[Longfic] Injustice: Scars - Chap 4
Title: Injustice: Scars Author: Evilpixie Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: DCU; Injustice: Gods Among Us; Batman - All Media Types; Superman - All Media Types; Justice League Relationships: Clark Kent/Bruce Wayne; Clark Kent/Lois Lane; Selina Kyle/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne; Alfred Pennyworth; Selina Kyle; Clark Kent; Diana (Wonder Woman); Lois Lane Additional Tags: Rape Recovery; Rape Aftermath; Emotional Hurt/Comfort; Developing Relationship; Explicit Sexual Content; Explicit Language; Aftermath of Torture; Recovery; Friendship/Love; Hurt/Comfort Chap 4 Clark ngồi trên nóc Pháo đài đơn côi và phóng tầm mắt khắp cả hoang mạc lạnh giá phía trước anh. Những mảnh băng tuyết từ trên bầu trời rơi xuống như một đội quân xâm lượng trên khoảng đất rộng trống trải, đập vào Pháo đài với những tiếng leng keng giận dữ, và chồng chất lên nhau quanh chân những bức tường pha lê ken lại sát nhau. Ánh mặt trời chiếu xuống khung cảnh băng giá, tạo ra những tia sáng đủ màu phản chiếu trên từng chi tiết của Pháo đài, khiến ngôi nhà ngoài hành tinh của anh rực lên một màu xanh sáng. Bên dưới, mặt biển im lặng như một con quái vật chờ được cho ăn.
Quai hàm anh đau nhức. Một cơn đau tê dại, nhức nhối đang dần tan đi khi những tế bào của anh thu nhận những tia sáng mặt trời le lói chạm vào da và bắt đầu phục hồi những hư tổn. Anh ước chúng không làm thế. Anh ước rằng, ít nhất trong một thời gian dài hơn, anh có thể có những vết bầm tím, nếm vị máu, và cảm nhận dấu vết in hằn của nắm đấm Bruce trên má mình.
Anh ước rằng anh có thể hiểu được cảm giác mang trong mình cơn đau nhiều như Bruce thế nào, cảm giác mang gánh nặng của những thương tích qua nhiều ngày, nhiều tuần, hay thậm chí nhiều tháng. Cảm giác phải cố làm việc bất chấp cơn đau. Cảm giác phải chiến đấu với nó. Sống chung với nó. Bị in hằn bởi nó.
Anh ước mình có thể biết cảm giác mang vết sẹo như thế nào.
Cơn đau âm ỉ trên quai hàm anh tan thành cảm giác ngứa ngáy và rồi biến mất, để lại một làn da ấm áp đầy sức sống phía sau.
Không giống như Bruce, cơ thể anh không phải mang cơn đau lâu. Không nhớ tới nó. Không giống Bruce, anh không bao giờ phải mang một vết sẹo.
Anh nhìn bàn tay phải của mình và thấy làn da hoàn hảo, lành lặn ở đó. Khi anh tìm thấy Bruce ở thế giới kia, anh đã khắc một biểu tượng dơi Batman lên mặt bản sao của anh. Khi làm việc đó, anh đã khiến ngón tay và lòng bàn tay mình bị thương... nhưng không còn vết thương nào nữa. Nghĩa là cũng không còn dấu tích nào trên bản sao của anh cả. Giống anh, Superman của thế giới đó không phải chịu đau đớn. Không in hằn nó. Không có sẹo. Giống anh, kẻ đã cưỡng hiếp Bruce đang ngồi ở đâu đó với ngoại hình hoàn hảo. Hoàn hảo kể cả khi Bruce phải mang vết cháy của hắn cho tới cuối đời. Và... Chúa ơi, anh đã đẩy Bruce xuống.
Giữ chặt anh.
Ấn vào anh.
Khi anh ném viên kryptonite đi, anh đã có thể lùi lại, đã có thể đưa tay cho Bruce, cố làm hòa... Nhưng thay vào đó, anh giữ chặt Bruce và nói anh muốn làm tình với người kia. Đã nói những điều đó với Bruce bất chấp nghe thấy nhịp tim đập loạn của anh, bất chấp nỗi sợ hãi không hề che giấu ánh lên trong mắt anh, bất chấp việc anh biết những gì đã xảy ra... Chắc hẳn việc đó chẳng giác gì quay lại với... Chúa ơi... Sao anh lại có thể... có thể vô tình... nhẫn tâm... quá... quá ngu ngốc! Sao anh có thể làm điều đó với Bruce? Dù anh biết mình đã làm gì. Biết rằng những hành động đó giống những gì. Biết rằng anh hành động giống ai...
“Thằng ngu,” Anh lầm bầm với chính mình. Giọng khàn đặc đau đớn. “Thằng ngu ngốc chết tiệt.” Bruce sẽ không bao giờ tha thứ cho anh. Giờ thì không. Không thể, sau chuyện này. Tình bạn giữa họ kết thúc và tất cả là do anh. Bí mật duy nhất mà Bruce không cần biết – không bao giờ nên biết – anh đã hét vào mặt người kia. Khoảng thời gian duy nhất mà Bruce cần không gian cho riêng mình, anh đã ép người kia. Lần duy nhất Bruce cần được thấy sự đồng cảm và thấu hiểu của anh, thì anh lại đẩy Bruce quay trở lại nơi tăm tối mà anh từng đưa Bruce lên.
Hình ảnh trong kí ức anh như một cuốn phim quay chậm từng chi tiết. Cảm giác mạch của Bruce đập liên hồi dưới ngón tay anh, những hơi thở hổn hển khi anh tấn công vào xương sườn vẫn chưa kịp hồi phục của Bruce, và hình ảnh phản chiếu của chính đôi mắt anh đỏ rực trong sắc xanh của mắt Bruce. Anh nhớ các mà môi Bruce cong lên thành một tiếng gầm gừ tự vệ, cách mà những cơ bắp trên cơ thể người kia căng cứng, và ánh mắt thách thức mà người kia xoáy sâu vào anh. Anh nhớ mùi mồ hôi, sắc bén, ngọt ngào hơn mọi khi, ám mùi sợ hãi.
Bruce đã ra lệnh cho anh tránh ra. Anh đã nghe theo. Và sự ngạc nhiên tràn ngập trên gương mặt người kia khiến tim anh như nát vụn. Anh không nghĩ Clark sẽ làm theo lời mình. Anh đã nghĩ... Anh không nhận ra nét mặt choáng váng khi ấy. Anh đã quá giận dữ. Quá buồn bực.
Anh đã nói về Lois. Và... ba từ tiếp theo vang lên, mọi chuyện đã thay đổi. Mọi thứ anh tưởng rằng hợp lý đều trở nên khó hiểu và mọi thứ khó hiểu lại đều trở thành hợp lý. Ba từ.
Anh không hỏi.
Kí ức của anh nhanh chóng lục lọi lại những năm tháng họ quen biết nhau và bắt đầu phân loại lại, định nghĩa lại, đánh giá lại... Một cú đánh vô tình từ sáu năm trước, bàn tay đã lướt qua đùi anh... Năm năm trước, ánh mắt rơi rớt lại trên bộ đồ bị phá hỏng của anh... Bốn năm trước, một ánh mắt thách thức lóe lên sau mũ trùm khi dùng răng vặn mở nắp chai nước... Ba năm trước, đôi bàn tay thường xuyên tiếp xúc, chỉnh sửa tư thế trong những buổi tập... Hai năm truwocs, một cơ thể tựa qua vai anh để kiểm tra kĩ hơn một máy giám sát... Một năm trước... Dừng lại. Ngay khi Lois bắt đầu. Không. Anh đang suy luận quá nhanh. Bruce chưa bao giờ nói anh thấy Clark hấp dẫn mình. Anh đang suy diễn ý nghĩa từ những sự việc đã xảy ra. Hiểu sai những kí ức của anh. Batman đã hôn anh.
Ở thế giới kia. Trong khoảng thời gian Bruce ra đi. Chết. Anh và Batman của thế giới kia đã hôn nhau. Đã ôm lấy nhau như một cặp tình nhân trong giây phút cuối đời trên một hành tinh đang hủy diệt. Cả hai đều không thật sự muốn người kia. Nhưng cả hai cũng không muốn phải ở một mình khi đó. Nhưng nếu Batman đã hôn anh... ôm anh... khóc cùng anh... nếu Batman đã từng yêu Superman của y đủ để nhớ con người trong quá khứ của gã nhiều tới mức y bám lấy anh trong khoảnh khắc để tạm thời thoát khỏi nỗi đau... nếu Batman đã yêu Superman... con người của hắn trong quá khứ... Có lẽ Bruce cũng đã từng yêu anh?
Không quan trọng.
Kể cả khi đã có cơ hội cho anh và Bruce tới với nhau, kể cả khi có cơ hội khi tất cả họ cần là một nụ hôn và một câu hỏi, cơ hội đó đã không còn. Sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra, phải có một phép màu Bruce mới có thể nhìn mặt anh lần nữa. Sau những việc xảy ra ở thế giới kia, Superman kia, và giờ với thái độ ngu ngốc của anh, thật không ngạc nhiên nếu Bruce đang bận bịu mài sắc một chiếc batarang bằng kryptonite có khắc tên của anh trên đó. Nếu đã từng có một khoảnh khắc... một cơ hội... Nó đã kết thúc... Nó đã không còn.
Bruce Wayne có cả tá phụ nữ anh thường giao du, còn anh và Lois... Anh nhận ra vị trí của mặt trời lúc này... Lois...
Anh bay lên khỏi mặt pha lê và bay gần hết mức có thể tới bầu khí quyển. Không khí lạnh buốt bao quanh anh, nước biển rẽ ra khi anh bay qua, và đường cong của trái đất dần trôi đi trước mắt anh. Bắc cực nhường chỗ cho những khu rừng Canada, rồi lại tới những bãi cỏ cùng những hồ nước khổng lồ, và cuối cùng là Metropolis. Lúc đó đang là ban đêm và thành phố sáng lung linh đầy hứa hẹn khi anh lao qua những con đường sáng đèn để tới căn hộ. Trái tim anh chùng xuống khi thấy cửa ban công mở toang và rèm bay phấp phới trong gió.
Anh đứng xuống. Lois ngồi trên ghế sofa, đôi chân trần gác lên bàn cà phê, và một bát bắp rang bơ đặt bên cạnh cô. Cô mặc một chiếc váy đỏ lịch sự thường đi cùng với công việc, mặt trang điểm, và tóc búi lên thành những lọn sang trọng. Quanh cổ cô là một chiếc vòng lấp lánh với biểu tượng gia tộc El nổi tiếng.
“Sao em không tới nhà hàng?” Anh hỏi khổ sở. Anh đã biết trước câu trả lời. “Em đã tới,” Cô đáp. “Em ăn bánh cốc nấm nhồi mứt cà chua và sốt lá húng để khai vị, nhưng món chính thì ăn đúng kiểu Mỹ với thăn bò Omaha và khoai tây nướng. Ồ, và một ít chocolate... Em chẳng biết... Nhưng nó ngon. Em không ăn được hết. Còn trong tủ lạnh đấy.” “Anh đang trên đường tới gặp em.”
Cô xua tay. “Nhà hàng đóng cửa hai tiếng trước rồi, Smallville.” Chương trình tivi cô đang xem đột ngột cắt ngang bởi một tin ngắn. Clark ngập ngừng khi đoạn băng quá quen thuộc về Bruce hét vào mặt anh hiện ra. Lois bấm nút im lặng.
“Anh xin lỗi. Anh không nghĩ là muộn đến thế. Mặt trời ở phía bắc không mọc.” “Và đồng hồ không đi kèm với bộ đồ này,” Anh nói thêm một cách chua chát. “Anh rất xin lỗi. Chúng ta có thể đi ăn vào tối mai. Anh sẽ đặt chỗ và...”
Lois đưa tay lên. “Đừng lo nữa, Clark.” “Không. Là ngày kỉ niệm của chúng ta. Nó quan trọng. Chúng ta cần làm gì đó...” “Thật đấy.” Cô ngắt lời. “Đừng.”
Anh đứng đầy ngượng nghịu bên cửa sổ khi cô xem đoạn truyền hình. Anh nhìn vào chiếc nhẫn đính hôn nằm trên chiếc bàn đặt giữa họ. Bắt đầu đếm số lần anh thấy cô đeo nó gần đây. “Tin tức trên tivi,” Cuối cùng, cô khịt mũi. “Không có lòng tự trọng ngành báo. Ý em là, nhìn thứ này đi.” Anh không nhìn.
“Tất cả những gì họ nói là về những gì Batman nói. Không ai trong số họ thậm chí nghĩ tới việc nhìn những gì đang xảy ra xung quanh. Thấy Flash sợ sệt thế nào không? Trông anh ta như một đứa trẻ đứng trên hành lang, nghe tiếng mẹ và bố lại cãi nhau trong bếp.”
Clark xoắn lấy mép áo choàng lo lắng.
“Và Wonder Woman,” Cô tiếp tục. “Thấy miệng cô ấy mím lại thế nào không? Mắt cô ấy? Như một bảo vệ đang chuẩn bị lôi ông sếp say rượu của mình ra khỏi quán bar. Green Lantern, mặt khác, thì lại đẩy người quay phim ra như thể anh ta là Joker. Rất giận dữ.”
Anh quay về phía màn hình. Hal choán gần hết, răng nghiến chặt, nhẫn hạ thấp, và mắt sáng lên một màu xanh lục ngoài hành tinh xấu xí. Môi chuyển động. Clark biết những lời nói đó mà chẳng cần phải nghe chúng. Anh nhớ chúng.
“Được rồi, anh lùi lại hoặc tôi sẽ phải bắt anh đấy, anh bạn.”
“Giờ thì,” Lois nói khi cô cầm chiếc điều khiển và nhanh chóng tua lại phần tin tức về phút đầu. “Batman thì trông y như Batman. Không hiểu được ý nghĩ gì sau chiếc mặt nạ đó. Hơn nữa, anh ta thường ngại lộ diện trước ống kính nên chúng ta cũng chẳng biết bình thường anh ta nói chuyện như thế này, hay có ngôn ngữ cơ thể thế này, vân vân. Nhưng nhìn Superman đi. Đó mới là chuyện.” “Lois.” “Phóng sự hạng bét này sẽ khiến anh nghĩ rằng đây là một trường hợp hiếm hoi xuất hiện trước báo chí. Nhưng, dựa vào thái độ của những thành viên còn lại trong Justice League, đây chỉ là một sự bùng nổ trong môi trường đã căng thẳng sẵn từ lâu. Và Superman,” Cô trầm ngâm tặc lưỡi. “Anh ta ở trung tâm của nó.” Anh nhìn cô. “Chúng ta không thể không nói về chuyện này được sao?”
“Để tôi nói hết đã,” Cô nói nhẹ nhàng và chỉ lại về phía màn hình. Anh miễn cưỡng nhìn theo cô. “Thông thường, Superman rất chú trọng tới vẻ ngoài của anh ấy trước ống kính. Anh ấy luôn có những nụ cười đặc trưng, luôn chống tay lên hông nếu hợp với hoàn cảnh, và gọi tên chính xác từng phóng viên trước khi bay đi đủ nhanh để khiến người ta kinh ngạc, nhưng không giật mình. Việc đó gần như đã quá quen thuộc.”
Anh rầu rĩ nhìn vào hình ảnh của chính mình trên đoạn phim. “Nhưng lúc này trong mắt anh ấy chỉ có B.” Cô khẽ nói. “Em đã phải dùng từ ‘mê hoặc’ trong bài báo của em.”
“Em đang viết bài về chuyện này?” “Em đã viết bài về chuyện này.” Cô sửa lại. “Trang nhất sáng nay.” “Thế không đúng. Nó không phải tin tức. Nó là chuyện đồn nhảm.”
“Superman và Batman trong một trận chiến? Thôi đi. Chiến tranh có nổ ra thì bài báo này cũng vẫn là tin trên trang nhất.” “Thế không có nghĩa là nó đúng.” “Trời ạ, Clark,” Lois bực dọc. “Superman và Batman bất đồng chính là chiến tranh! Người ta đã chuẩn bị chọn phe và tuần hành khắp phố phường rồi.”
Đây không phải việc anh muốn nói lúc này. Anh không muốn nói về Batman, về Superman, hay về những phóng sự tin tức nhức đầu vẫn đang bật trước mặt anh. Nhưng anh không thể tìm được từ ngữ để có thể an toàn chuyển chủ đề sang chiếc nhẫn nằm đầy u ám trên chiếc bàn gỗ thông đó. Anh không thể trầy trật tìm nổi một lời xin lỗi thích hợp vì bỏ bữa tối. Anh không thể lắp ráp được một câu nói nào có thể cứu mối quan hệ của hai người họ. “Nhưng, như em vừa nói,” Cô lầm bầm. “Anh ấy bị mê hoặc. Anh ấy nuốt từng lời của Batman. Căng thẳng trong từng khoảng lặng. Một người đàn ông bần cùng với một chiếc vé xổ số lắng nghe tất cả những con số, trừ những số trên tấm vé của anh ta, được đọc lên.”
“Không phải vậy.”
“Em đã ở đó, Clark.”
Anh nhìn cô kinh ngạc.
Môi cô cong lên thành một nụ cười nhỏ, cay đắng. “Mê hoặc. Hoàn toàn chăm chú và say mê.” “Em là phóng viên của Daily Planet,” Anh nhận ra. “Vậy nên em mới viết bài báo.”
“Anh suýt chút nữa đã giết chết em,” Cô cộc lốc nói. “Khi thứ đó bắn trúng anh và anh lao xuống công viên, anh suýt nữa đã giết chết em và hai phóng viên khác.” Cô để những từ ngữ của mình thấm vào trước khi nói tiếp. “Rất gần. Em đã có thể với tay ra và chạm vào anh. Nhưng kể cả khi đó, kể cả trước những gì Batman nói, anh đã...mê hoặc.”
Anh chờ. Chờ cô tiếp tục. Kết thúc nó.
“Khá hài hước,” Cô làm theo. Nhẹ nhàng. “Tới khi nhìn thấy việc đó, em mới nhận ra chúng ta đang dần xa cách như thế nào. Không. Xa cách không chính xác. Nhạt nhẽo hay hơn. Không hứng thú. Không-mê-hoặc.” Cô thở dài, nhặt chiếc nhẫn đính hôn lên và đứng dậy. Bước về phía anh. “Cái cách mà Superman nhìn Batman kể cả khi Batman nói những điều tồi tệ với anh ấy... Em sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để có được anh nhìn em như vậy. Bỏ qua hình tượng, bỏ qua những việc anh luôn làm, và thật sự, thật sự nhìn em.”
“Lois.” Nhỏ. Tuyệt vọng. “Anh yêu em.”
Cô dừng lại trước mặt anh và đáp lại một ánh nhìn rắn như thép. “Anh còn không biết em nữa, Clark.” Cầm lấy tay anh và thả chiếc nhẫn vào lòng bàn tay. “Em xin lỗi.”
Cô nói đúng.
Dù thú nhận việc đó có đau đớn đến đâu, cô vẫn đúng. Kể từ khi quay lại từ thế giới kia, anh hiếm khi nói chuyện với cô, và khi họ nói chuyện, anh nghe, nhưng không để vào tai. Anh chưa bao giờ nói cho cô về những chuyện ở thế giới đó, về Lois đó, về Superman đó. Những điều đầu tiên trong số những điều anh chưa từng nói với cô. Chưa bao giờ tâm sự. Chưa bao giờ chia sẻ.
Và trong những tháng tiếp theo, cô cũng ngừng nói chuyện với anh và tới bây giờ, họ chỉ đứng đó, im lặng nhìn nhau và mọi chuyện đã quá muộn. Quá muộn để chữa lành những tổn thương đã có thể được giãi bày. Quá muộn cho những lời nói.
“Anh... Anh sẽ hỏi Jimmy nếu...”
“Không,” Cô áp tay lên ngực anh. Lên biểu tượng trên đó. “Jimmy không cần biết về chuyện này và em không muốn anh mạo hiểm với danh tính của anh vì em. Không được, trong khi anh vẫn cần điều tra về kẻ nào đã phái đám robot đó tới Metropolis.”
“Anh từng ngủ giường tầng với Jimmy rồi mà.” Anh nhắc cô.
“Đúng, và chỉ có Chúa mới biết tại sao cậu ta lại không nhận ra mép áo choàng của anh thò ra khỏi chỗ đệm ghế sofa anh ngồi.”
“Có mỗi một lần thôi.” Anh chống chế.
Cô thở dài và bóp trán. “Em sẽ không khó để ìm một căn hộ mới. Em sẽ đòi Perry tăng lương. Ông ta nợ em.” Hất tóc ra sau và nhìn vào mắt anh. “Em không muốn chuyện giữa chúng ta trở nên rối ren, Clark. Em đã yêu anh, và em vẫn... em vẫn muốn làm bạn. Em muốn giúp đỡ.” Một nụ cười trêu chọc bị phá vỡ bởi nước mắt, những giọt lệ lăn xuống, lấp lánh trong mắt cô. “Và em vẫn muốn có phỏng vấn độc quyền với Superman.”
Anh run rẩy hít một hơi, nắm tay lại quanh chiếc nhẫn, và cố ép một nụ cười. Nụ cười cứng nhắc. Gượng gạo. “Còn Clark Kent thì sao?” Anh nói đùa. “Anh nghe nói anh ta viết cũng đâu có tệ. Còn đi làm nghề tự do nữa.”
“Kent?” Cô cười trêu chọc. “Thôi nào, Superman. Anh ta cũng tốt, tôi phải công nhận, nhưng chưa có giải Pulitzer.”
“Có lẽ một ngày nào đó.”
“Cứ mơ đi, Sm...”
Cô nghẹn ngào, đưa tay che miệng, vội quay đi. Không nói một lời, anh bước tới và kéo cô vào một cái ôm thật chặt. Họ cứ đứng như vậy rất lâu. Những cánh tay ôm chặt lấy nhau, mặt cúi xuống, và những hơi thở vụn vỡ, gấp gáp.
Lois. Cô phóng viên táo bạo anh gặp giữa một mê cung bàn ghế và giấy tờ lộn xộn, một chiếc bút thò ra từ áo sơ mi, gương mặt ửng hồng đầy háo hức khi cô hoàn thành một bài báo về việc Luthor Corp xả thải hóa chất. Lois. Người phụ nữ ranh mãnh, thông minh, người đã túm lấy áo choàng của anh và dẫn anh ra khỏi đám đông trong buổi phỏng vấn độc quyền đầu tiên và một đêm bay vòng vòng quanh những mái nhà Metropolis. Lois. Biên tập viên thần thánh có khả năng gửi lại bài báo anh viết kèm theo chi chít những nét mực đỏ và đánh cắp cốc cà phê của anh trước khi bỏ đi trên đôi giày cao gót mỗi chiếc lấy từ một đôi khác nhau. Lois. Sinh vật thông minh, đẹp đẽ đã hân hoan chìa ra trước mặt anh anh một bức ảnh Superman với cặp kính được vẽ thêm vào, một chỏm tóc cong cong trước trán, và tiếng thì thầm, “Bắt được rồi nhá” bên tai anh. Lois. Người mà anh đã trao nhẫn, đã mong muốn được dành phần còn lại của cuộc đời chung sống, và đã yêu. Lois.
Và không hiểu sao, chỉ trong vài phút vừa rồi, chương đó của cuộc đời anh đã kết thúc. Kết thúc trong một cuộc đối thoại đơn giản, và một cái ôm dịu dàng. Có lẽ cô đã cứu họ khỏi nhiều năm khổ sở vào đêm nay. Có lẽ cô đã cứu họ khỏi một cuộc li hôn cay đắng. Có lẽ cô đã cứu lấy tình bạn của họ bằng cách cắt đi những phần cơ thể đã bị hoại tử, mà chính là mối quan hệ đã chết từ lâu giữa họ. Nhưng tất cả những gì anh thấy trong khoảnh khắc đó là một cánh hoa anh đã từng chăm sóc và yêu thương, giờ thì héo úa và tàn lụi. Trong khoảnh khắc đó, anh không thể nghĩ được về những điều tuyệt vời họ đã từng có bên nhau, nhau những điều tuyệt vời mà cô dành cho anh. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là, mọi chuyện kết thúc rồi.
“Em... Em có muốn bay không?” Anh thì thầm. “Giống... như hồi xưa?”
Cô nhìn lên anh, vòng tay quanh cổ anh và bước lên ngón chân anh. Thế là đủ để trả lời.
Anh đưa cô bay đi một vòng giống như những chuyến xe chở khách du lịch. Main Street trải rộng bên dưới họ như một tấm thảm đỏ, tỏa sáng lấp lánh ánh vàng. Những dây đèn nhấp nháy chăng đầy cây cối trong công viên tưởng niệm và một band nhạc nhỏ đang biển diễn trên lớp cỏ mới mặc dù giờ đã rất muộn. Họ xoay bên trên phần cao nhất của tòa nhà LexCorp như những vũ công trong hộp nhạc đồ chơi, bay vòng quanh những bức tường cẩm thạch của tòa thị chính, và rời khỏi thành phố để trôi theo dòng nước qua con đập SAI. Theo thói quen, họ dừng lại trên nóc tòa Daily Planet dưới quả cầu vàng đang chầm chậm quay, một biểu tượng không thể tách rời của bầu trời thành phố.
“Em không cần phải chuyển đi.” Một lúc sau, anh nói. “Anh cũng không dành nhiều thời gian ở đây nữa. Và giờ anh làm việc tự do, anh có thể làm ở bất cứ đâu.”
Cô nhìn xuống thành phố. “Anh sẽ đi đâu?”
“Pháo đài. Tháp canh.”
“Đó là câu trả lời cho Superman,” Cô lầm bầm. “Không phải Clark.”
Anh không đáp.
“Clark cần một địa chỉ chính xác.” Cô nhắc nhở. “Hoặc anh ấy sẽ bị coi là mất tích và sau một thời gian thì có giấy báo tử.”
“Có lẽ là tới lúc phải vậy rồi.”
Cô nhìn anh bằng ánh mắt u ám và trong một giây, anh như đi ngược thời gian quay lại thời điểm mà họ hẹn hò lần đầu và trong lúc bay, anh đã đánh rơi cô xuống. Chỉ trong một chút xíu thôi, và anh đã thề là anh lỡ tay. Cái lườm đáng sợ của cô lúc này cũng chính là ánh mắt ngày hôm đó. “Nếu anh giết Clark Kent, Superman, tôi sẽ khép anh vào tội mưu sát.”
“Anh nói thật đấy, Lois.”
“Tôi cũng vậy.” Cô thẳng thừng đáp lại. “Em đã biết anh một thời gian dài rồi, Smallville. Nếu anh bỏ Clark lại, anh cũng sẽ bỏ đi mối kết nối giữa anh và loài người, và đó là điều mà hành tinh này không thể chấp nhận.” Cô rùng mình và khoanh tay lại. “Nếu anh bỏ lại Clark, thì tất cả những gì còn lại là Superman. Làm một vị thần tất cả mọi lúc... Quyền năng sẽ mục ruỗng, và quyền năng tuyệt đối thì tuyệt đối sẽ mục ruỗng. Những người vĩ đại gần như luôn là những kẻ xấu.”
“Acton.”
“Gesundheit.”
Anh định giải thích rằng mình vừa lấy ví dụ cho câu nói đó, nhưng rồi nhìn thấy nụ cười ranh mãnh kia, và ngừng lại.
“Clark Kent không phải một người vĩ đại,” Cô tiếp tục nói sau một khoảng lặng. “Nhưng anh ấy là người tốt nhất. Để anh ấy chết và em không nghĩ còn có ai muốn thấy Superman còn lại.”
Cô nói đúng nhiều hơn cô biết.
“Em vẫn có thể lấy căn hộ,” Anh nói. “Anh sẽ tìm nơi nào khác.”
“Mmm... Chắc Batman sẽ cho anh ở nhờ.”
Đó chỉ là một câu nói đùa, anh biết, vì những phóng sự tin tức đang ra rả trên truyền hình. Nhưng điều đó cũng không bảo vệ được anh. Không giúp anh ngừng nao núng. Không ngăn anh quay mặt đi. Lois đọc ý nghĩ của anh như đọc một cuốn sách.
“Em nghĩ dù cuộc cãi vã này là gì, nó không chỉ liên quan tới những con robot đó, dù anh suýt nữa đè bẹp em,” Cô đắc thắng. Giọng cô không còn là của người phụ nữ mà anh đưa tới đây, nằm trong vòng tay anh, mà là của phóng viên đoạt giải Pulitzer làm việc trong văn phòng bên dưới. “Dựa vào phản ứng của anh, chắc anh biết địa chỉ của người đồng đội đó thật? Thế cũng tốt. Em đang lo rằng tất cả mọi người đều đeo mặt nạ trong những buổi họp của Justice League.”
Má anh đỏ ửng.
“Ôi trời,” Cô vỗ tay lên trán. “Đó là thật, đúng không?”
Anh bật cười.
Rồi đột nhiên đó là điều duy nhất anh có thể làm lúc này. Sau nhiều tháng hoang mang lo sợ, ray rứt và hối hận đến tan nát, và một khoảng cách càng ngày càng rộng ra giữa anh và trạng thái tỉnh táo, không còn gì để làm ngoài bật cười. Cười như lần đó, khi anh gặp cô lần đầu trong danh tính Superman và cô thách anh nói được màu dây áo lót của mình. Sau đó thì anh nhận ra là cô còn chẳng thèm mặc nữa. Lúc đó anh đã cười. Cười vì một lời hứa hẹn về tương lai giữa họ. Cười vì khoảnh khắc nhỏ bé, giản đơn chia sẻ giữa họ. Cười vì nơi đây tuyệt vời hơn trái đất đó.
Giờ thì anh cười, vì như vậy tốt hơn là khóc, đùa giỡn vì như vậy tốt hơn là la hét, và mỉm cười vì như vật tốt hơn gầm gừ. Anh cười vì đã có quá nhiều điều tồi tệ trong những tháng vừa rồi, quá nhiều nước mắt, quát tháo, và quá nhiều những tiếng gầm gừ. Anh cười vì mọi chuyện đã kết thúc, mọi thứ đều đã được nói ra, và tất cả những gì anh có thể làm là cười hoặc khóc.
Nhiều giờ sau đó, anh ngồi giữa một cánh đồng, một mình, và đếm sao. Khi còn là một đứa trẻ, anh thường vẫy chào chúng khi anh chạy trên cánh đồng ngô vào ban đêm. Anh thường vẫy tay chào chúng và giả vờ rằng đó là những đôi mắt của người ngoài hành tinh đang tìm kiếm anh trong những ngôi sao đó. Những người như anh.
Khi ấy anh chưa biết bay, vẫn phải hít thật sâu một hơi trước khi nhấc chiếc máy kéo lên, và chạy nhanh hơn một con tàu xem ra là điều vĩ đại nhất anh từng làm, và có thể, làm. Mọi thứ đều to lớn. Nông trại to lớn. Smallville to lớn. Những con người cũng to lớn. Nếu có ai đó chết, mọi thứ đều thay đổi. Nếu có ai đó được sinh ra, mọi thứ cũng lại thay đổi. Giờ... Giờ thì con người trở nên nhỏ bé. Ngoại trừ Perry White, người có thể khiến anh giật mình chú ý chỉ với một cái lườm, bà cô cho thuê nhà thúc khuỷu tay vào sườn anh mỗi khi một bài báo về Superman hiện lên trên bậc cửa của bà, và Jimmy đảm bảo với anh là cái Xbox đang chơi ăn gian.
Có lẽ Lois nói đúng.
Có lẽ điều khác biệt giữa anh và Superman của thế giới kia không phải chỉ là một sự kiện ám ảnh duy nhất, mà còn có cả Clark Kent. Có lẽ anh không phải một quả bom hẹn giờ, mà là một con người với sự lựa chọn, lựa chọn ở lại cùng những người đã nuôi dưỡng anh hay trốn vào tòa lâu đài Krypton của người cha ngoài hành tinh, lựa chọn bay lên cho tới khi cả hành tinh trở thành nhỏ bé và đơn giản, hay bước đi và thấu hiểu sự rối ren phức tạp của cuộc sống xung quanh anh; lựa chọn trở thành một người ngoài hành tinh xa vời hay một con người với mép áo choàng thò ra từ cạnh ghế sofa.
Anh hi vọng cô đúng. Nhưng vẫn quá muộn.
Cô đã ra đi. Bruce đã ra đi. Chỉ trong một vài giờ ngắn ngủi, anh đã mất cả hai người họ. Anh chưa từng cảm thấy cô đơn như lúc này kể từ khi... kể từ khi Jor El nói với anh khi anh chạy qua những cánh đồng và vẫy tay chào những vì sao, rằng sẽ không có ai vẫy lại anh cả.