[Longfic] Injustice: Scars - Chap 5
Title: Injustice: Scars Author: Evilpixie Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: DCU; Injustice: Gods Among Us; Batman - All Media Types; Superman - All Media Types; Justice League Relationships: Clark Kent/Bruce Wayne; Clark Kent/Lois Lane; Selina Kyle/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne; Alfred Pennyworth; Selina Kyle; Clark Kent; Diana (Wonder Woman); Lois Lane Additional Tags: Rape Recovery; Rape Aftermath; Emotional Hurt/Comfort; Developing Relationship; Explicit Sexual Content; Explicit Language; Aftermath of Torture; Recovery; Friendship/Love; Hurt/Comfort Link gốc: http://archiveofourown.org/works/945166/chapters/1844680 Chap 5: Máu ứa ra từ chân răng anh, tràn xuống môi anh, và nhỏ từng giọt xuống những tấm ván gỗ sồi trắng bệch dưới chân anh. Từng thớ gỗ xoắn thành những đường nét xấu xí bên dưới đế giày anh; như những con rắn đang quấn lấy nhau, hay từng đợt sóng xoáy mạnh bên dưới cơn sóng thần khổng lồ. Không có gì đẹp đẽ ở những đường nét cuộn xoắn và nút thắt của cái cây ngấm thuốc tẩy, chết khô này. Chỉ có sự hung hãn. Chỉ có bản năng mù quáng, xấu xa. “Kích hoạt Superman.” Anh cúi xuống sau một cột trụ bằng đá ngay khi sàn nhà phía sau lưng anh bị hai tia nhiệt bắn trúng. Gỗ trắng rơi lả tả như tuyết khi anh bắn súng dây lên giàn giáo bên cạnh tường. Nhổ máu ra khỏi miệng. Bialya. Anh đang ở Bialya. Trong một đám lờ mờ, kẻ tấn công đã hiện ra trước mắt anh, mắt đỏ rực, và chân lơ lửng cách mặt đất. Anh đang ở Bialya và anh đang gặp rắc rối. Một bàn tay túm lại quanh áo choàng anh khi anh lao đến và ném thẳng anh vào bức tường. Những xương sườn còn chưa lành hẳn đang gào lên phản đối, mảnh giáp ở sống lưng trong bộ đồ vỡ tan, và thêm một dòng máu nữa tràn đầy miệng anh và tuôn ra khỏi môi. Thêm một nắm đấm nữa giơ lên, chuẩn bị nghiền nát hộp sọ anh vào tường. Bruce kích hoạt một batarang siêu âm. Còn chưa quen với siêu thính giác, con robot tấn công vội thả anh ra để theo phản xạ ép hai lòng bàn tay vào hai tai. Bruce đá đổ bức tường, nhảy qua vai của con robot và dán hai quả bom nhựa dẻo lên hai bên đầu nó. Một cánh tay đột nhiên vung lên khiến anh mất thăng bằng. Anh bắn một sợi dây. Trượt. Né tránh và lăn đi hết mức có thể. Gầm gừ đau đớn khi thanh nẹp trên xương đùi gãy của anh lệch khỏi vị trí. Đó là một cái bẫy. Một cái bẫy dành riêng cho một người có sức mạnh khủng khiếp hơn anh rất nhiều. Một cái bẫy chính anh đã giăng ra. Con amazo nhẹ nhàng bay lên khỏi mặt đất để lơ lửng trước mặt anh, quai hàm kim loại nhuốm đen bởi bom và mắt ngầu lên một sắc đỏ trống rỗng quen thuộc. Anh cố nuốt xuống nỗi sợ hãi nhỏ bé điên loạn trước đôi mắt đỏ kia, cố ngăn tay mình run rẩy khi anh đưa tay xuống ngăn thắt lưng, cố tỏ ra đe dọa và kiểm soát khi anh lấy ra ngòi nổ và một mảnh kryptonite. Nhưng anh biết trông anh cũng giống như những gì anh đang cảm nhận lúc này; một con người nhỏ bé, tuyệt vọng trong bộ batsuit vỡ nát. Con amazo dừng lại, nhìn viên đá xanh trên tay anh, và trong chớp mắt dịch chuyển về phía bên kia căn phòng. Lớp da kim loại của nó rung lên khi bắt đầu chuyển đổi. “Kích hoạt Flas—“ Anh ném khối chất nổ. Lực đẩy đủ mạnh để đánh bật anh xuống sàn và hất mảnh kryptonite trên tay anh đi. Amazo, một người máy siêu tân tiến với khả năng mô phỏng sức mạnh của bất kì metahuman hay người ngoài hành tinh nào mà nó chạm mặt, tác phẩm để đời của tiến sĩ Ivo được chế tạo từ kĩ thuật đánh cắp của STAR labs, và vũ khí đáng để mắt tới của rất nhiều ác nhân từng chống lại Justice League. Chính con amazo vừa được trang bị nâng cấp với một máy chuyển hóa hấp thu năng lượng tầm xa. Chính máy chuyển hóa anh tìm được trong những mảnh vỡ nát còn lại của đám robot đã tấn công Metropolis cùng với mật mã có liên quan đến việc bắt cóc và giam giữ ở quốc gia khủng bố Bialya. Bialya. Anh đang ở Bialya. Anh gửi tín hiệu cầu cứu bốn mươi bảy giây trước. Cyborg chắc phải nhận được từ Watchtower rồi. Justice League đang tiến hành triển khai lực lượng. Flash và Superman sẽ tới đây bất cứ lúc nào. Con amazo gục xuống đầu gối và rồi ngã sấp xuống. Phần bốc khói sau gáy nó ứa ra chất lỏng đen ngòm. “Ấn tượng đấy,” Giọng nói trầm thấp, u ám, nữ tính, và đậm đặc giọng địa phương không thể nhầm lẫn. “Không phải chiến công lớn nhất,” Anh gầm gừ. “Ngươi, một người đàn ông, đã phá hủy cỗ máy của ta,” Queen Bee nói khi bà ta chậm rãi bước từ phía bên kia căn phòng, âm thanh gót giày chạm vào mặt đất vang lên phía sau. “Cỗ máy có sức mạnh của người krypton.” Bà ta mặc một bộ váy lụa đen truyền thống ôm sát người, trang hoàng bởi vô số những viên đá quý, cùng một cổ áo cao. Những sợi vàng vắt quanh đầu và tay, uốn quanh mũi giày, và sáng lấp lánh trên tai bà ta. Đôi mắt đen nhìn xuống anh với sự ghê tởm không che giấu. “Dù nhìn từ góc nào, Batman. Khá ấn tượng đấy.” “Bà tấn công Metropolis,” Anh nói cẩn trọng. Chậm rãi đứng lên. “Đe dọa chiến tranh với Hoa Kỳ. Tại sao?” Vai và sườn anh nóng bừng phản đối từng cử động. Một nụ cười nhỏ, lạnh lẽo. “Ngươi đã biết điều đó rồi.” Superman. Bà ta giăng bẫy cho Superman. Cuộc tấn công tại Metropolis là một lời mời gọi anh ta tới và sa vào bẫy. Và để con amazo có thể thu thập được sức mạnh của những thành viên còn lại của Justice League. “Ai thuê bà?” Anh gầm gừ. “Có rất nhiều kẻ sẵn sàng trả tiền để thấy cái chết của Superman,” Bà ta đáp. “Nhưng việc này, Batman, không phải về tiền.” “Vậy thì tại sao?” Nụ cười của bà ta không rung động. Một lớp mặt nạ cứng nhắc, giận dữ. “Như những gì ngươi công khai tuyên bố tuần trước; Superman rất nguy hiểm. Còn hơn cả nguy hiểm. Một trường hợp có thể được cho là đe dọa tới nhân loại. Ngươi có thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn quyết định chiếm quyền? Kiểm soát tất cả?” Anh cố nuốt xuống những kí ức tăm tối. “Và bà sẽ giết anh ấy.” “Vì sự an toàn của nhân loại,” Bà ta đáp nhẹ nhàng. “Một thế giới an toàn hơn.” “Với bà, nắm trong tay quyền điều khiển của một con người máy có sức mạnh krypton? Tôi nghi ngờ đấy.” Tiếng cười khô khốc. “Không, Batman. Với ta, nắm quyền điều khiển ba con người máy có sức mạnh krypton.” Bà ta vỗ tay. “Amazo 2.2, amazo 2.3, loại bỏ Batman, lệnh ưu tiên cấp alpha.” Một khoảng của bức tường trượt về phía sau và hai con amazo bước ra ánh sáng. Những khuôn mặt kim loại quay về phía anh, xác định các tế bào, giọng robot vang lên. “Kích hoạt Superman.” Anh đã có thể làm được. Nếu anh thả một quả bom siêu âm và ném vài batarang nổ, anh đã có thể đánh lạc hướng chúng đủ lâu để bắn dây và rời khỏi đó, tìm kryptonite và khống chế chúng vào tình trạng yếu hơn. Chế độ Wonder Woman sẽ không giúp chúng tạo ra nhiều sức công phá đến thế, và mô phỏng lại Flash sẽ làm chúng không thể chống chịu luồng điện với diện tích lớn mà anh phóng ra. Thành viên duy nhất của Justice League chưa thể khống chế được là Green Lantern, và những mẫu người máy này xem ra cũng chưa đủ tân tiến để nhái lại sức mạnh đó. Sẽ không dễ. Nhưng anh có thể làm được. Thứ gì đó va thẳng vào người anh. Mạnh. Nhanh. Thế giới đột nhiên mờ đi trong một giây, ngột ngạt, tiếng gió rít lên và vệt mờ những sắc màu trộn lẫn. Và rồi anh đang ở ngoài, thở dốc, bị giữ chặt vào một bức tường bởi... “Clark? Anh đang làm--?” “Không sao cả. Chúng tôi sẽ chăm sóc chúng.” Anh biến mất trong một vệt mờ đỏ và xanh. Bruce nhìn chằm chằm vào khoảng không trống rỗng trước mặt mình trong một giây trước khi quay người để nhìn vào tòa cung điện mà anh đã đột nhập vào vài giờ trước. Anh không hiểu. Clark đã từng kéo anh khỏi nơi nguy hiểm trước đây, nhưng chưa bao giờ gạt anh ra khỏi trận chiến. Có phải là thứ gì anh đã không để ý? Một loại khí độc? Một vũ khí? Thứ gì đó có thể làm tổn hại anh? Từ phía trong, một tiếng va chạm rền vang như sấm. Anh nghiến răng và bắn dây lên một máng nước, gầm gừ trong cơn đau khi phải kéo giãn phần sườn đang nhức nhối của anh, và bắt đầu chạy từng bước qua mái nhà, quay trở lại sảnh chính nơi Queen Bee đã phục kích anh với con người máy amazo đầu tiên. Anh nhảy xuống lỗ thông gió mở toang mà anh vừa đi qua, hạ gục những tên lính canh hoảng loạn anh cũng vừa dọa cho mất mật, và nhảy xuống chiến trường. Giàn giáo đã bị xé rời ra khỏi tường và giờ nằm thành một đống rối rắm những khúc kim loại biến dạng dưới sàn gỗ dẻ. Queen Bee đứng nép vào tường phía sau một con amazo, con người máy đang đấu tay đôi với Flash trong một cơn lốc những tia sét mờ ảo. Con amazo thứ hai đứng giữa căn phòng, không ngừng phóng những tia năng lượng về phía bóng mờ đỏ xanh liên tục di chuyển quanh cột trụ. Túa vào qua những cánh cửa ở phía xa của căn phòng là những con robot giống hệt như những con đã tấn công Metropolis. Anh gõ lên bên cạnh mũ trùm. “Cyborg. Những thành viên còn lại đâu rồi?” “Aquaman sắp đến rồi. Mịa, ông đấy bơi nhanh phải biết.” “Tôi đang trên đường,” Diana chen vào. “Mười phút nữa.” “Tôi không xa lắm đâu,” Green Lantern đáp. “Và tôi có Arrow đi cùng.” “Trong một cái găng tay bóng chày màu xanh khổng lồ,” Anh ta nói thêm. “Vì đấy là phong cách của tôi.” “Tình thế sao rồi?” Cyborg hỏi. “Chúng tôi kiểm soát được!” Clark gầm lên qua đường dây. Lao thẳng về phía trước, đập vào con amazo khó chịu và nghiền nát nó xuống đất với lực đủ mạnh để khiến những làn sóng lan ra quanh sàn. Lớp gỗ quý hiếm vỡ tan và nổ tung trong không khí, những mảnh kim loại tự động tháo lắp bay tung tóe từ con amazo vỡ tan, và từng khối lớn của xà nhà rung chuyển trên không, rơi như mưa xuống quanh anh. Bruce cúi xuống, lăn đi, và nén lại tiếng kêu đau đớn khi một con robot bay sượt qua vai anh. Khi anh nhìn lại, Flash và Queen Bee đã biến mất, con amazo Clark đã tấn công giờ nằm vỡ vụn trên sàn, và một làn sóng khổng lồ những con robot tràn về phía anh. Ánh sáng đỏ phát ra từ những vũ khí của chúng nhảy nhót trên đường nét sắc nhọn của những cơ thể kim loại bóng loáng, khắc sâu gương mặt trống rỗng lạnh băng, và đổ bóng dài, đói khát lên những chân tay vô hồn. Điểm yếu. Điểm giao giữa phần thân, những đường ống lên dọc sống lưng, và rãnh chính trên những vũ khí của chúng. Nếu anh phá được bu lông trên đầu chúng, một dụng cụ phá khóa sẽ hạ được chúng. Với sự nhanh nhẹn ít ỏi mà cơ thể tổn thương của anh có thể gom góp được, anh bắt đầu di chuyển. Tấn công. Né. Chiến đấu. Chúng sắp xếp thành những hàng ngũ kiên cố, thay thế bất cứ con robot nào bị anh hạ gục như thể những dãy hàng trên kệ siêu thị. Một luồng điện nữa. Anh bị đẩy lên không. Lao vào tường. Rơi xuống. Thứ gì đó túm lấy áo choàng anh, kéo giãn tấm vải, và kéo anh lên một vòng tay rắn chắc. Lần thứ hai trong đêm đó, thế giới trước mắt anh tan biến thành một cơn lũ những hình ảnh mờ nhạt và cơn gió rít lên. “Không!” Clark đặt anh xuống bên ngoài. “Anh xin lỗi, Bruce. Những người còn lại của Justice League sắp tới rồi, em không cần... Anh xin lỗi. Cứ... Cứ ở yên đây.” Bruce mở lớn mắt kinh ngạc khi người kia bay trở lại tòa nhà. Gầm gừ, và với tay lấy súng bắn dây. Clark bay được nửa đường tới nóc nhà trước khi anh quay lại, vòng một tay quanh eo anh, và trong một vệt mờ nữa, họ đứng trên một sườn đồi bên ngoài thành phố. “Anh đang làm cái gì thế?!” “Em đang bị thương Bruce... Em... Em không thể... Cứ ở yên đây. Làm ơn hãy ở yên đây. Anh xin lỗi.” Anh bỏ đi. Bruce nhìn theo anh vài giây. Nhìn vào không khí đêm trống rỗng nóng nực, nhìn vào những ánh sáng phía xa, nhìn theo cung điện với những bức tường trắng nằm giữa thành phố. Âm thanh của trận chiến mất hút giữa những cơn gió nóng của sa mạc. Nhưng bất chấp cơn nóng, sự ẩm ướt, và sức nặng của bộ giáp trên người anh, anh thấy lạnh. Băng giá. Mong manh. Yếu ớt. Điếm-Với một tiếng gầm gừ, anh xoay lại một ngăn trên găng tay và bắt đầu ra lệnh gọi batwing. Mất sáu phút ba mươi giây để chiếc máy bay tới, đưa anh trở lại trung tâm thành phố, và thả anh xuống cung điện. Anh đáp đất trong đôi cánh dơi và chuẩn bị nhảy lại xuống lỗ thông hơi khi Clark xuất hiện và lại túm lấy anh. “Làm ơn Bruce!” “Thả tôi ra!” Clark làm theo. Thả anh quay lại sườn đồi bên ngoài ranh giới thành phố. “Bruce,” Anh nói nhanh, hụt hơi. “Những người còn lại của Justice League đang tới và...” “Đưa tôi quay lại!” Clark tuyệt vọng. “Không. Để phá hủy những thứ đó anh phải... Em đang bị thương, Bruce! Em gần như đã làm gãy lại tất cả những phần xương đó và... Và con cuối cùng này mạnh hơn. Thông minh hơn. Anh không thể nhẹ tay. Anh phải... Flash đã hạ Queen Bee rồi... Không an toàn đâu.” Bruce lườm anh. “Tôi có thể tự chăm sóc cho mình.” “Làm ơn, Bruce,” Clark van xin. “Làm ơn hãy... Anh biết anh chưa hề cho em bất cứ lí do nào để tin anh, anh biết tất cả những gì anh làm khiến em tổn thương, và anh biết em có lẽ sẽ không bao giờ muốn thấy hay nghe gì từ anh nữa nhưng làm ơn... Em an toàn hơn ở đây. Em... Làm ơn hãy... ở lại.” Anh bắt đầu xoay lại dãy số trên găng tay để gọi batwing quay lại đây lần hai và hạ cánh. “Anh rất xin lỗi, Bruce.” Những hành động nhanh đến mức anh không thể thấy rõ. Găng tay và giáp tay của anh bị tháo ra, cùng với chiếc mũ trùm. Anh chớp mắt, gần như mù lòa trong bóng tối khi không có lớp cảm biến, và lao về phía tên ngoài hành tinh anh biết đang đứng đó. Clark né tránh anh. “Anh không thể để mất em lần nữa. Anh xin lỗi.” Và anh không thể tin được.... Không thể hiểu.... Không thể chấp nhận rằng... Clark... Clark vừa... Anh cần quay lại. Không. Đó là hướng mà Clark lường trước anh sẽ đi theo. Anh cần bỏ đi. Anh cần tìm một nơi an toàn. Một nơi nhỏ. Một nơi tối tăm. Một nơi thật nhỏ hẹp và tăm tối tới mức không ai có thể tìm thấy anh. Kể cả Clark. Anh chạy. Chạy xuống sườn đồi, lao vào bóng tối bao phủ, lao vào hơi nóng của đêm đen nơi xa lạ, và chạy ra xa khỏi ánh đèn nhấp nháy trên thành phố. Chạy cho tới khi sức nặng của tấm áo choàng như thể có cả một con người đang đeo trên cổ anh, chạy cho tới khi vết nứt gãy trên phần xương đùi bó nẹp truyền đến cơn đau bỏng cháy choáng váng, chạy tới khi máu anh rần rật bên tai như tiếng đập cánh của một con dơi... của Bat... Bat đuổi theo anh, săn tìm anh, nhìn xuống anh trong một lời kết tội im lặng. Yếu đuối. Quá yếu đuối để chiến đấu. Quá yếu đuối để đánh trả. Quá yếu đuối để xứng đáng với biểu tượng giang cánh trên ngực anh. Rỗng tuếch. Thương tổn. Vô dụng. Điếm. Một con thú nuôi tuyệt vọng, yếu ớt chỉ để bị đẩy ra xa, bị nhốt lại, cho tới khi thời điểm sử dụng tới. Quá mong manh, quá yếu đuối để được thả ra. Để được làm bất cứ điều gì ngoài việc nằm xuống và rên rỉ trước chủ nhân của nó. Anh chạy cho tới khi tâm trí tê dại, tới khi cơn đau trên cơ thể tổn thương của anh tan thành cảm giác nhức nhối mờ nhạt, anh chạy cho tới khi từng hơi thở cũng đang bóp nghẹt anh. Chạy cho tới khi... Anh gục xuống. Bò vào một chỗ trốn. Chờ đợi. Đường chân trời le lói một màu nhợt nhạt khi Clark tìm thấy anh. “Bruce?” Anh mở mắt để nhìn người đàn ông đang từ từ hạ xuống từ bầu trời. Gương mặt Clark dường như có thêm những góc cạnh khi anh chạm chân xuống mặt đất. Anh dò xét Bruce, người lúc này đang ngồi trong hốc giữa hai tảng đá, như thể đang cố thu nhỏ mình lại. Mắt xa xăm. Ảm đạm. “Bruce. Anh rất xin lỗi.” “Anh không làm thế.” Anh nghe thấy mình lầm bầm. “Bruce?” “Anh không nói dối.” Clark giật mình và cụp mắt xuống. Trong một thời gian dài, anh không nói gì cả. Chỉ đứng đó, vai chùng xuống, cúi đầu; trông thê thảm đến mức Bruce gần như có thể quên đi những gì anh đã làm. Gần như có thể nhìn anh như cách mà mình đã từng nhìn. Gần như có thể nhìn thấy người bạn của mình trên gương mặt đó. “Bruce,” Clark cuối cùng cũng cất tiếng thì thầm, không ngẩng mặt lên. “Anh không có ý làm em sợ. Anh đã không suy nghĩ. Anh... Anh biết anh đã làm mọi chuyện rối tung. Anh biết anh chưa từng trải qua chuyện này. Anh biết anh đã không tôn trọng em. Anh biết anh không bao giờ nên... nên ép em phải đứng ngoài như anh đã làm.” Anh đưa tay lên, lòng bàn tay hướng về phía người kia, một cử chỉ hòa bình. “Nhưng, em bị thương, và anh đã phải dùng rất nhiều... rất nhiều sức mạnh để phá hủy con amazo cuối cùng. Anh không muốn mất em.” Mắt anh quay lại về Bruce. “Em không ngừng quay trở lại và anh biết anh không nên... nên giải thích...” Bruce quay lại đối mặt với anh. Thách thức anh. “Anh có đưa Diana đi không?” Clark bị đoán trúng tim đen. “Bruce, anh...” “Arthur? Hal?” “Họ có siêu sức mạnh, Bruce.” Một luồng thịnh nộ xám xịt lạnh lẽo trồi lên cổ họng anh; đe dọa phá tan bức tường phòng thủ mong manh mà anh đã dựng nên, đe dọa trào dâng ra khỏi anh, không để lại gì ngoài một lỗ hổng trống hoác, đe dọa nghiền nát lớp vỏ rỗng tuếch của chính anh để lộ ra khoảng không đen tối bên dưới. “Tôi có thể tự chăm sóc được mình, Superman.” “Bruce...” Giọng Clark khàn đặc. “Đừng... Chỉ có hai chúng ta... Làm ơn đừng gọi anh như vậy.” “Anh biết tôi có thể tự chăm sóc bản thân,” Bruce nói tiếp. Cảm thấy luồng thịnh nộ bắt đầu nhấn chìm mình. Nhuốm lên từng lời nói. Tuôn ra từ anh như nước tràn qua con đập vỡ. “Tôi luôn như vậy. Và anh biết điều đó. Anh đã tin tưởng tôi. Anh đã tôn trọng tôi. Anh đã từng quan tâm tới tôi. Anh từng là bạn tôi! Là bạn thân nhất!” “Anh biết,” Clark nấc lên. “Chúa ơi, Bruce, anh xin lỗi, nhưng anh không thể... Không thể quên được cảm giác mất em... Và anh có quan tâm tới em. Anh quan tâm tới em nhiều đến mức đau đớn. Và trong hang dơi khi anh nói những điều đó-“ “Anh nghĩ chuyện này là về những thứ anh nói trong hang?” Bruce gầm lên không thể tin nổi. “Tôi đếch quan tâm đến cái hang chó chết đó!” Clark choáng váng. “Nhưng anh... Anh đã ấn em xuống. Anh đã quát lên với em.” “Và tôi tấn công anh bằng kryptonite!” Bruce hét lên, đứng bật dậy. “Tôi không mong manh dễ vỡ đến thế, Kent, chỉ để kết thúc mối quan hệ giữa chúng ta như vậy. Tôi tổn thương anh. Anh làm tổn thương tôi. Chúng ta hòa. Chúng ta bình đẳng.” Giọng trầm xuống đầy đe dọa. “Nhưng đêm qua...” Anh lắc đầu, “Chúng ta không có gì giống vậy.” Clark không cố lau đi những giọt nước mắt tuôn xuống má; không cố che đậy nỗi đau đớn, sự sợ hãi, hay sự thấu hiểu thảm hại khi anh đứng và yên lặng lắng nghe người đàn ông phía trước anh; không cố giữ cho mình mạnh mẽ khi Bruce xé toạc anh thành từng mảnh. “Anh túm lấy tôi,” Bruce nói. “Anh túm lấy tôi và đẩy tôi tránh sang bên. Khi tôi không nghe theo anh lấy đi sức mạnh của tôi; anh lấy đi dụng cụ của tôi và bỏ tôi lại trong bóng tối.” Răng nghiến chặt. “Anh hành động như thể anh kiểm soát tôi. Như thể tôi là tài sản của anh. Vật nuôi của anh.” “Không,” Clark phản đối, “Không phải như vậy!” “Chính xác là như vậy!” Bruce lao về phía người kia và đẩy anh mạnh hết mức có thể. Clark đủ xấu hổ để lảo đảo lùi lại. “Anh biết tại sao tôi không muốn anh tới Gotham không?” Bruce gầm gừ. “Anh biết tại sao tôi tấn công anh bằng kryptonite không? Anh có biết tại sao tôi không ngừng đẩy anh ra xa khỏi tôi kể từ khi chúng ta quay lại từ cái thế giới chết tiệt đó? Vì tôi không nghĩ anh xứng đáng phải vậy. Anh không xứng đáng phải lao vào mớ hỗn độn ngu ngốc mà cuộc đời tôi dần trở thành. Anh không xứng đáng phải chịu đau đớn khi cố cứu lấy một con điếm đáng thương như tôi.” Mặt Clark tái đi. “Bruce...” “Vì tôi biết anh sẽ làm thế,” Anh vẫn gay gắt tiếp lời. Như một con chó cố chấp gặp khúc xương. Giọng anh vỡ vụn giận dữ. “Tôi biết kể cả khi tôi nói cho anh rằng Bruce Wayne thật sự nông cạn, rỗng tuếch và giả dối như thế nào, anh vẫn sẽ không dừng việc ấy lại. Tôi biết kể cả khi tôi nói với anh mọi thứ, tôi đã yếu đuối như thế nào, anh vẫn sẽ cố lau cái thứ khốn nạn này ra khỏi mặt tôi và nói với tôi rằng tôi mạnh mẽ. Tôi biết anh sẽ tự hủy hoại bản thân mình vì tôi.” Một hơi thở sâu, dứt khoát, run rẩy. “Nhưng có lẽ tôi đã nhầm,” Anh rít lên. “Có lẽ anh xứng đáng bị như vậy.” “Em không phải một con điếm, Bruce.” Clark thì thầm, nhìn thẳng vào mắt anh lần đầu tiên từ lúc anh hạ cánh xuống. “Em không phải.” Vỏ bọc mong manh cuối cùng của sự kiểm soát vỡ nát dưới sự chân thành trong đôi mắt ấy, và Bruce cảm thấy mình để mặc cho cảm xúc trào dâng, cảm nhận sức nặng của những cảm xúc từ lâu bị đè nén lúc này tuôn ra, và cảm nhận tất cả những bí mật anh cố che giấu trào ra từ anh như một dòng lũ xấu xí giận dữ. “Tôi là một con điếm!” Anh gào lên. “Tôi bán rẻ mình để cho anh thêm thời gian, để giữ Superman ra xa khỏi phiến quân, để cố... Chết tiệt! Không quan trọng! Không quan trọng vì tôi đã để hắn quan hệ với tôi. Tôi nằm xuống và nhận lấy nó. Vì chiến đấu lại hắn quá đau đớn, vì đó là điều duy nhất tôi có, vì... vì nó có thể giúp tôi có được thứ gì đó. Thứ gì đó hơn là một nhà giam lạnh ngắt và hắn!” Clark nhìn anh, sự hoảng loạn không hề che giấu. “Em... Em để hắn...?” “Anh không biết gì đâu, Clark. Chờ đợi. Chờ đợi hàng giờ chỉ để bị giữ xuống và cưỡng hiếp. Chiến đấu. Chiến đấu quá nhiều cho tới khi tất cả... Tất cả vô vọng... Và chỉ còn cơn đau... Ít nhất theo cách đó... Ít nhất tôi cũng có được thứ gì đó... Ít nhất...” Một phần của anh nhận ra anh đang khóc. Những tiếng nấc xấu xí, run rẩy đi cùng với những giọt nước mắt nóng hổi, nặng nề. “Bruce...” Clark với tay ra và chạm vào cánh tay anh. Anh hất đi, chỉnh đốn lại mình, và ném về phía người kia một ánh mắt lạnh lẽo, gay gắt. “Đúng, Clark,” Anh đáp. “Tôi đã bán rẻ mình cho hắn. Và anh biết điều đó. Ai cũng biết điều đó. Chúng ta hoàn toàn có thể sống nốt cuộc đời mà không cần phải nói điều đó. Không cần phải nói ra những lời ấy. Tôi bán rẻ mình cho hắn. Đó là điều mà tôi phải sống chung tới cuối đời. Nhưng tôi có thể. Tôi có thể, và tôi sẽ làm. Tôi không phải một con chó cảnh nhỏ bé yếu ớt phải được đưa ra khỏi sàn khi một con chó khác bước vào phòng.” Clark gặp ánh mắt anh. Giữ lấy nó. Tạo ra những làn sóng ân hận và đau khổ liên tục xô vào lòng Bruce. “Bruce... Anh không thể... Lúc đó anh quá... Quá sợ... Em... Dễ bị tổn thương...” “Đừng nói dối tôi! Anh muốn nhốt tôi lại! Giữ tôi lại! Anh muốn cướp đi tất cả những gì tôi có và ép tôi cầu xin để có lại từng mảnh của chúng! Ép tôi quan hệ với anh chỉ vì một cái thắt lưng!” Anh kích động. Điên loạn. Nhưng anh không quan tâm. Không thể quan tâm. Không phải lúc đó. “Không, Bruce!” Clark tuyệt vọng. “Anh không thể... Không thể mất em lần nữa. Anh đã hoảng sợ... Anh sẽ... Không thể chịu được...” Lí nhí. Run rẩy. Vô vọng. “Anh yêu em.” “Anh yêu tôi?” Bruce bật ra một tràng cười khô khốc. “Anh yêu tôi nhưng anh không tôn trọng tôi, anh không tin tưởng tôi, anh không coi tôi là thứ gì ngoài một thứ đồ chơi đẹp đẽ.” Môi anh cong lên thành một tiếng gầm gừ hung hãn. “Yêu? Anh không biết từ đó có nghĩa là gì.” Giáng đòn cuối. “Anh cũng giống hắn thôi.” Đó là lời nói dối. Nhưng cũng quá đủ. Đủ để phá vỡ quyết tâm đang dao động của Clark, đủ để cắt đứt sợi dây mong manh cuối cùng giữ từng mảnh của Clark lại với nhau, và đủ để phơi bày trái tim đã nát vụn của anh trong những chi tiết hoảng loạn ẩn giấu trên cơ thể anh. Anh gục xuống đất và nhìn lên người kia đầy tuyệt vọng. Tóc rối tung, mắt đỏ hoe, và gương mặt trắng bệch không chút sức sống. “Lois nghĩ rằng phần con người của anh... Cô ấy tưởng nó là... là...” Anh không nói hết câu. Không cần. Anh không tin vào nó. Không thể, khi Bruce chính là người ném câu kết tội ấy vào mặt anh. Không thể, khi Bruce cuối cùng cũng chắc chắn rằng nỗi sợ bấy lâu ấp ủ trong lòng anh là thật, kể từ lần đầu anh xuất hiện ở thế giới đó. Cơn thịnh nộ của Bruce chậm rãi biến mất theo sự im lặng, đem theo chút sức lực cuối cùng, và để lại cơ thể anh cảm giác ốm yếu, kiệt sức. Anh bước đi vài bước trước khi ngồi xuống đối diện Clark, trên mặt đất đầy sỏi đá và nhìn mặt trời mọc. Không ai cử động, không ai nói một lời, thậm chí còn không nhìn nhau cho tới khi bầu trời chuyển sang một màu xanh sáng háo hức và mặt trời nằm phía những ngọn núi xa xa. Bruce nheo mắt trước ánh sáng chói đến không tưởng ấy và cảm nhận không khí nóng, khô rát bao vây lấy da anh. Clark biến mất và xuất hiện trở lại trong vài giây sau với găng tay, mũ trùm của anh và một chai nước. Bruce nhận lấy cả ba thứ trong im lặng và nhìn vào mắt Clark, nhận ra nỗi đau ở đó, sự thất bại, sự cam chịu méo mó. “Anh sẽ không bao giờ đưa em đi hay lấy những thứ gì của em như vậy nữa,” Clark nói. “Anh hứa. Anh sẽ không chạm vào em.” Những lời nói đã được cân nhắc, tông giọng cẩn trọng, và thông điệp đơn giản, thành thật. Đó không phải một lời mời gọi cứu lấy tình bạn giữa họ, không phải một sự cố gắng lấy lại những gì đã đánh mất đêm hôm đó, và cũng không phải một cành oliu nối gần khoảng cách. Đó chỉ là một câu khẳng định. Và nó khiến anh xót xa nhiều hơn nó đáng lẽ phải thế. “Em không phải một con điếm, Bruce,” Clark nói nhẹ nhàng. “Cũng như cô bé mà em đã cứu.” “Việc đó khác...” Anh nghe thấy mình nói. “Không, Bruce,” Clark đáp, vẫn dịu dàng. “Không khác.” Người kia nhìn xuống, rồi lại nhìn lên, và gặp ánh mắt anh. “Anh xin lỗi.” Bruce nhận ra chuyện gì đang diễn ra trước mắt anh. Một khối hoảng sợ trồi lên trong họng. Cố tìm những từ ngữ để ngăn người kia lại, để quay ngược sự thảm họa mà mọi chuyện đã biến thành, để cứu lấy một phần của những gì anh vừa hủy diệt. Clark bay lên trời và biến mất trong khoảng không vời vợi trước khi Bruce kịp buông ra một lời nào. Trước khi anh kịp nói anh xin lỗi, trước khi anh kịp nói anh đã giận dữ và tổn thương, trước khi anh kịp nói Clark không có chút gì giống Superman. Trước khi anh kịp nói rằng anh cũng yêu Clark. Anh nhìn lên cao cho tới khi ánh mặt trời ép anh phải rời mắt đi. Và đột nhiên, anh biết mình không thể làm việc này nếu thiếu Clark. Anh không thể cứ tiếp tục đấu tranh trong khi biết rằng mình đã làm Clark đau đớn đến mức nào. Không thể giả vờ rằng mình tự do thoát khỏi Pháo đài, khỏi Superman, khỏi vết sẹo trên má. Không thể, nếu thiếu anh. Anh lấy bộ đàm ra khỏi mũ trùm và đeo lên tai. Alfred trả lời ở hồi chuông thứ hai. “Tôi sẽ cho là cậu vẫn đang ở Bialya—“ “Tôi cần tới Metropolis.” Một khoảng lặng ngắn. “Rất tốt, thưa cậu chủ,” Ông đáp. “Và, cho phép tôi được sỗ sàng, nhưng giờ đã đến lúc rồi.”