[Longfic] Injustice: Scars - Chap 2
Title: Injustice: Scars Author: Evilpixie Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: DCU; Injustice: Gods Among Us; Batman - All Media Types; Superman - All Media Types; Justice League Relationships: Clark Kent/Bruce Wayne; Clark Kent/Lois Lane; Selina Kyle/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne; Alfred Pennyworth; Selina Kyle; Clark Kent; Diana (Wonder Woman); Lois Lane Additional Tags: Rape Recovery; Rape Aftermath; Emotional Hurt/Comfort; Developing Relationship; Explicit Sexual Content; Explicit Language; Aftermath of Torture; Recovery; Friendship/Love; Hurt/Comfort CHAP 2: Gạch đá đổ xuống xung quanh anh như một cơn bão, lao thẳng vào anh, chôn vùi anh bên dưới đống đổ nát còn lại của tòa nhà đã từng đứng sừng sững bên cạnh công viên tưởng niệm Metropolis. Và bất chấp chính bản thân anh, chính những số liệu thống kê phi thường mà Dr. Quintum thu được từ cấu tạo sinh học của anh, bất chấp những gì mọi người biết và sức khỏe và những sức mạnh của anh... nó rất nặng. Đủ nặng để ép tất cả không khí ra khỏi buồng phổi anh. Đủ nặng để hất mạnh anh đầy choáng váng xuống nền đất đầy sắt thép. Đủ nặng để đau. Clark nằm một vài phút bên dưới sức nặng của tòa nhà sập và lắng nghe âm thanh của trận chiến vẫn gào thét bên trên anh, lắng nghe những giọng nói của các phóng viên khác nhau, tất cả đều đua nhau lao vào hiện trường gần hết mức có thể, và lắng nghe tiếng hét của những đồng đội khi họ vật lộn để hạ gục những kẻ tấn công cuối cùng. “Đằng sau kìa GL!” “Con này nên là con cuối cùng đấy!” “...Tường thuật trực tiếp. Như các bạn đang thấy phía sau tôi là hình ảnh một vụ xâm lược robot...” “Tập trung vào!” “Ah! Tránh đừng tấn công bên trên! Chúng có loại súng hơi gì ấy!” “Đội hình 23! Ngay!” “Justice League đã đáp trả toàn lực và ngăn chặn phần lớn những kẻ xâm lược...” “Tia sáng đó... nó màu đỏ...” “Cúi xuống!” “Dù vậy, tuyến phòng thủ đầu đã bị đẩy ra trung tâm thành phố và đang lâm vào nguy hiểm...” “Batman!” Bruce. Tiếng gọi bị át đi. Gần như mất hút giữa biển âm thanh hỗn độn... Bruce. Clark ngồi dậy, bắt đầu đẩy đám gạch đá sang bên, chúng vỡ vụn lên người anh nhanh gần bằng tốc độ của chính anh đang cố thoát ra, và với một tiếng gầm, anh đạp xuống mặt đất và bay vụt lên trên không trong một cơn mưa mảnh vụn. Anh bay thẳng qua đội hình mà cả nhóm đang chuẩn bị và lao vào những cánh tay robot của kẻ thù. Kim loại vỡ vụn trong lòng bàn tay anh. Những máy móc kêu vù vù và vỡ nát khi bị hơi băng bao phủ. Tia nhiệt phóng ra từ mắt anh, quét một đường qua đoàn quân đứng trước mặt. “Superman! Đừng!” Thứ gì đó bắn trúng anh. Làm anh đau. Anh kêu lên khi rơi thẳng xuống công viên bên dưới, đất đá như nổ tung xung quanh anh, tiếng la hét của những phóng viên vang lên khi họ toán loạn chạy khỏi đó. Mở lớn mắt nhìn lên đầy kinh ngạc. Bầu trời quá xanh. Choáng váng. Trần trụi. Trống rỗng. Với một tiếng rên đau đớn, anh cố đứng dậy khỏi mặt đất, choáng váng, và chạm vào ngực mình. Phần ngực áo của anh đã cháy rụi. “Cái gì...?” Một tia sáng xanh lóe lên khi Hal bắt đầu dồn toàn lực tấn công vào quân địch. Diana và Shazam làm theo. Phía sau họ, những người còn lại của Justice League cũng vậy. Cố hết sức, anh bay lên không trung và theo sau họ. Không mất quá nhiều thời gian để họ có thể chia tách những kẻ tấn công và nhanh chóng triệt hạ những cỗ máy cuối cùng. Thở phào nhẹ nhõm, anh đứng xuống mặt đất, loạng choạng bước tới vỉa hè của con đường bên dưới, lau giọt mồ hôi trên trán và quay mặt hướng về phía mặt trời. Cảm nhận năng lượng chậm rãi lan tỏa trong mình nhói lên đầy ấm áp, mạnh mẽ và toàn vẹn. Thương tổn trên cơ thể anh dịu lại, sự yếu ớt tan đi và sức nặng của cả thế giới trên vai nhẹ dần. “Superman!” Bruce nhảy xuống bên cạnh anh, tấm áo choàng chạm đất tạo ra một cơn gió mạnh. Một vết cháy đã phá hủy phần giáp trên vai và lan ra trên mép áo choàng. Ánh mắt anh lạnh hơn cả sao Diêm Vương. “Batman?” “Anh làm cái gì ngoài đó?” Rít lên qua kẽ răng. “Tôi...” Mắt Clark lướt qua vết sẹo nằm dưới mép mũ trùm và ngay lập tức quay trở lại nhìn vào mắt người kia. “Tôi...” “Anh lao thẳng vào trận chiến mà không có yểm trợ,” Bruce gầm gừ. “Anh chiến đấu một cách bất chấp tất cả sự tập luyện, ngoại cảnh, hay những người xung quanh anh! Anh đặt dân thường vào nguy hiểm! Anh lờ đi tất cả sự liên lạc từ những người còn lại của Justice League! Anh suýt nữa đã tự sát!” Clark nhìn anh đầy hoảng sợ. “Tôi... Tôi... Không...” “Chúng được trang bị những vũ khí sử dụng phóng xạ mặt trời đỏ,” Bruce vẫn tiếp tục. Tăm tối. Gay gắt. Thịnh nộ. “Chúng tôi đã biết được việc đó trước khi anh tấn công, Superman. Thông tin này đã được truyền đạt. Nếu anh chịu nghe, anh đã biết.” “Tôi...” “Nếu Flash không di tản dân thường, họ đã chết! Anh có hiểu không?! Anh gần như đã bị giết! Anh quá may mắn khi còn sống sót!” “Br... Batman... Tôi... Tôi không có ý... Tôi sẽ không bao giờ...” “Không bao giờ gì, Superman? Không bao giờ đặt người khác vào nguy hiểm? Vì đó chính xác là những gì anh vừa làm. Đáng lẽ anh phải đánh cặp với Diana. Anh bỏ mặc cô ấy! Anh tự bỏ mặc chính mình!” Trầm. Giọng nói nhuốm cơn giận dữ không buồn kìm nén. “Nếu anh không thể hành động như một phần của nhóm này, Superman, thì tôi đề nghị anh rời đi.” Clark thấy như thể mình vừa bị sét đánh. “C...Cái gì?” Ánh mắt của Bruce tàn nhẫn, không khoan nhượng, lạnh như băng. “Anh nghe thấy tôi nói rồi đó.” “Batman!” Diana đứng xuống giữa họ và cương quyết đẩy họ tách ra xa. “Đây không phải chỗ thích hợp, Batman.” Giọng cô trầm xuống. Gần như một tiếng thì thầm. “Bây giờ không phải lúc.” Đột nhiên Clark nhận ra hình bóng mờ nhạt của những phóng viên và người quay phim tập hợp lại cách anh không xa. Máy quay vác trên vai, micro dài, và máy thu âm cầm tay, tất cả đều hướng về phía họ. “Batman,” Clark cố. “Tôi không cố ý... Tôi...” “Tiết kiệm lời của anh đi,” Người kia cắt ngang. “Batman.” Anh lại nói. Nghiêm túc hơn. “Anh không hiểu. Tôi cần...” Bruce nhìn anh. Và ánh nhìn từ đôi mắt nhợt nhạt ấy gần như hủy hoại anh hoàn toàn. Đó cũng chính là anh mắt mà Bruce nhìn anh ở thế giới kia, trong Pháo đài. Chính là ánh mắt Bruce nhìn anh khi anh tưởng Clark là người đã giữ anh xuống và làm hại anh. Chính là ánh mắt mà Bruce nhìn anh khi anh tưởng Clark là con quái vật Superman ở thế giới đó. Thù hằn. Bỏng rát. Không che giấu. “Tôi hoàn toàn hiểu những gì anh nghĩ anh cần, Superman.” Bruce gầm gừ. “Đừng nói khác đi.” Anh quay đi. Rời khỏi Diana. Rời khỏi đám nhà báo. Rời khỏi Clark. “Để anh ấy đi,” Diana thì thầm. “Không... Không sao cả... Để anh ấy đi.” “Tôi không phải hắn. Tôi sẽ không bao giờ...” “Anh ấy biết, Superman. Anh ấy biết. Chỉ là đôi khi anh ấy...quên.” Khi thấy Bruce đã đi đủ xa, những phóng viên bắt đầu ùa tới. Hal và Barry phải đứng hai bên để giữ họ tránh xa. “Lùi lại.” “Superman! Báo Inquisitor. Có chuyện gì vừa xảy ra vậy?” “Lùi lại.” “Superman, kênh năm mươi hai, anh có bất kì bình luận nào về việc vừa xảy ra không?” “Việc riêng của Justice League. Cho chúng tôi không gian.” “Daily Planet. Có thật là hành động của anh hôm nay gây ra nguy hiểm như Batman đã nói?” “Chúng tôi không có bình luận.” “Sự mâu thuẫn này bắt nguồn từ công việc hay là do cá nhân?” “Chuyện này có liên quan gì đến vết sẹo mới của Batman?” “Batman có đủ quyền để đá anh khỏi Justice League không?” “Được rồi, anh lùi lại hoặc tôi sẽ phải bắt anh đấy, anh bạn.” Diana cẩn trọng đặt một tay lên cổ tay anh và nhẹ nhàng kéo anh lên cao. Lặng người, anh đi theo. Những tiếng kêu và những câu hỏi từ cánh nhà báo mờ nhạt dần cho tới khi chúng chỉ còn là những âm thanh hỗn độn gần như hòa vào với tất cả những âm thanh khác phát ra từ phần còn lại của hành tinh. Anh đi theo cô cho tới khi trái đất lơ lửng bên dưới họ và những vì sao bắt đầu lấp lánh trên không trung. Khoảng cách gần nhất Diana có thể bay được ra ngoài vũ trụ mà không gặp khó khăn. “Anh ấy nói đúng,” Clark nói. “Không. Anh ấy không đúng.” “Tôi đã có thể làm hại ai đó.” “Anh làm rối tung lên,” Diana đáp lại với tiếng thở dài. “Zeus biết anh không phải người duy nhất hay như vậy gần đây. Nhưng thế không có nghĩa là anh là kẻ xấu. Việc đó không biến anh thành hắn.” Hắn. Clark quay đi để nhìn xuống quả cầu màu lục và lam trôi lơ lửng trong không gian bên dưới anh. Anh nhìn theo đường bờ biển với cát vàng và những tảng đá của Nam Mỹ cho tới khi chúng tan thành bờ Đông của nước Mỹ. Để ánh mắt mình lướt qua bầu trời đầy sương bên trên Gotham. Nhìn theo những con đường chằng chịt nối liền thành phố với Metropolis rực rỡ. “Đôi khi tôi nghĩ tôi chính là hắn,” Clark thú nhận. “Rằng chỉ cần một điều tồi tệ xảy ra và tôi sẽ... tôi sẽ trở thành hắn...” Diana bay lại gần hơn, đôi mắt cô, cũng giống như anh, hướng xuống hành tinh đang lấp lánh bên dưới. “Tôi chưa bao giờ nói với anh điều này, Clark, nhưng khi tôi mới rời khỏi Themyscira và thấy thế giới của loài người, tôi nghĩ nó bệnh hoạn.” Anh ngạc nhiên nhìn cô. Gương mặt cô khó hiểu. Thân hình không di chuyển. “Loài người, tôi đã nghĩ, đang chết dần. Họ đang ăn mòn chính mình từ trong ra ngoài và không ai trong số họ đủ mạnh mẽ, đủ sức mạnh, đủ dũng cảm, để đứng lên và ngăn nó lại. Không ai trong số họ có thể lấy quyền kiểm soát và sửa chữa tất cả những điều sai trái của thế giới này... Và rồi tôi gặp anh.” Họ im lặng vài giây. Bên dưới họ, những đám mây rẽ ra và thế giới dường như đang nhìn lại họ; như thể nó biết họ đang nói về điều gì; như thể nó biết số phận của nó nằm trong tay những người anh hùng tương lai này. Đâu đó, trong mớ âm thanh hỗn độn bên dưới, một nhóm người cất tiếng hát. “Tôi nghĩ anh sẽ làm vậy, Clark. Tôi nghĩ một ngày nào đó anh sẽ nhận ra những điều ấy và bước lên để sắp xếp lại mọi thứ. Sửa chữa lại mọi thứ. Để tạo ra thế giới hoàn hảo.” Nụ cười thoáng qua trên môi cô. Nông cạn. “Tôi đã ở bên cạnh anh. Chờ đợi. Những chuyến đi về nhà càng ngày càng ít đi.” “Diana.” “Tôi đã quên,” Cô tiếp tục. “Tôi quên rằng tôi đã từng cảm thấy như vậy. Rằng tôi đã ngu ngốc như vậy. Rằng tôi đã quá sẵn sàng để đi theo anh tới bất công.” Nét mặt cô rắn lại. “Và rồi chúng ta tới thế giới kia.” Anh đứng yên trong không khí. Im lặng. Đau khổ. “Anh sợ rằng anh sẽ trở thành hắn, Clark. Anh sợ rằng có gì đó sẽ xảy ra và anh sẽ thay đổi. Nhưng tôi chính là cô ta. Và khi tôi chiến đấu với cô ta tôi thấy... tôi thấy...” Cô nhắm mắt lại và hớp một hơi thở run rẩy. “Chết tiệt.” “Không sao cả.” “Có, có sao.” Cô rên lên. “Tôi...Chúa ơi...Tôi đang khóc. Tôi chưa khóc kể từ lần... Cứ như đang nhìn vào một chiếc gương vậy, Clark. Tất cả những gì cô ta nói, những gì hắn nói, về thế giới hoàn hảo. Đó là những lời của tôi. Ý nghĩ của tôi. Những... Tôi xin lỗi... Tôi không hiểu sao lại... khóc... chuyện này... thật xấu hổ...” “Cô không phải cô ta.” “Và anh cũng không phải hắn.” Diana giật giọng khi cô quay lại và lau nước mắt. “Anh chưa bao giờ là hắn và anh sẽ không bao giờ.” Cổ Clark nghẹn lại. Đau đớn. Khô khốc. Giận dữ. “Cô không biết điều đó.” “Không,” Cô nhìn anh. “Tôi biết anh.” “Hắn nói những điều,” Anh thú nhận. Giọng nặng nề. Đau đớn. “Khi hắn bị trói trong sợi dây và nói tiếng Krypton, hắn nói những điều về tôi... chúng là thật, Diana. Hắn đang ở trong sợi dây. Hắn không thể nói dối. Tôi... Tôi chính là hắn. Tôi có... tâm trí như hắn... những... ham muốn... của hắn...” “Anh không làm gì cả.” “Chính xác!” Clark hét lên. “Đáng lẽ tôi phải ở đó! Ngay khi cô biến mất tôi đã không nên nghỉ ngơi cho tới khi tới được thế giới đó! Ngay khi tôi tới tôi đã nên tới pháo đài! Tôi đã làm anh ấy thất vọng!” “Anh đã cứu anh ấy!” “Tôi cưỡng hiếp anh ấy.” “Không,” Diana quát lên; mặt cô đỏ gay, hàng mi ướt đẫm. “Anh không làm thế. Anh biết điều đó. Anh ấy cũng biết.” Clark lắc đầu. Nuốt xuống cảm giác nôn nao, khổ sở chực tuôn ra từ miệng anh. “Anh ấy sợ hãi tôi. Tôi đã cố nói chuyện với anh ấy ở Gotham vài tháng trước... Và hôm nay... Cô thấy anh ấy nhìn tôi như thế nào. Và anh ấy đúng! Nếu có chuyện gì đó xảy ra thì sao? Nếu có ai đó chết và tôi...” “Có người đã chết, Clark,” Diana thì thầm. “Bruce đã chết.” “Không, anh ấy không...” “Có. Tới giờ, anh ấy đã chết.” Hít vào một hơi thật chậm rãi, cẩn thận. “Anh đã ở đó, Clark. Anh tin rằng một người anh yêu thương chết khi anh đã có thể ngăn việc đó lại, và anh không phát điên. Anh không đánh mất mình.” Cô thẳng người, ánh mắt cứng rắn không rời. “Anh đã chiến đấu. Chiến đấu để cứu một hành tinh khỏi tên độc tài. Anh chiến đấu vì công lý bất chấp sự bất công mà anh phải chịu đựng. Và tới cuối cùng, anh trở thành người tốt hơn.” Anh ước gì mọi chuyện dễ dàng như vậy. Anh ước rằng một lời giải thích đơn giản có thể giúp mình nuốt xuống khối day dứt đang phồng lên bên trong anh mỗi khi anh thấy biểu tượng của mình hằn sâu trên da thịt của người bạn thân nhất. Anh ước rằng có một phép toán thần kì nào đó có thể xé ra, ném đi và thay thế linh hồn mình bằng những thứ có thể bảo đảm rằng mình đơn giản là quá lương thiện để làm việc ác. Anh ước mọi chuyện có thể đơn giản, rạch ròi, dễ dàng như vậy. Nhưng không. Không có thứ gì như vậy cả. Clark với tay qua khoảng cách giữa hai người và im lặng nắm lấy tay cô. Đó là một cử chỉ nhỏ. Quá nhỏ bé. Mong manh. Nhưng đó là tất cả những gì anh có thể cho cô. Một lời nhắc nhở nhỏ bé, đơn giản rằng cô không cô độc. Cô siết chặt những ngón tay anh, mỉm cười buồn bã, và rồi, với một tiếng thở dài, buông chúng. “Anh cần nói chuyện với Bruce.” Clark cau mày. “Anh ấy không muốn nói chuyện với tôi.” “Tôi biết.” Tay bối rối luồn qua mái tóc. “Thề có thần thánh, tôi biết. Nhưng anh cần nói chuyện với anh ấy. Anh không còn giống như trước kể từ khi quay lại từ thế giới kia. Và anh ấy... Ai đó cần chắc chắn anh ấy vẫn ổn. Anh ấy hung hăng hơn, anh ấy chấp nhận những rủi ro lớn hơn, và không hề nói chuyện với ai trừ khi đó là những lời lăng mạ.” Cô lắc đầu. “Anh ấy có thể không biểu lộ cảm xúc nhiều như anh, nhưng... Tôi không nghĩ anh ấy đang đối mặt với chuyện này tốt như chúng ta tưởng.” Trong một giây phút, tất cả những gì anh có thể làm là nhìn cô. Bộ giáp trên người cô gãy mẻ, bị cào xé, nhưng vẫn sáng lên màu vàng đồng đầy thách thức trong ánh mặt trời le lói. Cơ thể cô vạm vỡ, rắn chắc, đầy những vết thương từ trận chiến vừa rồi. Tóc cô bay lồng lộng quanh khuôn mặt, đen tuyền, uốn lọn, điểm thêm những dải tóc tết. Cô thật xinh đẹp. Nhưng ánh mắt cô thì tuyệt vọng. Căng thẳng. “Tôi không thể, Diana.” Clark nói. “Cô không hiểu đâu. Mỗi khi tôi bước vào phòng, anh ấy phải đứng ở phía bên kia. Mỗi khi tôi nhìn anh ấy, anh ấy đáp lại tôi như thể tôi,” Anh nuốt xuống khó nhọc, “là một con dã thú. Nếu tôi lại gần, anh ấy sẽ bỏ đi. Và sau tất cả những gì Superman làm, sao tôi có thể trách anh ấy? Tôi không thể... Tôi sẽ không ép anh ấy đối mặt với chính gương mặt đã làm điều đó với anh ấy. Anh ấy đã tổn thương quá đủ rồi.” Cô nhìn xuống. “Tôi hiểu.” Lông mày chùng xuống. “Tôi chỉ... Tôi đã nghe về những gì Batman đang làm ở Gotham. Về cách mà anh ấy tấn công càng ngày càng ít tội phạm, nhưng lại càng ngày càng bạo lực hơn.” Mắt cô lướt qua gương mặt anh. “Hãy để ý tới anh ấy. Làm ơn.” Clark gật đầu. “Tôi sẽ làm thế.” “Cảm ơn anh.” Bên dưới kia, có ai đó bật cười. Một âm thanh hạnh phúc, vui vẻ dường như vang lên át đi những âm thanh rối ren đầy giận dữ thu hút sự chú ý từ hàng tỉ người đang dâng lên bên họ. Clark mỉm cười đáp lại và nhìn xuống hành tinh; nhìn xuống những con người đứng túm tụm trên vỉa hè chờ xe buýt ở Central City, xuống một cậu bé đuổi theo một chú chó cách không xa nhà anh ở Kansas, xuống một cặp đôi đang ôm hôn ở Mexico, và xuống một chiếc máy bay phản lực đen bóng loáng hòa vào không khí mờ mịt của Gotham với một sự im lặng gần như đáng sợ. Họ ở yên đó, bay lơ lửng, cạnh nhau, cho tới khi mặt trời dần biến mất sau đường cong của trái đất và không khí xung quanh họ lạnh đến nỗi đóng băng cả mép áo choàng của anh. Rồi, với một cái rùng mình, Diana quay về phía anh, vòng tay quanh người anh, kéo anh vào một cái ôm thật chặt, và rồi không nói một lời nào, bay trở lại hành tinh. Anh nhìn cô đáp xuống nóc một tòa chung cư, mặc chiếc áo khoác dài và bước xuống cửa thoát hiểm cho tới khi đứng lại trước cửa căn hộ của mình. Một người đàn ông chờ cô ở cửa và cô kéo anh lại vào một nụ hôn dài, rộng mở. Không có một yêu cầu gì để trao đổi, không một điều kiện gì, chỉ là tình yêu. Lòng anh chùng xuống khi anh nhìn lại Metropolis, nhìn vào căn hộ của chính mình, nơi bữa tối Trung Quốc trong chiếc hộp lạnh ngắt Lois đã để trên bàn cho anh. Cô đang bù đầu trong công việc, khoác tay một người đưa tin đang hào hứng nói, và thì thầm đầy háo hức với Jimmy khi họ chia sẻ về câu chuyện bàn tán gần đây nhất. Cô đã ngừng đeo chiếc nhẫn đính hôn. Anh biết mình nên bay về nhà, đợi cô, và rồi đưa cô bay đi một vòng lãng mạn xung quanh thành phố. Anh biết mình nên làm tất cả những điều mình đã từng làm cùng cô, nói với cô tất cả những điều anh đã từng nói, cảm nhận tất cả... Anh biết mình nên cố cứu lấy mối quan hệ đang héo tàn của hai người họ. Nhưng thay vào đó, anh chầm chậm bay từ bầu trời xuống không gian mờ mịt đầy sương khói của Gotham. Khi anh bay xuyên qua những đám mây, một vòng tròn sáng lên xung quanh anh từ trên cao, chiếu qua hơi nước trong không trung, và in lên một biểu tượng dơi trên đường chân trời loang lổ. Anh bay tránh đi khỏi ánh sáng đó và nhìn xuống mái của những tòa nhà bên dưới. Một nhóm cảnh sát đứng bên cạnh ánh đèn tín hiệu. Ngài ủy viên – James Gordon – và một số người khác anh không biết. “Anh ta sẽ không tới, Bullock.” “Không có ý chống đối, nhưng lịch sử của anh lại nói khác đấy, ủy viên.” Gordon thắp một điếu xì gà, hít một hơi sâu và thổi khói ra khỏi mũi. Không đáp. “Chúng ta phải bắt giam hắn, đội trưởng,” Một trong số những người còn lại nói sau khoảng lặng. “Ông hiểu, phải chứ?” Lại không có tiếng trả lời. “Ông chưa ra đường, đội trưởng. Ông chưa thấy những gì anh ta đang làm. Có một cậu nhóc tuần trước. Mười bảy tuổi. May ra thì nó có thể đi lại được.” “Tôi đã đọc tài liệu,” Gordon nói. “Cậu nhóc đó bắn hai người phụ nữ, Carter. Nòng súng ngay sát họ.” Ngừng lại. “Nó còn không lấy ví của họ nữa.” “Thế chẳng có nghĩa gì cả.” “Không,” Gordon thừa nhận. “Nhưng rõ ràng là trông nó có nghĩa.” Clark bay xa hơn. Bay qua khu phố sáng ánh đèn neon, vùng ngoại ô uốn lượn trải dài từ vũng tàu đậu, và giữa những tòa nhà cao tầng nối liền đầy u ám đổ bóng xuống thành phố. Bruce không đi tuần tra như mọi khi. Khi đêm xuống gần hơn, anh bay vòng quanh quận công nghiệp và thêm một khu vui chơi giải trí tàn tạ khác. Anh kiểm tra trang viên, hang dơi, và ngôi nhà penthouse. Kiểm tra tất cả những ngôi nhà an toàn khác mà anh biết. Không có gì cả. Đã khá muộn khi anh tìm thấy Bruce. Đá khá muộn khi anh cuối cùng cũng tìm thấy chiếc batmobile đỗ bên ngoài một con hẻm tối. Đã khá muộn khi anh đi theo những mẩu vụn của gạch đá rơi xuống bởi súng bắn dây và vào trong khu Narrows. Đã khá muộn khi anh nhận ra nhịp tim quen thuộc không thể nhầm lẫn giữa phần còn lại của thế giới; vọng lên từ dãy căn hộ cũ nhấp nhô. Đã muộn. Quá muộn. Bruce đáng lẽ phải kết thúc chuyến tuần tra và nằm trên giường khi mặt trời mọc. Anh đáng lẽ phải quay trở về hang dơi, treo áo choàng, và nằm trong vòng bảo vệ của trang viên. Anh không nên ở đây. Không phải lúc này. Có gì đó không ổn. Anh nghe thấy tiếng khóc. Ngửi thấy mùi máu. Nỗi sợ hãi như những xúc tu lạnh lẽo, bệnh hoạn chậm rãi trườn lên trong người anh. Lan đến họng anh. Siết cổ anh. Trong sự hoảng loạn im lặng, Clark bay xuống từ những đám mây và lao thẳng về phía âm thanh của người ấy. Anh đập vỡ những bức tường, gạt sang bên những gạch đá, dây dợ và thiết bị để bay vào căn phòng nhỏ, lờ mờ phía sau. Những đồ đạc bị nghiền nát rải rác khắp phòng, máu khô lan trên sàn gỗ trống trơn, và một người đàn ông nằm bất tỉnh và thương tích giữa phòng. Đôi bàn tay hắn phủ đầy máu, móng tay dính những mảnh da, và cả cơ thể đầy những vết sẹo được gây ra cẩn thận, có chủ ý. Victor Zsasz. Một đống bùng nhùng màu đen ngồi sụp xuống sàn trong góc phòng. “Bruce!” Bruce nhìn anh, mặt nạ kéo xuống, và đôi mắt xanh dày vò. “Clark...” Trong vòng tay anh là một cô bé. Cô bám chặt vào anh, vùi mặt vào những nếp gấp trên chiếc áo choàng, toàn thân run lên vì những tiếc nấc tức tưởi. Lưng váy của cô bị xé toạc ra. Khắc lên một cách đầy tàn nhẫn trên da thịt cô là một từ xấu xí. Điếm. “Chúa ơi...” “Clark...” Bruce cố di chuyển. Cô bé bám lấy anh chặt hơn và kêu ré lên. Bruce ngay lập tức khuỵu xuống như thể cô nặng như một hành tinh. Ngay lập tức, Clark đến bên cạnh và nhẹ nhàng gỡ cô bé ra khỏi anh. Cô siết lấy tấm áo choàng đen với sự tuyệt vọng như một người đang chết đuối và Clark cẩn thận cúi xuống để tháo nó ra. “Không sao cả.” Anh nghe thấy mình thì thầm. “Con an toàn rồi. Không sao hết.” Bruce nhìn anh. Trống rỗng. Cạn kiệt. Tổn thương. “Con an toàn rồi. Chú sẽ không để ai làm hại con nữa. Con có nghe thấy không? Chú sẽ không bao giờ để ai làm hại con nữa.” “Clark tôi xin lỗi...” Anh tháo rời tấm áo choàng và nhanh chóng choàng nó quanh cô bé. Cô ôm chặt nó vào ngực nhưng không chịu rời khỏi Bruce. Bám vào anh như thể cô biết, như thể cô biết rằng anh cũng là một nạn nhân như cô, như thể cô biết rằng anh cũng đã từng rơi vào vị trí tối tăm mà cô đang trải qua, như thể cô biết anh cũng đang đau đớn như chính bản thân mình. “Có một bệnh viện ở dãy nhà bên kia,” Clark nói với cô bé. “Nếu con muốn, chú sẽ đưa chúng ta tới đó.” Cô lắc đầu. “Batman có thể đi cùng.” Ngập ngừng một lúc lâu, và rồi gật đầu. “Clark,” Bruce cố nói. “Tôi xin lỗi... Tôi đã quá... Tôi cần... Tôi không có ý...” Clark với tay lại gần và kéo chiếc mũ trùm lên mặt người kia. Những ngón tay anh trượt qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Bruce do dự. Máu. Clark nhìn xuyên qua da để chắc chắn rằng xương anh không bị rạn nứt. Thấy nó còn lành lặn. “Không quan trọng. Ổn rồi. Anh không sao rồi.” “Mọi chuyện đã trở lại rồi,” Bruce choáng váng thì thầm. “Mọi chuyện...sai trái.” Anh ôm cả hai người vào lòng. “Tôi biết.” Mười phút sau, cô bé đang nằm ngủ trên một chiếc giường bệnh viện với chiếc áo choàng đắp trên người, cảnh sát đang đưa Zsasz đi, và Bruce ngủ say như chết trong vòng tay anh. Kiệt sức. Gục ngã. Kết thúc. An toàn. Clark thấy điều gì đó trong lòng mình sáng tỏ. Lộ rõ. Như một con đập đầu hàng dưới sức ép của dòng nước, anh thấy mình đang nứt vỡ dưới sức nặng của tất cả những gì đã xảy ra. Và anh không thể làm được gì. Không làm được gì ngoài việc kéo Bruce vào một cái ôm chặt, tuyệt vọng, và co người đầy bảo vệ xung quanh anh. Ôm lấy anh. Hít sâu mùi hương của anh. Những lời hứa buông ra giữa những hơi thở vụn vỡ rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua chuyện này. Rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Rằng mọi thứ sẽ lại có nghĩa. Rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa. Mặt trời đang mọc lên khi anh đứng xuống trước cổng trang viên Wayne và bế Bruce qua ngưỡng cửa. Alfred cảm ơn anh khi anh vụng về đặt người kia xuống giường. Một chàng trai nhanh nhẹn với mái tóc đen rối bù hỏi anh có biết batmobile ở đâu không, và khi anh trả lời, chàng trai gật đầu và biến mất sau một giá sách. Clark quay đi. “Cậu Kent,” Alfred nói, không di chuyển. “Tôi có thể thuyết phục cậu ở lại cùng chúng tôi một thời gian không?” Lời mời quá đơn giản, quá bất ngờ, khiến anh choáng váng. Anh dừng lại. Đưa ánh mắt lo lắng về phía người đàn ông đang nằm, vẫn mặc bộ đồ dơi, bên trên tấm đệm trải lụa. “Tôi là thứ cuối cùng cậu ấy muốn nhìn thấy khi anh ấy tỉnh dậy, Alfred.” “Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ thức dậy mỗi ngày với ám ảnh về Superman,” Người quản gia đáp lại. Giọng ông thận trọng. Kiềm chế. “Có lẽ nếu nhìn thấy cậu thì tốt hơn.” Clark nghĩ về việc Lois trở về nhà và rồi thức dậy trong một căn hộ trống rỗng. “Tôi không thể, Alfred.” “Là lựa chọn của cậu thôi, thưa cậu.” Họ đứng lặng im. Anh nên rời đi. Nhưng anh không đi. Anh không thể. Sau một lúc, Alfred lại cất tiếng. “Tôi biết cậu là một người tốt, cậu Kent, và tôi hiểu nếu cậu có trách nhiệm ở một nơi khác, nhưng tôi mong muốn việc này trên danh nghĩa tình bạn giữa cậu và cậu chủ Bruce.” Clark cố nói gì đó. Bất cứ thứ gì. “Cho tôi biết khi cậu đưa ra quyết định.” Alfred bỏ đi. Đóng cánh cửa nhẹ nhàng sau lưng mình. Và đột nhiên chỉ còn Clark ở một mình bên Bruce. Và bất chấp suy nghĩ của Alfred, lời nói chắc chắn của Diana, bất chấp tất cả những gì anh cố chứng minh... anh đã không... anh không thể tin vào chính mình. Không thể, khi mà bằng chứng xấu xí hằn lên sự phản bội đang đập vào mắt anh từ bên kia phòng, trên gương mặt Bruce. Không thể, khi mà chính những ý nghĩ đen tối, thèm khát trong đầu anh đang tranh cãi. Không thể, khi... Diana đã sai. Alfred đã sai. Anh không phải... Anh không thể là... Nếu anh... Không. Anh không phải hắn. Anh sẽ không bao giờ trở thành hắn. Anh sẽ không bao giờ làm điều đó. Anh sẽ không bao giờ... Đâu đó giữa những ngôi nhà gần đó, có người bật tivi lên. “Tôi sẽ không bao giờ...” “Không bao giờ gì, Superman? Không bao giờ đặt người khác vào nguy hiểm? Bởi vì đó chính xác là những gì anh vừa làm.” “Đoạn băng gây shock này được thu ngày hôm qua sau trận chiến của Justice League ở Metropolis với những kẻ tấn công là robot hiện vẫn chưa xác định được danh tính. Batman đã giận dữ nghi ngờ khả năng làm việc theo nhóm của Superman và sau đó anh đã...” Xa hơn, có người bật lên một chiếc đài. “Hãy nghe thử một vài câu mà Batman đã nói.” “Nếu Flash không di tản dân thường, họ đã chết! Anh có hiểu không?! Anh gần như đã bị giết! Anh quá may mắn khi còn sống sót!” Một chiếc tivi khác. “Tôi hoàn toàn hiểu những gì anh nghĩ anh cần, Superman.” “Những lời phê bình khó hiểu này thì Batman của thành phố Gotham...” Một chiếc đài khác. “Đoạn băng này không chỉ thú vị, Kate, nó khai sáng. Câu hỏi mà tôi muốn được trả lời, là Superman có thật sự an toàn đối với chúng ta không?” “Chỉ chắc chắn một điều, Mike, Batman không nghĩ vậy.” Anh đứng lặng người khi hàng ngàn phương tiện truyền thông lặp đi lặp lại một điệp khúc khi thành phố đang dần thức tỉnh, khi những nỗi sợ hãi của chính anh hiện ra trên tất cả những kênh tin tức toàn thế giới, khi sự thù hận và ngờ vực của Bruce vọng lên từ tất cả các tivi, đài, điện thoại và máy tính. Tất cả những gì anh có thể làm là bay lên. Bay ngang qua Alfred với những lời xin lỗi cuống quýt, bay ra ngoài cửa sổ để mở, và bay qua thành phố. “Là Superman!” Có người hét lên từ con đường bên dưới. Những người còn lại nhìn lên. “Superman! Superman! Superman!” Anh nghiến răng và phóng như một tia chớp về phía Metropolis. “Superman! Superman!” “Clark!” Anh dừng lại. Nhìn qua vai. “Clark!” Giữa những lời kết tội của truyền thông, thu âm tiếng gầm gừ của Bruce, và những tiếng kêu háo hức của những người bên dưới, có một giọng nói nhỏ, buồn bã và tuyệt vọng. “Clark!” Ồ. Anh quay lại và lao giữa những tòa nhà, nhìn theo những con đường bừa bãi rác, và hạ xuống bên ngoài khu cấp cứu ở bệnh viện trung tâm Gotham. Cô bé ở tầng hai, tay áp vào cửa sổ kính, và áo choàng đen khoác trên vai cô như một chiếc chăn. Mắt cô bé sáng lên khi anh đứng xuống mặt đường bên dưới. Lần đầu tiên, Clark nhận ra cô bé nhỏ tuổi đến mức nào. Quá nhỏ bé. Sáu tuổi? Hay bảy? “Chú có ổn không?” Cô bé thì thầm. Nhưng không hiểu sao... Không hiểu sao âm thanh ấy át đi tất cả mọi thứ khác... lớn hơn những giọng nói của những người đang bu lại xung quanh anh, lớn hơn những tin tức buổi sáng của cả thành phố, và lớn hơn cả nhịp tim thình thịch của anh. Không hiểu sao... Anh cố ép mình mỉm cười và gật đầu. “Bruce có ổn không?’ Nụ cười của anh héo đi. “Chú phải chắc chắn là chú ấy ổn trước khi rời đi chứ!” Cô bé trách mắng. Người ta đang kéo áo choàng của anh. Đòi chụp ảnh với anh. Bắt tay. Những nụ hôn. Anh không rời mắt khỏi cô bé. Gật đầu. “Con sẽ không nói cho ai đâu,” Cô bé nói nhanh. Hơi nước mờ mặt kính. “Con sẽ không nói.” Anh khẽ đẩy những người khác ra, bay lên cửa sổ của cô bé, và áp một bàn tay vào tấm kính. Lòng bàn tay anh che phủ bàn tay cô bé. “Cảm ơn con.”