh xin lỗi, anh không thể...” “Khó mà thấy rõ được nó,” Bruce chen ngang. “Vết sẹo mới này sẽ không kéo dài lâu.” Một ánh nhìn kinh ngạc. “Anh làm được rồi.” Anh không làm được. Anh vẫn có thể thấy những mô sẹo nằm khuất bên dưới da thịt người kia, dấu vết của những tế bào hỏng, và da chết. Anh giật mình nhận ra rằng, dù nó có mờ đi đến mức Bruce không nhìn thấy nữa, thì anh vẫn sẽ luôn thấy nó. Kể cả khi Bruce nhìn vào gương và... Nhưng đó là những điều duy nhất quan trọng. Bruce là điều duy nhất quan trọng. “Tại sao anh không cố xóa vết sẹo sớm hơn?” Anh hỏi. “Khi chúng ta vừa về nhà?” “Nó sẽ không có tác dụng. Không được như thế này,” Clark gạt đi. “Nhưng sao anh không thử?” Bruce dừng lại, buông tay khỏi phần má vừa lành lặn, và quay lại nhìn anh, người vẫn đang ngồi trên sàn phòng ngủ. “Anh.” Clark chớp mắt. “Anh?” “Tôi nghĩ... Sẽ không bao giờ có chuyện giữ được bí mật.” Bruce cố giải thích. “Nếu tôi đi xóa nó ở nơi khác, họ sẽ thắc mắc tại sao một người đàn ông bí ẩn cần xóa một vết sẹo hình biểu tượng Superman trên má. Tại sao một người đàn ông có nhiều điểm tương đồng với Batman lại bị làm hại như vậy bởi Superman.” Anh nhìn lại hình ảnh phản chiếu của mình trong gương lần cuối trước khi quay lại căn phòng, vẫn vuốt lên má mình. “Hắn có thể hủy hoại anh, Clark. Hủy hoại những gì anh nhân danh. Tất cả những gì anh chiến đấu vì chúng, và anh... anh không xứng đáng bị như vậy, Clark. Anh không làm gì sai cả. Anh không đáng bị hủy hoại danh tiếng chỉ vì...” “Danh tiếng?” Clark ngắt lời. “Em nghĩ danh tiếng của anh quan trọng hơn chuyện này?” Anh nói đầy hãi hùng. “Bruce, sao em có thể nghĩ như vậy?” “Anh không làm gì sai cả, còn tôi thì c...” Anh ngừng lại. Sửa chữa. “Tôi tưởng tôi làm sai. Tôi tưởng tôi... Không quan trọng.” “Em là người đã xóa bỏ những lời nói của Joker về Superman của thế giới kia,” Clark nhận ra. “Ừ.” “Tại sao?” Anh đứng lên. “Để bảo vệ danh tiếng của anh?” “Không. Để bảo vệ anh.” Clark nhìn chằm chằm vào anh. Bruce thở dài và bước về phía anh. Nắm chặt lấy tay anh như thể cần tiếp xúc để giúp anh thấu hiểu. “Nếu Luthor biết được rằng có một thế giới khác, một thế giới với một người krypton có khả năng bị thao túng, anh nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?” Anh thì thầm. “Có bao nhiêu kẻ xấu từ thế giới của chúng ta sẽ tìm mọi cách để tới đó và giải thoát hắn với hi vọng tìm được một đồng minh với siêu sức mạnh? Với hi vọng có được một Superman của riêng chúng?” Một khoảng lặng sâu sắc. “Và hắn sẽ tìm anh đầu tiên. Hắn sẽ trả thù, tấn công anh bằng mọi thủ đoạn, và liều mạng để thắng. Hắn sẽ giết anh.” Giọng anh trầm lại. “Tôi làm vậy là để bảo vệ anh, Clark.” “Bee?” Một nụ cười méo xẹo. “Chúng ta có thể cảm thấy may mắn khi Queen Bee thiếu đi cả hiểu biết lẫn khả năng để tìm ra điều đó,” Anh nói. “Em thật tuyệt vời ấy.” Những lời đó trôi ra khỏi môi anh như thể đã chuẩn bị từ trước. Như thể đó là một sự thật hiển nhiên. Như thể đó là điều mà anh đã luôn luôn biết. “Em thật... Em sẽ không bao giờ chịu từ bỏ anh, hm? Kể cả sau này, sau tất cả mọi thứ, kể cả giữa đống rắc rối đó, em... Chúa ơi, Bruce... bất chấp mọi thứ, em sẽ không bao giờ... Kể cả khi anh đã...” Anh bước về phía trước, vòng tay quanh người kia và áp môi lên môi anh. Nụ hôn này khác xa so với bất kì nụ hôn nào trước đó. Nó... hạnh phúc. Bruce nghiêng đầu sang bên, mở miệng, và chuyển động môi trong một chuỗi những nụ hôn ấm áp, mỗi nụ hôn lại hơi dài hơn một chút. Clark đáp lại những nụ hôn, chào đón chúng, và sau mỗi nụ hôn của Bruce lại là một nụ hôn nhỏ hơn từ anh. Họ đứng yên như vậy, sẻ chia với nhau, yêu thương nhau, và ôm chặt lấy nhau. Và đó là tất cả những gì anh mong đợi. Tất cả những gì anh muốn. Tất cả những gì anh cần. Bởi Bruce cho anh một hơi thở, và lý do để hít thở nó. Bruce cho anh mục tiêu. Bruce cho anh...tất cả mọi thứ. Và anh không thể nói được hết rằng anh quan trọng như thế nào. Không thể nói bằng lời. Môi họ tách nhau với một tiếng thở nhẹ, và Bruce áp bên má lành lặn vào Clark. “Anh không bao giờ là rắc rối, Clark. Anh là một anh hùng. Anh là người đã cứu tôi. Anh là... Tôi yêu anh. Tôi luôn... Chết tiệt... Tôi luôn yêu anh.” Anh mỉm cười. Nghiêng về phía trước để trao một nụ hôn rộng mở. “Cảm ơn anh,” Bruce thì thầm bên môi anh. “Cảm ơn anh vì không bỏ tôi lại. Cảm ơn anh vì đã chiến đấu cho tôi. Cảm ơn vì... Tôi không biết tôi có thể...trở về như trước, Clark. Tôi không thể, nhưng... Cảm ơn anh vì đã giúp tôi mạnh mẽ trở lại.” Sau nhiều tháng hoang mang, cuối cùng anh cũng có cảm giác được bước trên mặt đất bằng vững chắc. Sau tất cả quãng thời gian mò mẫm trong bóng tối, anh cuối cùng cũng thấy mặt trời dần mọc lên. Sau... Sau tất cả... Bất chấp tất cả... Họ ở bên cạnh nhau. Họ hoàn thiện. Và không còn gì quan trọng hơn nữa.

SUPERBAT HEAVEN ON EARTH

WARNING

Đây là trang web tổng hợp tài nguyên của một couple duy nhất: Clark Kent x Bruce Wayne aka Superman x Batman  với mục đích phi thương mại.
 

Trang quảng bá, kinh doanh sản phẩm phụ kiện có liên quan đến SuperBat.

Không được phép mang tài nguyên ra khỏi trang này khi chưa có sự cho phép.

NO SWITCH: BOTTOM!BRUCE, TOP!CLARK
NO BOTTOM!CLARK

 

RECENT POSTS

CATEGORIES

Đăng kí để không bỏ lỡ bài viết mới!

bottom of page