[Longfic] Injustice: Scars - Chap 1
Title: Injustice: Scars Author: Evilpixie Rating: Explicit Archive Warning: Creator Chose Not To Use Archive Warnings Category: M/M Fandoms: DCU; Injustice: Gods Among Us; Batman - All Media Types; Superman - All Media Types; Justice League Relationships: Clark Kent/Bruce Wayne; Clark Kent/Lois Lane; Selina Kyle/Bruce Wayne Characters: Bruce Wayne; Alfred Pennyworth; Selina Kyle; Clark Kent; Diana (Wonder Woman); Lois Lane Additional Tags: Rape Recovery; Rape Aftermath; Emotional Hurt/Comfort; Developing Relationship; Explicit Sexual Content; Explicit Language; Aftermath of Torture; Recovery; Friendship/Love; Hurt/Comfort CHAPTER 1: “Thứ này sẽ che nó đi, thưa cậu chủ.” Một bộ sưu tập khổng lồ sơn vẽ màu da người và những miếng chất dẻo bày la liệt trên mặt bàn phía trước anh. Hộp đồ hóa trang nằm lật úp ở giữa chúng. Những thứ đồ trang điểm bắn tung tóe thành những vệt màu hỗn độn...giống như máu khô. Kéo, hồ dán, và hàng loạt cọ vẽ sắp xếp theo thứ tự điểm thêm vào bức tranh lộn xộn đó. “Ít nhất là thế, cho tới khi chúng ta tìm được một sự lựa chọn lâu dài hơn.” Bruce khép hàm lại và trượt ngón tay dọc xuống má bên phải; từ khóe mắt xuống tới cằm. Anh có thể cảm thấy những mô sẹo gợn lên – chữ S cong cong phồng rộp – bên dưới lớp da giả. Alfred nhẹ nhàng hất tay anh ra. “Tới khi đó, cậu chủ Bruce, tôi đề nghị cậu nên giữ ngón tay mình, và ngón tay của tất cả những người cậu tiếp xúc, ở một khoảng cách an toàn.” “Cảm ơn Alfred.” “Không có gì, cậu chủ.” Người đàn ông đáp lại khi ông khẽ nghiêng cằm Bruce lên để nhìn ngắm thành quả của mình. “Tất nhiên là chiếc mũ trùm sẽ dễ làm trầy xước lớp chất dẻo. Chúng ta nên nghĩ tới việc cải tiến lại thiết kế. Có lẽ là một chiếc mặt nạ che toàn bộ khuôn mặt. Nhưng, Bruce Wayne nên tới được buổi khiêu vũ từ thiện tối nay mà không...” “Không.” Alfred nhăn mặt. “Có gì thưa cậu?” “Tôi sẽ không thay đổi mũ trùm.” “Nhưng... cậu chủ...” Bruce đứng dậy, không để ý tới vẻ hoang mang của người quản gia, và bước về phía chiếc máy tính treo trên tường hang. Biểu tượng của anh sáng rực giữa tất cả những màn hình xung quanh, đôi cánh sắc nhọn giang rộng sẵn sàng lao vào cuộc chiến, trên đầu là hai tai dơi nhọn, và cơ thể khuất giữa đôi cánh. Nó hiện lên bên trên anh như một vị vua, ném ánh mắt khinh miệt về phía tên dân thường. Yếu đuối. Anh đã luôn yếu đuối. Một cái xác không hồn trống rỗng, rạn nứt. Một cái xác tạo nên từ những mảnh vụn còn lại của cậu bé bị hủy hoại trong con hẻm tối. Lúc đó anh đã yếu đuối – quá yếu đuối để có thể cứu cha mẹ mình – và giờ anh vẫn vậy. Anh đã quá yếu đuối để có thể tự cứu lấy mình từ tay Superman. Anh đã quá yếu đuối để không ngừng chiến đấu. “Nếu ý cậu là chúng ta để lộ vết sẹo đó ra ngoài khi...” “Vết cháy. Là vết cháy của tia nhiệt.” “Đúng vậy, đó cũng là vấn đề nhưng không có lí do nào để...” “Cũng không có lí do nào để giấu giếm nó cả, Alfred.” Không có lí do nào để trốn tránh sự thật. Trốn tránh sự thất bại. Sự yếu ớt. Không có, khi anh đang mang khuôn mặt thật của mình. Không có, khi anh để cho những mảnh vỡ mong manh của danh tính Bruce Wayne toác rộng, đủ rộng để cậu bé cuối cùng cũng có thể gào lên khi những hạt ngọc trai đầy máu rơi xuống như mưa xung quanh, đủ rộng để sự thất bại, sự yếu ớt, sự vô dụng có thể sâu hoắm như một miệng hố bên trong anh, đủ rộng để con dơi có thể trèo lên khỏi mặt đất. Tăm tối. Bản năng. Dữ tợn. “Cậu chủ Bruce,” Alfred chậm rãi tiến lại gần. “Tôi ghét phải nói thẳng ra như vậy nhưng cậu đang xử lí những gì xảy ra ở thế giới kia sao rồi?” Bruce lườm lên màn hình. Lườm biểu tượng dơi ngạo mạn nhìn xuống anh. “Tôi biết... không dễ để quen với nó. Chúa ơi, tôi cũng không thể tưởng tượng được mình sẽ vượt qua tình huống như vậy bằng cách nào. Nhưng tôi đã thấy cậu chìm xuống những nơi vô cùng tối tăm. Những nơi mà theo tôi là không nên tới lại lần nữa.” “Tôi ổn.” Lạnh lùng. Cứng rắn. Một lời xua đuổi. Người quản gia khoanh tay, không di chuyển. “Tôi ghét phải nghi ngờ một lời khẳng định vững chắc và chặt chẽ như vậy,” ông nói tiếp. “nhưng đó là những lời mà cậu nói sau khi Jason chết. Sau đó tôi đã tận mắt thấy cậu đánh mất chính mình. Tôi không định làm việc đó lần nữa.” Một khoảng lặng dài. Khi Alfred nói, giọng ông dịu dàng, nhưng chắc chắn. “Tôi ở đây ngay bên cạnh cậu, nếu cậu cần giúp đỡ, cậu chủ Bruce. Những đứa trẻ cũng vậy. Làm ơn. Đừng quên điều đó.” Bruce không trả lời. “Buổi khiêu vũ bắt đầu vào lúc chín giờ, thưa cậu,” Người quản gia nói sau vài giây. “Vì Wayne Foundation là chủ nhà tổ chức sự kiện này, tôi không nghĩ cậu có thể trốn khỏi công việc nhàm chán này mà không bị nhận ra.” Ngập ngừng. “Tôi sẽ đưa xe tới đây lúc mười giờ. Quần áo của cậu đã lấy ra và đặt trên giường.” Ông rời đi. Tiếng bước chân vọng qua những bức tường hang, qua bậc cầu thang dài, và vang lên trên trang viên. Và khi không còn âm thành nào khác ngoài tiếng vận hành của dàn máy tính khi chúng đợi mệnh lệnh tiếp theo của anh; đôi cánh đen tuyền mở rộng trên nền trắng tĩnh lặng. Anh cào lên má mình. Yếu đuối. Quá yếu đuối để có thể cứu cha mẹ mình, quá yếu đuối để cứu lấy thành phố này, quá yếu đuối để tự cứu lấy bản thân. Tan vỡ. Tất cả mọi mảnh vỡ của anh. Những mảnh vụn của thân xác anh. Siết chặt. Siết chặt lại quanh anh. Xung quanh cơn thịnh nộ đen tối, cay đắng lúc này đang sôi sục, gầm gừ và giãy giụa bên trong anh. Thứ đang nhìn anh từ những màn hình đó. Thứ đang nhìn anh đầy thù hận từ bên trong chiếc mũ trùm trống rỗng phía sâu trong hang. Thèm khát. Thương tổn. Hổ thẹn. Rỗng tuếch. Như một chồi hoa héo úa trong bụi hồng, những cánh hoa nứt vụn được tách ra để lộ phần lõi đầy mối mọt bên trong. Một lời hứa không thể thực hiện. Một bông hoa không bao giờ nở. Quá yếu đuối. Quá mỏng manh. Quá dễ bị hủy diệt. Thống trị. Chỉ là sớm hay muộn, sẽ bị thâu tóm để trở thành một con rối đáng thương cầu xin được tha thứ. Điếm. Anh đâm sâu móng tay lên má mình. Cào. Xé. Rách. Xé nát lớp da giả. Lớp hồ dán. Lớp màu vẽ. Xé nát lời dối trá tuyệt đẹp, để lộ ra vết thương phồng rộp in sâu vào da thịt. Dấu tích mà Superman của thế giới kia để lại; một lời tuyên bố hung bạo về sự sở hữu, về sự trừng phạt, về một tình yêu tàn ác. Một vết sẹo. Một vết cháy. Ăn sâu vào da thịt anh. Tạo ra để tồn tại mãi mãi. Và nó sẽ tồn tại mãi mãi. Anh có đủ những vết sẹo để biết rằng loại nào sẽ không thể lành. Để biết rằng mỗi khi anh nhìn vào gương, sẽ luôn có dấu vết của Superman, những đường nét cứng rắn, hủy hoại. Bằng chứng không thể trốn tránh, không thể chối bỏ của sự thất bại. Của sự yếu đuối. Anh quay mặt đi khỏi máy tính, khỏi những máy móc vô tri, và bước từng bước hòa vào bóng tối của hang dơi. U ám. Bóng tối. An toàn. Anh không bật đèn, vẫn đều đặn đi từng bước theo lịch trình quen thuộc. Mù lòa trong đêm đen. Được che chở bởi bóng tối. Anh với tay về phía tủ, lấy chiếc mũ trùm ra và mặc vào. Trùm khuôn mặt giận dữ, tố cáo của con dơi qua đầu, và trèo lên Batmobile. Lái đi. Lái xe đi nhanh như một con mồi lẩn trốn thú ăn thịt. Nhanh như bị truy đuổi. Sợ hãi. Giận dữ. Tổn thương. Không quan trọng. Không thứ gì trong số đó quan trọng. Chỉ còn nỗi đau. Sự hổ thẹn. Sự hủy diệt. Ánh sáng chói lóa xuyên qua những mảnh pha lê phản chiếu kí ức. Mắt đỏ hoe. Nỗi đau. Yếu ớt. Sự phản bội của cơ thể, của tâm trí anh. Hàng năm trời. Sự tự nhận thức về bản thân, sự thấu hiểu bản thân trong suốt hàng năm trời, bị xé nát chỉ trong vài đêm không ngủ. Co mình lại trong góc phòng tắm. Ngã xuống sàn nhà lạnh buốt. Một tấm đệm. Một cơ thể rắn chắc, ép vào mình. Không quan trọng. Không có nghĩa gì cả. Không có gì thay đổi. Màn hình sáng lên. Alfred đang cố liên lạc với anh. Anh đỗ lại. Thấy một vị trí thuận tiện cho việc quan sát trên một mép tường ở khu vui chơi giải trí Mile và nhanh chóng thâm nhập vào mạng liên lạc của cảnh sát cùng năm radio tư nhân chuyên giao dịch phổ biến nhất. Một vụ bạo lực được thông báo. Một vài báo cáo chưa kiểm chứng về băng đảng mutant. Một vụ cướp cửa hàng không thành vì tên cướp bị bắn hạ bởi cô thu ngân. Một tên trên đường bên dưới đang cố bán ma túy. Đó là đầu tiên. Bruce kéo áo choàng quanh mình, căng người, và im lặng đáp xuống phía sau tên buôn thuốc. Anh đợi tên đó nhận ra vẻ mặt hoảng sợ của khách hàng, đợi hắn quay lại, và đợi đòn tấn công phản ứng. Khi hắn ra tay, Bruce túm lấy nắm đấm đáng thương đó và bẻ gãy một đốt ngón tay. “Số thuốc này từ đâu ra?” “K-Khu phố tàu ở b-bến cảng phía đông,” Hắn lắp bắp, giữ chặt lấy bàn tay bị thương. “Ai?” “Một thằng tên Pete. Hắn... hắn nói hắn làm việc cùng Penguin. Và... thật mà, tôi thề! Đừng!” “Nói đi!” “Hắn... Hắn nói Penguin sẽ bảo vệ chúng tôi. Bảo kê cho chúng tôi với giá phải chăng. Không để lại dấu vết. Không bị bám đuôi. Đáng lẽ chúng tôi phải được an toàn. Hắn nói chúng tôi sẽ an toàn!” Tiếng thét của hắn vọng lại từ những quán hàng lòe loẹt và con đường gần đó. Tín hiệu của Alfred rung lên bên tai anh, hòa cùng một báo cáo của cảnh sát về một vụ giữ con tin và những tiếng khúc khích của hai đứa trẻ chơi trò bộ đàm. “Không có gì là an toàn cả.” Anh đánh hắn bất tỉnh, lấy số thuốc ra khỏi túi hắn, tìm thấy một chiếc ví, và kiểm tra ID. Anh có thể tìm thấy hắn lần nữa nếu anh cần. Nhưng anh không nghĩ mình phải làm vậy. Tay hắn sẽ lành lại. Nhưng hắn sẽ vẫn sợ hãi. Nhưng Bruce... Con Dơi... Anh cần hơn thế. Bến cảng. Ba giờ sau, anh tìm thấy Pete trong một căn hộ ven khu phố tàu. Nó ám mùi khói và tình dục. Những vali chứa đầy những bánh heroin gói trong những miếng giấy báo đầy dầu nhớt. Tiền bay loạn trong không khí máy điều hòa. Pete nằm trong một vũng máu trên sàn. Trên trán hắn là một vết khắc sâu. Rắn đã mất đầu. Hơn thế. Anh cần nhiều hơn. Anh quay trở lại trung tâm thành phố và dừng lại ở nóc một tòa nhà. Một phần nhỏ bên trong anh nhận ra Alfred không còn cố liên lạc với mình nữa. Một phần khác của anh lặng lẽ nhìn xuống thành phố bên dưới và đếm những con người mất hút trong lớp xi măng và thép. Cố phân biệt tội phạm và nạn nhân. Nhưng từ độ cao này, tất cả mọi người đều giống nhau. “Chà,” Selina rên khẽ, “Xem ra anh đang có một đêm khá vất vả đấy.” Bruce quay lại. Catwoman ngồi trên mép nóc nhà, lười nhác nghịch ngợm với một chiếc vòng cổ kim cương màu hồng và vuốt ve một chú mèo lớn nằm trong lòng cô. “Phải nói đêm nay là một trong những đêm,” Cô nhẹ nhàng nói tiếp. “Mà không thứ gì xảy ra như tôi tưởng tượng. Tại sao ư, vì đích thân tôi muốn tới dự buổi khiêu vũ từ thiện của Bruce Wayne với hy vọng đánh cắp được một nụ hôn, hay một viên đá quý, từ người đàn ông đó.” Cô thở dài đầy buồn bã. “Chắc anh ấy ốm, tội nghiệp, nên mới không thể tới dự chính bữa tiệc của mình. Tôi đã rất mong chờ nó. Tất cả những gì tôi thó được là thứ chán ngắt này.” Cô xoay chiếc vòng cổ ra để ánh trăng làm nó lấp lánh. “Vẫn rất đẹp, tất nhiên, nhưng tôi nghĩ nó quá dễ lấy. Có khi tới giờ cô gái đó vẫn chưa nhận ra sự biến mất của nó. Không có chút thử thách... Nó cũng chỉ như những cục đá dưới lòng sông mà thôi.” Anh tiến về phía cô. Cô nhanh chóng đặt con mèo sang bên và đứng dậy. Đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào mắt anh; nhìn anh dò xét, cẩn trọng. Cô nhìn anh như thể anh là ai đó nguy hiểm. Ai đó mạnh mẽ. Ai đó hùng mạnh. “Lạ thật,” Cô nói tiếp khi chậm rãi bước tới chỗ anh. “Tại sao Bruce Wayne lại bỏ lỡ buổi khiêu vũ của chính mình? Và, một chủ đề hoàn toàn không liên quan,” Cô nói thêm với một nụ cười thoáng qua, “Tại sao tôi lại thấy Dơi, lảng vảng quanh đây trong một đêm hết sức nhàm chán như vậy?” Cô đang ở rất gần. Đủ gần để với tay ra và trượt một ngón tay móng sắc nhọn trên bờ vai anh. Đủ gần để hương hoa nhài thoang thoảng của nước hoa cô dùng lan tới không khí anh đang hít thở. Đủ gần để sắc xanh của đôi mắt cô, đôi mắt nhìn anh như thể anh là một người hùng mạnh, rực sáng như kryptonite. “Có lẽ nào là anh đang tìm bà già này không?” Anh túm lấy cánh tay cô, đẩy cô vào một tấm bảng thông báo và ấn môi lên. Cô rên rỉ trong nụ hôn dữ dội đầy chiếm hữu của anh và vòng cánh tay còn lại quanh cổ người kia để kéo anh lại gần hơn. Anh kịch liệt chống lại những kí ức về hình ảnh của Superman, ấn anh xuống sàn băng và chiếm quyền kiểm soát. Vỡ òa vì nó. Chìm đắm trong nó. Cố lờ đi giọng nói trầm thấp thì thầm trong tâm trí anh. Cố lờ đi cảm giác về sự yếu ớt tuyệt vọng. Cố lờ đi sự trống rỗng. Cố lờ đi những kí ức với đôi mắt đỏ sáng rực đang trồi lên trong đầu anh. Giả vờ như mình mạnh mẽ. Hoàn thiện. Hùng mạnh. Môi anh tách ra khỏi cô để ngón tay trượt từ cổ áo bộ đồ, xuống giữa ngực, và xuống tận rốn. Cùng lúc đó, anh kéo xuống dải khóa đầy khêu gợi để lộ da thịt mềm mại trắng muốt bên dưới. “Mmm...” Selina cong lưng để chạm vào anh, vô tình đánh rơi những viên kim cương hồng xuống nền xi măng, và trượt môi dọc đường quai hàm của người kia. “Cuối cùng.” Em sẽ làm gì để có chiếc thắt lưng? Không. Anh nghiến răng. Selina. Nghĩ về Selina. Làn da cô mịn màng, căng bóng, bao phủ lên những cơ bắp dẻo dai. Ngực cô cũng giống như đôi môi; đầy đặn, hồng hào, và ấm áp. Đầu ngực cô căng cứng trước sự đụng chạm của ngón tay anh, đôi chân cô dẻo dai và cơ bắp khi chúng vòng quanh hông anh. Cô ướt át đầy mời gọi khi anh ấn vào trong. Anh dịch chuyển bên trong cô, áp môi họ vào nhau trong một nụ hôn thèm khát, và cảm nhận khoái cảm trong nụ hôn, khao khát trong đôi mắt khép hờ, và ham muốn đến say đắm. Điếm. Cô liếm dọc mép mặt nạ, ngang qua một góc của vết sẹo trên má anh lộ ra ngoài, và lên môi anh. Chấp nhận những thay đổi không chút thận trọng. Khi cô nói, môi cô vẫn đang áp vào anh. Giọng nói nghẹt đi trong nụ hôn. “Nào,” Cô nói. “Đúng rồi. Đúng...ah...chỗ đó...” Anh nắm lấy hông cô và đẩy vào trong với một lực vừa đủ mạnh. Nhìn cô nhắm mắt, lông mày xô lại, và miệng cô mở, buông ra tiếng rên không giấu giếm. Tiếng rên rỉ tan thành những hơi thở nấc nghẹn khi anh tuôn trào bên trong cô. Khi anh rút ra, cô cũng tháo chiếc bao cao su mà anh còn không nhớ cô đã đeo vào mình lúc nào, và ném nó sang bên với một nụ cười ma mãnh trước khi quỳ xuống đầu gối để dọn sạch anh bằng vài cái đảo lưỡi khêu gợi. Anh thấy cô nhặt những viên kim cương lên và khéo léo thả vào trong bốt trước khi đứng lên và kéo khóa lại bộ đồ, vươn người đặt một nụ hôn lên môi anh. “Anh biết không, Bruce,” cô thì thầm. “Tôi từng tưởng tượng rằng tôi đã phải lòng anh. Và cái cách mà anh săn đuổi tôi mỗi khi tôi đánh cắp thứ gì đó... trò chơi mèo vờn chuột tuyệt vời mà chúng ta đã cùng chơi. Tôi tưởng thế có nghĩa là anh cũng yêu tôi.” Cô lùi lại và chậm rãi lắc đầu. “Tôi từng giả vờ rằng một ngày nào đó, anh sẽ cố đưa tôi tới một nơi thật xa, một nơi mà kể cả viên ruby lớn nhất cũng chỉ là thứ rẻ tiền, so với tình yêu giữa chúng ta. Tôi đã quá ngốc nghếch.” “Selina...” “Giờ tôi hiểu,” Nụ cười của cô sắc bén, mắt sáng rực, lưỡi đưa ra đầy khiêu khích sau hai hàm răng hơi hé mở. “Thứ giữa chúng ta là thứ quý giá hơn tình yêu nhiều.” Anh không đáp lại. Một cảm giác chòng chành, và anh nhận ra mình đang mất kiểm soát. Anh nhận ra mình chưa bao giờ có tình yêu. Yếu ớt. “Chúng ta, anh yêu, có một khoảnh khắc. Một khoảnh khắc giản đơn, nhỏ bé trong cuộc đời. Khoảnh khắc mà mộng tưởng và sự thực hòa làm một,” Cô nháy mắt, “Hoàn hảo đến từng chi tiết. Ôi, tôi đã có thể tự lừa dối mình về việc yêu anh, Bruce. Tôi có thể. Nhưng điều đó sẽ không bao giờ có thể đẹp đẽ như thế này. Vì, cũng giống như kim cương, khoảnh khắc ấy chỉ quý giá vì nó rất nhỏ bé, rất xinh đẹp và rất hiếm hoi.” Cô lùi lại và nhặt chiếc roi da lên. “Selina.” “Giống như kim cương, điều này chỉ quý giá vì nó là một thử thách.” Cô điệu đà bước tới mép tòa nhà, bước lên một gờ đá, và nhìn lại anh. Đôi mắt cô dịu đi. “Tôi có thể yêu anh, Bruce. Nếu tôi cho phép mình, tôi có thể đổ anh từ đầu tới đuôi.” Môi cô cong lên. “Nhưng anh sẽ tìm được một người khác. Một người tốt. Một người có thể hiểu được ánh mắt tăm tối của anh. Một người có thể giúp anh.” Chiếc roi da bật qua không trung và quấn vào một tượng đá ở tòa nhà bên cạnh. “Tôi? Tôi chỉ là một kẻ xấu.” Cô khẽ gừ gừ. “Gặp lại sau, chàng trai.” Với tư thế như một chú mèo, cô nhảy bật xuống và biến mất vào không khí mờ mịt của buổi đêm Gotham. Anh nên đuổi theo cô. Chặn cô ta lại. Thả những viên kim cương trong túi giấy trước cửa GCPD, cùng với địa chỉ mà chắc chắn cô đã rời đi. Nhưng anh không làm. Thay vào đó, anh mặc lại bộ đồ, lấy súng bắn dây và hòa vào màn đêm. Anh đu người giữa những tòa nhà cho tới khi tìm được nơi có tầm nhìn quen thuộc nhất, một phần nhô ra của tòa nhà từng là của công ty hóa chất Ace, giờ đang được tu sửa lại để trở thành cơ sở mới của LexCorp ở Gotham. Khẽ cúi mình khi đứng trên mép tường, anh có thể nhìn xuống Main Street tới Wayne Enterprises và vẫn có thể thấy khuôn viên của bến cảng từ khu Narrows, vươn ra như những ngón tay với tới ánh sáng xa xăm của đảo Arkham. Và không có gì thay đổi kể từ đêm cha mẹ anh bị bắn chết. Mục ruỗng. Thành phố của anh đã mục ruỗng rồi. Còn anh thì quá yếu ớt để cứu lấy nó. Và Selina... Cô nhìn vào chiếc mặt nạ và tự huyễn hoặc ra một bức tranh về sự hùng cường. Cô chạm vào những vết sẹo trên da anh với những móng vuốt nhọn và tưởng tượng ra sức mạnh. Cô kéo anh lại gần và đùa cợt với ý nghĩ về một sức mạnh không thể khuất phục. Với cô, trong một khoảnh khắc, anh đã có thể lừa dối mình rằng đây chính là anh của quá khứ. Với cô, trong một khoảnh khắc, anh đã có thể quên đi. Khoảnh khắc mà mộng tưởng và sự thực hòa làm một. “...đã bị bắn chết bởi một kẻ phục kích đeo mặt nạ đang chạy trốn trong một chiếc xe màu xanh xuống...” Anh có thể thấy nó. Tia chớp màu đỏ và xanh lướt qua khi còi báo động của cảnh sát truy đuổi ráo riết. Những tiếng còi chói tai không ngừng khi chiếc xe đi cắt ngang qua vỉa hè và đâm thẳng vào một sạp báo. Tiếng cười khanh khách của tên siêu-ác-nhân-tương-lai vang vọng khi hắn vươn người ra ngoài cửa sổ của chiếc xe xanh đi như bay tới Main Street. Đủ rồi. Bruce nhảy xuống từ hông tòa nhà và lao thẳng xuống chiếc xe đang phóng đi với tốc độ chóng mặt. Anh với tay ra sau và chiếc áo choàng mở rộng như cánh dơi trước khi hạ xuống mui xe. Đưa tay qua kính chắn gió và túm lấy tên tội phạm đang ngồi bên trong. Chiếc xe lảo đảo mất kiểm soát. Bruce nhảy xuống đường, mang hắn theo. Cả hai lao vào cửa kính của một cửa hàng xà phòng. “Ch...Chết tiệt!” Hắn run rẩy vì sợ hãi đằng sau chiếc mặt nạ nhựa rẻ tiền. “Tao biết mày sẽ tới tìm tao! Nhốt tao vào Arkham! Tao biết hết rồi. Tất cả những anh hùng của tao đều ở đó.” Anh đánh hắn. Đánh hắn cho tới khi những âm thanh phát ra từ miệng hắn không còn ý nghĩa gì nữa. Đánh hắn cho tới khi những âm thanh phát ra từ miệng hắn nhuộm một màu đỏ thẫm. Cho tới khi không còn gì ngoài máu và đôi mắt xanh nhìn anh đầy khiếp đảm. Không quan trọng. Không quan trọng, vì bằng cách nào đó, tên điên này đã tóm được một khẩu súng và bóp cò. Không quan trọng vì dù anh đã chiến đấu bao nhiêu năm, đã có bao nhiêu người bỏ mạng, tất cả mọi thứ, thì không có gì thay đổi. Thành phố của anh đã mục ruỗng rồi. Mục ruỗng như khi mà cha mẹ anh bị giết. Còn anh thì quá yếu ớt để cứu lấy nó. Rỗng tuếch. Vô dụng. Vô vọng. Và cách duy nhất... Cách duy nhất để lừa dối mình rằng mọi chuyện vẫn ổn, là khiến cho tên khốn này nhìn anh như thể anh có đôi mắt laser đỏ rực có thể thiêu cháy hắn ta. Cách duy nhất để tự huyễn hoặc rằng mọi chuyện vẫn ổn là hôn Selina như thể môi anh không còn nhớ tới Superman. Cách duy nhất để làm việc đó là săn đuổi cho tới khi màn đêm đỏ như máu để không ai có thể thấy anh tuyệt vọng đến mức nào. Yếu đuối đến mức nào. Đau đớn đến mức nào. Vì Batman phải tồn tại... kể cả khi Bruce không thể. “Batman!” Một sĩ quan cảnh sát. Còn trẻ. Mái tóc vàng búi lại sau gáy. Đồng đội đi theo sát ngay phía sau cô. Bullock. “Anh đã bị bắt, Batman!” “Anh đang giết chết hắn!” “Đưa tay lên, thằng khốn!” “Đủ rồi!” Chưa đủ. Với một tiếng gầm gừ, anh ném một quả bom khói và biến mất phía sau cửa hàng. Trốn ra ngoài qua cửa sau và bắn dây lên một nóc nhà. Những dấu tay đỏ máu in lên xi măng và thép. Anh cần hơn thế. Ngăn chặn một vụ cướp. Một băng mutant lén theo dõi hai cô gái say rượu. Một tên có những con chó săn có nọc độc, một băng đảng đi xe máy tuần tra quanh một khu vực từng thuộc về Two Face, một tên buôn thuốc xăm trổ làm việc cho Penguin. Những tú bà sở hữu gái bán dâm tuổi vị thành niên. Những nụ cười trên khuôn mặt đầy màu vẽ. Những băng đảng. Đường dây. Những thanh xà beng. Những khẩu súng kẹp trong nách. Vị kim loại trên đầu lưỡi anh. Vẫn không đủ. Hơn nữa. Một vụ cưỡng hiếp có kế hoạch ven bến cảng, một băng mutant trao đổi súng bất hợp pháp ngoài cửa sông, và một tên ngu mặc đồ Halloween ảo tưởng sức mạnh mình là Joker tiếp theo. Không thứ gì đáng. Không thứ gì vượt ngoài tầm kiểm soát của cảnh sát. Không gì cả. Nhưng anh cần nó. Anh cần nuôi sống cơn thịnh nộ trống rỗng, thèm khát bên trong mình. Cần phải làm tổn thương. Cần phải hãm hại. Cần phải săn đuổi. Anh đã làm xước phần giáp ở đầu gối. Chảy máu. Vai đau nhức. Và rồi, anh nhận ra mình đang đứng trên nóc tòa nhà Wayne Enterprises, nhìn lên đường chân trời trắng xóa. Nhìn Gotham thức tỉnh. Và vẫn chưa đủ. Anh vẫn trống rỗng, thèm khát, thương tổn. Không đủ... Chỉ vì em không cho phép nó như vậy... Anh ho ra máu. Là do em lựa chọn việc này sẽ xảy ra như thế nào... Giật mình nhận ra những vết bầm tím mới dần hiện ra trên cánh tay mình. Cố nhớ lại là trận đánh nào. Xảy ra lúc nào. Như thế nào. Tôi luôn tưởng tượng ra việc được mạnh tay với em... “Để tôi yên,” Anh lầm bầm. Bruce... Gầm lên. “Đi đi.” “Bruce?” Người anh cứng lại. “Bruce, tôi... Alfred gọi tôi. Anh biến mất. Anh... Anh bị thương.” Superm-Clark đang bay lơ lửng bên cạnh anh. Ánh bình minh đổ bóng trên thân hình Krypton đẹp như tượng khắc. Mắt sáng một màu xanh lấp lánh. “Đi đi,” Bruce lặp lại. “Tôi...” “Ngay.” “Bruce, tôi...” Clark bắt đầu. Ngập ngừng. Thay đổi câu nói. “Anh ổn chứ?” Câu hỏi không được trả lời. “Làm ơn... Alfred đang rất lo lắng. Anh cứ... biến mất... anh đã bỏ đi gần mười hai tiếng rồi. Anh không liên lạc với anh cả, cảnh sát tìm thấy những tên tội phạm bị đánh gần chết quanh thành phố, và anh tự làm mình bị thương.” Ngưng lại một vài giây. “Làm ơn nói với tôi đi, Bruce.” “Tôi ổn.” “Anh không ổn.” Clark thở dài. “Mỗi khi anh nói vậy, tôi biết anh đang gặp rắc rối.” Anh vùi tay qua mái tóc mình. “Tôi biết tất cả là lỗi của tôi.” “Chuyện này không liên quan gì đến những việc xảy ra giữa tôi và Superman ở thế giới kia cả,” Anh nói dối. “Lại không.” Clark đáp. “Lần cuối cùng anh hành động như thế này, Jason... và kể cả sau đó... Đáng lẽ tôi nên ở đó. Đáng lẽ tôi nên... Tôi nên cứu anh. Tôi xin lỗi. Tôi... Chúa ơi, Bruce... Tôi rất xin lỗi.” Mắt nhắm lại. “Tôi biết tôi đã làm anh thất vọng. Tôi biết tôi là người cuối cùng anh muốn nhìn thấy lúc này. Nhưng anh không thể... không... đó không phải là anh... không phải lỗi của anh...” Sai. Anh sai rồi. Tất cả đều sai lầm. Clark không nên ở đây. Không nên nhìn anh bằng đôi mắt xanh đầy đau khổ ấy, nhìn lướt qua má anh, nhìn vào mắt anh, rồi quay đi. Không nên chật vật tìm từ ngữ để nói lời xin lỗi. Không nên xoắn những ngón tay đầy lo lắng vào mép áo choàng. Không nên...không nên quan tâm nhiều đến vậy. Tổn thương nhiều đến vậy. Tổn thương thay cho anh. Ánh mắt Bruce rắn đanh. Anh không cho phép điều đó. Không cho phép Clark phải chịu đựng thay cho mình. Anh không xứng đáng điều đó. Nhỏ bé. Yếu đuối. Sai lầm. “Để tôi yên.” “Bruce,” Clark bắt đầu nói. “Ra khỏi thành phố của tôi.” “Làm ơn.” Clark bay lại gần. Bruce lùi lại, sự sợ hãi cay đắng, dữ dội trào lên. “Đi đi!” Clark nhìn anh. “Bruce, tôi rất... Tôi...” Anh ngừng lại. Miệng hé mở. Ánh mắt quyết tâm. “Tôi rất xin lỗi.” Và rồi anh biến mất trong một cơn gió, một vệt mờ xanh, và một tiếng nổ âm thanh xa xăm. Và Bruce chỉ còn một mình. Một mình. Lê tới chiếc xe. Một mình. Nhìn máu chầm chậm nhỏ từ môi mình xuống màn hình. Một mình. Choáng váng trèo ra khỏi xe, hòa mình vào bóng tối của hang dơi. Một mình. Vật lộn với biển trách mắng từ Alfred. Một mình. Chìm đắm trong rượu và lớp mặt nạ khi anh, với khuôn mặt của Bruce Wayne, bước vào phần kết của buổi khiêu vũ. Một mình. Chuẩn bị đồ cho đêm hôm sau. Một mình. Săn đuổi. Thù hận. Tổn thương. Một mình. Một mình với tiếng còi xe cay đắng, giận dữ của Gotham trong một đêm bầu trời đỏ như máu. Một mình với ánh nhìn kết tội của con dơi. Một mình với dấu tích xấu xí, vết sẹo của kẻ đã tra tấn anh, đập vào mắt anh từ tất cả các mặt phẳng phản chiếu. Một mình với ảo ảnh mà Catwoman đã để lại. Nhưng thế này tốt hơn. Đúng đắn. An toàn. Vì anh đáng bị như thế. Nỗi đau. Sự yếu ớt. Vết sẹo. Anh đáng bị như thế. Còn Clark thì không.